Cố Chấp Sủng Em - Chương 3: Tay không đỡ chai rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cố Chấp Sủng Em


Chương 3: Tay không đỡ chai rượu


Edit: Thanh Vinh

Beta: LoBe

* * *

Tiêu Ngư kéo kéo tay áo Bành Triết, đến thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt liên tục chuyển từ Mục Lê sang Bạc Nhiễm Nhiễm, luôn trong tâm thế chuẩn bị sẵn sàng, ngộ nhỡ Mục Lê có nổi giận thì cậu cũng có thể kịp thời can ngăn.

Lúc này trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dày đặc, Tiêu Ngư còn chưa kịp nghe ngóng tình hình ra sao thì cửa phòng đang đóng chặt bỗng dưng bị đẩy ra. Ngay sau đó cậu chỉ thấy hoa mắt, có vật gì đó bay nhanh về phía Mục Lê, Tiêu Ngư lập tức kêu lên một tiếng kinh hãi: “Đại ca cẩn thận!”

Bành Triết và Nhan Hạo cũng chỉ biết ngẩn ra, nguy hiểm đột nhiên xuất hiện như vậy ai cũng không phòng bị nổi, căn bản là không kịp ngăn cản.

Ánh mắt của Mục Lê lạnh băng, đang định nhanh chóng đứng dậy tránh ra, nhưng ngay khi thấy gì đó, con ngươi Mục Lê mở to, động tác đứng dậy cũng khựng lại.

Đứng ở bên cạnh Mục Lê, gương mặt Bạc Nhiễm Nhiễm hờ hững, ngay khi chai rượu bay về phía Mục Lê, cô lập tức phản xạ có điều kiện đưa tay ra, nhanh chóng nắm chặt tay, dễ như ăn cháo bắt được chai rượu đang xoay tròn trong không khí.

Xung quanh như ngừng lại trong nháy mắt.

“Tiểu.. tiểu nói lắp..” Tiêu Ngư trợn mắt há hốc mồm, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng vịt.

Đang muốn cảm thán, lại bị Mục Lê giận dữ trừng mắt mới ngượng ngùng đổi giọng:

“Bạc Nhiễm Nhiễm sao cậu có thể làm như vậy thế? Không ngờ mới có mấy năm không gặp mà cậu đã trở lên lợi hại như vậy.”

Dưới tình thế khẩn cấp khi nãy, cậu là con trai mà còn không phản ứng nhanh như vậy được. Bạn đăng đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Đôi mắt trong trẻo tĩnh lặng của Bạc Nhiễm Nhiễm híp lại, không đoái hoài gì đến lời nói của Tiêu Ngư, đặt bình rượu lên bàn, bàn tay hơi hơi tê dại.

Là cô quá bất cẩn.

Cánh tay trắng mịn của Bạc Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng buông xuống, bàn tay khẽ run rẩy. Mục Lê thấy lòng bàn tay cô hơi phiếm hồng, sắc mặt trầm xuống, con ngươi đen nhánh trở lên sắc lạnh, giọng nói lạnh lùng khiến người nghe không nhịn được mà phát run:

“Là kẻ nào muốn tìm chết?”

Bành Triết nhấc chân đá mông Tiêu Ngư một phát, lúc này là thời điểm để nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ?

Thấy Mục Lê không bị làm sao, Bành Triết thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa:

“Tạ Đạt, mày ăn gan hùm mật gấu à mà còn dám vác mặt tới để ông đây giáo huấn?” Sau đó khinh miệt nhìn đám người Tạ Đạt một cái.

Bảy tám người chen chúc đứng ở cửa.

Tạ Đạt vốn là một học sinh bình thường, mấy năm trước ba hắn vận khí tốt, mua bán đá quý kiếm lời mấy ngàn vạn, liền trở thành nhà giàu mới nổi. Tạ Đạt dường như cũng đổi tính, ở trường học kéo bè kéo cánh, chuyên ức hiếp kẻ yếu. Quá đáng nhất chính là gần đây hắn dám thu phí bảo kê ở các trường gần đó. Mấy ngày trước đụng phải nhóm người Mục Lê đã bị hung hăng giáo huấn một trận.

Xem tình hình như thế này, mang theo nhiều người đến đây như vậy chắc hẳn là muốn trả thù Mục Lê.

Tạ Đạt không dám nhìn thẳng vào mắt Mục Lê, trong lòng tự nhủ, hôm nay người cậu ta tìm tới đều là xã hội đen, hơn nữa người đông thế mạnh, không thể nào thua được!

Từ khi tin Tạ Đạt bị nhóm người Mục Lê giáo huấn truyền tới trường học, mọi người đều chê cười nhục nhã hắn, cục tức này Tạ Đạt nuốt không trôi.

Tạ Đạt thề là phải báo thù.

Tạ Đạt mạnh miệng đáp lại: “Bành Triết bọn mày đừng kiêu ngạo, hôm nay tao phải làm bọn mày mất mặt! Lên hết cho tôi –“

Bảy tên dáng người vạm vỡ xông vào, trên tay còn mang theo “vũ khí”, nhìn qua đều là hung thần ác sát, không dễ chọc vào. Không nói nhiều, tên đi đầu cầm côn sắt đánh về phía Bành Triết.

Nhan Hạo thuận tay cầm lấy cái ghế dựa bên tay trái đỡ lấy đòn công kích, trong tích tắc, tình cảnh trở nên hỗn loạn.

Tiêu Ngư cũng không chịu thua thế, vơ lấy bàn phím trên bàn cùng các thứ khác ném về phía mấy tên kia.

“Ngồi xuống cho tôi.” Bạc Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp động thủ, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh đến thấu xương không lẫn đi đâu được của Mục Lê.Bạn đăng đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Mục Lê lướt qua người cô, cầm lấy chai rượu Bạc Nhiễm Nhiễm vừa mới đặt lên bàn, thân hình mạnh mẽ, né tránh công kích của hai tên người của Tạ Đạt, lập tức vòng ra đứng ở phía sau Tạ Đạt.

Tạ Đạt lớn lên béo ú, vóc dáng lại lùn, thân hình thô nặng sao có thể là đối thủ của Mục Lê, chưa kịp né tránh, đã bị chai rượu đập lên đầu, từng mảnh thủy tinh nhỏ rơi khắp nơi.

Nửa mặt bên trái của Tạ Đạt bị mảnh vỡ cắt một vết, máu tươi chảy ròng ròng.

“Đừng trừng mắt nhìn tao, tao chỉ đang đáp lễ thôi.” Mục Lê cầm nửa chại rượu vỡ để ở động mạch cổ Tạ Đạt, như thể chỉ mấy giây nữa thủy tinh sẽ cứa rách cổ Tạ Đạt.

Bạch Nhiễm Nhiễm nhíu mày, sau ba năm Mục Lê càng thêm ngông cuồng tùy ý, tính tình cũng ngày càng thô bạo.

Tạ Đạt dựa sát lưng vào vách tường, sợ tới mức hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa không đứng nổi khụy xuống, trên cổ bị đâm vô cùng đau đớn, hoảng sợ đứng yên, không dám lộn xộn.

Giọng Mục Lê hơi khàn khàn, lười biếng nhướn mày: “Còn không nói người của mày dừng tay?”

Tạ Đạt hoảng sợ, liên tục gật đầu: “Tất cả dừng tay, dừng lại hết cho tao!”

Đáng chết, Tạ Đạt hối hận, vốn dĩ không nên tới trêu chọc tên ác ma này

Mục Lê với cặp mắt lạnh nhạt mang đầy hận ý đã trở thành ác mộng của Tạ Đạt, hắn che khuôn mặt đang chảy máu không ngừng, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

Quán cà phê Internet này trên danh nghĩa là sản nghiệp dưới tay anh họ Nhan Hạo, quản lí thấy sự có mặt của Nhan Hạo nên chờ đến khi sự tình kết thúc liền kêu nhân viên vào bên trong dọn dẹp, nửa câu cũng không hỏi.

Bạc Nhiễm Nhiễm rời khỏi phòng nghe điện thoại.Bạn đăng đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

“Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác. Ba năm, Bạc Nhiễm Nhiễm bây giờ so với trước kia thật sự khác xa một trời một vực.” Bành Triết dựng chiếc ghế dựa đổ chân lên, ngồi xuống, tùy ý nâng tay lau vết máu trên khóe miệng.

Bọn họ đã từng học chung lớp từ thời còn học sơ trung, còn nhớ rõ lần đầu gặp Bạc Nhiễm Nhiễm, khi ấy đến việc tự giới thiệu mà mặt cô cũng đỏ bừng, luôn cúi đầu nhìn đất, hơn nữa lại còn hay nói lắp.

Tiêu Ngư vừa mới động thủ mà đã bị trẹo tay, làm hại Nhan Hạo phải xoa nắn lại cho cậu, nghe Bành Triết nói xong, cũng thuận miệng nói tiếp:

“Đại ca, năm đó Bạc Nhiễm Nhiễm thật sự là ra nước ngoài trị liệu hả? Cô ấy thay đổi cũng quá lớn đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN