Hoan Du
Chương 16: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Đá.
Thang máy dừng ở tầng trệt, Cố Du hơi nghiêng người nói câu “Tạm biệt” với anh rồi rời đi.
Phó Lệ Minh nhìn bóng dáng của cô đi xa, khóe miệng vô thức cong lên cười.
Xe vừa chạy ra khỏi bãi đậu xe, thì trong nhà gọi điện thoại tới.
Vừa rồi tâm tình của anh không tệ lắm, bây giờ lại trở nên phiền muộn.
“Có chuyện gì à?”
Phó Khai Nguyên nghe thấy giọng anh thì mất hứng, khẽ nói: “Gọi con về ăn cơm mà sao không về?”
Giọng nói Phó Lệ Minh lạnh lùng: “Không phải con đã nói với ba là con không về sao?”
“Đừng tưởng rằng có chút thành tựu cứng cáp rồi là giỏi, hiện tại con lợi hại không có nghĩa là sẽ không bao giờ có người khác vượt qua con.”
“Cho nên phải mau chóng tìm một tiểu thư gia thế một chút để kết hôn, từ từ nuốt trọn gia sản của đối phương, bên ngoài thì được mệnh danh: Vì nàng mà đánh hạ cả giang sơn?” Lời nói đầy sự châm chọc của Phó Lệ Minh.
“Con đừng lấy chuyện của mẹ con mà trút giận lên ba nữa, ba không muốn cãi nhau với con. Con là con trai duy nhất của ba, ba làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho con…”
Nói còn hay hơn hát, cho tới bây giờ Phó Khai Nguyên vẫn cho là mình là người hiểu chuyện nhất. Phó Lệ Minh không muốn tốn nước miếng, cắt ngang: “Những chuyên khác thì con mặc kệ, nhưng chuyện tình cảm của con thì ba không được nhúng tay vào.”
Nói xong thì anh lập tức cúp điện thoại.
Vẻ mặt anh bực bội, sau đó thấy Cố Du ở phía trước, cô đứng ở ven đường đón xe, một tay ôm bụng, mặt có chút đau đớn.
Phó Lệ Minh sốt ruột, lái xe qua bên phải rồi phanh lại.
Tốc độ xe của anh không chậm, đột nhiên phanh lại nên tạo nên một tiếng động bén nhọn, dọa Cố Du nhảy dựng.
Cửa kính xe hạ xuống, anh nhìn Cố Du, nói: “Lên xe.”
Mặt anh không biến sắc, giọng nói lạnh nhạt, Cố Du cảm thấy tâm tình anh không tốt, ít nhất trong thang máy vẫn còn đỡ hơn.
Người bình thường sẽ chọn không lại gần để đảm bảo an toàn, cho nên Cố Du từ chối: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được rồi, cảm ơn anh.”
Mặt mày Phó Lệ Minh càng thêm thâm trầm: “Lúc này đừng bắt tôi lặp lại lời nói.”
Cố Du nhíu mày, trong lòng biết không được từ chối tổng giám đốc ngang ngược, cô ở địa vị thấp, nghĩ lại không nên gây sự với anh.
Cô tiến lên mở cửa ghế phụ, rồi ngồi lên.
Chờ sau khi cô thắt dây an toàn rồi, Phó Lệ Minh bắt đầu lái xe đi, Cố Du sợ tới mức nắm chặt lấy dây an toàn.
Cô định nói anh chạy chậm một chút, nhưng nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị của anh, cô đành gạt bỏ suy nghĩ này. Cô cảm thấy nếu cô nói thì anh sẽ lái xe nhanh hơn.
Không thể chọc vào người đàn ông này.
Xe cũng không chạy về phía nhà Cố Du, Phó Lệ Minh lại cua vào một con đường khác.
Trong lòng Cố Du bất an: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta đi đâu vậy?”
Phó Lệ Minh không muốn nói chuyện, nhưng vì liên quan đến sự an toàn của bản thân, Cố Du quyết định không theo ông chủ lớn.
Cố Du: “Tôi…”
Phó Lệ Minh: “Ăn cơm.”
Anh cũng chưa ăn cơm tối, cũng không muốn ăn một mình.
Cố Du không muốn ăn cơm với anh, nhưng cũng không dám từ chối.
“Tôi muốn ăn món Quảng Đông ở Từ Ký.” Cố Du không khách khí nói, dù sao hiện tại bộ dạng của Phó Lệ Minh không có hứng ăn gì, vậy thì cứ theo sở thích của cô vậy.
Người bình thường cũng không dám yêu cầu Phó Lệ Minh trong tình huống này, nên trong lòng Phó Lệ Minh ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cố Du nhận thấy ánh mắt của anh, nhìn lại anh, trừng mắt hỏi: “Không được sao?”
Phó Lệ Minh quay đầu nhìn phía trước, tập trung lái xe.
Vài phút sau, xe dừng lại phía trước Từ Ký.
Cố Du bất giác nở nụ cười.
Vừa rồi đã bị kinh hãi, lát nữa phải ăn bù lại mới được.
Đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón, Phó Lệ Minh theo thói quen định vào phòng riêng.
Cố Du lại nói: “Chúng ta ngồi ở bên ngoài đi, bên kia có một vị trí gần cửa sổ, ngồi ở đó có thể nhìn ngắm cảnh đêm.”
Phó Lệ Minh ngạc nhiên: “Cảnh đêm ở đây có gì đẹp chứ?”
Chỗ này là tầng ba, ngoài cửa sổ chỉ là đường cái, phong cảnh gì ở đây.
Cố Du mặc kệ, cất bước đi về phía bên kia. Vừa đi vừa nói: “Tâm tình tốt thì chỗ nào cũng là cảnh đẹp.” Giống như hiện tại tâm tình anh không tốt, thì có đến những chỗ đẹp cũng không có tâm tình thưởng thức.
Phó Lệ Minh nhìn chằm chằm lưng cô, hai mắt nheo lại.
Đây là đang nói chuyện đạo lý với anh?
Nhân viên phục vụ thấy hai người khác kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi còn cần phòng riêng không ạ?”
Giọng nói Phó Lệ Minh nặng nề: “Không cần.”
Gần cửa sổ là ghế dài, hai ghế dài đối diện nhau, Cố Du ngồi vào bên cạnh cửa sổ, thật sự nhìn ngắm phong cảnh.
Lúc Phó Lệ Minh đi đến bên cạnh cạnh bàn, cô ngẩng đầu nở nụ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Phó đã mời.”
“Tôi nói mời cô lúc nào?” Phó Lệ Minh ngồi xuống ghế đối diện cô.
Cố Du nhíu mày, hào phóng nói: “Vậy để tôi mời tổng giám đốc Phó ăn một bữa.” May thay vừa rồi cô không chọn một nhà hàng sang trọng, nếu không thì sao mời nổi.
Đương nhiên, cô cũng không tin Phó Lệ Minh thật sự để cô trả tiền, chắc chỉ nói dọa cô, dù sao cô cũng làm cho anh khó chịu hơn.
Trong lòng Cố Du thầm mắng: Hứ! Anh còn làm cho tôi khó chịu nữa đó.
Dù sao Cố Du đã nhìn ra, Phó Lệ Minh là cậu ấm ngậm thìa vàng. Tính tình thì đáng ghét, lại còn độc tài, nhưng không đến nỗi đáng sợ như lời đồn, những lời đồn kia chắc cũng bị làm quá lên.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, đưa mỗi người một cái.
Cố Du mở ra, chọn mấy món, sau đó đóng lại, chờ Phó Lệ Minh chọn món ăn.
Hiện tại Phó Lệ Minh quả thật không hứng ăn, hơn nữa anh cũng không thích món Quảng Đông, quá nhạt. Anh để menu xuống bàn, nói: “Cô chọn đi.”
Cố Du gật đầu: “Được.” Sau đó lại mở menu một lần nữa.
Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười nhìn bọn họ, Cố Du vừa chọn món vừa tò mò hỏi: “Tâm trạng cô có vẻ rất tốt.”
Cô gái nhân viên cười rất tươi, nịnh hót: “Tôi thấy vị tiên sinh này rất chiều chuộng tiểu thư, cảm giác hai người rất hạnh phúc.”
“Đợi đã…” Cố Du cố gắng tiêu hóa hai chữ “Chiều chuộng”, định mở miệng giải thích, nghĩ lại thôi quên đi, Phó Lệ Minh lạnh lùng liếc nhìn cô gái nhân viên, cô gái lập tức cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại cô vừa khách khí vừa xa cách nói với Phó Lệ Minh: “Tổng giám đốc Phó, rất vinh dự được ăn cơm với anh, vừa đúng lúc có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lúc nói chuyện đồng thời không quên nhắc cô gái nhân viên mau rời đi, nếu không thì cô thật sự lo lắng anh lại mắng cô gái: “Con mắt nào của cô thấy tôi chiều chuộng cô ấy?”
“Cô thật sự “Vinh dự” sao?” Phó Lệ Minh thản nhiên nhìn Cố Du.
Cố Du có chút chột dạ, cô cũng không muốn phần vinh dự này.
“Rất vinh dự.” Cô duy trì nụ cười trên mặt, người ta sẽ không động thủ với người đang cười.
Phó Lệ Minh hừ nhẹ một tiếng, khinh thường câu nói của cô.
Cố Du không thèm đếm xỉa đến anh, bởi vì dạ dày đột nhiên quặn đau.
Trên bàn chỉ có một bình trà, Cố Du vì muốn bỏ chút gì vào dạ dày rỗng, cho nên rót một tách.
Đang chuẩn bị cầm lên, thì Phó Lệ Minh đè tay cô lại, đồng thời gọi nhân viên đến.
“Cho tôi một ly nước ấm.”
“Được ạ.”
Nhân viên nhanh chóng bưng đến một ly nước ấm đặt lên bàn.
Phó Lệ Minh hất cằm, nói với Cố Du: “Uống đi.”
Cố Du nói câu “Cảm ơn”, rồi lấy ly nước bắt đầu uống.
Không
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!