Bạch Cốt Lâm - Chương 16: Muôn trùng sóng gió
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Bạch Cốt Lâm


Chương 16: Muôn trùng sóng gió


Trời hừng sáng, hai người vượt tường trở về khách điếm, vì không muốn làm kinh động nhiều người, hai người xuyên cửa sổ vào phòng.

Nhưng, khi hai người vào đến giữa phòng thấy hai quái nhân đang nằm ngủ. Hai quái nhân không nằm ngủ trên giường mà nằm cuộn tròn dưới đất.

Càng kinh nhân hơn là xung quanh hai quái nhân đầy kiến, kiến bò vô số, lớp lớp trên mình hai quái nhân dính đầy mật.

Hai người kinh hãi cứ ngỡ vào lộn phòng, đang định rút lui bỗng nghe một tiếng vỗ xuống đất, hai người thất kinh quay đầu nhìn sang phía phát ra tiếng động.

Nào ngờ chỉ trong nháy mắt hai quái nhân đã biến mất, một người cũng đã ngồi dậy, đang dùng một túi vải thu hồi số kiến. Chỉ thấy lão một tay mở miệng túi, một tay vẫn nhè nhẹ, số kiến đang bò dưới đất đột nhiên như mọc cánh, bay ào ào vào túi, không có con nào lọt ra ngoài.

Hai người cứ đứng há hốc miệng nhìn.

Long Bình định thần quan sát quái nhân.

Đầu của lão vừa to vừa dài giống như một trái bầu, lông mặt dài cả tấc, đôi mắt xanh lè phát xạ tinh quang, đầu trọc lông lốc, không có một cọng râu, hai má hóp lại thành hai hố sâu hoắm, hai tay như vuốt quỷ vừa đen vừa gầy, móng tay dài gần hai tấc, dáng mạo cực kỳ gớm ghiếc.

Nhưng trên đỉnh đầu láng bóng của lão nổi lên một cục thịt to bằng nắm tay, rõ ràng tu vi của lão đã đạt đến cảnh giới tối cao thượng Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Long Bình nhìn thấy không khỏi kinh hãi, vội vàng kéo Mặc Thanh định xuyên cửa sổ rút lui, bỗng từ sau lưng hắt lại một luồng khí tanh hôi khôn tả.

Quay đầu nhìn lại, trên bệ cửa sổ đã có một quái nhân khác đang ngồi vắt vẻo tự bao giờ.

Chỉ thấy gương mặt dài của lão trắng bệch như xác chết, đôi mắt ti hí như mắt heo, tinh quang ngời ngời, hai lỗ mũi hếch ngược lên trời, miệng như chậu máu.

Quái nhân ấy mặc trang phục nữ nhân, giày thì của nam nhân lại thêu hoa. đầu tóc rối như đống rơm xám xịt có giắt một bông hoa đỏ chót.

Thấy kiểu phục sức giống nữ nhân, nhưng bộ dạng của mụ quả kinh hồn tán đởm, bút mực thật không thể tả nổi.

Mặc Thanh nhìn thấy mụ hai chân mềm nhũn không đứng vững, cũng may Long Bình nắm chặt tay nàng nếu không sợ đã ngã lăn ra đất.

Long Bình thấy xú phụ nhân bít mất lối đi, hoảng kinh vội nói:

− Hai huynh đệ tại hạ vào lầm phòng, khuấy nhiễu mỹ mộng của nhị vị, thật không nên không phải, xin nhị vị lượng thứ!

Quái phụ nhân nhe răng híp mắt cười nói:

− Ai nói hai ngươi đi lộn phòng? Không phải ngươi họ Long sao? Con bé này không phải là Mặc Thanh sao?

Long Bình chỉ mong là đi lộn phòng, xin lỗi rồi mau rút lui cho xong chuyện, bỗng nghe lời nói của xú phụ nhân bất giác kinh tâm động phách, thì ra hai lão quái nhân này đến đây với mục đích tìm hai người.

Vội nói:

− Lượng thứ tại hạ mắt kém không nhận ra nhị vị tiền bối là cao nhân phương nào, đến đây có gì chỉ giáo?

Quái phụ nhân nói:

− Ngươi thử nói xem, ta nói đúng không?

Long Bình thấy võ công của hai người thật chàng không phải là đối thủ, đối phương đã tìm đến tất không có thiện ý. Vội đáp:

− Tiền bối nhận không lầm, tại hạ Long Bình, hắn tên Mặc Thanh.

Quái phụ cười lớn nói:

− Như vậy mới là hảo hán ! Hai người bọn ta chờ các ngươi đã lâu rồi !

Long Bình lạnh người :

− Không biết có điều chi chỉ giáo?

Quái phụ nói:

− Ngươi là Thiếu Dương môn hạ. lại là truyền nhân của Trung Nguyên Tứ Tuyệt, chắc phải nghe nói đến âm Dương Song Thi ở Miêu Cương!

Giọng nói của mụ bình thường nhưng lọt vào tai Long Bình khác nào sấm động “ầm ” một tiếng, mắt đổ hào quang, đầu óc quay cuồng, thật lâu sau mới trấn tĩnh lại, chàng không thể ngờ được hai lão quái vật này chính là kẻ thù của Ngân Tu Tẩu sư thúc tổ chàng, giờ lại tìm đến Giờ khắc này nếu không có Mặc Thanh, chàng nhất định bất chấp tất cả quyết một trận sống mái với chúng phục hận cho sư thúc tổ.

Nhưng Mặc Thanh đang ở bên cạnh, không thể lỗ mãng được, chàng có chết cũng không đáng tiếc, nhưng không nên để liên lụy đến nàng.

Trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, vội cười nói:

− Thì ra là nhị vị tiền bối, thất kính ! Thất kính !…

Chưa dút lời, bỗng nghe một luồng kình phong bài sơn hải đảo, nhanh nhẹn tuyệt luân tạt ngang, Long Bình thất kinh nghiên người tránh được chưởng phong, nhưng phía sau khuỷu chân cảm giác tên rần, bất giác không đứng vững té ngồi phịch xuống đất.

Lại nghe quái phụ rít to lên:

− Tiểu súc sinh, ngươi dám mắng ngay mặt lão bà?

Nên nhớ âm Dương Song Thi này đã luyện thành bán tiên chi thể, suốt đời không già cũng không thể chết được ! Ngươi gọi chúng ta là tiền bối, hóa ra ngươi chê chúng ta già hay sao?

Long Bình lập tức nhổm dậy nói :

− Ủa. thì ra nhị vị… tiền bối đã tu thành bán tiên chi thể, cung hỉ, cung hỉ! Tại hạ vô tri, thật đáng chết!

Nói xong tự tát vào mặt.

Nhưng ngay lúc tay sắp chạm má bỗng thấy một luồng âm phong tràn tới, kéo khuỷu tay chàng một cái, cánh tay bỗng mềm nhũn vô lực.

Quái phụ âm Thi nói:

− Trước mặt âm Thi ta. khi chưa được phép cũng không được tự đánh mình!

Long Bình nghe thấy mụ quả cưỡng tình đoạt lý nhưng lại có lợi cho chàng nên cũng im lặng không nói.

Bỗng nghe quái lão nhân giữa phòng nói :

− Lão Diêm Bà. không còn sớm nữa mau khởi hành !

âm Thi nguyên tên gọi Diêm Bà. chỉ nghe mụ cười hỏi:

− Lão Tang Phu! Đi thì đi ! Mở miệng là “lão” ngậm miệng là “lão” chỉ có một mình lão sát tài ngươi là không sửa được!

Thì ra Dương Thi tên Tang Phu.

Long Bình chợt hiểu ra. hai lão quái dùng tiếng “lão,, gọi nhau được, chỉ không cho phép người ngoài gọi hai lão bằng tiếng “lão.” Bỗng thấy âm Thi Diêm Bà vẫy ta nói :

− Tiểu tử, đi!

Long Bình thất kinh :

− Đi đâu?

âm Thi Diêm Bà đảo đôi mắt chuột một vòng:

− Ngươi dám hỏi sao?

Long Bình nói :

− Tiền bối không nói rõ, lượng thứ tại hạ bất tuân !

âm Thi Diêm Bà cười ha hả nói :

− Ha ha! Ngươi coi tiểu tử này quả gan lớn bằng trời, hắn dám mở miệng nói không đi! Hừ, lão Tang Phu, ngươi cho hắn nếm thử một chút đau khổ, coi hắn dám nói nửa tiếng “không! ” Lập tức Dương Thi Tang Phu móc túi vải trong ngực áo ra. từ xa vẫy về phía Long Bình. Chàng bỗng thấy mấy điểm đen nhỏ xíu rớt lên mặt.

Nháy mắt bỗng cảm thấy ngứa ngáy dị thường, giơ tay phải xuống chỉ thấy mấy con kiến đen to tướng, thì ra lão lúc nãy thu hồi lũ kiến để dùng làm ám khí.

Loại ám khí này cũng tàn độc không kém, tuy không đến nỗi chí mạng, nhưng nếu bị chúng rơi xuống con trúng cổ, bò vào trong người thì không dễ chịu chút nào.

Long Bình kinh hoảng, hai tay phủi lia lịa. gạt hết mấy con đang bò trên mặt.

Lại nghe âm Thi Diêm Bà nói :

− Đó chẳng qua muốn cho ngươi kiến thức một chút, chứ chưa thật sự muốn làm khó dễ ngươi. Thế nào, ngoan ngoãn đi theo ta!

Long Bình biết chuyến đi này dù gì đi nữa cũng quyết không thể tốt đẹp, xoay chuyển ý nghĩ, vội nói :

− Được rồi, tiền bối đã có mệnh, không muốn cũng phải theo nhưng Mặc Thanh có việc cần làm gấp, một mình tại hạ đi đủ rồi.

Chàng định tách Mặc Thanh ra trước, chờ đến chỗ thuận tiện sẽ cùng hai lão quái vật sống mái một trận.

Nào ngờ chàng vừa dút lời Mặc Thanh đã kêu lên :

− Không, ca ca đi đâu, tiểu muội theo đó ! Tiểu muội quyết chẳng rời ca ca!

âm Thi Diêm Bà nói :

− Nói như vậy mới phải! Ta với lão sát tài cả đời chưa từng rời xa nửa bước !

Long Bình chau mày, gượng nói :

− Giờ đi đâu?

âm Thi Diêm Bà nói :

− Ra bờ sông!

Long Bình đành nắm tay Mặc Thanh song song xuyên cửa sổ phi thân ra ngoài. Nhân lúc hai lão quái vật không chú ý chàng viết vào tay Mặc Thanh mấy chữ “Ra đến bờ sông, tìm cách trầm túi vải đen xuống sông.” Tuy chỉ có mấy chữ như vậy nhưng vì vừa chạy vừa viết nên Long Bình phải viết đi viết lại mấy lần, khi ra đến bờ sông Mặc Thanh mới hiểu được ý Long Bình.

Theo hướng dẫn của âm Dương Song Thi, chạy dọc bờ sông một đỗi, bỗng thấy một chiếc thuyền buồm bề thế buông neo giữa dòng.

Lúc này trời đã sáng hẳn, nhưng đèn đuốc trên thuyền vẫn còn để nguyên, ánh đèn soi rõ mấy tên thủy thủ trên thuyền mình trần trùng trục chỉ đóng một chiếc khố mà thôi.

Thắt lưng mỗi tên đều giắt một cây cương đao, để trong một chiếc bao bằng sắt, lúc đi lại phát ra tiếng lạch cạch, lạch cạch trông oai vệ vô cùng.

Long Bình nhìn thấy bọn thủy thủ nước da đen bóng, thể phách cường tráng, thì biết chúng là người Miêu Cương, xem ra chuyến đi này hung đa kiết thiểu.

Long Bình tức tốc quay người lại, thuận đà ném Mặc Thanh ra xa hơn hai trượng, ngưng thần giới bị định liều mạng với âm Dương Song Thi.

Nào ngờ, sau lưng chàng chỉ có mỗi một mình Dương Thi Tang Phu, còn âm Thi Diêm Bà đã mất dạng, trong lòng không khỏi mừng thầm, một lão quái dù sao cũng dễ đối phó hơn.

Tâm niêm vừa dút chợt nghe âm Thi Diêm Bà lên tiếng sau lưng:

− Ngươi không lên thuyền sao, tiểu tư?

Long Bình giật mình quay lại, chỉ thấy âm Thi Diêm Bà cắp nách Mặc Thanh phi thân lên thuyền.

Long Bình thật đớ lưỡi, còn nói được gì nữa.

Nhưng chàng làm sao bỏ mặc Mặc Thanh một mình đào tẩu được? Giận muốn vỡ tim nhưng đành cắn răng, im lặng phóng lên thuyền.

Bốn người lên thuyền xong, lập tức nhổ neo, giương buồm đăng trình.

Long Bình với Mặc Thanh bị nhốt trong khoang thuyền, cả một đêm mất ngủ, hai người cũng đã mỏi mệt, lăn ra sàn ngủ như chết.

Lúc tỉnh dậy, trời đã ngã về tây, bỗng Mặc Thanh kinh hãi kêu:

− Bình ca… Bình ca! Nhìn kìa…

Long Bình nhìn theo hướng tay Mặc Thanh chỉ, lập tức thấy trên vách khoang thuyền kiến bò nhiều vô số kể, lại nữa con nào con nấy to lớn dị thường bò đầy trên vách khiến hai người dựng đứng tóc gáy.

Long Bình thất kinh, số kiến đen to lớn này chắc do âm Dương Song Thi nuôi dưỡng, lạ một điều chúng chỉ bò lên vách mà không bò xuống sàn thuyền.

Bỗng nghe Mặc Thanh kêu lên kinh hãi, Long Bình vội ôm nàng vào lòng nói :

− Thanh muội, đừng sợ! Đừng sợ!

Mặc Thanh chỉ vào góc tường, một con chuột to xù nằm bất động, mắt ánh lên vẻ kinh hoàng, lũ kiến đen bò đầy trên người nó, một số nơi gậm nham nhở, chắc không bao lâu sẽ bị lũ kiến ăn sạch.

Ngoài mạn thuyền sóng vỗ rào rát, chứng tỏ thuyền đang cấp tốc đăng trình.

Long Bình chợt nhớ đến túi vải đen của Mặc Thanh, vội nhẹ giọng hỏi:

− Túi vải đen đâu rồi?

Mặc Thanh mỉm cười:

− Ném xuống sông lâu rồi !

Long Bình kinh ngạc:

− Ta thấy muội hình như không có cơ hội…

Nét kinh hoàng trên mặt Mặc Thanh biến mất hết, cười tươi như xuân hoa nộ khai, nói :

− Để ca ca thấy thì còn nói làm chi nữa!

Long Bình trầm ngâm:

− Muội nên nhớ kỹ chỗ giấu chỉ sợ kẻ khác nhặt được Mặc Thanh nói:

− Việc này cứ để muội lo, ca ca đừng bận tâm.

Bỗng cửa bật mở, một tiểu cô nương bưng một mâm thức ăn vào, Long Bình liếc nhanh người, thấy trên mặt sông còn một chiếc khoái thuyền nữa. không nhanh không chậm, cứ song song với thuyền lớn lướt Trên khoái thuyền chỉ có ba người, hai người đang quẩy mái chèo, một người giữ lái.

Người giữ lái là một lão nhân lưng gù, dù mặt trời đã xế bóng nhưng chiếc mũ rộng vành của lão vẫn sùm sụp đến chân mày, nhìn không rõ diện mạo của lão ra sao.

Long Bình nhìn thoáng qua đã biết bên trong tất có uẩn khúc, sợ bị người phát giác chàng đang chú mục khoái thuyền, vội vàng thu ngay mục quang, bên tai đã vang lên tiếng Mặc Thanh hỏi thăm tiểu cô nương, thuyền định đi về đâu?

Tiểu cô nương chỉ biết lắc đầu cười ngờ nghệch, hiển nhiên hắn là người Miêu tộc, không biết tiếng Hán.

Lúc thiếu nữ đi ra. cẩn thận đóng cửa lại, Long Bình vội vàng nhìn qua khe cửa ra ngoài.

“soạt,, một tiếng, cửa đột ngột mở ra. trước đó tuyệt nhiên không nghe thấy chút tiếng động nào, Long Bình bất giác thất kinh nhảy lui về phía sau.

Tiếp đến nghe một tiếng cười lạnh, trước mặt hiện ra một thiếu niên cường kiện, để mình trần, khoác một tấm da hổ, hai cổ tay đeo vòng bạc to bằng ngón tay, mỗi bên đeo bốn vòng, nhất cử nhất động đều phát ra tiếng leng keng, leng keng không dút.

Long Bình ngước mắt nhìn lên, gã thiếu niên mặt vuông miệng lớn, mày rậm mắt báo, trên búi tóc có cột dây bạc, cổ đeo vòng, toàn thân chỗ nào cũng có ánh bạc lấp lánh, chướng mắt vô cùng.

Nhưng trong đôi mắt báo của gã phát xạ những tia dị thường khiến người vừa nhìn đã biết nội lực gã đã đạt đến mức cảnh giới lộ hỏa thuần thanh, giọng gã sắc lạnh:

− Hừ! Ta biết ngươi định lén lút giở trò !

Long Bình thấy cách phục sức của gã rõ ràng là người Miêu tộc, không ngờ nói năng rành rọt như vậy, liền quay người lại không thèm để ý đến gã cứ cắm cúi ăn uống như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng thức ăn chưa đưa lên miệng, bỗng thấy Mặc Thanh sắc mặt lộ nét kinh hãi, mỹ mục trợn tròn, cứ nhìn trừng trừng gã thiếu niên đứng bên ngoài không chớp mắt.

Long Bình nhìn thấy đoán chắc nàng biết gã.

− Chư cô nương! Lâu không gặp chắc cũng bình an?

Gã thiếu niên mở miệng nói chứng thực Long Bình suy đoán không sai, bèn hỏi:

− Thanh muội ! Hắn là ai vậy?

Câu nói của Long Bình như làm nàng càng kinh hãi, run bắn người, rồi như chợt tỉnh, vội vàng cúi đầu không dám nhìn lên, toàn thân run nhè nhẹ.

Long Bình kinh ngạc hỏi :

− Thanh muội ! Hắn là ai?

Mặc Thanh vẫn im lặng không nói nhưng hai hàng châu đã lăn dài trên má.

Long Bình nộ khí xông thiên hét lớn :

− Xéo! Xéo ngay!

Dùng tay kéo cửa khoang thuyền đóng lại, cánh cửa không động đậy, nhưng chỗ bị chàng kéo bể nát, hiển nhiên một cái kéo của chàng kình đạo cực mạnh.

Nhưng gã thiếu niên một tay đẩy mạnh khiến Long Bình đóng cửa không được, rõ ràng kình lực của hắn cũng không thua kém Long Bình.

Chỉ thấy hắn cười lạnh:

− Thân ngươi như cá nằm trên thớt còn làm bộ làm tịch với ai…

Chưa dút lời, hổ trào đột xuất, nhắm đỉnh đầu Long Bình chộp mạnh.

Long Bình đang ngồi, tay cầm chén cơm, thần tốc nghiêng người ra sau, thuận tay đưa chén cơm lên như cố ý nhét vào tay hắn, gã thiếu niên thu thế không kịp chộp ngay chén cơm.

Gã thiếu niên nộ khí vạn trượng mắt báo trợn tròn, đằng đằng sát khí, rõ ràng vừa xuất thủ gã đã bị thất thế Vừa lúc đó bỗng nghe âm Thi Diêm Bà từ bên ngoài vọng vào:

− Thái nhi! Lui ra! Bánh ở trong túi chưa lấy được thì cũng không rớt đi đâu mà lo, có gì gấp gáp !

Gã thiếu niên không biết có hiểu lời của âm Thi Diêm Bà không, đẩy mạnh hai tay, “bình” một tiếng đóng mạnh cánh cửa lại.

Long Bình không cần do dự nghĩ ngợi, vung tay xuất chưởng “bùng” một tiếng, cánh cửa bể nát tứ tung xuống nước, gã thiếu niên đã mất dạng, chiếc khoái thuyền lúc trước đi song song bên ngoài cũng không thấy đâu Long Bình quay đầu nhìn Mặc Thanh hỏi :

− Hắn là ai? Không lẽ là đệ tử của âm Dương Song Thi?

Mặc Thanh im lặng không đáp chỉ nhẹ lắc đầu, không biết không phải hay nàng quả không biết hắn là ai.

Long Bình càng thấy bất an, tâm thần dao động như đại họa sắp ập xuống đến nơi. Chàng không sợ gì cứ lo lắng cho Mặc Thanh.

Cuối cùng Mặc Thanh cũng biết được Long Bình không yên tâm, từ từ ngẩng gương mặt đầy lệ lên, cất giọng râu râu:

− Bình ca! Ca ca mau mau đào tẩu đi, chắc chúng cũng không gia tâm ngăn cản, bây giờ muội biết rồi, tại sao chúng lại giam hai ta ở đây !

Long Bình ngẩn người ra hỏi :

− Còn muội muội?

− Ca ca đừng hỏi, chỉ cần Bình ca bình yên thoát hiểm là muội vui lòng rồi !

Long Bình kiên quyết:

− Không! Muội không đi ta cũng quyết không đi, có chết thì cũng phải chết chung!

Vẻ mặt ảo não của Mặc Thanh thoáng hiện nét an ủi, nói:

− Thật vậy sao? Tại sao ca ca không sớm nói cho muội biết?

Long Bình hơi ngớ người hỏi :

− Nói điều gì?

Mặc Thanh lau nước mắt, gương mặt bỗng chốc trở nên tươi như hoa có điều thoáng hiện nét e lệ, hỏi :

− Nói với muội rằng ca ca thích tiểu muội lắm, có thể có thể hy sinh tánh mạng vì muội…

Long Bình đỏ mặt gượng nói :

− Chẳng lẽ muội còn chưa nhìn thấy sao?

Mặc Thanh nói:

− Tuy muội có cảm giác như vậy, nhưng chưa đủ để chứng thực, muội mong chờ ca ca đích thân nói ra lời này. Bây giờ thì được rồi, muội thấy an ủi nhiều lắm, cho dù có lấy tất cả tài vật trong vũ nội muội cũng không thèm đổi lấy câu nói của ca ca!

Thấy Mặc Thanh càng nói càng đi xa. Long Bình vội hỏi:

− Muội còn chưa nói co ta biết hắn là ai?

Mặc Thanh mỉm cười lắc đầu nói:

− Bình ca. xin chấp nhận một yêu cầu của tiểu muội!

Long Bình nói :

− Muội nói đi, đừng nói một yêu cầu, chỉ cần ta làm được thì cho dù ngàn vạn yêu cầu Long Bình này cũng không từ nan.

Mặc Thanh hỏi lại:

− Ca ca bằng lòng?

− Ta bằng lòng!

Mặc Thanh vẫn mỉm cười nói:

− Quyết không nuốt lời !

Long Bình chợt nghĩ sợ Mặc Thanh bảo chàng đào tẩu vội nói:

− Nhất ngôn cửu đỉnh… nhưng ta quyết không rời muội!

Mặc Thanh cau đôi mày liễu:

− Tại sao ca ca cứ cố chấp như vậy, nếu thật sự thương muội, ca ca phải nghe lời muội, bởi ca ca sống không phải chỉ vì bản thân ca ca mà còn biết bao ân oán đang chờ ca ca rửa sạch. Ca ca không thể để muội làm liên lụy đến ca ca được, không lẽ ca ca muốn muội trở thành tội đồ của Long gia sao? Mỹ nhân trong thiên hạ còn nhiều…

− Muội muốn nói gì?

Long Bình hét lớn cắt ngang lời Mặc Thanh.

Một lúc sau Mặc Thanh rầu rầu tiếp:

− Chung quy tại muội muốn ca ca bình yên rời khỏi chốn này!

Long Bình không thèm để ý gì tới lời nói của Mặc Thanh, quay sang mâm cơm đã nguội lạnh cắm cúi ăn.

Mặc Thanh im lặng, không ăn cơm chỉ chú mục nhìn đăm đăm gương mặt của Long Bình.

Một ngày một đêm Long Bình chưa được ăn chút gì, lý ra đã đói lắm, nhưng chàng ăn mà không biết mùi vị gì, cứ như nhai sáp, miễn cưỡng ăn được chút ít, rồi không nuốt nổi nữa. Chỉ ngồi trên sàn thuyền vận công điều tức.

Không biết bao lâu, chàng mở mắt nhìn ra. trời đã về đêm, nhưng Mặc Thanh vẫn ngồi ngây như tượng gỗ, tựa hồ không hề động đậy từ trước đến giờ, song mục vẫn y như cũ đăm đăm dừng trên mặt chàng tựa hồ như không nháy một lần.

Đến nước này Long Bình cũng không thể không mềm lòng, chàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng nói :

− Thanh muội, sao lại nhìn ta như vậy?

Mặc Thanh nói, hai mắt vẫn vô thần không động đậy:

− Lúc nào muội còn nhìn ca ca được quyết không bỏ qua cơ hội.

Long Bình nghe xong nổi nóng, định buông tay nàng ra. nhưng Mặc Thanh nhanh hơn nắm chặt tay chàng nói như khẩn cầu:

− Bình ca! Nghe muội nói thêm đôi lời !

Long Bình vẫn còn sắc giận nói :

− Nói đi!

Mặc Thanh từ tốn:

− Không phải ca ca hỏi tên Miêu tử đó sao? Bây giờ muội nói cho ca ca biết, hắn họ Đoàn tên Thái Nhi, là một chiến sĩ dũng mãnh của Miêu tộc. Hắn nguyên là Thổ Ty, cũng là người từng có lần cầu hôn muội…

Long Bình đột nhiên như ngộ ra điều gì, “ồ” lên một tiếng nói :

− Thì ra hắn là tình nhân cũ…

Mặc Thanh không thèm để ý đến lời nói chua cay của Long Bình, nói tiếp, nhưng khẩu khí của nàng biến đổi, miệng nàng lạnh như băng tuyết, nói ra khiến người nghe không khỏi cảm thấy lạnh lòng:

− Đây là việc bốn năm về trước, lúc ấy muội còn nhỏ, Thái Nhi cũng chưa học được võ công gì. Chư lão tặc bảo gã tìm sư học nghệ hứa nếu gã luyện được kinh nhân tuyệt nghệ sẽ gả muội cho hắn ! Ba năm sau, tức là năm ngoái, Thái Nhi tuyệt nghệ đã thành, trở lại.

Chính ngay lúc ấy Chư lão tặc lại hứa gả muội cho họ Tần. Thái Nhi nổi giận bỏ đi, tất cả sự việc này mãi về sau muội mới nghe thuật lại. Lúc ấy muội phẫn uất vô cùng, đang đêm cải dạng bỏ trốn…

− Hừ! Thái Nhi! Thái Nhi! Thì ra hai người đã có mối quan hệ với nhau…

Long Bình lại đay nghiến, cảm thấy đắng ngắt trong cổ họng như ăn phải chuối sống, trong lòng chua xót khôn tả.

Mặc Thanh vẫn như không nhận thấy thái độ của chàng, từ từ nói tiếp :

− Lúc ấy, muội hận Chư lão tặc vô cùng, nhưng vẫn còn tưởng lão chính là thân phụ, nào ngờ trong lần hạ sơn ấy gặp một lão nhân rách rưới cô độc co ro trong gió tuyết Vì thấy lão đáng thương, nên cho lão một ít bạc.

Mặc Thanh cứ lạnh lùng đều đều kể như kể chuyện người khác chứ không phải của chính nàng:

− Nào ngờ trong đêm ấy muội nhận được một bức thư dài, trong thư nói rõ thân thế muội, đồng thời có những chứng cứ xác thực, từ từ khiến muội hiểu ra mình nguyên họ Mặc, sau đó ít lâu để tìm lại các chứng cứ, muội đến Hoàng Sơn… Kết quả gặp được ca ca ở Thiên Đô Phong. Sau khi được ca ca cứu, lúc sắp rơi vào tay bọn người Thanh Long Giáo thì được lão nhân rách rưới ấy cứu đi, thì ra lão nhân rách rưới ấy chính là Thao Thiết Đại Bang Chủ của Cái Bang…

Lời nói của bậc kỳ nhân ẩn sĩ, nhất thiết tôn sư lẽ nào lại giả sao? Thế là muội tự động trở về Thủy Long Đàn chờ Chư lão tặc đến bí mật giết lão để báo gia thù.

Sau đó nghe nói phụ tử Tần gia cũng đến lại còn chuẩn bị làm lễ thành hôn tại Thủy Long Đàn. Lúc này muội mới sợ, định đang đêm đào tẩu không ngờ bị ca ca phát giác, mọi việc về sau…

Long Bình không nhịn được tiếp lời :

− Về sau thì dùng tình cảm gạt ta. lợi dụng ta. giờ gặp lại tình cũ, ta không còn giá trị lợi dụng nữa định tống khứ cho khuất mắt !

− Muội từ lúc lọt lòng mẹ đến giờ chỉ thích có một người, yêu tha thiết một người, hình ảnh người ấy vĩnh viễn khắc sâu vào tâm khảm muội, không bao giờ phai nhạt. Nhưng muội không muốn chàng vì muội mà bị hủy diệt, mai một đời hùng liệt…

Nói đến đây, nàng lấy từ trong ngực áo ra một vật nhét vào tay Long Bình, nói :

− Bình ca! Em vĩnh viễn chỉ yêu mình anh, tin em!

Nghe lời nói của nàng, Long Bình trong dạ bán tín bán nghi, nhưng đến khi nhận ra vật đang nắm trong tay chính là túi vải đen chứa hai đỉnh bạc, không khỏi chấn động tâm can.

Thì ra nàng chưa giấu, miệng nói như vậy chẳng qua để gạt người ngoài mà thôi, đang lúc chàng còn đang lúng túng chưa biết phải cư xử sao cho phải, lại nghe Mặc Thanh tiếp :

− Bình ca! Kỳ thực với công lực của Bình ca hiện tại chưa phải là đối thủ của âm Dương Song Thi, nhưng muội có thể khiến chúng không ngăn cản ca ca thoát khỏi chốn này, đồng thời mượn sức chúng báo gia cừu Long Bình lòng đau như cắt, nếu không phải vì nàng, chàng nào chịu ngoan ngoãn lên thuyền, dù biết không phải là địch thủ của âm Dương Nhị Quỷ cũng liều một phen sống mái, chàng cay đắng nghĩ thầm:

“Thật ta không ngờ nàng thay đổi nhanh như vậy, càng không thể ngờ được nàng lại coi Long Bình này rẻ rúng như vậy được.” Chàng tức giận đứng dậy, vùng tay ra khỏi đôi bàn tay mềm mại của nàng, ném mạnh túi vải đen nói:

− Nguyên vật của Mặc gia. cô nương hãy giữ lấy! Ta không dám đèo bòng…

Chưa nói dút lời đã quay người bỏ đi.

− Ca ca hận muội lắm sao?

Từ sau vọng lại tiếng kêu ai oán của Mặc Thanh.

Long Bình đau xót vô cùng, trên thế gian nỗi thống khổ nhất, không thể chịu đựng nổi chính là bị tình nhân lừa gạt.

Chàng lạnh lùng nói:

− Ta trước nay đóng vẻ đa tình đáng thương, mà còn tự đắc ý với mình, ai ngờ được tất cả chỉ là mộng ảo, ngụy trá. ti tiện, vô tình ! Ta hận ta còn dám hận ai? Ta hận mình vô tri…

Oán hận ngất trời, chàng bước ra khỏi khoang thuyền Bỗng một luồng kình đạo vô hình giữ chặt Long Bình bên trong, tiếp theo bỗng nghe giọng nói của Dương Thi Tang Phu:

− Trở vào! Ngoan ngoãn ngủ đi! Đừng vọng tưởng đào tẩu!

Long Bình lúc này đâu còn úy ky gì nữa. đang định điểm chân tung ra ngoài, bỗng toàn thuyền chấn động, thoáng chốc nghiêng mạnh như sắp lật úp.

Mặc Thanh hét lên một tiếng rùng rợn xông đến níu lấy tay Long Bình.

Long Bình định gỡ tay nàng ra mắng nhiếc mấy câu, nhưng khi quay đầu lại, thấy đầu cổ, toàn thân nàng lũ kiến đen khủng khiếp đang bò loạn xạ.

Đừng nói bản thân nạn nhân, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng ấy, Long Bình không khỏi lông tóc dựng ngược, không rét mà run, nhanh như chớp chộp lấy thân nàng, tung người nhảy xuống sông.

Hai người vừa tung khỏi thuyền bỗng thấy hai đạo ngân quang xé gió kích tới, Long Bình không cần quay lại, chỉ đưa một tay ra sau, hai đạo ngân quang đã nằm gọn trong tay.

Lọt vào tay mới biết đó là hai chiếc vòng bạc trên cổ tay của Đoàn Thái Nhi, thì ra đấy không chỉ là đồ trang sức mà còn là ám khí của gã.

Tiếp theo đó lại hai đạo quang như điện xẹt kích tới Long Bình vung tay, ném lại hai chiếc vòng ra.

“keng, keng” mấy tiếng, mấy chiếc vòng bạc rơi hết xuống sông, chàng với Mặc Thanh cũng song song rơi xuống nước. “ùm ” một tiếng, chiếc thuyền cũng lật úp Nguyên Long Bình cũng biết chút ít thủy tính nhưng không cao minh lắm, lúc trước sống ở Bạch Mã Hồ thì chàng còn nhỏ, thấy chiếc thuyền úp ngay trên đầu, bất giác kinh hãi…

Đang lúc nguy cơ đáo đầu như ngàn cân treo sợi tóc, Long Bình cảm thấy một luồng đạo mãnh liệt siết chặt hai chân, kéo toàn thân chàng trầm xuống nước, Long Bình càng kinh hãi, vội vận công hộ thể đồng thời bế hô hấp.

Nhưng luồng kình phong uy mãnh tuyệt luân kéo chàng tức tốc trầm sâu xuống nước tựa như muốn đưa chàng đi long cung vậy.

Một lúc sau hơi định thần lực, chàng cảm thấy luồng kình đạo siết chặt chân chàng là một bàn tay, thì ra có người đến tiếp cứu bất giác chuyển sợ thành mừng.

Tiếp đó lại nghĩ đến Mặc Thanh, bỗng thấy trong tay có một vật nặng cùng chàng trầm xuống nước, thì ra trong lúc kinh hãi chàng vẫn chưa buông Mặc Thanh ra. vẫn ôm chặt nàng.

Thấy đã tránh khỏi họa úp thuyền, chàng không khỏi nghĩ đến Mặc Thanh.

Không biết nàng có thông thạo thủy tính không, định buông tay để nàng tự động nổi lên mặt nước, lại sợ nàng không thông thủy tính, mượn thế nước nổi lên kết cục thành hại nàng.

May thay, lúc chàng chưa dút tâm niệm, bỗng thấy thân hình chuyển một vòng, rồi bị đẩy từ từ lên, bởi chàng bị nắm chân nên thân hình vẫn đảo ngược xuống!

Trong lúc mơ mơ màng màng dưới nước, Long Bình cảm thấy lúc bị đẩy lên lúc bị kéo xuống, nhưng thủy chung vẫn chưa trồi lên mặt nước.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng chàng bị một luồng kình đạo cực mạnh ném lên khỏi mặt nước mang theo cả Mặc Thanh rơi vào một chiếc thuyền, té lên ván thuyền cực mạnh.

Long Bình định mở mắt chồm dậy coi nhân vật nào đã cứu chàng mà lại có thủy năng kinh nhân dường ấy.

Bỗng nghe một tiếng cười lạnh, nhập nhĩ kinh tâm, thì ra kẻ cứu chàng chính là Thủy Long đàn chủ Thủy Thần Cao Mãnh.

Tiếp theo lão cười ha hả nói :

− Cho dù ngươi có bản lĩnh kinh thiên động địa.

dưới nước ngươi còn phải bái ta làm sư tổ !

Long Bình kinh hãi thất thần, vẫn bế hô hấp nằm bất động trên sàn thuyền, chàng định xem xét tình hình xung quanh, trên thuyền có những nhân vật nào rồi sẽ tính tiếp.

Bỗng nghe Thủy Thần Cao Mãnh nói :

− Tiểu Hương, ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì?

Mau trói chúng lại chờ giáo chủ phát lạc.

Long Bình nghe nói càng kinh hãi, lẽ nào Thanh Long Giáo Chủ cũng có mặt trên thuyền, vẫn giả như đang hôn mê bất tỉnh.

Bỗng nghe Tiểu Hương nói :

− Cao thúc thúc ! Cả tiểu thư cũng…

Thủy Thần Cao Mãnh hừ lạnh, nói:

− Hắn thân làm công chúa Thanh Long Giáo còn không biết, tự ý làm giặc ! Trói cả lại !

Tiếp đó nghe tiếng dây kéo lên trên ván thuyền…

Bỗng nghe “bình”, “ấy da ” phát ra từ miệng Tiểu Hương, tiếp theo nghe Mặc Thanh thét lớn :

− Đứng yên ! Kẻ nào dám động đến ta?

Long Bình cứ sợ Mặc Thanh không biết thuật bế khí, nào ngờ thuật bế khí của nàng không thua kém chàng, Long Bình cả mừng nhưng vẫn nằm bất động, thử xem Mặc Thanh đối với chàng thế nào.

Bỗng nghe Thủy Thần Cao Mãnh cười ha hả nói :

− Ngươi còn giương oai với ai? Định lấy oai công chúa dọa ta sao? Hừ! Nằm mộng! Giáo chủ đã truyền dụ lệnh lấy đầu hai ngươi không kể thủ đoạn, còn muốn thoát thân? Con tiện tỳ này, với sức ngươi mà cũng đòi đối địch với Thanh Long Giáo?

“ào,,, một luồng kình phong lướt qua người Long Bình.

“Bùng” một tiếng, kình phong tứ tán, quét qua người chàng, hiển nhiên Mặc Thanh đã tiếp lão một chưởng.

Mặc Thanh nghiến răng nói :

− Ngươi tưởng ngươi ghê gớm lắm sao? Bản cô nương quyết chẳng sợ ngươi !

Tiếp đó nghe chưởng phong vù vù, hai người đã giao thủ với nhau.

Long Bình he hé mắt trộm nhìn, thấy Mặc Thanh lúc chưởng lúc chỉ, thế công hùng hậu, thân thủ không phải tầm thường. Thủy Thần Cao Mãnh làm đàn chủ một đàn của Thanh Long giáo, có thể liệt vào hàng nhất lưu cao thủ, nhưng nhất thời cũng không thể chế phục được nàng.

Long Bình liếc xung quanh, thì ra đây là một chiếc thuyền buồm lớn, xa xa chân trời mặt nước mênh mông không nhìn thấy đất liền, rõ ràng đang lênh đênh giữa Động Đình hồ muôn trùng sóng vỗ.

Mặt trời sắp mọc, vừng đông váng đỏ đầy trời, mặt hồ lớp lớp sương mù.

Bỗng trước mắt Long Bình xuất hiện một bóng người, một lão già râu tóc trắng phơ, nhanh như bóng quế lướt đến sau lưng Mặc Thanh cách chưa tới nửa trượng Long Bình thất kinh, lão chính là Huyết Sát Lý Động.

Thấy lão xuất hiện biết Mặc Thanh nguy hiểm đến nơi, đang định tung người dậy tương trợ, vừa vận chân khí thấy một bên tê dại như chân gỗ, không còn chút cảm giác, mình như lìa khỏi chân, bất giác kinh hãi.

Tình thế trước mắt khiến Long Bình hồn phi phách tán, chàng biết lúc Thủy Thần Cao Mãnh cứu chàng đã bí mật điểm huyệt. Giờ bị rơi vào tay Thanh Long Giáo cầm chắc cái chết.

Bỗng trên mặt hồ, vọng đến tiếng ca:

“Người nên biết…

Ngươi có nhiều báu vật.

Không phải ở trong túi.

Cũng không phải trên chín tầng mây.

Mà ở ngay trong người ngươi… “.

Lời ca tựa như do một đứa bé hát, nhưng thuyền đi rất xa. lọt vào tai Long Bình, từng tiếng một rõ ràng.

Long Bình giật mình, bài ca này dường như hát cho chàng nghe. Suy nghĩ một lúc, lập tức nhớ đến Bách Hội Công do Đại Đồ Tiên truyền thụ.

Loại công phu này khi vận công khí xuyên châu thân bách huyệt, không lẽ không phải là môn công phu để tự giải huyệt sao?

Long Bình nghĩ ra. bất kể có hiệu quả hay không lập tức vận công thử.

“Bùm ” một tiếng, chàng đánh rắm được một cái lập tức từ đầu gối trở lên đã có cảm giác. Long Bình cả mừng. Phóng Tí Công quả nhiên có công hiệu giải quyết Ngay lúc đó bỗng nghe “bịch”, một thân người rơi cạnh chàng tai nghe tiếng rên ngừng hẳn, không cần nhìn cũng biết người té nằm cạnh chàng chính là Mặc Thanh, chàng vội vàng vận công tiếp tục giải huyệt.

Nào ngờ huyệt giải chưa xong, đã thấy tê rần nơi thắt lưng, nháy mắt mất hết cảm giác, hôn mê bất tỉnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN