Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
Chương 10: Chuẩn bị
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ngô lão cha hoảng loạn vì câu nói của nhi tử. Ngô Bảo Mộc làm bộ ngồi xuống phủi vết bẩn trên mặt giày, lại mượn lúc đứng lên không dấu vết liếc về sau một cái: “Hình như là hỏa kế của cửa hàng ngũ cốc”.
Lần đầu tiên gặp được tình huống nguy hiểm như vậy, Ngô Bảo Mộc khẩn trương không biết nên bước chân nào trước.
Ngô lão cha giơ tay vỗ vỗ bả vai nhi tử, nhẹ giọng nói: “Đừng hoảng hốt, chúng ta tách ra đi. Trước ở trong thành dạo một vòng, đem người bỏ xa rồi nhanh chóng rời khỏi thành”.
Mặc dù Ngô Bảo Mộc có chút lo lắng, nhưng hắn vẫn dựa theo phân phó của phụ thân đi về phía bên trái. Việc Ngô gia phụ tử đột nhiên tách ra khiến người theo dõi trở tay không kịp. Sau khi do dự một chút, cuối cùng hắn quyết định tiếp tục đi theo Ngô lão cha.
Ngô lão cha không quen thuộc trong thành, hắn dẫn theo người ở trong thành đi lung tung vài vòng. Cuối cùng thừa dịp bên đường có cuộc tranh chấp nhỏ mà thoát thân.
Ngô Bảo Mộc ở trong lều đợi mấy giờ mới nhìn thấy bóng dáng phụ thân, hắn vội vàng nghênh đón: “Cha, không có sao chứ”.
Ngô lão cha xua xua tay: “Không có việc gì, chỉ là không quen thuộc địa hình, nên mất ít thời gian mới ném được người kia”.
Thấy phụ thân xác thực không có bị thương, Ngô Bảo Mộc cũng yên lòng.
Hắn nhìn tiểu muội vẫn còn ngủ say, hạ giọng phàn nàn với phụ thân: “Xem ra lần sau chúng ta không thể đi cửa hàng lương thực kia nữa rồi”.
Lão bản cửa hàng ngũ cốc đã phái người theo dõi bọn hắn, mặc kệ hắn là mang lòng hiếu kỳ hay là vì nguyên nhân gì đi nữa. Diễn đàn lê quý đôn. Ngô gia hiện giờ trong lòng có bí mật, số lương thực còn lại bọn hắn tình nguyện giữ lại chính mình ăn, cũng không dám lại lấy thân mạo hiểm đi tới cửa hàng ngũ cốc nữa.
Ngô lão cha vô cùng đồng ý gật gật đầu: “Chúng ta sẽ không bán lương thực nữa. Đợi quan sát thêm hai ngày rồi lại nói”.
Ngô Tề thị nhìn hai cha con mặt ủ mày chau, từ trong nồi lấy ra hai chén sành đựng đầy cơm: “Được rồi, mấy chuyện này nói sau đi. Bận rộn cả ngày như vậy rồi, trước ăn cơm rồi ngủ một giấc đi”.
Ngô Bảo Mộc tay ôm bát cơm, tay sờ lên bụng: “Không nói thì thôi, vừa nghe nương nói ta cũng thấy vô cùng đói bụng”.
Ngô Bảo Mộc vẫn luôn chịu đựng từ tối qua tới giờ. Ngày hôm nay lại vừa mệt vừa sợ, sau hai ba miếng đã ăn hết cơm trong chén rồi nằm xuống ngủ bù.
“Ta ngủ một lát, nếu như có việc thì gọi ta”. Ngô lão cha nói với thê tử một tiếng, rồi cũng nằm xuống bên cạnh nhi tử ngủ. Ba người Ngô lão cha ngủ một mạch tới khi chạng vạng tối lúc phát cháo mới tỉnh lại.
Vì không lộ vẻ đặc biệt, mỗi lần phát cháo người Ngô gia đều giống như mọi người, cả nhà đều cầm theo cái bát đi theo dòng người xếp hàng lĩnh cháo.
Ban đêm, Ngô Bảo Tú nói với người nhà rằng tiên nữ tỷ tỷ đồng ý chuyển cánh cửa đến gần nhà mình, Ngô lão cha nghe vậy liền không vội đem lương thực trong tay bán đi. Hiện giờ lão bản cửa hàng ngũ cốc đã nổi lên tâm tư, tình huống không còn thích hợp để bọn hắn đi trong thành đổi lương thực nữa.
Người Ngô gia hạ quyết tâm sẽ ở bên ngoài thành điệu thấp chờ tới khi cánh cửa gỗ xuất hiện lần tiếp theo.
– — ——–
Vân Sơ cũng đang chuẩn bị cho cuộc “du hành không gian” sắp tới.
Lầu nhỏ gần đây đang được cải tạo, bởi vì công trường xây dựng phức tạp và hỗn loạn, vì vậy Vân Sơ cũng không có mở cửa kinh doanh. Thanh thành thật sự quá nhỏ, có rất nhiều thứ đều mua không được.
Cũng may hiện giờ hệ thống mua hàng trực tuyến rất phát triển, cho phép Vân Sơ chỉ cần dùng di động mà không cần bước ra khỏi nhà nhưng vẫn mua được đồ. Vân Sơ ở trên mạng đặt mua các sản phẩm tự vệ như bình xịt hơi cay, móc khóa chích điện, và còi báo động trực tuyến,…
Cân nhắc tới thế giới của Ngô Bảo Tú là thế giới cổ đại, Vân Sơ lại trở về Khánh thành một chuyến. Vân Sơ có một người bạn là fan hâm mộ của Hán phục, cũng thường hay lôi kéo cô qua hoạt động mấy lần. Sau khi tham gia một số hoạt động sự kiện, Vân Sơ nhịn không được mua mấy bộ Hán phục, hiện giờ thì vừa vặn phát huy được tác dụng.
Không biết lần này sẽ ở lại bên đó mấy ngày. Vì tránh gặp được tình huống đột phát, Vân Sơ cũng chuẩn bị nhiều các loại thuốc khác nhau.
Ngô Bảo Tú từng nói qua, ngoại trừ nhà nàng còn có mấy ngàn nạn dân ở bên ngoài thành. Vân Sơ lúc đầu cũng ôm tâm thái nếu có thể giúp thì sẽ giúp một tay. Chẳng qua, đơn giá gạo và mì quá cao, mà muốn chi trả cho nhiều người như vậy trong một lần, đối với Vân Sơ là đảm đương không nổi.
Cũng may, đột nhiên linh quang của cô lóe lên, nhớ tới buổi sáng lúc đi ăn mì chợt nghe thấy người bên cạnh phàn nàn hiện giờ giá thịt heo tăng quá cao. Mấy người mở trại nuôi heo vì kiếm lời, mỗi ngày lại lật lên một cái giá khác nhau, thành ra mấy hộ nông dân như họ căn bản không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận.
Vân Sơ lật tìm tấm danh thiếp mà lão bản cửa hàng tạp hóa trước kia đưa cho cô, hỏi thăm xem có bán bắp ngô không. Lão bản mặc dù không bán bắp ngô, nhưng hắn có người quen đang bán.
Sau khi nhận được thông tin liên lạc, Vân Sơ gọi và hỏi giá. Biết giá ngô nếp rẻ nhất hiện giờ cũng là một cân sáu mao tiền, Vân Sơ ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Thật may, nó rẻ hơn so với dự đoán của cô.
Cuối cùng, Vân Sơ đã mua ba tấn hỗn hợp ngô. Mặc dù giá một tấn ngô nghiền bằng máy đắt hơn ba trăm khối, nhưng Vân Sơ chỉ tốn bốn, năm ngàn khối tiền đã mua được sáu ngàn cân lương thực.
Sau khi nhìn từng túi lương thực được chuyển lên lầu ba, Vân Sơ hiện tại có thể làm chính là kiên nhẫn chờ đến khi cánh cửa gỗ xuất hiện lần nữa.
Thật ra, trong lòng Vân Sơ không phải không nghĩ tới, vạn nhất người Ngô gia sẽ có ý đồ xấu với cô. Cũng không phải là do cô muốn nghĩ xấu người khác, mà do từ nhỏ tới lớn, ba mẹ cô đã dạy cô phải có ý đề phòng người khác. Sau khi ba mẹ qua đời, Vân Sơ cũng đã quen nhìn thấy sự ấm lạnh trên đời.
Ban đầu, Vân Sơ cho rằng mình là một người lạnh lùng. Nếu không phải bởi vì Ngô Bảo Tú xuất hiện, cô cũng không biết hóa ra bản thân cũng có lúc giúp đỡ người khác mà không cần hồi báo.
Vân Sơ biết, cho dù cô ở đâu, thì khi cánh cửa gỗ lần nữa xuất hiện, cô đều sẽ trở lại lầu nhỏ. Đây không thể nghi ngờ chính là công năng bảo hộ của cánh cửa gỗ dành cho cô.
Hiện giờ người Ngô gia dưới sự ảnh hưởng của Ngô Bảo Tú, đều coi cô như thần tiên. Do đó, ngay cả khi họ có những tâm tư khác, thì cũng chỉ dám đem cô nhốt lại trong thời gian ngắn, để buộc cô phải vì họ liên tục không ngừng cung cấp lương thực. Chỉ cần không có nguy hiểm tới tính mạng, người Ngô gia cũng không vây khốn được cô.
Vân Sơ trong lòng nghĩ thầm —– chỉ cần đặt cược một lần!
– — —-
Bảy ngày sau, cánh cửa gỗ lại mở ra.
Hầu như cánh cửa gỗ vừa mới xuất hiện một giây, Ngô Bảo Tú đã đẩy cửa ra bước vào.
Vân Sơ nghe thấy tiếng chuông reo ở tầng dưới, nhìn Ngô Bảo Tú trêu ghẹo nói: “Tới thật sớm”.
Ngô Bảo Tú hé miệng cười cười, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay muội đều ở trong rừng đợi. Lúc cánh cửa vừa xuất hiện, muội lập tức liền tiến vào”.
Lần này mất bảy ngày cánh cửa gỗ mới mở. Mấy ngày nay ở trong rừng đợi, trong nội tâm Ngô Bảo Tú cũng rất khẩn trương. Bởi vì lúc trước tiên nữ tỷ tỷ đã cùng nàng nói qua,, cánh cửa này không phải lúc nào cũng xuất hiện. Vì vậy nàng rất sợ cánh cửa gỗ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, và bản thân cũng sẽ không bao giờ được gặp lại tiên nữ tỷ tỷ nữa.
Khi Vân Sơ nhìn Ngô Bảo Tú, cô liền nghĩ tới lương thực chất đống trên lầu ba. Rồi lại cảm thấy đây thật là một vấn đề đau đầu: “Được rồi, đừng đứng ngây ngốc ở đó. Lần này đồ rất nhiều, chúng ta phải nhanh chóng khuân vác”.
Thành thật mà nói, một trăm cân một túi ngô nếp, ròng rã sáu mươi túi. Vân Sơ cũng không biết dựa vào hai cô gái có thể khuân chuyển trước buổi sáng hay không.
Ngô Bảo Tú đi theo Vân Sơ lần đầu tiên lên tầng ba. Lúc đi qua tầng hai, nàng biết đây là nơi tiên nữ tỷ tỷ thường ngày ở. Nàng vừa đi theo sau lưng Vân Sơ, vừa len lén nhìn xung quanh. Vân Sơ hãng còn đang mải nghĩ tới chuyện vận chuyển lương thực, cho nên cũng không có chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Sau khi lên lầu ba, Ngô Bảo Tú nhìn thấy nhiều lương thực như vậy liền cao hứng không nói ra lời.
Vân Sơnhìn Ngô Bảo Tú có chút áy náy: “Mấy thứ này không phải chuẩn bị cho em”.
Nghe được câu nói của Vân Sơ, Ngô Bảo Tú ngây ngốc hai giây, sau trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: “Ta biết, mấy thứ này là tiên nữ tỷ tỷ chuẩn bị cho các nạn dân khác”.
Vân Sơ hỏi cẩn thận: “Em có buồn không?”.
“Sẽ không, sẽ không”. Ngô Bảo Tú vội vàng lắc đầu.
Hai lần trước tiên nữ tỷ tỷ đã cho nàng rất nhiều lương thực. Bây giờ trong nhà có bạc có lương thực, so với trước kia, Ngô Bảo Tú đã rất thỏa mãn.
Nhìn Vân Sơ, Ngô Bảo Tú cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Những người khác đang rất khó khăn. Trong mấy ngày qua, ta nhìn thấy những người khác còn đói bụng, trong lòng ta cũng rất khó chịu”.
Với số lương thực này, tất cả mọi người có thể có lương thực ăn, Ngô Bảo Tú là thật tâm thay mọi người cảm thấy cao hứng.
Tiên nữ tỷ tỷ thật sự là một thần tiên tốt!
Vân Sơ không biết mấy suy nghĩ trong lòng Ngô Bảo Tú, hiện giờ cô chỉ thấy mình rất mệt mỏi. Nhìn Ngô Bảo Tú khiêng cái túi đi ở phía trước, Vân Sơ lại nhìn lại cái túi dưới chân mình, tay chống trên tường thở hổn hển. Nó quá nặng, cô mới chỉ nâng lên đã tốn sức muốn chết, càng đừng nói tới có thể khiêng xuống lầu.
Thấy Vân Sơ mệt thành như vậy, Ngô Bảo Tú vội vàng vỗ ngực nói: “Tiên nữ tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi đi, khí lực của muội lớn, cứ để muội khiêng”.
Vân Sơ nhìn gương mặt đỏ bừng của cô bé, lắc đầu cười khổ: “Dáng vẻ của em cũng không tốt hơn chị”.
Một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi rõ ràng không thích hợp với loại công việc nặng nhọc này. Nếu như bị đè ép tới không lớn nổi, đó là tội của Vân Sơ cô đấy.
Lúc trước mua lương thực, Vân Sơ chỉ nghĩ đến giá rẻ, hoàn toàn quên rằng đám lương thực này còn muốn từng túi từng túi chuyển tới bên cạnh cửa gỗ. Sớm biết như vậy thì đã đem đám ngô nếp này để ở tầng một rồi. Vân Sơ vỗ vỗ cái lưng đau buốt của mình, hối hận đến ruột đều xanh.
Vân Sơ lật cả căn nhà mới tìm thấy một cái giỏ nhựa lớn cùng một vòng dây thừng. Vân Sơ bảo Ngô Bảo Tú khiêng ngô nếp bỏ vào giỏ nhựa được cột dây thừng, sau đó đem nó từ lầu ba thả xuống. Còn cô ở lầu một phụ trách đem lương thực từ bên trong khiêng ra rồi chuyển tới bên cạnh cánh cửa gỗ.
Phương pháp này giúp họ tiết kiệm được thời gian khiêng lương thực lên xuống cầu thang, và cũng giúp họ cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Nhưng ngay cả như vậy, sáu mươi túi lương thực cũng khiến hai người bận rộn gần ba, bốn tiếng mới xong.
Lúc Ngô Bảo Tú di chuyển túi lương thực vào bên trong cánh cửa gỗ, Vân Sơ vuốt vuốt lòng bàn tay đỏ lên của mình rồi đi lên lầu thu dọn đồ đạc. Diễn đàn lê quý đôn. Nghĩ tới khả năng không thể thuận tiện tắm rửa trong mấy ngày kế tiếp, Vân Sơ liền quyết định tắm nước nóng, sau đó mới thay quần áo ngồi ở trước bàn trang điểm giày vò tóc.
Kiểu tóc quá phức tạp Vân Sơ không biết làm, nên cô chỉ cầm cây trâm tùy ý búi tóc lên theo ý muốn. Nhìn bản thân mình trong gương, Vân Sơ nghĩ thầm trong lòng —- Hi vọng dáng vẻ này của cô không bị coi là nha đầu điên sau khi tới cổ đại.
Vân Sơ sửa sang lại làn váy, cầm lấy cái túi vải nhỏ đã được sắp xếp gọn gàng đi xuống tầng một. Lúc Vân Sơ còn chưa đi tới chỗ khúc quanh của cầu thang, liền nghe thấy tiếng chuông đinh đang quen thuộc. Theo sau là giọng nói hoảng loạn của Ngô Bảo Tú: “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi mau xuống đây!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!