Điệu Sáo Mê Hồn - Chương 89: Thua trí anh hùng phải vố cay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Điệu Sáo Mê Hồn


Chương 89: Thua trí anh hùng phải vố cay


Dưới ánh trăng tỏ, cặp lông mày khuynh quốc của Liên Tuyết Kiều hơi nhíu lại. Khóe thu ba ẩn giấu mối tình chan chứa khiến người đối diện không khỏi rung động cõi lòng.

Cuộc biến thiên của người đàn bà thật mau chóng. Mới nửa năm trước đây, Liên Tuyết Kiều là một nữ ma đầu mặt lạnh như tiền, thủ đoạn hiểm sâu đầy lòng độc ác, mà nay đã biến thành một người ôn nhu thùy mị với vẻ mặt thẹn thùng xinh đẹp làm xúc động tâm hồn. Thượng Quan Kỳ bất giác lại chú ý nhìn kỹ nàng.

Liên Tuyết Kiều thu ba chuyển động, phát giác ra Thượng Quan Kỳ đang chú ý nhìn mình, trong lòng nàng thoáng hiện một cảm giác mê ly, nghĩ thầm:

– “Té ra chàng cũng không phải là người vô tình với mình”.

Bỗng nghe Viên Hiếu toát cái miệng rộng ra nói :

– Đại ca ơi! Đại ca hãy về ở với chúng tôi một chỗ, Liên cô nương thường vẫn nhắc đến đại ca. Nếu chúng ta thật sự sống quây quần với nhau thì thật vui sướng vô cùng.

Anh chàng ngốc nghếch nghĩ hàng nửa ngày trời, không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần mới thốt ra được mấy câu này. Gã tưởng mình ăn nói đắc thế đầy vẻ xúc động lòng người, gã nhìn Thượng Quan Kỳ để chờ phúc đáp.

Thượng Quan Kỳ thở dài sườn sượt, ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng tỏ, thoáng vẻ buồn rầu thầm kín đáp :

– Thịnh tình của hai vị khiến cho tại hạ cảm kích vô cùng.

Liên Tuyết Kiều khẽ ngẩng đầu lên thấy nét mặt Thượng Quan Kỳ thay đổi đột ngột, trong lòng không khỏi bồn chồn liền hỏi :

– Sao? Thượng Quan huynh chỉ muốn đua hơi trên chốn giang hồ, tranh giành cùng bọn võ lâm để làm nên một sự nghiệp anh hùng ư?

Thượng Quan Kỳ lại thở dài chưa kịp trả lời thì Liên Tuyết Kiều đã nói luôn :

– Dù Thượng Quan huynh có muốn tranh giành đi chăng nữa nhưng lúc này không thuận thời cơ, chi bằng hãy tạm cùng chúng tôi về ẩn cư nơi chốn thâm sơn yên tỉnh, rèn luyện võ công thêm mấy năm nữa rồi xuống núi cũng chưa muộn.

Thiếp chẳng phải nói ngoa, chỉ trong khoảng thời gian ba năm dám cam kết võ công Thượng Quan huynh sẽ tiến bộ vượt bực, muốn kháng cự với Cổn Long Vương cũng không phải là việc khó. Khi đó, thiếp sẽ cùng Viên huynh đệ theo đi giúp sức, việc tranh đoạt ngôi bá chủ võ lâm chỉ sớm muộn là thành tựu.

Thượng Quan Kỳ lắc đầu nói :

– Liên cô nương đã lầm rồi, tại hạ không có chí lớn đó đâu.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Thượng Quan huynh định làm cái bung xung để ra sức giúp Cùng Gia bang thật ư?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tại hạ đã có lời hứa với Đường đại ca giúp cho Cùng Gia bang, lẽ nào lại bội ước.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Dù Thượng Quan huynh có ý muốn giúp, nhưng lực không đủ thì sao?

Thượng Quan Kỳ đột nhiên đứng lên vái dài nói :

– Vì tại hạ biết thế nên khẩn cầu Liên cô nương giúp cho.

Liên Tuyết Kiều lắc đầu đáp :

– Nhưng bất luận về mưu lược hay võ công, tiện thiếp chưa phải là đối thủ của Cổn Long Vương.

Thượng Quan Kỳ nhớ đến lời ủy thác của Đường Toàn, nghĩ thầm :

– “Nếu đêm nay không khuyên được Liên Tuyết Kiều ưng thuận để nàng bỏ đi thì biết đến bao giờ mới được gặp. Song nếu mình cố tình năn nỉ thì lại thấy ngượng miệng”.

Chàng lấy làm khó nghĩ quá, bất giác đứng thộn mặt ra.

Đôi mắt diễm lệ của Liên Tuyết Kiều đảo nhìn chàng hai lần rồi hỏi :

– Thượng Quan huynh làm sao vậy?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Chao ôi! Tại hạ biết Liên cô nương tùy tùng Cổn Long Vương lâu ngày đã bị dư oai của y trấn áp chí khí hiên ngang. Con người ta chưa hết lòng sợ sệt thì khó mà lưu lại đây được.

Liên Tuyết Kiều cười khẩy nói :

– Hay lắm! Thượng Quan huynh muốn dùng cách nói khích phải không?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Cô nương lòng như sắt đá, dù cho nói khích cũng bằng thừa.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Thượng Quan huynh biết thế là được rồi.

Thượng Quan Kỳ buông tiếng cười vang, kinh động cả đến chim chóc phải bay tung lên khỏi tổ. Chàng nói :

– Đại ca tại hạ một đời người không tính sai lầm một điều gì, chẳng ngờ khi mất đi rồi lại đoán trật lất.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Y bảo sao?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tiên sinh nói khắp trên thế gian này chỉ có mình Liên cô nương đủ tài trí đấu chọi với Cổn Long Vương để quyết thắng ra ngoài ngàn dặm.

Liên Tuyết Kiều lạnh lùng nói :

– Đường tiên sinh coi thiếp như vậy thật là hân hạnh quá.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Kể ra thì Đường tiên sinh đoán cũng đúng nhưng còn thiếu sót một điểm.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Điểm nào?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tiên sinh quên rằng cô nương là môn hạ Cổn Long Vương, võ công do Cổn Long Vương truyền thụ, mưu lược do Cổn Long Vương chỉ giáo…

Liên Tuyết Kiều ngắt lời :

– Võ công đã do y truyền dạy, nếu không được cao nhân khác chỉ điểm thì hơn thế nào được? Câu ấy quả đã không lầm, nhưng còn về binh cơ mưu lược thì phải tự mình có thiên tư thông tuệ mới hiểu được. Trò hơn thầy cũng là thường.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Bàn về thực lực thì Cùng Gia bang đâu thiếu bậc anh hào. Nếu chỉ trong vào thực lực thì Cổn Long Vương vị tất đã ăn chắc.

Liên Tuyết Kiều nổi lòng hiếu thắng, dần dần bị Thượng Quan Kỳ khích bác, không chịu được cười nói :

– Cuộc đấu tranh giữa phe này và phe khác không giống như hai người tỷ võ. Những cuộc hỏa công tập kích, vây hãm đều trông vào người vận dụng mưu lược, nếu chỉ trông vào cái mạnh của kẻ thất phu là rước lấy cái nhục bại vong.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Cô nương muốn cường biện thế nào thì mặc, tại hạ chỉ nghĩ rằng dù sao một người đàn bà “Ngồi trong trướng để bàn việc, hay luận binh trên giấy tờ hoặc giả có chỗ nghe được”. Còn chân chính ban hành mệnh lệnh đối phó với địch, quyết thắng trên chốn sa trường tại hạ e rằng khó lòng tranh thủ với bọn mày râu.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Thượng Quan huynh đừng nói khích tiểu muội nữa cũng vô ích…

Thượng Quan Kỳ nói :

– Đêm nay ta được hội diện, chưa biết bao giờ có cuộc trùng phùng. Cô nương về ẩn náu chốn lâm tuyền, chúng ta chẳng qua bàn chuyện phiếm trên giang hồ mà thôi. Thật ra Âu Dương bang chủ đâu dám đem vận mạng Cùng Gia bang và sự an nguy của trăm ngàn đệ tử, hào kiệt vào trong tay một người đàn bà.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Thế ra trong mắt y không biết rõ người…

Thượng Quan Kỳ lại nói :

– Nói chơi vậy thôi! Tại hạ thật không thể nào tin được một người đàn bà yếu ớt mà lại đủ tài thống lĩnh trăm ngàn tay hào kiệt trong võ lâm.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Dù sao Thượng Quan huynh không phải là Âu Dương Thống.

Thượng Quan Kỳ hỏi :

– Nếu phải thì sao?

Liên Tuyết Kiều đáp :

– Nếu Thượng Quan huynh là Âu Dương Thống thì tiểu muội sẽ thử cầm quyền mấy tháng coi.

Bỗng một trận cười dòn dã nổi lên :

– Liên cô nương bất tất phải đặt địa vị Thượng Quan huynh vào Âu Dương Thống. Kim bài sắc lệnh của Cùng Gia bang đều ở cả đây.

Liên Tuyết Kiều ngoảnh lại nhìn, quả thật Âu Dương Thống đang thủng thẳng đi vào, hai tay bưng một cái hộp vuông trịnh trọng đưa đến trước mặt nàng.

Trong hộp đã đặt đầy đủ kim bài sắc lệnh.

Liên Tuyết Kiều cả kinh nói :

– Tiện thiếp thuận miệng nói đùa mấy câu với Thượng Quan huynh mà Bang chủ cho là thật ư?

Âu Dương Thống hai tay giơ cao chiếc hộp lên, dõng dạc nói :

– Trong chiếc hộp này có đựng miếng đồng bài để điều khiển các đệ tử cùng Bát Anh, Tứ Thập Bát Kiệt. Còn ba miếng kim bài là tín lệnh tối cao có thể sai khiến cả Âu Dương Thống này và hai vị trưởng lão Lung, Á.

Liên Tuyết Kiều lắc đầu nói :

– Những cái này tiện thiếp đâu dám lãnh nhận, xin Bang chủ thu lại đi.

Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :

– “Nếu bị nàng chối từ bỏ đi thì khó lòng đưa nàng và Cùng Gia bang”.

Chàng liền làm ra bộ kính cẩn nói :

– Địa vị Âu Dương bang chủ tôn quí là thế, kim bài sắc lệnh trọng đại là thế, há đâu phải chuyện đem ra làm trò cười ư?

Liên Tuyết Kiều nói :

– Chính vì kim bài sắc lệnh không phải chuyện tầm thường tiện thiếp mới không dám nhận.

Thượng Quan Kỳ lạnh lùng hỏi :

– Cô nương vừa nói gì bây giờ đã quên rồi chăng?

Liên Tuyết Kiều ngơ ngẩn hỏi lại :

– Thượng Quan huynh cho đó là chuyện thực ư?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Đó là chuyện đại sự trong võ lâm, đâu phải chuyện đùa.

Liên Tuyết Kiều thấy Thượng Quan Kỳ nét mặt trang nghiêm, nói dằn từng tiếng ra vẻ cực kỳ trịnh trọng thì vừa tức mình vừa buồn cười. Nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi :

– Thượng Quan huynh giữ địa vị gì mà dám chất vấn tiện thiếp như vậy?

Thượng Quan Kỳ bị hỏi đúng lý, ngây người ra không biết trả lời thế nào.

Liên Tuyết Kiều lại hỏi tiếp :

– Hơn nữa, Thượng Quan huynh không phải là người Cùng Gia bang, căn cứ vào điều chi mà coi là sự thật?

Thượng Quan Kỳ bị bắt bẻ, ấp úng đáp :

– Tại hạ đã được Đường ca dẫn vào gia nhập Cùng Gia bang rồi.

Liên Tuyết Kiều hỏi vặn :

– Có đúng thế không?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Vừa rồi Âu Dương bang chủ bảo là tại hạ còn ở địa vị tân khách là vì còn nhún nhượng đó thôi.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Tỷ dụ bây giờ tiện thiếp muốn điều động Thượng Quan huynh thì dùng kim bài hay dùng đồng bài?

Thượng Quan Kỳ trố mắt cứng họng, không trả lời được, quay lại nhìn Âu Dương Thống.

Âu Dương Thống khẽ đằng hắng đỡ lời :

– Thượng Quan huynh ở địa vị tân khách, dù có gia nhập Cùng Gia bang cũng được coi là bậc thượng tân trong Tổng đàn.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Tôi chỉ muốn hỏi y có vâng mệnh lệnh bài hay không?

Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :

– “Cô này quả nhiên đáo để thật, mình định lừa nàng vào tròng, không ngờ nàng lại đẩy mình vào trước. Kiểu này thì khó lòng thoát ra được”.

Nghĩ vậy, Thượng Quan Kỳ đáp :

– Dĩ nhiên là tại hạ phải vâng lệnh, dù muôn thác cũng không dám từ chối.

Liên Tuyết Kiều nhìn hộp kim bài sắc lệnh khẽ hỏi Âu Dương Thống :

– Đối với quí tân khách trong Tổng đàn thì dùng kim bài gì để điều khiển?

Âu Dương Thống đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ ra chiều khó nghĩ, ông lẩm bẩm :

– “Chàng chưa gia nhập Cùng Gia bang, còn đang ở địa vị tân khách thì bất luận kim bài hay đồng bài cũng không cần phải tuân lệnh”.

Ông nghĩ mãi mà vẫn không biết trả lời ra sao.

Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói :

– Thôi! Bang chủ hãy thu lại kim bài sắc lệnh đi, tiện thiếp xin cáo từ đây.

Nàng đảo mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi nói :

– Thế là Thượng Quan huynh lại một phen uổng phí tâm cơ. Nhưng dù sao thì tiện thiếp cũng nhớ ơn Thượng Quan huynh đã cứu mạng cho. Chúng tôi về chốn thâm sơn, vĩnh viễn mở rộng cửa chờ đón. Khi nào Thượng Quan huynh mõi mệt giang hồ, chán ghét võ lâm, tiểu muội rất mong Thượng Quan huynh dời gót qua đó một lần để cùng nhau hàn huyên tâm sự.

Ngừng một lát, nàng lại tiếp :

– Hoặc khi Thượng Quan huynh mưu đồ đại vận, dựng ra một phái độc lập để dựng nghiệp bá trên giang hồ, tiểu muội sẽ cùng Viên huynh đệ ra giúp sức, dù chết cũng không hối hận.

Thượng Quan Kỳ thấy mưu sự của mình đi đến chỗ thất bại, lại nhớ đến di thư của Đường Toàn đã ủy thác việc lớn cho mình thì lòng nóng như lửa, nhìn chằm chặp Âu Dương Thống nói :

– Bang chủ bất tất phải nể mặt tại hạ nữa. Tại hạ đã gia nhập quí bang lẽ nào lại không tuân lệnh bài mà hành động?

Âu Dương Thống thở dài nói :

– Nếu điều động đến hộ pháp, hương chủ ở Tổng đàn thì phải dùng đến kim bài sắc lệnh.

Liên Tuyết Kiều nghiêm nét mặt hỏi :

– Nếu điều động Bang chủ ra trận thì sao?

Âu Dương Thống đáp :

– Cũng xử dụng kim bài.

Liên Tuyết Kiều thò tay lấy một tấm kim bài rồi hỏi :

– Tỷ dụ như tại hạ dùng kim bài làm lệnh dụ truyền cho Bang chủ phải nhường ngôi thì như thế nào?

Âu Dương Thống ngập ngừng đáp :

– Việc đó phải triệu tập đông đủ các vị trong tam các, nhất đường và các vị trưởng lão hội thảo phán quyết xong, lại triệu tập toàn bang đại hội để công khai suy tôn vị nào được toàn thể bang chúng ủng hộ lên kế vị Bang chủ.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Thế thì phiền lắm.

Âu Dương Thống nói :

– Đó là thể lệ của bổn bang truyền lại từ bao đời.

Liên Tuyết Kiều lại hỏi :

– Tỷ như tiện thiếp dùng Kim bài tứ tử (bắt chết) thì sao?

Âu Dương Thống đáp :

– Ngoại trừ bản tòa, còn ai nấy đều phải nhất nhất tuân theo kim bài sắc lệnh.

Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm: “Thôi chết rồi”!, đoạn chàng rảo bước ra nghiêng mình nói :

– Đệ tử là Thượng Quan Kỳ xin kính cẩn chờ lệnh Kim bài.

Liên Tuyết Kiều chăm chú nhìn Âu Dương Thống hỏi :

– Tiện thiếp nếu nhận lãnh mười hai tấm Kim bài này thì đứng vào địa vị nào trong Bang?

Âu Dương Thống đáp :

– Cô nương bổ khuyết vào chức Văn thừa của Đường tiên sinh.

Liên Tuyết Kiều lại hỏi :

– Địa vị của chức Văn thừa trong quí bang như thế nào?

Âu Dương Thống đáp :

– Quyền người giữ mười hai kim bài sắc lệnh chỉ dưới một mình bản tòa mà thôi.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Vậy ra chức Văn thừa cũng cao lắm nhỉ.

Âu Dương Thống nói :

– Dưới một người mà trên vạn người.

Liên Tuyết Kiều lại hỏi :

– Nếu trong bang có người không phục thì làm thế nào?

Âu Dương Thống đáp :

– Luật lệ bổn bang rất nghiêm ngặt, từ trước đến nay chưa có ai dám trái lệnh phạm thượng. Người nào trái lệnh phải chịu bang qui trừng trị.

Liên Tuyết Kiều liệng kim bài ra đánh “Keng” một tiếng hạ lệnh :

-Thượng Quan Kỳ ngươi sung chức thị vệ tùy tùng Văn thừa trong nhà thay kẻ thư đồng đã đi đâu làm gã đánh xe.

Thượng Quan Kỳ ngẩn người ra, nghiêng mình nói :

– Thượng Quan Kỳ này kính cẩn vâng chỉ dụ của kim bài.

Liên Tuyết Kiều nhặt lại kim bài bỏ vào hộp, quan sang hỏi Âu Dương Thống :

– Xin hỏi Bang chủ, thủ tục gia nhập quí bang phải dùng những nghi lễ gì?

Âu Dương Thống đáp :

– Cô nương lên ngôi Văn thừa thì địa vị gần ngang bản tòa, cần phải bày hương án để tuyên thệ.

Liên Tuyết Kiều khẽ thở dài một tiếng, đón lấy hộp kim bài trong tay Âu Dương Thống nói :

– Tiện thiếp xin vâng lệnh Bang chủ an bài.

Âu Dương Thống nói :

– Đêm nay đã khuya rồi xin mời cô nương hãy đi nghĩ đi. Sáng mai bản tòa chuẩn bị đâu đó rồi sẽ phái người vào mời cô nương đến bái kiến các vị tổ sư đời trước.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Đã vậy xin Bang chủ cứ tùy tiện.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười bước ra.

Liên Tuyết Kiều nhìn Thượng Quan Kỳ nói :

– Ngươi đẩy ta vào Cùng Gia bang thì ngươi phải chầu chực tận tâm chăm sóc ngựa cho ta.

Thượng Quan Kỳ mừng thầm lẩm bẩm :

– May mà ta chưa gia nhập Cùng Gia bang, kim bài cũng thế mà đồng bài cũng thế, sai khiến ta thế nào được. Để sáng mai cô tuyên thệ gia nhập Cùng Gia bang đã rồi sẽ nói chuyện…

Chàng vừa nghĩ vừa đắc ý cười thầm.

Liên Tuyết Kiều vờ như không biết, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tỏ nói :

– Đêm khuya rồi chúng ta đi nghỉ thôi.

Thượng Quan Kỳ muốn nói xen vào nhưng lúc mở miệng lại thấy ngại lời, liền trở gót bước ra khỏi rừng rậm.

Bỗng Liên Tuyết Kiều gọi giật lại :

– Khoan đã!

Thượng Quan Kỳ đành dừng bước, quay lại chắp tay hỏi :

– Cô nương có điều chi sai bảo?

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Chúng ta nghĩ ở đâu?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tại hạ xin trở về chuẩn bị giường ngủ cho cô nương.

Liên Tuyết Kiều vừa lững thững bước đi vừa hỏi :

– Bây giờ ngươi đã biết thân phận chưa?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tại hạ là thị vệ cao cấp dưới trướng Văn thừa Liên Tuyết Kiều trong Cùng Gia bang…

Liên Tuyết Kiều nói :

– Ngươi kiêm cả những chức buông màn giải đệm, cầm roi ngựa nâng bàn đạp, đó cũng là công việc của thư đồng và gã đánh xe.

Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm :

– Được lắm! Cô muốn nói thế nào thì nói cho thích đi. Đến sáng mai cô gia nhập Cùng Gia bang rồi sẽ biết.

Bụng chàng nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn vâng dạ liên thanh.

Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nhẹ gót bước đi.

Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu theo sau tiến vào trang viện.

Âu Dương Thống đã sai người báo cho bốn cô hầu Lan, Liên, Cúc, Mai chờ đón ở cổng viện.

Bốn cô hầu đã quét tước sạch sẽ các căn phòng cho ba người vào từng phòng riêng an nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, Liên Tuyết Kiều vừa dậy thì Tuyết Mai bưng nước rửa mặt vào nói :

– Âu Dương bang chủ đã bày hương án và thống lĩnh những tay cao thủ trong bang, kính cẩn chờ đợi cô nương từ lâu rồi.

Liên Tuyết Kiều cười nói :

– Hãy để bọn họ chờ đó. Ta rửa mặt xong rồi ăn điểm tâm đã.

Tuyết Mai yên lặng đứng sang một bên chầu chực.

Liên Tuyết Kiều tựa hồ cố ý trùng trình để bọn Âu Dương Thống phải chờ đợi. Nàng từ từ rửa mặt, ngáp ngắn ngáp dài rồi thủng thỉnh ngồi vào bàn ăn thật lâu, đến gần giờ Thìn thì mới xong bửa điểm tâm. Nàng thử chờ xem bọn họ đợi lâu có sai người đến thôi thúc không?

Nhưng nàng đã thất vọng.

Nàng trùng trình đến mấy giờ mà vẫn không thấy ai đến. Tuyết Mai vẫn đứng một bên thủ lễ.

Vầng thái dương chiếu qua khe cửa. Vào khoảng đầu giờ Thân, Liên Tuyết Kiều chẫm rãi bảo Tuyết Mai :

– Ngươi dẫn ta đi!

Đi xuyên qua một dãy hành lang dài ra đến đại sảnh. Bên trong đã có hàng trăm người túc trực.

Trong sảnh đường thắp tám cây hồng trúc cháy đã gần tàn.

Âu Dương Thống cầm đầu mười tay cao thủ Cùng Gia bang đứng theo hình cánh nhạn. Vẻ mặt chẳng có vẻ gì buồn bực, dường như không để ý gì đến hành động trùng trình của Liên Tuyết Kiều.

Liên Tuyết Kiều thấy Thượng Quan Kỳ đứng đầu hàng mé tả sau Âu Dương Thống, còn Viên Hiếu thì chẳng thấy tông tích đâu cả, không biết gã đã đi đàng nào? Con người ngơ ngác như gã không có mặt tại đây khiến cho Liên Tuyết Kiều băn khoăn trong dạ.

Nàng còn đang thắc mắc, bỗng nghe Âu Dương Thống lên tiếng :

– Thưa Liên cô nương! Hương án đã bày xong từ lâu rồi.

Liên Tuyết Kiều đang bận tâm về Viên Hiếu, miệng cất tiếng hỏi :

– Bao giờ tuyên thệ và tuyên thệ như thế nào?

Âu Dương Thống đáp :

– Trên hương án có đặt linh vị tổ sư bản bang, chỉ cần Liên cô nương quay mặt về phía tổ sư tuyên một lời trọng thệ là kể như cô nương đã gia nhập bản bang rồi.

Liên Tuyết Kiều chưa quay đầu lại đã hỏi luôn :

– Chỉ đơn giản vậy thôi?

Âu Dương Thống đáp :

– Đức tổ sư gầy dựng ra bổn bang, độ lượng rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết.

Liên Tuyết Kiều đột nhiên quay phắt lại đứng trước hương án. Nàng chỉ cần vái lạy linh vị tổ sư và tuyên thệ là xong việc gia nhập Cùng Gia bang, nhưng nàng vừa đứng trước hương án bỗng cất tiếng gọi :

– Thượng Quan Kỳ ngươi lại đây.

Thượng Quan Kỳ nhíu mày lật đật chạy đến bên cung kính hỏi :

– Cô nương có điều chi truyền dạy?

Liên Tuyết Kiều nói :

– Ngươi hãy tuyên thệ trước linh vị tổ sư xin gia nhập Cùng Gia bang đi.

Thượng Quan Kỳ ngơ ngẩn đáp :

– Tại hạ đã gia nhập Cùng Gia bang rồi.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Ta muốn xem ngươi tuyên thệ lần nữa.

Đoạn nàng quay sang hỏi Âu Dương Thống :

– Âu Dương bang chủ! Đệ tử bổn bang tuyên thệ trước linh vị tổ sư hai lần có phạm gì đến luật lệ bổn bang không?

Âu Dương Thống đáp :

– Việc đó không hề chi.

