Xuyên qua làm cửu vương phi - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Xuyên qua làm cửu vương phi


Chương 32


Trong lòng nàng khẽ chấn động, hắn không có ý định buông tha cho nàng?
“Đợi lần này ta trở về, ta sẽ nói cho ngươi nghe một việc quan trọng.”
Lần này trở về? Hắn ta dự định sẽ đi đâu đó sao? Đây không phải là cơ hội mà ông trời đã tạo ra cho nàng đó chứ?
Tiếng cửa đóng lại, mắt nàng khẽ mở ra, nàng vậy mà lại rung động bởi câu nói đó của hắn nữa rồi!

Nàng ngồi đối diện hắn trên bàn ăn thịnh soạn, vẻ mặt hắn lãnh đạm nhìn nàng.
“Hồng Thanh không lâu nữa sẽ rời khỏi phủ.”
Động tác gắp thức ăn của nàng khẽ khựng lại vài giây, nhanh vậy đã được được mục đích rồi ư?
“Nàng ta ở hay không không liên quan đến ta.” Nàng biết Hồng Thanh là loại nữ nhân ngu ngốc rất hay ghen tuông nhưng lại chẳng ngờ nàng ta lại ngu ngốc đến mức độ này. Thôi kệ vậy, nàng ta ở đây ít nhiều cũng chẳng sung sướng gì.
“Ngươi không vui?” Hồng Thanh rời đi nàng không vui sao?
Nàng nhếch môi nhìn hắn: “Ta sao phải vui? Ý của vương gia chính là muốn ta vui phải không? Vậy giờ ta đang rất vui vẻ!”
“…” Thái độ này không giống như những gì hắn tính toán!
“Thất vọng trước phản ứng của ta đúng không?”
“Ta đoán ngươi sẽ như vậy!” Hắn gắp vào bát nàng một miếng thịt, cười như không cười nói.
“Ta nói rồi, lòng tốt của người ta không muốn nhận.” Nàng gắp miếng thịt để lại chỗ cũ, nàng không muốn ăn, miệng lưỡi của nàng lúc này như thể bị mất đi vị giác vậy.
Hành động của hắn dừng lại, trước đây nàng chưa từng từ chối thức ăn do hắn gắp cả.
“Ừm, ta không ép ngươi nhận.” Hắn biết nàng lạnh lùng nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày nàng lại lạnh lẽo đến vậy.
“…” Nàng nhìn hắn chỉ gượng gạo gật đầu cho qua chuyện.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc khi hắn nhận được một tin mật từ Tả Lâm, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn nàng tự hiểu được mức độ quan trọng của tin tức này.
Hắn ta lập tức rời khỏi phủ đến cả áo choàng cũng không kịp mang, thứ hắn mang bên mình chỉ có một thanh kiếp cùng… một mảnh ngọc bội?
Nàng ngồi trước bàn đọc sách, mài mực, lần đầu tiên nàng viết một bức thư bằng nét chữ cổ đại. Đặt bức thư vào chiếc hộp mật mã mà mẫu thân để lại. Nàng ngồi trước gương đồng, dùng dây vải trắng buộc tóc đuôi ngựa. Thanh chùy thủ đặt dưới gối được nàng cẩn thận cất giấu vào y phục.
Đã đến lúc, nàng thật sự phải rời khỏi nơi này!
“Vương phi, người muốn đi đâu?”
Nàng đưa mắt nhìn đám lính canh gác kia, giữ vững thái độ điềm tĩnh: “Ta muốn ra ngoài đi dạo!”
“Vương gia có lệnh…”
“Không muốn ta ra ngoài? Được…” Nàng nhếch môi cười lạnh, quay người trở vào bên trong. Hắn ta vẫn vậy, vẫn không bao giờ cho nàng có được tự do!
Nàng đi đến Mai Viện, đã lâu rồi nàng chưa đặt chân đến đây. Bên trong Mai Viện trở về với vẻ lạnh lẽo vốn có nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên đó là sự sạch sẽ, xanh mát. Không phải nó đã bị bỏ hoang sao?
Nàng đi đến cửa sau Mai Viện, chỉ cần bước qua cánh cửa này, nàng sẽ được tự do.
Đi theo con đường từ cửa sau Mai Viện, nàng cuối cùng cũng thấy được cảnh nhộn nhịp của kinh thành.
“VƯƠNG PHI…”
Nàng nhìn đám binh lính ở phía đằng sau chạy đến. Theo bản năng sinh tồn, nàng chỉ có thể chạy và chạy!
Khu chợ nhộn nhịp có thể giúp nàng giữ chân đám binh lính đó nhưng sức nàng so với bọn họ đều không cùng đẳng cấp, không sớm thì muộn nàng cũng sẽ bị bắt lại. Nhìn thấy phía trước có một người buôn ngựa, hai mắt nàng liền sáng lên.
Nàng lấy trong tay áo ra một túi tiền đều đưa hết cho tên bán ngựa: “Bán cho ta một con.”
Nhận lấy số tiền lớn, tên buôn ngựa liền vui vẻ liền đưa nàng một con ngựa đen cùng chiếc roi quất. Cảm giác sợ cưỡi ngựa trong nàng liền trỗi dậy. Nàng từng thề sẽ không bao giờ ngồi lên mấy con ngựa hung dữ này…
“Vương phi… đứng lại!!!”
Giờ phút này nàng không thể nào nghĩ ngợi được gì. Phóng lao thì phải theo lao!
Dùng sức nhảy phốc lên yên ngựa, nàng quật roi ra lệnh ngựa chạy đi. Chỉ cần rời khỏi kinh thành, tìm được cách loại bỏ cổ trùng, nàng sẽ trở về!
Cho ngựa chạy vào một khu rừng đối diện, nàng leo xuống ngựa với tâm trạng cực kì sảng khoái. Cuối cùng cũng có thể cưỡi được ngựa!
“Cha… cha… DIỆP MỘNG Y…”
Hắn ta sao có thể biết được nàng đến chỗ này?

(Chương này viết vội nên nội dung sẽ không hay, mong mấy bạn thông cảm! Mẹ Đường dạo này bận rộn trăm bề không chăm đăng chương. Chỉ cần mấy bạn tạo động lực cho mẹ Đường thì dù bận mấy mẹ Đường cũng cố gắng thu xếp viết chương. Nhớ nhấn theo dõi truyện để biết được chương mới ra khi nào nha!!!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN