Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền
Chương 32
Edit: _14thfebruary
Vị trí nhà của Đồng gia, cách xa trung tâm thành phố. Nó nằm ở phía bên kia của khu biệt thự, cũng xem như là một tiểu khu xa hoa.
Lúc trước Bắc Bắc sống ở đây, nên đối với chỗ này vô cùng quen thuộc, lâu rồi chưa về nhà, cô cảm thấy có chút xa lạ.
Liếc nhìn Chu Thịnh một cái, Chu Thịnh khẽ ho, “Xuống xe thôi.”
“Dạ.” Bắc Bắc ngước mắt, nhìn biệt thự trước mặt, khẽ cười.
Tuy không biết mẹ Đồng kêu cô về làm gì, nhưng Bắc Bắc vẫn cảm thấy không phải chuyện tốt đẹp gì.
Vừa đi vào, một dì giúp việc ở trong nhà ra đón: “Cô chủ nhỏ”
Bắc Bắc bật cười, cong môi: “Dì đã lâu không gặp.”
“Tại sao lâu như vậy không về nhà.” Dì giúp việc nắm tay Bắc Bắc, có chút buồn.
Bắc Bắc gật gật đầu, vỗ vỗ tay bà nói, “Dạo này ở trường học rất nhiều, không có thời gian để về nhà.”
Dì giúp việc ừ một tiếng, nhìn về phía Chu Thịnh: “Cậu chủ nhỏ”
Chu Thịnh hơi gật đầu, đối với cách xưng hô này cũng không có phản ứng, nhưng Bắc Bắc nghe thấy ba chữ “cậu chủ nhỏ”, nhịn không được cười ra tiếng.
“Cười cái gì?”
Bắc Bắc ngậm miệng, lắc đầu: “Không có gì.”
Cậu chủ “nhỏ”!!!
Cứ nghĩ đến là cô cảm thấy mắc cười.
Bà nhìn hai người nói: “Mau vào thôi, mọi người đều đang ở phòng khách.”
Bắc Bắc chớp mắt: “Ai cơ?”
“Tất cả mọi người.”
“Vâng.”
Bắc Bắc và Chu Thịnh đi vào, vừa đi vào trong phòng khách, mọi người đang ngồi trên sô pha đều quay người nhìn lại, chỉ là ánh mắt không nhìn Bắc Bắc, mà là người đàn ông bên cạnh cô.
Ba Đồng nhìn Chu Thịnh, gương mặt tươi cười vội vàng đứng dậy chào đón: “Chu tổng đến đây, lại đây ngồi.”
Chu Thịnh cười cười: “Ừ.”
Lúc này ba Đồng mới chuyển ánh mắt, nhìn Bắc Bắc: “Bắc Bắc về rồi à.”
Bắc Bắc nhướng mày, nhìn về phía mẹ Đồng: “Không phải các người nói con mang Chu Thịnh đến à?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong phòng khách đều thay đổi, vẫn là mẹ Đồng hòa giải, vội vàng nói: “Là do Bắc Bắc lâu rồi con chưa về nhà, chúng ta muốn xem gần đây con có sống có tốt không.”
Nghe vậy, Bắc Bắc hơi mỉm cười: “Khá tốt, đúng không chồng.”
Khóe môi Chu Thịnh cong cong, đưa tay nắm lấy tay Bắc Bắc đi đến ghế sô pha ở bên kia, gật đầu trả lời: “Là rất tốt, vô cùng hạnh phúc.”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
Chu Thịnh và Bắc Bắc ngồi một chiếc ghế đơn trên sô pha, nhìn qua có vẻ chật chội, nhưng đối với hai người mà nói, những chỗ khác thật sự không muốn ngồi.
“Nếu không Chu tổng qua đây ngồi đi?”
“Không sao.”
Vẻ mặt ba Đồng cứng lại, cười nói: “Được rồi, ngồi đó cũng rất tốt.”
Chu Thịnh nhướng mày, nhìn ba Đồng: “Đồng tổng gọi tôi tới đây, là có chuyện gì sao?”
Kỳ thật lúc trên đường đến đây, Chu Thịnh cũng đã nói cho Bắc Bắc biết, vốn dĩ người của Đồng gia gọi điện thoại cho cô, là muốn cô mang Chu Thịnh về nhà, đơn giản là vì vấn đề đầu tư trước đây.
Bắc Bắc gả cho Chu Thịnh, được Chu gia đầu tư cho một số tiền, chuyện này giống như là đem Bắc Bắc bán đi, là hôn nhân thương mại, nhưng cũng không giống lắm.
Các cô gái có cuộc hôn nhân thương mại khác, ít nhiều cũng sẽ về nhà ăn bữa cơm, cũng gọi điện thoại cho cha mẹ, chỉ có Bắc Bắc, là Đồng gia hoàn toàn đem cô ra rìa.
Chuyện này, cô cũng có thể hiểu được.
Chỉ là cô thấy không thoải mái, khi bọn họ lợi dụng mình để khiến Chu Thịnh trở về nhà hết lần này đến lần khác.
Không phải chỉ bởi vì tiền, mà bọn họ liền bán con gái của mình đi sao!!
Chu Thịnh nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, để trong tay mình, an ủi cô.
Ba Đồng xấu hổ cười cười: “Chu tổng, hay là chúng ta đến thư phòng nói chuyện?”
Chu Thịnh mấp máy môi, liếc mắt nhìn về phái Bắc Bắc, thấy cô gật đầu: “Anh đi đi.”
“Ừ.”
Chu Thịnh gật đầu cười: “Vậy đến thư phòng, hy vọng Đồng tổng có thể nói ngắn gọn, tối nay chúng tôi còn phải về Chu gia ăn cơm.”
Ba Đồng: “…… Được.”
*
Chờ ba Đồng và Chu Thịnh đi thư phòng, chỉ còn lại Bắc Bắc và mấy người chị của mình.
“Bắc Bắc, không nghĩ tới em với Chu tổng lại tốt như vậy?”
Bắc Bắc hơi mỉm cười: “Cũng được.”
Đồng Xuân là chị cả, nói chuyện cũng rất khéo léo: “Đến đây nói với bọn chị, cách nào giữ chồng hiệu quả như vậy?”
Bắc Bắc dừng lại, nhướng mày nói: “Không có cách gì, Chu Thịnh là người nghe lời như vậy đó.”
Chu Thịnh ở thư phòng:…… Vợ nói gì cũng đúng.
Đồng Hạ cười nhạo, trào phúng nói: “Cô cứ thổi phồng đi, chỉ bằng cô, nói không chừng hai ba năm sau Chu tổng liền thấy chán ghét.”
“Ừ, chán ghét cũng được, chán ghét thì tôi ly hôn.”
Mặt Đồng Hạ cứng đờ, “Đồng Bắc Bắc cô có ý gì?!”
Vẻ mặt Bắc Bắc bình thường: “Tôi không có ý gì nha.” Cô ngây thơ nói, nhưng Bắc Bắc biết, hai chữ “ly hôn” như đang giẫm lên đuôi của Đồng Hạ. Chồng của Đồng Hạ, đang kiếm luật sư muốn ly hôn với cô ta.
Tin tức này, Bắc Bắc thật sự là phải cảm ơn Manh Manh, mỗi ngày đều nói cho cô nghe mấy chuyện bát quái của giới giải trí và thương nghiệp, lúc Bắc Bắc nghe được còn cảm thấy kinh ngạc. Mặc dù mấy năm nay Đồng Hạ không có con, nhưng cũng sẽ không vì chuyện này mà ly hôn, lúc sau Manh Manh phân tích cho cô một chút, Bắc Bắc mới hiểu ra.
Mặc dù Đồng gia đã bám vào Chu gia, nhưng thực ra Chu gia đối với chuyện tìm kiếm sự hợp tác giữa các gia tộc xí nghiệp, không quá quan tâm, huống hồ, theo Bắc Bắc biết được từ trong miệng của Triệu Manh Manh và Chu Thịnh, thì Đồng gia sắp phá sản.
Thời gian trước vì đầu tư sai, tổn thất không ít, chỗ trống đó đã được lấp đầy bởi việc bơm vốn của chú tư Chu thị. Nhưng sau khi, Bắc Bắc và Chu Thịnh kết hôn, ba Đồng lại đưa ra một quyết định ngu ngốc, Đồng thị bây giờ, có lẽ gần như kết thúc.
Nếu không hôm nay, cũng không đến mức tìm đến Bắc Bắc và Chu Thịnh.
Bắc Bắc khẽ cười, cong môi nhìn mấy người đối diện, mỗi lần đến đây, tâm trạng của cô đều không vui, cô không thích Đồng gia, giống như người Đồng gia không thích cô.
Cô ở Đồng gia, chỉ là một người dư thừa.
Đồng Hạ còn muốn nói gì đó, nhưng bị mẹ Đồng kéo lại.
“Bắc Bắc à.”
“Dạ?”
“Con có biết tình hình hiện tại của Đồng gia không?”
Bắc Bắc mấp máy môi, rũ mắt nhìn ngón tay mình: “Không biết.”
Mẹ Đồng dừng lại, vẻ mặt nhìn Bắc Bắc có chút không vui: “Không biết, gần đây con bận chuyện gì?”
“Đọc sách ạ.” Bắc Bắc cười khẽ, cong cong môi nói: “Không phải lúc trước mẹ đã làm thủ tục thôi học cho con rồi sao, chẳng qua Chu Thịnh đối với con rất tốt, con muốn tiếp tục đi học, cho nên Chu Thịnh liền cho con đi học, có vấn đề gì không?”
“Con chưa đến công ty làm?” Âm thanh mẹ Đồng bén nhọn, giống như Bắc Bắc làm ra chuyện gì không thể tha thứ.
Nghe vậy, vẻ mặt Bắc Bắc mơ màng nhìn bà: “Tại sao phải đến công ty làm?”
Mẹ Đồng nhìn cô, vẻ mặt không cảm xúc: “Con không đến công ty làm, cứ như vậy yên tâm với Chu Thịnh.”
“Yên tâm nha.”
Đồng Thu một bên cười lạnh: “Là rất yên tâm, mấy ngày trước chồng cô ta còn cùng phụ nữ lên hot search.”
Bắc Bắc: “…….”
Đồng Hạ nhân cơ hội nói vào: “Đúng vậy, con cũng đã tìm kiếm trên Weibo, không biết là Chu tổng đối với Bắc Bắc, có tốt như cô ta nói không.”
“Đúng vậy, còn giả vờ trước mặt mọi người làm gì?”
“Bắc Bắc, con nói thật cho mẹ, Chu Thịnh đối với con tốt sao?”
Bắc Bắc nhìn đám người trước mặt, mỉm cười.
“Các người là đang quan tâm con sao?”
Mẹ Đồng liếc mắt nhìn cô, cười mắng: “Tất nhiên, chúng ta là người một nhà, làm sao không quan tâm con, con nói thật cho mẹ biết, tình cảm của Chu Thịnh đối với con như thế nào, con có thể vào Chu thị làm việc không? Nếu con không đi được, chị của con cũng có thể, dù sao chị con cũng tốt nghiệp đại học, con chưa tốt nghiệp khả năng không vào được….”
Vừa nói đến chuyện này, mẹ Đồng liền thao thao bất tuyệt.
Mà Bắc Bắc, từ đầu đến cuối sắc mặt đều bình thường, không có trả lời bà ta.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, giọng nói của Chu Thịnh vang lên: “Tôi còn không biết, từ khi nào Chu thị của tôi có thể đi cửa sau?”
Mẹ Đồng dùng lại, kinh ngạc nhìn về phái Chu Thịnh, vội vàng giải thích: “Chu tổng, không phải chúng ta là người một nhà sao, đúng lúc chị ba của Bắc Bắc muốn tìm việc làm, cho nên muốn hỏi một chút, có thể đến Chu thị làm không.”
“Không được.” Chu Thịnh trả lời vô cùng quyết đoán.
Mẹ Đồng: “Đều là người một nhà, tại sao lại không được?”
Chu Thịnh chán ghét nhìn bọn họ, nói từng chữ: “Tại vì lúc nãy các người bắt nạt vợ của tôi.”
Nói xong, Chu Thịnh đem Bắc Bắc từ trên ghế sô pha kéo lên, nhìn mọi người xung quanh: “Về sau có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, vợ tôi không thể từ chối mấy người, nhưng tôi thì có thể.”
Mẹ Đồng: “…… Chu tổng, con như vậy cũng quá vô lý, dù gì mẹ cũng là mẹ vợ của con.”
Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Thì ra bà còn nhớ rõ như vậy, Bắc Bắc cũng là con gái của bà mà.” Anh không chút để ý nói: “Tôi còn nghĩ rằng, Bắc Bắc là do các người nhặt được.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong phòng khách đều thay đổi.
Chu Thịnh dừng chút, nhìn Bắc Bắc một cái, cúi đầu nắm tay cô an ủi: “Chúng ta về nhà.”
“Dạ.” Bắc Bắc đáp lời, “Đi thôi.”
“Ừ.”
Ba Đồng đi từ trên lầu xuống, “Sao Chu tổng không ở lại dùng bữa cơm?”
Chu Thịnh cười, nhìn ba Đồng: “Ở bên này, Bắc Bắc ăn không vô.”
Đám người Đồng gia: “…….”
Mỗi người đều không có sắc mặt tốt.
– –
Bắc Bắc đi theo Chu Thịnh ra cửa, lúc hai người ngồi trong xe, Bắc Bắc cũng không có hứng thú nói chuyện với Chu Thịnh.
Chu Thịnh mấp máy môi, liếc mắt nhìn Bắc Bắc: “Vợ ơi.”
Bắc Bắc ừ một tiếng, rũ mắt nhìn ngón tay của mình, suy nghĩ một lát, thấp giọng hỏi: “Chu Thịnh.”
“Hử?”
“Nếu em nói, thật ra em là được Đồng gia nhặt về thì sao?”
Hết chương 32.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!