Liên Tuyết Kiều trầm giọng hỏi Thượng Quan Kỳ :

– Ngươi đã nghe rõ chưa?

Thượng Quan Kỳ không biết làm thế nào đành miễn cưỡng quay mặt vào hương án tổ sư Cùng Gia bang lạy một lạy rồi tuyên thệ.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Bây giờ ngươi chân chính là đệ tử Cùng Gia bang rồi.

Thượng Quan Kỳ ấm ức trong lòng nói :

– Cô nương có điều chi dạy bảo, tại hạ xin rửa tai để nghe đây.

Liên Tuyết Kiều dường như cảm thấy thương tâm vô hạn, nàng chậm rãi nói :

– Ngươi muốn đẩy ta vào đường cát bụi này thì đừng oán ta nữa.

Thượng Quan Kỳ nhăn nhó cười nói :

– Sau này đại cuộc bình định xong, cô nương vẫn có thể trở về thạch động tiêu dao thế nguyệt, hưởng nửa cuộc đời an nhàn.

Liên Tuyết Kiều tuyên thệ trước hương án xong, những tay cao thủ Cùng Gia bang rầm rộ tiến vào theo nghi lễ bái kiến Liên Tuyết Kiều.

Âu Dương Thống chắp tay nói :

– Nay bổn bang được cô nương gia nhập thật là vinh hạnh vô cùng, chỉ tiếc rằng Võ tướng còn đang dưỡng thương. Tam các nhất đường cùng hai mươi tám vị đà chủ các phân đà đều chưa đến đây để làm lễ bái kiến. Bản tòa sẽ chuẩn bị một cuộc đại hội để bọn họ làm lễ ra mắt Văn thừa.

Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói :

– Hiện giờ đại địch đang ở trước mắt, các vị Các, Đường cùng các đà chủ đều có nhiệm vụ trọng yếu, bất tất phải câu nệ lễ tiết nhỏ nhặt.

Âu Dương Thống nói :

– Nghi lễ của bổn bang, bản tòa đâu dám phế bỏ.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Thuộc hạ xin vâng mệnh Bang chủ.

Ngừng một lát, nàng nói tiếp :

– Lúc thuộc hạ lên đây có phát giác ra những đội thị vệ áo đen, thiết giáp kî sĩ xuất hiện cách đây chừng mấy dặm. Việc này rất quan hệ, có khi Cổn Long Vương thân hành đến đây. Thuộc hạ đã được Bang chủ giao trọng trách cho thuộc hạ đương nhiên phải hết lòng muốn đi điều tra tình hình xem sao.

Âu Dương Thống nói :

– Cô nương để bản tòa cắt người đi theo hộ vệ.

Liên Tuyết Kiều nói :

– Không cần! Thuộc hạ đem Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu theo là đủ.

Nói xong nàng đứng dậy đi ra.

Âu Dương Thống nói theo :

– Bản tòa xin chờ đợi tại đây.

Liên Tuyết Kiều quay lại thi lễ cười nói :

– Trước khi mặt trời lặn thuộc hạ sẽ trở về trang viện để phúc trình Bang chủ kết quả cuộc điều tra.

Liên Tuyết Kiều cùng Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu rảo bước đi ra.

Âu Dương Thống chờ cho ba người đi khỏi liền dặn bọn đệ tử trong bang hiện có mặt tại nhà đại sảnh :

– Liên Tuyết Kiều là người do Đường tiên sinh có di thư chỉ định để kế tiếp chức Văn thừa. Hôm nay cô đã gia nhập bản bang, vậy các vị phải một lòng tôn kính như đối với Đường tiên sinh ngày trước.

Nhiều đệ tử trong bang có ý bất phục vì thấy nàng đã là đàn bà con gái lại còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại xuất thân dưới trướng Cổn Long Vương mà bây giờ lại được nắm lấy chức Văn thừa của Cùng Gia bang. Song khi họ nghe nàng là người do di ngôn của Đường Toàn chỉ định thì không ai bực mình nữa.

Ta nên biết rằng tài đức của Đường Toàn đã thấm nhuần vào cõi lòng tất cả đệ tử Cùng Gia bang, họ kính cẩn Đường tiên sinh như một vị thần tiên nên khi họ nghe con người do Đường tiên sinh chỉ định là không ai dám kháng nghị nữa.

Bọn đệ tử đáp :

– Bọn thuộc hạ xin kính cẩn vâng theo di thư của Đường tiên sinh.

Âu Dương Thống nét mặt đăm chiêu nói :

– Các vị hãy phòng vệ cẩn mật, đôn đốc bọn thuộc hạ canh giữ cho nghiêm ngặt. Nếu chưa được lệnh trên thì không nên rời khỏi vị trí của mình.

Những đệ tử còn đứng lại xung quanh sảnh đường đồng thanh đáp :

– Xin Bang chủ yên lòng, bọn thuộc hạ nếu không được thượng lệnh thì xin chiến đấu đến người cuối cùng, cố chết mà giữ lấy từng tấc đất.

Âu Dương Thống trông thấy vẻ mặt bọn đệ tử trong bang cũng thấy an ủi trong lòng, ông cũng tủm tỉm cười nói :

– Liên cô nương đây đã là người thừa kế của Đường tiên sinh, các ngươi đối với Đường tiên sinh thế nào thì cũng phải đối với Liên cô nương như vậy.

Bọn đệ tử vâng lời “Dạ” vang.

o O o Lại nói đến Liên Tuyết Kiều cùng Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu ra khỏi sơn trang. Nàng quay lại hỏi Viên Hiếu :

– Hồi nãy ngươi đã đi đâu mà ta trông mãi không thấy?

Viên Hiếu cười khì khì đáp :

– Tôi gặp một người bạn, mãi mê nói chuyện thành ra chậm một chút.

Thượng Quan Kỳ lấy làm lạ tự hỏi :

– Viên Hiếu làm gì có bạn bè? Và dù có đi nữa phải chăng là người Cùng Gia bang?

Đoạn chàng cất tiếng hỏi Viên Hiếu :

– Người bạn của Viên đệ là ai?

Viên Hiếu cười đáp :

– Em cũng không biết nữa.

Thượng Quan Kỳ ngơ ngác hỏi lại :

– Người đó có phải là người trong Cùng Gia bang không?

Viên Hiếu đáp :

– Cái đó em cũng chưa chắc.

Thượng Quan Kỳ gặp phải con người như Viên Hiếu không biết làm thế nào hỏi cho rõ được. Chàng trầm ngâm một lát rồi hỏi :

– Người đó hình dạng thế nào Viên đệ có thấy được không?

Viên Hiếu đáp :

– Dĩ nhiên là em nhớ được bộ dạng y.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Vậy Viên đệ từ từ nói lại cho ta nghe. Cần nói cho đúng, chớ có sai lầm.

Viên Hiếu nói :

– Người y thấp lùn thủng mà có cái gì dài lòng thòng.

Nghĩ một lát, y nói tiếp :

– Y gầy và xấu lắm.

Thượng Quan Kỳ hỏi :

– Y ăn mặc thế nào?

Viên Hiếu đáp :

– Y mặc áo đen.

Thượng Quan Kỳ hồi hộp hỏi :

– Ngươi nói y có cái gì dài lòng thòng phải chăng là râu tóc?

Viên Hiếu nói :

-Phải đấy! Sao đại ca biết?

Thượng Quan Kỳ lại hỏi :

– Trong tay y cầm một ống tiêu phải không?

Viên Hiếu đáp :

– Phải lắm! Phải lắm! Đại ca đã gặp y rồi sao?

Thượng Quan Kỳ không trả lời Viên Hiếu, hỏi ngay :

– Hiện giờ y ở đâu?

Viên Hiếu đáp :

– Y đi rồi!

Thượng Quan Kỳ hỏi :

– Viên đệ có biết y đi về phương nào không? Chỉ có mình đệ gặp hay còn ai nữa không?

Viên Hiếu nghe Thượng Quan Kỳ hỏi những câu kỳ cục, y ngơ ngác hỏi lại :

– Sao? Đại ca muốn gặp y ư? Y chưa có đi xa đâu. Sáng mai y còn hẹn gặp em nữa.

Thượng Quan Kỳ dặn :

– Khi nào Viên đệ đi gặp y thì báo ta biết trước nghe.

Viên Hiếu nói :

– Được rồi! Vậy mai em sẽ nhắc đại ca.

Thượng Quan Kỳ dặn thêm :

– Nhưng Viên đệ đừng cho y biết là có ta đi theo.

Viên Hiếu nói :

– Em hiểu rồi.

Liên Tuyết Kiều lẳng lặng nghe hai người đối thoại, không xen vào.

Ba người vừa nói chuyện vừa đi, bất giác đã đi được chừng bảy, tám dặm thì đến một ngã ba đường.

Liên Tuyết Kiều đảo mắt nhìn địa thế bất giác thở dài nói :

– Nơi đây hiểm yếu đường núi quanh co. Giả tỷ ta dụ được bọn thuộc hạ Cổn Long Vương vào chỗ này rồi chỉ cần gác lối cả bốn phía rồi ba bề phóng lửa, bắt buộc chúng phải trốn vào hang sâu phía chính Bắc kia, như vậy ta sẽ tiêu diệt được hết và làm giảm bớt nhuệ khí đối phương.

Thượng Quan Kỳ đột nhiên nhớ đến Đường Toàn lúc lâm chung có để lại tập sách dùng binh viết tay, trong đó có cả mưu lược, đồ trận giảng giải rất tỉ mỉ.

Chàng nói :

– Liên cô nương! Lúc Đường tiên sinh mất có di ngôn tiến cử cô nương vào chức Văn thừa và có lưu lại một tập binh thư.

Đoạn chàng thò tay vào bọc lấy ra một cuốn sách bằng lụa, hai tay đưa cho Liên Tuyết Kiều.

Liên Tuyết Kiều thấy cách cử động của Thượng Quan Kỳ đối với mình cực kỳ cung kính thì cười thầm trong bụng, nhưng nét mặt vẫn lạnh như tiền, nàng hỏi :

– Phải chăng y bảo đưa cuốn sách này cho ta?

Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi đáp :

– Ngày thường Đường tiên sinh vẫn có ý nói kín đáo với tại hạ như vậy.

Liên Tuyết Kiều đưa tay đón lấy cuốn sách, chưa để mắt nhìn đã cất ngay vào bọc, nói :

– Đường Toàn trăm khôn ngàn khéo thế ấy mà còn một chỗ sơ hở chưa tính đến.

Thượng Quan Kỳ hỏi :

– Cô nương căn cứ vào đâu mà nói vậy?

Liên Tuyết Kiều tủm tỉm cười nói :

– Ta xem chừng ngươi đối với gã thầy đồ đó có vẻ kính trọng lắm nhỉ?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Đúng thế! Bất luận về công hay tư, tại hạ cũng rất kính phục đại ca. Tại hạ nói ra câu này chắc cô nương phải phục sát đất.

Liên Tuyết Kiều cười nói :

– Cái đó chưa chắc. Ngươi nói thử ta nghe.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Việc Đường tiên sinh tiến cử cô nương vào chức Văn thừa Cùng Gia bang có phải cô nương cho là câu nói giỡn?

Ngừng một lát, chàng nói tiếp :

– Ai có ngờ đâu giữa cái đêm công cuộc xây nhà mồ vừa hoàn tất thì cô nương đã tự dẫn thân đến và quả nhiên đã gia nhập Cùng Gia bang, thừa kế chức Văn thừa.

Liên Tuyết Kiều ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi :

– Y còn nói gì nữa không?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Tiên sinh bảo rằng: Từ đây sắp tới, Cùng Gia bang có nở mặt với giang hồ hay không hoàn toàn tùy vào ở cô nương.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Ta hỏi ngươi là y có nói gì về việc giữa ta và ngươi kia mà?

Thượng Quan Kỳ nói :

– Tiên sinh bảo cô nương bề ngoài nét mặt lạnh lùng mà trong tâm rất là hòa hoãn. Lúc cô nương ra đối trận với Cổn Long Vương e rằng có nhiều chỗ sơ hở.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Sao vậy?

Thượng Quan Kỳ đáp :

– Vì cô nương có tình phụ tử với Cổn Long Vương khá lâu nên khó bề hạ độc thủ.

Liên Tuyết Kiều cười nói :

– Tuy y nhìn vấn đề một cách bao quát lại soi tỏ cả những chỗ nhỏ nhặt, thế mà có điều y chưa đoán được là ta đã lấy được Võ lâm Tam bảo.

Thượng Quan Kỳ nói :

– Việc này tại hạ không thấy tiên sinh nói tới, có lẽ tiên sinh cũng không cần để ý đến điều đó. Nhưng tiên sinh đã kết luận rằng bất luận cô nương bị thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng cuối cùng cô nương vẫn nắm được phần thắng.

Liên Tuyết Kiều đột nhiên nhíu cặp lông mày hỏi :

– Nơi đây đã đặt mai phục chưa?

Thượng Quan Kỳ ấp úng :

– Cái đó…

Bất thình lình, một trận cười vang lên, một người mặt áo xanh từ góc núi đi ra, mặt lạnh như xác chết không lộ vẻ gì cả. Thì ra là một quái nhân.

Thượng Quan Kỳ giật mình la lên :

– Cổn Long Vương!…

Đại địch xuất hiện một cách đột ngột, Liên Tuyết Kiều mặt tái mét nhưng chỉ thoáng một cái, nàng đã trấn tĩnh lại được ngay.

Cổn Long Vương, bộ mặt quái gở, cặp mắt láo liên căm hờn, hung quang nảy lửa nhìn chằm chặp Liên Tuyết Kiều, lạnh lùng cất tiếng hỏi :

– Mi còn chưa chết ư?

Liên Tuyết Kiều đã lấy lại được bình tĩnh, nàng lạnh lùng nói :

– Người nghĩa nữ của Cổn Long Vương đã chết lâu rồi, dưỡng phụ nàng nuôi nàng khôn lớn rồi lại ra tay hạ sát. Con người Liên Tuyết Kiều còn sống hiện nay không phải là nghĩa nữ của Cổn Long Vương nữa và cô ta đã được Cùng Gia bang giao cho chức Văn thừa và được muôn ngàn người kính ái.

Cổn Long Vương ngoác cái miệng to ra cười gằn hỏi :

– Thế ra Đường Toàn chết thật rồi ư?

Liên Tuyết Kiều đáp :

– Y chết rồi mà Cổn Long Vương vẫn còn chưa tin sao?

Cổn Long Vương nói :

– Tên thầy đồ đó rất nhiều quỉ kế. Y sống hay chết khiến người ta khó mà biết được chân hay giả.

Liên Tuyết Kiều hỏi :

– Cổn Long Vương sợ y đến thế kia à?

Cổn Long Vương đáp :

– Ta với y cùng học một thầy nên ta biết rõ y là con người lắm mưu nhiều trí.

Đột nhiên y nghĩ địa vị giữa Liên Tuyết Kiều với mình, nếu mình đem chuyện riêng ra nói với nàng chẳng hóa ra mất cả bề bậc. Nghĩ vậy y không nói nữa, cười lạt một tiếng rồi vẫy tay nói :

– Ngươi lại đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN