Cây Kim Sợi Chỉ - Chương 112
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Cây Kim Sợi Chỉ


Chương 112


Hân nhẹ nhàng nhắc nhở:

– Cậu xưng hô với ba vậy không hay đâu ạ.

– À, cậu lại quên… tại nom cái mặt ba hung hãn quá nên cậu cứ bị sợ ý… xong quên khuấy mất.

Cậu giải thích với vợ rồi ngoan ngoãn bảo ba:

– Dạ thưa ba Hậu. Con không ra đâu. Ba có giỏi thì ba chui vào đây mà bắt con ạ!

Hân để ý thấy ánh mắt ba hiền từ đi rất nhiều, biết mọi chuyện đã được giải quyết xong nên cô bảo chồng cứ đi ra đi, ba không đuổi đâu. Cậu nghe lời vợ bò ra thì thấy ba không đuổi thật. Ba ôm cậu xong xin lỗi cậu mới đáng sợ chứ. Ba xin lỗi thì cậu cũng tha thứ thôi, nền ông nền ang chấp nhặt làm chi? Vợ cậu còn nhọc nên cả nhà cùng ăn cháo với nó. Nó được ba cưng lắm, lớn tướng rồi mà ba vẫn đút cháo cho ăn. Ba dặn dò cậu:

– Lần sau vợ chồng có tức nhau cũng không được nhá vợ đau, hiểu chửa?

– Dạ, con hiểu rồi thưa ba.

– Ba già rồi, nhiều khi lẩm cẩm hành động bốc đồng, nhưng khi nào cậu có con gái cậu sẽ hiểu được lòng ba.

Cậu chạm tay vào bụng vợ, cười hì hì bảo:

– Con sắp có con rồi nè ba, chẳng biết trai hay gái nhưng mà con nào thì con cũng thương.

– Không thương thì đưa nó về đây, ba nuôi.

– Còn lâu đi, mỡ đấy mà húp!

Cậu Hoan và ông Hậu không hợp tính nhau nên nói vài ba câu lại khắc khẩu. Tuy nhiên, thái độ ông không gay gắt với cậu như xưa. Cậu ở nhà ông tới ba mươi Tết nên ông cũng hiểu con rể thêm phần nào, cái mồm nó hay nói linh tinh chứ cái tâm nó không xấu. Trong mối quan hệ với Hân, bề ngoài thì tưởng nó chèn ép Hân nhưng thực chất nó mới là người bị Hân bắt nạt mà không hề hay biết. Thấy Hoan đồng ý đón Giao thừa ở nhà vợ, ông Hậu rất ưng cái bụng. Ngặt nỗi, con gái ông lại không chịu. Nó đòi về nhà chồng hại ông buồn quá chừng. Nếu bà Hà không khuyên nhủ chồng đừng ích kỷ, phải biết nghĩ cho nhà thông gia thì chắc ông đã làm um lên rồi. Lúc tiễn vợ chồng Hân về quê, mắt ông đỏ hoe. Hân thấy ba nẫu nề thì thương ba ghê lắm. Nhưng cô không thể thay đổi quyết định được vì không muốn chồng bị người ta đàm tiếu là nền ông nền ang mà sợ vợ nên bỏ mặc thầy bu già lủi thủi ăn Tết với nhau. Cô sụt sịt nói với ba Hậu:

– Hến yêu ba Hậu! Ba thông cảm cho Hến nha ba!

Ông Hậu thở dài bảo:

– Ừ. Thôi, tụi con mau về đi cho sớm.

Hai đứa đồng thanh chào ba. Có người ba cứ đứng nán lại ở cổng mãi cho tới khi chiếc xe chở hai đứa con của mình khuất hẳn khỏi tầm mắt mới quay lưng bước vào nhà. Khoảng thời gian vui vẻ nhất của ông là khi các con còn thơ bé, lúc nào cũng quấn quít bên mình. Ông hiểu khi các con lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi thì tất yếu sẽ có ngày chúng bay đi xa, biết là thế mà chẳng hiểu sao trong lòng vẫn chất chứa một nỗi buồn man mác không nói lên lời?

Cứ tưởng cậu mợ ăn Tết dưới thành phố nên ngày hôm nay tâm trạng của ông Tài và bà Tuyết cũng hơi não nề. Dưới bếp có nhiều món ngon nhưng bữa tối hai vợ chồng chỉ rán miếng bánh chưng và lấy ít hành muối trong vại đem ra hiên nhà, vừa ăn vừa buồn thiu. Vợ chồng Hân về tới biệt phủ, chứng kiến cảnh đấy thì nhìn nhau phì cười. Cậu Hoan hắng giọng quát thầy bu:

– Gớm thôi! Tết nhất đến nơi rồi mà mặt thầy bu cứ như đưa đám thế? Nhà giàu nứt đố đổ vách mà ăn uống kiểu này thì bao giờ mới tiêu hết tiền được hả?

Bà Tuyết nghe giọng con trai mừng rớt nước mắt, thấy các vết bầm trên mặt cậu đã nhạt màu bà bớt lo hẳn đi. Ông Tài cũng vui đáo để, ông cười phớ lớ cùng bà Tuyết, cậu mợ xuống bếp hâm lại thức ăn. Trước khi đi lấy chồng, Hân nghĩ năm đầu tiên đón Tết ở một ngôi nhà khác, chắc cô sẽ khóc. Thật may, thực tế không hề tệ như vậy. Hân luôn nhớ ba mẹ và các em, nhưng thầy Tài, bu Tuyết và cậu Hoan cũng là người thân của Hân, nơi đây chính là mái ấm thứ hai của Hân. Ở bên những người mình thương, Hân cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Vì giúp việc đã về quê hết nên khi cả nhà dùng cơm xong, Hân chủ động đem mâm bát ra bồn rửa. Bà Tuyết đang định bảo Hân để bát đó bu rửa cho thì cậu Hoan đã quát um lên:

– Con vợ kia! Ai cho phép mày láo thế hả?

– Dạ? Em làm gì sai ạ?

Hân chau mày hỏi lại, chồng cô giảng giải:

– Phận làm con vợ, đang bầu bí mà ăn xong dám rửa bát là rất mất dạy, mày có biết không?

– Dạ? – Hân choáng.

– Dạ dẫm gì? Vợ với chả vẹo, hành xử không ra một cái thể thống cống rãnh gì sất.

– Sao lại thế ạ? – Hân vẫn ngây ngốc chưa hiểu.

– Sao chăng gì? Chồng mày đâu?

– Chồng em… ở ngay đây… – Hân lắp bắp.

– Chồng ở ngay đây mà không biết nhờ chồng rửa bát hả? Ngu nó vừa thôi chứ!

– Thôi, có mấy cái bát em rửa được mà.

Hân nhỏ nhẹ nói, cậu Hoan xông tới nhấc bổng vợ lên rồi đặt nó ngồi xuống ghế. Cậu xắn ống tay áo, xả nước, vừa rửa bát vừa dằn mặt vợ:

– Mày rửa được nhưng cậu đếch thích cho con vợ bầu của cậu rửa đấy, làm gì được nhau?

– Dạ, em thì làm sao mà làm gì được cậu cơ chứ?

– Biết điều thế là tốt!

– Vâng, em biết sai rồi. Cậu mau rửa bát đi ạ.

Hân tủm tỉm nói. Bà Tuyết cố nín cười để coi kịch hay, ông Tài nhấp ngụm nước xong hắng giọng bảo:

– Không khéo mai có gió mùa lùa về cuốn bay cả nóc nhà cũng nên. Tết nhất thế này thì chán chớt.

Không biết mình bị xỉa xói nên cậu Hoan vô tư bảo:

– Cậu coi dự báo thời tiết thấy thời tiết ngày mai đẹp lắm, thầy đừng lo bò trắng răng.

– Ôi dào, biết đâu được đấy! Ở đời nó có nhiều sự bất ngờ lắm, đến con bê còn biết rửa bát thì cơn gió lùa về cuốn bay nóc nhà có gì là lạ?

Ông Tài nhắc tới con bê nên cậu Hoan hiểu ra thầy vừa cà khịa mình. Cậu chẹp miệng bảo:

– Nhà bay nóc thì cả gia đình đem chiếu xuống chuồng bò làm xới bài cho vui, gì mà căng?

Vợ cậu và thầy bu cười sặc. Chả hiểu có gì vui mà cười nữa? Cậu rửa bát xong, vợ dịu dàng đề nghị:

– Chồng yêu có cần vợ úp bát giúp không ạ?

Cậu cáu gắt quát:

– Không. Hỏi vớ va vớ vẩn! Phiền! Công to việc lớn cậu còn làm được nữa là mấy cái chuyện cỏn con nơi xó bếp! Vợ cứ ngồi im đấy! Nhiệm vụ của vợ chỉ là nhìn ngắm và say đắm cậu thôi! Chấm hết!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN