Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người
Chương 3: Cậu là Phó Bách Châu sao?
“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Thái Nhã Lan nhìn thấy đứa nhỏ nằm trên mặt đất, sắc mặt lóe lên vẻ giận dữ rồi nhanh chóng biến mất.
Thiệu Hiển cố tình làm vẻ ủy khuất, “Mẹ, bọn họ bắt nạt người khác trong vườn hoa nhà mình, làm dơ hết cả rồi.”
Thái Nhã Lan liếc mắt một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì, nàng đang muốn đáp lời, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo từ đâu đi tới, tươi cười lấy lòng nói: “Thiệu phu nhân hiểu lầm rồi! Cùng lắm chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau mà thôi.”
Nàng nói xong, đưa mắt nhìn sang Trần Dục.
Trần Dục lạnh nhạt liếc nàng một cái, đáp lời, “Cô Thái à, chúng con chỉ đang chơi trò chơi thôi, mà chơi thua thì phải chịu phạt. Thật xin lỗi vì đã làm bẩn vườn hoa nhà cô.”
Một đám trẻ con phụ họa xin lỗi theo.
Hay cho cái trò chịu phạt này!
Thiệu Hiển trong lòng cười lạnh một tiếng, tiến lên trước vén áo đứa nhỏ lên, lộ ra một mảng bụng xanh xanh tím tím, sau đó liền che lại.
“Mẹ, cậu ấy bị thương trong vườn nhà mình, đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi mẹ.”
Thái Nhã Lan gật đầu, tìm người giúp bế đứa nhỏ lên.
“Đứa bé này là con nhà ai đây?” Nàng hỏi.
Người phụ nữ vừa bưới tới liền nói: “Là tôi, tôi là mẹ nó.”
“Thì ra là Trần phu nhân,” Thái Nhã Lan nhàn nhạt nói, “Đứa nhỏ này bị thương ở đây nên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Thiệu Hiển nghe vậy, vô thức nhìn về phía Trần phu nhân, chẳng lẽ kia là mẹ kế của Trần Dục?
Hắn tuy rằng không chú ý đến Trần Dục, nhưng cũng nghe qua một ít tin tức nhỏ.
Nghe nói Trần Dục năm 5 tuổi, ba hắn tìm một mẹ kế về để chăm sóc hắn, mẹ kế còn mang theo cả con của chồng trước, hình như là có con trước khi kết hôn.
Chính là sau này, đứa con chồng trước đó đã biến mất.
Sau đó nữa, Trần gia phá sản, cuộc sống về sau hết sức thê thảm.
Mà đối phó với người của Trần gia, chính là đối thủ một mất một còn của hắn, Phó Bách Châu.
Nếu không phải bởi vì Phó Bách Châu, hắn căn bản sẽ không để ý đến một nhân vật nhỏ như Trần gia.
Thái Nhã Lan vốn dĩ không định tự mình đi bệnh viện, nhưng chịu không nổi Thiệu Hiển một hai đòi đi, liền kéo hắn lên xe theo.
Cùng đi còn có Trần phu nhân, Trần Dục cùng với Tiền Văn Kiệt.
Tiền Văn Kiệt sống chết muốn quấn lấy Thiệu Hiển, Uông Thục Phân một chút biện pháp cũng không có, đành phải lái xe mang theo bọn họ cùng đi.
Bên trong xe Thiệu gia, đứa nhỏ co rúm trên ghế sau, đôi mắt mở không được, trông đáng thương hết sức.
Thiệu Hiển lấy giấy giúp hắn lau bớt đi kem dính trên mặt.
Thái Nhã Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng cảm khái một tiếng, đứa con trai này của nàng bề ngoài thì giương nanh múa vuốt, nhưng tâm thì mềm nhũn.
“Cậu tên là gì?”
Âm thanh non nớt của Thiệu Hiển từ đằng sau truyền đến, Thái Nhã Lan lắng tai lắng nghe.
Phải một lúc sau, một giọng nói yếu ớt mới vang lên, “Trần Bách Châu.”
Đúng lúc này, Thiệu Hiển đem kem dính trên mắt trái của đứa nhỏ lau đi, lộ ra một viên lệ chí nho nhỏ.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, trong lòng có suy đoán nào đó ầm ầm nổ tung, mặt đầy vẻ không thể tin được.
Trần Bách Châu nhạy bén phát hiện hắn cứng đờ, đôi mắt vừa mới mở gắt gao nhắm lại, trong lòng yên lặng một mảnh hoang vu.
Hắn sớm đã quen, chỉ cần biết thân phận thấp kém của hắn, liền không có ai chịu chơi với hắn cả, thậm chí chạm vào hắn còn thấy ghê tởm.
“Thực xin lỗi.”
Hắn cuộn tròn vào một góc ở phía sau, liều mạng thu nhỏ người cho bớt chiếm chỗ, sợ sẽ bị người khác đánh chửi.
Thiệu Hiển đột nhiên nổi lên một trận chua xót, hắn chỉ nghe nói qua Phó Bách Châu khi còn nhỏ sinh hoạt thê thảm, nhưng cũng không biết thê thảm đến mức nào.
Phó Bách Châu trong chí nhớ của hắn, cao lớn lạnh nhạt, trầm ổn đoan trọng, thời điểm đàm phán có thể khiến cho đối phương á khẩu không thể trả lời.
Cùng với đứa trẻ gầy gò sợ hãi trước mặt này, hoàn toàn không giống nhau.
Phó Bách Châu phải khí phách hăng hái, không phải như thế này. Hắn tuy rằng cùng Phó Bách Châu là kẻ thù trong kinh doanh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức người ấy.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Hắn gấp gáp hỏi.
Hắn muốn xác nhận xem đứa trẻ trước mặt này, rốt cuộc có phải là Phó Bách Châu hay không.
Trần Bách Châu còn chưa trả lời, xe đã ngừng lại.
“Hiển Hiển, đến bệnh viện rồi.”
Thái Nhã Lan xuống xe, giúp Thiệu Hiển mở cửa, tài xế từ bên kia đem Trần Bách Châu ôm ra.
Xe của Trần gia, Tiền gia vẫn luôn theo sát phía sao bọn họ, Trần phu nhân bước nhanh qua, muốn đón lấy Trần Bách Châu từ trong ngực tài xế.
Trần Bách Châu khẽ chống cự, không dám biểu hiện quá rõ ràng.
“Chú Phương, chú thả Trần Bách Châu xuống đi, con tự dắt cậu ấy.” Thiệu Hiển hoàn toàn phớt lờ Trần phu nhân.
Tài xế Phương thả Trần Bách Châu xuống, trong lòng khẽ hô làm bậy rồi.
Hắn thân là tài xế Thiệu gia, đối với sự việc lớn nhỏ trong khu biệt thự vẫn rất rõ ràng.
Thiệu gia không quan tâm đến Trần gia, tự nhiên không biết Trần gia nhị thiếu đã phải sống như thế nào.
Hắn cùng tài xế Trần gia là hai ông bạn già, người bạn này vẫn thường than vãn với hắn là kẻ có tiền bên ngoài thì đẹp đẽ, bên trong lại mục nát.
Thiệu Hiển không biết suy nghĩ trong lòng của ông, nắm lấy tay phải của Trần Bách Châu, nói, “Cậu đi theo mình đi.”
Tâm can lạnh lẽo của Trần Bách Châu lại sáng bừng lên, hắn ra sức mở to mắt phải, nhìn bàn tay đang dắt mình của Thiệu Hiển, cảm giác trên người không còn chút đau đớn nào.
Trần phu nhân xấu hổ đi theo sau.
Tiền Văn Kiệt kéo mẹ nó chạy đến bên cạnh Thiệu Hiển, căm giận nói: “Trần Dục thật quá đáng, dám bắt nạt cả em trai của mình!”
Thiệu Hiển: “……” Hắn mặc dù không quay đầu lại, cũng biết biểu tình trên mặt Trần phu nhân như thế nào rồi.
Uông Thục Phân lập tức xin lỗi: “Thật ngại quá, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói linh tinh thôi.”
Trần phu nhân giả dối mà nói không sao.
Mấy người vào phòng khám bệnh, bác sĩ trước hết rửa sạch sẽ bên mắt trái dính kem của Trần Bách Châu, chờ lau sạch kem trên lông mi xong, Trần Bách Châu mới mở to mắt.
Tròng mắt một mảnh đỏ bừng, hiển nhiên là bởi vì kem đã chảy vào trong, gây ra kích ứng.
Bác sĩ thở dài, nhịn không được nói thầm: “Người nhà trông coi thế nào vậy? Không cần đôi mắt của đứa nhỏ nữa sao?”
Ông lại giúp Trần Bách Châu rửa sạch đôi mắt, bôi chút thuốc, dùng băng gạc che lại.
“Bác ơi, trên người cậu ấy còn bị thương nữa, bác xem cho cậu ấy với ạ.” Thanh âm lanh lảnh của Thiệu Hiển thanh vang lên trong phòng khám.
Bác sĩ mày nhíu lại, kéo quần áo Trần Bách Châu lên nhìn thoáng qua, biểu tình lập tức trầm xuống.
Vết thương trên người đứa bé này trông thật đáng sợ.
“Tôi đề nghị mọi người nên cho bé kiểm tra tổng quát.”
Thiệu Hiển vừa nghe, vội ngẩng đầu lên nhìn Thái Nhã Lan, “Mẹ ơi, muốn kiểm tra.”
Mặc kệ Trần Bách Châu có phải là Phó Bách Châu hay không, hắn cũng không thể mặc kệ ngồi xem được.
Trần phu nhân đứng ở bên cạnh, một câu cũng không dám nói, cũng không có mặt mũi để nói chuyện ở đây.
Con trai ruột bị đối xử tệ bạc, tuy biết là do nàng mà ra, bụng làm dạ chịu, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Trần Bách Châu còn chưa bắt đầu khám đã hôn mê bất tỉnh.
Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ đem báo cáo đưa cho Thái Nhã Lan, Thiệu Hiển thò mặt lại gần, càng xem càng phát hỏa.
“Đứa nhỏ này gần hai ngày không được ăn gì, đói quá nên ngất đi.” Bác sĩ mặt không biểu tình nói.
Trong lòng ông cũng rất tức giận, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài.
“Đứa bé này trên người có không ít vết thương cũ,” hắn nói tới đây dừng một chút, hít sâu một hơi, “Tôi không biết là bị ai đánh, nhưng thân làm cha mẹ, sinh ra mà không nuôi cho đàng hoàng thì sinh làm gì?”
Lời này ông không nên nói ra, nhưng thật sự nhịn không được.
Một đứa nhỏ 10 tuổi, gầy đến chỉ còn lại có da bọc xương, trên người vết thương chồng chất, chỉ cần là người có lương tâm nhìn thấy, đều sẽ không đành lòng.
“Cảm ơn bác sĩ.” Thái Nhã Lan chân thành nói.
Nàng cũng không biết đứa bé kia lại gặp nhiều chuyện như vậy.
Trần Bách Châu đang nằm ở trên giường truyền dịch, ống tiêm cắm vào người. Trên tay có thể thấy rõ từng tĩnh mạch, nhìn thấy mà đau lòng.
“Thiệu phu nhân, hôm nay cảm ơn cô, Bách Châu là con trai tôi, cứ để tôi ở lại chăm sóc nó.” Trần phu nhân không được tự nhiên nói.
Nếu nàng có nửa phần tình thương của người mẹ, Trần Bách Châu sẽ không phải nằm ở chỗ này.
Thiệu Hiển cố ý lay cánh tay Thái Nhã Lan, làm nũng nói: “Mẹ, con muốn chơi chung với cậu ấy!”
Tiền Văn Kiệt rất biết điều, hỗ trợ phụ họa nói: “Cô Thái ơi con cũng muốn.”
“Bách Châu còn chưa tỉnh, mấy đứa chơi chung kiểu gì?”
Thái Nhã Lan tâm tư không muốn Thiệu Hiển dính vào chuyện nhà người khác, nhưng Thiệu Hiển rất ít chủ động yêu cầu cái gì, nàng không đành lòng cự tuyệt.
“Con ở đây chờ cậu ấy tỉnh lại.” Thiệu Hiển bày ra bộ dạng ông cụ non, “Con giúp cậu ấy nhìn nước thuốc.”
Hiện tại mắt trái Trần Bách Châu phải băng lại, mắt phải bầm tím, thật sự nhìn không ra hắn có phải là Phó Bách Châu hay không.
Hắn phải đợi cậu ta khỏi hẳn, cẩn thận phân biệt lại.
Tiền Văn Kiệt lập tức đứng ra phía sau Thiệu Hiển, “Chúng ta cùng nhau làm!”
Uông Thục Phân nhéo nhéo lỗ tai hắn, âm thầm trừng hắn một cái.
Bị đôi mắt to của Thiệu Hiển nhìn chằm chằm, Thái Nhã Lan cơ bản cản không được, nàng nhìn Trần phu nhân cười cười xin lỗi, “Bác sĩ nói đợi lát nữa Bách Châu tỉnh, có thể cho hắn uống chút cháo, Trần phu nhân, không bằng chúng ta đi về chuẩn bị trước, cô đừng lo lắng, để tôi gọi điện thoại kêu người tới chăm sóc bé, dù sao Bách Châu cũng bị thương ở nhà tôi.”
Trần phu nhân: “…… Vậy phiền cô.”
Chỉ lát sau, bảo mẫu Thiệu gia chạy tới bệnh viện, mấy người Thái Nhã Lan cùng nhau rời đi.
Tiền Văn Kiệt rốt cuộc không nhịn được, kề tai Thiệu Hiển hỏi nhỏ: “Cô Trần không phải mẹ ruột của Bách Châu sao? Sao cảm giác có chút kì lạ vậy?”
Thiệu Hiển nhướng mày nói: “Cảm thấy kì lạ là được rồi.”
Trần phu nhân tên là Bách Mỹ Quyên, nguyên là người từ khe suối tới làm công, nghe nói lúc đầu tên là Bách Hồng, sau lại cảm thấy quê mùa, tự đổi tên thành Bách Mỹ Quyên, mặc dù chẳng có chút nào giống con lai.
Tiền Văn Kiệt vẫn còn nhỏ, nghe người khác gọi nàng là “Trần phu nhân”, liền cho rằng nàng họ Trần.
Có một tối, Bách Mỹ Quyên ngủ chung với một người đàn ông không biết tên, sau đó liền hạ sinh Trần Bách Châu. Sinh ra Trần Bách Châu không bao lâu, nàng lại gặp gỡ Trần Xương Kiến, cũng chính là ba của Trần Dục, hai người cặp với nhau.
Trần Xương Kiến tuy không ghét bỏ nàng là gái đã có con, nhưng đối xử với Trần Bách Châu tương đối lạnh nhạt.
Bách Mỹ Quyên ở nhà không có địa vị gì, chính mình luôn bị Trần Dục khi dễ, nói chi là Trần Bách Châu. Sâu xa hơn, nàng có ý đồ ngược đãi con ruột để lấy lòng cha con Trần gia.
Trước kia Thiệu Hiển chỉ là nghe nói con riêng Trần gia con riêng bị đối xử không tốt, lúc đó cũng không có cảm giác gì, hiện tại chính mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót chịu không được.
Tiền Văn Kiệt tuổi còn nhỏ, xem báo cáo kiểm tra không hiểu, liền hỏi: “Cậu ấy bị thương có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng.” Thiệu Hiển thở dài, thấy Tiền Văn Kiệt kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, không thể không hỏi, “Làm sao vậy?”
“Bộ dáng thở dài vừa rồi của cậu, giống y như ba mình.”
Tiền Văn Kiệt vừa mở miệng đã gây ngạc nhiên chết người.
Thiệu Hiển trừng hắn một cái, không thèm nói nữa, nhìn về phía cánh tay Trần Bách Châu đang lộ ra bên ngoài.
Trên cánh tay có một vết sẹo nhạt màu, như bị lấy tàn thuốc dí vào, cũng không biết đã mấy năm.
Vết thương trên người theo thời gian sẽ dần mờ đi, nếu là vết thương trong lòng, để càng lâu, lại càng mục rữa.
Xem ra rất nghiêm trọng.
Đa phần những người ghen ghét Phó Bách Châu, đều thích lấy chuyện Phó Bách Châu tháng nào cũng đi gặp bác sĩ tâm lý ra để cười nhạo hắn, tựa hồ như vậy là có thể nâng cao bản thân mình lên.
Phó Bách Châu thật sự có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Ánh mắt hắn ngơ ngẩn dừng trên gương mặt của đứa nhỏ, bỗng nhiên đứa nhỏ mở mắt, hai người đối diện vài giây.
Thiệu Hiển trong lòng khẽ động, lộ ra thiện ý tươi cười, “Có đói bụng không? Đợi một lát liền có người mang cháo lên.”
Trần Bách Châu lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, tựa như có một hạt giống nóng hổi, rơi trên ngực hắn, chậm rãi mọc rễ nảy mầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!