Bách Bộ Ma Ảnh - Chương 5: Xí diêu cao tường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Bách Bộ Ma Ảnh


Chương 5: Xí diêu cao tường


Xí diêu cao tường

Đổng Kỹ Thượng chấm bút vào dĩa mực, rồi nhìn lên tấm giấy hồng điều treo trên vách ngay chính điện tòa chính sảnh “Đại hí viện Dương Châu”.

Y suy nghĩ một lúc rồi phóng bút đề thơ :

“Tiểu hữu mai, kỳ thực thật hỷ.

Cầu ngã thứ sĩ, đãi kỳ cát hỷ.

Tiếu hữu mai, kỳ thực tam hỷ.

Tiểu hữu mai, khuyên khuôn ký chi

Cầu ngã thứ sử, đãi kỳ vị chi.”

Dịch :

(Mơ chín rụng, trái nó đã chín bảy phần,

Những chàng trai theo đuổi em đã đến giờ tốt rồi đấy.

Mơ chín rụng, trái nó còn lại ba phần.

Những chàng trai theo đuổi em giờ đến lúc rồi đấy.

Mơ chín rụng, có thể đựng được cả gió.

Những chàng trai theo đuổi em, đã đến lúc xin cưới rồi đấy).

Bút pháp của, Kỹ Thượng như rồng bay phụng múa, với những nét cực kỳ sắc sảo, không một khiếm khuyết nào. Nhìn những dòng bút tự của Đổng Kỹ Thượng viết ra, người ta chỉ có thể liên tưởng đến một bức tranh tuyệt tác mà không một người nào khả dĩ vẽ lại được. Một thứ bút pháp gần như hoàn hảo. Hoàn hảo đến độ muốn tìm một điểm để khiếm khuyết để bàn giải cũng không có.

Kỹ Thượng đặt bút xuống bàn, nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.

Vẻ mặt Tiêu Đao Mẫn cực kỳ hoan hỷ khi chứng kiến bút pháp kỳ tuyệt của họ Đổng. Ngay cả những họa nhân được Tiêu Dao Mẫn mời đến chứng bút pháp của Đổng Kỹ Thượng cũng đành phải ngơ ngẩn trước những dòng bút tự do y đề ra.

Tiêu Dao Mẫn nhìn qua những gã họa nhân.

– Các vị học giả có thể cho Dao Mẫn một lời bình phẩm.

Mặc dù đã được nàng gợi ý nhưng chẳng ai nói được lời nào.

Vẻ trầm mặc của các họa nhân Dương Châu, những tài nhân lẫy lừng về bút, pháp thi tước những dòng bút tự của Đổng Kỹ Thượng, khiến Tiêu Dao Mẫn phấn khích vô cùng.

Nàng liếc nhanh về phía Đổng Kỹ Thượng với ánh mắt vừa gợi tình vừa biểu thị tình cảm dành cho y.

Mọi người còn đang bị bức tranh họa bút của Đổng Kỹ Thượng hút lấy nhãn quang thì Cổ Vị Y cùng hơn mươi gã thuộc hạ Long Thiên môn bước vào.

Sự xuất hiện của Cổ Vị Y khiến Tiêu Dao Mẫn tỏ lộ thái độ bất nhẫn ra mặt.

Cổ Vị Y nhìn Tiêu Dao Mẫn rồi định nhãn lại Đổng Kỹ Thượng.

Y chỉ Đổng Kỹ Thượng.

– Ngươi…

Đôi chân mày Đổng Kỹ Thượng hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Y ôm quyền từ tốn nói :

– Đổng mỗ hẳn không làm gì khiến Cổ thiếu gia phẫn uất.

– Bổn thiếu gia không có gì để nói với ngươi. Cổ thiếu gia đến đây lần này để buộc ngươi phải hành đại lễ tạ tội với ta.

Tiêu Dao Mẫn nhíu mày :

– Đổng huynh có tội gì?

– Y có tội gì thì tự nàng biết, không cần bổn thiếu gia phải nói.

– Cổ thiếu gia đừng hiếp người quá đáng đó. Đây là Đại hí viện Dương Châu của Tiêu Dao Mẫn chứ không phải Tổng đàn Long Thiên môn.

– Nàng nói đúng, nhưng Đại hí viện Dương Châu lại thuộc địa phận của Long Thiên môn.

Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.

– Dao Mẫn tiểu thư… được rồi, nếu Cổ thiếu gia buộc Đổng Kỹ Thượng hành đại lễ thì ta sẽ hành đại lễ chứ có sao đâu. Không nên để chuyện không hay xảy ra ở đây.

Tiêu Dao Mẫn nhìn Kỹ Thượng.

– Đổng huynh… Y bức hiếp Đổng huynh như vậy mà Đổng huynh cũng chịu được hay sao?

Kỹ Thượng mỉm cười. Nụ cười chẳng biểu lộ thái độ gì gọi là bất nhẫn. Y từ tốn nói :

– Ba lạy để sự bình an thì có gì là quá đáng đâu. Người ta mua sự yên lành bằng một cái giá rất cao mà còn không được thì ba lạy để có được sự an lành cũng không phải là cái giá quá cao.

Tiêu Dao Mẫn sa sầm mặt.

– Dao Mẫn không chấp nhận Đổng huynh bị bức nhục như vậy.

Kỹ Thượng mỉm cười :

– Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Cổ thiếu gia đù sao cũng là một cao thủ của Long Thiên môn. Nếu như ta không chìu theo ý của Cổ thiếu gia thì biết đến bao giờ mới hóa giải được những hiềm khích mà ta không muốn có.

Nói rồi Đổng Kỹ Thượng bước nhanh đến trước mặt Cổ Vị Y. Y ôm quyền từ tốn nói :

– Tại hạ chìu theo ý của Cổ thiếu gia. Sau khi tại hạ hành đại lễ rất mong Cổ thiếu gia miễn thứ cho những gì mà tại hạ không muốn có nhưng vô tình khiến người phật ý.

Cổ Vị Y nhìn về phía Tiêu Dao Mẫn với thái độ đắc ý.

Sắc diện của Tiêu Dao Mẫn đỏ bừng, bất nhẫn.

Nàng gắt giọng nói :

– Cổ thiếu gia sao không tự thị trước những cao thủ võ lâm mà chỉ muốn bức nhục một thư sinh như Đổng huynh.

– Ý của ta muốn như vậy đó. Hay nàng có ý đuổi bốn thiếu gia đi hoặc ngăn cản bổn thiếu gia.

Đổng Kỹ Thượng khoát tay :

– Cổ thiếu gia, xin đừng nóng, có lẽ tại sự xuất hiện của Đổng mỗ không đúng lúc đúng thời. Nên mới khiến cho Cổ thiếu gia không được vui, Đổng mỗ xin được chuộc lấy cái lỗi đó.

Cổ Vị Y nhìn Đổng Kỹ Thượng.

– Được… Nếu ngươi ngoan ngoãn, chịu theo ý của bổn thiếu gia.

– Tại hạ thật tâm không muốn thiếu gia muộn phiền.

Nói rồi Đổng Kỹ Thượng từ từ quỳ xuống.

Những họa nhân tỏ thái độ bất nhẫn trước hành vi kiêu căng thái quá của Cổ Vị Y.

Tiêu Dao Mẫn bước đến bên Đổng Kỹ Thượng :

– Huynh không được làm vậy. Cho dù huynh có là một thư sinh chỉ biết cầm bút đề thơ thì cũng vẫn là một trang nam tử hán đại trượng phu. Huynh cũng phải có sự tự trọng chứ.

Kỹ Thượng nhìn lên nàng, chàng từ tốn giải thích :

– Ta muốn hóa giải hiềm khích giữa Đại hí viện Dương Châu và Long Thiên môn. Điều đó cũng đáng là việc làm của một đại trượng phu chứ. Ta không có võ công thì chỉ có cách này thôi. Nàng hãy để ta chìu theo và làm thỏa mãn ý của Cổ thiếu gia.

Đổng Kỹ Thượng nói rồi nhìn nàng, điểm nụ cười mỉm. Y từ từ quay lại Cổ Vị Y.

Đổng Kỹ Thượng toan hành lễ thì một thiếu nữ từ ngoài cửa bước vào.

Nàng vừa bước vào vừa nói :

– Nếu Cổ Vị Y thiếu gia của Long Thiên môn để cho Đồng Kỹ Thượng đại ca của bổn cô nương hành đại lễ, ta e rằng Long Thiên môn không còn chỗ đứng trong võ lâm giang hồ.

Đổng Kỹ Thượng nheo mày, với nét mặt không mấy bằng lòng với lời nói của thiếu nữ đó.

Thiếu nữ bước đến bên Đổng Kỹ Thượng :

– Đổng huynh đứng lên đi.

Đổng Kỹ Thượng nhăn mặt.

– Đổng Ngọc Lan muội muội…

Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đổng Kỹ Thượng.

– Huynh không nghe muội nói à?

Nàng vừa nói vừa nắm lấy tay Đổng Kỹ Thượng kéo lên. Y miễn cưỡng đứng lên theo ý của Ngọc Lan.

Cổ Vị Y nhìn Đổng Ngọc Lan. Khuôn mặt trái xoan, với những nét thanh tú, cùng chiếc miệng với đôi môi xinh như quả đào chín đập vào mắt gã.

Mặc dù nhan sắc tuyệt mỹ của nàng đã lọt vào mắt Cổ Vị Y nhưng y vẫn biểu thị thái độ kẻ cả của một vị chủ nhân mà gắt giọng nói :

– Tại sao cô nương chen và chuyện của bổn thiếu gia?

– Tại sao ư…ư bởi vì bổn cô nương là xá muội của Đổng Kỹ Thượng đại ca, là người của Đổng gia. Hẳn Cổ thiếu gia đã biết về Đổng gia chứ?

Cổ Vị Y nhếch môi cười khẩy rồi nói :

– Đổng gia có thể so sánh với Long Thiên môn được hay sao?

Đổng Ngọc Lan nhếch môi dè bĩu nói :

– Long Thiên môn của Cổ công tử làm sao so sánh được với Đổng gia chứ.

Cổ Vị Y sa sầm mặt :

– Nàng dám xem thường Long Thiên môn à?

– Long Thiên môn đâu có trong tầm mắt của bổn cô nương đâu mà nói xem thường hay không xem thường.

Nàng nhướng đôi chân mày lá liễu, mỉm cười tự thị :

– Bổn cô nương nói thật đó, nếu như Đổng huynh đến trước bổn cô nương hành đại lễ thì xem như Long Thiên môn không còn chỗ trong võ lâm giang hồ.

– Bổn thiếu gia không tin.

– Cổ thiếu gia tin hay không tin thì bổn cô nương cũng không cần thiết phải phô trương.

Cổ Vị Y ngửa mặt cười khanh khách rồi nói :

– Để ta xem coi bản lĩnh của Đổng gia như thế nào mà nàng kiêu ngạo như thế.

Gã nói xong thì quát lệnh cho những gã thuộc hạ Long Thiên môn.

– Bắt ả đưa về biệt phủ của bổn thiếu gia.

Lịnh được phát ra, những gã thuộc hạ của Cổ Vị Y đồng loạt lao tới Đổng Ngọc Lan chẳng khác nào bầy sói đói chực thộp lấy con mồi yếu đuối. Nhân dạng của Đổng Ngọc Lan nhỏ nhắn, như một trang tiểu thư đài cát thì có điều gì khiến bọn thuộc hạ của Cổ Vị Y e dè hay lo lắng. Trong mắt chúng, Ngọc Lan chẳng khác nào một tiểu nữ, không đáng để mắt đến.

Nhưng sựư biến xảy ra hoàn toàn không như Cổ Vị Y nghĩ, khi mười gã thuộc hạ của y lao tới, Đổng Ngọc Lan chỉ xoay tròn đôi ngọc thủ, một tấm màn ảo khí xuất hiện tợ như bức tường hứng lấy những gã đó.

Ầm…

Sau tiếng sấm động dữ dội mười gã thuộc hạ của Cổ Vị Y tợ như mười chiếc lá bị cuốn bay ngược về sau rồi nằm duỗi dài dưới sàn gạch, chẳng thể nào gượng ngồi lên nổi.

Cổ Vị Y quá đổi sửng sốt trước uy lực kỳ ảo do ngọc chưởng của Đổng Ngọc Lan tạo ra. Gã sượng mặt nhìn nàng, trong khi Ngọc Lan thì rất dửng dưng.

Ngọc Lan nhìn gã, nhạt nhẽo nói :

– Đổng huynh của bổn cô nương đúng là một thư sinh hủ lậu, nhưng còn bổn cô nương thì khác. Cổ thiếu gia có muốn thỉnh giáo tuyệt nghệ của bổn cô nương hay không?

Cổ Vị Y nhìn nàng chằm chằm. Một chưởng vừa rồi của Ngọc Lan đủ để gã chứng nghiệm võ công của nàng không phải tầm thường, mà phải nói là một cao thủ kỳ tuyệt trong võ lâm, nhưng đến lúc này thì gã lại không còn đường rút lui nữa bởi lời thách thức của nàng.

– Chẳng lẽ với một thiếu nữ diễm lệ như Ngọc Lan một Cổ thiếu gia của Long Thiên môn cũng cúi mặt không dám nhận lời thách thức sao?

– Nếu gã làm điều đó thì còn gì là Long Thiên môn.

Cổ Vị Y cười khẩy rồi nói :

– Được… Nếu nàng muốn ta thỉnh giáo thì ta sẵn sàng thỉnh giáo võ công của nàng.

Nàng sẽ hối không kịp khi giao thủ với bổn thiếu gia.

Y nói rồi toan vận công giao chưởng với Đổng Ngọc Lan thì một tiếng quát cất lên :

– Dừng tay.

Cổ Nhạc Vân cùng phu nhân là Tăng Thi Nương song hành bước vào.

Nét mặt của Môn chủ Long Thiên môn với vẻ bất nhẫn và cau có.

Lão Môn chủ Cổ Nhạc Vân bước thẳng đến trước mặt Cổ Vị Y, gắt giọng nói :

– Vị Y… ngươi đừng làm trò cười cho thiên bạ nữa. Long Thiên môn còn tồn tại trong giang hồ hay không, hoặc sẽ mất mặt chẳng dám nhìn bằng hữu võ lâm là do ngươi đó.

Cổ Vị Y sa sầm mặt, miễn cưỡng nói :

– Gia gia…

Cổ Nhạc Vân gắt giọng nạt ngang :

– Im…

Cổ Nhạc Vân giũ ống tay áo biểu thị sự phẫn nộ của mình với Cổ Vị Y rồi quay lại ôm quyên xá Đổng Kỹ Thượng và Đổng Ngọc Lan.

– Đổng công tử, Đổng tiểu thư… Vị Y vì không biết Đổng gia, nên mới có thái độ mạo phạm với Đổng công tử và Đổng tiểu thư… Lão phu thay mặt Long Thiên môn rất mong Đổng công tử và Đổng tiểu thư miễn thứ.

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền thủ lễ :

– Tại hạ không dám nhận lời cáo lỗi của Môn chủ. Có lẽ tại hạ đã làm điều gì đó khiến cho Cổ thiếu gia bất nhẫn nên mới có thái độ hiềm khích với tại hạ. Tại hạ chỉ mong sự hiềm khích đó không kéo dài lâu hơn nữa.

Ngọc Lan lườm Đổng Kỹ Thượng.

Nàng nhìn lại Kỹ Thượng ôm quyền thủ lễ từ tốn nói :

– Lão Môn chủ đã có lời nói, xem như đã hóa giải hiềm khích. Tiểu nữ chỉ mong sau này Cổ Vị Y công tử đừng làm phiền đến Đổng huynh. Đổng huynh chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, bi Cổ thiếu gia bức nhục.

Đổng gia đâu thể khoanh tay ngồi nhìn.

Cổ Nhạc Vân nhìn lại Cổ Vị Y.

– Vị Y…

Nghe lão gọi tên mình Vị Y miễn cưỡng đáp lời :

– Cổ Vị Y.

– Hãy tạ tội với Đổng công tử.

Vị Y tròn mắt nhìn Môn chủ Long Thiên môn.

– Gia gia…

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :

– Lão Môn chủ… Lão Môn chủ đừng ép buộc Cổ thiếu gia làm điều thiếu gia không muốn. Chỉ cần hóa giải được hiềm khích tại hạ mãn nguyện rồi.

Vị Y thở phào một tiếng, nhìn Đổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt khe khắc. Môn chủ Long Thiên môn ôm quyền :

– Lão phu thay mặt Vị Y đa tạ công tử.

Cổ Vị Y lườm Đổng Kỹ Thượng, rồi nhìn Tiêu Dao Mần.

Y bắt gặp nụ cười mỉm trên hai cánh môi của Tiêu Dao Mẫn mà sắc diện bất giác đỏ bừng nóng hổi.

Buông một tiếng thở dài, Cổ Vị Y quay bước đi thẳng ra cửa.

Cổ Nhạc Vân không cản y lại.

Lão nhìn lại Đồng Kỹ Thượng :

– Lão phu không biết Đổng công tử du lãm đến Dương Châu, không tiếp đón. Nay đã biết công tử đến, lão hủ rất muốn công tử quá bước đến Long Thiên môn.

Lão nhìn lại Đổng Ngọc Lan :

– Cả tiểu thư nữa.

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nhu hòa đáp lời Môn chủ Long Thiên môn :

– Đổng Kỹ Thượng không dám làm phiền Môn chủ. Lần này đến Dương Châu, Đổng Kỹ Thượng chỉ muốn du lãm ngắm cảnh đẹp Dương Châu, cùng những thi nhân, họa nhân tài danh của Dương Châu đề bút, phóng thơ tìm thú tao nhàn. Kỹ Thượng không dám để Môn chủ phải bận tâm chu toàn.

Cổ Nhạc Vân nói :

– Lão phu đã từng là môn khách của Đổng gia, rất ngưỡng mộ Đổng gia. Nếu có cơ hội, lão phu mong Đổng công tử và Đổng tiểu thư đến Long Thiên môn để lão phu tỏ lòng ngưỡng mộ Đổng gia.

Kỹ Thượng nhìn lão ôm quyền nói :

– Nhiệt tâm của Môn chủ, Đổng Kỹ Thượng ghi nhận. Nếu có cơ hội, Đổng Kỹ Thượng sẽ tìm đến Long Thiên môn vấn an Môn chủ.

– Đa tạ Đổng công tử… lão phu chờ công tử và tiểu thư.

Lão nói rồi ôm quyền xá Đổng Kỹ Thượng và Đổng Ngọc Lan rồi cùng với Tăng Thi Nương quay bước trở ra cửa Đại hí viện Dương Châu.

Những gã thuộc hạ của Cổ Vị Y đều lấm lét đồng loạt đứng lên nối gót theo sau lão.

Tiêu Dao Mẫn nhìn Đổng Kỹ Thượng.

– Hóa ra Đổng huynh là người của “Đổng gia” thế mà Dao Mẫn lại không biết.

Đổng huynh kín đáo quá.

Kỹ Thượng nhìn lại nàng từ tốn nói :

– Nếu như ta nói mình là người của Đổng gia thì hổ thẹn quá. Người của Đổng gia ai nấy đều có võ công kỳ tuyệt. Ngay cả những môn khách của Đổng gia cũng đều là những đại cao thủ hiếm có người đối địch, nhưng trong Đổng gia lại có một người chẳng có võ công tí gì cả. Cái gã vô dụng đó lại là Đổng Kỹ Thượng, thứ hỏi làm sao ta dám nhận mình là người của Đổng gia.

Đổng Ngọc Lan chen vào :

– Bởi vì đại ca không tự nhận mình là người của Đổng gia nên ai cũng bức hiếp đại ca hết. Ngay cả một gã Cổ thiếu gia, võ công không ra gì cũng buộc đại ca phải hành bái ba lạy. Thử hỏi nếu đại ca hành bái gã đó thì còn gì là uy danh của Đổng gia chứ.

Nàng nói rồi lườm Đổng Kỹ Thượng.

Nhận cái lườm của Ngọc Lan, Đổng Kỹ Thượng lã giã cười, vừa nói :

– Hậy… xá muội đừng quan trọng những tiểu tiết đó. Chỉ cần huynh không nhận mình làm người của “Đổng gia” là được rồi. Huynh chỉ thích an lành ngao du sơn thủy, đề thơ phóng bút chứ tuyệt nhiên không muốn có hiềm khích đến với mình.

Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Đổng Kỹ Thượng.

– Những người yếm thế như đại ca, thiên hạ không nể mặt đâu.

– Đã có xá muội rói, ta còn sợ gì nữa.

Y điểm nụ cười mỉm :

– Tại sao xá muội biết ta ở đây mà tìm.

Nàng lườm Đổng Kỹ Thượng :

– Huynh đi đến cùng trời cuối đất, muội cũng tìm ra được huynh nữa. ở đâu mà không có môn khách của Đổng gia chứ. Nhưng muội không đi tìm Đổng huynh đâu.

Muội chỉ vô tình biết Đổng huynh ở đây thôi. Nếu muội đến chậm mặt chút thì Đổng huynh làm bể mặt Đổng gia rồi. Không biết cái gã công tử họ Cổ kia còn xem Đổng gia trong mắt của gã không.

Đổng Kỹ Thượng nhìn Ngọc Lan :

– Muội đến Dương Châu không có ý tìm huynh… vậy muội tìm cái gì ở Dương Châu này Đổng huynh biết muội không có cái thú tao nhã du sơn ngắm cảnh như huynh đâu!

– Muội không giống đại ca đâu.

Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp :

– Muội đến Dương Châu vì một người khác!

Kỹ Thượng cười khẩy rồi nói :

– Xá muội không nói ra, huynh cũng biết muội tìm đến Dương Châu vì ai rồi.

Y nhìn vào mắt Đổng Ngọc Lan :

– Tống Thừa Ân đã đến Dương châu rồi ư?

Đổng Ngọc Lan gật đầu :

– Huynh ấy đã đến Dương Châu rồi, không biết huynh ấy tìm đến Dương Châu để làm gì?

Kỹ Thượng ve cằm, suy nghĩ rồi nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.

– Dao mẫn… Một người vừa gặp phải chuyện đau lòng, buồn phiền, thì tìm đến Dương Châu để làm gì?

Tiêu Dao Mẩn mỉm cười, từ tốn nói :

– Nếu có chuyện đau lòng muộn phiền thì tìm đến Dương Châu, đủ hiểu người đó lịch duyệt như thế nào rồi. Dương Châu có muôn ngàn thứ tao khiển để người ta khỏa lấp nỗi muộn phiền của mình mà.

Kỹ Thượng nhìn lại Ngọc Lan.

– Xá muội nghe Tiêu Dao Mẫn nói rồi chứ. Muội còn không mau đi tìm Tống Thừa Ân… kẻo lại để y thoát khỏi tay muội một lần nữa đó.

Ngọc Lan đỏ mặt nhìn Đổng Kỹ Thượng.

– Huynh chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, chứ chẳng giúp gì được cho muội.

Huynh không giúp gì thì cũng đừng làm bể mặt Đổng gia đó nhe. Nếu Tống huynh biết được đại ca của Ngọc Lan hành bái gã thiếu gia Long môn kia, chắc không thèm để mắt đến Đổng gia nữa.

– Nếu Tống Thừa Ân không để mắt đến xá muội thì người thiệt thòi là muội chứ đâu phải là huynh.

Y mỉm cười với Ngọc lan, rói nói tiếp :

– Hay là huynh và muội cùng đi tìm Tống Thừa Ân. Huynh cung muốn có một đôi lời cùng chia sẻ nỗi đau của Thừa Ân.

– Thế thì hay quá.

Tiêu Dao Mẫn xen vào :

– Tiêu Dao Mẫn cùng đi với huynh được không?

Kỹ Thượng lưỡng lự. Gã điểm nụ cười mỉm rồi nói :

– Ta sẽ sớm quay về với nàng mà.

Chân diện Tiêu Dao Mẫn hơi sụ xuống nhưng rồi nàng giả lả nói :

– Thiếp sẽ chờ huynh quay về… Huynh còn hứa vẽ chân dung của Tiêu Dao Mẫn.

– Ta không quên lời của mình.

Ngọc Lan nhìn Tiêu Dao Mẫn. Nàng giả lả nói :

– Dao Mẫn tiểu thư ráng giữ chân gã thư sinh hủ lậu này… Đại ca của tiểu nữ cũng khó giữ chân lắm đó.

Dao Mẫn đỏ mặt liếc nhanh qua Đổng Kỹ Thượng. Nàng lí nhí nói :

– Ta biết khó giữ chân được huynh ấy. Những kẻ sĩ say thơ, một ngày nào đó sẽ say tình và chạy theo bóng tình lãng du của mình.

Kỹ Thượng nhìn nàng.

– Ta hy vọng nàng sẽ không quá muộn phiền bởi những kẻ sĩ như Đổng Kỹ Thượng.

Kỹ Thượng và Ngọc Lan rời Đại hí viện Dương Châu. Ngọc Lan vừa đi vừa nói :

– Đổng huynh, xem chừng vị cô nương đó đã có tình với huynh rồi đó.

– Không cần xá muội phải nói với ta điều đó.

– Tỷ ấy cũng là trang giai nhân tuyệt sắc…

Nàng lắc đầu :

– Không phải! Mà phải nói là một mỹ nhân khiến cho người đối diện phải say đắm lòng. Ngay cả muội cũng còn bị nhan sắc của tỷ ấy mê hoặc, huynh còn chờ gì nữa.

Kỹ Thượng nhìn sang Ngọc Lan :

– Hãy lo cho muội đó, đừng nghĩ đến đại ca. Ta biết tình yêu của mình ở đâu rồi.

Ngọc Lan nguýt Đổng Kỹ thượng :

– Tiêu Dao Mẫn cô nương là người đầu tiên muội thấy bên cạnh đại ca rất tương đầu ý hợp. Đại ca không nên bỏ qua cơ hội này.

Kỹ Thượng nhíu mày :

– Dao Mẫn đẹp thật, nhưng rất tiếc nàng lại có võ công.

– Có võ công thì đại ca không để mắt đến sao?

– Không…

Ngọc Lan cau mày :

– Dao Mẫn có võ công cũng tốt chứ sao. Tỷ ấy có thể bảo vệ cho đại ca.

Kỹ Thượng nhướng mày :

– Ngọc Lan, muội muội biết huynh của muội là người thế nào mà. Huynh rất ghét người có võ công. Huynh thích làm một thi nhân nhàn nhã với giang hồ.

Ngọc Lan dừng bước nhìn Kỹ Thượng.

Kỹ Thượng cau mày :

– Xá muội nhìn ta cái gì vậy?

– Muội đang nghĩ tại sao Đổng huynh lại là người của Đổng gia.

– Ta không xứng đáng là người của Đổng gia à?

– Muội không nghĩ vậy. Theo ý của muội đã là người của Đổng gia thì phải có võ công, nhưng huynh thì lại hoàn toàn khác.

Nàng giả lả cười :

– Đại ca nên đổi họ đi.

– Nếu như Đổng huynh đổi họ thì đâu còn là huynh trưởng của muội.

Đổng Kỹ Thượng nói rồi phá lên cười.

Nghe Đổng Kỹ Thượng cười, Ngọc Lan lườm y rồi sải bước đi tiếp.

Đổng Kỹ Thượng và Đổng Ngọc Lan dừng bước khi thấy có đám đông người vây quanh một khoảng sân rộng.

Kỹ Thượng nói với Ngọc lan :

– Huynh và muội đến đó xem chuyện gì. Không chừng lại có thể gặp được Tống Thừa Ân đó.

Ngọc Lan gật đầu.

Hai người bước đến đám đông.

Đám đông những người đó đang bao quanh hai người ngồi trên hai tấm đệm rơm.

Hai người đó đúng là huynh đệ song sinh. Họ cùng vận một thứ trang phục giống nhau, khuôn mặt cũng giống tạc như nhau như hai giọt nước.

Trước mặt họ là một tấm liễng ghi dòng chứ nguệch ngoạc :

“Song Tàn Lãnh Diện”

Kỹ Thượng nhìn qua Ngọc Lan :

– Xá muội là người võ lâm hẳn biết hai người này chứ?

Ngọc Lan gật đầu.

– Họ ngồi đây để làm gì?

– Muốn biết họ ngồi đây để làm gì thì huynh phải hỏi.

Kỹ Thượng lắc đầu :

– Hai người này ngồi đâu thì ngồi, huynh chẳng quan tâm đến.

Kỹ Thượng vừa nói dứt câu thì nghe Song Tàn Lãnh Diện cùng lên tiếng :

– Hãy cho huynh đệ chúng ta biết Sát Thủ Vô Diện là ai. Y đang ở đâu?

Chẳng có ai đáp lời Song Tàn Lãnh Diện. Họ làm sao biết Sát Thủ Vô Diện là ai để nói cho hai người đó biết.

Kỹ Thượng nhìn Ngọc Lan hỏi :

– Hai gã này nói cái gì thế?

– Huynh đệ họ muốn biết Sát Thủ Vô Diện. Có lẽ họ muốn trả thù cho Bách Kiếm trang chủ Mạc Cự.

– Vậy Sát Thủ Vô Diện là ai?

– Muội không biết.

Kỹ Thượng nhíu mày :

– Xá muội là người võ lâm, thế mà không biết à?

– Cả võ lâm cũng không biết chứ đừng nói là muội. Sát Thủ Vô Diện hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần, giết người chỉ để lại một cánh hoa huệ và một nén bạc, còn không một ai biết y là ai.

– Đổng gia của chúng ta cũng không biết ư?

– Không biết.

Kỹ Thượng giả lả cười :

– Đổng gia không biết thì còn ai biết nữa.

Kỹ Thượng nhìn lại Song Tàn Lãnh Diện rồi quay sang hỏi Ngọc Lan :

– Hai người này không biết Sát Thủ Vô Diện là ai, mà lại muốn trả thù cho Bách Kiếm Mạc Cự thì tìm Sát Thủ Vô Diện ở đâu mà trả thù. Họ đúng là làm chuyện mò kim đáy biển.

Kỹ Thượng vừa nói đến đây thì bất thình lình có một người vận hắc y nhân bó chẻn, che mặt bằng khăn lụa đen lừng lửng bước ra từ một ngôi nhà gần đó.

Hắc y nhân tiến thẳng đến trước mặt Song Tàn Lãnh Diện.

Y đứng dang chân rọi nhãn quang vào Song Tàn Lãnh Diện, nhạt nhẽo nói :

– Huynh để các đệ ngươi muốn tìm Sát Thủ Vô Diện ư?

Song Tàn Lãnh Diện nhìn lên người vận hắc y che mặt :

– Ngươi biết Sát Thủ Vô Diện?

– Sát Thủ Vô Diện đang đứng trước mặt huynh đệ các ngươi.

Song Tàn Lãnh Diện đứng bật lên.

Cả hai cùng nói một lượt, cứ như ý tưởng của người này sắp nói ra thì đã là ý tưởng trong đầu của người kia :

– Huynh đệ chúng ta đang tìm ngươi.

– Huynh đệ các người làm trò hề, khiến ta nực cười mà xuất đầu lộ diện. Bách Kiếm Mạc Cự còn bị ta lấy mạng thì các người làm gì được ta chứ? Các ngươi đang tự đi tìm đến cái chết.

Hắc y nhân che mặt nói dứt lởi lòn tay ra sau lưng rút trường kiếm.

Y điểm mũi kiếm về phía Song Tàn Lãnh Diện :

– Ta sẽ tống tiễn hai huynh đệ các ngươi theo về với Bách kiếm sư Mạc Cự.

Vòng tròn vây quanh đồng loạt dãn ra bởi sự xuất hiện đột ngột của Sát Thủ Vô Diện.

Song Tàn Lãnh Diện trừng mắt nhìn hắc y nhân tự xưng là Sát Thủ Vô Diện.

Cả hai cùng nói :

– Ngươi đã tự đem mạng đến nạp… Huynh đệ chúng ta đâu thể bỏ qua cơ hội này.

Song Tàn Lãnh Diện nói dứt câu đồng loạt phát động chưởng công chia làm hai phía tập kích hắc y nhân Sát thủ vộ diện.

Kiếm quang của Hắc y nhân lóe lên đón lấy chưởng khí của Song Tàn Lãnh Diện.

Chát… Chát…

Sau hai âm thanh khô khốc đó, Song Tàn Lãnh Diện vươn trảo nhảy tới như hai con cóc khổng lồ. Người ta chỉ kịp nhìn thấy đôi bản thủ xanh rờn của Song Tàn Lãnh Diện nhoáng lên, cùng một tiếng kêu như tiếng ễnh ương kêu gọi bạn tình, thì Song Tàn Lãnh Diện đã thộp trảo vào hai bờ vai của hắc y nhân.

Hắc y nhân loạng choạng, nhưng Song Tàn Lãnh Diện bằng một thủ pháp thần kỳ đã dốc ngược người kia lên.

Dục Thức Bằng và Dục Thức Trí đồng loạt cất tiếng kêu như tiếng ễnh ương. Tiếng kêu của chúng như một âm hiệu để cùng nhau hành động. Cả hai trụ tấn rồi gồng mình lên. Vòng bụng của chúng phình ta ra như hai quả bóng.

Gã hắc y nhân rống lên một tiếng khủng khiếp.

Đổng Kỹ Thượng và Đổng Ngọc Lan nhăn mày quay mặt chỗ khác.

Những người thị chứng cũng rú lên kinh hoàng, thậm chí có người không làm chủ được mà bỏ chạy.

Làm sao có thể định tâm bình thản khi chứng kiến cảnh gã hắc y nhân bị Song Tàn Lãnh Diện xé toạc ra làm hai mảnh như người ta xé một bộ trang phục.

Mồ hôi toát ra mặt Đổng Kỹ Thượng.

Y nhìn lại Ngọc Lan :

– Khủng khiếp quá. Người võ lâm của muội đúng là một lũ bạo tàn về lương tâm.

Đúng là lũ khát máu đáng kinh tởm.

Đổng Kỹ Thượng nói rồi sải bước đi nhanh như trốn chạy khi phải chứng kiến những cảnh tượng khủng khiếp vừa xảy ra.

Ngọc Lan vội theo bước Đổng Kỹ Thượng :

– Muội thấy đó, người võ lâm thụ học võ công chỉ để giết người thôi. Khủng khiếp… khủng khiếp… đáng kinh tởm… đáng kinh tởm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN