Đồ Cổ Xuống Núi
Chương 2: Nơi này dốc đứng, người phàm khó leo
Vệ Tây nhíu mày đánh giá vật phẩm được cung phụng.
Dáng vẻ xác người kia rất kỳ quái, quần áo rách rưới, tay áo thiếu một nửa, quần cũng thiếu một nửa, rõ ràng là nghèo rớt mùng tơi, quần áo không đủ che thân, thế nhưng cánh tay bắp chân lộ ra ngoài ngoại trừ vết thương chồng chất thì rõ ràng vừa trắng nõn vừa non mềm, cứ hệt như được sống trong nhung lụa.
Một linh hồn tân sinh mềm nhũn ngồi bó gối trên đầu thân thể đã chết đến không thể chết thêm được của mình, nghe thấy động tĩnh, phản ứng của người nọ cũng thực chậm chạp, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy dáng vẻ đối phương, Vệ Tây nhất thời sửng sốt, cứ tưởng mình đang soi gương.
Vệ Tây không khỏi tiến tới hai bước, lật thi thể lại, cẩn thận quan sát thì phát hiện thân thể này quả thực có tám chín phần giống mình. Bất quá vì thiếu một hai phần mà lại khác biệt một trời một vực.
Thi thể này mặc dù anh tuấn hệt như cậu nhưng lại yếu đuối không có chủ kiến, dễ bị ngoại giới ảnh hưởng dao động, đầu mày thân duyên nhạt nhẽo, hẳn là mất mẹ từ sớm, quan hệ với cha cũng không tốt đẹp. Xương gò má nhân duyên lại quá nhiều, cho dù tìm được đối tượng hợp ý thì đối phương cũng không chuyên tình. Trán có hắc khí bao phủ, vừa phạm tiểu nhân lại gặp trúng vận mệnh con rệp, cộng thêm bản tính nhút nhát trốn tránh, rõ ràng đã tự sát.
Vệ Tây ngẩng đầu nhìn vách núi cheo leo dốc đứng, người này có lẽ đã nhảy vực tự sát, đánh bậy đánh bạ rớt vào kết giới nên quỷ sai không thể tìm tới, chết ở đây đã định trước là không thể siêu sinh chuyển thế. Con quỷ xui xẻo này đúng là xui không còn đường nào để nói, nhảy vực tự sát xong còn phải làm lương thực cho sơn đại vương.
Quỷ xui xẻo mới ra lò còn chưa hiểu chuyện gì thì bị động tác của Vệ Tây dọa hoảng rụt đầu vào giữa hai chân, cả người co thành một đoàn run lẩy bẩy. Vệ Tây túm cổ quỷ xui xẻo nhấc lên, tiểu quỷ này âm khí đậm đà nhưng không giống những linh hồn đen xì mà Vệ Tây ăn trước kia, tiểu quỷ này toàn thân trong veo, là biểu hiện chưa từng làm ác.
Vệ Đắc Đạo cũng không cho Vệ Tây ăn cái này.
Vệ Tây ngẩn người, đột nhiên mất khẩu vị.
Cậu cười nhạo một tiếng rồi vứt tiểu quỷ run lẩy bẩy qua một bên. Để tránh ý chí bản thân không đủ kiên định sẽ một ngoạm gặm sạch tiểu quỷ này, Vệ Tây dứt khoát bấm thủ quyết, siêu độ.
Lúc niệm chú vãn sinh, Vệ Tây cảm thấy phỏng chừng mình đói tới hư não rồi mới làm chuyện tốt mà không được đền đáp như vậy, tiểu quỷ tránh được một kiếp tựa hồ cũng ý thức được Vệ Tây muốn giúp mình, hư ảnh quỵ xuống dập đầu vài cái, trước khi biến mất tìm kiếm vài thứ từ trong thi thể mình, cung cung kính kính dâng cho Vệ Tây.
Vệ Tây đọc chú vãn sinh xong thì cầm thứ kia lật lật xem, phát hiện là một cái túi làm bằng da. Túi không có nắp đậy, từ chính giữa gập lại làm đôi, bên trong có nhiều ngăn, mỗi ngăn nhét rất nhiều tấm thẻ hình chữ nhật không rõ công dụng, bên trong ngăn lớn có một đống giấy màu sắc sặc sỡ, hình vẽ rất sống động.
Vệ Tây rút ra một tấm màu đỏ, bên trên vẽ một ông lão cậu chưa thấy bao giờ.
Trên giấy không vẽ mỹ nhân lại vẽ ông lão làm gì? Vệ Tây nhíu mày vứt bỏ mớ đồ vô dụng này qua một bên.
Hiến bảo bất thành, chuột lông vàng sợ hãi rúc ở bên cạnh thi thể, Vệ Tây liếc nhìn thi thể một cái, thứ này Vệ Đắc Đạo cũng không cho phép ăn!
Con mẹ nó sao lão quỷ lại quản nhiều như vậy chứ!
“Đào hố chôn đi!” Vệ Tây phiền não mở miệng, phân phó xong lại nhíu mày cảnh cáo: “Nếu mày dám ăn lén, tao sẽ ăn mày.”
Chuột lông vàng lập tức chạy mất dạng.
Vệ Tây lại an tĩnh ngồi xuống bên vách núi, cảm giác đói bụng mãnh liệt cơ hồ muốn cắn nuốt cậu, thế nhưng cậu không hề nhúc nhích, chỉ nhìn đám mây ở xa xa ngẩn người.
Âm hồn bất tán lẩn quẩn ở bên chân, Vệ Tây mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc.
****
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Vệ Tây cảm thấy có thứ gì đó rớt vào miệng mình.
Vừa vặn cũng đói bụng, Vệ Tây liền thuận thế nhai nhai, ngay sau đó cậu dừng lại, nghiêng đầu nôn mửa.
Phi phi phi phun ra một ngụm bùn đất.
“……?”
Vệ Tây tức giận bò dậy, muốn xem xem là ai to gan lớn mật như vậy, kết quả lại phát hiện mình nằm trong hố đất.
Hố rất cạn, đào cùng lấp đất cũng không hề để ý, Vệ Tây theo bản năng hất tung bùn đất trên người mình, ánh mắt thoáng chốc đông cứng.
Cái quần màu đen mất nửa đoạn ống quần, đôi chân trắng nõn nhỏ gầy không có lực, cái tay đang gạt bùn đất cũng thiếu mất nửa đoạn tay áo.
Âm thanh ô ô uy hiếp đột nhiên vang lên, Vệ Tây quay đầu nhìn qua thì thấy con chuột lông vàng đang đứng bên cạnh hố đất, ánh mắt vừa khiếp sợ lại thèm thuồng nhìn mình chằm chằm.
Lần này Vệ Tây thật sự trầm mặc.
Chuột lông vàng cảnh giác nhìn xác chết nhân loại đột nhiên vùng dậy rồi ngẩn người ở trước mặt.
Dã thú không có nhiều quy củ đạo đức, mặc dù ông lão đã căn dặn không cho phép ăn, thế nhưng khó khăn lắm mới tìm được con mồi non mềm như vậy, bỏ qua chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nó vốn định giả vờ chôn vài ngày rồi lén quay lại ăn, không ngờ con vịt chết tự nhiên sống lại.
Chuột lông vàng nheo mắt, con ngươi nhỏ hẹp tràn đầy hung ác, nó lùi về sau hai bước rồi bổ nhào tới!
Vịt chết sắp bay mất rồi, dù sao lão đại cũng không ở gần đây, gã này chỉ là người phàm mà thôi, làm sao là đối thủ của mình, không bằng cứ…
????????????
Chuột lông vàng bị ngoan chuẩn bóp cổ thực nghi hoặc.
Giây tiếp theo, nắm đấm cùng tiếng cười nhạo quen thuộc cùng ập tới…
“Lời tao nói mà cũng dám làm trái. Tiểu súc sinh, mày chán sống rồi đúng không?”
***
Vệ Tây vứt chuột lông vàng bị đánh tới hốt hoảng xuống, đập nó một trận, tâm tình cũng tốt hơn hẳn.
Vô duyên vô cớ nhập vào thân xác yếu ớt này, Vệ Tây không thể nói là vui sướng, chẳng qua không ra được, có ngồi đó cũng không làm được gì.
Cậu từ từ đứng dậy, nhìn bắp chân vì động tác của mình mà xuất hiện biến hóa thật nhỏ, tâm tư Vệ Tây có chút phức tạp. Nói ra cũng kỳ quái, thân thể này chết lâu như vậy mà không hề thối rữa, sau khi cậu tỉnh lại, vết thương trên người cũng biến mất. Cậu đi đứng ngồi nằm như thường, bụng vẫn đói đến khó chịu, còn có cảm giác choáng váng chưa từng cảm thụ làm Vệ Tây chân thật xác nhận mình có thân thể.
Vệ Tây quay trở lại lều lá, nhóm thú đã đi hết, tế phẩm cùng thịt kho trong nồi chưa bị đụng tới.
Trong sân trống rỗng, Vệ Đắc Đạo ngủ thực an tường, không còn kêu la gọi mình là đồ đệ rồi đòi ăn cơm như trước nữa.
Ông sẽ không tỉnh nữa.
Trống rỗng khổng lồ ập tới làm Vệ Tây có chút khó tiêu hóa, sau này nên làm gì đây?
Tầm mắt Vệ Tây khựng lại ở phần ngực Vệ Đắc Đạo, nơi đó có miếng ngọc bội mà mình đặt sáng nay. Chỉ một lúc không thấy, nó tựa hồ bị thương rất nặng, trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Vệ Tây nhìn một hồi rồi cúi đầu nhặt nó lên, bắt đầu hất bùn đất vào hố, thẳng đến khi che khuất gương mặt làm người ta chán ghét của Vệ Đắc Đạo.
Sau đó cậu nói: “Tôi đi.”
***
Bóng người lao vun vút trong rừng rậm.
Người nọ rất khỏe, dáng người nhẹ nhàng, cành khô cùng lá cây nát vụn ở dưới chân cậu tựa hồ không hề tồn tại, Vệ Tây đeo một cái giỏ trúc lớn trên lưng, ống tay áo đạo bào theo hành động cùng cơn gió bay phần phật.
Đạo kết giới kia quả nhiên không có tác dụng với thân xác.
Thế nhưng trong rừng có bày bố trận pháp, đoạn đường này cũng không tính là dễ dàng.
Huống chi Vệ Tây còn đeo hành lý lỉnh kỉnh, tỷ như ngân lượng mà Vệ Đắc Đạo tích góp nhiều năm.
Cậu thuận tay túm lấy con rắn độc to gan lớn mật định công kích mình, cắn rụng đầu rồi trực tiếp nhét vào miệng, vừa vui vẻ ăn vừa dừng lại nhìn đường, chỉnh sửa lại quần áo bị cơn gió thổi loạn.
Bộ quần áo vốn có trên thân xác này quả thực làm người ta khó hiểu, rõ ràng vải vóc thượng đẳng, sờ vào tay bóng loáng mềm mại nhưng cố tình lại thiếu tay thiếu chân. Vệ Tây không bài xích mặc như vậy, dù sao ở trên núi nhiều khi để thuận tiện còn không mặc quần áo, thế nhưng đi ra ngoài gặp người, không thể làm người ta chú ý nên cậu mới đổi thành quần áo của mình.
Còn có một chuyện rất kỳ quái, sau khi rời khỏi kết giới đi ra ngoài, con mồi trên núi ngày càng ít ỏi. Mấy ngày nay trừ bỏ gà rừng thỏ rừng cùng con rắn vừa nãy, lương thực lớn hơn một chút không hề thấy bóng dáng.
Chó sói hổ báo không nói, sao ngay cả heo rừng cũng không thấy chứ?
Vệ Tây ngẩng đầu nhìn ra xa xa, đi lên nữa chính là đỉnh núi, nơi đó mây mù lượn quanh, so với mỏm núi cậu ở còn cao hơn. Ăn xong con rắn độc trên tay, Vệ Tây quyết định ngủ ngoài trời, thuận tiện bắt vài thứ lấp đầy bụng.
Vệ Tây vịn thân cây nhảy lên, bò được phân nửa thì mơ hồ nghe thấy chút động tĩnh, tựa hồ là tiếng vật nặng đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang.
Ăn!
Vệ Tây đẩy nhanh tốc độ, trong đầu thầm suy nghĩ. Vệ Đắc Đạo nói ngọn núi này dốc đứng vắng lặng, người phàm rất khó leo nên mấy chục dặm xung quanh rất khó tìm thấy thôn xóm. Năm đó ông lão bị mù, dãi nắng dầm sương gần hai tháng mới tìm được chỗ an thân, nơi như vậy làm sao không có thú dữ chứ?
Quả nhiên càng đi lên cao thì tiếng vang lại càng gần hơn. Tiếng bước chân nặng nề theo quy luật, từng tiếng từng tiến, Vệ Tây chưa từng thấy qua dã thú nào hành động phát ra động tĩnh lớn như vậy, trong lòng thầm suy đoán kích cỡ, chẳng lẽ nó lớn như ngọn núi?
Sơn đại vương quen dùng tay xé rách cổ họng con mồi rốt cuộc cũng cảnh giác, rút con dao bên thắt lưng ra.
Ở ngay phía trước, phía trước.
Vệ Tây vịn vào tảng đá, cân nhắc quy luật tiếng bước chân sau đó canh đúng thời cơ nhảy lên…
Giống như xuyên qua bức bình phong che chắn vô hình, thế gian ồn ào huyên náo ập tới trước mắt.
“Mau qua đây mau qua đây, chụp thêm cho tôi một tấm trên đỉnh Ưng Chủy đi!”
“Chụp cái gì mà chụp? Điên à? Không thấy phía dưới là vách đá sao? Chụp cậu rớt vực à?”
“Cái con mẹ cậu! Nói năng kiểu gì vậy?”
“Hiện giờ chúng ta đang đứng trên đỉnh Sơn Ưng nổi tiếng, mọi người nhìn bên này, hình dáng sườn dốc này có phải rất giống mỏ ưng không? Bất quá đẹp thì đẹp nhưng là khu vực chưa được khai phá, rất nguy hiểm, ngay cả nhân viên chuyên nghiệp cũng không dám tùy tiện tiến vào, mọi người ngàn vạn lần đừng tùy tiện rời đoàn thám hiểm nha! Trở lại chủ đề chính thôi, trên đỉnh Ưng Chủy chính là miếu sơn thần nổi tiếng nhất Phượng Dương, chốc nữa mọi người đốt nhang xong thì có thể tới chỗ tôi mua bùa hộ mạng…”
Vệ Tây: “???”
Cậu đạp chân lên mặt đất kiên cố, vẻ mặt thẫn thờ, tay cầm dao nhưng đã mất đi ý tưởng muốn tấn công, bởi vì cậu rốt cuộc cũng nhìn rõ được con mồi có tiếng bước chân chấn động như sấm rền kia…
Cách đó vài bước chân, phía ngoài đám người, hai người nam trẻ tuổi mặc quần áo không đủ che thân cầm dùi gỗ đập mạnh lên tảng đá trước mặt. Một người nữ ăn mặc ít ỏi phát hiện Vệ Tây nhìn mình chăm chú thì cười híp mắt hỏi: “Chàng trai trẻ, muốn ăn bánh gạo không? Mười đồng tiền một chén.”
Dứt lời, bà chú ý tới phong cách ăn mặc kỳ lạ của Vệ Tây, khóe mắt khẽ giật giật.
Cơ hồ ngay lúc này, nhóm khách du lịch cũng phát hiện dị loại không biết từ đâu xuất hiện, lập tức dẫn tới một trận vây xem náo nhiệt.
“Mọi người nhìn đứa bé kia kìa, cuối thu nắng gắt như vậy, mặc nhiều như vậy không sợ nóng sao?”
“Ông thì biết cái quỷ gì chứ, người ta cosplay đấy, người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh a.”
“Ở núi Phượng Dương giả trang đạo sĩ? Định đập bảng hiệu à? Với lại quần áo có phải cũ quá rồi không, vừa bẩn vừa cũ lại rách, định giả trang đạo sĩ nghèo à?”
“Ai u, ông nói đúng nha, trên mặt cũng bôi đầy bụi đất kìa!”
Xầm xầm xì xì, thoáng cái Vệ Tây đã trở thành ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, bị mọi người chú ý.
..*..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!