Bách Bộ Ma Ảnh - Chương 7: Vấn vương, tình càng cao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Bách Bộ Ma Ảnh


Chương 7: Vấn vương, tình càng cao


Vấn vương, tình càng cao

Kim Tiêu vừa đi vừa nghĩ thầm :

– “Có đúng như lão huynh nói không Sát Thủ Vô Diện có liên can đếnthân thế của mình. Nếu đúng như vậy thì y phải xuất đầu lộ diện. Nếu y có liên quan đến mình, vậy y là ai. Sự liên can này nhứ thế nào.”

Những ý niệm đó còn đọng trong tâm thức của Ngạn Kim Tiêu thì một làn gió lạ lướt qua chàng. Cùng theo làn gió đó một chiếc bóng hồng nhạt mờ mờ ảo ảo.

Ngạn Kim Tiêu cau mày.

Trước mặt chàng lừng lững một nữ lang vận xiêm y màu hồng nhạt quay lưng về phía Ngạn Kim Tiêu.

Kim Tiêu dừng bước.

– Ngạn Kim Tiêu… bổn nương đến đón công tử.

Kim Tiêm lắc đầu :

– Cớ gì nương nương cứ theo dõi Ngạn Kim Tiêu chứ?

Vừa nói Ngạn Kim Tiêu vừa toan quay bước thì nhận ra sau lưng mình đã có bốn ả cung nữ vận xiêm y trắng toát đứng chặn hậu.

Hồng y nữ lang từ từ quay mặt nhìn lại đối nhãn với Ngạn Kim Tiêu.

Chàng miễn cưỡng nhìn Hồng y nữ lang. Hồng y nữ lang có khuôn mặt liêu trai, ánh mắt thu hồn lã lướt mùa thu. Hơn thế nữa lại được trang điểm bằng một lớp son phấn khá lòe loẹt. Đôi chân mày tỉa mỏng và sắc như hai lá liễu. Hồng y nữ lang không phải là mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng dung mạo cũng không phải là một xú nữ, ở chân diện nàng toát ra nét liêu trai lạ thường. Nét đẹp liêu trai mà kẻ đa tình lãng mạn khi chiêm ngưỡng phải thích thú và bị nó cuốn hút.

Kim Tiêu miễn cưỡng nói :

– Tịnh Ỷ Vân nương nương cớ gì phải theo đuổi tại hạ?

– Bổn nương thích Ngạn cộng tử.

Kim Tiêu gượng nằn nụ cười méo mó chẳng có chút gì gọi là thích thú trước câu nói của Tịnh Ỷ Vân.

– Nói ra câu nói này không biết Tịnh nương nương có còn nhớ mình là Vô Tình Tiên Tử hay không?

Tịnh Ỷ Vân mỉm cười, ánh mắt long lanh nét liêu trai chí dị vừa mê hồn.

Nàng vừa quyến rũ lạ thường.

Tịnh Ỷ Vân là Vô Tình Tiên Tử.

Mặt Kim Tiêu nhăn lại :

– Vẫn là Vô Tình Tiên Tử… Vô Tình Tiên Tử mà cứ buộc Ngạn Kim Têu phải đi cùng với nương nương.

Kim Tiêu ve cằm nhún vai :

– Hê… Kim Tiêu hỏi thật phu nhân nhé, cỏ đúng nương nương là Vô Tình Tiên Tử không?

Ta đã tự nhận điều đó.

– Xem ra nương nương chẳng giống Vô Tình Tiên Tử chút nào mà ngược lại là Đa Tình Tiên Tử thì đúng hơn đó.

Kim Tiêu vuốt cằm, nhìn tịnh Ỷ Vân nói tiếp :

– Nhìn ánh mắt lẫn phong thái và chân diện của nương nương, tại hạ thấy nương nương không vô tình, mà là đa tình thì đúng nếu nương nương tự cho mình là vô tình thì theo đuổi tại hạ làm gì?

– Ta muốn công tử về Vô Tình cốc.

– Nương nương muốn ta về Vô Tình cốc để làm gì? Hê Đừng nói nương nương đã có tình ý với tại hạ đấy nhé.

Đôi chân mày Tịnh Ỷ Vân nhíu lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Vô Tình Tiên Tử phá lên cười khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Tịnh Ỷ Vân nghe như ngọc va vào nhau hay là những tấu khúc liêu trai mơ hồ đầy mộng mị.

Tịnh Ỷ Vân nói :

– Bổn nương thích Ngạn công tử nên mới muốn công tử đến lưu ngụ trong Vô Tình cốc của bổn nương.

Kim Tiêu ôm quyền :

– Hảo ý của nương nương Kim Tiêu ghi nhận, nhưng thú thật tại hạ chẳng thể nào lưu ngụ trong Vô Tình cốc của. nương nương.

– Công tử nghĩ Vô Tình cốc của bổn nương không sánh bàng Dương Châu ư?

Kim Tiêu khoát tay :

– Không, không… Ngạn Kim Tiêu không dám có ý so sánh Vô Tình cốc của nương nương với Dương Châu trấn. Nghe nương nương tự hào về Vô Tình cốc, Kim Tiêu cũng đủ đoán ra Vô Tình cốc như thế nào rồi. Nhưng Kim Tiêu không lưu ngụ vì lý đo khác.

– Lý do gì?

Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :

– Kim Tiêu là kẻ đa tình còn nương nương là kẻ Vô tình. Đa tình và Vô tình là hai tính cách trái ngược nhau, nên không thể sống chung trong một chỗ được.

Nặn nụ cười giả lả, Ngạn Kinh Tiêu nói tiếp :

– Kim Tiêu lại chưa có ý tìm thú an nhàn trong Vô Tình cốc của nương nương.

– Đó là ý của Ngạn công tử, còn ý của của bổn nương thì khác.

Kim Tiêu buột miệng hỏi :

– Khác cái gì?

– Bổn nương muốn công tử về Vô Tình cốc của bổn nương.

Kim Tiêu nhăn mặt :

– Kim Tiêu đã nói rồi, nương nương không nghe à?

– Bổn nương không muốn nghe điều gì ca?

– Nương nương nói nói như vậy là ép người quá đáng rồi đó. Điều mình muốn mà người ta không muốn thì đừng buộc người ta phải chìu theo ý của mình. Nương nương hẳn hiểu điều đó chứ.

– Công tử phải về Vô Tình cốc, đó là ý của bổn nương.

Kim Tiêu nhăn mặt. Chàng giả lả nói :

– Bộ nương nương không còn chọn được người nào khác thay Ngạn Kim Tiêu hay sao mà cứ khăng khăng buộc Ngạn Kim Tiêu.

Mặt hoa của Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân sa sầm. Ỷ Vân gắt giọng :

– Ngạn công tử đi theo ta hay buộc ta đưa công tử đi.

Kim Tiêu lắc đầu :

– Cả hai điều nương nương đặt ra Ngạn Kim Tiêu đều không muốn. Tại hạ chỉ muốn một điều duy nhất, nương nương để Ngạn Kim Tiêu được yên.

– Công tử không có sự lựa chọn nào khác đâu.

Kim Tiêu nhíu mày :

– Quái, làm người mà không có sự lựa chọn nào riêng cho mình thì chẳng khác nào thây cây hay khúc gỗ hoặc hòn đá ư?

Chàng khoát tay :

– Ngạn Kim Tiêu không muốn đâu, ít ra thì nương nương cũng phải cho Kim Tiêu một sự lựa chọn chứ. Nếu như Ngạn Kim Tiêu không có sự lựa chọn nào hóa ra bất công cho Ngạn Kim Tiêu quá.

Tịnh Ỷ Vân trang trọng đáp lời chàng :

– Ngạn yêng tử chỉ có mộ sự lựa chọn duy nhất là chìu theo ý của bổn nương.

– Lời nói này của nương nương nghe càng không được chút nào. Ngạn Kim Tiêu đâu là gì của nương nương mà nhất nhất phải chìu theo ý của nương nương.

Tịnh Ỷ Vân ngắt giọng nói :

– Vậy là Ngạn công tử đã phụ lòng bổn nương rồi.

– Phụ thì phụ chứ biết làm sao bây giờ.

– Được…

Vừa nói Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân chỉ Ngạn Kim Tiêu.

– Bắt Ngạn Kim Tiêu cho bổn cô nương.

Lịnh được phát ra, bốn ả cung nữ đứng phía sau Ngạn Kim Tiêu đồng loạt phát tác ra những tấm màng lụa trắng xóa, tợ những con giao long quấy khúc, lướt tới Ngạn Kim Tiêu :

– Những mành lụa kia chưa kịp khống chế Ngạn Kim Tiêu thì những âm thanh xé gió nghe buốt cả cột sống rít qua lỗ tai chàng. Cùng với sự xuất hiện của những âm thanh đó tám mành lụa trắng bị chẻ đứt thành nhiều đoạn trước sự ngơ ngẩn của bốn ả cung nữ.

Tống Thừa Ân tợ như một làn gió thoảng lướt đến bên Ngạn Kim Tiêu. Y nhìn Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân nhạt nhẽo nói :

– Ngạn Kim Tiêu là của Tống mỗ.

Kim Tiêu nhìn qua tống Thừa Ân :

– Đệ biết Tống đại ca thế nào cũng đến mà. Nếu Ngạn Kim Tiêu gặp chuyện nhứt định Tống đại ca không khoanh tay đứng nhìn.

Nói rồi Ngạn Kim Tiêu thối bộ, đứng tựa lưng vào một táng cây, khoanh tay trước ngực như người bàng quan tọa thị, chẳng màn đến Tống Thừa Ân lẫn Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân.

Tịnh Ỷ Vân nhìn Tống Thừa Ân, khẽ lắc đầu nhạt nhẽo nói :

– Bổn nương tưởng ai xa lạ, hóa ra là Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân.

Bổn nương ngỡ đâu Tống Thừa Ân đã không còn quan tâm đến võ lâm giang hồ nữa chứ.

Tịnh Ỷ Vân chấp tay sau lưng, nhìn Tống Thừa Ân nói tiếp :

– Tịnh Ỷ Vân có nghe qua câu chuyện buồn của tống các hạ. Chẳng lẽ vì chuyện đó của mình mà Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân muốn trút lên đầu bổn nương.

– Tống mỗ không trút chuyện của bản thân lên ai cả, mà chỉ muốn có Ngạn Kim Tiêu.

– Ngạn công tử đã thuộc về Tịnh Ỷ Vân rồi.

Tống Thừa Ân lắc đầu :

– Kim Tiêu thuộc về Thừa Ân.

Kim Tiêu xen vào :

– Tại hạ không biết mình có còn là mình hay không, hay đã trở thành một báu vật để người ta tranh đoạt. Thật là khó hiểu hai người.

Thừa Ân sa sầm mặt nhìn Kim Tiêu.

Tiếp nhận ánh mắt khe khắc của Tống Thừa Ân Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :

– Đúng đúng… Kim Tiêu đã là của Tống huynh.

Tịnh Ỷ Vân thét lên :

– Không, Ngạn Kim Tiêu phải thuộc về Tịnh Ỷ Vận Vừa nói Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân vừa chớp động thân phốp Thân ảnh vừa chớp động thì đôi mành lụa hồng nhạt cắt ra lướt thẳng đến Tống Thừa Ân.

Không né tránh chiêu công của Vô Tình Tiên Tử, TôngThừa Ân dựng chưởng đón thẳng, đỡ thẳng lấy đôi mành lụ màu hồng nhạt.

Ầm…

Cả một vùng không gian chấn động sau tiếng sấm chưởng đó. Đôi mành lụa hồng nhạt của Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân thụng lại, rồi được cuốn trở về trong khi Tống Thừa Ân vẫn trụ thân một chỗ.

Thừa Ân định nhãn nhìn vào mắt Tịnh Ỷ Vân.

– Tiên tử không có cơ hội bắt Ngạn Kim Tiêu về Vô Tình cốc đâu.

Tịnh Ỷ Vân im lặng. Có lẽ giao nhau một thức chiêu vừa rồi, Vô Tình Tiên Tử đã nhận ra thực lực võ công của đối phương mà không đáp lời tống Thừa Ân.

Im lặng một lúc lâu, chỉ biết lấy mắt nhìn Thừa Ân, Vô Tình Tiên Tử..

Tịnh Ỷ Vân buông một, tiếng thở ra :

– Thôi được. Hôm nay bổn nương không có Ngạn Kim Tiêu, nhưng một ngày nào đó thì Ngạn Kim Tiêu cũng thuộc về bổn nương.

Giũ đôi ngọc thủ, khiến hai mảnh lụa hồng quấn vào thân pháp, Vô Tình Tiên Tử liếc mắt qua Ngạn Kim Tiêu rồi nói với bốn ả kia :

– Chúng ta đi.

Nói dứt lời Vô Tình Tiên Tử quay bước cùng với bốn ả cung nữ băng mình bỏ đi.

Kim Tiêu chờ cho Tịnh Ỷ vân đi rồi mới bước đến bên tống Thừa Ân. Chàng giả lả nói :

– Võ công của Tống huynh đúng là lợi hại khó lường mới có thể đuổi được Vô Tình Tiên Tử.

Tống Thừa Ân nhìn lại Ngạn Kim Tiêu :

– Tại sao Tịnh nương lại muốn đưa Kim Tiêu về Vô Tình cốc.

– Thì cũng giống như Tống đại ca thôi.

Mặt Tống Thừa Ân đanh lại :

– Sao lại giống như ta?

Kim Tiêu giả lả nói :

– Tống đại ca vì tình sâu nghĩa nặng với Dương Đình Tuyết Anh tỷ tỷ mà rắp tâm đi tìm hung thủ Sát Thủ Vô Diện, còn Tịnh Ỷ Vân Tiên tử là người đa tình.

Kim Tiêu cười khành khạch, nhướng mày nói :

– Tống đại ca hiểu rồi chứ. Xem ra chữ tình trong con người ta nặng thật. Nên nó chi phối tất cả mọi hành vi của mình.

Thừa Ân nhíu mày :

– Thừa Ân không hiểu ý của Kim Tiêu.

– Sao Tống đại ca ngu quá vậy?

– Ngươi…

Kim Tiêu khoát tay :

– Không không… Tống huynh không có ngu mà tại vì Tống huynh không hiểu Vô Tình Tiên Tử Tịnh Ỷ Vân nương nương thôi. Nói thẳng thừng, có lẽ Tịnh nương thích Ngạn Kim Tiêu nên mới muốn đưa Kim Tiêu về Vô Tình cốc.

Đôi chân mày Thừa Ân nhíu lại :

– Chuyện này đúng là lạ lùng đó. Vô Tình Tiên Tử cho mình là người Vô tình. Trên võ lâm ai ai cũng biết Tịnh Ỷ Vân là kẻ vô tình, thế mà lại để mắt đến Ngạn Kim Tiêu.

– Ngươi có ngoa không?

– Cần gì phải ngoa ngôn với Tống đại ca. Một khi người ta ngoa ngôn thì phải có mục đích gì chớ. Đằng này Kim Tiêu chẳng có mục đích gì với Tống đại sao có thể nói là ngôn ngoa được.

Kim Tiêu mỉm cười rồi nói tiếp :

– Tống đại ca nghĩ kỹ sẽ hiểu ngay mà. Phàm người nào tự cho mình là người vô tình, người đó chính là đa tình. Họ không đám nhìn vào bản thân mình, nên luôn, tự né tránh nó. Chỉ khi nào thiên hạ gán cho mình là kẻ vô tình… ậy… lúc đó mới đúng là kẻ vô tình như Tống huynh tự cho mình là Tiêu Diêu Khách nhưng có tiêu đâu,lúc nào cũng trăn trở với thế thái nhân tình, còn gì là tiêu diêu nữa.

Nhìn Thừa Ân, Kim Tiêu nói tiếp :

– Có lẽ khi nào Tống huynh trở thành oan hồn vất vưởng, trôi theo những gió đêm mới có thể là Tiêu Diêu Khách.

Thừa Ân sa sầm mặt.

– Ngươi đang trù ếm Tống Thừa Ân.

– Huynh lại hiểu lầm Kim Tiêu rồi.

Kim Tiêu vỗ vai Tống Thừa Ân. Động tác của Kim Tiêu khiến Thừa Ân nhíu mày.

Thừa Ân nhạt nhẽo nói :

– Ngươi nên giữ lễ một chút.

– Tống huynh khó khăn quá. Chúng ta đã là huynh đệ với nhau rồi còn giữ lẽ gì nữa.

– Kim Tiêu chưa là huynh đệ của Thừa Ân Kim Tiêu nhướng mày :

– Tống đại ca chưa nhận Kim Tiêu là huynh đệ à?

– Chưa.

– Thế tại sao Tống huynh muốn đệ phò trợ huynh lột mặt Sát Thủ Vô Diện.

– Đó là một sự trao đổi.

– Hê… Trao đổi cái gì chứ? Ngạn Kim Tiêu có thể cao chạy xa bay mà chẳng màn đến chuyện của huynh mà. Nhưng Kim Tiêu đã nghĩ kỹ rồi. Xét cho cùng cũng thương cảm nỗi đau mất tân nương của huynh, thương cảm miếng mỡ chưa kịp đưa vào miệng thì đã bị người ta bốc mất. Kim Tiêu quyết định giúp huynh. Nhưng với một điều kiện.

Sắc diện Tống Thừa Ân đỏ bừng. Nhìn Kim Tiêu với ánh mắt bất nhẫn, Tống Thừa Ân nói :

– Kim Tiêu có thể dụng ngôn phong khác được không?

– Ngôn phong nào cũng vậy thôi. Phàm lời thật thì khó nghe nên người ta thích những lợi bóng bẩy văn hoa. Kẻ dụng lời nói bóng bẩy văn hoa không chừng lại là người bóng bẩy đó.

Kim Tiêu nói rồi niễng đầu nhìn Thừa Ân. Thái độ của Kim Tiêu càng khiến Thừa Ân bực bội hơn. Thừa Ân gắt giọng nói :

– Ngươi nhìn cái gì thế? Thừa Ân lạ lắm à?

– Huynh không lạ, nhưng đúng là trang nam tử mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao.

Thừa Ân nhăn mặt :

– Đừng nói nhiều nữa, Kim Tiêu muốn điều kiện gì?

– Ngoài những điều kiện mà Ngạn Kim Tiêu đã đặt ra với Tống huynh còn một điều kiện này nữa.

– Nói đi.

Kim Tiêu vuốt cằm trang trọng nói :

– Tống huynh phải xem Kim Tiêu là hảo đệ, thề sống chết vì Kim Tiêu. Nếu Kim Tiêu chết, thì Tống huynh phải chết theo. Nếu không thực hiện điều đó thì trời tru đất diệt huynh ba đời bảy kiếp, Dương Đình Tuyết Anh cũng không siêu thoát.

Mặt Thừa Ân đanh lại :

– Miệng lưỡi ngươi thật là ác độc.

– Miệng lưỡi ác độc không bằng tâm ác độc. Xét cho cùng, tại Tống đại ca buộc Ngạn Kim Tiêu vướng vào chuyện này mà.

Kim Tiêu hất mặt.

– Có thể không?

Thừa Ân lưỡng lự rồi đưa tay qua khỏi đầu :

– Trên có trời dưới có đất, Tống Thừa Ân thề sẽ đồng sinh đồng tử với Ngạn Kim Tiêu.

Kim Tiêu khoát tay :

– Có thể không?

– Không phải như vậy?

– Vậy ngươi muốn ta thề như thế nào mới chịu đây?

Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng :

– Không phải đồng sinh đồng tử. Mà chỉ có mình Tống huynh thôi. Còn riêng Kim Tiêu thì khác. Tống huynh chết thì mặc huynh chứ, liên can gì đến Ngạn Kim Tiêu.

– Ngươi đúng là kẻ tiểu nhân.

– Tiểu nhân thế nào. Ai là đại nhân, ai là tiểu nhân. Thôi Tống đại ca thề lại đi.

Đại ca phải bảo vệ Ngạn Kim Tiêu.

Chàng nhướng mày :

– Tống huynh biết ý Ngạn Kim Tiêu rồi chứ?

Thừa Ân thở hắt ra một tiếng :

– Thôi được… Ta thề làm theo những gì trong đầu của Ngạn Kim Tiêu, nếu sai lời trời không dung đất không tha.

Kim Tiêu vỗ tay :

– Có thế chứ… tốt tốt…

Rít một luồng chân ngương, Kim Tiêu nghiêm giọng nói :

– Có một chuyện này, Kim Tiêu muốn Tống đại ca làm để khởi đầu tìm miếng mồi ngon nhử Sát Thủ Vô Diện.

– Kim Tiêu muốn ta làm chuyện gì?

Kim Tiêu ghé miệng nói nhỏ vào tai Tống Thừa Ân. Chẳng biết Kim Tiêu nói gì mà chân diện của Tống Thừa Ân sa sầm.

Kim Tiêu nói xong, thì Tống Thừa Ân nhìn lại Kim Tiêu, gằn giọng nói :

– Thừa Ân đến ghềnh “Vọng Tình” làm những chuyện như vậy sao?

Kim Tiêu chấp tay sau lưng :

– Không bứt dây thì không động rừng. Bứt dây rừng động thú mới chường mặt ra.

Kim Tiêu vỗ vai Tống Thừa Ân.

– Tống đại ca phải đặt mục đích của mình lên trên chứ?

Buông tiếng thở dài, Tống Thừa Ân nói :

– Thôi được… Tống Thừa Ân sẽ làm theo ý của Kim Tiêu.

– Muốn hay không muốn thì Tống huynh cũng phải làm như vậy thôi.

Kim Tiêu nói rồi giả lả cười, chấp tay sau lưng ung dung bỏ đi. Chàng vừa đi vừa nói :

– Kim Tiêu đến Pháp Quang tự lễ Phật cầu an, và viếng các vị cao tăng trước khi biến thành miếng mồi ngon của Sát Thủ Vô Diện. Khi nào huynh cần thì cứ tìm Kim Tiêu ở đâu, hẳn huynh biết rồi. Không cần nhắc lại chứ?

Thừa Ân nhìn theo Kim Tiêu khẽ buông tiếng thở dài. Cảm nhận bâng quơ về một cái gì đó không thực trong sự hiện hữu của mình.

Nhìn về hướng nắng ráng chiều đang sẫm dần, Thừa Ân bâng quơ nói :

– Sát Thủ Vô Diện… ngươi là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN