Bạch Cốt Lâm
Chương 18: Nguy cơ tứ phía
Tiểu Trúc run bần bật thét lên hãi hùng, nhưng tiếng kêu chưa kịp phát ra đã bị bàn tay cứng như thép bịt kín miệng! Thì ra sau lưng nàng một người như ma muội, đầu tóc rối tung, thân trên trần trùng trục, mắt trắng như xác chết. Chỉ có đôi mắt là phát ra tia hào quang khiếp hồn phách tán, bất thần nhìn thấy thử hỏi tiểu cô nương không tán đởm kinh hồn sao được. Cổ lão run giọng nói:
− Ngươi… ngươi… ngươi không được hại nó !
Trên gương mặt trắng nhợt của gã thiếu niên, thoáng hiện vẻ gượng cười nói:
− Cổ lão bá! Xin yên tâm, tại hạ quyết chẳng hại người, chỉ sợ nàng kêu lớn tiếng kinh động nhiều người. vừa nói chàng vừa thả Tiểu Trúc ra! Cổ lão thấy gã thiếu niên quả nhiên không làm hại đến con gái lão. Mới yên tâm, nhưng chàng vừa mở miệng ra đã gọi lão là “Cổ bá bá ” khiến lão không khỏi ngạc nhiên, liền hỏi:
− Ngươi… ngươi họ gì, làm sao bị chìm dưới nước như vậy? Ngươi bị người gia hại chăng? Chàng thiếu niên lắc đầu nói:
− Tại hạ Long Bình, thương thế là do người đánh, nhưng việc chìm dưới nước là do tại hạ tự trầm mình !
Chàng thiếu niên này nguyên là Long Bình, lúc đêm chàng được người dùng ám khí đánh đút dây trói, lúc rơi xuống đất tuy thân bị đánh tan da nát thịt nhưng vì đào sinh, tự cứu lấy mạng nên nghiến răng chịu đau từ từ bỏ đi… Vượt qua đấu trường cứ vậy bò riết, thủy chung vẫn không thấy ân nhân hiện thân, nên chàng cũng không dám dừng lại. Cuối cùng chàng thoát khỏi khu rừng, đến bên bờ hồ, đồng thời phát hiện thấy hai chiếc thuyền buồm bỏ neo cách bờ không xạ Lại thấy âm Dương Phán Tề Phi án giữ trên mũi một chiếc thuyền. Ngay lúc đó lại vọng ra tiếng kêu của Huyết Sát Lý Động, rồi tiếng mọi người tìm kiếm. Long Bình thân bị trọng thương, lỡ bị kẻ địch phát hiện làm sao chống cự, coi như chết chắc. Suy đi tính lại chỉ còn cách trầm mình xuống hồ, gắng gượng mượn sức nước đào tẩu. Nào ngờ, lội xuống nước càng mất sức hơn, thêm nơi vết thương thấm nước đau thấu tâm can, lội chưa được bao xa đã hôn mê bất tỉnh. Cũng may trước khi hôn mê còn kịp bế hô hấp, với lại mạng chàng chưa tuyệt nên mới gặp Cổ lão vớt lên Trên thuyền, Long Bình đã tỉnh lại, nghe Cổ lão nói chuyện với mấy ngư phủ, nên vừa mở miệng đã gọi lão là “Cổ lão bá.” Tiếp đó được lão đặt trên giường. Cổ lão vừa đi ra. chàng liền ngồi dậy, qua một khoảng thời gian hôn mê, công lực chàng đã khôi phục dần. Lúc Tiểu Trúc cô nương vào phòng, là lúc chàng phóng ra cửa sổ quan sát tình hình xung quanh, tiếng kêu la hốt hoảng của Tiểu Trúc mà chàng vội quay vào Thương thế chàng tuy trầm trọng nhưng đối với những ngư dân bình thường như Cổ lão và Tiểu Trúc làm sao phát giác được cử động của chàng!
Bỗng nghe Cổ lão hỏi:
− Thương thế người thế nào, có cần mua thuốc không? Long Bình đáp:
− Tại hạ nguyên cũng có thuốc, không may bị mất, hiện thời chưa cần thiết, chỉ sợ bị lộ hình tích càng thêm bất lợi !
Cổ lão nói:
− Ngươi yên tâm! Tiểu lão thấy ngươi thọ thương biết do người ám hại nên không dám để mọi người nhìn thấy, ngươi có tin ta chăng? Long Bình mỉm cười :
− Người tốt như Cổ lão bá đây, tại hạ sao lại không tin? Dù sao cũng phải ở lại quấy nhiễu nhị vị mấy ngày. Vừa nói đến đó bỗng mềm nhũn toàn thân té dài xuống đất, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh. Long Bình sau khi thọ thương, nguyên khí chưa hồi phục, cố gắng đứng được ít lâu, đến đây không chịu nổi nữa. nên hôn mê bất tỉnh. Lần thứ hai tỉnh lại, Long Bình thấy mình đang nằm trên giường, mở mắt thấy ánh sáng lờ mờ phát ra từ cầy đèn dầu để trên án, ngoài cửa sổ tối đen như mực. Thì ra chàng đã hôn mê cả một ngày rồi !
Ơù đầu giường Tiểu Trúc đang chống cằm lim dim ngủ gục, nhưng không thấy Cổ lão đâu, chàng định hỏi thăm đồng thời kêu Tiểu Trúc đi nghỉ ngơi. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng huýt sáo nho nhỏ, giống như cách nhân vật võ lâm truyền tin cho nhau vậy! Long Bình ngạc nhiên chưa hết, Tiểu Trúc đang mơ màng đột nhiên tỉnh lại, lập tức chạy ra ngoài, nhưng đến cửa phòng chàng bỗng dừng lại liếc nhìn thật nhanh về phía Long Bình! Long Bình cảnh giác hơn người vội nhắm mắt lại, giả như chưa tỉnh lại. Chờ Tiểu Trúc ra khỏi phòng, Long Bình lập tức đứng dậy, áp tai vào vách nghe ngóng. – Thế nào? Tìm được chúng bằng hữu của sư huynh không? Giọng nói của Tiểu Trúc tiếp theo nghe giọng nói của nam nhân :
− Không, ngu huynh đi luôn mấy nơi mà chẳng gặp được ai. Giọng của Tiểu Trúc ra vẻ khẩn trương:
− Như vậy là làm sao? Giọng nam nhân bỗng hỏi :
− Phụ thân muội đi Dương Lạc Châu… Long Bình nghe hai người nói chuyện có vẻ bí mật bất giác kinh ngạc, đặc biệt là câu nói cuối cùng của Tiểu Trúc. Cổ lão đi Dương Lạc Châu làm chỉ Lại nghe giọng nam nhân :
− Hay là thế này, để ngu huynh đối phó với hắn… Tiểu Trúc vội nói:
− Không được, như vậy nguy hiểm lắm, hay chờ gia gia về coi tình hình ra sao rồi tính. “Như vậy nguy hiểm lắm,” chỉ mấy chữ này khiến Long Bình… [Th;èu 1 dõ Cánh cửa hiện ra. giơ tay điểm nhẹ hai cái, hai người lập tức té nằm dưới đất. Tiếp đó chàng lạnh lùng nói:
− Cô nương thứ lỗi, tại hạ phải mượn bộ đồ của vị bằng hữu này dùng tạm. Nói rồi chàng cởi áo của gã thanh niên tự mặc vào. Chàng vừa mặc quần áo xong đã nghe từ xa vọng lại tiếng bước chân chạy gấp gấp, tiếng động càng lúc càng đến gần, Long Bình thất kinh nhảy ra cửa sổ. Không mặc áo còn khá. khi mặc áo vào nhất cử nhất động đều động đến vết thương, đau đến mặt mày xanh xám. Nháy mắt Cổ lão đã chạy về đến nhà. vừa thở hổn hển vừa kêu lên:
− Tiểu Trúc! Tiểu trúc!
Vừa vào đến phòng thấy hai người nằm dài dưới đất, Cổ lão hồn phi phách tán, lão buông tay, một gói dược thảo rơi xuống đất, thét lên một tiếng kinh hoàng, té phịch bên cạnh thân hình Tiểu Trúc vừa khóc vừa kêu:
− Tiểu Trúc, con vàng con ngọc của tạ.. con… con… Ngẩn đầu lên nhìn thấy Long Bình từ ngoài cửa sổ nhảy vào, lão chỉ mặt mắng lớn:
− Ngươi! Đồ súc sinh vong ân bội nghĩa. ta lặn lội mười mấy dặm đường mua thuốc cho ngươi, ngươi lại giết hại con gái tạ ngươi giết ta luôn đi, đồ súc sinh. Lão vừa nói vừa như con hổ điên xông vào Long Bình. Nguyên Long Bình nhảy ra ngoài cửa sổ nhưng chưa đi hé mắt nhìn vào thấy gói thảo dược trong tay Cổ lão liền biết mình nghi lầm cho lão vì lão đâu có dắt người nào về hại chàng, chỉ có chàng thần hồn nát thần tính mới hiểu lầm như vậy. Thế nên Long Bình mới nhảy trờ vào phòng, thấy Cổ lão xông đến mới vội nắm chặt tay lão nói:
− Cổ lão bá! Tiểu Trúc cô nương còn chưa chết mà!
Dứt lời vỗ vào vai mỗi người một cái, hai người như vừa trong mộng tỉnh lại, ngơ ngác hết nhìn Long Bình lại quay sang nhìn Cổ lão không biết đã xảy ra chuyện Không đợi hai người mở miệng, Long Bình vội giải thích hành động lỗ mãng đồng thời xin lỗi luôn miệng. Tiếp đó hỏi ra mới biết gã thiếu niên tên là Phi Hải, nhưng mọi người quen gọi hắn là Tiểu Hải Tử, là ý trung nhân của Tiểu Trúc. Bởi hai nhà đều nghèo nên lần lữa mãi chưa thành thân. Không may hôm Tiểu Trúc trên đường lên Dương Lạc Châu, gặp một tên cường hào ỷ thế cha là quan lại, thấy nàng vừa mắt liền nói trước mặt nàng là hắn muốn lấy nàng làm vợ, lại còn nói hôm sau sẽ cho người mang sính lễ tới. Tiểu Trúc cô nương nổi giận quay về tìm Tiểu Hải Tử, lại không gặp càng giận hơn. Nào ngờ, về đến nhà gặp việc Long Bình. Trong lúc Long Bình hôn mê, Tiểu Trúc đi tìm cuối cùng cũng tìm được Tiểu Hải Tử, nói cho gã hay chuyện giữa đường gặp quỷ. Tiểu Hải Tử lập tức đi tìm bằng hữu tương trợ. Không may đi tìm cả ngày không gặp người nào đến tối mới trở về Bởi tên tiểu quỷ con quan có tiền có thế, nên bọn bằng hữu sợ lấy trứng chọi đá. chẳng những không giúp được việc mà còn hại đến thân nhân. Long Bình biết rõ nguyên nhân lập tức hứa sẽ tìm cách giúp, bảo hai người yên tâm. Đến lúc này Long Bình không thể chịu đựng nổi lại cởi áo ra. Cổ lão nói:
− Cũng bởi thấy vết thương làm độc nên ta không ngại đường xa đang đêm đi Dương Lạc Châu mua thuốc Tiểu Trúc mau đi giã thuốc! Đại phu dặn phải giã thật nhừ, bó một hai ngày tất khỏi. Được Tiểu Hải Tử phụ giúp, hai người mau chóng giã nát thuốc, lúc Tiểu Trúc đắp vết thương cho Long Bình, bất chợt Tiểu Hải Tử hỏi:
− Nghe nói đại ca tên Long Bình? Hai tiếng “Long Bình” hắn nhấn mạnh lại vừa kéo dài ra như có thâm ý gì vậy. Long Bình hơi giật mình nói:
− Có chuyện gì sao? Tiểu Hải Tử định nói gì đó rồi lại thôi, trầm ngâm một lúc lâu, Long Bình biết chắc có việc gì quan trọng xảy ra. vội hối thúc:
− Huynh đệ đừng sợ, cứ nói ra. Cuối cùng Tiểu Hải Tử cũng lấy hết can đảm, nói ra như học thuộc lòng việc có người gởi thư cho Huyết Sát Lý Động, rồi nói tiếp:
− Đang lúc tôi thất kinh hồn vía thì lão nhân tóc bạc họ Lý quả nhiên đến nơi, đã nhận bạc của người lẽ nào bội tín, chỉ còn cách liều mạng đưa thư cho lão, xong việc chèo thuyền chạy mau. Thì ra người chèo thuyền đưa thư cho Lý Động là Tiểu Hải Tử. Long Bình nghe xong ngẩn ngơ như lạc vào mê cung, theo như miêu tả của Tiểu Hải Tử người đưa thư là đệ tử của Cái Bang không sai, nhưng hắn lấy quyền gì mạo danh chàng và Mặc Thanh ước hẹn với bọn người Thanh Long Giáo. Rồi sực nhớ ra điều gì, Long Bình chợt hỏi:
− Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Tiểu Hải Tử nói:
− Hôm nay mồng tám, từ giờ đến hai mươi ba còn hãy còn nửa tháng, đại ca dưỡng thương xong rồi đi cũng kịp. Long Bình lắc đầu:
− Ta biết thương thế ta không thể trong mười bữa nửa tháng có thể lành được, Tiểu Hải huynh, từ đây đến Mạc Phụ Sơn người thường đi bộ mất bao nhiêu ngày? Tiểu Hải Tử nói:
− Từ đây đến Mạc Phụ Sơn cũng năm sáu trăm dặm đường, nhưng thủy lộ tiểu đệ rất thông. Không phải tiểu đệ nói láo, nếu đại ca chịu ngồi thuyền tiểu đệ thì đảm bảo là nhanh nhất. Long Bình lắc đầu cười khổ nói:
− Dù cho nhanh mấy cũng không thể một hai ngày mà tới nơi được, phiền Hải Tử huynh tìm lão nhân nhờ đưa thư nói Long Bình tìm lão có việc cần. Tiểu Hải Tử chau mày nói:
− Việc này không dễ, ngày hôm nay tôi tìm suốt ngày cũng không gặp lão. Long Bình trầm ngâm một lúc rồi nói :
− Có cách rồi, Tiểu Trúc cô nương xin cho mượn một cái bát. Cầm lấy cái bát từ tay Tiểu Trúc, Long Bình dùng chỉ gạch mấy đường lên miệng bát, tiếp đó búng nhẹ mấy cái. Lập tức miệng bát hiện ra mấy chỗ mẻ. Đưa chiếc chén mẻ miệng cho Tiểu Hải Tử nói :
− Hải Tử huynh cầm lấy cái bát này sớm ngày mai đi vào trấn, gặp bọn ăn mày bất kể già trẻ, gọi đến một nơi vắng vẻ cầm lấy cái bát cho hắn xem xong nói có việc cần gặp Đại Đồ Tiên tiền bối. Nếu gặp được Đại Đồ Tiên tiền bối thì nói có Long Bình thọ thương đang tá túc nơi này. Tiếp đó miêu tả hình dáng sơ lược của Đại Đồ Tiên. Tiểu Hải Tử nhận bát đi liền. Ngày hôm sau từ sáng sớm đến trưa. rồi từ trưa đến tối cũng chưa thấy Tiểu Hải Tử trở lại, trong ngôi nhà nhỏ ba người trông ngóng đứng ngồi không yên. Đặc biệt Long Bình càng lo lắng tợn, bởi chàng giả mạo tín phù của Cái Bang, nhưng lại không hiểu lắm các quy củ của Cái Bang, chỉ sợ Tiểu Hải Tử cầm bát cầu kiến Đại Đồ Tiên không được ngược lại bị người Cái Bang hiểu lầm đả thương hắn. Hóa ra như vậy chàng làm liên lụy đến hắn phải chịu khổ càng nghĩ trong lòng càng lo lắng không yên. Phần Tiểu Trúc cô nương cũng không khá hơn Long Bình bao nhiêu, từ tối đến sớm, từ nhà đến bờ hồ không biết chạy đi chạy lại bao nhiêu lần thủy chung vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hải Tử đâu. Lúc này lại đến bên bờ hồ ngóng trông, mặt hồ nhuộm đầy sắc vàng của ráng chiều, cuối cùng cũng thấy bóng một chiếc thuyền câu xuất hiện. Tiểu Trúc vừa nhìn đã nhận ra thuyền của Tiểu Hải Tử, mừng quýnh vội chạy về nhà. vừa đến cửa đã loan báo:
− Tiểu Hải Tử về đến nơi rồi !
Long Bình cả mừng vội hỏi :
− Hải Tử huynh có tìm được người không? Tiểu Trúc chưa kịp trả lời đã nghe trước sân vọng vào giọng hách dịch:
− Cổ lão có nhà không? Cổ lão ứng tiếng:
− Ai đó? Mời vào trong này? Tiểu Trúc nghe tiếng nói bất giác hoa dung thất sắc Long Bình đã có chuẩn bị liền khoác áo đứng dậy nói nhỏ:
− Tiểu Trúc cô nương chớ sợ, để ta đối phó với hắn. Bên ngoài đã vang lên tiếng chào hỏi khách sáo. – Cổ lão, lâu ngày không gặp lão cũng khoẻ? – Ô, Hoàng Ma Tử, ngọn gió nào đưa ông giá lâm tệ xá. vạn hạnh! Vạn hạnh!
− Người ta nói Vô Sự Bất Đăng Tam Bảo Điện, tôi được Trương viên ngoại ký thác trọng trách đến cầu thân Nguyên Trương thiếu gia nhắm trúng lệnh thiên kim, mong muốn kết duyên cầm sắt. Như vậy Cổ lão từ nay không còn phải đánh cá nữa. tuổi tác đã cao cũng đến lúc cần hưởng thú thanh nhàn vài năm, ngày sau còn mong mỏi lão đề bạt Hoàng Ma Tử này. à, đây là sinh lễ của Trương phu, bạc trắng trăm lạng, vòng vàng một đôi… Cổ lão nổi giận hét lớn:
− Khoan đã. ngươi thu hồi xính lễ, về nói với Trương viên ngoại Tiểu Trúc nhà này đã hứa gả cho người rồi, nhất nữ nan giá nhị phu, mong Trương viên ngoại lượng thứ. – Hứ, hứa gả cho ai? Chắc lại là tên Tiểu Hải Tử mồ côi đó chứ gì? Cổ lão nói:
− Hắn tuy ngèo nhưng xương cứng, dù sai cũng còn khá hơn bọn chó chỉ biết vẫy đuôi xu nịnh. Cổ lão nói vậy khác chi thầy chùa chửi cha thằng trọc đầu, Hoàng Ma Tử đỏ mặt thét lớn :
− Cổ lão, ngươi nên nhớ, Hoàng Ma Tử này ngươi muốn chửi mắng dễ dàng, nhưng Trương viên ngoại không dễ dàng đâu. Đến rượu mừng không uống uống rượu phạt. Thành thật khuyên ngươi nên sớm nhận lời đi Còn hôn ước của Tiểu Hải Tử thì huỷ bỏ, có Trương thiếu gia đứng sau lưng hắn dám nới nửa tiếng, không thì quăng xuống hồ cho chầu hà bá. Bốp ! Một tiếng, bả vai Hoàng Ma Tử bị người chộp cứng. Hoàng Ma Tử quay đầu nhìn lại, không ai khác hơn là Tiểu Hải Tử, lão bất giác cuồng nộ, hồi chưởng đẩy ra. móc chân một cái, Tiểu Hải Tử lập tức té nằm dài dưới đất. Lão cười hì hì nói:
− Súc sinh như ngươi mà cũng dám thị uy trước mặt lão gia… Lão chưa dút lời bả vai lại bị một bàn tay chộp cứng. Hoàng Ma Tử quay đầu nhìn lại, lại một thiếu niên thân hình còn coi bộ tệ hơn Tiểu Hải Tử, cứ y sách cũ, đơn chưởng đẩy ra. có điều lần này khác xa lần trước, chưởng lão như đánh vào vách sắt, bất giác hét to đau đớn. Tay lão như không còn dính với thân, đau thấu xương, chỗ bả vai bị bấu kình lực gia tăng như bị tráo sắt bấu phải, từ nhỏ đến giờ lão chưa bao giờ chịu đau khổ như vậy. Mặt Hoàng Ma Tử tái xanh, mồ hôi tuôn như suối, không nén được bất giác quỳ xuống dập đầu xin tha mạng. Thiếu niên đó chính là Long Bình. Bỗng nghe chàng nói :
− Mang mấy thứ xú uế này về, bảo với lão cẩu viên ngoại, bảo phải cẩn thận, nếu còn hoành hành ức hiếp dân lành cưỡng bức lấy vợ người thì toàn gia già trẻ lớn bé chết chẳng toàn thây. Giọng chàng lạnh như vọng về từ cõi âm ty, bả vai Hoàng Ma Tư bị tráo cơ hồ tàn phế, nào dám hé miệng nói nửa tiếng không, lật đật thu hồi lễ vật, lạy như tế sao, xong cuốn thẳng. Long Bình mỉm cười :
− Tiểu Hải Tử huynh bị ngã không sao chứ ? Có tìm được người không? Tiểu Hải Tử cười khổ:
− Ngã thì không sao, nhưng người thì không tìm được, tôi hỏi không biết bao nhiêu hán tử trong trấn tất cả đều lắc đầu, cái chén mẻ của tôi chúng cũng không thèm nhìn quạ Vừa dút lời thì bỗng nghe một tiếng cười nhẹ từ ngoài vọng vào:
− Ai nói không tìm được người nào? Chỉ tại ngươi có mắt không nhìn thấy thái sơn, hơn nữa cái chén của ngươi là hàng giả mạo, ai biết mà lên tiếng? Tiếp sau tiếng nói, một tiểu hóa tử mặt mày lem luốc, đầu tóc rối bời bước vào chính là Tửu Hồ Lộ Long Bình thấy gã mừng rỡ nói :
− Tửu Hồ Lô huynh đệ! Lệnh sư thúc đâu? Tửu Hồ Lô nhăn mũi nói:
Sư thúc đang tìm ngươi khắp nơi. Ai ngờ ngươi lại nằm đây hưởng phúc, làm mọi người lo lắng sắp chết hết đến nơi. Long Bình cười vẻ nhận lỗi nói :
− Ta cũng từ âm phủ mới thoát về, nếu không nhờ có Cổ lão bá đây dùng lưới vớt lên thì thân này e rằng đã làm no bụng cá rồi. Tiếp đó chàng nói đến việc đưa thư hẹn ước với Thanh Long Giáo có phải do Đại Đồ Tiên làm không? Tửu Hồ Lô kinh ngạc trợn tròn mắt nói:
− Ai nói? Từ đêm ấy đến giờ lúc nào ta cũng sát cánh Đại Đồ Tiên sư thúc, lão sai ta làm việc này việc nọ, chạy đông chạy tây, nào có nghe nói đến việc ấy. Theo lời của Tửu Hồ Lô thì rõ ràng Đại Đồ Tiên không làm việc này thế thì ai giả danh chàng? Càng nghĩ càng thấy rối. Long Bình nghĩ thầm:
“Bất kể kẻ nào mạo danh, nhất định lần này phải đi Mạc Phụ Sơn một chuyến.” Thế rồi chuyển đề tài hỏi thăm Mặc Thanh. Tửu Hồ Lô hừ nhẹ nói :
− Nàng vì ngươi ăn không ngon ngủ không yên, nào được tự tại như ngươi vậy… Gã chưa dút lời đã nghe tiếng quần áo lộng gió phần phật. Long Bình kinh hãi, Tửu Hồ Lô cười nói :
− Đừng lo, đó là sư huynh ta Mật Bình Nhi !
Tiếp đó một bóng người chạy như bay vào cửa. quả nhiên là Mật Bình Nhi, gã lớn tiếng cấp báo :
− Không xong rồi, mấy lão già của Thanh Long Giáo đều đến cả rồi, mau mau đào tẩu. Tửu Hồ Lô thất thanh nói:
− Thương thế của Long Bình huynh thế nào? Long Bình cười khổ:
− Miễn cưỡng thì đi được, còn động thủ thì… Tửu Hồ Lô cướp lời:
− Như vậy đủ rồi, tránh mặt chúng rồi tính tiếp. Còn mấy người này cũng phải đi. Chưa dút lời đã nghe tiếng cười quái dị của Huyết Sát Lý Động từ ngoài vọng vào :
− Đi! Đi đâu cho khỏi!
Tiếp đó nghe tiếng gió lộng ào ào kẻ địch đến ít nhất cũng có ba người. Long Bình phất tay tắt đèn, hạ giọng nói:
− Tiểu Hải Tử, ngươi mau dắt Cổ lão bá với Tiểu Trúc cô nương theo ngõ sau đào tẩu, nhớ không để bất kỳ ai bắt gặp. Dứt lời đường đường bước ra trước ! Trên mặt hồ chị Hằng xuất hiện chưa lâu, tỏa ánh sáng mờ mờ, trên mái nhà đã đứng một hàng bốn bóng người – ngoài Huyết Sát Lý Động, Độc Sát Triệu Ngũ, Thủy Thần Cao Mãnh còn có âm Dương Phán Tề Phị Bốn người mới đến tay lăm lăm binh khí thủ thế, chúng biết Long Bình võ công phi phàm nên không dám khinh địch. Long Bình cười ha hả nói :
− Tứ vị vì Long Bình vất vả như vậy thật áy náy !
Bốn người thấy Long Bình trọng thương như vậy, không ngờ chỉ cách có một ngày công lực dường như hoàn toàn khôi phục, bất giác cả kinh. Huyết Sát Lý Động cười giảo hoạt nói:
− Ta biết tiểu tử ngươi ẩn núp quanh đây dưỡng thương, lại dùng kế điệu hổ lý sơn dụ bọn ta đến Mạc Phụ Sơn! Hừ, kế mọn này làm sao qua mắt được Lý mỗ. Họ Long kia. con tiện tỳ họ Mặc đâu sao không ra chịu chết luôn thể? Long Bình cười lạnh nói :
− Cần gì có thêm người khác, chỉ một mình Long Bình cũng đủ phác lạc bọn ngươi rồi !
Dứt lời tiện tay bẻ một cây gậy trúc nhỏ dài gần trượng vuốt hết nhánh nhỏ, lập tức biến thành một chiếc cần câu. Giọng nói của Long Bình kể cả nhất cử nhất động đều rất tự nhiên không thấy chút gì chứng tỏ thân đang thọ trọng thương. Tự như trong khoảng thời gian một ngày đêm, vết thương bị roi đánh đã hoàn toàn khỏi hắn, càng khiến bốn tay nhất lưu cao thủ của Thanh Long Giáo kinh hãi khôn cùng. Cả bọ bốn người nếu lấy bốn địch một cũng không một ai dám khoa trương chắc thắng, nên cứ đứng ngây như tượng, người này nhìn người kia. không ai dám ra tay trước. Long Bình lấy cành trúc làm binh khí, khi đã làm thành cần trúc rồi, thử múa nhẹ, lập tức làm thành một màn trúc dày đặc, Long Bình đắc ý cười ha ha nói :
− Thế nào? Các vị từng người một giao thủ hay tất cả đều ra tay, tại hạ không hẹp lượng nói các vị lấy đông hiếp ít, bởi nếu đơn đấu thì các vị chưa phải là địch thủ của tại hạ? Cả bốn tên đều là những ma đầu khét tiếng, thân kinh bách chiến, da mặt đều dày, nào để mắc kế khích tướng của Long Bình. Huyết Sát Lý Động cười ha hả nói:
− Ngươi khoác lác như vậy, bọn lão phu cung kính không bằng tuân lệnh! Các vị huynh đệ, tiến lên đi, mỗi người ráng sức một ít, đừng để gà nấu chín trong nồi mà lại bay đi, mất mặt với giáo chủ. Bóng người thấp thoáng, bốn người đã chia làm bốn phương vị vây Long Bình vào giữa. Long Bình than khổ thầm trong bụng, chàng định dùng kế khích tướng, không ngờ hóa ra tự hại mình, khiêng đá dập chân. Tuy vậy vẫn không để lộ ra mặt, cười ha hả nói :
− Tốt! Tốt lắm! Chư vị mời!
âm Dương Phán Tề Phi đã từng hai lần nếm mùi thất bại dưới tay Long Bình, nên hận chàng thấu cốt, lão đứng sau lưng bên trái Long Bình, không cần khách sáo ra tay công trước. Chỉ thấy lão múa tít thiết quài, sử dụng một chiêu “Long Phi Phụng Vũ” nhanh như chớp nhằm vai Long Bình công tới. Cần trúc trong tay Long Bình thinh không xoay một vòng, xuất chiêu tiếp thế công của âm Dương Phán Tề Phị Nhưng đó chỉ là hư chiêu, Độc Sát Triệu Ngũ đã từ bên phải múa kiếm tấn công, hàn quang rợn người, gió rít veo veo. Kiếm chưa tới kình phong bén như dao mang theo khí tanh nồng đã áp tới. Long Bình quay cần trúc quét ngược lại, hóa giải thế kiếm của Độc Sát Triệu Ngũ! Ngay lúc đó đơn kiếm của Huyết Sát Lý Động với song câu của Thủy Thần Cao Mãnh cũng một trước một sau đồng thời kích tới. Long Bình hóa giải hai chiêu đầu tiên của âm Dương Phán Tề Phi với Độc Sát Triệu Ngũ thân hình vẫn chưa nhích động. Đến lúc này chàng không dám khinh địch nữa. lách ngang nửa trượng quét ngược cần trúc, một chiêu hóa thành hai thế phân ra tấn công hai người. Nhưng vừa cử động, các vết thương trên lưng cọ vào áo, lập tức đau đớn vô cùng, nhưng đang lúc lâm đại địch chàng nào dám sơ ý, chỉ nghiến chặt răng chịu đau ra chiêu. Chớp mắt Long Bình đã tiếp bốn người gần chục chiêu, Huyết Sát Lý Động nhanh mắt nhìn thấy lưng áo Long Bình máu nhuốm đỏ, lập tức kêu lớn :
− à, tiểu tử này thọ thương chưa lành, cố thêm chút nữa chư vị huynh đệ. Lão vừa dút lời kình phong bốn phía gia tăng, gió lạnh rợn người liên tiếp áp đảo. Long Bình cố miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, bỗng cảm thấy tay chân thiếu lực, trên lưng đau như muối xát, mắt nhảy đom đóm. Đang lúc nguy cơ đáo đầu như chỉ mành treo chuông, bỗng nghe tiếng kêu gấp gáp :
− Đại Đồ sư thúc! Đại Đồ sư thúc! Mau tới đây!
Tiếp đó nghe một loạt tiếng xé gió, một đám ngân châm ám khí nhanh như chớp chụp xuống đấu trường. Bốn tay cao thủ của Thanh Long Giáo nghe nói sư đệ của Cái Bang Thao Thiết Đại Bang Chủ tới thất kinh tản ra. đồng thời tránh luôn cả ám khí. Tiếp đó phía bên kia lại nghe một tiếng “tách” một đám phi hoàng thạch bay ra như mưa tấn công bốn tay cao thủ qua Thanh Long Giáo. Long Bình lúc này tuy cơ hồ không còn đứng vững nữa nhưng thấy thời cơ đến không lẽ nào để lỡ. Lập tức tung người xông về phía Thủy Thần Cao Mãnh, cần trúc lướt tới mang theo kình phong rợn người, mạnh như di sơ đảo hải, nhằm đầu Thủy Thần Cao Mãnh quét mạnh. Thủy Thần Cao Mãnh đang lúc bối rối gạt đỡ phi hoàng thạch với ngân châm, nào dám mạo hiểm tiếp chiêu với Long Bình, chỉ vội thối lui hơn trước tránh né. Long Bình chỉ mong có thế, điểm mạnh mũi chân phi thân lướt nhanh ra ngoài chừng chạm đất đã cách xa hơn năm sáu trượng, không dám quay đầu nhìn lại, gấp rút đào tẩu. Huyết Sát Lý Động nộ khí xung thiên hét lên:
− Đuổi theo, không được để hắn thoát!
Bốn bóng người nhanh như điện xẹt đuổi theo. Long Bình giở hết khinh công bôn hành, nhanh như tên bắn nhưng bởi vết thương bị động, khinh thân công phu cũng khó lòng vận hết sức, nên thoáng chốc đã bị bọn Huyết Sát Lý Động đuổi tới. Huyết Sát Lý Động cười âm hiểm:
− Súc sinh nạp mạng!
Long Bình ngẩn lên bỗng thấy mặt nước lấp loáng trải dài đến chân trời, thì ra đã đến bờ hồ. Sau lưng bốn người có Thủy Thần Cao Mãnh, xưng hiệu Thủy Thần thì chàng định đào tẩu trong nước còn khó hơn lên trời May mắn thay, bỗng thấy ánh đèn chao đi chao lại trên mặt hồ, một chiếc thuyền câu cách bờ chừng hơn chục trượng. Long Bình cả mừng tung người phóng xuống mặt hồ. Lúc hết trớn đã xa hơn năm sáu trượng, Long Bình lại một lần nữa thi triển công phu Vô ảnh khinh công của Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu truyền thụ, mượn sức nổi của cần trúc trên mặt hồ, lần thứ hai tung người lên ra xa năm sáu trượng. Vừa khéo đáp xuống thuyền câu. Chàng cứ nghĩ nếu chiếc thuyền câu này không phải của Cổ lão thì cũng là thuyền của ngư dân thông thường, chỉ cần thoát khỏi bọn Thanh Long Giáo là còn hy vọng. Vừa đáp lên thuyền sức lực đã kiệt, không giữ được té xấp lên ván thuyền. Khi nhổm người ngồi dậy bất giác hồn phi thiên lý cơ hồ muốn té xỉu trở lại. Thì ra ngồi trên thuyền là một lão quái phụ tóc sương da hạc, mũi cong cong, mỏ nhọn nhọn, không nhìn thấy cằm, mụ không phải ai khác mà là Bách Hoa Giáo Giáo Chủ Bách Hoa bà bà Đồng Sầu. Quả thật tránh sói gặp hổ, vượt ải này gặp ải khác Lúc này vết thương trên lưng mỗi lúc càng đau, nhưng chàng biết rơi vào tay Bách Hoa bà bà Đồng Sầu coi như chết chắc. Thế là không chút do dự nhổm người, đanh nhảy xuống hồ, mượn sức nước đào tẩu. Nhưng chàng nhanh, Bách Hoa bà bà Đồng Sầu còn nhanh hơn, nhanh như chớp mụ tung người tới trước, giơ tay điểm nhanh Ma Huyệt dưới nách chàng. Long Bình vừa nhổm dậy đã lập tức té xuống, chân tay cứng đờ không còn cử động được. Có điều vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn nói chuyện được. Bỗng nghe chàng nghiến răng nói :
− Ngươi muốn gì? Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không để ý gì đến Long Bình chỉ liếc nhìn lên bờ. Lúc này gã Cao Mãnh, tự xưng Thủy Thần, đang lướt như bay trên mặt hồ bơi tới trên bờ vang lên tiếng gầm thét tức giận của bọn Huyết Sát Lý Động. Bách Hoa bà bà Đồng Sầu cười lạnh, phất tay một cái, chiếc thuyền nhỏ đã như mũi tên rời nỏ lướt như bay trên mặt hồ. Thì ra trên thuyền hãy còn có người, lúc đầu người ấy ngồi nên không nhìn thấy, giờ gã đứng lên mới thấy rõ gã là Lưu Huỵ Kỹ thuật chèo thuyền của hắn cũng rất cao minh, hai tay đẩy liên tục, chiếc thuyền đi như baỵ Nháy mắt đã bỏ Thủy Thần Cao Mãnh mấy chục trượng. Nhưng chừng công phu ăn hết bữa cơm, tiểu thuyền cặp vào một thuyền buồm lớn, Bách Hoa bà bà Đồng Sầu xách Long Bình tung người nhảy lên chiếc thuyền lớn Cửa khoang thuyền mở ra. lập tức phát ra ánh nến sáng choang. Bách Hoa bà bà Đồng Sầu vẫn xách Long Bình tiến vào bên trong kêu lớn :
− Điêu Nhi, lấy một ít thuốc kim sang ra đây!
Long Bình ngạc nhiên chưa hết thì Bách Hoa bà bà Đồng Sầu đã cởi áo chàng phủi hết thảo dược đắp trên lưng, lắc đầu nói:
− Thì ra thương thế trầm trọng như vầy, chứ với võ công của người đâu đến nỗi bị bọn giá áo túi cơm ấy đuổi chạy như vầy. Long Bình kinh ngạc, Bách Hoa bà bà Đồng Sầu sao tự nhiên lại có thái độ khác thường như vậy!
Trước nay có thấy mụ nhân từ với ai bao giờ? Lại còn lấy thuốc trị thương cho chàng. Long Bình nghĩ thầm:
“Cho dù ngươi có đối xử tốt với ta thế nào ta cũng quyết không hoa giờ tha cho ngươi, làm sao ta bỏ qua mối thù của ba vị bá bá cho được?,, Thoát một cái, một thiếu nữ như tiên nga bước vào phòng, chính là Điêu Man công chúa. sau lưng nàng là Lưu Huỵ Điêu Man công chúa vừa nhìn thấy Long Bình bất giác giật mình:
− Cô bà bà. hắn không phải là Mặc Thanh hay sao? Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không trả lời, tiếp lấy bình ngọc màu xanh biếc, từ tay Điêu Man công chúa nói:
− Họ Long kia! Ta sớm biết ngươi là ai, nhưng ta không muốn hại ngươi. Bây giờ ta ra một điều kiện, nếu ngươi chấp nhận ta lập tức trị thương cho ngươi, nếu không chập thuận ta sẽ giao ngươi cho Thần Long Chư Thiên. Ngươi tự liệu lấy rồi quyết định thiệt hơn, chấp nhận hay không là do ngươi, ta không hề có ý làm khó dễ. Long Bình biết mụ chịu hạ giọng như vậy, lại còn định trị thương cho chàng quyết không phải là điều kiện dễ dàng. Nhưng chàng không nhịn được nói :
− Các hạ nói thử điều kiện xem? Bách Hoa bà bà Đồng Sầu cười cười nói :
− Đương nhiên là phải nói cho ngươi nghe rồi, có điều ta muốn ngươi nhận lời trước. Long Bình cười lớn nói:
− Thế gian làm gì có chuyện bức người thái quá như vậy? Bách Hoa bà bà Đồng Sầu không ngờ chàng thân bị cầm cố mà vẫn nói cứng như vậy. Vụt nghiêm mặt nói :
− Nói cho ngươi biết cũng không sao. Lúc trước bến ngoài Bạch Cốt lâm, ta thấy ngươi có một túi vải đen, trong chứa hai đỉnh bạc, sau đó ngươi nhặt đi, không biết bây giờ ở đâu, chỉ cần ngươi lấy đưa cho tạ ta lập tức trị thương cho ngươi, đồng thời bảo đảm an toàn cho đến khi ngươi lành thương sẽ đưa ngươi lên đường Long Bình cười nói:
− Hai đĩnh bạc ấy không còn ở trên người ta nữa!
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nói :
− Ta biết! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi cất giấu nơi nào, hoặc đã bị ai cướp đi rồi? Long Bình định gạt mụ một mẻ, nhưng chàng cũng không mong mụ trị thương cho chàng. Liền nói:
− Ta không có ý định nói cho các hạ hay !
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nghe nói mắt ưng trợn trừng:
− Cái gì? Ngươi không muốn sống nữa sao? Long Bình điềm tĩnh:
− Đó là việc của tạ không phiền các hạ lo lắng!
Bách Hoa bà bà Đồng Sầu nộ khí xung thiên nói :
− Tên tiểu súc sinh này quả là không uống rượu mừng lại đòi uống rượu phạt ngươi tưởng ta không có cách bắt ngươi nói sao? Hừ! Lão nương bắt ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong cho ngươi biết lão nương lợi hại!
Dứt lời mụ vuốt lên lưng Long Bình một cái. Tuy mụ ra tay nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm Long Bình đau như kim châm muối xát, nhưng chàng cắn chặt răng chịu đựng không kêu lên nửa tiếng. Bách Hoa bà bà Đồng Sầu càng cuồng nộ cười lạnh nói :
− Khá! Khá lắm!
Bỗng mụ vươn năm móng tay như vuốt quỷ ra. cào luôn mấy cái trên lưng Long Bình, lực đạo cực mạnh. Theo tay mụ, máu tươi, thịt, lại thêm mùi xú uế bốc lên, Long Bình đến lúc này không còn chịu đựng được nữa hét lên một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!