UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không - Chương 77: "Đừng."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


UAAG - Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không


Chương 77: "Đừng."


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Frankfurt, bang Hessen, Đức.

Air France chỉ có một tuyến đường duy nhất bay đến sân bay Frankfurt, đó là tuyến từ Paris đến Frankfurt. Tháng 4 năm 2021, một chiếc máy bay vận tải Air France cất cánh từ sân bay Charles de Gaulle khi đáp xuống Frankfurt đã rơi tan xác.

Ba người phía Tô Phi đến trụ sở chính của Air France tại Paris để làm rõ những chuyện liên quan. Hôm sau mới khởi hành đến Frankfurt.

Cái máy bay chia năm xẻ bảy bị nhân viên điều tra của EASA dùng khung kim loại xâu chuỗi lại với nhau, tái tạo nguyên vẹn. Nhân viên điều tra cấp cao bên EASA của vụ lần này còn là người quen cũ.

Cao Vân: “Tiến độ điều tra trước mắt đã đến thí nghiệm đương lượng nổ cuối cùng, chúng tôi nghi ngờ hàng hóa ở kho chứa đã xảy ra phản ứng hóa học với nhau dẫn tới phát nổ. Câu hỏi được đưa ra là, tại sao lại phát sinh vụ cháy nổ này, và giới hạn phòng cháy nổ của chiếc máy bay vận tải Boeing 747-8 này là bao nhiêu.”

Mọi người gật đầu, chú Joseph mỉm cười: “Lần này các cậu ráp máy bay nhanh thật đấy.”

Cao Vân cũng bật cười: “Thì nó đâu có rơi thảm quá, đúng không nào? Nếu nó mà đâm núi vỡ thành từng mảnh như Marsha Airlines 123 năm ngoái, thì tin tôi đi, anh bạn của tôi, tôi chẳng muốn ráp nó lại tí nào.”

Ai nấy đều cười phá lên.

Sau khi vào Frankfurt, ba người nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.

Chú Joseph: “Không biết bên Reid với Phục ra sao rồi. Nói thật nhé, đây là công việc ủy thác đầu tiên mà không có họ, chú vẫn chưa quen lắm.”

Tô Phi cũng gãi đầu: “Cháu cũng thấy quái quái, không có RIP khịa sau lưng, người ngợm cứ thấy khó chịu.”

Lina bưng tách cà phê đi tới: “Có lẽ tôi có thể mang đến một tin tốt cho hai người đấy.”

“Là gì vậy?”

Lina nháy mắt: “Trụ sở chính UAAG đã sửa xong, đợi bao giờ chúng ta xong việc lần này thì sẽ được hưởng thụ văn phòng mới đó.”

Tô Phi và chú Joseph: “…”

Chú Joseph lẩm bẩm: “Đây chả phải tin tốt gì sất!”

Ngoài Lina ra thì thực ra người đầu tiên biết trụ sở chính UAAG đã trang hoàng xong không phải chú Jospeh hay Tô Phi, mà là Phục Thành.

Lina không ở trong nước, trang hoàng xong phải có người đến nơi kiểm tra lại, cô đành phải làm phiền Phục Thành.

Ký tên mình lên đơn kiểm tra xong, chiều hôm đó, Phục Thành lại gọi xe đi đến nhà máy Comac.

Anh thay bộ đồ thí nghiệm trắng tinh, đeo găng tay Vinyl rồi bước vào phòng thí nghiệm.

Bốn cái máy tính đang mô phỏng trạng thái cất cánh của loại cánh mới. Trác Hoàn và nhà thiết kế chính họ Ngô lần lượt đứng hai bên màn hình máy tính. Có vẻ lâu nay chưa được nghỉ ngơi tốt, mắt Trác Hoàn nhuốm vẻ mệt mỏi, đầu lông mày nhíu chặt, môi cũng mím lại. Không cần bay thử nghiệm đích thực mà chỉ mô phỏng trên máy tính, nhưng kết quả cải tiến cánh lần này đã làm họ rất bất mãn.

Nhà thiết kế Ngô: “Nếu muốn có được tỉ lệ nâng-kéo* cao khi bay với tốc độ tuần tra cao* thì nhất định phải đảm bảo có đầy đủ biên thất tốc* an toàn, mà lực nâng lại tỉ lệ thuận với hoàn lưu* hình thành ở cánh. Giả dụ muốn thay đổi giá trị hiệu dụng* của hoàn lưu thì phải sử dụng dây cung trung tâm* với độ cong lớn dưới điều kiện Kutta*…”

Đợi anh ta nói xong, vài giây sau, Trác Hoàn mở lời: “Sử dụng đồng thời cả tải trọng biên* trước và sau thì sao?”

(*Tỉ lệ nâng-kéo (Lift-to-drag ratio) Trong khí động học, tỷ lệ nâng-kéo là lượng lực nâng được tạo ra bởi cánh hoặc phương tiện đó, chia cho lực cản khí động học mà nó tạo ra bằng cách di chuyển trong không khí.

*Tốc độ tuần tra: Tức là tốc độ bay tiết kiệm xăng nhấtở trạng thái khi máy bay bay dần lên những nấc độ cao mới và trước khi bắt đầu hạ thấp. Quá trình này thường tiêu hao nhiên liệu nhiều nhất, bởi vì nó sẽ giúp máy bay nhẹ đi và chúc lên một độ cao cao hơn.

*Biên thất tốc (Stall margin): Stall là một tình huống nguy hiểm mà phần chuyển động nâng của cánh máy bay không còn đủ để chống lại trọng lượng của nó, khiến cho máy bay bị mất kiểm soát và rớt. Stall thường xảy ra khi góc của máy bay (AOA) – liên quan đến chuyển động của không khí qua cánh máy bay – đạt đến góc làm giảm lực nâng cánh so với tốc độ dòng khí lưu thông khiến cho mũi của máy bay bị kéo dốc lên và gây ra tai nạn.

 Stall thường xảy ra khi góc của máy bay AOA liên quan đn chuyển động của không khí qua cánh máy bay đạt đn góc làm giảm lực nâng cánh so với tốc độ dòng khí lưu thông khin cho mũi của máy bay bị kéo dốc lên và gây ra tai nạn

*Hoàn lưu: Trong thủy động lực học, tuần hoàn là tích phân đường của trường vận tốc, vây xung quanh một đường cong kín.

*Giá trị hiệu dụng (Effective value): Là 1 khái niệm trong kĩ thuật điện và kĩ thuật đo lường dùng để chỉ giá trị trung bình bình phương

*Dây cung trung tâm (là đường gạch đỏ nằm giữa aerofoil/profile)

Dây cung trung tâm là đường gạch đỏ nằm giữa aerofoilprofile

*Điều kiện Kutta: Trong động lực học chất lỏng, điểm đình trệ là một điểm trong trường dòng chảy nơi vận tốc cục bộ của chất lỏng bằng không.Trên một cơ thể có một điểm sắc nét như cạnh đuôi của một cánh, điều kiện Kutta chỉ định rằng một điểm đình trệ nằm ở điểm đó. Đường thẳng tại một điểm đình trệ vuông góc với bề mặt của cơ thể.

*Tải trọng biên: Tiếng Anh là Edge Load, hiện vẫn chưa tìm ra định nghĩa nào bên tiếng Việt, mà đọc bên tiếng Anh toàn thuật ngữ cũng không hiểu lắm… Đại khái là trạng thái khi hai biên ma sát với nhau?)

Ngô Huy sửng sốt: “Cái đó hoàn toàn khác với ý tưởng thiết kế ban đầu của chúng ta, phải xây dựng lại từ đầu.”

Trác Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Phục Thành: “Em thấy sao? Em có kinh nghiệm lái MaiFei F475neo mà.”

Mọi người đồng loạt nhìn Phục Thành.

Phục Thành liếc Trác Hoàn rồi đáp: “Loại máy bay mới – neo – của Mạch Phi không sử dụng kết cấu tải trọng biên trước và sau, song dựa trên kết quả thí nghiệm hai chiều của mặt cắt cánh thì…” Anh dừng đoạn, nhớ lại mô hình lực nâng của máy bay kiểu mới của Mạch Phi mà anh và Trác Hoàn phải tốn gần hai tháng để nghiên cứu tại Los Angeles. Anh trầm ngâm một lát mới đáp: “Tôi nghĩ là được. Thầy Trác nghĩ sao?”

Trác Hoàn nhìn anh với vẻ suy tư, vài giây sau, hắn mới quay đầu sang nói với các nhà thiết kế của Comac: “Bỏ thêm tải trọng biên trước và sau vào, sau đó hẵng tiến hành thí nghiệm lại.”

“Rõ.”

Trong cả căn phòng thí nghiệm và thiết kế của Comac, chỉ có một mình Trác Hoàn là có kinh nghiệm thiết kế loại máy bay thân rộng cỡ lớn tiên tiến nhất thế giới.

MaiFei F485 là một trong những máy bay chở khách thân rộng xuất sắc nhất ngành hàng không thời nay.

Về những thiết kế liên quan đến Comac CR939, khi vừa mới đặt chân đến nhà máy Comac, không một ai biết rằng Trác Hoàn đã phải mất non nửa tháng trời gần như không chợp mắt để đọc hết toàn bộ bản vẽ thiết kế. Comac trao sự tín nhiệm to lớn cho người đàn ông này, và trong điều kiện Trác Hoàn thậm chí còn không phải nhà thiết kế của Mạch Phi, họ vẫn tặng bản vẽ này cho hắn mà chẳng giữ lại điều chi. Đồng thời, Trác Hoàn cũng đưa ra một câu trả lời thuyết phục tương xứng.

Trong phần lớn thiết kế của CR939, người ta không gặp vấn đề nào về hệ thống. Tuy nó không đạt được mức tiêu chuẩn của máy bay chở khách thân rộng đứng đầu thế giới, song ít ra đã có thể tạm thời chạm đến series Boeing 777. Nếu nhất quyết muốn cải tiến thì thứ thực sự giúp giảm bớt chi phí vận hành, trở thành vũ khí bí mật của máy bay sẽ là loại hình cánh mới.

Sau khi kết thúc lần bay thử nghiệm thứ ba, dưới sự yêu cầu của Trác Hoàn, Phục Thành cũng tham gia đội thiết kế, bởi anh là một trong hai người duy nhất từng chiêm ngưỡng MaiFei F475neo, còn tự mình lái nó.

Đến nước này rồi mà Trác Hoàn lại đột nhiên quyết định thay đổi mô hình cơ bản của cánh một cách triệt để, việc bỏ đi tất cả và làm lại từ đầu này là sự khảo nghiệm nghiêm trọng cho cả đội thiết kế. Song, nhà thiết kế chính Ngô không phản đối, hơn một nghìn nhà thiết kế của Comac cũng chẳng khước từ.

Hệt như mỗi một chiếc đinh đóng khít trong dây chuyền sản xuất, ai nấy đều vùi đầu im lặng làm công việc của mình. Tăng ca, làm thêm giờ đã trở thành chuyện thường thấy nhất.

Cửa kính tự động mở sang hai bên, Phục Thành xoa cổ tay nhưng nhức, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bước đến quầy bar ăn uống.

Anh mua đại một cái bánh mì từ máy bán tự động, vừa cắn bánh mì vừa nhìn điện thoại. Anh đang xem ảnh du lịch Paris chị họ mình đăng ngày hôm qua thì bỗng điện thoại rung nhẹ. Phục Thành mở thông báo ra, im lặng đoạn, song chẳng đáp lại.

Chẳng mấy chốc, lại có vài nhà thí nghiệm đi ăn cơm với nhau.

Một nhà thí nghiệm trẻ trong số đó nhìn thấy Phục Thành bèn vẫy tay với anh, mấy người cùng đi đến và ngồi xuống cạnh anh.

“Anh chỉ ăn mỗi một chút này thôi hả, Thiếu tá Phục?”

Phục Thành mỉm cười: “Ừ, tôi không có hứng ăn lắm.”

Anh đặt điện thoại xuống bàn, không xem nữa, mấy người ngồi đấy bắt đầu trò chuyện với nhau.

Sau khi mấy nhà thí nghiệm trẻ tuổi ấy rời khỏi phòng thí nghiệm thì sẽ tám mấy chuyện lặt vặt. Khi thì than vãn suất ăn bình thường hôm nay quầy bar làm quá dở, mùi cá quá nồng; khi thì kêu ca số liệu thí nghiệm hôm nay vượt quá điểm tới hạn, lại phải tính toán lần nữa.

Phục Thành nghe họ nói câu được câu chăng, từ tốn ăn bánh mì.

Một nhà thí nghiệm trong đó quay đầu nhìn anh: “Thiếu tá Phục này, điện thoại anh cứ rung suốt, anh không cần đọc xem sao hả?”

Phục Thành cứng người lại: “Chắc là quảng cáo trên ứng dụng đấy.”

Các nhà thí nghiệm gật đầu, không hỏi thêm.

Một phút sau, Phục Thành vừa ăn hết cái bánh mì thì điện thoại bỗng rung dữ dội. Anh mím môi, mở điện thoại ra bèn thấy hai chữ “Tô Thiểu” nhấp nháy trên màn hình. Anh im lặng nhìn một giây, đoạn đứng dậy nói: “Tôi đi nghe máy.”

Phục Thành dọn túi bóng trên bàn, vừa nghe điện thoại vừa đi về phía ban công.

Lúc Trác Hoàn và nhà thiết kế Ngô đi ra khỏi phòng thí nghiệm thì bắt gặp bóng dáng đã đi xa của Phục Thành.

Trác Hoàn ngước mắt dõi theo bóng dáng của Phục Thành, nhà thiết kế Ngô không kiêu kì, ngồi thẳng xuống ghế ban nãy Phục Thành ngồi. Vài nhà thí nghiệm tức thì đứng dậy, lật đật hô: “Chào thầy Ngô!”

Ngô Huy phất tay: “Ngồi xuống cả đi. Không ở phòng thí nghiệm thì chẳng cần phải quy củ lắm đâu, tôi chỉ ăn một bữa cơm thôi mà. Ban nãy là Thiếu tá Phục nhỉ, chưa gì đã ăn xong rồi?”

Nhà thí nghiệm ngồi bên cạnh Ngô Huy gật đầu: “Thiếu tá Phục ăn mỗi cái bánh mì nên nhanh hơn chúng tôi nhiều.”

Ngô Huy: “À à, cậu ấy đi đâu vậy, đó không phải hướng đến phòng thí nghiệm.”

Một nhà thí nghiệm còn trẻ cười khà khà: “Hình như đi nghe điện thoại của bạn gái đó.”

Ngô Huy trợn mắt: “Tiểu Phục có bạn gái rồi?”

Một nhà thí nghiệm khác đỡ lời ngay: “Ban nãy tôi nghe Thiếu tá Phục nghe máy, là giọng nữ. Nên chắc là… bạn gái?”

Ngô Huy cảm khái: “Tuổi trẻ tuyệt vời thật đấy.”

Trác Hoàn trưng bản mặt vô cảm đi lướt qua cái bàn đông người này. Hắn đi đến trước máy bán hàng tự động, đứng ngắm mãi mới mua một chai coca.

Những nhà thí nghiệm này nói đúng, Phục Thành nghe máy của một người con gái thật, đó là Tô Thiểu.

Kể từ cái lần đưa Tô Thiểu về nhà sau buổi họp lớp và từ chối lời thổ lộ của cô ta, Phục Thành không còn liên lạc gì với cô ta nữa. Song, tin nhắn wechat có thể chống chế là không phát hiện, chứ điện thoại lại không thể không nghe. Sau khi nghe máy, biết được ý định của cô ta, Phục Thành im lặng, đoạn nói: “Không sao, chỉ một bữa cơm thôi mà.”

Chất giọng đáng yêu của người phụ nữ đó nghe qua điện thoại nom càng thêm dịu dàng: “Như vậy sao được, cái lần anh bao bữa cơm Pháp kia em vẫn chưa mời lại. Phục Thành à, anh từng đồng ý với em là sẽ để em mời lại anh rồi mà. Lẽ nào tại tuần trước em bộc bạch những lời đó với anh nên anh không muốn gặp em nữa?”

“… Không phải.”

“Vậy để em mời anh nhé.”

“Thật sự không sao hết.”

Tô Thiểu bật cười: “Thôi được rồi, em thẳng thắn với anh luôn, em mời anh đi ăn là có mục đích riêng cả.”

Phục Thành hơi sửng sốt.

Anh còn chưa kịp mở miệng thì Tô Thiểu đã nói tiếp: “Tuần này em phải chuyển nhà nên định nhờ anh đến giúp. Là ngay chủ nhật, em phải chuyển nhà, đã gọi xe vận tải rồi nhưng vẫn còn rất nhiều đồ đạc. Em có tìm người khác, nhưng họ đều vừa khéo có việc cả. Phục Thành à, anh giúp em chuyển nhà được không anh? Em mời anh đi ăn nha, xin anh đó, xin anh đó, xin anh đó.”

Phục Thành im lặng mãi mới đáp: “Ừ.”

***

Tô Thiểu và Trác Hoàn sống trong cùng một khu chung cư.

Phục Thành không ngờ mình bước vào tòa nhà này lại là để giúp người ta chuyển nhà.

Tô Thiểu sống tại tầng bảy, diện tích nhỏ hơn căn phòng của Trác Hoàn một nửa. Vừa vào nhà, rất nhiều đồ đạc đã được thu gom, dưới đất toàn thùng carton, song vẫn còn rất nhiều đồ lẻ tẻ khác chưa dọn hết. Đến khi Phục Thành dọn vào hai cái thùng to bự chảng xong thì đã là 11 giờ trưa.

Tô Thiểu bóp vai: “Xong rồi, cảm ơn anh nhé, Phục Thành. Em đợi mỗi người bên công ty chuyển nhà chiều nay đến đưa mấy thứ này đi nữa thôi.”

Phục Thành lắc đầu: “Không có gì.”

Tô Thiểu nhìn vào mắt anh, lát sau mới mỉm cười: “Đi thôi, em mời anh đi ăn. Em đã đặt chỗ trước rồi, ngay gần đây.”

Nhà hàng Tô Thiểu đặt nằm ở đối diện khu chung cư, là một nhà hàng Tây.

Tiếng đàn dương cầm du dương và dịu êm chậm rãi cất lên trong phòng ăn, giữa mỗi bàn có một khoảng trống nhằm đảm bảo sự riêng tư tương đối. Trong sảnh chẳng có mấy ai, cực kì yên tĩnh. Sau khi cả hai ngồi xuống, đặt mấy món theo mùa trong thực đơn thì bắt đầu tán gẫu với nhau.

Chủ yếu vẫn là Tô Thiểu nói.

Hệt như đó đã là thói quen ngầm được thừa nhận khi cả hai ở bên nhau vậy. Từ cái lần gặp mặt đầu tiên vào mười năm về trước cho đến hiện tại, Phục Thành vẫn luôn là bên lắng nghe, còn cô gái kia sẽ là người thủ thỉ bên tai anh. Mười năm trước, cô gái kia kể tràng giang đại hải xong mà chỉ nghe một câu “Ừ” khẽ khàng từ cậu trai nọ thì sẽ bĩu môi trách cứ: “Phục Thành, rốt cuộc anh có nghe em nói gì không đó, anh không thích em chăng?”

Nhưng bây giờ, Phục Thành vẫn mang dáng vẻ ôn hòa và bình tĩnh đó, song Tô Thiểu đã không còn có thể hỏi câu này thành lời nữa.

Nhìn chàng trai tuấn tú ngồi đối diện, Tô Thiểu chậm rãi siết chặt chiếc ly chân dài đựng vang đỏ, từ sâu trong đôi mắt lóe ánh sáng u tối. Lúc Phục Thành dời mắt từ cửa sổ về chỗ cô ta, cô ta che miệng cười khẽ ngay tức thì, cất giọng nói chứa chan bao cam chịu và buồn bã, như đang làm nũng: “Sao anh chẳng tò mò gì về em vậy? Anh không muốn hỏi em tại sao lại phải chuyển nhà đột ngột vầy sao?”

Phục Thành im lặng: “Tại sao?”

Người phụ nữ xinh đẹp thở dài thườn thượt: “Sau khi ly hôn, sống chẳng mấy dễ dàng. Ở một căn phòng lớn thế kia thì phí điện nước quá là đắt đỏ.”

Phục Thành: “… Ừ.”

Tô Thiểu: “…”

Một lát sau, “Phục Thành, anh không biết nói thêm đôi ba chữ hả!”

Rõ là một câu trách móc, ấy thế mà lúc thốt ra khỏi miệng người phụ nữ này lại nghe rất đỗi bùi tai và uyển chuyển.

Phục Thành thực sự không biết nên nói gì cho phải. Anh nhận ra ý của Tô Thiểu, nhưng trái tim anh rỗng tuếch, kể cả cô gái mình từng thích đang ngồi trước mặt, đang ám chỉ mình, đang ra hiệu rõ mười mươi với mình, anh vẫn không thể cho cô một lời đáp lại. Sau sự im lặng ngắn ngủi, Phục Thành toan mở lời thì chợt nghe một giọng nói cố ý cất cao đằng sau: “Ồ, trùng hợp nhỉ.”

Người anh thoáng chốc cứng đờ.

Tô Thiểu ngẩng đầu, nhìn gương mặt điển trai và lạnh như tiền kia, chẳng mấy mà cô ta cũng nhớ ra thân phận của người này. Cô ta đưa tay vén mái tóc buông lơi bên tai, cười tít mắt hỏi: “Chào anh, tôi nhớ anh là bạn của Phục Thành thì phải?”

Trác Hoàn một tay đẩy gọng kính râm, một tay xách túi nilon lấy từ cửa hàng tiện lợi. Hắn cụp mắt nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, sau đó cúi đầu hỏi Phục Thành: “Phục Thành, em đang ăn hả?” Ngữ điệu thong dong và tùy ý.

Phục Thành từ tốn ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt mình bằng vẻ bình tĩnh: “Phải. Thầy Trác cũng đến ăn à?”

Trác Hoàn nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, không ngại thêm tôi chứ?”

Phục Thành hãy còn chưa đáp thì Tô Thiểu đã đỡ lời ngay: “Không ngại đâu, anh ngồi ăn cùng đi.”

Đã nói là ngồi ăn cùng rồi, giờ mà từ chối thì có hơi quá. Phục Thành ngồi dịch vào phía trong ghế sofa, nhường ra một chỗ cho Trác Hoàn.

Nhân viên nhanh chân đi tới, Trác Hoàn gọi món xong bèn khép thực đơn, nói với phục vụ: “Đưa một chai Pétrus tới.”

Nghe vậy, Tô Thiểu biến sắc.

Còn phục vụ lại chẳng thấy lạ gì, cậu ta hỏi: “Thưa ngài, hiện nay trong nhà hàng có một chai Pétrus 2009, ngài thấy được không ạ?”

Trác Hoàn hơi nhướn mày, nói với giọng đầy miễn cưỡng: “Cũng được.”

Phục vụ đi rồi, Tô Thiểu mới cười mỉm hỏi: “Phục Thành à, anh vẫn chưa giới thiệu  người bạn này của anh cho em biết, ấy là phải xưng hô với anh ấy ra sao.”

Phục Thành bình tĩnh đáp: “Anh ấy tên Trác Hoàn. Thầy Trác này, đây là bạn cấp ba của tôi, Tô Thiểu.”

Tô Thiểu nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Hóa ra là anh Trác. Anh Trác có nghiên cứu về rượu vang chăng? Rất lâu trước tôi từng uống một chai Pétrus, là chai 2002, mùi ngọt lắm, khi nghiền ngẫm lại thấy nồng nàn.”

Trác Hoàn nhìn cô ta, cười khẽ: “Tôi có chút đỉnh cổ phần công ty Pétrus.”

Tô Thiểu: “…”

Trác Hoàn: “Lần trước tôi thấy cô Tô ở dưới nhà tôi. Cô Tô cũng sống trong chung cư đó à?”

Tô Thiểu: “Hôm nay đúng lúc tôi chuyển nhà, trước đó vẫn luôn ở đấy.”

Trác Hoàn tháo kính râm xuống, đưa cho Phục Thành, “À” một tiếng đầy từ tốn: “Sao bỗng dưng chuyển nhà vậy?”

Động tác đưa kính râm của Trác Hoàn quá đỗi đương nhiên, Tô Thiểu còn chưa nhận ra điều gì khác thường thì Phục Thành lại cụp mắt nhìn cái kính râm này, mãi vẫn chẳng đưa tay ra nhận. Sau vài giây tay lơ lửng trên không, Trác Hoàn quay đầu nhìn Phục Thành.

Bốn mắt chạm nhau.

Mãi sau, nụ cười trên mặt Trác Hoàn dần tắt lịm, hắn rút tay về.

Phục Thành: “Bữa hôm nay để anh mời đi.”

Tô Thiểu nhìn anh một cách ngạc nhiên: “Phục Thành?”

Tầm mắt Trác Hoàn lia qua lia lại giữa hai người họ, hờ hững hỏi: “Ồ, hóa ra là cô Tô đây mời?”

Tô Thiểu đành đáp: “Phải, hôm nay Phục Thành phụ tôi chuyển nhà, mà vừa khéo lần trước anh ấy từng mời tôi một bữa, lần này tôi muốn mời lại.”

Trác Hoàn: “À, không cần đâu, tôi sẽ tự thanh toán.”

Cuối cùng Tô Thiểu cũng âm thầm thở phào.

Chẳng mấy chốc, điểm tâm trước bữa đã được bưng lên.

Phục Thành vốn đã chẳng thích nói chuyện, bây giờ tự dưng có thêm một Trác Hoàn, Tô Thiểu cũng thấy ngại. Song, cô ta rất sõi giao tiếp, chưa gì đã tìm được đề tài thích hợp để bắt chuyện.

“Anh Trác này, anh là đồng nghiệp của Phục Thành à?”

Phục Thành: “Anh ấy là sếp của anh.”

Tô Thiểu cười khẽ, má lúm đồng điếu nhỏ xinh nở rộ trên khóe môi cô ta: “Anh Trác đây quả là tuổi trẻ tài cao.”

Lúc món khai vị được bưng lên, phục vụ cũng bưng chai vang đỏ lên cùng.

Sau khi đổ rượu sang decanter*, phục vụ rót vang đỏ cho cả ba. Trác Hoàn không nói vang đỏ do một mình hắn gọi, Tô Thiểu thấy Phục Thành chẳng nói năng gì bèn không nhắc đến vụ này. Cô ta nhận vang đỏ từ chỗ người ta.

(*Decanter là bình chiết rượu vang, được làm chủ yếu từ thủy tinh hoặc pha lê, có công dụng chính là giúp rượu vang tiếp xúc nhiều hơn với không khí để thức uống này trở nên ngon hơn. Bình Decanter thường được sử dụng để phục vụ rượu vang đỏ trong các nhà hàng – khách sạn.)

Nhấp nhẹ một chút, Tô Thiểu nhìn màu đỏ sẫm như đen thuần trong ly rượu: “Mùi nấm cục, mùi tannin* chan chát, vẫn là mùi hương trong trí nhớ tôi.”

(*Mùi tannin: Ở đây là mùi từ vỏ nho, cuống nho, hạt nho.)

Trác Hoàn: “Cô Tô rất dày công nghiên cứu vang đỏ nhỉ?”

Tô Thiểu cười mỉm: “Thi thoảng tôi sẽ thử chun chút. Ngày xưa cũng từng nếm thử kha khá nên có hiểu biết đôi chút.”

Trác Hoàn như cười như không: “Đó là một sở thích cao cấp, rất phí tiền, phải bồi dưỡng từ nhỏ.”

Nụ cười trên mặt Tô Thiểu hơi sượng lại.

Trác Hoàn: “Trong bốn khu vực sản xuất rượu nho nổi tiếng nhất của Bordeaux, tôi thích nhất là Pomerol. Mà trong trang trại rượu của Pomerol, Pétrus là loại xuất sắc nhất. Cô Tô từng đến Pháp chưa?”

Tô Thiểu ngấm ngầm cảm nhận được địch ý lạ lùng, nhưng cô ta không biết lí do là gì, chỉ đành mỉm cười đáp: “Tôi từng đi Paris một lần.”

Trác Hoàn: “Đến Maldives bao giờ chưa?”

Người Tô Thiểu cứng ngắc: “Đến rồi. Anh Trác hỏi cái này làm gì?”

Trác Hoàn nhìn điệu bộ cố tỏ ra bình tĩnh của cô ta, cười khẩy một tiếng. Hắn đang định nói thì Phục Thành chợt đứng dậy: “Anh đi vệ sinh.”

Trác Hoàn nhìn về phía anh: “Tôi cũng đi.”

Phục Thành chẳng đáp.

Hai người một trước một sau đi về phía nhà vệ sinh, Tô Thiểu giơ cái ly chứa vang đỏ, nhìn bóng dáng họ rời đi. Đến khi cả hai mất dạng, người phụ nữ kiều diễm này hơi hếch cằm nhìn cái túi nilon của cửa hàng tiện lợi mà Trác Hoàn tiện tay đặt trên sofa. Cô ta nheo mắt, bắt đầu nghĩ suy.

Sau khi đi ra khỏi buồng vệ sinh, Phục Thành vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng dựa cửa đằng kia. Anh dừng bước, mắt nhìn thẳng đi đến bồn, bắt đầu rửa tay.

Tiếng nước rào rào là tiếng động duy nhất.

Ánh sáng vàng ấm nhập nhoạng chiếu từ cái đèn tường chạm trổ hoa lá rọi xuống sợi tóc hơi dài của Trác Hoàn, hắt lên thành lớp sáng vàng nhạt. Phòng vệ sinh đốt mùi quýt thoang thoảng, Trác Hoàn hai tay đút túi, ngước mắt nhìn chàng thanh niên trong gương.

Vài giây sau, hắn mới cười nhạt mở lời: “Em thích một ả đàn bà như vậy à, Phục Thành?”

Phục Thành cúi đầu rửa tay, không hé răng.

Trác Hoàn: “Hai người đang hẹn hò?”

Phục Thành vẫn làm thinh.

Trác Hoàn khẽ tặc lưỡi, như đang tự hỏi tự đáp: “Không giống lắm, lúc hẹn hò em thích để phái nữ mời cơm sao? Em đang theo đuổi ả hay ả đang theo đuổi em?” Dừng đoạn, “À, ả đang theo đuổi em.”

Phục Thành tắt vòi nước, lấy cái khăn lau tay.

Trác Hoàn: “Trông vẻ ngoài ả cũng tàm tạm đấy, mà sao cứ phải theo đuổi em cho bằng được vậy? Lúc gặp ả, tôi cứ có cảm giác như đã từng thấy đâu đó. Loại đàn bà này quen mắt lắm, em có biết tôi từng thấy ở đâu không?” Như vốn chẳng nghĩ sẽ nghe được câu trả lời của chàng trai này, Trác Hoàn đáp luôn: “Trên giường bố tôi.”

Phục Thành giương mắt lên nhìn, giọng lạnh tanh: “Thầy Trác, ngài quá đáng quá rồi.”

Nụ cười trên mặt Trác Hoàn dần tắt, hắn lạnh giọng hỏi ngược lại: “Tôi quá đáng như nào?”

Phục Thành: “Ngài không biết nói về một cô gái như vậy là một hành vi cực kì đáng ghê tởm hay sao?”

Như nghe thấy câu gì buồn cười lắm, Trác Hoàn bật cười hai tiếng một cách phô trương như chẳng thể tin nổi. Phục Thành siết chặt tay, xoay người toan đi thì bị Trác Hoàn giữ cổ tay lại.

“Tôi tởm chỗ đ*o nào?”

“Mỗi một chữ ngài thốt ra đều làm tôi thấy buồn nôn.”

“Mẹ kiếp!”

Trác Hoàn ghì chặt cổ tay anh, đè anh lên tường. Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi mà nhả từng chữ một: “Tôi tởm? Ả đàn bà ngồi ngoài kia, nửa năm trước từng sinh một đứa con trai cho một ông già 60, cầm 5 triệu cuốn gói chạy ngay. Rồi đ*t mẹ, em nói tôi tởm?”

“Ả đi Maldives làm đĩ, bò lên biết bao nhiêu là giường, thế mà em nói tôi tởm?”

“Căn phòng đó, mẹ nó chứ, căn phòng mà em chuyển nhà, dọn đồ hộ ả. Tại sao ả lại phải chuyển nhà? Bởi vì đó vốn dĩ đếch phải nhà của ả. Bây giờ ả không muốn làm điếm nữa, ả muốn làm vợ người ta. Ả tìm được em, ả muốn gả cho em. Và rồi Phục Thành, đ*t mẹ em nói tôi tởm?”

Nghe những lời này, Phục Thành đã từ ngạc nhiên đến chết lặng cùng cực. Anh làm thinh cúi gằm mặt, chẳng nói chẳng rằng.

Trác Hoàn tức quá hóa cười, vươn tay nâng cằm anh lên thì bị anh né tránh.

Bầu không khí đặc quánh chỉ trong cái chớp mắt.

Mãi sau, Phục Thành cúi đầu, giọng khàn khàn: “Tại sao ngài lại điều tra về Tô Thiểu?”

Người Trác Hoàn cứng đờ, hắn cười khẩy: “Bộ chả phải em thích phụ nữ sao?”

Phục Thành ngước mặt nhìn hắn.

Trác Hoàn nở nụ cười cay nghiệt, giọng từ tốn nhưng đầy châm chọc: “Ồ, hóa ra em thích loại đàn bà như thế.”

Phục Thành giương mắt, lặng thinh nhìn chăm chú gương mặt của người đàn ông ấy. Anh chỉ im lặng mà nhìn, rồi bình tĩnh tránh khỏi cánh tay hắn, xoay người đi ra phía cửa. Mỗi một bước đi như kéo dài quá đỗi, chân như bị đổ đầy chì, trái tim đau đớn khôn kể, cuống họng thắt lại, chẳng thốt được một lời, không còn lời nào để bộc bạch.

Phục Thành đi đến chỗ cửa, gạt tay nắm xuống.

Ngay sau đó, đằng sau có tiếng bước chân rất nhanh. Phục Thành xoay người theo phản xạ, một nụ hôn nóng cháy mạnh mẽ ấn xuống, khỏa lấp hô hấp của anh. Đôi mắt anh trợn to ngay tức thì, hơi thở thuộc về Trác Hoàn ùn ùn kéo đến và xâm chiếm lấy anh. Đến vài giây sau, anh mới nhớ đến việc giãy giụa, song hai tay Trác Hoàn đã ôm chặt mặt anh, đè anh giữa người hắn và ván cửa, hôn một cách suồng sã.

Cuối cùng, người đàn ông này hết nhịn nổi, vươn lưỡi vào miệng chàng trai ấy, điên cuồng mút liếm.

Phục Thành bắt đầu đẩy hắn ra, Trác Hoàn cất giọng khản đặc như đang cầu xin: “Đừng.”

Một tiếng này như ảo giác vậy.

Phục Thành lại ngây ra như phỗng.

Lúc anh hoàn hồn lại thì một bàn tay của hắn đã vòng lấy eo anh, tay kia ôm trọn gáy anh, mắt nhắm nghiền, cắn bờ môi anh, hôn một cách triền miên. Phục Thành cũng bất giác nhắm mắt lại. Đầu tiên, anh hôn người ấy như một sự thăm dò, thăm dò mùi hương quen thuộc mang tên Trác Hoàn, để rồi cuối cùng là màn đáp trả nồng nhiệt.

Đằng sau ván cửa mỏng có tiếng gõ cửa nhẹ.

Tô Thiểu đứng ngoài cửa hỏi: “Phục Thành, anh vẫn chưa xong hả?”

“Anh Trác?”

Giọng nói của người đàn bà ấy chẳng những không gián đoạn nụ hôn của cả hai mà còn làm nó thêm cuồng nhiệt. Tưởng như muốn hung hăng nuốt trọn chàng trai trước mắt này vào bụng, tưởng như muốn làm cuộc “vận động” với anh, Trác Hoàn hôn lên mũi anh, hôn lên mắt anh. Cuối cùng, hắn lại quay lại với đôi môi đang không ngừng thở dốc. Ấy là nụ hôn đầy mập mờ và rất đỗi khăng khít.

Tô Thiểu gõ cửa mấy bận rồi bỏ cuộc.

Phục Thành hít thở sâu để hô hấp bình thường lại. Một phút sau, anh khôi phục như thường, đưa tay lau nước miếng ướt nhèm bên khóe miệng, xoay người toan mở cửa đi. Trác Hoàn ôm anh từ phía sau, gác cằm lên bờ vai anh.

“Phục Thành à.”

Giọng hắn nghe thật gợi cảm và trầm khàn làm sao.

Phục Thành nhắm mắt, gỡ tay hắn ra.

Trác Hoàn cúi đầu, sợi tóc dài mơn trớn gò má Phục Thành.

Trong nhà vệ sinh, vòi nước vẫn chưa tắt hẳn, giọt nước rơi trên bề mặt đá cẩm thạch. Chúng nhỏ từng tiếng một, tí tách, tí tách.

“… Quay về đi, được không em?”

*Tác giả:

Về chuyện có một độc giả nêu ra vấn đề ở cốt truyện, nếu bạn muốn xem cốt truyện chỉ mang tính chất “truyện” thì đề nghị hãy đợi đến quyển sau. Quyển kế tiếp cũng là quyển cuối cùng, tên là “Tấm lòng của biển cả.”

Cá nhân tôi không nghĩ rằng cốt truyện chỉ có kiểu khô khan kia mới gọi là cốt truyện, cho nên quyển này chủ yếu đề cập tới quá khứ của hai nam chính. Lấy ví dụ như huấn luyện viên Tề ở chương trước, đó không phải lần đầu tên ông ấy xuất hiện, mà là ở chương trước khi cho vào VIP (Trước chương 15). Nội dung quyển này sẽ chủ yếu kể lại những câu chuyện của quá khứ, kể cho các cô biết hai người đã trải qua những gì mới trở thành con người của hiện tại.

 Stall thường xảy ra khi góc của máy bay AOA liên quan đn chuyển động của không khí qua cánh máy bay đạt đn góc làm giảm lực nâng cánh so với tốc độ dòng khí lưu thông khin cho mũi của máy bay bị kéo dốc lên và gây ra tai nạn

Dây cung trung tâm là đường gạch đỏ nằm giữa aerofoilprofile

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN