Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền


Chương 13


Editor: _14thfebruary

Cô vừa dứt lời, nháy mắt hai người đều ngây người.

Đồng Bắc Bắc chớp chớp mắt, lúc sau mới phản ứng được mình vừa nói cái gì, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và hối hận, đối diện đôi mắt sắng quắc của Chu Thịnh, cô cắn cắn môi dưới, vô cùng khẩn trương.

Mà Chu Thịnh, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, đi xuống chút nữa, là đôi môi nhỏ mềm mại.

“Đừng cắn môi.” Anh thấp giọng nói, Chu Thịnh rũ mắt, duỗi tay chạm vào khóe môi cô.

Thân mình Bắc Bắc run lên, “Tôi không….”

Chu Thịnh nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô, cười nhẹ một tiếng, “Bắc Bắc.”

“A?”

“Đi không?”

Bắc Bắc ngẩn ra, đi làm gì?? Cô tự hỏi hai giây, kinh ngạc nhìn về phía Chu Thịnh, liếm liếm môi, thấp thỏm đem những nghi vấn trong lòng hỏi anh, “Chu Thịnh.”

Chu Thịnh nhướng mày, rũ mắt nhìn cô, “Cô nói đi.”

“Anh có phải…. Đối với tôi…..”

Hai chữ kia còn chưa nói ra, Bắc Bắc liền bị Chu Thịnh giành trả lời, “Cô nói xem?”

Bắc Bắc mê mang lắc đầu, “Tôi không biết.”

Cô đời trước, mỗi ngày đều vì ấm no mà bận rộn, về những chuyện tình yêu này, hoàn toàn không dám mơ mộng. Lúc đó, Bắc Bắc, chỉ mong sao có thể ăn mặc ấm no là tốt rồi, làm gì có thời gian, suy nghĩ về tình yêu.

Cho nên hơn hai mươi tuổi, cũng không có thích ai, người theo đuổi cô cũng chỉ có một hai người, chẳng qua lúc ấy cô bận rộn công việc, hoàn toàn xem nhẹ.

Mà hiện tại Bắc Bắc, càng không có, là một cô gái nhỏ hai mươi tuổi, đối với chuyện tình cảm, cũng không có khát vọng. Bằng không lúc đầu, cũng không đến mức bởi vì gả cho Chu Thịnh mà cắt cổ tay tự sát.

Hai người đứng dối diện, Bắc Bắc trầm ngâm thật lâu, rất thành thật gật gật đầu.

Cách làm của Chu Thịnh rõ ràng như vậy, có ngốc cô cũng nhận ra, chỉ là thời gian trước đây, Bắc Bắc cũng không có ý hỏi, rốt cuộc, Chu Thịnh thích điều gì ở cô, mà chuyện anh thích cô, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không tin được.

Chắc chắn không có khả năng này xảy ra.

Chu Thịnh duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười nói, “Đoán đúng rồi.”

Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Bắt đầu từ khi nào?”

Nghe vậy, Chu Thịnh cười nhẹ, “Muốn biết sao?”

Bắc Bắc: “….” Nếu không muốn biết cô đã không hỏi.

Chu Thịnh cong cong khóe môi, duỗi tay xoa xoa tóc cô, “Sau này nói cho cô biết.”

Bắc Bắc: “A.” Cô trầm mặc một hồi, rồi gật gật đầu: “Như vậy sao.”

Chu Thịnh bật cười, rũ mắt nhìn cô, “Bắc Bắc.”

“Hả?”

“Tôi biết em không có tình cảm với tôi, nhưng mà không quan trọng, chúng ta từ từ có được không?”

Bắc Bắc giật mình hồi lâu, mới gật đầu đáp, nhẹ giọng nói, “Được.”

Quả thật cô chưa xác định được tình cảm cảm của mình đối với Chu Thịnh, tuy nhiên, cũng có một chút thích, nhưng khả năng vẫn chưa đạt đến trình độ kia. Chẳng qua Bắc Bắc ở cùng với Chu Thịnh, có cảm giác được bảo vệ, cô biết bản thân rất thích cảm giác đuợc ở bên Chu Thịnh, nhưng đôi khi lại thấy tình cảm này, giống như đang chờ đợi một người.

Cũng không khác nhau lắm.

Chu Thịnh nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô, cười nhẹ, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi sẽ không ép buộc em.”

Bắc Bắc gật gật đầu, ” Ừ, tôi biết.”

Chu Thịnh dừng một chút, cong môi cười, cúi đầu nói vào bên tai cô, “Nhưng mà….”

“Nhưng mà cái gì?”

“Bắc Bắc, em có muốn thử thỏi son tôi vừa mua cho em không?”

Bắc Bắc: “….” Cô nuốt nuốt nước miếng, đối diện ánh mắt sáng của Chu Thịnh, cô không tự chủ gật gật đầu. “Được.”

Bắc Bắc cầm cây son Chu Thịnh đưa cho cô đi vào phòng nghỉ, trong phòng có đầy đủ mọi thứ, Bắc Bắc nhìn một vòng, nhìn đến quần áo của Chu Thịnh đang đặt ở một bên, khuôn mặt liền đỏ, lại cúi đầu nhìn chiếc giường không lớn không nhỏ, nghĩ đến bộ dạng nghỉ ngơi hằng ngày của Chu Thịnh, nháy mắt mặt cô càng đỏ hơn.

Lắc lắc cái đầu, Bắc Bắc đem nhưng tư tưởng không đúng đắn trong đầu ra ngoài.

Khẽ ho hai tiếng, Bắc Bắc đi vào nhà vệ sinh, trong phòng tắm rất sạch sẽ, hẳn là mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp.

Cô nhìn mặt mình trước gương, suy nghĩ hai giây vẫn là vặn son ra, soi gương nhìn môi mình, tô lên.

Một lúc sau, Bắc Bắc nhìn môi đỏ kiều diễm của mình trong gương, cô tô không đậm, buổi sáng ra ngoài trang điểm nhẹ, cho dù là tô nhạt, hiện tại đôi môi này, cũng làm cho người khác cảm thấy ngon miệng.

Có thể do cô ở bên trong quá lâu, Chu Thịnh liền gõ cửa, nhẹ giọng gọi, “Bắc Bắc?”

Bắc Bắc ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, mím môi nói, “Ra liền.”

Cô duỗi tay kéo cửa, vừa lúc thấy Chu Thịnh đang dựa tường, nghe thấy âm thanh liền buông mắt, nhìn xuống dưới.

Đang xem đến trước mắt mình là đôi môi câu dẫn người, nháy mắt anh có chút giật mình, sau đó cúi đầu, nghẹn giọng nói, “Bắc Bắc.”

“A?”

“Tôi muốn hôn em.”

Bắc Bắc còn chưa kịp trả lời, Chu Thịnh một tay để ở đầu cô, để cô hơi ngẩng lên, anh liền hôn xuống. Hai môi dính vào nhau, Chu Thịnh từng chút từng chút một ăn hết son môi cô vừa tô.

Môi bị anh ngậm, Bắc Bắc có thể cảm nhận được, động tác của Chu Thịnh.

Một lúc sau, Chu Thịnh hình như chưa thỏa mãn, anh cắn nhẹ môi Bắc Bắc, nhân lúc cô kêu đau, liền thâm nhập vào miệng cô, linh hoạt tìm đầu lưỡi, quấn lấy.

Hai người đứng trong phòng tắm nhỏ, hôn nhau không biết bao lâu, cho đến khi môi của Bắc Bắc sưng lên, cô thở không nổi, Chu thịnh mới buông cô ra.

Hai người trán chạm vào nhau, giọng của Chu Thịnh khàn khàn nói bên tai cô, “Xin lỗi, tôi không nhịn được.”

Bắc Bắc: “….”

Hai mắt run rẩy một chút, Bắc Bắc thở mạnh, vừa rồi cô cảm thấy chính mình sắp chết vì ngạt thở. Một lúc sau khi hơi thở ổn định, Bắc Bắc rũ mắt, nhìn chằm chằm hai chân của mình, đáp, “Ừ.”

Chu Thịnh cười nhẹ, nhịn không được duỗi tay ôm cô, “Chỉ có một chữ?”

Bắc Bắc ngước mắt trừng anh, “Anh không giữ lời.”

“Lúc nào?”

“Anh nói sẽ cho tôi thời suy nghĩ rõ ràng.” Cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng, liền biến thành bộ dạng này.

Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày nhìn chằm chằm Bắc Bắc, cong cong khóe môi, an ủi cô, “Em quá ngon miệng, tôi không nhịn được.”

Bắc Bắc: “????” Ngon miệng?? Cô cũng không phải là đồ ăn.

Chu Thịnh thu mắt, nhìn cô đỏ mặt, duỗi tay xoa mặt cô, cảm nhận độ ấm của má, “Tôi đảm bảo, trước khi làm chuyện gì sẽ hỏi ý của em.”

“Là anh nói đó.”

“Ừ là tôi nói.”

Chẳng qua một lúc sau, Bắc Bắc tỏ vẻ, cô sẽ không bao giờ tin tưởng Chu Thịnh.

Người này, chính là một kẻ lừa đảo.

*

Bắc Bắc ở công ty Chu Thịnh cả một buổi chiều, buổi tối hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, lúc sau Chu Thịnh đưa cô về nhà, mới bắt đầu sắp xếp quần áo đi công tác.

Trước khi đi, vẫn không ngừng nhắc nhở Bắc Bắc, đến trường học nếu có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh, bất kể là chuyện gì.

Nhìn bộ dáng dặn dò của anh, Bắc Bắc cảm thấy bất đắc dĩ, từ khi nào mà Chu Thịnh, biến thành một lão già dài dòng như vậy???

Chu Thịnh đi rồi, Bắc Bắc liền đi tắm rửa rồi ngủ, cô rất mong chờ buổi khai giảng ngày mai, cũng mong chờ cuộc sống đại học của mình, đối với cô, được học đại học là một chuyện rất xa vời.

……

Sáng sớm hôm sau, Bắc Bắc liền được tài xế chở đến đại học H, thời điểm vừa đến cổng trường, Bắc Bắc thấy được không ít người đang kéo vali đi đến, cô suy nghĩ hai giây, hướng về tài xế nói mấy câu, rồi tự mình kéo vali đi vào trường học.

Dựa vào ký ức mở hồ của chính mình, Bắc Bắc cuối cùng cũng tìm ra được kí túc xá của mình, cánh cửa kí túc xá vừa mở, Bắc Bắc liếc nhìn con số 501.

Bắc Bắc dừng một chút, đẩy vali đi vào, đúng lúc có người ở bên trong, nghe được âm thanh, hai người bên trong nhìn lại, “Bắc Bắc?” Âm thanh của hai người không kìm được kinh ngạc.

Bắc Bắc sửng sốt, gật gật đầu, “Chào buổi sáng.”

Hai người trợn mắt há miệng nhìn cô, một lúc sau mới phục hồi, “Bắc Bắc không phải cậu nói muốn nghỉ học sao?”

Nghe vậy, Bắc Bắc a một tiếng: “Không nghỉ, ba mẹ tớ không ép nữa.”

Trong trí nhớ của cô, thời điểm học kì 1, Bắc Bắc nói với các bạn, đơn giản là bị ba mẹ thuyết phục, về sau sẽ không tới trường đi học, coi như nghỉ học.

Lúc ấy, các cô ở kí túc xá, bốn người cùng ăn bữa cơm chia tay, đến giờ Bắc Bắc vẫn nhớ rõ, buổi cơm chia tay kia, cô đã khóc thành bộ dạng gì.

Mà hiện tại, cô lại xuất hiện, không tránh được làm bạn cùng phòng kinh ngạc.

“Thật sao?”

“Thật.”

“Tốt quá rồi.”

“Về sau kí túc xá của chúng ta vẫn là bốn người.”

Nghe vậy, Bắc Bắc khẽ cười, “Đúng vậy, vẫn là bốn người chúng ta.”

“A, Tiểu Ngư đâu?”

Lý Mai, một cô gái tóc ngắn cũng chính là người đặc biệt kích động kia đáp, “Còn chưa đến đâu, đoán chừng một chút nữa mới đến, Bắc Bắc cậu cũng quá không có lương tâm, kì nghỉ đông cũng không liên lạc với tụi tớ.

Nghe vậy, Bắc Bắc vô cùng xin lỗi, “Xin lỗi, di động của tớ bị hư, sau đó quên mật khẩu tài khoản WeChat nên không thể liên lạc được.”

Chung Giai Giai gật gật đầu, vỗ vai cô an ủi, “Không có việc gì không có việc gì, trở về là tốt rồi, so với WeChat chúng ta như này vẫn tốt hơn.”

“Ừ ừ.”

Lý Mai cười, “Quá tốt rồi, Bắc Bắc đã trở lại, buổi tối chúng ta ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm? Chúc mừng một chút các cậu thấy sao!!!”

“Được được.” Bắc Bắc đáp, “Tớ mời khách.”

“Yeah, có thể có thể.”

Ba người trong kí túc xá, vô cùng vui vẻ.

Buổi tối Tư Đồ Tiểu Ngư mới đến, các cô ra ngoài ăn cơm, rồi trở về kí túc xá, với lại bọn cô học năm hai, nên cũng không cần đến lớp báo cáo.

Buổi tối Bắc Bắc ăn no đến căng bụng, trở về kí túc xá liền nằm ở trên giường, muốn động cũng không động.

Nằm được một lúc mới đi tắm rửa, lúc ra, Lý Mai liền nói, “Vừa nãy cậu có điện thoại, tớ không có nghe.”

“Được.”

Bắc Bắc làm khô tóc, mới đi xem điện thoại, đang xem thì Chu Thịnh gọi đến, cô cẩn thận nhìn bạn cùng phòng, mới cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, trả lời điện thoại Chu Thịnh.

Bên ngoài gió rất lớn, Bắc Bắc bị thổi có chút run bần bật, âm thanh liền mang theo tia run rẩy.

“Anh đến nơi rồi?”

Chu Thịnh ừ một tiếng, “Vừa nãy không có ở trong phòng sao?”

“Đi tắm rửa.”

“Ở trường đã thích ứng được chưa?” Giọng nói Chu Thịnh thực nhẹ, giống như gió, truyền vào tai cô.

Bắc Bắc cười một tiếng, “Cũng được, bạn cùng phòng rất tốt.”

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Chu Thịnh vẫn luôn lắng nghe Bắc Bắc kể về bạn cùng phòng, đột nhiên anh đánh gãy lời Bắc Bắc, Bắc Bắc chớp chớp mắt, đáp lại, “Làm sao vậy?”

Chu Thịnh dừng một chút, thấp giọng hỏi, “Nhớ tôi không?”

Bắc Bắc: “…….” Cô còn chưa trả lời, Chu Thịnh lại nói.

“Tôi nhớ em.”

Hết chương 13.

Tâm sự của editor: Dạo gần đây bận quá mình không post truyện được, cộng thêm mấy ngày nay bị bệnh thành ra không edit được gì luôn ;A;.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN