Xuyên qua làm cửu vương phi
Chương 7
Vương gia muốn nàng đến Bạch Viện? Được, nàng chấp thuận! A Loan đưa nàng bát canh giải rượu, giúp nàng mặc y phục chỉnh tề.
“Để ta tự làm tóc.” Nàng sợ cách làm tóc của người xưa, vừa rườm ra phức tạm lại vừa nặng đầu. Nhìn A Loan mỗi ngày đều chỉnh chu gọn gàng tuy nhìn đẹp mắt nhưng lại rất cầu kì. Nàng búi tóc nửa đầu, lấy dây lụa trùng màu y phục cột lại rồi cầm cây trâm bạc đâm qua. Tuy nàng không am hiểu nhiều về thời đại ngày xưa nhưng mấy kiểu cách làm tóc đơn giản này nàng từng xem qua phim ảnh.
“Tiểu thư là vương phi, không thể đơn giản như vậy.”
“A Loan, đúng là vương phi không nên quá sơ xài nhưng ngươi không phải không nhìn thấy rõ tình cảnh hiện tại của ta. Đêm tân hôn ta bị đưa đến Mai Viện, nơi này với Cung vương phủ khác gì bị cô lập? Ở hoàng cung, hoàng thượng chán ghét phi tần nào liền sẽ tống nàng vào lãnh cung, còn ở đây, Mai Viện có khác gì so với lãnh cung? Còn ta, ta khác gì bị hắn thất sủng? A Loan muốn ta ăn mặc lộng lẫy rời khỏi Mai Viện để làm gì? Để ra oai hay để đám người bọn họ thêm phần miệt thị?” Nàng cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, A Loan vốn chỉ muốn tốt cho nàng nên nàng không thể nổi giận với muội ấy. Mục đích của tên vương gia rốt cuộc là gì? Không phải đã định nàng cả đời bị giam cầm ở Mai Viện sao?
“Tiểu thư, A Loan sai rồi, A Loan xin lỗi!” A Loan nhìn ra được sự giận dữ của tiểu thư nhưng nàng cũng vì tốt cho tiểu thư…
Nàng nhìn bộ dạng buồn tủi của A Loan liền mủi lòng, đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng ta: “Ta biết ngươi cũng vì muốn tốt cho ta nhưng sau này muội chỉ cần ở bên ta thôi, mọi việc còn lại để tự ta lo liệu.”
A Loan cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu lia lịa, tiểu thư đúng thật rất tốt với nàng. Cổng chính Mai Viện mở ra rồi đóng lại, nàng quay đầu nhìn lại Mai Viện, gắn bó hơn nữa năm tuy không quá dài nhưng cũng chẳng quá ngắn. Nàng chỉ khẽ thở dài rồi nhìn A Loan: “Ta đi!”
Hai người các nàng đứng trước cửa Bạch Viện, suốt đường đi đều bị nô bọc trong phủ thì thầm xung quanh, cảm giác thị phi này e rằng về sau chỉ tăng chứ không giảm.
“Vương phi, căn phòng này về sau thuộc về người. Về sau có cần gì thì cứ đến tìm ta.” Chung tổng quản nhìn nàng nói.
Nàng gật đầu thay cho lời nói. Chung tổng quản cũng không nói thêm liền rời đi. Đi vào trong phòng khiến nàng có chút bất ngờ, rộng rãi và chỉnh chu là những từ ngữ thay lời của nàng dành cho căn phòng này.
“A Loan, sắp xếp đồ đạc trong tay nải đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tiểu thư, chiếc hộp này là gì vậy?”
Ánh mắt nàng hướng về chiếc hộp gỗ, lúc rời khỏi Mai Viện ta không để tâm thứ gì chỉ để tâm mỗi mình nó. Trong đó có gì?
“Đưa ta.” Nàng cầm chiếc hộp trên tay, là một chiếc hộp mật mã? Trong này chứa đựng thứ gì quan trọng lắm sao?
“Tiểu thư không mở nó sao?” A Loan thấy nàng nhìn chiếc hộp lâu như vậy vẫn không chịu mở liền lên tiếng hỏi.
“Ta của lúc trước có nói trong hộp này đựng gì không?”
A Loan chỉ khẻ thở dài, nàng lại quên tiểu thư bị mất trí nhớ: “A Loan không biết trong đây đựng gì nhưng khi ấy tiểu thư nói nó rất quan trọng đối với tiểu thư.”
“Quan trọng như vậy thì nên đợi dịp quan trọng để mở. Muội đem nó cất cho cẩn thận.” Nàng nhìn A Loan nói rồi quay người đi đến hồ nước kia ngồi. Căn phòng thật sự bố trí rất đẹp. “Ta nói rồi, hai chúng ta tuy hai nhưng lại là một.”- câu nói đó cứ hiện hữu trong đầu nàng. Tuy hai nhưng là một ư? Chiếc hộp gỗ đó nàng biết cách mở sao?
Trời tối nhanh chóng đến, A Loan đến ngự trù đem thức ăn dọn ra bàn. Nàng dùng cơm xong liền chuẩn bị đồ đi tắm.
“A Loan, ở đây không có nhà tắm sao?”
“A Loan không rõ lắm. Chung tổng quản có nói nếu cần gì cứ đến hỏi y. Để A Loan đi hỏi.”
“Không cần, ta tự đi tìm cũng được. Ngươi sau này cũng không được tự ý nhờ vả người trong phủ, biết chưa hả?” Thái động của Chung tổng quản khi sáng rõ ràng tỏ vẻ khinh thường chủ-nô nàng, nếu đến tìm y khác nào tự rước thêm nổi nhục?
Cung vương phủ rộng lớn như vậy biết tìm nhà tắm đâu ra? Huống hồ nàng còn chưa ra khỏi Bạch Viện, đường lối nhiều như vậy cũng không biết rẻ ngả nào.
“Mạch nước nóng đã mở chưa?”
“Vừa mở, đợi vương gia trở về liền có thể tắm rửa.”
“Ngươi nghĩ vương gia sao lại đưa vương phi đến Bạch Viện? Lẽ nào người định sủng hạnh nàng ta?”
“Nàng ta vì gì mà trở thành vương phi không phải ngươi không biết. Vương gia đối với nhà họ Diệp oán hận thế nào không phải chúng ta không rõ. Theo ta thấy ngài ấy muốn chà đạp…”
“Thân nô bộc sao lại nhiều chuyện đến vậy?” Nàng lạnh lùng đứng trước mặt các y. Nàng vốn chỉ muốn nghe ngóng vị trí của phòng tắm nhưng không ngờ lại nghe được chuyện không muốn nghe. Hận ư?
Hai nữ nô nhìn thấy nàng liền giật mình cuối đầu: “Nô tì không dám!”
“Không phải ban sáng còn nhìn ta với ánh mắt khinh thường sao?” Nàng rất giỏi nhớ khuôn mặt người đặc biệt rất nhớ khuôn mặt những kẻ không thân thiện với nàng.
“Vương phi, nô tì xin cáo lui.”
Nhìn bóng dám bọn họ quay lưng đi nàng chỉ cười trừ, đến cả nô tì trong phủ cũng khinh thường nàng. Xem ra bọn họ thừa biết dù có vô lễ với nàng thì tên vương gia kia cũng bỏ mặc. Mộ Từ hận nhà họ Diệp sao? Nàng tìm được đường đến phòng tắm, bên trong là một hồ nước tương đối lớn. Nhìn hơi nóng bốc lên cũng biết là nước nóng. Trời thu lạnh lẽo, tắm nước nóng thì còn gì bằng? Nàng cởi y phục đặt lên kệ đá, chân bước xuống hồ nước. Thật thoải mái! Nàng ngồi tựa vào thành hồ ngước nhìn lên bầu trời, phong cảnh thật lãng mạn.
“Cạch” cánh cửa phòng mở ra, nam nhân trên người bộ y phục mong tang (kiểu quần áo trong cùng của hán phục). Nhìn nữ nhân đang ngang nhiên chiếm tiện nghi của hắn, gương mặt lạnh lùng ngày một nhiều hơn. Nữ nhân to gan còn dám đến câu dẫn hắn? Mộ Từ bước chân xuống hồ, nhìn nữ nhân đang an nhiên nhắm mắt ngủ kia liền có chút động lòng. Nàng ta tự như… không được sao hắn lại nghĩ đến việc đó?
Đưa tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt thâm sâu nhìn kĩ gương mặt kia: “Diệp Mộng Y, lá gan của ngươi thật lớn.”
Ai gọi tên nàng? Diệp Mộng Y mơ hồ tỉnh dậy, suối nước nóng quả thật có tính trị liệu cao. Trước mặt nàng là một nam nhân?
“Ngươi là ai?” Nàng có chút kinh ngạc nhìn hắn, ngũ quan anh tuấn tinh xảo, phong thái điềm đạm, ánh mắt thâm sâu khôn lường. Lồng ngực nàng liền rộn ràng rạo rực, trái tim cứ không ngừng đập dồn dập. Cảm giác gì thế này?
Nàng kinh ngạc một, hắn kinh ngạc mười. Mộ Dung Tiêu từng nói nàng không nhận ra bọn họ nhưng lúc này tận mắt chứng kiến lại khiến hắn tức giận không thôi. Nàng ta gây ra bao nhiêu chuyện như vậy còn dám dùng câu hỏi đó với hắn sao?
“Ta là ai?” Hắn nhếch môi bóp chặt cằm nàng, gương mặt hắn tiến gần gương mặt nàng, lạnh lùng nới ra vài từ: “Là trượng phu của ngươi.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!