Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền
Chương 7
Editor: _14thfebruary
Chu Thịnh không nói được lời nào với Đồng Bắc Bắc, khóe môi ý vị thâm trường liếc cô một cái, “Sao cô biết người ta sửa từ trên xuống dưới.”
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, cô đối với điều vẫn đang tìm hiểu: “À, trực giác của phụ nữ.”
Chu Thịnh nghẹn họng không nói nên lời, muốn đưa tay hung hăng xoa đầu cô, vừa chuẩn bị đưa ra, tay anh liền rụt lại, ở trong túi quần hung hăng nắm lại.
Vu Oanh Oanh cách đó không xa nhìn hai người, cũng không biết dũng khí từ đâu, nổi giận đùng đùng đi tới.
Cô ta đối với Chu Thịnh cười khanh khách, hờn dỗi dò hỏi: “Chu tổng, vị này là?”
Đồng Bắc Bắc nghe giọng nói nũng nịu kia, cúi đầu nhìn da gà mình nổi, thật là…. không chịu nổi.
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn người phụ nữ phía trước, “Liên quan gì đến cô?”
Vu Oanh Oanh: “……” Sắc mặt cứng đờ, cô ta điều chỉnh lại vẻ mặt, “Chu tổng, em chỉ hỏi một chút thôi, vị tiểu thư này lớn lên thật xinh đẹp.”
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc nhấc nhấc mí mắt, cong môi cười, “Ừ, so với cô đẹp hơn một chút.”
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, trong lòng tự nhủ không biết mình có nên đi ra chỗ khác hay không?? Không cần vướng bận ở lại nơi này?
Cuộc chiến của ba người, không thích hợp có người ngoài.
Nháy mắt sắc mặt Vu Oanh Oanh không tốt, Chu Thịnh đối với cô ta, luôn luôn nở một nụ cười, nhưng người phụ nữ này, có chút không giống, đối với Vu Oanh Oanh mà nói, mỗi ngày Chu Thịnh đều cùng phụ nữ lên hot search, nói không chừng người này hôm qua mới bồi anh một đêm, người đàn ông như Chu Thịnh, chắc không có khả năng vì một người phụ nữ nhỏ bé này mà tức giận.
Nghĩ như vậy, lá gan của Vu Oanh Oanh lớn lên không ít, “Vị tiểu thư này có phải cô hơi tự tin quá không?”
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, “Thật ngại quá, tôi tương đối tự tin.”
Chu Thịnh đứng một bên, nhìn hai người, không lên tiếng ngăn cản.
Sắc mặt Vu Oanh Oanh đỏ lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồng Bắc Bắc, kiêu căng hỏi, “Cô tên gì?”
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc cho cô ta một ánh nhìn hiếm hoi, “Muốn biết?” Cô cười một tiếng, “Vậy cô hỏi Chu Thịnh đi.” Nói xong, Đồng Bắc Bắc cũng không quan tâm sắc mặt cô ta ra sao, trực tiếp nói với nhân viên, “Mấy món này tôi đều thích, để tôi đi thử.”
“Vâng, cô chờ một lát.”
“Được.”
Đồng Bắc Bắc đi đến, không nhìn Vu Oanh Oanh.
Nhưng Vu Oanh Oanh không nghĩ như vậy, cô ta nghiến răng nhìn Đồng Bắc Bắc, muốn nổi giận, nhưng mắt thấy Chu Thịnh bên cạnh, nháy mắt cơn giận liền hạ xuống.
“Chu tổng, anh nhìn xem bạn gái anh, thái độ gì đây.” Giọng nói cô ta nũng nịu, làm nũng với Chu Thịnh.
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn người phụ nữ trước mắt, không có một ký ức gì về cô ta, “Ai nói với cô, cô ấy là bạn gái tôi.”
Nghe vậy, ánh mắt của Chu Oanh Oanh sáng lên, không phải bạn gái? Chẳng lẽ không quen biết.
“Chu tổng không quen vị tiểu thư kia sao.”
Chu Thịnh dừng một chút, vô cùng chán ghét nhìn cô ta, “Dựa vào chỉ số thông minh của cô cũng không hiểu.”
Vu Oanh Oanh: “…..” Cô ta dậm chân tiếp tục làm nũng với Chu Thịnh, “Chu tổng, anh nói cái gì vậy.”
Chu Thịnh cười lạnh, không muốn nhiều lời với cô ta, đúng lúc vang lên tiếng của nhân viên cửa hàng, “Tiểu thư cô mặc cái này rất đẹp.”
Đồng Bắc Bắc đi ra, nhìn gương, hài lòng gật gật đầu, Chu Thịnh mang cô đến cửa hàng này, quần áo thật sự rất tốt, nhìn qua rất riêng biệt, mặc vào cũng thoải mái.
Chu Thịnh ngước mắt nhìn lên, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm (*), nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ.
(*) Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Anh đi đến chỗ Đồng Bắc Bắc, đứng trước mặt cô mà nói, “Không tồi, mua cái này.”
Đồng Bắc Bắc tâm tình vui vẻ, gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy rất đẹp.”
Tiếp theo, cô thử mấy bộ áo liền quần, còn Chu Thịnh đề cử mấy cái váy, tất cả đều mua.
Trên mặt nhân viên bán hàng tràn ngập ý cười, doanh thu hôm nay chắc chắn sẽ phá kỷ lục.
“Cảm ơn quý khách.”
Chu Thịnh ừ một tiếng, cúi đầu cà thẻ ký tên.
Ký xong, anh thuận tiện đem mấy cái túi xách lên, đến nỗi Vu Oanh Oanh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nghiến răng, hung hăng trừng mắt với Đồng Bắc Bắc.
Đồng Bắc Bắc nghĩ nghĩ, nói bên tai Chu Thịnh một câu, “Bạn gái anh, hình như muốn giết tôi.”
Chu Thịnh quay đầu, nói: “Cô ta dám sao?”
Đồng Bắc Bắc nhún vai, đối với câu nói của anh cũng không nói gì, khi phụ nữ đã ghét cái gì, thì có gì mà không dám làm.
Hai người chuẩn bị ra ngoài, Chu Thịnh liếc mắt hỏi cô, “Có còm mua gì khác không?”
Đồng Bắc Bắc nhìn chằm chằm mấy cái túi kia lắc lắc đầu, “Không cần.” Từng ấy đồ, đã đủ cho cô sống trong khoảng thời gian này.
Chu Thịnh ừ một tiếng, “Vậy về nhà.”
“Được.”
Thời điểm hai người đi ra, đúng lúc đi ngang qua chỗ của Vu Oanh Oanh, lúc này cô ta nhìn chằm chằm Đồng Bắc Bắc, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
Chu Thịnh ngước mắt liếc nhìn, nhíu mày suy nghĩ, dừng lại trước mặt Vu Oanh Oanh.
Đôi mắt Vu Oanh Oanh sáng lên, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nịnh nọt, “Chu tổng.”
Chu Thịnh cười nhạo một tiếng, “Cô tên gì?”
“Oanh Oanh, Chu tổng em tên Vu Oanh Oanh.”
Nghe vậy, Chu Thịnh cong môi, “Làm gì?”
“Người mẫu.”
Chu Thịnh trầm ngâm gật đầu, trước mặt Vu Oanh Oanh, gọi diện thoại.
“Chu tổng có việc gì?” Tào Nhất Minh kính cẩn hỏi.
Chu Thịnh dừng một chút, “Cậu có quen biết người phụ nào tên Vu Oanh Oanh không?”
Tào Nhất Minh không hiểu gì, “Không quen.”
Chu Thịnh cười một tiếng, “Vậy là tốt.” Anh ngừng một chút, nói thẳng, “Truyền lời này ra ngoài, đem người này phong sát. (*)
(*) Phong sát: Chặn liên quan đến việc cấm các nhân vật cụ thể (ngôi sao, ngôi sao giải trí) tham gia vào một số hoạt động nhất định hoặc thực hiện một số công việc nhất định hoặc cấm một số phương tiện truyền thông chơi các chương trình hoặc ấn phẩm hoặc cấm phổ biến một số tin tức. (Nguồn: Baidu).
Tào Nhất Minh: “……” Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn đáp ứng, “Vâng.”
Vu Oanh Oanh đứng bên nghe thấy lời này, nháy mắt vẻ mặt liền trắng bệch.
“Chu tổng.”
Chu Thịnh tắt máy, vẻ mặt chán ghét nhìn cô ta, duỗi tay chỉ Đồng Bắc Bắc, “Cô biết cô ấy là ai không?”
“Ai?” Vu Oanh Oanh ngốc lăng hỏi.
Chu Thịnh cong môi, vẻ mặt ôn nhu nhìn Đồng Bắc Bắc, nếu người ở bên ngoài thấy, cảnh này vô cùng ấm áp, ánh mắt Chu tổng giống hệt ánh mắt liếc mắt đưa tình.
Anh nói, “Vị hôn thê của tôi, là người mà cô có thể đắc tội sao?”
Nói xong, anh cũng không xem vẻ mặt Vu Oanh Oanh như thế nào, trực tiếp kéo Đồng Bắc Bắc đi ra ngoài, “Về nhà thôi.”
Đồng Bắc Bắc có chút đồng tình với Vu Oanh Oanh, liếc nhìn cô ta, cười đáp: “Được.”
*
Ra khỏi trung tâm thương mại, Đồng Bắc Bắc cùng Chu Thịnh liền về nhà.
Hai người lần lượt không nói chuyện, tuy không nói gì, nhưng cô biết Chu Thịnh đang tức giận, đến cả Đồng Bắc Bắc, anh cũng thể hiện thái độ thờ ơ, chuyện lúc nãy phát sinh ở trung tâm thương mại, cả hai cũng không đề cập đến. Mặc dù Chu Thịnh ngang ngược nói cô là vị hôn thê của anh, nhưng trên tình hình thực tế, Đồng Bắc Bắc hiểu hơn ai hết.
Cô duỗi tay xoa xoa ấn đường, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô không có điện thoại, điện thoại của nguyên chủ đã bị tịch thu lúc cô muốn bỏ nhà ra chạy trốn, nhưng mà chạy trốn không thành công, nên cô mới lựa chọn cắt cổ tay tự sát.
Cô nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn Chu Thịnh.
“Có chuyện gì?”
Đồng Bắc Bắc nhấp môi, thấp giọng nói, “Tôi không có điện thoại di động.”
Chu Thịnh: “….” Tạm dừng một chút, Chu Thịnh khẽ ừ một tiếng, “Biết rồi.”
Đồng Bắc Bắc: “???” Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Thịnh, tự hỏi sau khi biết rồi anh sẽ làm gì?
Chu Thinh liếc cô một cái, “Lát nữa về nhà cho cô một cái.”
“Được.”
Kỹ thuật lái xe của Chu Thịnh rất tốt, huống hồ bây giờ là buổi chiều, không bị kẹt xe, chạy thẳng một mạch về nha.
Đồng Bắc Bắc không chờ Chu Thịnh chạy lại mở cửa, trực tiếp xuống xe, cô ngước mắt nhìn người đàn ông từ trong xe đi ra, Chu Thịnh rất tự giác mở cốp xe, đem mấy túi đồ cùng vali xách ra.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Đồng Bắc Bắc đối với Chu Thịnh ngày càng tò mò. Không nói cái khác, thái độ của Chu Thịnh, làm cô thấy có chút kỳ lạ, tại sao, Chu Thịnh lại khác xa những gì trong tin đồn?? Cô nhịn không được nghĩ, không lẽ vị Chu gia thiên chi kiêu tử (*) này tính cách tương đối tốt.
(*) Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Nguồn:).
Nghĩ như vậy, Đồng Bắc Bắc không khỏi rùng mình, không đúng, tính cách của Chu Thịnh, như vậy đâu phải là tốt đâu chứ.
Lúc sau về đến nhà, Đồng Bắc Bắc liền chui vào mình của mình, bắt đầu sắp xếp các đồ vật mới mua về, vừa sắp xếp xong cửa phòng liền có người gõ, Đồng Bắc Bắc nói to, “Cửa không khóa.”
Chu Thịnh mở cửa đi vào, trong tay cầm một cái hộp, “Điện thoại đây cho cô.”
“Cảm ơn.”
Đồng Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, nghĩ nghĩ rồi nói, “Chu Thịnh.”
“Hửm?”
“Vừa rồi trong trung tâm thương mại, cảm ơn anh.”
Chu Thịnh cười nhạo cô một tiếng, “Cảm ơn tôi cái gì? Bảo vệ cô?” Nói xong, cũng không đợi Đồng Bắc Bắc trả lời, Chu Thịnh liền nói, “Dù sao cô cũng là vị hôn thê của tôi.”
Đồng Bắc Bắc: “A.”
Chu Thịnh rũ mắt nhìn cô, “Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”
“Anh hỏi đi?”
Chu Thịnh suy nghĩ một lát, lạnh nhạt nói, “Làm vị hôn thê của tôi có phải khiến cô khó chịu lắm đúng không?”
Hết chương 7.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!