Huyết Tâm Lệnh
Chương 24: Cái gút trong thắng bại
Mộ phần.
Trong giới giang hồ, mỗi ngày đều có những trận quyết đấu.
Đủ các hạng người, đủ các nguyên nhân, đủ các phương thức quyết đấu.
Nhưng chỗ quyết đấu đúng nghĩa, đúng với tính chất của nó chỉ có mấy nơi.
Đó là đồng hoang, rừng và phần mộ.
Phần nhiều người ta thích bãi tha ma.
Trong mười trận quyết đấu chỉ có một là không có người chết, một là nhiều nhất chết đáng lý phải nói là không trận quyết đấu nào mà không có người chết.
Họ chọn bãi tha ma, có lẽ có hậu ý rất rõ ràng.
Đêm đã về khuya, sương phủ khá nhiều.
Lữ Phụng Tiên vẫn áo trắng như tuyết phủ, hắn đứng im lìm trước một nấm mộ cao trước tấm mộ bia. Đứng xa xa nhìn lại với người tầm thước và với chiếc áo trắng lạnh lùng trông hắn y như là sứ giả của tử thần.
Linh Linh nép sát vào mình Lý Tầm Hoan, nàng run rẩy vì sướng, vì sợ.
Tiểu Phi rầm giọng :
– Dang ra.
Linh Linh thụt ra sau lưng của Lý Tầm Hoan :
– Tôi?
Nàng nhìn Tiểu Phi bằng đôi mắt lấm lét.
Tiểu Phi lạnh lùng :
– Tôi bảo cô đấy.
Linh Linh cúi đầu sợ sệt :
– Các anh nói chuyện tôi không thể… nghe được hay sao?
Tiểu Phi nói :
– Cô không thể nghe, không có ai có thể nghe.
Lý Tầm Hoan thở ra nói với Linh Linh thật dịu :
– Người ta chịu khó ngồi với cô mấy ngày liền, bây giờ cô cũng nên đến với người ta một chút.
Linh Linh cúi đầu một lúc rồi nàng vụt ngẩng mặt lên nói lớn :
– Thật thì tôi không muốn ở đây, không muốn đến đây. Các người không biết gì cả, chỉ biết có mỗi một việc giết người này giết người kia, người kia giết người nọ nhưng… nhưng để làm gì? Luôn cả các ngươi cũng chưa chắc biết giết để làm gì? Già như thế bảo là anh hùng thì nhất định tất cả những anh hùng trong thiên hạ đều chết hết.
Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi và Lữ Phụng Tiên im lặng đứng nghe.
Sau cùng họ im lặng đưa mắt nhìn theo nàng bỏ đi như chạy.
Chờ cho nàng đi khuất đã khá xa, Tiểu Phi ngẩng mặt ngó Lý Tầm Hoan :
– Tôi chưa từng yêu cầu anh một chuyện gì, có phải thế không?
Lý Tầm Hoan nói :
– Anh chưa hề yêu cầu với một ai.
Tiểu Phi nói :
– Bây giờ tôi yêu cầu anh một việc.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
– Anh nói đi.
Tiểu Phi mím môi :
– Lần này, bất luận thế nào anh cũng không nên ngăn cản, anh phải để tôi hành động, nếu anh ra tay thì tôi… tôi sẽ chết tại nơi đây.
Đôi mắt Lý Tầm Hoan gần như nhắm lại, giọng hắn buồn da diết :
– Nhưng… nhưng, Tiểu Phi, anh không cần phải làm như thế.
Tiểu Phi cương quyết :
– Không, tôi nhất định làm như thế bởi vì.
Giọng hắn trầm hẳn xuống :
– Bởi vì Lữ Phụng Tiên nói đúng, nếu cứ như thế này mãi tôi có sống thì cũng như đã chết, vì thế tôi không thể bỏ qua cơ hội.
Lý Tầm Hoan gặng lại :
– Cơ hội?
Tiểu Phi gật đầu :
– Nếu tôi sống lại thì đây là cơ hội cuối cùng.
Lý Tầm Hoan nói :
– Chẳng lẽ sau này không còn cơ hội nào khác hay sao?
Tiểu Phi lắc đầu :
– Sau này dầu còn có cơ hội nhưng hôm nay là ngày tôi làm sống lại dũng khí của tôi, nếu tôi có ngàn cơ hội tôi cũng không thể nào phản tác.
Một con người khi bị chạm vào nội tâm quá mạnh, nếu để lâu hơn thì chí khí sẽ tiêu trầm mà khi đã như thế thì cho dầu con người bị nghị lực đến đâu cũng sẽ chìm luôn chứ không làm sao ngóc đầu lên được nữa.
Lý Tầm Hoan nói :
– Ý của anh, tôi hiểu rất rõ ràng.
Tiểu Phi ngắt ngang :
– Hiểu rõ thì tốt lắm. Tôi cũng biết anh hiểu thêm rằng tay tôi bây giờ đã trở nên chậm chạp bởi vì trong hai năm nay chính tôi cũng cảm thấy phản ứng trong con người mình bị trì độn gần như tê dại. Nhưng cũng vì thế mà tôi cương quyết, đây là lúc cần nhất không thể bỏ qua.
Lý Tầm Hoan hỏi :
– Tại sao phải bây giờ?
Tiểu Phi xòe bàn tay ra.
Những mảnh chén lúc sâu vào da thịt, máu đỏ lòng bàn tay hắn.
Hắn nói :
– Bởi vì bây giờ tôi bỗng phát hiện ra rằng sự đau đớn về thể xác không bằng sự thống khổ của tâm hồn, nhưng khi có sự đau đớn về thể xác thì sự đau đớn của tâm hồn có nhiều phần giảm thiểu, chẳng những thế, sự đau đớn về thể xác còn làm cho con người thanh tĩnh, phấn chấn, nó làm cho thần trí con người mẫn nhuệ.
Hắn nói đúng.
Sự đau đớn về thể xác vốn kích thích thần kinh, nó làm cho con người phản ứng bén nhạy, nó làm cho con người phát xuất tiềm lực cũng như một con ngựa bị đá đau, nó sẽ chạy nhanh hơn và một dã thú mang thương rất đáng sợ hơn lúc bình thường.
Lý Tầm Hoan trầm ngâm :
– Anh có đủ sự tự tin?
Tiểu Phi gặng lại :
– Đối với tôi, anh không có đủ lòng tin hay sao?
Lý Tầm Hoan cười :
– Hay lắm, anh hãy đi đi.
Tiểu Phi vụt hơi do dự :
– Vị cô nương khi nãy là ai thế?
Lý Tầm Hoan nói :
– Nàng tên Linh Linh, nàng là cô gái rất đáng thương.
Tiểu Phi nói :
– Tôi thì tôi thấy nàng rất giỏi tài nói dối.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
– Sao?
Tiểu Phi nói :
– Nếu không phải thật tâm đợi anh, nàng đợi anh rất có thể có một nguyên nhân khác nữa.
Lý Tầm Hoan mơm màng :
– Sao?
Tiểu Phi nói :
– Nếu nàng thật lòng đợi anh thì nàng quan tâm nhiều về anh mới đúng.
Lý Tầm Hoan nói :
– Có lẽ vì.
Tiểu Phi ngắt ngang :
– Thân hình của anh bây giờ nhìn qua ai cũng có thể biết anh đã vừa trải qua nhiều khốn khổ, thế nhưng nàng lại không hề hỏi han anh về chuyện ấy.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Có lẽ nàng chưa có cơ hội.
Tiểu Phi nói :
– Một cô gái khi đã quan tâm đến ai thì nhất định không bao giờ chịu bỏ qua cơ hội.
Trầm ngâm một lúc, Lý Tầm Hoan cười nói :
– Anh sợ tôi mắc bẫy nàng à?
Tiểu Phi nói :
– Tôi chỉ thấy nàng nói không thật lắm.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Nếu anh muốn sống được thoải mái thì đừng bao giờ anh hy vọng đàn bà nói thật với mình.
Tiểu Phi gặng lại :
– Anh cho rằng người đàn bà nào cũng đều nói dối?
Lý Tầm Hoan không trả lời thẳng thắn, hắn nói :
– Nếu anh là một người thông minh, sau này đừng bao giờ nói thẳng tưrớc mặt người đàn bà rằng nàng nói dối bởi vì nếu anh vạch trần như thế, tất nhiên nàng sẽ có nhiều lý do giả thích hành động của mình, không khi nào họ chịu nhận là họ đã nói dối với anh.
Hắn cười nói tiếp :
– Vì thế cho nên, nếu anh gặp một người đàn bà hay nói dối thì phương pháp hay nhất là cứ làm như anh rất tin tưởng ở nàng, hoàn toàn tin tưởng ở nàng không thì anh sẽ rước lấy cái khổ vào thân.
Tiểu Phi nhìn đăm đăm Lý Tầm Hoan, hắn nhìn mà không nói.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Có phải anh có nhiều điều muốn nói nữa?
Tiểu Phi cũng cười cười :
– Cho dầu còn thì cũng không cần phải nói bởi vì những cái tôi chưa nói thì anh đã biết cả rồi.
Nhìn theo cái dáng đi của Tiểu Phi, Lý Tầm Hoan cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi vui sướng không sao nói được.
Gã thiếu niên quật cường cuối cùng đã quả không ngã xuống.
Và nhất làm điều làm cho Lý Tầm Hoan lạc quan nhất là lần này, Tiểu Phi nói rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không hề đả động đến Lâm Tiên Nhi.
Ái tình vẫn không thể chiếm được sinh mạng của kẻ anh hùng.
Tiểu Phi vẫn là một anh hùng.
Kẻ anh hùng một khi cảm thấy cái sống của mình là ô nhục, hắn sẽ bằng lòng thà trọn đời không bao giờ gặp lại người mình yêu, thà cho cứ để nàng đổ lệ, thà chết.
Bởi vì hắn thấy không mặt mũi nào để gặp lại nàng.
Nhưng Tiểu Phi liệu có thắng được Lữ Phụng Tiên không?
Nếu lần này hắn lại bại, cho dầu Lữ Phụng Tiên không giết hắn liệu hắn có còn cam đảm để sống hay không?
Lý Tầm Hoan vụt khom mình ho sặc sụa.
Lữ Phụng Tiên hãy còn đứng đợi, hắn không nói một lời.
Con người này quả nhiên kiên nhẫn.
Gặp con người đủ sức kiên nhẫn như thế ấy, đúng là một đối thủ đáng gờm.
Tiểu Phi giật phăng ngực áo, hắn xòe bàn tay đầy miếng chai chà xát vào thân mình thật mạnh.
Những miếng miểng bén ngót lại cày vào da thịt, máu lại bắn ra.
Trong ánh sáng lờ mờ của mù sương, sắc máu vẫn tươi.
Máu, chỉ có máu mới làm cho người bị kích thích bản tính nguyên thủy, bàn tính dã thú của con người, tình dục và cừu hận cũng có thể nhưng máu tươi mới thật là trực tiếp kích thích.
Lữ Phụng Tiên đứng quay mắt về hướng gió.
Những đóm lân tinh bất chợt nhoáng ngang qua mặt hắn, Lữ Phụng Tiên chớp mắt, tay hắn như máy động như muốn hất đám lân tinh nhưng hắn giữ lại ngay.
Mắt hắn chỉ chớp nửa chừng, nghĩa là chỉ hơi máy động nửa chừng, nghĩa là chỉ nháy mắt trong tiềm thức, chỉ thế thôi và hắn ngưng lại thật nhanh.
Trong cái “sinh tử quyết đấu”, tất cả những động tác không cần thiết đều mang đến một nguy cơ trí mạng, người luyện võ, người đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đều tránh được lỗi lầm đó, Lữ Phụng Tiên là hạng người như thế.
Nhưng tay hắn chưa máy động mà những sớ thịt nơi bả vai hắn đã “biến động tiềm năng”, nơi đó trong một thoáng, “không tịnh” thất tạc.
Tự nhiên, đó không phải là một cơ hội tốt, nhưng một cơ hội “xấu” vẫn hơn “không”.
Một cơ hội dầu chỉ thoáng qua với nửa cái nháy mắt, một cơ hội dầu mới cấu thành từ trong tiềm thức của đối phương, Tiểu Phi cũng chẳng bỏ qua.
Thanh kiếm hắn nhoáng lên.
Chỉ một vài kiếm thôi nhưng quan hệ to lớn vô cùng.
Vận mạng của Tiểu Phi từ đây gởi vào thanh kiếm đó.
Nếu đặc thù, Tiểu Phi sẽ đứng yên, sẽ rửa sạch sự nhục nhã của một lần thất bại, nhát kiếm đó nếu thất thủ, vận mạng hắn sẽ tiêu trầm, lún suống, lún mãi, con người hắn sẽ như Lữ Phụng Tiên đã nói: Có sống cũng không hơn gì chết.
Một nhát kiếm đưa ra chỉ phải thành công chứ không có quyền thất bại.
Ánh mắt lóe lên, tắt ngấm.
Rắc! Thanh kiếm gãy làm đôi.
Tiểu Phi thụt ra sau, trên tay hắn chỉ còn phân nửa thanh kiếm, phần cán.
Nửa thanh kiếm phần ngọn bị kẹp vào hai ngón tay của Lữ Phụng Tiên.
Nhưng mũi kiếm đã ghim vào bả vai của hắn.
Lữ Phụng Tiên tuy kẹp gãy được thanh kiếm của Tiểu Phi nhưng tay có phần chậm hơn.
Máu từ trên bả vai của hắn bắt đầu thấm ướt qua lớp áo.
Nhát kiếm đó tự nhiên đắc thủ.
Da mặt của Tiểu Phi ngời ngời ánh sáng dị thường, ánh sáng thu hoạch về thắng lợi.
Vẻ mặt của Lữ Phụng Tiên vẫn thản nhiên, hắn lạnh lùng ngó Tiểu Phi, nửa thanh kiếm ghim vào bả vai của hắn, hắn không buồn nhổ.
Tiểu Phi đứng lặng im, hắn không có ý đánh tiếp.
Nỗi thống khổ tích uất trong lòng hắn đã được búng ra.
Hắn nghe lòng nhẹ nhõm, không phải thứ nhẹ nhõm của quả bóng xì hơi mà là thứ nhẹ của khối đá nặng vừa rơi xuống.
Hắn cần thắng lợi chứ không phải cần mạng người.
Lữ Phụng Tiên đứng yên như chờ đợi đối phương truy kích, hắn đợi khá lâu và vụt nói :
– Hay! Rất hay! Câu nói đó có ý nghĩa rất rõ ràng, con người của Lữ Phụng Tiên có lẽ từ trước tới nay chưa bao giờ nói một câu thật tình như thế, được hắn nói câu này, người đối diện nhất định phấn chấn, bao nhiêu sụp đổ phút chốc tưng bừng.
Nhưng trước lúc bỏ đi, Lữ Phụng Tiên lại nói thêm câu nói :
– Lý Tầm Hoan nói quả đúng và thật đã không xem lầm người.
Hắn nói câu đó có nghĩa gì? Lý Tầm Hoan nói gì với hắn?
Bóng Lữ Phụng Tiên lần mất trong đám sương mù.
Mặt Lý Tầm Hoan sáng rực, hắn nở nụ cười thật tươi và bước tới đập mạnh lên vai Tiểu Phi :
– Anh đúng vẫn là anh, tôi biết uất khí trong người anh đã được hạ xuống nhưng không phải tiêu tan, trên đời không có vị tướng bách thắng nào không có lúc bại, cả thần thánh cũng thế chứ không nói đến người, có phải thế không?
Giọng hắn vụt cất cao sang sảng :
– Nhưng từ đây, lòng tin của tôi với anh tăng trưởng hơn nhiều.
Tiểu Phi ngắt ngang :
– Anh cho rằng từ đây tôi sẽ không bại nữa?
Lý Tầm Hoan cười :
– Võ công của Lữ Phụng Tiên không dưới một người nào trong thiên hạ, nếu hắn không thể tránh nổi anh một kiếm thì trên đời này e rằng không còn ai tránh nổi.
Tiểu Phi nói :
– Nhưng tôi cảm thấy cái thắng này có hơi miễn cưỡng.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
– Miễn cưỡng?
Tiểu Phi nói :
– Tay tôi không còn lẹ như trước nữa.
Lý Tầm Hoan hỏi :
– Ai nói thế?
Tiểu Phi nói :
– Không cần ai nói, chính tôi, tôi đủ cam đảm biết như thế.
Mắt hắn nhìn theo hướng đi của Lữ Phụng Tiên, hắn nói thật chậm :
– Tôi cảm thấy rằng hắn có thể thắng tôi, tay hắn không chậm hơn tay tôi như thế.
Lý Tầm Hoan nói :
– Võ công của hắn quả thật có cao, có thể cao hơn anh nhưng anh lại nắm chắc đúng cơ hội, đó chính là chỗ mà không ai có thể hơn anh, vì thế anh mới thắng.
Hắn cười cười nói tiếp :
– Vì thế, Lữ Phụng Tiên tuy bại, hắn bại nhưng thành thực phục anh, cả con người như hắn còn phục anh, thế mà anh lại không tự tin được anh hay sao?
Tiểu Phi bật cười.
Lý Tầm Hoan cũng cười và nói tiếp :
– Vô luận là như thế nào, chuyện nãy cũng đáng cho mình khánh chúc, anh thích khánh chúc bằng gì nè?
Tiểu Phi cười :
– Rượu, tự nhiên là rượu, ngoài rượu ra đâu có gì khác được.
Lý Tầm Hoan cười lớn :
– Đúng, tự nhiên là rượu, khánh chúc mà không có rượu thì y như là nấu canh không thêm muối.
Tiểu Phi vỗ tay :
– Còn lạt hơn nấu canh không muối nữa là khác.
Tiểu Phi đã ngủ vùi.
Rượu quả thật là kỳ diệu, có lúc nó làm cho con người phấn chấn, có lúc lại làm cho người ngủ ngon.
Trong mấy ngày nay, Tiểu Phi gần như không hề chợp mắt hay có ngủ thì cũng chỉ chập chờn.
Hắn không làm sao tưởng tượng được, không hiểu sao lúc ở “nhà” cứ nằm xuống là thẳng một giấc luôn tới sáng, đáng là ngủ như heo.
Chờ cho Tiểu Phi ngủ rồi, Lý Tầm Hoan âm thầm ra khỏi khách điếm.
Quặt qua một con đường khác, nơi đây lại có khách sạn, Lý Tầm Hoan vòng qua bên trái nhảy phóng khỏi đầu tường.
Hắn chỉ bám vung mấy cành cây là lọt vào hậu viện.
Trời đã sắp sáng rồi, có một gian phòng vẫn hãy để đèn, Lý Tầm Hoan gõ nhẹ vào cánh cửa.
Tiếng bên trong :
– Lý thám hoa?
Lý Tầm Hoan đáp :
– Vâng.
Cửa mở.
Người mở cửa là Lữ Phụng Tiên.
Vành môi của Lý Tầm Hoan điểm một nụ cười lạnh nhạt :
– Lý thám hoa là con người thủ tín.
Giọng một người con gái tiếp theo :
– Tôi đã nói trước rồi, chỉ cần hắn hứa là không bao giờ có chuyện quên.
Người con gái sau lưng Lữ Phụng Tiên: Linh Linh.
Ánh đèn không sáng lắm, dưới ánh đèn mù mờ, da mặt Lý Tầm Hoan trắng bệch một cách dễ sợ, hắn lẳng lặng đi vào và quay ngang lại vòng tay :
– Đa tạ.
Lữ Phụng Tiên điềm đạm :
– Không cần đa tạ bởi vì đây là chuyện trao đổi, không ai phải cảm tạ ai.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Chuyện trao đổi này không phải cũng có thể bằng lòng, vì thế tôi xin đa tạ.
Lữ Phụng Tiên nói :
– Đúng là chuyện trao đổi hết sức đặc biệt, lúc nào bảo Linh Linh đến nói với tôi, chính tôi ban đầu cũng phải vô cùng kinh ngạc.
Lý Tầm Hoan nói :
– Vì thế cho nên tôi bảo riêng nàng phải giải thích thật kỹ càng.
Lữ Phụng Tiên nói :
– Thật ra thì cũng không cần phải giải thích vì tôi rất hiểu và thông cảm các hạ bảo tôi cố ý bại vào tay Tiểu Phi chẳng qua vì muốn cho hắn có cơ hội phấn chấn, để hắn khỏi bị chôn vùi, đó là một chuyện hay.
Lý Tầm Hoan nói :
– Quả thật tôi có ý như thế bởi vì hắn là con người đáng cho tôi làm như thế.
Lữ Phụng Tiên nói :
– Tại vì anh là bằng hữu của hắn nhưng tôi thì không phải. Tôi không hề nghĩ đến mà trên đời này cũng không một ai yệu cầu tôi một chuyện kỳ cục quá mức như thế.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Thế nhưng huynh đài vẫn chịu giúp cho.
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngó thẳng vào Lý Tầm Hoan như đao xoáy :
– Các hạ tin rằng tôi nhất định bằng lòng?
Lý Tầm Hoan cười :
– Ít nhất tôi cũng có phần nắm chắc bởi vì tôi đã nhìn thấy huynh đài không phải như hạng tầm thường, chỉ những con người phi phàm như huynh đài mới có thể làm chuyện phi phàm.
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên có hơi hòa hoãn :
– Anh cũng nắm chắc rằng hắn không khi nào làm hại sinh mạng của tôi?
Lý Tầm Hoan nói :
– Tôi biết hắn còn rõ hơn tôi biết biết chính tôi, thắng bại đối với hắn chỉ một phần thôi, hắn không khi nào cố tình truy kích.
Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :
– Quả đúng anh không xem lầm hắn cũng như đã chẳng nhìn lầm tôi.
Và hắn chợt cười nhạt :
– Tôi chỉ hứa với các hạ là để cho hắn thắng một chiêu, có nghĩa là nếu hơn nữa thì tôi phải thu sinh mạng hắn.
Lý Tầm Hoan chớp mắt :
– Huynh đài nắm chắc như thế?
Lữ Phụng Tiên rít giọng :
– Các hạ không tin?
Hai người lặng thinh nhìn nhau thật lâu.
Lý Tầm Hoan chợt cười :
– Bây giờ thì có thể nhưng sau này chưa chắc.
Lữ Phụng Tiên nói :
– Vì thế cho nên đáng lý tôi không bằng lòng, để hắn sống tôi sẽ bị nhiều uy hiếp.
Lý Tầm Hoan nói :
– Thế như có người rất thích có người uy hiếp, có kình địch đáng gờm, chỉ có như thế mới kích thích, có kích thích mới tiến bộ, một con người nếu đạt được mức “tứ hạ vô nhân” thì có lẽ chẳng còn gì đáng gọi là sinh thú.
Lữ Phụng Tiên trầm ngâm :
– Có lẽ nhưng ta bằng lòng làm chuyện đó thì lại không có nguyên nhân ấy.
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu :
– Tự nhiên là không phải.
Lữ Phụng Tiên nói nhanh :
– Ta bằng lòng làm là vì điều kiện trao đổi của các hạ giá cao.
Lý Tầm Hoan cười :
– Nếu giá hàng của mình không cao thì làm sao nói chuyện trao đổi với người?
Lữ Phụng Tiên nói :
– Các hạ nói ta bằng lòng chuyện ấy thì chắc các hạ cũng sẽ chịu với ta một chuyện.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
– Đúng.
Lữ Phụng Tiên nói :
– Nhưng các hạ không hề chỉ rõ đó là chuyện gì.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
– Đúng.
Lữ Phụng Tiên nói :
– Nghĩa là ta có quyền bảo các hạ làm chuyện gì cũng được.
Lý Tầm Hoan gật đầu :
– Đúng.
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên ngời ngời trông rất dễ sợ :
– Nếu ta bảo các hạ chết?
Lý Tầm Hoan thản nhiên :
– Lấy một mạng của tôi để đổi lấy một mạng của hắn, điều đó cũng công bằng.
Hắn nói thật điềm đạm, miệng hắn hơi cười y như là sinh mạng của hắn không còn thuộc về hắn vì thế cho nên hắn không mâý quan tâm.
Nhưng Linh Linh thì run run như cầy sấy, nàng vùng chen ra mọp trước mặt Lữ Phụng Tiên, giọng nàng gần như khóc :
– Tôi biết anh không khi nào làm như thế, vì… vì anh cũng là người tốt… có phải thế không? Có phải thế không?
Lữ Phụng Tiên ngậm miệng khít rinh, hắn không hề liếc tới nàng.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan, miệng hắn mím lại, khóe miệng hắn hơi thơ nhếch một sắc diện cực kỳ ngạo nghễ.
Hạng người như thế ấy không hề xem sinh mạng kẻ khác vào đâu.
Linh Linh nhìn miệng hắn, mặt nàng mỗi lúc một xanh, toàn thân nàng run lẩy bẩy.
Nàng rất hiểu Lý Tầm Hoan.
Nàng biết chỉ cần Lữ Phụng Tiên nói một câu là Lý Tầm Hoan bằng lòng đi vào cái chết mà không nói nửa lời.
Hắn có thể vì người khác mà sống tự nhiên hắn cũng có thể vì người khác mà chết, với hắn, đó là chuyện chẳng có gì quan trọng.
Nàng cũng rất hiểu Lữ Phụng Tiên.
Sinh mạng của người khác đối với hắn chẳng có ra gì.
Hai tay nàng ôm mặt và ngất luôn.
Bởi vì nàng không muốn, không dám nghe câu nói sẽ thoát ra từ cửa miệng của Lữ Phụng Tiên.
Ngất lịm âu cũng là một thứ linh dược mà trời cố ý ban tặng cho loài người, bất cứ chuyện gì khi người ta không còn chịu đựng nổi, bất cứ chuyện gì không thể nghe nổi, không thể nhìn nổi là người ra ngất lịm..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!