Điệu Sáo Mê Hồn - Chương 19: Những nhân vật kỳ khôi đến viếng tang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Điệu Sáo Mê Hồn


Chương 19: Những nhân vật kỳ khôi đến viếng tang


Trên bờ sông dựng một dãy nhà rạp bằng tre, cái nọ liền cái kia dài đến mấy dặm. Mọi người trong rạp đều mặc áo dài thâm. Đứng xa nhìn thì chỉ thấy một lô đen ngòm, mà tuyệt không có tiếng nói cười huyên náo. Trong đám này, thỉnh thoảng lại thấy có người mặc hiếu phục đi đi lại lại. Tất cả mọi người trong rạp đều lộ vẻ đau thương.

Cách bờ sông chừng mười dặm dựng lên một nhà rạp cao lớn riêng biệt, dường như trong đó đặt linh cửu, bên trong văng vẳng có tiếng khóc vọng ra.

Những người ra vào trong căn nhà tạm này đều tỏ vẻ nghiêm chỉnh.

Thượng Quan Kỳ đứng trên bờ sông thấy vậy lại bước xuống thuyền, Viên Hiếu đưa mắt nhìn khắp bốn mặt. Y mới vào nhân thế lần đầu, chưa được thấy quang cảnh này bao giờ. Lúc đó Đỗ Thiên Ngạc cũng không cười nữa, khẽ nói với Thượng Quan Kỳ :

– “Người chết để tiếng, hùm chết để da”. Mẫn lão gia tuy người đã chết mà tiếng thơm còn để lại mãi mãi.

Thượng Quan Kỳ muốn hỏi Thiên Ngạc xem Mẫn lão gia là ai song chàng lại thôi. Bản ý chàng muốn qua sông rồi tìm dịp bỏ đi thẳng. Nhưng khi lên bờ nhìn thấy quang cảnh này không đi lên được đành phải quay lại theo Đỗ Thiên Ngạc.

Vừa đi được mấy bước, đột nhiên năm người mặc hiếu phục mắt còn ngấn lệ đi ra. Trong bọn này có một chàng thiếu niên béo lùn rảo bước đến trước mặt Đỗ Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ. Chàng nấc lên mấy tiếng khóc.

Thượng Quan Kỳ đoán chắc đó là hiếu chủ làm lễ đón khách, đó là một thường lệ. Viên Hiếu không biết qui lễ về tang lễ, thấy người ta đến trước mình quì lạy thì không khỏi kinh ngạc.

Hiếu chủ quì lạy người này xong, mấy người kia đi kèm nâng chàng dậy đưa đến quì lạy người khác. Ngoài ra còn có hai người áo đen dẫn khách vào rạp, lúc này Thượng Quan Kỳ đành đi theo họ. Chàng thấy có hai người áo đen bước nhanh tới trước mặt Đỗ Thiên Ngạc vòng tay khom lưng nói :

– Không ngờ lại được Đỗ đại hiệp xa xôi đến đây. Xin đại hiệp miễn cho cái tội thất nghinh.

Đỗ Thiên Ngạc vội vàng cúi xuống đáp lễ, một người áo đen khác đến nói :

– Xin mời Đỗ đại hiệp đi theo tại hạ ngồi cùng các vị quí khách bên kia.

Rồi hai người áo đen đưa cả bọn vào trong nhà rạp lớn.

Trong các nhà rạp khác thì rất đông người, chỉ có nơi đây là ít mà thôi.

Trong rạp này, hai vị đạo nhân áo lam ngồi tận cuối dãy trầm lặng không nói gì, tựa hồ như đang ngồi xuất thần trước chén trà của mình. Ngoài ra còn hơn mười người áo dài ngồi lác đác mọi chỗ. Sau cùng trên một chiếc chiếu xa nhất, một ông già tóc bạc phơ trông có vẻ quắc thước, bên cạnh ông là một người đàn bà tóc mây quấn cao lên đỉnh đầu mình mặc áo trắng, trên mái tóc cài một bông hoa trắng.

Tuy mụ vào hàng nạ dòng nhưng thu chuyển động còn có vẻ phong lưu.

Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn mọi người chung quanh. Tuy chàng không nhận ra ai nhưng cũng biết đó là những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm miền Giang Nam.

Đỗ Thiên Ngạc nói khẽ với Thượng Quan Kỳ :

– Ai thì tôi không biết, nhưng ông già kia phải chăng là một tay đại hào kiệt miền Lưỡng Hồ tên gọi Cửu Đầu Đại Bằng Lôi Danh Viễn?

Thượng Quan Kỳ chưa kịp trả lời, bỗng giật mình buột miệng nói :

– Có lẽ Viên Hiếu xảy ra chuyện gì rồi?

Chàng vội nhìn ra lại càng kinh hãi vì chàng thấy Viên Hiếu đang đứng ngây ngô ngoài nhà rạp. Trước mặt y là mấy gã đại hán áo đen mặt hầm hầm, có vẻ đang cãi nhau với Viên Hiếu.

Thượng Quan Kỳ sợ quá vội vàng rảo bước ra ngay. Thấy một gã đại hán đột nhiên đẩy Viên Hiếu một cái. Hắn có biết đâu rằng Viên Hiếu bản chất thiên nhiên đã khác thường lại thêm sức khỏe kinh người. Hơn nữa, mấy năm nay y cố gắng luyện tập võ công nên đã vào hạng thượng thừa, gã áo đen đẩy y chẳng khác gì chuồn chuồn lay cột đá.

Viên Hiếu chau mày có ý giận dữ.

Nguyên lúc Viên Hiếu đi theo Thượng Quan Kỳ, hai mắt lúc nào cũng nhìn chòng chọc vào những người cúi lạy mình. Y không biết tục lệ Giang Nam, thấy thế lấy làm thú vị không nhịn được bật lên tiếng cười.

Gã hán tử áo đen thấy thế vụt chạy tới lạnh lùng hỏi :

– Các hạ cười gì vậy?

Viên Hiếu ngạc nhiên đáp :

– Tôi cười gì mặc tôi, can chi đến anh!

Gần đây tuy gã nghe tiếng người đã hiểu nhiều nhưng tiếng nói ra còn ngượng nghịu, không đạt hết ý. Y có biết đâu rằng chỗ người ta đang bi ai mà mình cười là phạm vào một điều tối kỵ. Huống chi y ăn nói cộc lốc, không biết văn hoa vẻ vời nên họ tưởng là vô lễ.

Chớp mắt, lại thêm mấy gã hán tử áo đen đến vây Viên Hiếu, cả bọn cùng chất vấn hắn. Y vừa sợ vừa giận, chẳng biết phải trả lời làm sao. Một gã hán tử không nhịn được đẩy y một cái, y nổi giận toan phóng chưởng đánh lại thì may Thượng Quan Kỳ vừa chạy đến nơi nói luôn :

– Hãy khoan! Hãy khoan!

Viên Hiếu tuy lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt song nghe Quan Kỳ gọi rụt tay về ngay. Đỗ Thiên Ngạc và một người mặc tang phục cũng vừa tới nơi. Viên Hiếu trỏ gã hán tử nói :

– Tự nhiên y đẩy tôi.

Người mặc áo đen tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn quắc thước. Lão nghe Viên Hiếu nói liền quát đuổi mấy người áo đen kia đi rồi quay lại vái dài nói :

– Bọn tiểu nhân không biết gì, xin quí vị đừng chấp với chúng.

Thượng Quan Kỳ biết Viên Hiếu đã vô ý điều chi nên đã để xảy ra chuyện rắc rối, nhưng lúc này chưa tiện nói ra, lại thấy lão già có lời tạ lỗi với Đỗ Thiên Ngạc :

– Tại hạ là Kim Thiếu Hòa, lâu nay ngưỡng mộ oai danh Đỗ đại hiệp hôm nay mới được bái kiến. Xin đại hiệp đừng quan tâm đến sự vô lễ của bọn trẻ nít.

Đỗ Thiên Ngạc cũng nói mấy lời khiêm tốn.

Kim Thiếu Hòa lại chắp tay vái Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu rồi đi vào trong.

Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :

– “Lão Kim Thiếu Hòa xem ra rất lịch thiệp lại quen biết nhiều chắc là một nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm mà sao đối với Mẫn lão gia lại mặc trọng hiếu?”.

Chàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu rõ lai lịch của Mẫn lão gia rồi kéo Viên Hiếu vào nhà rạp.

Viên Hiếu vẫn chưa hiểu mình làm lỗi ở chỗ nào, trong dạ buồn bực không vui. Vì ở trước mặt Thượng Quan Kỳ nên y không dám buông cho cơn giận nổi lên.

Đỗ Thiên Ngạc đưa mắt nhìn Viên Hiếu hồi lâu rồi đột nhiên cười khẽ bảo :

– Không ngờ huynh đài còn ít tuổi thế mà chẳng những nội công đã cao mà ngoại công cũng đã luyện đến mức ghê gớm. Thật là đáng kính phục!

Viên Hiếu cũng chỉ biết nhìn gã cười, không biết nói lấy một câu cảm tạ.

Thượng Quan Kỳ khen thầm :

– “Mục lực của Đỗ Thiên Ngạc thật là ghê gớm, mới nhìn qua một lần đã biết võ công người ta đến bực nào”.

Bỗng thấy Đỗ Thiên Ngạc quay lại cười nói với mình :

– Người bạn của huynh mà còn võ công thế này thì võ công của huynh phải khiến người ta khiếp phục.

Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi đáp :

– Người anh em tôi bẩm tính khác thường, ngoại công tôi thật còn kém xa y.

Đỗ Thiên Ngạc tủm tỉm cười nói sang chuyện khác, tuyệt không đá động gì đến câu chuyện về võ công nữa.

Sau một lúc, ngoài nhà rạp có thêm hai người nữa đến. Một người to béo mặt mũi hồng hào, người kia bé nhỏ gầy nhom. Vào đến nơi, đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi đứng trước bàn có người đàn bà nạ dòng to béo và lão già quắc thước đồng thanh nói :

– Đã lâu không được gặp, Lôi huynh mỗi ngày một trẻ thêm.

Đỗ Thiên Ngạc mỉm cười, nói nhỏ với Thượng Quan Kỳ :

– Lão già đó đúng là Cửu Đầu Đại Bằng Lôi Danh Viễn rồi. Còn chưa biết hai người kia là ai.

Lôi Danh Viễn cũng đứng thẳng người lên cười nói huyên thuyên :

– Thật không ngờ lão phu đến đây lại được gặp cả hai vị Âm Dương song tuyệt.

Vừa nói vừa mời hai người ngồi.

Người đàn bà nạ dòng mắt liếc loang loáng mỉm cười, ngồi yên không nhúc nhích khẽ nói :

– Danh Viễn! Mình không biết đây là chỗ nào phải làm gì mà nói lớn thế?

Người ta đâu có điếc đâu!

Cửu Đầu Đại Bằng tuy vẻ mặt hách dịch khí độ hiên ngang, nhưng khi nghe người đàn bà nói liền riu ríu ngồi xuống, mỉm cười nói khẽ :

– Lão phu gặp mấy người bạn cũ mừng quá nên quên cả lịch sự.

Hai người một béo một gầy, nhìn nhau mỉm cười dường như cũng có đôi phần sợ mụ không dám nói to nữa, tươi cười khẽ hỏi :

– Lâu nay không được gặp, bà chị vẫn như xưa! Còn anh em chúng tôi đã già đi nhiều rồi phải không?

Mụ chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời.

Đỗ Thiên Ngạc ngồi đằng xa nhìn thấy cười thầm nói nhỏ với Thượng Quan Kỳ :

– Tôi ra ngoài biên ải đã lâu, vẫn nghe nói trong võ lâm có mấy người sợ vợ, trong đó Lôi Danh Viễn là một. Nay mình trông thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Thượng Quan Kỳ theo nghiêm sư từ thuở nhỏ, chàng tuy biết nhiều chuyện về võ lâm nhưng những câu chuyện dí dỏm chàng không được nghe một tí gì. Lúc này chàng không nhịn được nữa, cũng nói xen vào :

– Cửu Đầu Đại Bằng không những nổi danh tại vùng Lưỡng Hồ mà gia tư lão có đến cự vạn. Còn như việc lão sợ vợ thì đệ chưa được nghe ai nói tới.

Đỗ Thiên Ngạc nói :

– Lôi Danh Viễn nổi tiếng sợ vợ, tôi còn nghe người ta nói: vị phu nhân này là tỳ thiếp của Đường thái thái ở Tứ Xuyên, không những mụ khinh công tuyệt cao người lại xinh đẹp và là một tay dùng ám khí rất lợi hại của Đường môn. Lôi Danh Viễn lớn tuổi mới lấy được bà vợ đẹp này, rồi từ chỗ thương yêu đi đến kính trọng, từ kính trọng đi đến sợ hãi.

Thượng Quan Kỳ kinh ngạc :

– Ủa! Thế ra mụ là người trong Đường môn ở Tứ Xuyên!

Đường môn ở Tứ Xuyên nổi tiếng về môn thuốc độc cùng ám khí từ hai trăm năm nay, đến giờ thanh danh vẫn thịnh như xưa. Thượng Quan Kỳ có được biết phái này.

Đỗ Thiên Ngạc lại nói :

– Còn Âm Dương song tuyệt cũng nghe nói là hai quái nhân. Một người là đệ tử phái Thiếu Lâm, luyện Thập Tam Thái Bảo và Đồng Tử Công, nội lực ghê gớm gươm đao chém không vào. Còn một người ở Thần Châu là sư đệ chưởng môn nhân họ Ngôn, rất giỏi về môn ngoại công. Hai người này, một luyện âm công, một luyện dương công cho nên giang hồ mới gọi là Âm Dương song tuyệt.

Họ Đỗ ngừng một lát rồi lại nói :

– Lạ ở chỗ: một âm một dương hai người xung khắc nhau mà lúc nào cũng đi liền với nhau.

Thượng Quan Kỳ mỉm cười khen :

– Đỗ huynh ra ngoài biên ải đã lâu mà biết được nhiều chuyện trong võ lâm, khác nào cậu tú không ra khỏi cửa mà biết được hết việc của thiên hạ.

Đỗ Thiên Ngạc nói khẽ :

– Có chỗ tôi còn chưa hiểu là hôm nay ở đây có chuyện gì mà nhiều tay cao thủ võ lâm đến đây hội họp. Cả phái Thiếu Lâm dường như cũng có người đến kìa.

Thượng Quan Kỳ nhìn ra thấy Kim Thiếu Hòa dẫn hai nhà sư mặc áo sắc tro vào trong nhà rạp. Hai nhà sư đều nhắm mắt, thần sắc rất trang nghiêm, hai tay chắp để trước ngực từ từ đi vào. Đến nơi mới mở mắt nhìn bốn phía rồi đi thẳng lại chổ hai vị đạo nhân áo lam hỏi bằng một giọng âm trầm :

– Mấy ông bạn phái Thanh Thành vẫn mạnh giỏi?

Thượng Quan Kỳ, Đỗ Thiên Ngạc đều sửng sốt. Đỗ Thiên Ngạc ghé tai Thượng Quan Kỳ nói nhỏ :

– Vừa rồi tôi thấy hai đạo nhân kia tưởng họ là đạo sĩ, ai ngờ là môn hạ phái Thanh Thành.

Hai đạo nhân đứng dậy chắp tay, một người nói :

– Cám ơn Sư trưởng có lòng hỏi đến!

Còn người kia nói :

– Tôi ở chốn thâm sơn quên cả ngày tháng. Nhớ lại ngày trước đây từ biệt nhau ở núi Nga Mi đến nay đã hơn mười năm. Không ngờ ngày nay Sư trưởng vẫn còn nhớ. Chắc là đạo hạnh Sư trưởng tăng tiến rất nhiều rồi.

Kim Thiếu Hòa cúi đầu nói bằng một giọng trầm trầm :

– Đạo trưởng cùng Sư trưởng đều là những người đắc đạo, không những đạo hạnh thâm hậu mà còn giữ được trẻ mãi. Chỉ có lão phu là bị việc đời phiền phức đâu có được thanh nhàn tự tại như là các vị.

Mọi người trong nhà rạp đều chăm chú mấy đạo nhân và hai nhà sư. Có người biết rõ lai lịch của mấy vị này thì thầm với nhau :

– Hai vị này là Thiết Mộc và Phàm Mộc đại sư viện Đạt Ma ở chùa Thiếu Lâm trên núi Thiếu Thất. Còn hai đạo nhân kia cứ nghe giọng lưỡi họ thì đúng là Thanh Thành song kiếm rồi.

Thượng Quan Kỳ càng xem xét tình hình thì càng lấy làm ngờ vực tự hỏi :

“Dù Mẫn lão gia có phải là tay anh hùng trong võ lâm nhưng có lý đâu trưởng lão phái Thanh Thành cùng phái Thiếu Lâm thân hành đến đây cúng tế? Không chừng trong đám tang của Mẫn lão gia còn có điều gì bí mật nữa?”.

Chàng bèn hỏi Thiên Ngạc :

– Đỗ huynh! Mẫn lão gia là một nhân vật thế nào mà các cao thủ trên chốn giang hồ đều đến điếu tang?

Đỗ Thiên Ngạc khẽ nói :

– Mẫn lão gia xuất thân ở Giang Nam làm nghề bảo tiêu, nhưng đến lúc đứng tuổi bỏ nghề sinh nhai đó đến ở đây. Lão gia thường giúp người trong cơn hoạn nạn, nguy hiểm nên lừng lẫy tiếng tăm. Ban đầu chỉ có bọn ngư phủ trên sông là biết tiếng. Rồi hai mươi năm trước đây các môn phái lớn ở Trung Nguyên ước hẹn cùng phe Tam thánh ở Tây Vực đấu võ. Họ chọn khu dưới chân lầu Hoàng Hạc làm võ trường…

Nói đến đây chợt nghe có tiếng sang sảng :

– Các vị hào hiệp giá lâm chúng tôi lấy làm hân hạnh vô cùng! Mẫn lão gia được các vị đến điếu tang ở dưới suối vàng cũng rất là cảm động.

Tiếng nói tuy dõng dạc nhưng hơi khàn khàn vì thiếu ngủ và vì bị thương mà ra. Y ngừng một lát rồi nói tiếp :

– Tang gia bối rối, chúng tôi tiếp đãi có điều chi sơ xuất xin quí vị đại lượng bao dung cho. Bây giờ có công tử cùng tiểu thơ đến bái tạ quí vị.

Thượng Quan Kỳ ngẩng đầu lên xem thì thấy một gã chừng bốn mươi tuổi dắt một người mặc đồ đại tang, đầu chít khăn trắng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đứng ngoài cửa rạp, hai mắt sưng húp, vẻ mặt bơ phờ dường như mấy hôm đã khóc lóc bi thảm quá độ.

Theo sau chàng thiếu niên là một bà cũng độ chừng bốn mươi tuổi, dắt một thiếu nữ hình dong yểu điệu, ngoài đồ đại tang mặc trên mình, gương mặt còn che một tấm sa trắng nên trông không rõ tướng mạo, chỉ thấy hai tay nàng trắng như ngọc thì chắc người nàng phải đẹp lắm. Chàng thiếu niên khoanh tay vái dài nói :

– Gia phụ mất đi nhờ ơn chư vị đại sư, đạo trưởng cùng các ông chú bà bác xa xôi đến viếng. Vãn bối vì bị thương quá độ không thể tiếp đãi một cách kính cẩn được xin quí vị lượng tình cho.

Nói xong lại vái dài.

Người trong nhà rạp đều đứng dậy nghiêng mình đáp lễ. Thượng Quan Kỳ cử chỉ theo Đỗ Thiên Ngạc, Viên Hiếu cử chỉ lại theo Thượng Quan Kỳ.

Chàng thiếu niên hành lễ xong từ từ né sang một bên để thiếu nữ che mặt, thân hình uyển chuyển tiến lên làm lễ.

Cửu Đầu Đại Bằng Lôi Danh Viễn đột nhiên đứng lên hỏi :

– Không hiểu Mẫn huynh vì bị bệnh gì mà qua đời một cách đột ngột như vậy?

Chàng thiếu niên mặc đại tang ấp úp nói :

– Gia phụ… gia phụ…

Gã đại hán nâng đỡ hiếu chủ tiếp lời :

– Lôi huynh cùng Mẫn lão gia thâm giao, xin thứ cho Mẫn công tử trong lúc đau thương trình bày không được rõ ràng. Lát nữa xin mời Lôi vào nhà trong để nhìn di dung của Mẫn lão gia.

Bỗng nghe tiếng niệm :

– A Di Đà Phật!

Hai nhà sư áo sắc tro chắp tay trước ngực đứng dậy. Nhà sư bên tả nói :

– Bần đạo vâng huấn dụ cũng mong đến đây để được nhìn di dung của Mẫn lão thí chủ.

Kim Thiếu Hòa không chờ cho đại hán mở miệng, vòng tay đáp ngay :

– Xin hai vị thiền sư phóng tâm. Trước cuộc đại tế thế nào cũng kính thỉnh hai vị đại sư đến coi di dung Mẫn lão gia.

Hai vị đạo nhân áo lam cũng đứng dậy ngay, đưa mắt nhìn Kim Thiếu Hòa hỏi ngay :

– Chẳng hay bần đạo có được đi coi di dung của Mẫn lão gia không?

Kim Thiếu Hòa đáp :

– Có chứ! Lát nữa sẽ có người dẫn hai vị đi để còn nhờ chư vị…

Y biết mình lỡ lời tiết lộ bí mật nên không nói nữa.

Âm Dương song tuyệt nãy giờ không nói câu nào, bây giờ đột nhiên xen vào :

– Thế nào? Mẫn huynh bị người ám toán ư?

Thiếu niên mặc đại tang đáp :

– Cái chết của gia phụ… là…

Dường như chàng không muốn nói đến nguyên nhân cái chết của thân phụ giữa chổ đông người nên ngập ngừng mãi mà không chịu nói ra.

Nữ lang mặc hiếu phục tiếp lời :

– Cái chết của gia phụ rất là đột ngột, khó biết được nguyên nhân. Lát nữa khi quí vị đến coi di dung, hoặc giả có ý kiến gì chăng?

Âm Dương song tuyệt nhìn nhau rồi từ từ ngồi xuống. Kim Thiếu Hòa vòng tay nói với mọi người :

– Xin chư vị hãy ngồi thêm lát nữa để tại hạ đưa thiếu chủ đi tạ khách.

Nói xong y trở gót đi ra khỏi nhà rạp, thiếu chủ và nữ lang cũng theo gót ra ngay.

Thượng Quan Kỳ khẽ hỏi Đỗ Thiên Ngạc :

– Đỗ huynh không muốn đi xem di dung Mẫn lão gia ư?

Đỗ Thiên Ngạc đáp :

– Điều đó chúng ta không cần phải xin trước làm gì. Đến lúc đó rồi hẳn hay!

Bỗng nghe thấy tiếng người nói léo nhéo :

– Anh trông kìa! Ai lại cho đứa nhỏ nửa người nửa khỉ vào nhà rạp tiếp thượng khách bao giờ? Phải kêu người hỏi lai lịch nó xem sao!

Nhà rạp đã không rộng lắm mà những người ngồi đó toàn là những tay tuấn kiệt của võ lâm thính tai lẹ mắt nên nghe thấy hết. Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu cùng Đỗ Thiên Ngạc càng nghe rõ hơn.

Thượng Quan Kỳ để ý xem người nói đó là ai? Thì chính là gã gầy nhom khô đét trong Âm Dương song tuyệt. Mọi người trong rạp đều quay lại nhìn Viên Hiếu, ngay cả hai vị đại sư nghiêm nghị cũng quay lại nhìn y chòng chọc.

Viên Hiếu có vẻ bực mình, hai mắt long lên nhìn vào con người gầy đét những muốn động thủ.

Thượng Quan Kỳ sợ y phát khùng vội đưa tay ngăn lại nói :

– Viên đệ!

Viên Hiếu quay qua nhìn Thượng Quan Kỳ rồi cúi đầu xuống không nói gì nữa.

Người cao lớn mặt đỏ tía cười nói :

– Này anh bạn! Anh có trông thấy không? Chẳng những người y giống vượn mà y còn là họ Viên nữa đấy!

Đỗ Thiên Ngạc thấy Viên Hiếu cúi đầu nhắm mắt mặc cho hai người kia muốn nói gì thì nói lờ đi như không nghe thấy, nhưng trong lòng y cực kỳ kích động, người y run lên nước mắt rớt xuống má thì không nhịn được nữa liền cười lạt một tiếng, mắng :

– Chính mình cũng đầy lông lá mà nói người ta là yêu quái. Thử lấy gương soi xem mình giống người được mấy phần.

Gã nhỏ bé trong Âm Dương song tuyệt đứng phắt dậy, quát hỏi :

– Mi nói ai?

Đỗ Thiên Ngạc từ từ đứng lên nhìn gã bằng con mắt khinh khỉnh, lạnh lùng nói :

– Ta nói ai thì việc gì đến mi?

Âm Dương song tuyệt nổi tiếng hung ác nên mọi người hai phe hắc và bạch đạo đều phải nhường nhịn, khi nào gã chịu nhịn để Đỗ Thiên Ngạc chọc tức mình, đập tay xuống bàn nói the thé :

– Ta bảo cho mi biết, đừng hòng sống yên ổn được!

Đỗ Thiên Ngạc đảo mắt một lượt thấy hai nhà áo tro vẫn giữ thái độ nghiêm trang ngồi yên không nhúc nhích, ai đấu khẩu cũng mặc, lờ đi như không nghe tiếng.

Hai đạo nhân áo lam chỉ hé mắt nhìn một chút rồi lại nhắm mắt lại quay đi.

Cửu Đầu Đại Bằng Lôi Danh Viễn tựa hồ như rất chú tâm đến việc này.

Mụ nạ dòng vẫn lạnh lùng, tuy không ngăn cản Lôi Danh Viễn nhưng mỗi khi Lôi Danh Viễn quay lại nhìn Đỗ Thiên Ngạc là mụ chau đôi mày liễu lộ vẻ không muốn cho chồng nhúng tay vào chuyện thị phi của người khác.

Có điều kỳ quái là gã cao lớn béo đó cùng gã gầy đét bé nhỏ này xưng Âm Dương song tuyệt thường đi đôi với nhau không rời nửa bước, lúc này lại ngồi im không nói gì.

Đỗ Thiên Ngạc nhìn hết tình hình mọi người trong căn nhà, trong bụng đã nắm vững được phần nào. Ông đắn đo, xem ra hai vị cao tăng Thiết và Phàm Mộc không muốn can thiệp vào việc người, Thanh Thành song kiếm cũng buông tay ngồi nhìn, Lôi Danh Viễn muốn dính vào song vợ hắn ra chiều không ưng, con người sợ vợ chắc không dám làm trái ý phu nhân. Hai gã Âm Dương song tuyệt đã nổi danh một thời nhưng Thượng Quan Kỳ có thể đánh một và Viên Hiếu đánh một. Ngoài ra còn ta đối phó quyết không có gì đáng ngại.

Đỗ Thiên Ngạc sau khi quan sát tình hình và đã nghĩ kỹ, liền cười lạt nói :

– Chưa chắc là bọn ta sống không yên, hay là bọn mi cũng nên!

Gã gầy đét chính là Âm Thủ Ngôn Cương cậy có bạn là Dương Quyền Phổ Đồng, bình thời rất ngang ngược trên chốn giang hồ, bây giờ không nhịn được nữa, đứng lên xăm xăm đi tới.

Thượng Quan Kỳ thấy Đỗ Thiên Ngạc vì sự bất bình của Viên Hiếu mà ra tay giúp đỡ, bênh vực trong lòng xiết bao cảm kích liền đứng dậy bước ra cản đường Ngôn Cương.

Ngôn Cương cười lạt quát lên :

– Mi muốn chết hay sao mà dám ngăn trở ta?

Nói rồi vung tay đánh một chưởng.

Thượng Quan Kỳ không tránh né, trở tay phải đưa ngón giữa và ngón trỏ điểm vào huyệt mạch môn của Ngôn Cương.

Âm Thủ Ngôn Cương không ngờ Thượng Quan Kỳ ra tay mau lẹ đến thế.

Gã cả kinh lùi lại ba bước.

Đỗ Thiên Ngạc tuy thấy Thượng Quan Kỳ là người kín đáo, đã biết chàng xuất thân là môn hạ một danh sư, nhưng không ngờ chàng nhỏ tuổi như vậy mà đã có thủ pháp “Phất huyệt trảm mạch” vào hạng thượng thừa.

Nên biết rằng thủ pháp “Phất huyệt trảm mạch” không giống như lối điểm huyệt thường, chẳng những nó biến hóa kỳ diệu mà phải là người có nội công vào bậc thượng thừa thì mới có thể vẩy tay một cái đã làm bị thương huyệt mạch của đối phương.

Âm Thủ Ngôn Cương lùi lại rồi chưa ra tay ngay. Một lát, hắn cười lạt hỏi :

– Mi là môn hạ của ai? Nói mau để lão phu khỏi phải vấn tội đệ tử người cố cựu!

Nguyên gã bị Thượng Quan Kỳ đánh ra một chiêu khiến gã phải lùi lại không dám hấp tấp đánh nữa. Gã nghĩ ngợi hồi lâu và hỏi như vậy để biết rõ thân thế Thượng Quan Kỳ, hơn nữa gã chần chờ như vậy là để nghĩ cách tiến thoái.

Thượng Quan Kỳ không muốn đem thân thế mình nói cho ai biết, chàng giả vờ ngần ngừ một lát rồi đáp :

– Tại hạ xuất thân ở môn phái nào thì miễn cho khỏi trình bày. Có điều các hạ không cần quan tâm vì môn phái tại hạ cùng các hạ không liên quan chút nào.

Âm Thủ Ngôn Cương tưởng kiếm cớ rút lui vì gã thấy thủ pháp của Thượng Quan Kỳ khi ra chiêu “Phất huyệt trảm mạch” mau lẹ dị thường, mình khó lòng chống nỗi, e rằng khi thất bại sẽ bị nhục và thanh danh suốt đời sẽ bị trôi theo dòng nước.

Câu đáp của Thượng Quan Kỳ khiến cho gã muốn lui cũng không được, lão liền vừa vận nội công vừa lạnh lùng hỏi :

– Ngươi tên họ là?

Thượng Quan Kỳ trỏ Viên Hiếu đáp :

– Tôi là Thượng Quan Kỳ, còn y là Viên Hiếu…

Ngôn Cương không chờ Thượng Quan Kỳ nói hết, đột nhiên lạnh lùng nói tiếp :

– Bọn mi là hạng vô danh tiểu tốt.

Gã vươn tay trái ra nhanh như điện chớp chụp xuống. Gã tưởng Thượng Quan Kỳ không kịp phòng bị nên ra chiêu “Cầm nã” để chụp vào huyệt mạch môn trên tay đối phương.

Thượng Quan Kỳ né sang bên ba thước rồi ra chiêu “Phong Lôi Đột Khởi” đánh lại. Chiêu này không những lợi hại phi thường mà còn biến hóa khôn lường, vừa tránh địch vừa phản kích cùng một lúc. Đòn chưa đến nơi mà chưởng phong đã tới sát người đối phương.

Ngôn Cương cả kinh, vội nhảy lùi phía sau năm bước. Tuy gã tránh đòn mau lẹ nhưng cũng chưởng phong Thượng Quan Kỳ đánh trúng lạng người đi một cái, phải lùi thêm ba bước nữa mới đứng vững được.

Mọi người trong rạp thấy chiêu thức của Thượng Quan Kỳ rất quái dị, chưởng lực lại thâm hậu nên đều chú ý theo dõi. Hai vị cao tăng áo sắc tro cùng giương mắt ra nhìn chằm chặp vào chàng, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Thanh Thành Song Kiếm đưa mắt nhìn nhau mà khẽ nhíu đôi lông mày.

Cửu Đầu Đại Bằng khẽ thốt lên một tiếng: “Úi chà!”.

Mụ nạ dòng hãy còn xuân sắc thấy chưởng thế của Thượng Quan Kỳ cũng lộ vẻ kinh hãi, cặp mắt sáng như sao không ngớt nhìn chàng.

Dương Quyền Phổ Đồng đột nhiên đứng dậy chạy đến trước mặt Ngôn Cương khẽ hỏi :

– Thằng lõi này thôi không động thủ nữa chứ?

Song Thượng Quan Kỳ chưa am tường mọi chi tiết trong võ lâm, cũng không hiểu Âm Thù Ngôn Cương muốn tìm cơ hội rút lui. Mấy câu nói vừa rồi của chàng đầy vẻ lạnh nhạt khiến cho Ngôn Cương lâm vào tính thế cưỡi hổ khó lòng xuống được.

Dương Quyền Phổ Đồng cười lạt nhìn Thượng Quan Kỳ nói :

– Trong lúc này và ở nơi đây không nên động thủ. Chi bằng chúng ta nên hẹn nhau đến một chỗ vắng vẻ để tỷ thí với nhau một phen.

Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :

“Mình với bọn họ chả có thù oán gì nhau, hẹn nhau tranh đấu mà làm gì! Mà lờ đi thì e rằng sẽ tổn hại đến thanh danh của Đỗ lão tiền bối.”

Chàng chưa biết phải quyết định ra sao nên quay lại nhìn Đỗ Thiên Ngạc.

Lúc đó đã có người đến báo chuyện xích mích giữa Ngôn Cương và Thượng Quan Kỳ cho Kim Thiếu Hòa biết. Lão vội vàng chạy vào nhà rạp chắp tay vái Âm Dương song tuyệt rồi lại khom lưng làm lễ trước Thượng Quan Kỳ nói :

– Ba vị có điều chi không được vừa ý xin vì nể mặt tôi mà nhượng bộ nhau một chút. Lát nữa xin được bày tiệc để ba vị giản hòa.

Lão nói vậy rồi dường như có việc khẩn cấp, đưa mắt nhìn cả ba người.

Đỗ Thiên Ngạc tủm tỉm cười bảo Thượng Quan Kỳ :

– Kim huynh đã nói như vậy thì huynh đài hãy về chỗ ngồi, chúng ta chịu nhường đi một chút cũng phải.

Thượng Quan Kỳ vòng tay đáp lễ Kim Thiếu Hòa rồi quay về chỗ ngồi.

Âm Dương song tuyệt nhìn nhau không biết phải xử trí thế nào.

Kim Thiếu Hòa lại vòng tay nói :

– Xin hai vị hãy nể lời tôi một chút.

Âm Dương song tuyệt cũng vòng tay đáp lễ rồi lặng lẽ quay về chổ ngồi.

Kim Thiếu Hòa thấy mình dàn xếp xong được cuộc xích mích giữa mấy người, liền vòng tay lớn tiếng nói :

– Tôi còn chút việc, lát nữa sẽ quay lại mời rượu các vị.

Nói xong rảo bước đi ra. Trong rạp trở lại yên lặng.

Thanh Thành Song Kiếm và vợ chồng Lôi Danh Viễn thỉnh thoảng lại đưa mắt ngó Thượng Quan Kỳ. Âm Dương song tuyệt vẫn còn lộ vẻ căm tức, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn nhau.

Thượng Quan Kỳ chợt nhớ tới lời quái nhân trong ngôi chùa cổ trên núi Bạch Mã nói :

– Khi ngươi dùng đến võ công mà ta truyền thụ cho tất làm cho nhiều người chú ý và có thể sinh ra lắm chuyện phiền phức cho mình.

Chàng cảm thấy nao nao trong dạ.

Đỗ Thiên Ngạc thấy chàng có ý băn khoăn mỉm cười khẽ bảo :

– Huynh đài quả là người phi thường, vừa đánh một chiêu đã khiến cho Âm Dương song tuyệt phải bẻ mặt.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Tiền bối quá khen, chứ có gì đâu!

Đỗ Thiên Ngạc nói :

– Xem chừng Âm Dương song tuyệt còn có vẻ căm hờn nhưng họ tự biết không địch nỗi, còn họ đòi ước hẹn tỉ thí chẳng qua là để muốn rút lui mà thôi.

Tuy họ Đỗ nói khẽ, nhưng những người trong rạp đều thính tai, nếu không nghe rõ hết thì cũng nghe được quá nửa.

Âm Thù Ngôn Cương càng nghĩ càng khó chịu, khẽ bảo Dương Quyền Phổ Đồng :

– Bửa nay chúng ta không ước hẹn cùng tỉ thí với thằng lõi kia một phen thì oai danh của Âm Dương song tuyệt sẽ bị tổn thương rất nhiều.

Phổ Đồng liếc mắt nhìn Thiết, Phàm Mộc đại sư nói :

– Nơi đây không phải là chỗ tranh hơi. Ngôn huynh nhịn được là tốt, còn không nhịn được thì nên hẹn gã để lúc khác vì lúc này không tiện gây sự.

Âm Thủ Ngôn Cương và Dương Quyền Phổ Đồng liền vai đã lâu, lai lịch của hai người này nhiều người biết rõ. Bọn họ xuất thân ở chùa Thiếu Lâm, vì vi phạm thanh quy phải trốn ra khỏi chùa để tóc trở về cõi tục. Việc này tuy đã hai mươi năm, nhưng đối với tăng lữ chùa Thiếu Lâm chúng vẫn còn sợ hãi. Đại khái là vì sự có mặt của Thiết Mộc và Phàm Mộc đại sư tại đó nên bọn họ không dám làm càn dỡ…

Phổ Đồng kềm hãm được cơn tức giận, song Ngôn Cương đứng phắt dậy rảo bước đến trước mặt Thượng Quan Kỳ.

Viên Hiếu tưởng hắn lại động thủ, liền điểm chân xuống đất tung mình ra để đón Ngôn Cương. Thân pháp y mau lẹ, loáng cái đã đến. Thượng Quan Kỳ khẽ quát :

– Viên đệ không được lộn xộn!

Âm Thủ Ngôn Cương không ngờ thân pháp Viên Hiếu mau lẹ đến thế. Hắn chỉ để ý vào Thượng Quan Kỳ, đến lúc nghe tiếng áo sột soạt mới quay lại thì Viên Hiếu đã đến trước mặt, giơ năm ngón tay nhọn hoắt như lưỡi câu chụp xuống.

May mà Thượng Quan Kỳ kịp thời quát lên, không thì Ngôn Cương đã bị đánh trúng rồi.

Viên Hiếu thế đánh đã lẹ, thế thu về lại còn nhanh hơn. Y vừa nghe tiếng Thượng Quan Kỳ, liền hít chân khí vào huyệt đan điền tung mình lên không, quay mình đi mấy vòng đã trở về chỗ ngồi.

Thật ra Viên Hiếu là người thuần hậu không muốn khoe tài, nhưng thân pháp của y đã khiến cho mọi người trong nhà rạp phải kinh hãi.

Âm Thủ Ngôn Cương thấy thân pháp Viên Hiếu thần tốc dị thường đâm ra khiếp vía, do dự một lát rồi từ từ bước tới, còn cách Thượng Quan Kỳ chừng ba bốn bước hắn dừng lại nói :

– Nơi đây và lúc này không nên động thủ. Câu chuyện hôm nay giữa chúng ta chưa thể thanh toán được. Nửa tháng sau sẽ tới dưới chân lầu Hoàng Hạc hội diện. Chúng ta tìm chổ vắng vẻ để kết thúc vụ việc hôm nay!

Hắn nói xong mà đâu có tiếng đáp lại.

Nguyên vụ này Đỗ Thiên Ngạc để cho Thượng Quan Kỳ quyết định mà Thượng Quan Kỳ lại nghĩ nên chờ Đỗ Thiên Ngạc quyết định. Vì thế mà lâu chưa trả lời.

Âm Thủ Ngôn Cương chờ lâu vẫn chưa thấy trả lời vừa thẹn vừa giận, máu nóng nổi lên, quát hỏi :

– Bọn mi đã nghe thấy chưa?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN