Bách Bộ Ma Ảnh
Chương 44: Dĩ vãng oan tình
Dĩ vãng oan tình
Với tâm trạng vừa bần thần vừa hốt hoảng, lão Bửu Chỉnh Tư vội vã bước cứ như có ma đuổi phía sau. Thỉnh thoảng lão lại dừng bước quay đầu nhìn lại như sợ có người nào đó theo chân mình.
Lão Bửu quay lại thảo trang của Ngạn Kim Tiêu, lão đẩy cửa thảo xá bước vào.
Lão sững bước khi nhận ra Ngạn Kim Tiêu ngồi ngay bàn.
Bửu Chỉnh Tư nhìn chàng với ánh mắt ngạc nhiên vì sự tao ngộ bất ngờ này. Lão hối hả bước đến.
– Ngạn lão đệ… ngươi nên trốn đi. Tìm một chỗ nào cực kỳ hoang sơ cùng cốc mà trốn.
– Lão Bửu bây giờ biết sợ rồi à, nếu lão huynh sợ Kim Tiêu chết sao trước đây lại muốn Kim Tiêu chen vào chuyện của Tống Thừa Ân đại ca. Bây giờ thì lại muốn Kim Tiêu trốn.
Kim Tiêu chỉ chiếc ghế.
– Lão huynh ngồi xuống đi. Kim Tiêu có vài chuyện muốn nói với huynh.
– Ta muốn Ngạn Kim Tiêu trốn. Trốn càng xa càng tốt.
– Trốn thì cũng trốn từ từ, làm gì mà lão huynh gấp gáp vậy.
– Có đại họa rồi… ta không ngờ…
Kim Tiêu gắt giọng nạt ngang :
– Im…
Hai cánh môi của lão Bửu Chỉnh Tư mím chặt lại. Kim Tiêu nhìn lão.
Chàng đặt hai tay lên bàn.
– Kim Tiêu và lão huynh sẽ nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn.
Lão Bửu gật đầu.
– Được rồi… ngươi muốn nói gì?
Lão Bửu vuốt râu rồi nói :
– Bửu Chỉnh Tư lão nói trước, sau cuộc nói chuyện này thì ngươi không được ở Dương Châu nữa. Ngươi phải tìm đến một chỗ thâm sơn cùng cốc để mai danh ẩn tích đó, không được lú mặt ra bên ngoài.
Kim Tiêu nheo mày :
– Lão huynh nói vậy, chắc là ở Dương Châu ai cũng biết Ngạn Kim Tiêu là gã đạo soái nên không còn đất dung thân.
– Không phải chuyện đó đâu mà là chuyện khác. Chuyện này còn kinh thiên động địa hơn nữa. Một khi mụ ma đầu biến thái đó biết Ngạn Kim Tiêu mới không còn đất dung thân.
Kim Tiêu nhíu mày :
– Không nói quanh có nữa… từ từ rồi sẽ rõ, bây giờ Ngạn Kim Tiêu hỏi lão huynh.
Lão huynh nói Tà Nhân Vô Diện có quan hệ đến thân phận của Kim Tiêu, do đó Kim Tiêu mới chen vào cái chuyện nhếch nhác của Đổng gia, nhưng cuối cùng thì phát hiện ra mình chẳng có quan hệ gì cả.
Lão Bửu Chỉnh Tư trang trọng hỏi :
– Vậy Kim Tiêu đã diện kiến Tà Nhân Vô Diện chưa?
– Rồi. Không chỉ diện kiến mà buộc y trở lại nguyên dạng của mình. Nói ra lão Bửu không ngờ được. Tà Nhân Vô Diện lại chính là Đổng Kỹ Thượng.
– Đổng Kỹ Thượng.
Lão Bửu vuốt râu.
Sau cái vuốt râu lão với tay về phía chiếc bàn bên cạnh lấy vô rượu. Đặt vò rượu xuống trước mặt. Lão Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu :
– Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng chứ không phải Vương Tự Khan à?
– Không phải, nhưng Kim Tiêu cũng đã gặp Vương Tự Khan tiền bối.
Lão Bửu Chỉnh Tư chồm lên :
– Kim Tiêu đã gặp Vương Tự Khan… ngươi nói thật chứ?
– Chẳng lẽ nói dối với lão làm gì, gặp Vương Tự Khan, còn được Vương tiên sinh chỉ điểm cho dị dung độc nhất vô nhị của người cũng như cách hóa giải thuật dị dung đó.
Ngoài ra Vương tiền bối còn nhắn gởi cho lão huynh nữa.
Bửu Chỉnh Tư vồn vã hỏi :
– Vương Tự Khan nhắn gởi gì?
Kim Tiêu vuốt cằm nhìn Bửu Chỉnh Tư ôn nhu nói :
– Chẳng biết lão trác táng trong Dương Châu kỹ lâu có mối quan hệ gì với Tự Khan tiền bối mà trước khi tiền bối rời bỏ cuộc đời, lại muốn Ngạn Kim Tiêu nhắn với lão huynh. Hãy miễn thứ tất cả những oan tình mà Vương tiên sinh đã gieo ra.
Kim Tiêu thở ra rồi nói :
– Hê… lão huynh đưa Kim Tiêu và mớ chuyện bong bóng này, để giải quyết chuyện riêng của lão huynh phải không. Thật ra lão huynh có quan hệ gì với Vương Tự Khan. Nói cho Kim Tiêu biết. Thà Kim Tiêu biết còn hơn đỡ óc ách cái bụng. Kim Tiêu chi biết gạt người khác không ngờ lại bị lão huynh gạt lại. Người mà Kim Tiêu tâm đắc nhất, xem là tri kỷ của mình lại gạt Kim Tiêu.
Kim Tiêu chỏi tay lên bàn chồm tới :
– Lão huynh không được giấu Kim Tiêu một điều gì cả đó. Có như vậy Ngạn Kim Tiêu mới không phải ấm a ấm ức trong lòng.
Lão Bửu nhìn chàng, rồi thuận tay bưng cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực.
Lão uống rượu mà ngỡ như muốn dùng rượu để khỏa lấp những nỗi lo lắng đang âm ỉ trong lòng.
Đặt vò rượu xuống bàn, lão Bửu chùi mép, rồi hỏi Kim Tiêu :
– Làm cách nào Kim Tiêu gặp được Vương Tự Khan. Sự mất tích của Vương Tự Khan là một bí mật trùng trùng. Ngay cả Giác Chân đại sư, và cả Lão Ngoan Đồng Nhi cũng không thể tìm được câu trả lời đó. Kim Tiêu lại làm được à.
Kim Tiêu với tay bưng vò rượu tu một ngụm rồi mới từ từ thuật lại những chuyện mình đã trải qua và cuối cùng gặp được Vương Tự Khan, chàng cũng không quên nói cho lão Bửu biết về cái chết của Lão Ngoan Đồng Nhi.
Kim Tiêu buông một tiếng thở dài.
– Tất cả cũng bởi chữ tình. Vương Tự Khan tiên sinh vì chữ tình sâu nặng với Trình Tú Trinh để rồi rơi vào lưới tình mà không biết. Cuối cùng thì bị Đổng Kỹ Thượng lợi dụng học tất cả võ công. Dù sao thì Kỹ Thượng không đáng được hưởng cái phần võ công của Tự Khan tiên sinh. Bởi vì Tự Khan không đến Tử Trường theo lời hẹn với Tú Trinh thì Đổng Vị cũng không chết tức chết tưởi. Chính cái chết của Đổng Vị khiến Kỹ Thượng nuôi tâm báo thù. Kim Tiêu lại dốc vò rượu tu một ngụm nữa rồi nhìn lão Bửu nói tiếp :
– Từ ý muốn báo thù, cuối cùng Kỹ Thượng luyện thành bí thuật dị dung của Tự Khan. Nếu Tự Khan trước đây không có ý tranh đoạt thiên hạ với Thiên tử, ngược lại Kỹ Thượng có ý đó, nếu như Kim Tiêu không hủy thuật di dung không biết chuyện lớn gì sẽ xảy ra nữa.
Lão Bửu nhìn chàng bằng ánh mắt thâm trầm, một lúc sau lão hỏi :
– Kim Tiêu.. ta hỏi ngươi nhé.
– Lão huynh còn thắc mắc gì cứ hỏi.
– Khi ngươi gặp Vương Tự Khan, tâm trạng của ngươi như thế nào?
– Thương cảm. Chứng kiến Vương tiền bối bị Kỹ Thượng chặt tứ chi, à không y vẫn còn chừa lại một tay, ai mà không đau lòng.
Kim Tiêu miên man nhìn vào chốn hư vồ rồi nói :
– Thậm chí Ngạn Kim Tiêu đã khóc nữa đó.
– Ngươi khóc à?
Kim Tiêu gật đầu.
– Kim Tiêu còn hứa với Vương tiền bối sẽ tìm người có chữ “Vương” xâm trên lòng bàn tay.
– Ngươi có chữ Vương xâm trên lòng bàn tay. Vậy sao ngươi không cho Vương Tự Khan xem dấu xâm trên lòng bàn tay ngươi.
– Xem rồi… đó chỉ là một vết xâm.
– Tự Khan có nói gì không?
– Thì nhắc với Ngạn Kim Tiêu nhắn lời đến lão huynh.
Lão Bửu buông một tiếng thở dài,bưng cả vò rượu tu ừng ực.
Khi lão đặt vò rượu xuống bàn Kim Tiêu hỏi :
– Thế lão huynh có quan hệ với Tự Khan như thế nào. Người có chữ Vương trong lòng bàn tay là ai vậy?
Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt của lão Bửu khiến Kim Tiêu bồn chồn, chàng miễn cưỡng nói :
– Hình như lão có điều gì muốn giấu Ngạn Kim Tiêu… đúng không?
– Lão phu sẽ nói, nhưng Kim Tiêu phải hứa với ta một điều.
– Hứa điều gì thì lão huynh phải nói chứ, chưa nói cái gì hết, Kim Tiêu làm sao hứa được.
– Chỉ cần Kim Tiêu hứa với ta… khi ngươi đã nghe câu chuyện này rồi ngươi sẽ bỏ qua tất cả, và tìm một nơi thâm sơn cùng cốc không ai biết tới. Sau đó tìm một nữ nhân nơi chốn thôn dã để lập gia thất.
– Hê… hôm nay lão huynh có điều gì mà trang trọng vậy.
– Ngươi hứa đi.
Kim Tiêu chắc lưỡi.
– Kim Tiêu chưa nghe câu chuyện ly kỳ của lão huynh, thế mà lão huynh đã buộc Kim Tiêu phải hứa rồi. Không chừng câu chuyện này cũng giống như những gì lão huynh đã nói. Cuối cùng Kim Tiêu chỉ vướng tay vướng chân vào những chuyện những chuyện ngáo ngạo của giới võ lâm. Thôi được, Kim Tiêu hứa.
Lão Bửu bưng vò rượu tu một hơi dài rồi đặt xuống bàn nhìn Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt của lão Bửu, Kim Tiêu nhíu mày, chàng giả lả nói :
– Lão huynh khó nói lắm à?
– Ta không biết có nên nói hay không.
– Hê… lão huynh đừng có nói vậy chứ. Kim Tiêu và lão huynh dù sao cũng là tri kỷ mà.
– Biết như vậy rồi, nhưng chuyện này…
Lão Bửu bỏ lửng câu nói giữa chừng bưng vò rượu tu ừng ực. Kim Tiêu với tay thộp lấy vò rượu kéo về phía mình.
– Không cho uống nữa.
Lão Bửu chùi mép. Lão buông tiếng thở dài rồi từ tốn nói :
– Thôi được… ta sẽ nói. Nhưng khi Kim Tiêu nghe xong rồi tuyệt nhiên không được trách ta đó.
– Được nghe lão huynh tâm sự, còn trách lão huynh cái gì nữa.
Lão Bửu với tay toan lấy vò rượu nhưng Kim Tiêu lắc đầu :
– Lão huynh nói đi rồi Kim Tiêu sẽ cho lão huynh uống thỏa thê. Thậm chí còn tìm mỹ nhân về hầu hạ lão huynh.
– Kim Tiêu muốn nghe câu chuyện của ta lắm à?
Kim Tiêu gật đầu.
– Rất muốn.
– Tại sao Kim Tiêu muốn?
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, nhìn chăm chăm lão Bửu. Chàng gượng cười rồi từ tốn nói :
– Kim Tiêu có cảm giác câu chuyện của lão huynh có liên quan mật thiết tới Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi nói :
– Đúng là câu chuyện ta sắp nói ra đây có liên quan mật thiết đến Ngạn Kim Tiêu.
– Vậy lão huynh không nói không được đâu. Kim Tiêu đã vì huynh mà nhúng tay chen chân vào chuyện của Tống đại ca. Thậm chí Kim Tiêu suýt chết nữa đó.
Lão Bửu thở dài :
– Ta biết vậy không đặt ngươi vào hoàn cảnh vừa rồi.
– Bây giờ thì tất cả đã lỡ rồi. Tên đã buông khỏi cung, không thể bắt lại được.
Lão Bửu nhìn Kim Tiêu. Lão vuốt râu rồi ôn nhu nói :
– Chính Ngạn Kim Tiêu là người có chữ “Vương” trong lòng bàn tay mình.
– Chính Kim Tiêu. Vậy chữ “Vương” có ý nghĩ gì với Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu thở dài rồi nói :
– Đúng ra ngươi phải là Vương Kim Tiêu mới phải.
Kim Tiêu nghiêm mặt.
– Lão huynh nói vậy có ý gì?
– Vương Tự Khan chính là cha của Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu đứng bật lên :
– Sao? lão huynh lặp lại đi.
– Vương Tự Khan chính là cha của Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu lắc đầu.
Chàng gượng cười rồi đẩy vò rượu về phía lão Bửu, giả lả nói :
– Lão huynh có lẽ đã say rồi thì phải. Hay những mỹ nữ ở kỹ lâu đã thêu dệt một câu chuyện ly kỳ khiến lão huynh bị ám ảnh rồi ngớ ngẩn mới nói ra lời đó.
Lão Bửu lắc đầu :
– Không ai có thêu dệt cả, mà đó là sự thật.Vì sao chữ Vương trên tay ngươi lại nhòe nhoẹt thành một dấu xâm, đó là vì Ngạn Thi Thư xóa nó đi đó.
– Ngạn Thi Thư… đó là mẫu thân của Kim Tiêu.
Lão Bửu gật đầu :
– Đúng… Ngạn Thi Thư là mẫu thân của Kim Tiêu nên ngươi mới mang họ Ngạn.
Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Lão huynh uống rượu đi.
Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi bưng cả vò rượu tu một hơi dài. Lão đặt vò rượu xuống nhìn Kim Tiêu.
– Kim Tiêu có tin những gì ta nói không?
Kim Tiêu nhìn vào mắt lão. Chàng gật đầu buông một câu cụt lủn :
– Tin.
Lão Bửu vuốt râu, mỉm cười rồi nhìn Kim Tiêu từ tốn nói :
– Bửu Chỉnh Tư trước đây là quản gia của Vương Tự Khan. Nói đúng hơn lão chỉ là một nô bọc trung thành của Vương gia. Vương Tự Khan chính là thiếu gia của lão.
Kim Tiêu từ từ thở ra rồi nói :
– Chuyện gì xảy ra giữa mẫu thân và Vương Tự Khan.
– Vương Tự Khan sau khi thất bại bởi Đổng Vị, ôm mối hận tình như một kẻ cuồng tình. Y lúc nào cũng tơ tưởng đến Trình Tú Trinh. Ta phải nói y là một kẻ điên tình thì đứng hơn.
Lão Bửu bưng vò rượu tu một ngụm nhỏ lấy giọng rồi kể tiếp :
– Trước cảnh ngộ của Tự Khan, ta không đành lòng. Nếu để cho y mãi chìm đắm trong nỗi phiền muộn của lưới tình thì y đâu còn là một nam tử hán. Ta đã đưa y đến một kỷ viện tìm một đấng hồng nhan đặng y có thể quên đi nỗi muộn phiền đó. Ta đưa Tự Khan tìm đến Ngạn Thi Thư. Bởi lúc đó Ngạn Thi Thư một kiều nữ tài sắc vẹn toàn.
Kim Tiêu lắc đầu :
– Mẫu thân là một kỹ nữ ư?
– Ngươi tưởng kỹ nữ thì ai cũng xấu ư, ai cũng bán thân nuôi miệng ư. Nghĩ như thế là sai rồi. Ngạn Thi Thư mẫu thân ngươi ở trong kỹ lâu nhưng không phải hạng kỹ nữ bán thân nuôi miệng. Ngạn Thi Thư dùng lời ca, cùng những điệu múa mê hồn để kiếm cái ăn. Và rồi khi gặp Tự Khan… mẫu thân ngươi đã yêu y.
Kim Tiêu gượng cười :
– Cho dù mẫu thân có là một trinh nữ trong trắng nhưng vẫn là người của kỹ lâu.
– Không sai. Nhưng nhờ có Ngạn Thi Thư, Tự Khan đà trở lại thành người. Y đi tìm võ công và cuối cùng là đệ nhất cao thủ. Một cao thủ đệ nhất trong giang hồ mà người của giới võ lâm nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể được như Tự Khan.
– Chính vì là cao thủ đệ nhất, nên phụ thân đã bỏ mẫu thân.
Bửu Chỉnh Tư nhìn Kim Tiêu, buông giọng nói :
– Là một nhân vật lẫy lừng khắp võ lâm giang hồ. Ai nghe đến cũng phải khiêm nhường ôm quyền hành bái. Nếu như phụ thân ngươi muốn trở thành Minh chủ chẳng có khó khăn gì. Thậm chí giới võ lâm còn muốn tôn cha Kim Tiêu thành Minh chủ võ lâm nữa.
Buông một tiếng thở dài, lão Bửu bưng vò rượu tu tiếp. Lão đặt vò rượu xuống bàn chùi mép rồi nói :
– Nhưng không ai biết được. Cha ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất nhưng trong tâm vẫn âm ỉ một chữ tình với Trình Tú Trinh. Mặc dù lúc đó Tú Trinh đã là Đổng phu nhân.
Kim Tiêu lắc đầu :
– Hẳn mẫu thân rất đau khổ?
– Mẹ ngươi không nói lời nào. Cam với số phận của mình. Rồi một đêm tuyết rơi trắng xóa, mẫu thân ngươi đưa ngươi của Vương gia trang. Người trao lại cho Vương Tự Khan, với chữ Vương xâm vào giữa lòng bàn tay ngươi. Ta ngờ đâu kết cục cũng có hậu, nhưng không ngờ Tự Khan…
Kim Tiêu mím chặt hai cánh môi lại với nhau.
– Lão huynh nói đi.
– Tự Khan đã nghi ngờ ngươi không phải là giọt máu của y. Thế là mẫu thân ngươi bồng ngươi đi, và cũng chính tay Ngạn Thi Thư xóa chữ “Vương” trên lòng bàn tay của ngươi.
– Mẫu thân tự kết liễu mạng sống của mình?
Lão Bửu gật đầu :
– Ta tin Ngạn Thi Thư không phải là hạng Kỹ nữ như Tự Khan nghĩ, nên đã quyết định rời Vương gia trang. Ta đã nuôi ngươi từ lúc ngươi lên ba cho đến khi ngươi lên lên mười thì gởi lại vào Pháp Quang tự.
Lão Bửu buông tiếng thờ dài.
Lão nhìn Kim Tiêu. Sắc mặt chàng giãn ra. Lão Bửu nói :
– Kim Tiêu… lão Bửu tin vào lòng độ lượng của ngươi. Và vì sao ta đến kỹ lâu, cũng là thẩm chứng trên thế gian này có được bao nhiêu người như Ngạn Thi Thư.
Lão vuốt râu.
– Không được bao nhiêu người cả. Ngươi hãy theo chân Ngạn Thi Thư mà bỏ qua tất cả những lỗi lầm của Vương Tự Khan.
Kim Tiêu nghiến răng vào nhau nhưng không nói gì. Sắc diện của chàng càng lúc cáng tái dần.
Kim Tiêu nói :
– Còn vì sao lão Bửu muốn Kim Tiêu tìm chốn hoang sơn ẩn thân.
Lão Bửu buông tiếng thở dài rồi nói :
– Ta vừa mới gặp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương tại Dương Châu đệ nhất tửu.
Không ngờ ả ma đầu biến thái này vẫn còn sống.
– Thạch Ỷ Nương có quan hệ gì mà lão Bửu lo lắng như vậy.
– Trước đây Vương Tự Khan đã từng giao đấu với Thạch Y Nương. Vương Tự Khan đã phế bỏ võ công của ả, và buộc ả mãi mãi ẩn tích khỏi võ lâm. ả đã tái xuất giang hồ thì chuyện này không thể xem thường được. Nhất định ả sẽ đi tìm Tự Khan.Và một khi Tự Khan chết thì người ả trút hận phải là hậu nhân của Vương Tự Khan.
– Ngạn Kim Tiêu.
Lão Bửu gật đầu.
Kim Tiêu thở dài rồi nói :
– Lão Bửu biết tất cả mà lại muốn im tiếng tự thân đi tìm thân thế mình.
– Mẫu thân ngươi muốn ta mãi mãi không bao giờ nói cho ngươi biết, mà phải tự ngươi đi tìm. Cây có cội, nước có nguồn. Ta tin ngươi sẽ tìm được cha mình.
– Kim Tiêu đã tìm được, và đã khóc cho phụ thân.
Kim Tiêu bước qua đứng trước mặt lão Bửu. Lão Bửu nhìn chàng.
– Kim Tiêu… ngươi làm gì vậy?
Kim Tiêu bất ngờ quỳ xuống.
Lão Bửu bối rối nói :
– Kim Tiêu… ta và ngươi là lão huynh và hảo đệ mà.
– Không….
Chàng ngẩng lên nhìn lão Bửu.
– Nghĩa phụ…
Nói rồi Kim Tiêu sụp hành đại lễ.
Lão Bửu đứng phắt lên.
– Kim Tiêu.
Kim Tiêu hành đại lễ rồi đứng lên.
Chàng ôn nhu nói :
– Kim Tiêu sẽ tìm lại những gì trước đây phụ thân đã chối bỏ Kim Tiêu.
Chàng nói rồi thi triển “Bách Bộ Hư Tướng” băng ra cửa thảo xá. Lão Bửu hốt hoảng chạy theo.
– Kim Tiêu… Ngươi đi đâu?
Nghe tiếng lão Bửu nhưng Kim Tiêu không dừng cước pháp mà còn gia tăng thêm.
Nhân dạng của chàng nhập nhoạng rồi mất hút vào bóng đêm đang lan dần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!