Bách Bộ Ma Ảnh
Chương 8: Hoạt náo đường lang môn
Hoạt náo Đường Lang môn
Mỹ phụ với vóc người nhỏ nhắn, yếu đuối, đôi thu nhãn to với hai con ngươi lóng lánh, ngồi bên khung cửa sổ tòa biệt lầu dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên.
Một khu hoa viên trải rộng đến tận ngọn đồi phủ thảm cỏ xanh xa xa. Chẳng biết tự bao giờ, Tôn Thi Nhã phu nhân đã biến thành tù nhân của tòa biệt lầu này. Tôn phu nhân chẳng khác nào chiếc bóng mờ trong cuộc đời này, chẳng còn nhận thức được thời gian đang trôi qua kéo theo tuổi xế chiều đến với mình. Ngay cả thời dĩ vãng của một trang tiểu thư khuê các sắc nước hương trời, một ái nữ của Tuần phủ Dương Châu cũng tan biến trong nhận thức của người.
Cái định số buộc Tôn Thi Nhã phải trở thành tù nhân của tòa biệt lầu này kể từ lúc lên kiệu hoa về với Chung Tử Kiến. Bây giờ Chung Tử Kiến đã là Đường chủ Đường Lang môn, nhưng trang tài sắc hôm nào thì lại biến thành tù nhân trong tòa biệt lầu.
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, Tôn Thi Nhã tiểu thư ngày nào đã chấp nhận với cuộc sống tẻ nhạt, trống rỗng trong tòa biệt lầu dành cho vị phu nhân Môn chủ đường môn.
Trong tòa biệt lâu trống hoắc, khiến cho vẻ tẻ nhạt càng tẻ nhạt hơn, sự trống vắng càng trống vắng hơn. Ngoài một lão bà và Tôn Thi Nhã ra chẳng còn một ai khác. Đôi lúc Tôn Thi Nhã hỏi, tại sao số phận của trang tiểu thư tài sắc hôm nào lại như thế này.
Câu hỏi đó cũng được Tôn Thi Nhã giải trình cho hai tiếng số phận. Thi Nhã phu nhân chấp nhận cái số phận mà đã tự mình gắn cho mình, để rồi chờ đợi một sự thay đổi nào đó sẽ đến, mà sự thay đổi kia chỉ có thể có được từ người tướng công Chung Tử Kiến. Thi Nhã càng chờ đợi thì càng nhận ra sự vô vọng của mình.
Thi Nhã bâng quơ nghĩ thầm :
– “Mình không có được chức nghiệp làm mẹ, thế còn trách ai làm gì. Thi Nhã… ngươi phải chấp nhận những gì ngươi đang có và đừng bao giờ kỳ vọng vào một sự thay đổi nào đó”.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu nàng, có tiếng tằng hắng cất lên sau lưng lọt vào thính nhĩ của Tôn phu nhân. Nghe tiếng tằng hắng, Tôn Thi Nhã phu nhân quay mặt nhìn lại.
Đứng ngay ngưỡng cửa gian biệt sản chính là Chung Tử Kiến, với bộ dạng thật ung dung tự tại trong bộ trang phục tao nhã thẳng nếp của một vị Môn chủ Đường Lang môn.
Giờ đây Chung Tử Kiến không còn là trang công tử nho nhã ngày nào mà đã trở thành Đường Lang môn chủ.
Tử Kiến không chỉ đến một mình, mà đứng bên cạnh Chung Tử Kiến còn có một mỹ nữ, tuổi chỉ ngoài đôi mươi, trong bộ xiêm y bằng lụa hàn châu đủ mỏng để thấy được nội y bên trong.
Tôn Thi Nhã từ từ đứng lên rồi bước đến trước mặt Chung Tử Kiến.
– Thiếp tham bái tướng công.
Đường chủ Đường Lang môn chủ Chung Tử Kiến nhìn Tôn Thi Nhã. Y từ tốn nói :
– Ta giới thiệu với nàng, đây là Phù Dung cô nương.
Thi Nhã nhìn qua thiếu nữ đứng bên cạnh Chung Tử Kiến. Nụ cười mỉm với vẻ tự thị đập vào mắt Tôn Thi Nhã.
Phù Dung điểm nụ cười mỉm rồi bá lấy vai Đường chủ Đường Lang môn Chung Tử Kiến.
– Chung huynh, đây là Tôn phu nhân ư?
Tử Kiến gật đầu :
– Tôn Thi Nhã, phu nhân của ta.
Phù Dung nhíu mày :
– Sao Tôn phu nhân gầy như cây que củi vậy. Xấu xí quá, hẳn huynh không thích gần gũi với nương tử của mình.
Tôn Thi Nhã không đáp lời Phù Dung mà nhìn lại Chung Tử Kiến.
Chung Tử Kiến tiếp nhận ánh mắt sầu muộn của Tôn Thi Nhã cười khẩy một tiếng rồi nói :
– Phu nhân… Ta đã quyết định đưa Phù Dung về làm thiếp cho ta. Phù Dung sẽ cho ta những đứa con tốt. Mặc đù Phù Dung đến sau nàng, nhưng lại biết cách làm mẹ, làm nương tử như thế nào. Ta muốn nàng phải đối xử tốt với Phù Dung.
Thi Nhã ôm quyền thủ lễ :
– Tướng công đã lịnh, thiếp phải tuân theo không dám làm trái ý tướng công.
Tử Kiến gật đầu :
– Tốt. Sự nhu hòa của phu nhân, ta rất ưng ý đó.
Phù Dung bá cứng lấy vai Chung Tử Kiến.
– Chung huynh… Phù Dung không muốn Tôn phu nhân đối xử tốt đâu… mà muốn Tôn phu nhân phải hầu hạ thiếp ư?
Tử Kiến mỉm cười rồi nói :
– Nàng yên tâm… Tôn Thi Nhã biết chịu ý của nàng mà.
Chung Từ Kiến nói rồi vòng tay qua vòng tiểu yêu của Phù Dung. Hai người sánh bước bỏ vào gian biệt phòng của Thi Nhã. Thi Nhã chỉ biết lấy mắt nhìn theo sau lưng hai người. Cửa biệt phòng đóng lại, những tiếng cười cất lên từ trong gian biệt phòng đó thoát ra đập vào thính nhĩ vị tôn phu nhân.
Thi Nhã như không nghe tiếng cười đó mà bước đến vòm cửa dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Đây không phải là lần đầu tiên Thi Nhã phải chứng kiến và chịu đựng cảnh này. Đã nhiều lần Chung Tử Kiến đưa về những mỹ nữ như Phù Dung. Lúc đầu Thi Nhã còn cảm thấy cái đau và nỗi buồn khỏa lấp tâm thức mình, nhưng rồi sau đó thì quen dần. Nàng giờ đây chẳng khác nào chiếc bóng để chấp nhận định số đã an bài mà không hề cất ra một lời than thở thành cá tính của nàng. Thi Nhã giờ đã là tù nhân thì đâu có tư cách gì để nói, và cũng chẳng có tư cách của một chủ nhân trong tòa biệt lầu nguy nga và trống rỗng này.
Tiếng cười khanh khách lại cất ra từ gian biệt phòng đập vào thính nhĩ của Tôn Thi Nhã, nhưng tuyệt nhiên nàng không nhìn lại mà dõi mắt nhìn ra hoa viên để tâm thức mình trôi theo những ý tưởng mông lung riêng tư của nàng.
Tiếng của Chung Tử Kiến cất lên :
– Tôn phu nhân.
Nghe tiếng của Tử Kiến, Thi Nhã mới quay mặt nhìn lại. Nàng miễn cưỡng rời chỗ ngồi đi tới trước cửa biệt phèng lí nhí nói :
– Tướng công sai bảo.
– Nàng hãy vào đây.
– Dạ.
Tôn Thi Nhã đẩy cửa bước vào.
Phù Dung và Chung Tử Kiến cùng ngồi chung với nhau trên tràng kỷ.
Thi Nhã bước đến trước mặt hai người.
Nàng ôm quyền thủ lễ từ tốn nói :
– Tướng công muốn sai gì thiếp?
– Phù Dung muốn nhờ nàng.
Thi Nhã nhìn lại Phù Dung.
– Phù Dung cô nương muốn nhờ gì Thi Nhã.
Phù Dung nhìn vào đôi mắt to tròn với cái nhìn mơ hồ, hư ảo của Thi Nhã.
Ả điếm nụ cười mỉm rồi từ tốn nói :
– Phù Dung và Chung huynh muốn giao tình trong gian biệt phòng của Tôn phu nhân. Chẳng may Tôn phu nhân có phiền không?
Thi Nhã khẽ lắc đầu :
– Thi Nhã không dám làm trái ý tướng công. Tướng công muốn điều đó Thi Nhã sẽ chìu theo ý của tướng công. Tuyệt đối không dám trách người.
Chung Tử Kiến nhìn sang Phù Dung điểm nụ cười đắc ý.
Y nói :
– Thi Nhã… ta muốn nàng trang điểm cho Phù Dung.
Thi Nhã ôm quyền :
– Thưa vâng.
Phù Dung liếc mất đưa tình với Chung Tử Kiến rồi rời bước khỏi tràng kỷ tiến đến ngồi trước tấm tương đồng sáng loáng. Thi Nhã bước đến sau lưng Phù Dung, trong khi Chung Tử Kiến lấy mắt nhìn hai người. Y có vẻ mãn nguyện và đắc ý điểm nụ cười thích thú.
Phù Dung nhìn chân diện của mình in trong tấm gương đồng sáng ngời giả lả nói :
– Hẳn lâu lắm rồi Tôn phu nhân không soi mình trong tấm gương đồng đây.
– Đã lâu lắm rồi Thi Nhã không ngồi trang điểm.
Phù Dung mỉm cười :
– Nhìn bàn trang điểm của Tôn phu nhân, Phù Dung hiểu ngay, phu nhân đã lâu không màn đến nhan sắc của mình.
Nàng nhìn lại Tôn Thi Nhã :
– Mà phu nhân có trang điểm thế nào cũng không có được nét trẻ như Phù Dung đâu. Phu nhân phải chấp nhận với định số của mình.
– Thi Nhã biết số phận của Thi Nhã.
Thi Nhã cầm lấy lượt cần thận chải tóc cho Phù Dung.
Vừa chải tóc, Thi Nhã vừa nói :
– Nàng có mái tóc đẹp quá.
Phù Dung thích thú với lời nói này của Thi Nhã mà nhanh nhảu đáp lời nàng :
– Chung Tử Kiến cũng rất thích mái tóc của Phù Dung đó. Phu nhân xem nhan sắc của phu nhân có sánh được với Phù Dung không?
Thi Nhã mỉm cười :
– Thi Nhã nay đã ngoài tam tuần, đâu thể sánh được với phù Dung cô nương.
– Nếu không sánh được với Phù Dung, phu nhân cũng nên rời khỏi biệt lâu này.
– Tại sao Thi Nhã phải rời khỏi đây?
– Trước sau gì tòa biệt lâu này cũng đã có vị chủ nhân khác rồi. Chẳng lẽ đã có chủ nhân mới phu nhân còn ở đây sao được.
Thi Nhã im lặng, mãi một lúc mới hỏi Phù Dung :
– Chủ nhân mới là ai?
Phù Dung nhướng đôi chân mày vòng nguyệt :
– Chính người đang được phu nhân chăm sóc đây.
Phù Dung quay hẳn lại đối mặt với Thi Nhã :
– Thú thật, nếu Phù Dung đã bước vào tòa biệt lầu này thì không thấy mặt phu nhân đâu.
Thi Nhã mơ hồ hỏi Phù Dung :
– Vậy Thi Nhã sẽ đi đâu?
– Làm sao Phù Dung biết được. Tôn phu nhân đi đâu không liên can gì đến Phù Dung. Cổ thư có câu cây độc không trái, gái độc không con, phu nhân nên bước chân vào cửa Phật môn thì hơn. Biết đâu may ra sau này còn có được số phận tốt hơn.
Lời nói của Phù Dung tợ mũi tên, vô hình xoáy vào tim Thi Nhã. Nàng cảm nhận một cái nhói đau nơi trái tim, cùng với hai dòng lệ rịn ra khóe mắt.
Phù Dung đứng lên. Nàng hướng mắt nhìn về phía Chung Tử Kiến :
– Chung huynh…
Chung Tử Kiến nhìn nàng.
Phù Dung nói :
– Phù Dung có đẹp không?
– Tất nhiên. Nếu nàng không là trang giai nhân thì ta đã không đưa nàng vào đây.
Phù Dung kiểm nụ cười tự thị và thỏa mãn bởi câu nói đó của Chung Tử Kiến.
– Phù Dung thích nghe câu nói này của chàng.
Phù Dung giang rộng hai tay :
– Phù Dung sẽ đền đáp cho huynh, nhưng Tôn phụ nhân phải cởi trang phục cho muội.
Nghe Phù Dung thốt ra câu nói này, Tôn Thi Nhã không khỏi bối rối. Tôn Thi Nhã nhìn Chung Tử Kiến :
– Tướng công, thiếp không làm điều đó được.
Chung Tử Kiến từ từ đứng lên :
– Ta nghĩ nàng làm được.
Tôn Thi Nhã lắc đầu :
– Tướng công! Thi Nhân không phải là một a hoàn của Phù Dung.
– Nhưng phù Dung sẽ thay thế nàng trong chức phận làm mẹ. Nàng không nhận ra điều đó là điều thiêng liêng mà nàng không được.
Tôn Thi Nhã cúi mặt nhìn xuống.
Chung Tử Kiến gắt giọng nói :
– Nàng giúp Phù Dung đi.
– Thiếp vâng lời tướng công.
Tôn Thi Nhã tới đứng sau lưng Phù Dung, lần gở từng mảnh lụa trên người nàng.
Phù Dung thích thú với những gì Thi Nhã đang hầu hạ mình.
Thị kiêu hãnh nồi :
– Tôn phu nhân đã nhận ra thân phận nô nữ của mình rồi chứ?
Thi Nhã không đáp lời mà chăm chút vào công việc mình. Thi Nhã đúng là một nô nữ đúng nghĩa với Phù Dung. Cuối cùng thì Thi Nhã cũng làm xong chức nghiệp của một nữ nô hầu hạ cho vị chủ nhân mới.
Phù Dung bất ngờ rú lên.
Chung Tử Kiến bối rối bước nhan đến trước mặt Phù Dung.
– Nàng sau vậy?
Phù Dung tựa người vào ngực Chung Tử Kiến.
– Tướng công… Tôn phu nhân vừa mới bức một sợi tóc của muội..
Tử Kiến cau mày với vẻ mặt bất nhẫn nhìn Thi Nhã :
– Tại sao nàng làm vậy?
Thi Nha lắc dầu :
– Không không… thiếp đâu có làm điều đó.
– Nàng không bứt tóc Phù Dung sao nàng ấy lại nói.
– Cô ấy…
Phù Dung lườm Thi Nhã :
– Đừng nói Phù Dung vu khống cho phu nhân nhé..
Tử Kiến lườm Thi Nhã.
Thi Nhã cúi gầm mặt lí nhí nói :
– Tướng công… thiếp có lỗi.
Tử Kiến vòng tay choàng qua vai Phù Dung, nhạt nhẽo buông tiếng thở dài rồi nói :
– Sau này nàng phải hầu hạ Phù Dung cẩn thận hơn.
– Dạ.
Thi Nhã quay bước ra cửa. Khi cửa biệt phòng đóng lại thì những tràng cười khanh khách của Phù Dung và Chung Tử Kiến trổi lên đập vào thính nhĩ nàng. Những tràng tiếu ngạo đó tạo ra một cái gì vừa hụt hẫng vừa đau xót trong tâm thức của Tôn Thi Nhã.
Nàng bước đến vòm cửa nhìn ra ngoài hoa viên.
– “Tử Kiến, tại sao huynh đối xử Thi Nhã như vậy”.
Cùng với ý nghĩ đó là hai dòng lệ rịn ra khóe mắt nàng. Nàng cảm thấy lạc lõng trong tòa biệt lâu này. Một sự lạc lõng và chơ vơ.
Thi Nhã nhầm nói :
– Ta còn là là Đường Lang phu nhân Môn chủ không. Tử Kiến có còn xem Tôn Thi Nhã là phu nhân của huynh ấy không?
Tôn Thi Nhã buông tiếng thở dài khẽ lắc đầu. Nàng rời khỏi đại sảnh tòa biệt lầu đến gian thư phòng. Trong gian biệt phòng này treo đầy những bức họa bút cực kỳ tinh xảo và sắc nét. Bút pháp trên những bức bút họa như rồng bay phụng múa, chứng tỏ người thủ bút phải là một họa nhân kỳ tài. Thi Nhã gỡ một bức họa bút. Sau bức họa bút đó là một cái hốc bí mật. Nàng thò tay vào trong cái hốc bí mật lấy ra một tấm hắc bài lên nước bóng ngời. Trên tấm hắc bài là dòng chữ “Tử Vong Kim Bài”.
* * * * *
Màn sương đêm dày đặc, cùng sự vắng vẻ trong mộ địa, khiến cho Thi Nhã hồi hộp vô cùng. Nhưng khi nghĩ đến những gì mình phải chịu đựng và chứng kiến thì sự hồi hộp kia không còn nữa mà thay vào đó là sự phẫn uất vốn đã âm ỷ từ lâu trong tâm tưởng nàng.
Thi Nhã nghĩ thầm :
– “Thi Nhã thà là một oan hồn vất vưởng còn hơn là một tù nhân vật vờ trong Đường Lang môn”.
Ý niệm đó thôi thúc Thi Nhã đi nhanh hơn. Thi Nhã bước vào ngôi miếu thờ những bài vị.
Thắp ba nén hương, Thi Nhã đặt tấm kim bài lên án thư rồi thắp hương hành đại lễ.
Hành đại lễ xong, nàng lấy một tờ giấy hồng điêu được gấp cẩn thận đặt lên bàn án thư.
Thi Nhã buông tiếng thở dài nhìn tờ giấy hồng điều với vẻ lưỡng lự, nhưng rồi nàng lại lắc đầu nhẩm nói :
– Tướng công đã phụ thiếp. Thiếp không phụ chàng… nhưng… đây là sự lựa chọn đối với người phụ tình.
Thi Nhã nói rồi quay bước toan trở ra nhưng nàng sửng bộ, vì đứng ngay ngưỡng cửa ngôi miếu để bài vị là một người vận thụng y có trùm đầu che chân diện.
Thi Nhã nhìn người đó lương lự.
– Tôn giá là ai?
– Tôn phu nhân không cần biết ta là ai, mà chỉ nên biết ta là chủ nhân của Tử Vong bài.
Thi Nhã hồi hộp nhưng vẫn ôm quyền thủ lễ.
– Tôn Thi Nhã ra mắt tôn giá.
– Phu nhân không cần khách sáo như vậy. Tôn phu nhân đến đây thỉnh cầu quyền năng tử vong. Ta chuẩn ý chí của phu nhân, nhưng không phải không có điều kiện đặt ra cho phu nhân.
– Tôn giá… Tôn Thi Nhã đã quyết định chọn cho mình một con đường đi riêng rồi.
– Ta không chuẩn y lời nói đó của Tôn phu nhân. Điều mà Tôn phu nhân chọn không phải là ý tưởng của ta. Ta biết, Tôn phu nhân sẽ tự kết liễu đời mình khi đặt Tử Vong bài lên án thờ mộ địa.
Thụng y nhân lắc đầu :
– Ta muốn Tôn phu nhân làm một chuyện khác hơn là tìm đến cái chết.
– Tôn giá muốn Thi Nhã làm gì?
– Đường chủ Đường Lang môn Tôn Thi Nhã.
Thi Nhã quá đỗi sững sờ với lời nói này của Thụng y nhân.
– Tôn giá.
Thụng y nhân khoát tay :
– Qui ước dành cho người dụng Tử Vong bài, phu nhân đã rõ, ta làm một chuyện cho phu nhân và ngược lại đòi hỏi phu nhân làm một việc khác cho ta. Việc ta buộc phu nhân phải làm là đảm đương chức vị Môn chủ Đường Lang môn thay Chung Tử Kiến.
Thi Nhã lắc đầu :
– Thi Nhã không làm được chuyện đó đâu. Đảm đương chức vị Đường chủ Đường Lang môn Thi Nhã không làm nổi.
– Đã là con người thì không có việc gì là không làm nổi. Tử Vong bài đã được đặt lên án thờ rồi. Tôn phu nhân không được thoái thác việc của ta. Trái lẽ đó, Tôn phu nhân tự biết hậu quả sẽ như thế nào. Tử Vong bài sẽ là án tử đối với người sử dụng Tử Vong bài, không chỉ thế còn lại huyết kiếp của người đó đối với gia tộc.
Thi Nhã rùng mình khi nghe lời nói đó.
Thi Nhã miễn cưỡng nói :
– Tôn giá… Thi Nhã sẽ làm theo ý của tôn giá.
– Tốt.
Nói rồi Thụng y nhân quay bước vụt cái đã mất hút khỏi tầm mắt của Tôn Thi Nhã.
Sự xuất hiện của thụng y nhân khiến cho Tôn Thi Nhã bàng hoàng sững sốt.
Thi Nhã nghĩ thầm :
– “Thi Nhã ngươi đã lựa chọn và đi đến đây với Tử Vong bài. Việc ngươi làm đúng hay sai.”
Thi Nhã buông tiếng thở dài rồi thả bước chậm rãi rời ngôi mộ cổ miếu thờ những bài vị. Nàng có cảm nhận đang có những ánh mắt oan hồn dõi theo từng bước chân của nàng. Chính cảm nhận đó khiến Tôn Thi Nhã bất giác rùng mình với những lớp gai ốc nổi lên khắp người. Thi Nhã rảo bước đi nhanh hơn cùng bờ mi bồn chồn lo lắng.
Rời khỏi mộ địa, Tôn Thi Nhã quay về biệt lầu bằng lối cửa sau. Đã bước vào biệt lầu, Tôn Thi Nhã vẫn còn trăn trở với nỗi bàng hoàng khó tả. Đúng hơn đó là một nỗi lo lắng về sự bất an mà Thi Nhã không sao giải thích được.
Nàng bước vào biệt phòng của mình.
Trên tràng kỷ là sự bừa bộn với vết nhăn chứng tỏ một cuộc mây mưa phóng đãng.
Nàng bước đến bên tràng kỷ, những đống lem nham nhở đập vào mắt Thi Nhã.
Nàng chỉ còn biết lắc đầu, rồi quay lại đứng trước tấm gương đồng.
Thi Nhã ngồi xuống trước tấm gương đồng nhìn dung diện mình in trong tấm gương đó.
Thi Nhã nhẩm nói :
– “Thi Nhã… ngươi vừa làm điều gì?”
Câu hỏi đó chỉ được nàng biết, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào câu trả lời.
Thi Nhã thấy có một sự thay đổi nào đó trong khuôn mặt mình.
* * * * *
Chung Tử Kiến ôm ghịt lấy Phù Dung.
Đôi bản thủ của gã đặt lên hai quả tuyết lê trắng ngần của nàng mà mơn trớn xoa nắn, đồng thời thính nhĩ thì lắng nghe những tiếng rên rỉ cất ra từ cửa miệng thanh tú của nàng.
Y cảm nhận rõ mồn một thể pháp của Phù Dung đang căng cứng như quả bóng được bơm hết cỡ.
Đôi ngọc thủ của nàng bấu lấy bờ lưng của Chung Tử Kiến những tưởng muốn xé toạc da thịt gã bởi sự tác động của những cơn khoái cảm đáy nhục thú xác thịt.
Tử Kiến thích thú với những biểu hiện nhục cảm từ Phù Dung, y cảm thấy nàng là một sự hòa hợp, đồng điệu với những gì y muốn có được ở một nữ nhân.
Y cắn nhẹ vào lỗ tai Phù Dung.
Nàng rên rỉ.
– Chung huynh… Phù Dung…
Tử Kiến áp môi vào môi của Phù Dung không cho nàng nói. Y đã biết Phù Dung định nói gì và nàng đang đòi hỏi gì từ gã. Tử Kiến nhỏ nhẹ nói :
– Tử Kiến sẽ đưa Phù Dung đến đỉnh vu sơn.
Cùng với lời nói đó, Chung Tử Kiến quyết định thực hiện hành vi cuối cùng đối với Phù Dung, kiếm của gã đã sẵn sàng và chờ đợi thời khắc sau cùng này.
Sự chiếm hữu sau cùng chưa được thực hiện thì một tiếng tằng hắng làm tan biến tất cả những háo hức nhục thể của Môn chủ Đường Lang môn Chung Tử Kiến.
Tử Kiến ngồi hẳn lên…
Ngay cả Phù Dung cũng ngỡ ngàng với tiếng tằng hắng lạc lõng đó. Nàng ngỡ đó là tiếng tằng hắng của Tôn Thi Nhã, mà buột miệng nói :
– Tôn phu nhân sao dám vào biệt thất của Môn chủ trong thời khác này. Vừa nói Phù Dung vừa chỏi tay ngồi lên.
Cả Phù Dung lẫn Chung Tử Kiến đều sững sờ không tin vào mắt mình. Làm sao có thể tin được khi đứng sừng sững bên tràng kỷ, chắp tay sau lưng là một Chung Tử Kiến thứ hai, không một nét gì khác biệt với Chung Tử Kiến thứ nhất. Nếu cái khác để phân định giữa Chung Tử Kiến thứ nhất và Chung Tử Kiến thứ hai là một người vận trang phục Môn chủ, còn người kia thì trần truồng như nhộng.
Chung Tử Kiến Môn chủ Đường Lang môn trợn đứng đôi con ngươi chăm chăm nhìn người thứ hai giống mình y đúc.
Y quên cả tình trạng lõa lồ trần truồng của mình.
Tử Kiến lặp bặp nói :
– Ngươi là ai?
Tử Kiến thứ hai điểm nụ cười mỉm. Nụ cười trí vốn dĩ không phải của Chung Tử Kiến. Bởi kể từ khi trở thành Đường chủ Đường Lang môn thì Chung Tử Kiến chẳng bao giờ cười mỉm. Y cười với tất cả sự sảng khoái, pha trộn lòng kiêu hãnh của một vị Môn chủ.
Nụ cười mỉm vụt tắt, Tử Kiến thứ hai nhạt nhẽo nói :
– Ta giống ngươi không?
Tử Kiến bất giác gật đầu :
– Ngươi giống ta lắm, như hai giọt nước vậy.
– Thế ngươi có lạ không?
Tử Kiến gật đầu :
– Bổn Môn chủ đâu có một người song sinh giống mình vậy.
– Ngươi lãm gì có, vậy ngươi có biết vì sao ta giống ngươi chứ?
Tử Kiến chau mày :
– Tại sao ngươi lại giống ta như thế này, ngươi đã dụng thuật dị dung.
– Dị dung cũng đâu có giống như vậy. Ta giống ngươi bởi vì ta là kẻ vô diện.
Tim Tử Kiến đập loạn trong lòng ngực. Câu nói vừa rồi của Tử Kiến thứ hai buộc gã Môn chủ Đường Lang môn phải nghĩ tới một người, người mà y không bao giờ dám nghĩ đến, nhưng hôm nay thì buộc phải đối mắt với con người này.
Môn chủ Đường Lang môn buột miệng nói :
– Sát Thủ Vô Diện.
– Môn chủ nhận ra rồi đó.
Lời còn đọng trên cửa miệng của Sát Thủ Vô Diện thì Tử Kiến bất ngờ chớp động chiêu công. Đôi bản thủ của y như hai lưỡi dao của con bọ ngựa bổ thẳng tới vùng thượng đẳng của Sát Thủ Vô Diện. Chung Tử Kiến phát động chiêu công cực nhanh lại vừa bất ngờ. Rõ ràng khi vừa nghe danh xưng của Sát Thủ Vô Diện, Môn chủ Đường Lang môn Chung Tử Kiến biết phải làm gì để hóa giải tình huống này.
Y phát tác chiêu công cực nhanh nhưng Sát Thủ Vô Diện còn nhanh hơn bội phần.
Đôi bản thủ của Sát Thủ Vô Diện chỉ xoay tròn một cái đã đánh bật đôi song thủ với sát chiêu Đường Lang đi sát vào Chung Tử Kiến.
Hai tay Chung Tử Kiến bị đánh bật ra hai bên người như người ta giăng tay cản người. Thủ pháp thứ hai của Sát Thủ Vô Diện giờ thật đơn giản. Y điểm tới tịnh huyệt của Chung Tử Kiến chẳng chút khó khăn gì.
Sát Thủ Vô Diện mỉm cười rọi hai mắt lạnh lẽo vào Chung Tử Kiến, tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo vô cảm của đối phương Chung Tử Kiến tự biết cái gì sẽ đến với mình. Cái phải đến với gã không ngoài một cái chết thê thảm.
Y nghĩ đến điều đó mà xương sống gai lạnh, buột miệng nói :
– Tôn giá, tha cho Chung Tử Kiến, Chung Tử Kiến và tôn giá không thù, không oán gì cả.
Nụ cười nhếch mép lại chợt hiện trên hai cánh môi của Sát Thủ Vô Diện. Y giả lả nói :
– Rất tiếc Môn chủ đã được nhận vong bài.
Toàn thân Chung Tử Kiến nổi đầy gai ốc. Y cảm nhận cái chết sẽ đến ngay sau câu nói của Sát Thủ Vô Diện.
Tử Kiến toan mở lời van xin được sống nhưng miệng y vừa chợt hét ra thì chỉ pháp của đối phương đã chụp tới điểm nhanh vào tam tinh.
Bộp…
Tử Kiến chỉ cảm nhận một lưỡi tầm sét mãnh liệt va thẳng vào đầu mình kéo theo một bức màn trắng khổng lổ chụp xuống. y ngã hẳn xuống sàn thạch, với tư thế co quắp trông thật dị hợm.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Phù Dung há hốc miệng, sắc diện tái nhờn nhưng không thốt nổi một lời nào.
Sát Thủ Vô Diện nhìn lại Phù Dung, nụ cười nhếch mép lại hiện trên hai cánh môi của gã.
Phù Dung lí nhí nói :
– Tôn giá tha cho Phù Dung.
– Nàng hãy xem ta như gã tình lang Môn chủ của nàng. Ta nào có ý khác chứ.
Sát Thủ Vô Diện vừa nói vừa tự cởi trang phục rồi ngồi xuống tràng kỷ.
Y đẩy tay vào ngực Phù Dung, buột nàng phải nằm xuống, Phù Dung chẳng chút phản kháng nào.
Nàng nằm dài xuống tràng kỷ, hai mắt nhắm lại chờ đợi sự chiếm hữu của người này mà nghĩ thầm :
– “Y cũng là Chung Tử Kiến mà”
Một lưỡi kiếm đâm thẳng vào người nàng cùng với cảm giác rát buốt ê ẩm nơi vùng bạ đẳng là sự nghẹt thở được tạo bởi đôi bản thủ của người đó. Phù Dung mở to mắt hết cỡ, cố giãy giụa để thoát khỏi đôi bản thủ chết chóc do Sát Thủ Vô Diện tạo ra.
Bộ mặt của Chung Tử Kiến thay đổ dần, rồi hiện ra một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt rất xa lạ với nàng, nhưng ánh mắt thì rõ ràng biểu thị cho nhãn quang của tử thần.
Phù Dung giãy giụa, và cuối cùng thì buộc phải trút hồn ra khỏi xác cùng với thời điểm khoái lạc ập tới.
* * * * *
Tôn Thi Nhã hoàn toàn bất ngờ khi vị Môn chủ Đường Lang môn Chung Tử Kiến đứng trước đại đường Đường Lang môn, trước những vị Đàn chủ Đường Lang môn, một sự trịnh trọng tuyên cáo lại quyền Môn chủ cho Tôn Thi Nhã.
Thi Nhã nhìn sang Chung Tử Kiến.
Nàng làm sao tin được vào chuyện này.
Với Chung Tử Kiến chức vị Môn chủ Đường Lang môn là sinh mạng là cái gì không thể thiếu trong cuộc đời y, thế nhưng hôm nay Tử Kiến hoàn toàn khác, y với vẻ trịnh trọng, và phong thái thật ung dung tự tại tuyên cáo trao lại chức vị Môn chủ cho nàng, thậm chí còn tặng Thi Nhã một nụ cười mỉm thật đôn hậu.
Tất cả môn hạ Đường Lang môn kể cả những vị Đàn chủ đồng loạt quỳ xuống.
– Tân Môn chủ vạn an, chúng môn hạ tuyệt đối trung thành với Môn chủ.
Xướng rồi tất cả cùng hành lễ, nhưng có một người không theo những người khác mà bước ra, ôm quyền hướng vế phía Chung Tử Kiến và Tôn Thi Nhã.
– Môn chủ, Cao Thịnh đàn chủ có điều muốn thỉnh tấu.
Chung Tử Kiến chấp tay sau lưng nhìn Cao Thịnh :
– Cao đàn chủ có điều gì cứ nói.
Cao Thịnh rít một luồn chân khí căn phồng lồng ngực, trịnh trọng nói :
– Môn chủ đã quyết định rời bỏ chức vị Môn chủ, trao lại quyền Môn chủ cho Tôn phu nhân. Thuộc hạ cảm thấy điều này có gì đó bất ổn.
Tử Kiến đanh giọng cao mày hỏi Đàn chủ Cao Thịnh :
– Cao dàn chủ thấy bất ổn chỗ nào?
– Thuộc hạ thấy từ trước đến nay Tôn phu nhân vốn là người đôn hậu, nếu không muốn nói là nhu nhược. Nếu trao quyền Môn chủ cho Tôn phu nhân, thuộc hạ sợ rằng các môn khác trong giang hồ chẳng còn xem có một Đường Lang môn trong võ lâm nữa. Trong võ lâm ngoài Hằng Sơn, có Chưởng môn là nữ nhân nhưng lại là tăng ni đạo cô, chứ chưa từng thấy môn phái hay ban phái nào có người đứng đầu là nữ nhân. Huống chi Tôn phu nhân là lại nhi nữ quần hùng, yếu đuối nhu nhược.
Tử Kiến phá lên cười rồi hỏi Cao Thịnh :
– Thế theo Đàn chủ thì sao nào?
Cao Thịnh ôm quyền :
– Nếu như Môn chủ đã quyết định trao lại quyền vị Môn chủ, thì hãy chọn một trong những vị Đàn chủ ở đây. Người nào có võ công cao thâm sẽ kế nhiệm quyền Đường Lang môn.
Tử Kiến phá lên cười khành khạch, vừa cười vừa nói :
– Điều Đàn chủ vừa nói, bổn nhân đã có nghĩ tới rồi.
Vừa nói Chung Tử Kiến vừa chấp tay sau lưng thả bước đến trước mặt Cao Thịnh đàn chủ. Nhìn vào mắt Đàn chủ Cao Thịnh, Chung Tử Kiến nhạt nhẽo nói :
– Có một điều Cao đàn chủ không biết. Đàn chủ cho dù có học võ công của Đường Lang đến răng lông tóc rụng cũng không bao giờ đạt tới cảnh giới thượng thừa của võ công Đường Lang. Bởi võ công Đường Lang chỉ thích hợp với nữ nhân mà thôi. Phu nhân của bổn nhân sẽ là người đạt tới cảnh giới lư hỏa thuần thanh của võ công Đường Lang.
Đặt tay lên vai Đàn chủ Cao Thịnh, Chung Tử Kiến giả lả nói tiếp :
– Võ học Đường Lang môn khởi xuất phát từ bọ ngựa, mà bọ ngựa thì con cái lúc nào cũng mạnh hơn con đực… Đàn chủ nên nhớ lấy điều đó. Do đó không một vị Đàn chủ nào có thể thay thế được Tôn Thi Nhã. Còn điếu thứ hai, bổn nhân muốn nói với Cao đàn chủ.
– Thuộc hạ đang nghe.
– Cao đàn chủ đã sai khiến khí kháng lại ý của bổn nhân, qui giới của Đường Lang môn không chấp nhận thuộc hạ nào kháng lại ý của Môn chủ.
Lời vừa dứt thì Chung Tử Kiến bất ngờ thỏng thẳng hữu thủ với một thế sát chiêu tà nhân của Đường Lang môn. Mũi hữu thủ của Chung Tử Kiến xuyên qua yết hầu Đàn chủ Cao Thịnh.
Bụp…
Cao đàn chủ lùi lại hai bộ, ôm lấy yết hầu, miệng há hốc chẳng khác nào cá bị mắc cạn.
Cao Thịnh hộc lên một tiếng rồi ọc ra một vòi máu rưới đỏ mặt sàn gạch đại đường Đường Lang môn. Đầu gối khụy xuống rối y bổ nhào tới trước úp mặt lên sàn gạch hồn lìa khỏi xác.
Chung Tử Kiến quay lại đứng bên Tôn Thi Nhã :
– Còn ai trong các người có ý kiến gì không?
Im lặng như tờ, một sự im lặng mang đầy tính khủng bố và chết chốc. Cái chết của Đàn chủ Cao Thịnh đủ là một lời cảnh báo với các môn hạ Đường Lang môn nếu như một ai kháng lại ý của Chung Tử Kiến.
Chung Tử Kiến mỉm cười, từ tốn nói :
– Tôn Thi Nhã sẽ là Môn chủ Đường Lang môn.
Chúng môn hạ Đường Lang môn đồng loạt xướng lên :
– Tôn Thi Nhã Môn chủ phúc thọ nam sơn, đức như đông hải.
Chung Tử Kiến nhìn Thi Nhã, điểm nụ cười mỉm khích lệ nàng rồi quay bước đi thẳng vào hậu trường. Hành động và thái độ của Chung Tử Kiến khiến cho Thi Nhã hoàn toàn sửng sốt và bất ngờ.
Tôn Thi Nhã nghĩ thầm :
– “Đã có cái gì thay đổi trong huynh ấy rồi. Chẳng lẽ huynh ấy đã nghiệm ra những gì huynh ấy đã đối xử tệ với Thi Nhã”.
Ý niệm đó lướt qua khiến Thi Nhã vừa mừng và không khỏi lo lắng cho Chung Tử Kiến. Tôn Thi Nhã vội vã rời khỏi đại đường Đường Lang môn đi nhanh về phía biệt thất của Chung Tử Kiến. Nàng muốn gặp Tử Kiến thổ lộ tất cả những gì nàng đã làm cho y biết.
Cửa biệt thất đóng im ỉm, Thi Nhã lưỡng lự nhủ thầm :
– “Không biết Phù Dung cô nương có ở trong đó cùng huynh ấy không. Mặc… cho dù có Phù Dung thì mình cũng phải vào báo cho Tử Kiến biết để huynh ấy đối pháp với Tử Vong bài chủ nhân”.
Với ý niệm đó, Thi Nhã miễn cưỡng đẩy cửa biệt thất vừa nói :
– Thi Nhã nói chuyện riêng với huynh.
Nàng đứng sửng ngay ngưỡng cửa biệt thất bởi cảnh tượng bên trong quá đổi khủng khiếp đối với nàng. Chung Tử Kiến và Phù Dung nằm bên nhau nhưng trên người không còn một mảnh lụa che thần. Trên người họ là hai cánh hoa huệ cùng hai nén bạc tín vật của Sát Thủ Vô Diện.
Thi Nhã buột miệng nói :
– Không thể như vậy được… Không thể như vậy được.
Nàng quay bước trở ra khỏi biệt thất, hối hả đi khắp nơi với hy vọng tìm được Chung Tử Kiến vừa mới đây còn đứng bên nàng. Thi Nhã tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng Chung Tử Kiến đâu nữa.
Nàng đứng thừa ra trước bức hoành phi vẽ vầng nhật quang với dòng chữ Đường Lang môn.
Thi Nhã lắc đầu :
– Ta có mơ không, hay đây là sự thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!