Điệu Sáo Mê Hồn
Chương 88: Dưới ánh trăng hào kiệt trổ khinh công
Thượng Quan Kỳ đang ngấm ngầm than thở bỗng nghe lão thợ già gầy đét nói :
– Một đời tại hạ không biết đã phạm bao nhiêu tội ác đào mồ cuốc mả, lấy trộm đồ vật nơi xác chết. Dù đã chịu trăm nghìn người thóa mạ, nhưng chứng nào tật nấy vẫn không chừa, và vẫn coi là thường. Duy có việc chôn sống đôi đồng nam đồng nữ là canh cánh bên lòng, không lúc nào khuây.
Thượng Quan Kỳ khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
– Sao lão không đi đào trộm ngôi mộ đó để thả chúng ra?
Lão công nhân lắc đầu nói :
– Những hạng nhà này thiếu chi tiền của, trên mộ đều có người canh giữ, huống chi ngôi mộ đó chính tay tại hạ xây dựng toàn bằng đá xanh kiên cố dị thường. Sức một người trong một đêm không tài nào phá nổi.
Ngừng một lát, lão rầu rầu nét mặt gượng cười nói :
– Âu đây cũng là cơ trời báo ứng, mình đã hạ thủ chôn sống đồng nam đồng nữ thì nay chính mình lại bị chôn sống trong nhà mồ này.
Nói xong thủng thỉnh đi vào trong mộ.
Trông sau lưng lão, chàng khẽ thở dài rồi cất bước theo sau. Trong lòng chàng bối rối vô cùng, chân bước uể oải. Giả tỉ gã công nhân đột nhiên xoay mình trốn chạy, chàng cũng bỏ mặc chứ không chịu đuổi theo.
Đột nhiên tiếng chân người đi rầm rập khiến cho Thượng Quan Kỳ giật mình ra khỏi giấc mơ màng. Chàng định thần đưa mắt nhìn vào phía trong nhà mồ thì thấy lũ công nhân hấp tấp đi ra. Xem chừng bọn họ cũng cảm thấy nguy cơ, hốt hoảng trốn chạy.
Thượng Quan Kỳ ngẩn ngơ một chút rồi thò tay ra đóng cửa sắt lại.
Tiếng kêu gào vang động còn vọng ra, tiếp theo là những tiếng đập thình thình, tựa hồ tiếng người vung tay đá chân vào cửa sắt.
Thượng Quan Kỳ nghe tiếng quyền cước đập cửa khác nào đánh đập vào tâm can mình. Người chàng run lên, đầu óc chàng hoang mang tưởng tượng thảm cảnh hai trăm công nhân bị chôn sống.
Thốt nhiên cánh cửa sắt rung động rồi vang lên những tiếng lách cách, những tiếng đập cửa không nghe thấy nữa.
Thượng Quan Kỳ tỉnh táo lại, biết rằng cơ quan trong mộ đã phát động. Bọn công nhân tụ tập bên cửa sắt đã lui vào trong. Chàng buồn rầu thở dài, quay đầu nhìn ra thì thấy Âu Dương Thống hai tay chắp để sau lưng đứng cách đó tháng bảy tám thước. Chàng thở phào một cái, nói :
– Tại hạ là một tên hung thủ tàn ác, đã chôn sống hai trăm nhân mạng.
Âu Dương Thống nói :
– Thượng Quan huynh bất tất tự trách mình thái quá. Đường tiên sinh còn tâm địa nhân từ. Người an bài như vậy tất có diệu dụng. Giả tỉ hai trăm công nhân này có bị chôn sống đi nữa, thì cũng không phải chúng chết oan đâu.
Thượng Quan Kỳ thở dài muốn nói lại thôi.
Âu Dương Thống nói :
– Thượng Quan huynh mấy tháng trời cực nhọc, hiện nay công tác đã xong, bản tòa với Thượng Quan huynh bày một bữa tiệc để tỏ chút lòng cảm kích.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Tại hạ đâu dám thế!
Âu Dương Thống nói :
– Thượng Quanh huynh bất tất phải quá khiêm. Chúng ta đi uống rượu thôi.
Bản tòa còn có việc thỉnh giáo.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Lời Bang chủ quá trân trọng. Tại hạ có biết được điều gì Bang chủ hỏi sẽ thưa lại.
Âu Dương Thống nói :
– Vậy là được rồi.
Nói xong trở gót dẫn đường.
Thượng Quan Kỳ theo sau Âu Dương Thống ra khỏi trang đi về phía rừng rậm.
Trong khu rừng này có một khoảnh đất trống vuông khoảng hai trượng, quả nhiên đã bày một cái bàn đủ cả chén bát.
Thượng Quan Kỳ ngó quanh không thấy ai liền hỏi :
– Chỉ có hai người thôi sao?
Âu Dương Thống đáp :
– Bản tòa cho họ đi hết rồi, muốn mượn bữa rượu này để thỉnh giáo Thượng Quan huynh về những việc trọng đại trên chốn giang hồ.
Thượng Quan Kỳ ngơ ngác nói :
– Điều đó tại hạ thực không đủ tài, e sẽ làm cho Bang chủ phải thất vọng.
Âu Dương Thống nói :
– Thượng Quan huynh bất tất phải khách khí. Thượng Quan huynh đã lao tâm lao lực cho Cùng Gia bang, bản tòa cảm kích vô cùng!
Thượng Quan Kỳ nói :
– Tại hạ cùng Đường tiên sinh đã có minh ước. Tiên sinh dặn bảo điều gì, dĩ nhiên tại hạ phải hết lòng.
Âu Dương Thống cười nói :
– Không dám giấu Thượng Quan huynh. Trừ bản tòa ra đại đa số cao thủ Cùng Gia bang đều tập trung ở đây.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
– Chẳng lẽ Cổn Long Vương đã tìm đến sơn trang này rồi sao?
Âu Dương Thống nói :
– Thượng Quan huynh làm việc gì cũng đều vì Cùng Gia bang chúng tôi. Trong thời gian này bản tòa tuy đi lại đây luôn, nhưng sợ quấy nhiễu Thượng Quan huynh nên chưa dám vào ra mắt.
Thượng Quan Kỳ ngạc nhiên hỏi :
– Những ngày vừa qua, Bang chủ đi lại đây luôn?
Âu Dương Thống nói :
– Đúng thế! Hai tháng trước, bọn Tứ Hầu dưới trướng Cổn Long Vương đột nhiên thống lĩnh những tay cao thủ đi suốt ngày đêm tìm đến đây. May mà bản tòa đã chuẩn bị từ trước, điều động đệ tử trong bang bố trí cuộc mai phục. Hai bên đã mấy chuyến giao phong, thủy chung cường địch vẫn không vượt qua được trận tuyến, rồi hai bên cứ giữ mãi trận mình giằng co nhau.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
– Hiện giờ cường địch đã rút đi chưa?
Âu Dương Thống nói :
– Chẳng những họ chưa rút mà chính Cổn Long Vương đã thân hành đến. Có tin báo rằng: Y được tin Đường tiên sinh mất rồi, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, dưới mắt không coi ai vào đâu cả. Y biểu: “Từ nay trong khắp thiên hạ không còn tay địch thủ nào với y để quyết thắng ra ngoài ngàn dặm nữa”.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi nói :
– Lời y quả có một chút ngông cuồng, nhưng cũng là sự thật. Tài năng của đại ca, người thường khó lòng theo kịp trong muôn một.
Ngừng một lát, chàng lại hỏi :
– Từ lúc Cổn Long Vương đến, đã cùng chúng ta giao phong trận nào chưa?
Âu Dương Thống nói :
– Dường như y vẫn sợ Đường tiên sinh trá tử dụ địch, nên không dám vào sâu trận địa.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Như vậy tức là hai bên đang hằm hè nhau.
Âu Dương Thống nói :
– Bản tòa đã hạ lệnh vời hai vị ẩn cư từ lâu. Hai vị tiền bồi này không hỏi đến chuyện giang hồ nữa, nhưng nếu tình thế bức bách quá thì chắc hai vị cũng chịu ra quyết sống mái với Cổn Long Vương.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Việc này không nên hấp tấp, chắc đại ca tại hạ cũng đã liệu trước rồi không hiểu người đã an bài gì chưa.
Âu Dương Thống nói :
– Vì thế mà bản tòa phải thỉnh giáo Thượng Quanh huynh xem Đường tiên sinh trước khi lâm chung hoặc giả người có di thư nói về cách đối địch chăng.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm hồi lâu rồi nói :
– Trong lúc thảng thốt tại hạ chưa nhớ ra, để xem kỹ lại đã.
Âu Dương Thống nói :
– Hồi bình sinh, tiên sinh tính toán không sai mảy may. Chao ôi! Giá người còn sống thêm vài năm nữa…
Chưa dứt lời bỗng nghe một tiếng hú rất dài vọng lại.
Âu Dương Thống biến sắc nói :
– Tiếng hú này dường như ở trong trạm canh vọng lại, không biết có phải Cổn Long Vương đã lên núi chăng.
Đang lúc nói chuyện bỗng thấy một bóng người chạy đến.
Người này chạy rất mau, chớp mắt đã đến bên hai người. Chính là Tả Đồng Trương Phương.
Âu Dương Thống nhíu lông mày hỏi ngay :
– Phải chăng có tin cáo cấp?
Trương Phương đáp :
– Có người nhân lúc đêm tối đang trèo núi lên đây, không biết là ai?
Âu Dương Thống tức mình hỏi :
– Đã là người lạ sao không ngăn trở?
Trương Phương đáp :
– Thuộc hạ nghe nói, dường như người đến đây võ công ghê gớm lắm, không thể nào ngăn cản nổi.
Âu Dương Thống vẻ mặt dần dần trở lại hòa hoãn trầm giọng hỏi :
– Bọn họ có bao nhiêu người?
Trương Phương đáp :
– Dường như ba người. Cứ tin báo thì họ đi nhanh như chim bay. Nhiều là ba người ít là hai, quyết không phải một.
Giữa lúc này ngọn gió đêm thổi bay đám mây đầy, vầng trăng tỏ trong mây chui ra, ánh trăng vằng vặc xua đuổi cảnh âm u.
Âu Dương Thống cầm chén rượu nâng lên mời :
– Xin Thượng Quan huynh hãy cạn chén này.
Nguyên hai người từ lúc vào rừng, mãi nói chuyện việc hệ trọng, thành ra còn đứng cả, chứ chưa ngồi xuống.
Thượng Quan Kỳ đỡ lấy chén rượu nói :
– Xin đa tạ Bang chủ.
Rồi uống một hơi cạn sạch.
Âu Dương Thống nói :
– Mây tan trăng tỏ, hoàng thiên có giúp ta. Xin Thượng Quan huynh ngồi chờ đây một lát. Bản tòa chạy đi coi xem nhân vật nào rồi trở lại ngay.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Sao Bang chủ không để tại hạ cùng đi?
Âu Dương Thống đáp :
– Thượng Quan huynh bận bịu luôn mấy tháng trời chưa được nghỉ ngơi. Bản tòa không tiện mở miệng quấy nhiễu.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Bang chủ đi rồi, mình tại hạ ở lại, ngồi đứng cũng chẳng an lòng, sao bằng cùng đi với Bang chủ?
Âu Dương Thống nói :
– Nếu vậy thì hai ta cùng đi coi.
Tả Đồng Trương Phương đi trước dẫn đường. Hai người sóng vai theo sau ra khỏi khu rừng cây.
Lúc này trăng càng sáng tỏ, chiếu xuống mặt đất đầy tuyết phủ, xa trông tựa hồ như một thế giới trăng tình.
Bất thình lình một tiếng hú rất dài vang lên ở mé tả thung lũng từ đằng xa vọng lại.
Âu Dương Thống trỏ về phía có tiếng hú nói :
– Bản tòa đã phái làm mười hai trạm canh ngầm ở khu này, nghe tiếng hú thì dường như họ đã vào qua sáu trạm.
Ông biết rằng không phải bọn Cổn Long Vương đến đánh, trong lòng cũng bớt hoang mang. Hai người chọn tảng đá cao nhất trước trong viện đứng lên nhìn ra bốn mặt.
Thượng Quan Kỳ đứng tựa vào Âu Dương Thống, buông hết tầm nhỡn lực nhìn khắp xung quanh xem có dấu tích gì không. Nhưng bốn bề trăng tờ tuyết trong, không có một chút vết chân người.
Đột nhiên lại một tiếng hú nữa vọng lại. Thượng Quan Kỳ nghe phương hướng tiếng hú này dường như đã cách chỗ nổi lên tiếng hú trước chừng mười trượng. Thế rồi tiếng hú thành một dây dài không ngớt, tỏ ra các trạm ngầm của những người Cùng Gia bang mai phục đã phát giác ra tông tích địch, nhưng không có cách nào cản trở đối phương liền nổi lên những tiếng hú dài để cáo cấp.
Thượng Quan Kỳ lắng tai nghe lại những tiếng hú sau này, tuy tiếng nọ nổi lên tiếng kia, nhưng dường như vẫn ở nguyên một chỗ không thay đổi phương vị, hay tựa hồ như những tiếng hú này chỉ do một người phát ra.
Âu Dương Thống gượng cười quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ nói :
– Không biết nhân vật nào mà võ công cao cường thế? Mười mấy trạm mai phục mà không ngăn trở nổi bọn họ. Nếu người đến đây quả là phe phái Cổn Long Vương thì dù không phải đích thân Cổn Long Vương, cũng là bọn Tứ hầu dưới trướng y.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Đúng thế võ công bọn này quả là lợi hại. Nguyên về khinh công, quyết họ không thua kém chúng ta.
Thốt nhiên tiếng hú trở nên cấp bách và liên tục. Thượng Quan Kỳ nghe tiếng hú mỗi lúc một gần tựa như người đã đến hòn núi nhỏ trước trang viên.
Đột nhiên có tiếng quát hỏi :
– Ai?
Thanh âm nghe rất rõ ràng, tựa hồ như chỉ ở ngoài mười trượng. Âu Dương Thống tuy bền ngoài vẫn trầm tĩnh mà thực ra trong lòng rất kinh hãi, ông quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ nói :
– Bọn này thân pháp mau lẹ vô cùng, mười hai trạm canh không ngăn trở nổi, họ vào đến đây rồi.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Bang chủ nói đúng đó.
Dưới ánh trăng tỏ, mấy bóng người ở trong bóng tối nhảy ra, đao gươm sáng loáng, đứng thành hàng.
Càng đến gần sơn trang, thủ hạ Âu Dương Thống càng nhiều, đứng thành hàng chữ nhất để ngăn trở đối phương xông vào.
Thượng Quan Kỳ phóng tầm mắt nhìn ra thì bọn thuộc hạ đứng xếp hàng để chờ bên địch có đến sáu người trở lên. Âu Dương Thống vẻ mặt nghiêm trọng, chăm chú nhìn vào chỗ bọn thuộc hạ bên mình đứng sắp hàng.
Đột nhiên một bóng người trong đám đông nhảy ra Âu Dương Thống hắng giọng nói :
– Bọn này thật là táo bạo.
Bóng người thấp thoáng, sau một lúc nhốn nháo, hai người nhảy vọt vừa chạy về phía trước trang viện, hai người thân pháp mau lẹ phi thường, nhớp mắt đã bỏ bọn cản lối đến mấy trượng.
Âu Dương Thống tái mặt, trầm giọng hỏi :
– Để bản tòa ra gặp bọn họ.
Chưa dứt lời, ông đã nhảy vọt ra như tên bắn, chạy gấp về phía hai bóng người.
Thượng Quan Kỳ cũng nói ngay :
– Để tại hạ đi với Bang chủ.
Nói xong chàng chạy như bay theo sát Âu Dương Thống. Hai bên cùng chạy rất lẹ, thoáng cái đã gần nhau. Người mới đến bỗng la lên một tiếng vui mừng :
– Đại ca!
Rồi nhảy thốc lại như bay.
Thượng Quan Kỳ đã nhận ra người đó chính là Viên Hiếu. Chàng cũng vui mừng khôn xiết gọi to lên :
– Viên đệ đấy à? Đến đây có một mình thôi sao?
Trong bụng chàng tự hỏi :
– “Rõ ràng mình trông thấy hai người, sao bây giờ lại chỉ có một?”.
Thượng Quan Kỳ còn đang ngẫm nghĩ, bỗng ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, một bóng người chạy nhanh như tên bắn, đã vượt khỏi chỗ mọi người Cùng Gia bang cản đường đến đứng bên Viên Hiếu đáp :
– Còn tiện thiếp nữa cũng đến thăm Thượng Quan huynh đây!
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn lại chắp tay cười nói :
– Liên cô nương!
Liên Tuyết Kiều cười hì hì, lặng yên không nói gì nữa.
Âu Dương Thống vẫy tay một cái, đảo mắt nhìn bọn người Cùng Gia bang đứng quanh đó nói :
– Hai vị mới tới đây đều là quý khách Cùng Gia bang, sao các người không chịu lui ra còn đứng đây làm gì?
Bọn người Cùng Gia bang lập tức vâng lệnh rút đi hết.
Âu Dương Thống chắp tay nói :
– Không biết hai vị giá lâm, bản tòa…
Thượng Quan Kỳ vội đỡ lời :
– Để tại hạ xin giới thiệu.
Chàng dắt tay Viên Hiếu nói tiếp :
– Viên đệ! Vị này là Âu Dương bang chủ.
Viên Hiếu chắp tay vái chào nói :
– Kính chào Âu Dương bang chủ.
Mấy tháng trời không thấy mặt gã, dường như gã đã hiểu biết nhiều hơn trước.
Âu Dương Thống vội khoanh tay đáp lễ nói :
– Chúng mình đã gặp nhau mấy lần rồi có lẽ Viên huynh không nhớ nữa nhỉ.
Viên Hiếu lắp bắp :
– Nhớ chứ! Nhớ chứ!
Tuy gã nói rõ hơn nhiều, song những câu chuyện dài dòng hay lúc hấp tấp thì gã còn nói vấp váp chưa được liên tục. Song dường như gã đã học được đôi câu còn vụng về, nên gã chỉ nói hai tiếng “Nhớ chứ” rồi ngừng lại. Thượng Quan Kỳ lại trỏ Liên Tuyết Kiều giới thiệu :
– Vị này là Liên cô nương.
Âu Dương Thống sực nhớ đến lời Đường Toàn vội nghiêng mình thi lễ nói :
– Liên cô nương! Bản tòa đem lòng ngưỡng mộ Liên cô nương đã lâu.
Liên Tuyết Kiều lộ vẻ ngạc nhiên một chút, nhưng thoáng cái đã trấn tĩnh lại ngay, nàng cười nói :
– Tiện thiếp được nghe danh Bang chủ đã lâu, bữa nay may mắn được gặp mặt.
Âu Dương Thống nói :
– Trong rừng hiện đã bày tiệc rượu, xin mời hai vị vào rừng ngồi nghỉ một lát, nên chăng?
Liên Tuyết Kiều nhìn Thượng Quan Kỳ cười nói :
– Thiếp đến báo tin cho Thượng Quan huynh.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
– Tin gì?
Liên Tuyết Kiều đáp :
– Thiếp không chết nữa đâu. Cái Phụ Cốt Độc châm đó thiếp lấy ra được rồi.
Thượng Quan Kỳ nghiêng mình chắp tay nói :
– Tại hạ cũng kính mừng cô nương.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên thở dài nói :
– Ở chốn rừng sâu tĩnh mịch nên thiếp không muốn trở lại trần hoàn nữa.
Song anh chàng họ Viên đây cùng tiện thiếp đều nhớ Thượng Quan huynh quá!…
Viên Hiếu hấp tấp họa theo :
– Đúng thế! Đúng thế! Liên cô nương tưởng nhớ đến đại ca nhiều lắm, nhiều lắm…
Gã lòng dạ thẳng ngay, câu nào cũng chân thành, không biết màu mè.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên nét mặt ửng hồng, ngắt lời :
– Anh chàng này nói lắm thế!
Viên Hiếu thộn mặt ra, đứng ngây như tượng gỗ, không dám nói gì nữa.
Âu Dương Thống thừa cơ chắp tay mời :
– Đêm khuya sương lạnh xin các vị vào trong rừng uống chén rượu nhạt cho ấm bụng.
Thượng Quan Kỳ nắm lấy Viên Hiếu nói :
– Hiền đệ! Chúng ta đi uống rượu đã.
Nói xong, chàng cất bước đi trước.
Bốn người đi bộ vào rừng. Trên bàn đã bày đủ bát đũa rượu thịt. Âu Dương Thống mời rượu ba người cạn một chén rồi đưa mắt từ từ nhìn Liên Tuyết Kiều hỏi :
– Chuyến này cô nương ở bản trang ra định đi đâu?
Liên Tuyết Kiều đáp :
– Tiểu nữ khác nào bèo nổi mây trôi, góc bể bên trời không nhất định đi đâu.
Âu Dương Thống nói :
– Nếu cô nương không chê Cùng Gia bang là một chỗ hẹp nhỏ bé, thì bản tòa rất hoan nghinh được lưu cô nương ở lại tệ bang.
Liên Tuyết Kiều ngơ ngác một chút rồi cười đáp :
– Nhưng bây giờ quý Bang đang cùng Cổn Long Vương tranh phong mà tiểu nữ lại là nghĩa nữ Cổn Long Vương.
Âu Dương Thống nói :
– Bản tòa không dám mong cô nương ra đối trận với lệnh tôn.
Liên Tuyết Kiều trầm ngâm giây lát, đột nhiên quay sang Thượng Quan Kỳ hỏi :
– Thượng Quan huynh! Tiểu muội có mấy điều muốn hỏi, chẳng biết có nên nói ra không Thượng Quan Kỳ đáp:.
– Xin Liên cô nương cứ nói đi.
Liên Tuyết Kiều nói :
– Thượng Quan huynh đã có giao ước với Cùng Gia bang chưa?
Âu Dương Thống vội vã đỡ lời :
– Thượng Quan huynh vẫn giữ địa vị tân khách tại tệ bang, muốn ở lại hay muốn đi lúc nào tùy ý.
Liên Tuyết Kiều “Ủa” một tiếng rồi hỏi :
– Giả tỷ nạn nữ lưu lại đây thì sao?
Âu Dương Thống đáp :
– Cũng như Thượng Quan huynh, lúc nào cô nương muốn ra đi là tùy ở nơi cô.
Liên Tuyết Kiều chú ý nhìn Thượng Quan Kỳ cười nói :
– Viên đệ của Thượng Quan huynh có đưa tôi về chỗ ở và được trông thấy di hài của hai vị kỳ nhân đời trước.
Thượng Quan Kỳ trong lòng rung động, sực nhớ đến lưỡi đao và bao chuyện bí mật trong thạch động. Lúc đó tuy chàng chưa tìm ra những bí ẩn trong bộ di hài, song vụ này vẫn lẩn quẩn trong đầu óc chàng. Bây giờ thốt nhiên nghe Liên Tuyết Kiều nhắc đến, chàng liền nhớ lại rất rõ ràng.
Liên Tuyết Kiều lại nói tiếp :
– Tiểu muội nghe Viên huynh nói thì Thượng Quan huynh cũng đã được thấy mấy bộ di hài đó rồi.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Đúng thế! Đó là di hài những bậc cao nhân tiền bối, tại hạ không dám vọng động.
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười hỏi :
– Thượng Quan huynh thật là người quân tử. Thượng Quan huynh có thấy vật gì bên thi hài đó không?
– Tại hạ thấy rồi. Nhưng chưa hiểu lai lịch ra sao?
Liên Tuyết Kiều cười một cách bí mật nói :
– Vật đó ai thấy cũng phải mê, tiện thiếp chả nói nữa.
Âu Dương Thống đằng hắng một tiếng rồi nói :
– Xin thất lễ ba vị. Tại hạ ra ngoài một chút rồi trở vào ngay.
Liên Tuyết Kiều nói :
– Xin Bang chủ tùy tiện.
Âu Dường Thống tủm tỉm cười đứng lên đi ra.
Trong khu đất trong này chỉ còn lại ba người là Liên Tuyết Kiều, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu. Viên Hiếu thì tâm địa thật thà, lòng tưởng nhớ Thượng Quan Kỳ kể sao cho xiết, song mồm mép vụng về không diễn tả được hết nói khổ tâm trong cảnh tương tư.
Liên Tuyết Kiều cũng có muôn ngàn điếu muốn nói mà lúc này cũng cảm thấy ngượng miệng không biết nói sao.
Thượng Quan Kỳ thường thường bị con người ngọc ám ảnh. Song chàng nghĩ lại lời di ngôn của Đường Toàn lúc lâm chung, thì tấm lòng khẳng khái lại nổi lên, nên chàng cũng không mở miệng.
Ba người thộn mặt ra với nhau hồi lâu. Rồi Viên Hiếu phá tan bầu không khí tịch mịch, lên tiếng :
– Đại Ca ơi! Khi chúng em ở trên núi vui thì vui thật, song tấm lòng tưởng nhớ đại ca không lúc nào khuây.
Gã nói câu này hãy còn vấp váp, không được trơn tru. Gã còn muốn nói nhiều nữa, nhưng sắp đặt mãi mới được bấy nhiêu lời.
Thượng Quan Kỳ cũng nói :
– ÖØ ta cũng nhớ hai vị lắm.
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười hỏi :
– Chúng tôi đến đây tìm Thượng Quan huynh, Thượng Quan huynh có biết vì sao không?
Thượng Quan huynh vừa nghi vừa cười đáp :
– Tại hạ không biết.
Liên Tuyết Kiều nói :
– Hiện nay trên chốn giang hồ phe Cổn Long Vương cũng như Cùng Gia bang thực lực đều rất hùng hậu. Song đã lâm vào thế không đứng được với nhau, tất nhiên phải xảy chiến tranh. Cuộc chiến này e rằng không phải một vài năm mà phân thắng bại. Thực lực phe Cổn Long Vương tương đối mạnh hơn, song phe Cùng Gia bang lại được chín môn phái ngấm ngầm tài trợ.
Nàng ngẩng mặt nhìn vầng trăng tỏ thở phào một cái rồi nói tiếp :
– Thượng Quan huynh đã không phải người Cùng Gia bang, cũng không phải thuộc hạ Cổn Long Vương thì tội gì dấn thân vào cuộc tranh chấp này. Sao bằng cùng chúng tôi vào ẩn náu chốn thâm sơn cợt cười phong nguyệt, bạn với hươu nai, há chẳng khoan khoái hơn ư?
Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài nói :
– Cô nương nói chậm mất rồi.
Liên Tuyết Kiều hỏi :
– Làm sao mà chậm?
Thượng Quan Kỳ nói :
– Cùng Gia bang đã đặt tại hạ vào địa vị bất trường thành sau khi Đường tiên sinh tạ thế…
Liên Tuyết Kiều hỏi :
– Đường Toàn mất đi có quan hệ gì Thượng Quan huynh?
Thượng Quan Kỳ đáp :
– Lúc lâm chung tiên sinh có di ngôn yêu cầu tại hạ giúp Cùng Gia bang để chống đối với Cổn Long Vương.
Liên Tuyết Kiều hỏi :
– Thượng Quan huynh đã chịu lời chưa?
Thượng Quan Kỳ đáp :
– Dĩ nhiên là ta đã hứa lời. Chao ôi! Tại hạ đành tâm lĩnh tấm thịnh tình của hai vị mà thôi.
Liên Tuyết Kiều giương cặp mày rất xinh lên nói :
– Cổn Long Vương bình sinh chi sợ có Đường Toàn. Nay Đường Toàn chết rồi thì thế gian không còn ai áp chế Cổn Long Vương nữa.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Kể ra còn có một người nhưng e rằng họ không chịu bỏ niềm vui thú gió trăng để dấn thân vào trong chốn giang hồ cát bụi.
Liên Tuyết Kiều hỏi :
– Ai vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp :
– Người đó là một vị cô nương tên gọi Liên Tuyết Kiều.
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói :
– Tiện thiếp có tài cán gì, dám đâu nhận lời tâng bốc đó?
Thượng Quan Kỳ nói :
– Ngoài cô nương ra, trên cõi nhân hoàn bát ngát này, thật khó tìm người nào khác đủ tài kháng cự Cổn Long Vương.
Liên Tuyết Kiều phì cười nói :
– Thượng Quan huynh sao kỳ cục vậy. Bây giờ dám nói đùa.
Thượng Quan Kỳ nghiêm nghị nói :
– Tại hạ nói thực sao cô nương cho là nói đùa?
Liên Tuyết Kiều nói :
– À phải! Tiện thiếp biết rồi. Cái ông Đường Toàn thật là khéo quanh co, lúc chết còn trút bao nhiêu trách nhiệm lên đầu tiện thiếp!
Thượng Quan Kỳ nói :
– Đường tiên sinh sống là người quân tử, chết đáng mặt trượng phu, bụng chứa đầy kinh luân diệu toán, tài hay áp đảo giang hồ. Chúng ta phải tôn thờ tiên sinh như bậc tiên hiền.
Liên Tuyết Kiều cười nói :
– Tiên hiền thì mặc kệ tiên hiền! Thượng Quan huynh có tình nghĩa với Đường Toàn, muốn lưu lại Cùng Gia bang phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
– Tiên sinh không có ý gì lưu tại hạ ở Cùng Gia bang. Hoặc giả tại hạ có lưu lại cũng là tự ý tại hạ.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên khẽ thở dài nói :
– Tiếu ngạo phong vân, nhàn du sơn thủy, khi buồn lên núi xem hùm đấu, lúc rỗi bên sông thả ngọn câu, tháng ngày nhàn hạ, thần trí phiêu diêu, thế mà Thượng Quan huynh chẳng muốn, lại muốn dìm thân vào chốn giang hồ vẩn đục.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Giả tỷ trên đời ai cũng nghĩ như cô nương thì Cổn Long Vương tha hồ mà tàn sát võ lâm…
Liên Tuyết Kiều nói :
– Con người ta có khi vì danh lợi mà bất đắc dĩ để mình bị lôi cuốn vào vòng thị phi. Thượng Quan huynh đã chẳng háo danh mà cũng không hám lợi, sao còn đi làm cái bung xung cho người?
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói :
– Đường đại ca bất quá là một kẻ thư sinh chẳng biết võ công là gì, ngồi đọc sách làm thú tiêu dao, chẳng thèm nghe đến chuyện giang hồ. Thế mà Cổn Long Vương chẳng muốn buông tha…
Ngừng một lát chàng nói tiếp :
– Huống chi cô nương lại là kẻ phản nghịch Cổn Long Vương. Sau khi bình trị xong võ lâm, Cổn Long Vương tranh được ngôi bá chủ rồi, thì cô nương có ẩn mình nơi góc biển chân trời, tại hạ e rằng cũng khó lòng thoát khỏi tay y.
Liên Tuyết Kiều cười nói :
– Chỉ cần yên thân trong vòng ba năm nữa thì dù Cổn Long Vương có tìm đến, tiện thiếp cũng không đủ sợ.
Thượng Quan Kỳ ngơ ngẩn đáp lại :
– Thời gian ba năm…?
Liên Tuyết Kiều đáp :
– Đúng thế! Chỉ ba năm là đủ rồi, bất luận trên chốn giang hồ có xảy ra bao cuộc biến thiên, cũng khó lòng ảnh hưởng đến chúng tôi.
Thượng Quan Kỳ lại càng hàm hồ ngơ ngẩn nói :
– Tại hạ khó tin rằng Cổn Long Vương không tìm đến cô nương.
Liên Tuyết Kiều nói :
– Cổn Long Vương khi ấy dù có tìm đến thiếp sẽ biết rằng khó lòng hạ thủ mà phải rút lui.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Tại hạ thực không hiểu cô nương muốn nói gì?
Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói :
– Thiếp thấy Viên huynh đệ biểu Thượng Quan huynh là đã trông thấy “Võ lâm Tam bảo” rồi mà.
Thượng Quan Kỳ lắc đầu nói :
– Không có việc đó.
Liên Tuyết Kiều nói :
– Tiện thiếp vì việc điều tra tam bảo lọt vào tay ai mà phải giả trang trà trộn vào Mẫn phủ.
– Việc đó tại hạ đã biết rồi…
Liên Tuyết Kiều nói :
– Nghĩa phụ thiếp là Cổn Long Vương thôi thúc, thiếp phải dùng mọi thủ đoạn dò la xem tam bảo giấu đâu. Hết thấy mọi người từ trên xuống dưới trong Mẫn phủ đểu bị thiếp nghiêm hình bức bách phải cung khai. Vụ ấy gây nên bao chuyện lệch đất nghiêng trời mà thủy chung cũng chưa điều tra ra được tam bảo để đâu?
Thượng Quan Kỳ sực nhớ ra hỏi :
– Phải chăng cô nương vô tình mà tìm ra Võ lâm Tam bảo?
Liên Tuyết Kiều đáp :
– Đúng thế. Viên huynh dẫn thiếp đi xem phong cảnh, ngờ đâu trong thạch động lại là nơi cất giấu tam bảo thường chấn động võ lâm.
Thượng Quan Kỳ hỏi :
– Có phải trong cái động có hai xác người?
Liên Tuyết Kiều nói :
– Đúng đó! Mấy chục năm trước đây hai vị này là những tay cao thủ lừng danh trong võ lâm chi vì muốn tranh đoạt bảo vật của nhau mà gây ra cái họa tàn sát lẫn nhau.
Thượng Quan Kỳ nói :
– Đó là một nơi đầy những chuyện thần bí.
Liên Tuyết Kiều nói :
– Phải rồi! Chỗ khe suối và suối nước đó dường như là nơi chung đúc khí anh linh của trời đất, lại là nơi lánh mình rất yên thân. Chúng tôi đã…
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười muốn nói lại thôi.
Liên Tuyết Kiều đột nhiên nghĩ đến hai chữ “Chúng tôi” nàng buột miệng nói ra thì đôi má ửng hồng tức mình hỏi :
– Thượng Quan huynh cười gì? Anh này thật kỳ quá!
Thượng Quan Kỳ nói :
– Cô nương nói hết đi tôi đang nghe đây.
Liên Tuyết Kiều cười chữa thẹn nói tiếp :
– Nơi này hun đúc khí anh linh, nếu đem chút nhân công chỉnh đốn lại cho ngăn nắp thì dù chẳng là một nơi phúc địa nhưng cũng là chỗ yên thân hơn cả.
Song Viên huynh đệ ngày nào cũng nhấc nhở đến Thượng Quan huynh, nên thiếp…
Thốt nhiên nàng thoáng hiện trong đầu óc một ý nghĩ thẹn thùng từ từ cúi đầu xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!