Thiếu Nữ 9 Tuổi
Chương 35: Hội ngộ
“Thời Thiên ngươi hãy nhớ, khi thân thận Y nhi chưa thể bại lộ, những người biết thân phận Y nhi, nó không giết thì là ngươi giết”
Thời Thiên quay về Uyển viện, y biết mình cần làm gì, nhưng thực sự phải để tiểu chủ nhân giết người sao, người vừa mất trí nhớ, liệu có đối mặt nổi với chuyện này không? Bất giác, Thời Thiên vào phòng xem qua Nan Nan, nhưng không thấy cô đâu, y lo lắng chạy đi tìm, y không dám gọi to, chỉ chạy đi tìm mọi ngóc ngách
– Ê…ta ở đây
Nan Nan cất giọng gọi nhỏ, Thời Thiên quay lại nhìn Nan Nan đang ngồi trên nóc tẩm viện, thở phào rồi nhảy lên đó
– Tiểu chủ nhân, sao người không nghỉ ngơi đi
– Há há ta hơi phấn khích quá, ta..ta vừa rồi ngầu cực kì nha, nhún người một phát bay lên nóc nhà luôn, quá đã haha
– Tiểu chủ nhân…
– Sao nữa đây, bộ giữa chúng ta còn gì giấu diếm nữa hả
– Tiểu chủ nhân, người biết chứ, sau này, dù muốn hay không muốn, đôi tay này của người, rồi cũng phải nhuốm máu
Nan Nan trầm lặng, cười, có sao chứ, cũng thật may vì trước khi xuyên vào cái cơ thể này, cô vốn cũng có một thân phận đặc biệt tương tự như Lăng Y vậy, là con gái của hắc đạo, chuyện giết người..chính xác là chuyện không sớm thì muộn cô sẽ phải làm. Xã hội ngầm cũng có nhiều kiểu chứ, đời trước của cô, và cả nhiều đời sau nữa, đều là kiếp của kẻ nô lệ, kẻ phục tùng, và đến khi không còn cảm thấy pháp luật có thể bảo vệ được mình nữa, họ đã chọn một con đường khác để bảo vệ chính họ, và đến đời của ba mẹ cô, họ đã thành công trong con đường này, cô sẽ là thế hệ tiếp nối để mở rộng nó, cơ mà..làm sao để quay về đây chứ
Nan Nan vốn ghét phải nghĩ nhiều chuyện phiền phức vậy, bị cái gì cản thì phá cái đó
– A Thi yên tâm, ta làm được
Thời Thiên nghe vậy, cũng bớt lo hơn phần nào
– Mà A Thi, ta có nhiều chuyện khó hiểu cưc kì nhá
– Tiểu chủ nhân cứ hỏi
– Mẫu thân nói ta là đệ nhất sát thủ, còn thông minh nữa, vậy tại sao lúc gả vào đây lại để nhiệm vụ chậm trễ dài tận mấy năm lận vậy??
– Hồi tiểu chủ nhân, thuộc hạ theo chủ nhân từ lúc 5 tuổi, chủ nhân luôn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, cơ mà khi chủ nhân gả cho Thái tử với nhiệm vụ chiếm lòng tin và giám sát y, chủ nhân dường như…rất kém..thuộc hạ cũng không hiết nói sao nữa, Thái tử không biết sao rất có ác cảm với người a
– Chiếm lòng tin…? Vậy sao..?
– Các chủ là người vừa cẩn thận vừa khó đoán a, cách đây vào tháng thôi, các chủ mới giao cho chúng ta hạ độc làm Thái tử liệt người, mà đến tận lúc đó, chúng ta mới biết được chúng ta với bên hoàng hậu là người cùng phe
– À ta hiểu rồi, tên các chủ này cũng lươn lẹo thật
– Tiểu chủ nhân, người có dự tính gì?
Nan Nan dừng lại, bắt đầu suy tư
“Đại triều thống nhất thành một nước vào năm Vương Dực thứ 2, cơ mà để giữ được văn hoá và ngôn ngữ ngoại tộc thì Đại triều có tổng cộng 8 quốc chư hầu tự trị: Lớn nhất là Hạn Tư, tiếp là Tạ Húc, Bạch Linh, Du Hạn, Thị tộc, Mạn Điền Tư, Hàng tộc và cuối là Vân tộc. Mẹ của Lăng Y có nói Thị tộc là nơi điều chế được nhiều vũ khí mạnh và lợi hại, Bạch Linh lại là nơi có nhiều giống ngựa khôn và tốt, hai quốc này là mục tiêu các chủ nhắm tới tạo liên minh, tức là vây cánh này cũng cần phải phá bỏ. Mà giờ thì Giang gia không dựa được, Triệu Nam không thể dựa, chỉ có mỗi mình và Thời Thiên “
– Đương nhiên là phải có sức mạnh rồi
– Tiểu chủ nhân tính tạo liên minh với Thái tử ạ?
– Không, ai chơi vậy, ta nói cô nghe, phụ thuộc là không tốt đâu
– Vậy…chủ nhân
– Trước khi tạo liên minh với Thái tử, phải tạo một bè phái riêng cho mình đã, phòng khi bị bỏ rơi..Thời Thiên, ở Đông Triều thành này có nhiều hắc bang chứ
– Dạ có, nếu chủ nhân muốn, thuộc hạ sẽ giết vài tên cầm đầu hắc bang lớn giúp người a
– Ây ây sao tự dưng giết người ở đây, bộ làm sát thủ ngươi không được dạy phải như thế nào để tạo một bang phái sao
Thời Thiên ngốc nghếch lắc đầu, Nan Nan cười, nói
– Cái này cứ để ta, yên tâm đi
– Chủ nhân định xuất cung nữa ạ, mang thuộc hạ theo cho an toàn
– Không được, cô phải ở trong cung ta mới an toàn chứ, yên tâm, ta học nhanh lắm, sớm muộn cũng thành thạo thôi
Thời Thiên cười chấp thuận gật đầu, y biết sẽ không khuyên được Nan Nan, nhưng y cũng biết Nam Nan cũng sẽ không bao giờ tuỳ tiện
Tối ngủ muộn, sáng hôm sau, một mùi hương quen thuộc khiến Nan Nan lạnh sống lưng, cô bật phắt dậy, trời mẹ, không ngoài dự đoán, tên Phong Nghiêm này đang ngồi ngay cạnh
– Dậy rồi hả
Hắn vừa hỏi vừa đọc sách, bộ hắn nghiện sách hả, lúc éo nào cũng đọc vậy
– Ha..Phong Nghiêm..sao..sao ngài tới vậy
– Nghỉ một ngày lận chơi vui chứ
Nan Nan ngạc nhiên, hắn đáng nói cái gì vậy, nhưng hình như chuyện cô đi gặp các chủ Linh Vân các hoàn toàn đã được che giấu hoặc nguỵ trang rất tốt, cô cố bình tĩnh, cười gượng
– Hơ..vui, hơi vui chút
– Ồ, vui vậy thì hôm nay lại học thôi
Hắn ném một quyển sách cho cô, đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng, hắn nói
“Học hết đi”
– Trời má!!! Tên đáng ghét nhà ngươiiii, bắt nạt người quá đáng
Cơ mà không thể phủ nhận rằng việc cô học được chữ ở thời đại này sẽ hữu ích vô cùng, thế mới chả thể phản biện được. Dù gì bài lần trước của cô hắn không hề kiểm tra, nên chắc lần này bỏ đi, cùng lắm là chép phạt..mà mịa chép phạt còn đáng sợ hơn..thôi vừa đi vừa học vậy
Nan Nan cầm cuốn sách trên tay, thật may vì Uyển viện vẫn bình yên như ngày nào, cô cứ làm “phế vật” suốt như vậy cũng vui chứ, chả hiểu nổi tại sao mấy người đó cứ phải tranh đấu hằng ngày vì cái chức danh nhảm nhí đó nhỉ
Thời Thiên nghe cô ở trong viện, Nan Nan lần này không qua mật thất nữa, cô dùng khinh công “bay” khỏi cung
Trời, tiện thực sự, Nan Nan theo bản đồ Thời Thiên vẽ cho, nơi có khả năng gặp được người của hắc bang nhiều nhất. Cô vừa đi vừa đọc sách, chăm chú nhìn từng dòng chữ cho đến khi..
– Ai giúp tôi…ai giúp tôiii vớiii!!!!
*Bụp*
Tiếng kêu làm Nan Nan mất tập trung đâm ngay vô cột, giữa ban ngày ban mặt ai kêu ghê vậy má, cô bấy giờ mới xem lại nơi mình đang đứng, rồi xem lại bản đồ. Ồ, xem ra đến đúng chỗ ròi
Bấy giờ Nan Nan mới để ý đám đông, đù gắt đấy, một tên du côn mặt sẹo trông đáng sợ đang bắt cóc một cô gái trẻ giữa ban ngày ban mặt, và hay hơn nữa, bọn họ túm tụm đấy xem và không ai ra giúp. Really?
– Đại thúc- Nan Nan đến hỏi một người đàn ông đứng đó- Sao tên mặt sẹo này ngông cuồng vậy?
– Ồ tiểu cô nương mới đến sao, cô nương không biết rồi, mấy tên đạo tặc sống trên Cẩm linh sơn dạo này không hiết sao rất mạnh, làm gì, phá gì cũng không bị bắt hết, người dân chúng ta cũng đâu làm gì được
– À..thảo nào
Nan Nan phân vân, mẹ cô dạy cô rất nhiều lần là phải giữ cái đầu lạnh, không được lo chuyện bao đồng, nhưng cũng nói không được vô tâm..ủa..khác nhau chỗ nào???
Cơ mà Nan Nan đang chuẩn bị tạo nghiệp rất nhiều từ việc cướp một hắc bang, vậy thì tích đức để không bị nghiệp quật vậy, mẹ cô đã dạy rằng: Tích đức trước khi tạo nghiệp chắc chắn sẽ không bị nghiệp quật
Nói ngại thì cũng ngại lắm, nhưng thôi, Nan Nan ra trước đám đông, cầm lấy tay cô gái, nhìn qua đám đông rồi hỏi
– Có ai trong này định cứu cô nương này không?
Tất cả đều cúi mặt, ồ vậy là không có thật, cô thật sự phải mất thì giờ vào việc cứu người này rồi
Nan Nan hít sâu một cái, quay phắt mặt lại bằng một nụ cười tươi
– Đại ca, cô nương này ta xin lại a
– Này, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xén vào chuyện này, bổn gia ta không khách khí với bất kì ai đâu- Hắn đe doạ
– A..không có không có,đại ca a, đại ca đâu biết, cô nương này là người quen lúc trước của ta, đại ca biết như nào không, ta cứu cả nhà y, vậy mà y cướp luôn phu quân của ta đó, cũng may nhà ta giàu nên ta cũng không thiếu nam nhân, mà ta nói nè, cô nương này trước khi biến thành một dân nữ nhà lành thì là kĩ nữ đấy, một người qua thể các nhiều nam nhân như vậy sao xứng đáng làm vợ đại ca chứ-Nan Nan quay sang- Ta nói đúng không…Lăng.. Dung cô nương
Vốn dĩ khi nghe tên mặt sẹo này là đạo tặc, Nan Nan cũng tính đến đồng bọn nhà hắn rồi, cơ mà thực sự cô không muốn chứa một bang phái chuyên ức hiếp con gái như vậy, nên đành bỏ qua thôi. Cô nương đó nghe Nan Nan nói xong, mặt đơ như cây tơ, cơ mà cũng gật đầu lia lịa vì biết nữ nhân lạ mặt này đang giúp mình
– Oh-Tên mặt sẹo cười- Rõ ràng vừa nãy là thái độ không quen biết, làm sao để ta biết ngươi đang nói thật đây??
– Đại ca à, vừa nãy ta không thấy mặt, nhưng giờ thấy mặt đây, đại ca không tin đúng không, vậy để ta chứng minh nha, trên người cô nương này chắc chắn có sẹo ở…..thân trên
Cô nương này nhìn qua làn da thì có thể đoán được là người nhà nông, thiết nghĩ chắc trên người cũng phải có sẹo do làm việc chứ
Nan Nan ra hiệu, cô nương đó hiểu ý, y vạch tay áo mình lên, quả nhiên có vết dao cứa, Nan Nan thở phào vì mình không đoán sai
– Đại ca giờ được rồi chứ, đại ca yên tâm, ta sẽ cho đại ca một cô nương tốt hơn nha, hẹn mai gặp lại tại đây
Nan Nan vừa nói vừa ra hiệu nói cô nương đấy đi, y hiểu ý rồi nhanh chóng đi khỏi. Khi đã xác định người kia an toàn, Nan Nan cũng bắt đầu rời theo, cơ mà tên mặt sẹo chặn lại
– Nếu cô nương đã có lòng tốt như vậy, vậy thì cô thay thế đi
– Hả?? Này này…ta là con nhà giàu đấy
– Ồ thì sao, nữ nhân gia cảnh ra sao chỉ cần thất thân ai thèm nữa
Đù mịa, tại sao mình cứ luôn mắc phải mấy lỗi ngớ ngẩn này nhỉ
– Mơ đii
Nan Nan nhanh chóng chạy đi, nhưng thực sự không thoát được bàn tay to khoẻ của hắn, hắn cười đầy đắc ý với hàm răng vàng khè. Nan Nan tính dùng chiêu cũ, định lấy chân đạp cậu nhỏ của hắn thì bỗng từ đâu một tách trà bịch luôn vô đầu hắn
– Nữ nhân của ta, há để ngươi động
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!