Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền
Chương 37
Editor: _14thfebruary
Triệu Manh Manh ngây ngốc vài giây, quay đầu nhìn về phía Bắc Bắc: “Em nói thật?”
Bắc Bắc gật đầu, cười nói: “Ừ, rất thật.”
Triệu Manh Manh nghẹn họng, duỗi tay chỉ vào Bắc Bắc và Chu Thịnh, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vậy quan hệ của hai người là gì?”
Bắc Bắc bật cười, còn chưa trả lời Chu Thịnh liền nhướng mày hỏi lại cô ấy: “Cô cảm thấy quan hệ của chúng tôi là gì?”
Tầm mắt của Triệu Manh Manh dừng trên hai người, di chuyển không ngừng: “Tôi không biết.” Cô ấy nhìn chằm chằm Bắc Bắc, nói: “Bắc Bắc à, em cũng không thể nghĩ quẩn trong lòng như vậy”
“Hả?”
Triệu Manh Manh kéo cánh tay Bắc Bắc nói: “Em đừng có đi sai đường, Chu Thịnh là một người đàn ông không an toàn!”
Bắc Bắc: “Em không…..” Lời còn chưa nói xong, đã bị Triệu Manh Manh cắt đứt, “Chị nói với em, bây giờ mau chia tay với Chu tổng.”
Vẻ mặt Bắc Bắc ngu ngốc: “Em còn chưa nói xong mà.”
“Hả? Nói cái gì?” Triệu Manh Manh nhìn Chu thịnh, nhếch nhếch mi: “Chu tổng, chắc anh cũng không làm khó bạn của tôi chứ, dù sao anh cũng nhiều bạn gái như vậy, thiếu Bắc Bắc cũng không sao chứ.”
Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày, cười như không nhìn hai người: “Tôi đúng là sẽ thấy thiếu cô ấy.”
Manh Manh cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Chu Thịnh: “Chu tổng cũng biết nói đùa à?”
Chu Thịnh: “….” Nhìn bộ dạng này của Manh Manh, vô cùng bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường: “Bắc Bắc giải thích cho cô ta nghe.”
Bắc Bắc mỉm cười nhìn Triệu Manh Manh, duỗi tay chỉ chỉ Chu Thịnh nói: “Anh ấy là chồng của em.”
Triệu Manh Manh chớp mắt, lại tiếp tục chớp mắt, một lúc sau mới nói: “Bắc Bắc em cũng đùa quá trớn rồi, phải không anh.”
Triệu Tử Dịch không nói nên lời nhìn em họ mình, khẽ ho: “Là sự thật, tụi anh đều biết.”
Triệu Manh Manh: “………….”
Cô ấy nghi ngờ nhìn hai người, vẫn cảm thấy khó tin.
“Hai người kết hôn khi nào?”
“Một ngày trước năm mới.”
“14 tháng 2?”
“Ừ.”
Manh Manh gật gật đầu, quay lại nhìn về phía Bắc Bắc: “Vậy em nói, hai người biết nhau hồi nào?
Bắc Bắc nghẹn họng, nói: “Rất lâu trước đó.”
“Tại sao chị không biết?”
Chu Thịnh nhướng mày: “Chuyện tôi thích đàn ông cô còn biết, vậy tại sao lại không biết chuyện này?”
Triệu Manh Manh: “…….” Cô cười gượng hai tiếng, “Chu tổng Chu tổng, chuyện đó không phải trên mạng nói lung tung sao, tôi cũng không cho rằng anh thích đàn ông.”
Nghe vậy, Chu Thịnh hừ lạnh: “Cô không nghĩ rằng, người đàn ông mà vợ tôi thích chính là tôi sao.”
Bắc Bắc nằm không cũng trúng đạn: “……” Cô cảm thấy bây giờ không nên nói cái gì, im lặng là tốt nhất.
Manh Manh nghẹn họng, liếc nhìn Bắc Bắc, ánh mắt dò hỏi: Tại sao em lại nói chuyện chị kể với em cho Chu tổng biết?
Bắc Bắc đáp lại bằng ánh mắt: Không cẩn thận lỡ miệng.
Triệu Manh Manh sống không còn gì hối tiếc nhìn cô, khẽ ho: “Chu tổng, chuyện này tôi thật sự không cố ý, lúc đó tôi không biết Bắc Bắc là vợ của anh.”
Chu Thịnh cười lạnh, liếc mắt nhìn cô ấy: “Tôi cảm thấy nếu như cô biết, khả năng sẽ khuyên vợ tôi ly hôn với tôi.”
Manh Manh: “………”
Nếu như biết sự thật, chắc lúc đó cô sẽ khuyên Bắc Bắc ly hôn với Chu Thịnh thật.
Manh Manh cảm thấy, Chu Thịnh không giống như người sẽ kết hôn, huống hồ đối tượng kết hôn là Bắc Bắc. Bắc Bắc lớn lên xinh đẹp, nhưng với tính cách của Chu Thịnh, vẫn kém rất lớn. Cô ấy thật sự không thể tưởng tượng, hai người này ở chung sẽ như thế nào.
Nghĩ rồi, Manh Manh kéo tay áo Bắc Bắc nhỏ giọng hỏi: “Có phải em bị ép buộc không?”
Hiện tại cô chỉ nghĩ đucợ nhiêu đó, nếu không tại sao Bắc Bắc lại kết hôn với Chu Thịnh, Manh Manh cảm thấy Bắc Bắc không phải là một người ái mộ hư vinh.
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “”Em không có bị ép buộc.”
Manh Manh vẫn như cũ cảm thấy không tin được: “Thật sao?”
“Ừ, trước đó em với Chu Thịnh đã là vợ chồng, không có bị ép buộc.” Bắc Bắc kiên nhẫn nói với cô ấy, lúc sau Manh Manh mới tin tưởng chuyện này.
Nhưng Manh Manh rất tò mò đối với hình thức sống chung của hai người.
“Vậy sao lần trước em không nói cho chị biết?”
Bắc Bắc nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Em không biết nên nói như thế nào.”
Manh Manh phất phất tay,, nhìn về phía Chu Thịnh: “Chu tổng, hôm nay anh mời khách nha.”
“Tùy tiện chọn đi.”
Hai mắt Manh Manh sáng ngời, cười nhẹ: “Tôi sẽ không khách khí.”
“Được.”
Đêm đó, Manh Manh gọi không ít đồ ăn, mà Bắc Bắc nghi ngờ không biết cô ấy có thể ăn được nhiều như vậy không, hay chỉ là do Chu Thịnh mời khách nên cô ấy mới gọi nhiều vậy.
Sự thật chứng minh, đồ ăn lúc sau vẫn còn nguyên vẹn trên mặt bàn.
Đêm nay là một đêm rất vui vẻ của Bắc Bắc.
Lâu rồi không gặp Manh Manh, còn được quen biết với bạn bè của Chu Thịnh, có lẽ đại khái cô đã gia nhập vào vòng bạn bè của Chu Thịnh.
Trên đường về nhà, Chu Thịnh nhìn gương mặt tươi cười của cô, nhướng máy: “Rất vui sao?”
Bắc Bắc gật đầu: “Cũng không tệ, bạn anh toàn là những người hài hước.” Lúc đều cô nghĩ mấy người cấp bậc lãnh đạo này rất nghiêm túc, nhưng khi tiếp xúc Bắc Bắc mới biết, mọi người đều rất hài hước.
“Vui vẻ là tốt.”
Bắc Bắc thấp giọng ừ một tiếng, chống tay lên cửa sổ, ngước mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.
Cảnh đêm như cũ có chút lạnh lẽo, dễ dàng thổi bay những suy nghĩ của người khác.
Bắc Bắc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lúc lâu, mới quay đầu nhìn về Chu Thịnh: “Em muốn hỏi là anh biết Manh Manh từ lúc nhỏ sao?”
“Ừ.” Chu Thịnh trả lời: “Cũng không xem là từ nhỏ, chắc là lúc cao trung, quen biết Triệu Tử Dịch rồi mới biết đến.”
Nghe vậy, Bắc Bắc ồ một tiếng: “Như vậy sao.”
Chu Thịnh bật cười, liếc mắt nhìn cô một cái: “Đừng nghĩ nhiều, anh và cô ấy cũng không quá thân thiết, chỉ biết là đối phương có tồn tại.”
Bắc Bắc nghẹn họng, liếc mắt nhìn anh: “Em không nghĩ nhiều đâu, em đang nghĩ là Manh Manh lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, mà không ai biết thân phận của cô ấy, còn có tin nói cô ấy được bao dưỡng gì đó nữa chứ.”
Chu Thịnh thấp giọng ừ: “Giới giải trí chính là như vậy, không cần để ý nhiều.”
“Vâng.”
Điểm này Bắc Bắc có thể hiểu.
*
Lúc sau hai người về nhà, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Tuy giờ là cuối mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, Bắc Bắc tắm xong, cùng Manh Manh nói chuyện một lúc rồi mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thịnh đến công ty, Bắc Bắc đi gặp Trần Tĩnh.
Trong quán cà phê phong cảnh xinh đẹp, bởi vì Bắc Bắc chưa có bộ phim nào nổi tiếng, nên mới không kiêng dè ngồi ở bên ngoài nói chuyện.
“Tĩnh tỷ.”
Trần Tĩnh cười cười, ngồi xuống đối diện cô: “Cho em xem một thứ.”
“Vâng.” Bắc Bắc duỗi tay tiếp nhận tài liệu Trần Tĩnh đưa cho mình, cúi đầu nhìn: “Đây là?”
Trần Tĩnh nhướng mày, mỉm cười nói: “Em xem trước đi.”
Bắc Bắc gật gật đầu, “Dạ.”
Trần Tĩnh đưa cho cô một thứ, là kịch bản bộ phim thanh xuân vườn trường, còn có một ít tài liệu về các diễn viên tham gia thử vai, đạo diễn gì đó, tất cả đều ở bên trong, Bắc Bắc nghiêm túc xem, đối với người thử vai nữ chính, cô tương đối chú ý, quả nhiên những người đi thử vai đều là những người mà cô suy đoán, không có diễn viên nổi tiếng, đa phần đều là người của Học Viện Điện Ảnh, diễn một hai bộ phim, hoặc là đảm nhận nữ phụ số 2, 3, cũng có người đảm nhận vai nữ chính, nhưng không quá nổi.
“Tĩnh tỷ chị cảm thấy mấy người này, kỹ năng của ai tương đối tốt?”
Trần Tĩnh cười cười, chỉ một phần tài liệu: “Người này, so với em ngang tài ngang sức.”
Bắc Bắc cụp mắt nhìn lại, đột nhiên dừng một chút: “Tụi em học cùng trường.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Mức độ nổi tiếng của Trần Lam tương đối cao, chỉ lớn hơn em hai tuổi, cho nên vẫn xem như thích hợp.”
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu đồng ý.
Lúc trước cô có nghe bạn học nói qua về chuyện của Trần Làm, kỹ thuật diễn không tệ, hơn nữa tham gia không ít phim truyền hình và điện ảnh, tuy rằng nhân vật không quá nổi, nhưng ít ra tên Trần Lam này, mức độ nổi tiếng là có, huống chi hiện tại cũng có vài trăm vạn fans.
Mấy kịch bản vươn trường này, nếu xem xét mực độ phổ biến và kỹ thuật diễn mà nói, chỉ cần không có người nào ưu tú đột nhiên xuất hiện, thì trên cơ bản xác định sẽ chọn Trần Lam.
Bắc Bắc suy nghĩ một hồi, ngước mắt nhìn về phái Trần Tĩnh: “Vậy Tĩnh tỷ chị cảm thấy em còn có cơ hội sao?”
Trần Tĩnh nhướng mày: “Nếu em không có cơ hội, chị đã không tìm em.”
Bắc Bắc nghẹn họng, đối với chuyện Trần Tĩnh nói thẳng ra như vậy rất khâm phục.
“Nói như thế nào ạ?”
Trần Tĩnh nhướng mày cười nhạt, phân tích cho cô: “Chị đã xem kịch bản thấy hình tượng nữ chính rất hợp với em.”
Bắc Bắc: “…… Chỉ vì cái này?”
“Tất nhiên không phải.” Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Chị cũng đã xem diễn xuất của em từ Mã đạo.”
Lúc này đến Bắc Bắc ngạc nhiên: “Làm sao chị thấy được?”
Trần Tĩnh chớp mắt, nhìn Bắc Bắc hỏi: “Em không biết quan hệ của chị và Mã đạo sao?”
Vẻ mặt Bắc Bắc ngu ngốc, quan hệ của Trần Tĩnh và Mã đạo là gì, cô thật sự không biết.
Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Quan hệ của hai người là gì?”
Trần Tĩnh ý vị thâm trường cười: “Không nói cho em biết.”
Bắc Bắc: “…….Không phải chứ, Tĩnh tỷ chị không được như vậy, gợi lên lòng hiếu kỳ của em, rồi lại không nói cho em biết.”
Trần Tĩnh nhướng mày: “Ừ, giống như em không nói cho chị biết quan hệ của em và Chu tổng.”
Lập tức Bắc Bắc không có gì để nói.
Trần Tĩnh cười cười, phân tích kịch bản cho Bắc Bắc: “Sau ngày phỏng vấn, lúc đó em đến xem sẽ biết, kịch bản đã xem kỹ chưa?”
“Dạ, không có vấn gì lớn.”
Trần Tĩnh nhìn Bắc Bắc, cong cong môi cười: “Chị tin tưởng thực lực của em.”
Bắc Bắc nhướng mày: “Em cũng tin tưởng.”
Cô vẫn có chút tin tưởng đối với bộ phim truyền hình này.
Hai người ở bên ngoài nói chuyện rất lâu, ăn cơm cùng nhau xong, Bắc Bắc về nhà, nhoài người lười biếng nằm trên sô pha, tiếp tục xem kịch bản.
Chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày mai.
Hết chương 37.
_14thfebruary: Mọi người thấy nên để là Tĩnh tỷ hay chị Tĩnh ổn hơn???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!