Bách Bộ Ma Ảnh - Chương 27: Liêu lệ phong vân cao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Bách Bộ Ma Ảnh


Chương 27: Liêu lệ phong vân cao


Liêu lệ phong vân cao

Kim Tiêu về đến nơi dựng lều thì thấy tất cả mọi người đang tụ tập trước ngôi biệt lều của Mộng Di Hoa. Sự tụ tập của mọi người khiến Kim Tiêu không khỏi lo lắng.

Tống Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.

Tiếp nhận ánh mắt của Thừa Ân Kim Tiêu không khỏi bồi hồi. Chàng miễn cưỡng hỏi :

– Tống đại ca chuyện gì đã xảy ra?

Kim Tiêu bước vào gian liệt lều.

Khánh Khánh đang khóc thổn thức, còn nằm dọc theo biệt lều là năm xác người.

Năm cái xác đó chính là ngũ kỳ môn khách. Tất cả đều bị đánh vỡ vùng thượng đẳng, tiếp nhận một cái chết vô cùng thảm khốc. Kim Tiêu không thấy Mộng Di Hoa.

Chàng bước vội lại bên Khánh Khánh.

Khánh Khánh quay ngoắt lại nhìn Kim Tiêu.

Ánh mắt nàng long lên sòng sọc với vẻ căm phẫn tột cùng :

– Ngươi… chính là ngươi.

Kim Tiêu cau mày nhưng vẫn từ tốn :

– Khánh Khánh cô nương, bình tĩnh lại đi, Mộng Di Hoa đang ở đâu?

– Ngươi bắt tiểu thư đi rồi còn hỏi ta nữa. Chính ngươi đã đến đây giết người rồi đưa Mộng Di Hoa tiểu thư đi.

Kim Tiêu sửng người, chàng miễn cưỡng hỏi lại :

– Khánh Khánh cô nương nói tại hạ đã đưa Mộng Di Hoa đi ư? Tại hạ đâu có làm điều đó.

– Chính mắt ta thấy Ngạn công tử giết người và đưa Mộng Di Hoạ đi.

Lòng dạ Kim Tiêu rối bời khi nghe Khánh Khánh nói câu này.

Chàng quay bước vội vã đi ra ngoài biệt lều.

Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.

– Ngạn đệ đã đi đâu?

Kim Tiêu bực bội trả lời :

– Kim Tiêu đi đâu có can hệ gì đến Tống huynh. Chẳng lẽ huynh nghi ngờ cả Ngạn Kim Tiêu.

Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt muộn phiền.

Vị Yên xen vào :

– Ngạn công tử đến chỗ của Vị Yên.

Ngọc Lan nhìn Vị Yên :

– Cô nương là ai?

Kim Tiêu trả lời thay Vị Yên :

– Cô ấy là người quen của Ngạn Kim Tiêu.

Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :

– Tống huynh, bao nhiêu người có mặt ở đây mà lại có Tà Nhân Vô Diện đưa Mộng Di Hoa đi được hay sao?

– Không ai ngờ y dị dung thành Ngạn đệ.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài :

– Kim Tiêu phải đi tìm Mộng Di Hoa. Nếu Tà Nhân Vô Diện đưa Di Hoa đi nhất định y chưa thể đi xa được đâu.

Kim Tiêu nói rồi dợm bước, nhưng Đổng Thừa Tự ngăn lại :

– Ngạn Kim Tiêu công tử đứng lại.

Kim Tiêu dừng bước nhìn lại Đổng Thừa Tự.

– Đổng tiền bối có điều gì chỉ giáo cho vãn bối.

– Trước khi công tử rời khỏi đây, hãy nói rõ công tử đã đi đâu?

Chân diện của Kim Tiêu đanh hẳn lại :

– Vãn bối đi đâu có cần phải nói cho Đổng tiền bối biết không chứ, hay tiền bối nghi ngờ Ngạn Kim Tiêu này là Tà Nhân Vô Diện.

Đổng Thừa Tự vuốt chòm râu trang trọng nói :

– Khi sự việc ở đây xảy ra, Ngũ kỳ môn khách và Mộng Di Hoa bị bắt đi thì Ngạn Kim Tiêu bật vô âm tín. Đến bây giờ công tử mới xuất hiện. Điều đó khiến cho lão phu nghi ngờ.

– Vãn bối đã nói với mọi người Tà Nhân Vô Diện có thể dị dung thành bất cứ người nào mà y giáp mặt. Y có thể hóa trang thành vãn bối kia mà. Chỉ tại mọi người không đề phòng cẩn mật. Chuyện đã xảy ra rồi, vãn bối có giải thích cũng bằng thừa. Vãn bối cũng không muốn mất thời gian, lúc này phải tìm ra Mộng Di Hoa.

Kim Tiêu ôm quyền :

– Mọi người bảo trọng, cáo từ.

Đổng Thừa Tự lướt đến chặn dường Kim Tiêu :

– Trước khi công tử bỏ đi, công tử phải lý giải rõ ràng.

Đôi chân mày Kim Tiêu nhíu lại, chàng nhìn Thừa Ân :

– Tống huynh, tại Đổng phủ, Tà Nhân Vô Diện đã từng hóa trang thành huynh thì sao nào?

Thừa Ân bước đến bên Đổng Thừa Tự :

– Tiền bối, hãy để Kim Tiêu đi. Thừa Ân tin Kim Tiêu không phải là gã tà nhân bá đạo đó.

Thừa Tự lưỡng lự.

Thừa Ân nói tiếp :

– Tà Nhân Vô Diện có thể dị dung thành bất cứ người nào mà. Hãy tin Thừa Ân.

Thừa Ân nhìn lại Kim Tiêu :

– Đệ đi đi.

Kim Tiêu ôm quyền :

– Đa tạ huynh. Tại hạ gởi lại Vị Yên cô nương cho huynh.

Kim Tiêu nhìn qua mọi người. Một lần nữa lại bị cản bước bởi Ngọc Lan :

– Ngọc Lan sẽ cùng đi với huynh.

Kim Tiêu nhăn mặt :

– Sao… tiểu thư đòi đi cùng với Kim Tiêu à?

Ngọc Lan gật đầu :

– Ngọc Lan sẽ đi cùng với Kim Tiêu.

Kim Tiêu chắc lưỡi vuốt cầm :

– Tại sao nàng cứ đòi theo Kim Tiêu. Hay nàng muốn theo để giám sát Kim Tiêu.

Ngọc Lan nhìn chàng từ tốn nói :

– Ngọc Lan không giám sát Ngạn huynh. Đây là chuyện của Đổng gia, Ngọc Lan đâu để mặc Ngạn huynh một mình tìm đến Tà Nhân Vô Diện chứ.

Thừa Ân nhìn Kim Tiêu.

– Ngạn Kim Tiêu, đệ hãy cho Ngọc Lan theo đệ.

– Ngọc Lan chỉ làm vướng tay vướng chân Kim Tiêu thôi.

Ngọc Lan gắt giọng nói :

– Ngọc Lan không làm vướng bận chân tay Ngạn huynh đâu. Ngọc Lan không phò trợ cho huynh thì thôi chứ tuyệt không làm vướng tay vướng chân huynh.

– Ngọc Lan đã nói vậy rồi, Kim Tiêu đồng ý với nàng, nhưng Ngọc Lan phải tâm niệm một điều, Ngạn Kim Tiêu không phải là Tà Nhân Vô Diện.

Ngọc Lan gật đầu :

– Ngọc Lan nhớ điều này.

– Chúng ta đi.

Kim Tiêu giơ dây cương cho hắc thố khỏi cỗ xe. Ngọc Lan gỡ dây cương một con ngựa khác. Hai người cùng lên yên.

Kim Tiêu nhìn lại thưa :

– Nếu như đệ không quay về, Tống đại ca tự lo liệu phần việc của mình Tống đại ca và mọi người bảo trọng.

Nói rồi Kim Tiêu thúc gót giày để hắc thố cất vó phi nước đại lướt đi.

Ngọc Lan cũng vội vã thúc ngựa bám theo Ngạn Kim Tiêu. Nàng vừa thúc ngựa vừa nói :

– Ngạn huynh chờ Ngọc Lan với.

Kim Tiêu ghì cương cho con hắc thố phi nước kiệu.

Kim Tiêu chờ Ngọc Lan phi ngựa đến mới nói :

– Ta nói rồi… nàng sẽ làm vướng chân vướng tay Ngạn Kim Tiêu mà.

Ngọc Lan bẽn lẽn :

– Huynh định đi đâu?

– Đến chỗ Độc chủ Bá Nghị. Nếu như Kim Tiêu đoán không lầm Tà Nhân Vô Diện có thể đưa Mộng Di Hoa đến chỗ Độc chủ Bá Nghị.

– Huynh lo lắng cho Mộng Di Hoa lắm sao mà gấp như vậy.

– Nàng đừng có hờn dỗi. Lúc này ai cũng lo lắng cho Mộng Di Hoa.

Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói tiếp :

– Đại ca của Ngọc Lan sẽ rất đau khổ khi mất đi một vị hồng nhan tri kỷ. Nàng không muốn đại ca của mình phải đau khổ chứ?

Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu.

– Đổng huynh đau khổ hay Ngạn huynh đau khổ.

Kim Tiêu vuốt cằm :

– Ai đau khổ cũng được mà. Kim Tiêu đã hứa với Di Hoa không để cho Tà Nhân Vô Diện thực hiện ý định của y với Di Hoa. Không cứu Di Hoa, Kim Tiêu chẳng khác nào là kẻ bội ngôn, xảo trá.

– Nếu Ngọc Lan rơi vào tình cảnh như Mộng Di Hoa, Ngạn huynh có lo lắng như vậy không?

– Tất nhiên là phải lo rồi. Rất may Ngọc Lan không ơi vào tình cảnh giống như Mộng Di Hoa.

Kim Tiêu nói dứt lời thúc hắc thố tung vó phi nhanh hơn. Ngọc Lan cố bám theo Kim Tiêu.

Bất thình lình, Kim Tiêu đang ngồi trên yên ngựa lại ngã nhào xuống đất lăn lông lốc.

Ngọc Lan hốt hoảng ghìm cương, phi thân xuống đất chạy đến bên Kim Tiêu.

Nàng đỡ lấy chàng.

Toàn thân Kim Tiêu ướt dẫm mồ hôi.

Ngọc Lan lo lắng hỏi :

– Ngạn huynh, huynh sao vậy?

Kim Tiêu thở hổn hèn, cố ngồi lên :

– Lạ thật.

Ngọc Lan nhìn chàng :

– Huynh nói cái gì lạ, tự dưng huynh lại ngã nhào xuống khỏi lưng hắc thố.

Kim Tiêu gượng đứng lên, chàng đặt tay vào vùng chấn tâm rồi nhìn quanh.

Ngọc Lan tò mò nhìn Kim Tiêu :

– Huynh nhìn gì vậy?

– Ngọc Lan, vừa có một ngọn gió độc thổi qua phải không?

– Nếu có độc phong thì Ngọc cũng giống như Ngạn huynh rồi.

Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu :

– Huynh sao vậy?

– Vừa rồi mắt của Kim Tiêu tối sầm, tim quặng thắt, tứ chi bủn rủn không sao làm chủ được mình Cứ như Kim Tiêu vừa bị trúng một ngọn độc phong mà tẩu hỏa nhập ma không làm chủ được bản thân vậy.

Ngọc Lan lo lắng nhìn chàng :

– Ngạn huynh nghỉ ngơi đi, có lẽ huynh quá lo lắng cho Mộng Di Hoa nên mới bị hiện tượng đó.

– Cảm giác này rất lạ với Kim Tiêu.

Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói :

– Ngạn huynh, chúng ta tìm đến đại phu đi… Huynh trong tình trạng này Ngọc Lan lo lắm.

– Ngọc Lan, chúng ta không thể mất thời gian được. Lúc này Di Hoa đang cần đến chúng ta.

Kim Tiêu nói rồi bước đến hắc thố.

Chàng cho chân vào nài yên nhưng không thể nhấc mình lên yên ngựa.

Nội lực trong Kinh Tiêu như thể đã bị tản mác, tựa như người đã bị phế bỏ võ công.

Kim Tiêu nheo mày :

– Quái lạ lá thật.

Ngọc Lan lo lắng nhìn Kim Tiêu :

– Ngạn huynh phải đến đại phu.

Nàng vừa nói vừa bất ngờ điểm vào tịnh huyệt của Kim Tiêu.

Kim Tiêu bối rối :

– Ngọc Lan, nàng làm gì vậy?

– Dù muốn hay không muốn Ngọc Lan cũng phải đưa huynh đến đại phu.

– Ta và nàng không có nhiều thời gian đâu.

Huynh lo cho Mộng Di Hoa, còn muội thì lo cho huynh. Với muội Kim Tiêu quan trọng hơn Mộng Di Hoa.

Nàng nói rồi đỡ Kim Tiêu lên lưng hắc thố, rồi phi thân ngồi sau chàng.

Kim Tiêu miễn cưỡng nói :

– Nàng không sợ người ta cười à?

– Không. Ai cưới cũng được, bởi vì Ngọc Lan đã cùng vào Kỹ lâu với Ngạn Kim Tiêu, thậm chí vào chung một bồn nước nữa. Ai muốn nghĩ Ngọc Lan như thế nào cũng được, chỉ cần Kim Tiêu nghĩ tốt về Đổng Ngọc Lan được rồi.

Kim Tiêu gượng cười nói :

– Ngọc Lan đừng quên, nam nữ thụ thụ bất thân đó.

– Ngọc Lan không màng đến tiểu tiết đó. Nếu nghĩ đến tiểu tiết đó thì bây giờ Ngạn huynh phải…

– Nàng không nói hết lời mà bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Kim Tiêu giả lả hỏi :

– Phải làm sao?

– Tự huynh hiểu đó.

Ngọc Lan khiển con hắc thố phi nước kiệu.

Ngọc Lan khiển hắc thố tìm đến nhà một lão phu trong trấn Vĩnh Xương cùng lúc bình minh cũng le lói cuối đường chân trời.

Nàng gõ cửa.

Kim Tiêu nói :

– Ngọc Lan đừng hối hả như vậy… Kim Tiêu thấy trong mình không sao đâu.

– Huynh đừng có ngăn muội mà.

Kim Tiêu nhìn nàng. Chàng thử vận công. Nội lực nhanh chóng hội tụ vào Đan điền.

Kim Tiêu nheo mày :

– Quái…

Kim Tiêu nghĩ đến nội lực “Dịch Cân kinh” mà Giác Chân đại sư đã truyền cho chàng.

Kim Tiêu nói với Ngọc Lan :

– Ngọc Lan, nội lực của Kim Tiêu đã phục hồi rồi.

Nàng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt hoài nghi.

Ngọc Lan lắc đầu :

– Muội không tin.

Cửa hiệu thuốc dịch nở, một bộ mặt cau có với những nốt đỏ phủ dày.

– Sáng sớm hai người đến tìm ta có chuyện gì?

Ngọc Lan ôm quyền nói :

– Đại phu có thể chuẩn mạch hốt thuốc cho đại ca của tiểu nữ được chứ?

Gã đại phu nhăn nhó :

– Cô nương muốn chuẩn mạch hốt thuốc thì cũng phải chờ trời sáng hẳn chứ. Có đâu mới tinh mơ, sương còn chưa tan hết đã đến quấy rầy ta.

Gã đại phụ lắc đầu rồi nhìn nàng hỏi :

– Cô nương có ngân lượng không vậy?

– Tiểu nữ có.

– Chuẩn mạch hốt thuốc lúc này, ta đòi công cao gấp đôi đó. Phải có nhiều ngân lượng ta mời khám.

Ngọc Lan lấy ra một tờ ngân phiếu đặt vào tay gã :

– Đại phu nhìn xem bao nhiêu. Nếu trị hết bệnh cho Ngạn Kim Tiêu huynh, Ngọc Lan sẽ thưởng thêm cho đại phu?

Gã đại phu liếc nhanh qua tờ ngân phiếu rồi phấn khích hẳn lên.

– Được rồi, được rồi, mời cô nương và công tử vào hiệu thuốc của ta.

Y mở toang cửa để Kim Tiêu và Ngọc Lan bước vào. Chờ hai người yên vị rồi, y mới nói.

– Tiểu thư và công tử tìm đến ta rất đúng thầy rồi đó. ở trấn Vĩnh Xương này người ta gọi ta là Hoa Đà tái sinh. Bịnh gì ta trị cũng hết. Dù cho người sắp chết tìm đến ta cũng biến họ hồi sinh lấy lại sức lực cường tráng như thuở chưa bệnh.

Y chỉ vào ngực mình.

– Tiểu thư có thể đi khắp trấn này hỏi Hoa Đà tái sinh Văn Xiểng, bất cứ ai cũng đều biết.

Ngọc Lan nghiêm giọng nói :

– Chỉ cần Văn Xiểng đại phu chữa trị hết bệnh cho Ngạn huynh, Ngọc Lan sẽ trọng thưởng cho đại phu.

– Tiểu thư yên tâm… bệnh tình của công tử đây đã vào tay ta xem như không còn bệnh nữa.

Kim Tiêu nhìn Văn Xiểng :

– Văn Xiểng đại phu nói nhiều quá về mình e rằng y thuật lại là lang băm không chừng.

Văn Xiểng nhìn Kim Tiêu. Y điểm nụ cười xởi lởi rồi nói :

– Công tử đưa tay cho ta bắt mạch.

Kim Tiêu nhìn Văn Xiểng.

– Hy vọng tại hạ không mắc bệnh nan y để sớm chầu trời.

– Hây… bịnh nan y ta cũng chữa hết như thường. Công tử không phải lo lắng gì cả.

Văn Xiểng vừa nói vừa đặt tay vào mạch môn Kim Tiêu. Đôi chân mày của gã nhíu lại với vẻ thâm trầm suy tưởng.

Văn Xiểng buông tay khỏi mạch môn Kim Tiêu, nhìn chàng chắc lưỡi rồi nói :

– Ái chà….

Ngọc Lan lo lắng hỏi :

– Văn Xiểng đại phu, bịnh tình huynh ấy thế nào?

Văn Xiểng chắt lưỡi. Nghe tiếng chắt lưỡi của gã, Ngọc Lan càng lo lắng bồn chồn hơn.

Buông một tiếng thờ dài như thể rất ngao ngán, Văn Xiểng mới ôn nhu nói :

– Ái chà…

Nghe Văn Xiểng thốt ra lời nói đó, Ngọc Lan càng lo lắng hơn.

Nàng miễn cưỡng hỏi :

– Đại phu Văn Xiểng buông mạch môn Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan Y chắc lưỡi rồi nói :

– Trong y thuật của Hoa Đà sư phụ để lại thì con người được tạo ra bởi âm dương hòa hợp. Nam là dương, nữ là âm, âm dương luôn cân bằng thì mới có sinh lực sung mãn, bằng như mất sự cân bằng đó sẽ dẫn đến những điều đáng tiếc Công tử đây đang thời suy giảm trầm trọng. Nói khác đi, trong nội thể của Ngạn công tử đây là thời âm thịnh dương suy nên sinh lực vô cùng yếu đuối.

Văn Xiểng lại chắc lưỡi :

– Ái chà công tử sẽ chết bất đắc kỳ tử bởi hỏa khí trong nội thể bộc phát mà chết.

Kim Tiêu cau mày.

Văn Xiểng nhìn chàng, thở hắt ra rồi nói :

– Y đạo của Hoa Đà sư phụ để lại răn dạy con người muốn giữ gìn sinh lực phải tuân theo cách sống “Bế tinh, dương khí, tồn thần, thanh tâm, hỏa dục, thụ chân, luyện hình”. Nhưng Ngạn công tử đây đã không tuân theo những cách đó. Công tử đây hẳn là người phong trần đa tình, đa tửu lại có nhiều ham muốn, do đó mới dẫn đến tình trạng âm thịnh dương suy, tình trạng này đưa đến lục phủ ngũ tạng suy kiệt, thần thức bất minh, tâm ô trọc, nếu không kịp đem đến ta chữa trị, nhứt định không qua khỏi con trăng này.

Y nói rồi toét miệng cười.

Kim Tiêu bất ngờ chồm tới, dụng song chỉ thộp lấy lỗ mũi Văn Xiểng.

Chàng gắt giọng nói :

– Lang băm…

Văn Xiểng bối rối ghịt tay chàng :

– Ơ… công tử làm gì vậy?

– Le lưỡi ra.

– Ơ…

Kim Tiêu dồn nội lực vào song chỉ ngắt lỗ mũi Văn Xiểng. Y rú lên :

– A…

Kim Tiêu gắt giọng.

– Le lưỡi ra. Miệng lưỡi của bổn công tử giảo hoạt, nên ta muốn xem cái lười của ngươi méo mó thế nào mà lại còn giảo hoạt hơn bổn công tử.

– Công tử không trị bịnh thì thôi.

Kim Tiêu trừng mắt.

– Ta nói ngươi le lưỡi ra.

Văn Xiểng vội vã le lưỡi, với những tiếng ú ớ.

Kim Tiêu nói :

– Cái lưỡi của ngươi đúng là bị cong một bên mà, nên mới thốt ra những lời nói như vậy với bệnh nhân.

Kim Tiêu đanh giọng nói tiếp :

– Ngươi phải trả lời bổn công tử cho rõ ràng, nếu không Ngạn Kim Tiêu sẽ cắt cái lưỡi ngươi.

Kim Tiêu từ từ đứng lên, nhưng vẫn nắm lỗ mũi Văn Xiểng, buộc gã cũng phải đứng lên theo chàng.

Kim Tiêu trang trọng nói :

– Văn Xiểng đại phu thụ học y thuật của ai?

Văn Xương cố né tránh :

– Văn Xiểng tự học.

– Tự học… tự học là sao?

– Thì tự học…

Kim Tiêu giật mạnh song chỉ về.

Văn Xiểng rú lên.

– Ôi chao.

Y ôm lấy lỗ mũi.

Kim Tiêu hừ nhạt một tiếng rồi nói :

– Hẳn người nào cần đến ngươi, ngươi cũng chỉ nói một câu vừa rồi. Ai cũng có thể kiếm ngân lượng mưu cầu sự sống của mình, nhưng dụng y đạo kiếm ngân lượng thì không thể được rồi.

Vãn Xiểng đại phu nhăn mặt.

Y ngập ngừng nói :

– Công tử cần đến ta trị bệnh mà.

– Ngọc Lan chứ không phải ta. Nếu ngươi là đại phu thật thì hãy bắt mạch cho Ngọc Lan coi.

Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu.

– Ngạn huynh…

Kim Tiêu nhìn lại nàng.

– Nếu Ngọc Lan để cho gã chuẩn mạch hốt thuốc không chừng gã lại nói muội sẽ chết bất đắc kỳ tử, không nửa con trăng, gã cũng lại nói Ngọc Lan đang trong thời kỳ dương thịnh âm suy, cũng trác táng nên lục phủ ngũ tạng suy kiệt chẳng khác gì huynh đâu.

Kim Tiêu quay lại Văn Xiểng.

– Có đúng như vậy không?

Văn Xiểng im lặng không đáp lời Kim Tiêu.

Kim Tiêu đứng lên.

– Ngươi nên bỏ cái mẹo lừa gạt này được rồi đó.

Kim Tiêu vừa nói vừa điểm chỉ xuống mặt bàn.

Cạch…

Chỉ pháp của chàng xuyên thủng mặt bàn.

Văn Xiểng trố mắt nhìn.

Kim Tiêu nhìn lại Văn Xiểng :

– Thế nào… Ngạn công tử có còn là kẻ âm thịnh dương suy, lục phủ ngũ tạng suy kiệt, không sống qua con trăng chứ?

Văn Xiểng nhìn chăm chăm vào lỗ thủng để lại trên mặt bàn mà ngập ngừng nói :

– Hôm nay Văn Xiểng không bắt mạch chuẩn có lẽ tại tổ trác.

Y nhìn lại Kim Tiêu.

– Công tử miễn thứ cho… sắc diện của công tử hồng hào, biểu thị âm dương hòa hợp, sung mãn không có bịnh tình gì cả.

Kim Tiêu hừ nhạt.

– Bây giờ ngươi mới nói được câu nói đó à?

Hừ nhạt một tiếng, Kim Tiêu nhìn lại Ngọc Lan :

– Chúng ta đi.

Ngọc Lan buông tiếng thở dài, rồi gật đầu.

Hai người quay bước ra cửa, bất ngờ Kim Tiêu dừng bước quay lại.

– Văn Xiểng đại phu… trả lại tấm ngân phiếu chứ.

– Ơ…

– Nếu ngươi là đại phu thật, bổn công tử không tiếc, nhưng ngươi lại là lang băm…

có thể dụng thuật y với sự ngu dốt mà giết người nên bổn công tử mới đòi lại tấm ngân phiếu.

– Nhưng đây là tờ ngân phiếu của quí tiểu thư mà.

Kim Tiêu nạt ngang :

– Của ta.

Văn Xiểng thở ra rồi miễn cưỡng trả lại tờ ngân phiếu. Kim Tiêu cho tờ ngân phiếu vào ngực áo rồi quay bước. Chàng vừa đi vừa nói :

– Ngươi nên trị cái bộ mặt đầy trứng cá của ngươi đi, kẻo bộ mặt của ngươi biến dạng khó coi lắm.

Hai người ra khỏi cửa hiệu thuốc.

Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu.

– Huynh hồi phục tự bao giờ vậy?

– Kim Tiêu đã nói với nàng rồi. Kim Tiêu không sao, chẳng qua bị trúng phong hàn độc chưởng, một lúc sẽ tự hồi phục thôi. Nàng lại đưa Kim Tiêu đến gã đại phu Văn Xiểng lang băm này.

Kim Tiêu điểm nhẹ mũi giày, lướt lên yên ngựa.

Nhìn lại Ngọc Lan.

– Nàng cùng cỡi chung một con ngựa với Kim Tiêu hay muốn đi bộ nào.

Ngọc Lan đỏ mặt.

– Không đi chung một ngựa với huynh thì biết dùng cái gì để đi đây.

Kim Tiêu mỉm cười đỡ nàng lên ngựa, ngồi sau lưng mình.

– Ôm ta chặt đó.

Kim Tiêu thúc ngựa rời trấn Vĩnh Xương hướng về Hàm Dương. Chàng vừa khiển con hắc thố vừa nói :

– Ngọc Lan lo lắng cho Kim Tiêu lắm à?

– Huynh còn hỏi như vậy nữa Ngọc Lan không ló lắng cho huynh thì lo lắng cho ai.

Chỉ có Ngạn huynh là không nghĩ đến người ta thôi.

– Thế mà trước đây Kim Tiêu cứ ngỡ nàng hận và rất căm ghét Ngạn Kim Tiêu.

– Trước đây khác, bây giờ khác.

– Tại sao có sự khác biệt đó.

Mặt Ngọc Lan đỏ bừng nóng hổi.

Nàng nhỏ nhẹ đáp lời chàng :

– Muội cũng không biết nữa.

Kim Tiêu mỉm cười thúc con hắc thố phi nhanh hơn trên quang lộ.

Ngọc Lan hỏi Kim Tiêu :

– Ngạn huynh lo lắng cho Mộng Di Hoa lắm phải không?

– Kim Tiêu không biết phải trả lời nàng như thế nào.

Thốt ra câu nói đó, bất giác Kim Tiêu nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa chàng với Di Hoa.

Chàng nghĩ thầm :

– “Ta biết phải nói thế nào với nàng đây nhỉ”.

Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói tiếp :

– Ai cũng lo cho Mộng Di Hoa cả, chứ không riêng một mình Ngạn Kim Tiêu. Bởi vì chuyến đi này Đổng huynh đã đặt tất cả kỳ vọng vào Kim Tiêu. Đổng huynh và Đổng nhị thúc cùng những người khác, nhưng chưa đi đến đâu thì chuyện đã xảy ra. Hỏi làm sao không lo lắng. Nếu chuyện gì xảy đến cho Di Hoa, ta biết nói thế nào với Đổng huynh, hy vọng gã Tà Nhân Vô Diện kia không hại đến Mộng Di Hoa. Chúng ta sẽ gặp lại Mộng Di Hoa ở chỗ Độc chủ Bá Nghị.

Ngọc Lan chợt hỏi :

– Nếu như huynh và Ngọc Lan gặp Di Hoa ở chỗ Độc chủ Bá Nghị lại còn có thêm gã Tà Nhân Vô Diện kia nữa… huynh sẽ tính sao?

Kim Tiêu nhăn mặt khó xử.

– Đến đó rồi hẵng hay. Liệu bề hành xử thôi. Chứ lúc này Kim Tiêu không biết phải làm gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN