Thiên Sư Không Xem Bói - Chương 57: Hải quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Thiên Sư Không Xem Bói


Chương 57: Hải quỷ


“Hoàng Phẩm Nghi… là ai?”

Biểu cảm của cô bé rất nghi hoặc, rõ ràng là không biết.

Mao Cửu sửng sốt, không ngờ cô bé này lại không hề quen biết với Hoàng Phẩm Nghi, nhưng Hoàng Phẩm Nghi lại đã đi tới nơi này.

Lục Tu Giác nhéo lòng bàn tay Mao Cửu, sau đó hỏi cô bé kia: “Người phụ nữ vừa tặng thi thể mới cho nhóc.”

Cô bé bừng tỉnh, sau đó mặt mày hớn hở: “Em rất thích cô ấy. Cô ấy luôn tặng em rất nhiều thi… đồ ăn mới.”

Mao Cửu dám cam đoan đồ ăn trong miệng cô bé này là thi thể, nghĩ vậy nên cậu quay đầu nhìn thoáng qua mấy ngăn tủ đựng đầy khí quan của người… thì ra không chỉ là sưu tập chiến lợi phẩm, mà còn là đồ ăn.

“Cô ta trao đổi cái gì với em?”

Cô bé cười hì hì: “Tình cảm.”

“Lấy cái gì?”

“Tiền.”

Bởi vì dùng tình cảm để đổi lấy tiền, cho nên Hoàng Phẩm Nghi luôn gặp phải tra nam, luôn bị cắm sừng. Cô ta vĩnh viễn mất đi tình yêu, vĩnh viễn sẽ không có người yêu thương cô ta.

Nhưng chỉ cần trả giá tình yêu thôi sao?

Cậu nhớ rõ, cha mẹ Hoàng Phẩm Nghi đều đã chết, cũng không có bạn bè.

Mà tình cảm không chỉ có tình yêu, còn có tình thân, tình bạn.

Hoàng Phẩm Nghi dùng tình cảm đổi lấy cái gì để giúp cô ta có tiền? Cô ta trả cái giá gì? Nếu lúc Hoàng Phẩm Nghi hứa nguyện với cô bé này cha mẹ cô ta vẫn còn khoẻ mạnh thì sao?

Nếu thực sự có chuyện này, vậy thì Hoàng Phẩm Nghi quá mức đáng sợ, đáng sợ đến phát điên.

Mao Cửu lại hỏi: “Thuốc… Thực phẩm chức năng của cô ta là em đưa cho cô ta sao?”

Cô bé bĩu môi, không vui nói: “Sao anh hỏi nhiều quá vậy? Không phải mẹ nói hai người tới chơi cùng với em à? Sao còn chưa chơi nữa?”

“Mẹ là ai?”

Cô bé giận dỗi không chịu nói, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng hai người.

“Mẹ là Tảo bà bà, đúng không?”

Cô bé không nói lời nào, mặt trầm xuống, bỗng nhiên hét chói tai: “Các người không phải tới để chơi với ta!!”

Nó rất tức giận, đấm mạnh lên giường, thân thể đong đưa mãnh liệt khiến người ta hoảng sợ phát hiện cô bé này giống như cả người không có xương cốt gì, mềm như bông, tựa như một cột sóng lay động mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cái này không thể cười… được rồi, thật sự rất buồn cười.

Mao Cửu nhịn không được “xì” cười ra tiếng.

“Giống con cá hố*.”

*Một loại cá có xương sống, thân hình dài, dẹt như thắt lưng, không có vẩy, mắt to miệng rộng, màu xanh lam như màu thép ánh bạc, màu của nó sẽ chuyển sang xám bạc khi chết. Làm đồ ăn cũng ngon lắm:”>>>>>>>

Cô bé kia đột nhiên ngừng lại, âm trầm nhìn Mao Cửu. Nó bò xuống giường giống như một con rắn, hai chân rời khỏi chăn trở nên mềm như bông.

Mao Cửu thậm chí có thể thấy lúc nó bò xuống giường, hai chân đặt trên đất bị lõm xuống một cách rất rõ ràng.

“Không có xương.”

Lục Tu Giác trả lời cậu: “Có, phần đầu, bả vai, cánh tay, và chắc chắn cũng có xương sống, nhưng nửa người dưới thì không có.

Cũng đúng.

Nếu phần đầu không có xương thì ngũ quan sẽ mềm oặt, lẫn lộn vào nhau. Ngồi dậy được thì chứng tỏ nó có xương sống, cánh tay rất có lực, chống đỡ để nó bò tới bò lui, cho nên có xương.

Mao Cửu cảm thán nói: “Cuối cùng thì nó là thứ gì? Tại sao Hắc Vu luôn có thể nuôi ra mấy loại quái vật kỳ lạ thế này?”

Lục Tu Giác nhắc nhở cậu: “Nó nói nó là giao nhân.”

Mao Cửu cười: “Tôi thấy nó là bị trầm mê vào truyện cổ tích, nghĩ mình là công chúa người cá, một cô công chúa người cá thích giết chóc.”

Lục Tu Giác nói: “Những đồng thoại ấy đều ẩn chứa hắc ám, chắc là nó đã đọc phải một quyển đồng thoại hắc ám, hơn nữa, thứ thích giao dịch với người khác là mụ phù thuỷ mới đúng.”

“Nói vậy thì hẳn nó nên xưng là hải yêu? Nghe nói hải yêu là một loài sinh vật rất hung tàn… Nó là hải yêu hả?”

Mao Cửu thật ngạc nhiên, lộ ra hẳn trên mặt.

Lục Tu Giác hỏi: “Rất kỳ lạ sao? Chẳng lẽ trên thế giới này không có hải yêu?”

“Không phải… Nhưng không phải hải yêu chỉ có ở nước ngoài sao? Chẳng lẽ là hàng ngoại? Nước ta không phải rất nghiêm khắc trong việc nhận giống loài nước ngoài vào để tránh bị xâm lấn sao?”

Lục Tu Giác trầm mặc một lát nói: “Có lẽ bởi vì nó không cần phải đi qua hải quan.”

Mao Cửu lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn “cô bé” đang bò tới. Cậu cẩn thận nhìn, đột nhiên phát hiện ra chỗ không đúng, tay chỉ vào mái tóc của “cô bé” nói: “Tóc của nó bị nhuộm.”

Lục Tu Giác vừa nghe thấy vội vàng chiếu đèn trên điện thoại qua, sau đó cũng cùng ngồi xổm xuống quan sát. Sau một lúc lâu cuối cùng cũng tìm thấy một sợi tóc nhỏ xíu dài khoảng nửa centimet bên tai của “cô bé”.

“Đúng là nhuộm.”

“Tôi đã nói nó không phải hàng hải ngoại mà.”

Mao Cửu rất kiêu ngạo, ánh mắt của cậu quả nhiên tinh tường. Quan trọng nhất là tri thức thật phong phú, mấy năm trước, cá trích Châu Phi, hoa sen nước bị giống loài được tiến cử tới này xâm lấn, giết sạch hết các sinh vật khác trong hồ. Cho nên quy định liên quan đến chuyện này lập tức được thắt chặt, khống chế cực kỳ nghiêm khắc tất cả các giống loài ngoại lai nhập vào dù có là được tiến cử hay không, loại ngoại lai giống như “cô bé” này khẳng định bị khống chế nghiêm khắc hơn nhiều, sao có thể tuỳ tiện đi vào?

Đừng tưởng rằng loại sinh vật không bình thường này được đưa vào Hoa Quốc thì không có ai quản, chỉ là không có đưa lên báo mà thôi.

Cho nên Mao Cửu rất khẳng định thứ này không phải hàng ngoại quốc, nhưng mà cậu đã quên mất vẫn còn có một loại trường hợp gọi là nhập cư trái phép… Nhưng cậu cũng đã nghiệm chứng rằng mình đúng rồi.

Lục Tu Giác bị dáng vẻ kiêu ngạo của Mao Cửu làm cho manh tới tận đầu, vươn bàn tay ra xoa tóc Mao Cửu… xoa tới rối loạn luôn. Lục Tu Giác nghĩ lúc này hắn nên nhanh chóng buông tay, như vậy thì kiểu tóc của Mao Cửu bị rối loạn cũng chỉ có trời biết, đất biết và hắn biết thôi.

Nhưng mà bộ dáng lỗ tai ửng hồng, cúi đầu ngượng ngùng của Mao Cửu thật sự quá đáng yêu.

Lục Tu Giác nhìn không được lại nâng tay xoa mấy cái nữa.

“Cô bé” kia vẫn đang gian nan bò lên phía trước: “…” Tức quá mà!! Tức quá mà!!! Tức quá mà!!!!

Mao Cửu chợt dừng, ngẩng đầu đề phòng: “Oán khí thật nặng.”

“Cô bé” ở đối diện đã dừng lại, quỳ rạp trên mặt đất nhưng oán khí cuồn cuộn không ngừng toát ra từ người nó giống như là toát ra từ một nơi âm u tối đen không thấy đáy vậy, oán khí dày đặc đến nỗi làm người ta cảm thấy hít thở không thông, thậm chí còn bao phủ lên âm khí từ đất dưỡng thi của cả cái biệt thự này.

“Cô bé” quỳ rạp trên đất, lầm bầm như phát điên: “Tại sao lại vứt ta qua một bên? Tại sao lại không để ý tới ta? Tại sao lại không chơi với ta? Đáng ghét, đáng ghét, thật là đáng ghét! Đáng ghét muốn chết, đáng ghét muốn chết!”

Nó bắt đầu gặm cắn ngón tay của chính mình, gặm đến rách bươm. Không có máu tươi, bên trong là một loại chất lỏng màu đen dính nhớp, làn da bị rách, chất lỏng màu đen tràn ra ngoài, một mùi tanh nồng của biển ập vào mặt.

Đồng tử Mao Cửu co lại, dường như cảm thấy bộ dáng của “cô bé” này thật quen, hình như sư phụ đã từng kể với cậu trong bách quỷ có loại quỷ thế này, đột nhiên lại nhớ không ra được, manh mối để cậu hồi tưởng quá ít.

Cậu nhìn chằm chằm “cô bé”, đối phương dường như đã chìm vào điên cuồng, hoàn toàn không để ý tới Mao Cửu và Lục Tu Giác đang “vây xem” ở một bên.

Phạm vi gặm cắn của “cô bé” dần dần mở rộng, từ đầu ngón tay đến cả bàn tay. Nhưng không hề đổ máu, chỉ có một tầng da bị xé rách, sau khi bị xé rách cũng không lộ ra thịt hay cơ bắp gì của con người, mà là xương và chất lỏng màu đen kịt.

Lục Tu Giác cau mày, cảm thấy cực kỳ ghê tởm đối với loại quái vật vừa nhìn đã thấy dơ này. Hắn đang cố nén lại xúc động muốn đi lên chém cái thứ này thành từng mảnh rồi tiện tay tiêu huỷ luôn, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu nói: “Nó khoác da người, tầng da bên ngoài đó không phải là của nó.”

Cho nên thứ trước mặt này bên ngoài là một cô bé nhưng thật ra lại là một con quái vật gì đó, lột da của người khác khoác lên mình rồi làm như mình là con người. Lúc này nó đang bực bội, tức giận nên muốn xé lớp da này ra.

Da người. Mùi tanh của biển. Nhân ngư… Giao nhân. Giao dịch, hứa nguyện…

Mao Cửu lập tức nhớ ra: “Tôi biết nó là thứ gì rồi!”

Lục Tu Giác hỏi: “Là cái gì?”

“Là Hải Quỷ.”

Hải Quỷ?

Lục Tu Giác biết thứ này, từng nghe nhưng chưa từng thấy.

Đây là một loại truyền thuyết tà linh ở vùng duyên hải, là trẻ con biến thành. Truyền thuyết kể, vùng duyên hải có một gia đình nghèo khổ, nhà sinh được mấy đứa con, trong đó có một đứa con gái vốn là nhỏ nhất nên được yêu thương nhất, sau đó lại sinh ra một đứa con trai.

Cha mẹ chia yêu thương cho con trai nhỏ, đứa con gái kia ghen ghét căm hận con trai nhỏ, bởi vì người trong nhà đều bận rộn cho nên để nó đưa con trai nhỏ đi chơi.

Con trai nhỏ lớn lên từng ngày, trầm mặc, quái gở, không nói lời nào cũng không thân cận với người khác, chỉ nghe lời đứa con gái kia. Con gái hoạt bát, ngoan ngoãn lại lanh lợi khiến cho người trong nhà đều thích. Nhưng trên người con trai luôn không ngừng xuất hiện vết thương lớn nhỏ. Sau đó chị gái lớn của cả hai cảm thấy nghi ngờ, lén xin nghỉ trở về lại phát hiện em gái ngoan ngoãn, lanh lợi của mình đang tươi cười ngọt ngào bẻ gãy từng cái, từng cái ngón chân của em trai nhỏ.

Mà em trai nhỏ dường như đã sớm quen với loại tra tấn này, sắc mặt tái nhợt, đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng lại không phát ra tiếng nào, bởi vì đứa con gái kia uy hiếp nó, không cho phát ra tiếng.

Người chị hoảng sợ vô cùng, báo cho cha mẹ. Đứa con gái mà họ cho rằng hoạt bát lanh lợi vậy mà vẫn luôn hành hạ tra tấn con trai họ, đã liên tục sáu bảy năm rồi, từ lúc nhỏ bị dùng kim đâm đến bây giờ là trực tiếp dùng búa đập nát đầu ngón chân.

Con gái của bọn họ đáng sợ, tàn nhẫn giống như một con ác quỷ đầu thai, mà con trai đáng thương của bọn họ lại bị hành hạ đến bực này.

Bọn họ sinh sống ở một cái làng chài nhỏ bé bế tắc, cả đời cũng chưa từng nhìn thấy người nào đáng sợ lại tàn độc như thế. Bọn họ nhất trí cho rằng con gái bị ác linh dưới biển nhập vào người, nó sẽ hại chết người trong thôn.

Vì thế bọn họ trói nó lại rồi quẳng xuống biển cho cá gặm. Đứa nhỏ chết trong biển, bởi vì đang ở tuổi phân không rõ thiện ác đã làm việc ác, khiến cho tâm hồn trở nên ác độc, lại chết thảm như thế, oán khí sâu đậm, không ngừng có ý đồ báo thù.

Nhưng ngư dân vùng duyên hải mỗi năm đều tế bái Hải Thần, cực kỳ thành kính cho nên được phù hộ, đứa nhỏ kia không thể thương tổn bọn họ được. Sau đó dưới oán hận cực độ, nó cắn nuốt giao nhân, trở thành Hải Quỷ.

Bởi vì Hải Quỷ thuộc về biển nên Hải Thần không thể bảo vệ. Hải Quỷ bắt đầu trả thù ngư dân, truyền thuyết nói nó sẽ lợi dụng thanh âm để lừa gạt người đi ngang qua, thích giao dịch với bọn họ, dùng lợi ích để dụ dỗ, kỳ thật lời nói ra đều chứa bẫy. Nếu đồng ý giao dịch thì cuối cùng sẽ chết rất thê thảm.

Hải Quỷ khi còn sống bị cá gặm chỉ còn lại bộ xương, bởi vậy thích nhất là khoác da người, hơn nữa nó lại ăn thịt người, dựa vào ăn thịt người để sống sót. Còn hứa nguyện là trò chơi mà nó thích nhất.

Hải Quỷ trời sinh tà ác, thích nhất là nguỵ trang thành bộ dáng vô tội vô hại, sau đó lừa gạt người. Gần như không ai có thể tránh thoát sự lừa dối của nó, bởi vì trong lừa gạt còn mang theo dụ hoặc, nó giống như Siren trong thần thoại, có được thanh âm khiến con người không thể kháng cự, mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.

Trừ phi tai không nghe được, nếu không tuyệt đối không thể trốn được dụ dỗ của Hải Quỷ, hơn nữa, thanh âm của nó còn có thể trở thành vũ khí sắc bén để công kích, cho nên là một loại ác quỷ tà linh cực kỳ khó chơi.

Biểu cảm của Lục Tu Giác có hơi… một lời khó nói hết: “Cho nên thứ lợi hại duy nhất của Hải Quỷ là thanh âm?”

Mao Cửu ngưng trọng nghiêm túc gật đầu: “Đừng xem thường âm thanh, sóng siêu âm, sóng hạ âm và tần suất âm thanh nhất định có thể chấn người đến nỗi thất khiếu đổ máu, nội tạng vỡ nát mà chết. Những thứ này luôn có thể phát ra các loại âm thanh cao tần mà con người không làm được.”

Lục Tu Giác nhíu mày, hỏi: “Bọn chúng sẽ phát ra sóng siêu âm và sóng hạ âm?”

Hắn cần phải biết rõ chuyện này, dù sao thì tai người cũng không nghe được sóng siêu âm và sóng hạ âm, nhưng các cơ quan trong cơ thể người thì rất mẫn cảm với chúng, đến mức độ nhất định sẽ bị chấn vỡ, mà âm thanh với tần số cao tai người có thể nghe được đã có thể giết người rồi.

Lục Tu Giác có thể di dời ngũ quan lục khiếu của con người giúp cho Mao Cửu không bị âm thanh của nó dụ dỗ, nhưng nếu Hải Quỷ phát ra sóng siêu âm hoặc hạ âm thì cho dù di dời ngũ quan lục khiếu cũng không có tác dụng gì.

Mao Cửu dừng một chút, chần chờ nói: “Hẳn là… không đâu. Tôi nhớ trong sách có viết Hải Quỷ có thể sử dụng âm thanh để lừa gạt và giết người nhưng cuối cùng là dùng âm thanh ở tần số nào… thì tôi cũng không rõ.”

Mao Cửu cũng ý thức được vấn đề này, Lục Tu Giác di dời ngũ quan lục khiếu của cậu được, nhưng nếu lại dùng sóng âm tai không nghe được mà nội tạng nghe được thì đúng là không làm được gì.

Cho nên, việc Hải Quỷ khó chơi cũng không phải nói đùa.

Hải Quỷ đã gặm hết da trên cánh tay lộ ra tứ chi màu đen kịt không còn gì che đậy. Trên đất đọng một bãi chất lỏng màu đen tản ra mùi tanh tưởi, mùi tanh của biển nồng nặc bao trùm cả căn phòng.

Hải Quỷ bỗng nhiên dừng động tác gặm da, ngẩng đầu nhìn hai người. Lồng ngực nó phồng lên, bỗng nhiên phát ra âm thanh cực kỳ sắc nhọn, âm thanh này làm vỡ nát tất cả những thứ dễ vỡ trong phòng, bao gồm mớ đồ sưu tập trong ngăn tủ.

Tròng mắt và nội tạng lăn đầy đất.

Đây là âm thanh cao tần, nằm trong phạm vi tai người có thể nghe thấy.

Vậy nên Mao Cửu và Lục Tu Giác đều không sao, Mao Cửu phản ứng nhanh, cậu không xác định được Hải Quỷ có còn phát ra sóng hạ âm hay siêu âm gì nữa không, cho nên cần phải nhanh chóng chém chết nó.

Cậu đưa tay vào túi, lấy ra mấy chục đồng tiền cổ được xâu lại bởi chỉ đỏ, dùng sức vung lên, mấy đồng tiền liền biến thành kiếm đồng tiền, cậu tiến lên, ba bước thành hai bước đâm kiếm vào phần đầu Hải Quỷ, Hải Quỷ vội vã muốn tránh thoát nhưng thân thể không linh hoạt lắm, chỉ có thể tránh thoát được vết thương trí mạng, làm kiếm đồng tiền cắm vào chân Hải Quỷ.

Hải Quỷ kêu thảm thiết giãy giụa, nó lột lớp da người làm lộ ra thân thể trơn tuồn tuột màu đen phía dưới, thân người giống như con cá chạch, xấu xí, ghê tởm lại dơ bẩn.

Không có lớp da người làm gông cùm xiềng xích, tốc độ của Hải Quỷ cũng nhanh hơn, chạy thoát khỏi Mao Cửu.

Lục Tu Giác đuổi theo, mũi chân đạp lên mép giường, mượn lực xoay người đá chân một cái, Hải Quỷ bị đá văng vào tường. Nó bất ngờ bị hung hăng đá bay, bụng bị lõm xuống, vài cái xương nửa người trên khó khăn lắm mới mọc ra đã bị gãy mất mấy cái.

Mao Cửu xoay người xách kiếm đồng tiền nhảy qua cắm vào mắt Hải Quỷ làm bắn ra rất nhiều chất lỏng nồng đậm tanh tưởi. Mao Cửu rút kiếm ra, đang muốn ra đòn trí mạng thì đột nhiên có một con Thi Miêu ngang nhiên nhảy ra, nhe răng nhào về phía cổ Mao Cửu.

Đồng tử Lục Tu Giác co chặt, trong nháy mắt cơ hồ mất đi lý trí, đầu óc trống rỗng, đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thì Thi Miêu đã bị hắn đạp dưới chân, chia năm xẻ bảy.

Mao Cửu ngơ ngác nhìn Lục Tu Giác, Hải Quỷ ở dưới tay chạy trốn mất cậu cũng không để ý tới, bộ dạng giống như bị doạ sợ.

Không phải cậu bị Thi Miêu doạ mà là bị Lục Tu Giác doạ, vừa rồi khi Thi Miêu tập kích, tuy cậu không thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị thương, nhưng tuyệt đối cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vậy mà tốc độ của Lục Tu Giác nhanh muốn chết luôn, chỉ trong một cái chớp mắt thì con Thi Miêu trước mắt muốn nhào tới cậu biến đâu mất rồi? Chỉ có dáng vẻ xa lạ của Lục Tu Giác và một con Thi Miêu bị chia năm xẻ bảy dưới chân hắn — nó bị hắn dẫm nát.

Thứ như Thi Miêu này từng bị luyện chế, độ cứng rắn của cơ thể bình thường không thể nào bì kịp nó, nhưng Lục Tu Giác lại dùng một chân dẫm nát Thi Miêu, giống như biến thành một người cậu hoàn toàn không quen biết.

Xa lạ, cường đại mà cũng lạnh nhạt đến đáng sợ.

Sát khí cực kỳ dày đặc bao phủ quanh thân hắn, giống như ma quỷ.

Mao Cửu thậm chí có thể nhìn thấy lúc Hải Quỷ trốn đi đều đang run rẩy, nói là chạy trốn thì không bằng nói là bị Lục Tu Giác doạ chạy. Ngoài cửa còn truyền đến thanh âm hoảng sợ, là tiếng khóc sợ hãi của đám đồ chơi bị tà linh cấp thấp xâm lấn.

Cậu cúi đầu nhìn bàn tay đang run rẩy không thể khống chế, đó là phản ứng thành thật nhất của cơ thể, sợ hãi và địch ý, bởi vì nhận thấy nguy hiểm cường đại nên sợ hãi, cũng bởi vì tự vệ nên sinh ra địch ý.

Là phản ứng sinh lý mà cậu không thể khống chế được.

Thân thể của cậu đang sợ hãi Lục Tu Giác lúc này, cũng bởi vì hắn cho nên bộc phát địch ý.

Nhưng mà rất nhanh sau, lý trí chiến thắng phản ứng cơ thể.

Mao Cửu khôi phục bình tĩnh, không còn sợ hãi. Cậu đứng lên, không nói một lời đứng phía sau Lục Tu Giác đang trầm mặc không nói một lời.

Lục Tu Giác đưa lưng về phía cậu, hơi cúi đầu không nhúc nhích. Sát khí cường đại trên người không giảm mà còn tăng, có cảm giác giống như sắp sửa đạt đến cực hạn bùng nổ nhưng bị áp chế chặt chẽ.

Lục Tu Giác bây giờ rất táo bạo, thậm chí bạo nộ.

Mao Cửu có chút khẩn trương, cậu hơi sợ Lục Tu Giác sẽ mất đi lý trí, dù sao có sát khí dày đặc đến nỗi khiến người khác tim đập chân run thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma. Cậu lo Lục Tu Giác không thể chống cự, áp chế được nó, trở nên mất trí.

Trong lòng tuy có thấp thỏm bất an nhưng cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu Lục Tu Giác mất lý trí thì dù có hy sinh tính mạng cũng phải giữ được hắn, Mao Cửu mở miệng: “Lục ca, tôi không sao. Anh… có ổn không?”

Thật lâu không trả lời.

Mao Cửu nắm chặt kiếm đồng tiền, ánh mắt càng thêm lạnh thấu xương.

Rất lâu sau.

Lục Tu Giác bực bội nói: “Không ổn. Không ổn một chút nào.”

Không vui. Rất bực bội. Rất muốn đánh nhau. Khó chịu muốn chết.

Lục Tu Giác nhảy ra, cọ đế giày lên một đống kính vỡ trên đất, dưới đế toàn là thịt của Thi Miêu, máu — không có máu, nhưng có chất lỏng rất tanh tưởi.

Trời!

Cho dù là một con Thi Miêu thì nó cũng từng là mèo, nó có nội tạng, có não, có thịt, sau khi bị dẫm nát thì đế giày toàn là những thứ đó trộn lại như bùn lầy, ghê tởm muốn chết.

Lục Tu Giác thề, cả đời này hắn chưa từng bẩn đến như vậy, thứ dơ bẩn dưới đế giày giống như một đống sâu đang muốn bò ngược lên trên, bò đầy chân của hắn, bò toàn thân của hắn, sau đó bao phủ người hắn…

Đệt! Fukkkk! @#¥@%¥&……

Cả người Lục Tu Giác giống như mắc chứng cáu kỉnh, đứng ngồi không yên, khó chịu gian nan, lòng bàn chân giống như bị một con rắn độc cắn trúng — không! Bị rắn độc cắn cũng tốt hơn là dẫm lên một con Thi Miêu!

Hắn muốn tắm rửa! Muốn khử trùng! Toàn thân từ trên xuống dưới! Bao gồm cả A Cửu! Cùng đi khử trùng đi!

Trên mặt Mao Cửu treo biểu cảm dại ra nhìn chằm chằm Lục Tu Giác đang đứng ngồi không yên, cọ giày xong thì lấy chăn trên giường lau, lau xong lại lấy nước rửa, nhưng vẫn khó chịu giống như bị rận bò khắp người vậy. Hơn nữa, hắn bắt đầu vận dụng không biết bao nhiêu ngoại ngữ khác nhau bắt đầu chửi, ngoại ngữ phong phú, nội dung cũng rất phong phú.

Mao Cửu dám chắc rằng Lục Tu Giác nhất định từng đi chỗ Tam giác vàng, nghe nói chỗ đó nhiều người ngoại quốc, dùng rất nhiều ngôn ngữ khác nhau, hơn nữa… phần lớn là dạy làm sao để “thăm hỏi” “thân thích” của bạn bè.

Mao Cửu nhấc tay hỏi: “Hải Quỷ chạy trốn, vừa rồi hẳn là Tảo bà bà thả Thi Miêu ra để ngăn tôi giết Hải Quỷ, muốn đuổi theo không?”

Lục Tu Giác chấn động, quay đầu làm một vẻ mặt khiếp sợ, tựa như rất khó chịu với việc lát nữa phải làm là truy đuổi giết Tảo bà bà chứ không phải nhanh chóng đi khử trùng. Sau đó hắn thu biểu cảm lại, nắm hai tay Mao Cửu, ôn hoà hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Mao Cửu lắc đầu: “Không sao, không có bị thương.”

Lục Tu Giác nhẹ nhàng thở ra, trên mặt, trong ánh mắt đều là tình cảm không hề che giấu — đã đến nước này thì dẹp mẹ nó mấy cái thứ tự thúc đẩy thăng tiến tình cảm gì đó đi. Người mình thích bình an vô sự đứng trước mặt mình, chỉ ôm một cái mà không hôn điên cuồng đã là kiềm chế lắm rồi. Cho nên khi có thể ôm thì mau ôm đi, có thể tỏ tình thì nhanh tỏ tình đi, thích thì tập trung nắm bắt, phương thức lo ngại, rụt rè hay nước ấm nấu ếch xanh gì đó quá chậm luôn á.

Mao Cửu bị chìm vào một cái ôm ôn nhu, vừa ấm áp lại an toàn. Bây giờ cậu hơi ngơ ngác, khuôn mặt bất chợt đỏ lên.

Lục Tu Giác nâng mặt Mao Cửu, hôn một cái thật vang dội lên trán cậu.

Trên mặt Mao Cửu không có cảm xúc gì, khoé môi có hơi hạ xuống.

Hổng vui lắm.

Hổng hôn trên môi.

Lục Tu Giác nghiêm túc nói: “A Cửu, anh thích em.”

Ánh mắt Mao Cửu có chút mơ hồ, cậu còn đang rối rắm nụ hôn vừa rồi không phải ở trên môi.

Bình thường cậu tuyệt đối không như vậy, nhưng bây giờ cậu hơi hồi hộp nè… Được rồi, rất là hồi hộp, lực chú ý cũng bay rồi bay không ngừng, không tập trung được.

“A Cửu!”

Mao Cửu hoàn hồn: “Hả? Sao vậy?”

Cả cuộc đời, lần đầu tỏ tình mà người ta thất thần.

Lục Tu Giác đành phải nhịn lại, tỏ tình thêm một lần: “Anh thích em.”

Mao Cửu gật đầu: “Ò”

Lục Tu Giác há miệng, “ò” là ý gì? Đồng ý hay từ chối?

Lục Tu Giác thúc giục: “Em thấy sao hả?”

Mao Cửu: “Gì?”

Lục Tu Giác hỏi: “Anh hôn chỗ này của em…” Hắn giơ ngón trỏ đặt lên môi Mao Cửu, giọng khàn khàn, ánh mắt tối sầm, “Nếu em không thích anh thì từ chối, nếu em không từ chối thì chúng ta sẽ chính thức kết giao —“

Mao Cửu không có kiên nhẫn để chờ Lục Tu Giác nói xong, cậu nhón chân lấp kín miệng của hắn.

Lần đầu tiên hôn môi, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, vừa nhiệt tình vừa nóng bỏng, còn thật gấp gáp.

Lục Tu Giác cũng rất bất ngờ đối với phản ứng này của Mao Cửu, nhưng cậu gấp gáp lại nóng bỏng khát cầu, hắn cũng đành hưởng thụ. Sau đó, lúc Mao Cửu dự định kết thúc thì đảo khách thành chủ, ôm chặt Mao Cửu, cho cậu thêm một cái hôn càng thêm nóng bỏng.

Mao Cửu đón nhận, không chút yếu thế. Hai người môi lưỡi giao triền, anh tới tôi đi, mạnh mẽ lại triền miên, nóng bỏng đến nỗi cả bầu không khí cũng nhiễm đầy ái muội.

Mãi đến khi hai người cảm thấy nếu còn không ngừng lại để thở thì sẽ hít thở không thông mới chịu dừng lại, lúc dừng vẫn còn ôm thật chặt, “quấn lấy nhau như giò cháo quẩy”. (=))))))) tui chém đó, đm cười vl)

Mao Cửu thở dốc đối mặt với Lục Tu Giác, trong mắt mang theo ý cười, khoé môi cũng nhếch lên.

Lục Tu Giác thấy vậy lại hôn lên môi cậu một chút, Mao Cửu cười đáp lại, môi dán môi, ấm áp lan tràn.

Thật lâu sau, Mao Cửu đột nhiên nhớ tới Hải Quỷ và Tảo bà bà, hỏi: “Bây giờ còn đuổi theo không?”

Lục Tu Giác trầm mặc một lát, nói: “Không đuổi kịp. Cũng không vội bắt bọn họ, chúng ta đi thuê cái phòng trước đã.”

Mao Cửu tròn mắt, buột miệng nói: “Nhanh vậy?” Cậu còn chưa có chuẩn bị tâm lý nè.

Lục Tu Giác cắn răng: “Rửa chân.”

Mao Cửu: Ầu.

*****************

Tới rồi đây, tới rồi đây, chương này tui dịch xong lâu lắm rồi, ém một mình, sướng một mình á há há há há~

Cuối cùng thì hai trẻ cũng đã về với nhau rồi, muốn rớt nước mắt luôn~ Mộc Mộc đúng là viết ngọt quá chừng!~

Nhân dịp trời mưa, tui ở nhà một mình rồi mới tự mình doạ mình một trận nên lên up một chương bóng tối pha bong bóng hồng phấn nạ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN