Kịch Bản Cuộc Đời - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
314


Kịch Bản Cuộc Đời


Chương 14


Có người đã từng nói, tình yêu thật diệu kì, nó k chỉ khiến con người ta có thể chết vì nhau. Mà còn có thể khiến một người sẵn sàng thay đổi tất cả vì một người.

Tối đó sau khi về nhà chú Trung, cô lên thẳng phòng k ăn k uống gì, cứ nằm mãi trên giường như vậy. A ta mang đồ lên cho cô, đứng gõ cửa bên ngoài nhưng cô k mở cửa. tác giả thu huong

Hôm sau cô k đi học, cô sợ ánh nhìn mọi người soi mói mình. Cô sợ những lời xì xào bàn tán về mình.

– alo, sao hôm nay cậu k đi học vậy?

– mình ốm, cậu xin phép hộ mình nhé.

– ừ, cậu ổn chứ?

– mình ổn mà.

– ừm. Hôm nay chị Vy lại đến lớp tìm cậu đó.

– vậy à?

– ừ. Thấy cậu k đi học nên chị ta bỏ về lớp

– mai mình sẽ nói chuyện với chị ấy.

– ừ, thế nghỉ ngơi đi nhé

Tắt máy, cô nằm thở dài. Nằm thêm một lúc thì bụng cô reo lên. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là từ tối hôm qua cô chưa ăn gì. Giờ cũng quá bữa sáng rồi, cô dậy xuống dưới nhà vào bếp tự nấu đồ ăn.

Mùi thức ăn thơm nức khiến bụng cô càng réo hơn. Cô bưng tô mì ra bàn ngồi ăn ngon lành.

– thơm vậy? Cô nấu gì thế

Cô đang ăn ngẩng lên là a ta, cô nhíu mày rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

– đói quá. Làm cho tôi ăn với.

Cô coi như k nghe thấy gì, đang định đưa mì lên miệng ăn thì a ta lao đến giật tay cô đưa lên miệng a ta.

– ngon thế. Nấu cho tôi ăn đi

– tự nấu.

– tôi k biết nấu. Cô nấu cho tôi đi

Anh ta cứ ngồi nài nỉ cô, anh ta cứ nhìn chằm chằm cô, đưa tay lên lấy sợ mì dính ở miêng cô rồi đưa vào miệng a ta. Động tác ấy của anh ta khiến cô đỏ mặt.

– ngồi đó đi, tôi đi nấu cho anh.

Cô đỏ mặt, lảng tránh a ta liền quay vào trong bếp nấu mì cho a ta ăn.

Cô bê tô mì ra a ta nhìn cô cười tươi khiến cô đơ vài giây.

– hôm nay cô k đi học à

– k, tôi mệt.

– đi chơi k, sẽ hết mệt ngay

– tôi k có hứng.

– đi. Tôi dẫn cô đến một nơi mà chưa bao giờ cô được đến.

Cô còn chưa đồng ý, anh ta đã kéo tay cô đi.

– nào lên đây.

Anh ta đưa bàn tay ra, cô do dự một lúc rồi nắm lấy bàn tay ấy. Bàn tay ấy, thật ấm áp, thật to, nắm lấy bàn tay ấy, cô mới thấy mình thật nhỏ bé.

A ta kéo tay cô lên chiếc thuyền, còn a ta chèo thuyền.

– đẹp k?

– đẹp

– mỗi khi buồn phiền tôi hay đến đây chèo thuyền. Nó giúp tôi thoải mái hơn.

– vậy à.

– đúng vậy, khi nào buồn cô cũng thử đi.

– được

Cô mỉm cười nói. Chèo thuyền này khiến tâm trạng cô thoải mái hơn, bớt lo nghĩ hơn.

Trèo thuyền rồi lại đi dã ngoại, mặc dù cô ghét a ta nhưng ngày hôm nay a ta lại khiến cô rất vui và bất ngờ.

Tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Ngày hôm nay anh ta cũng kể cho cô nghe nhiều chuyện. Cô cũng hỏi về Vy, người con gái lần trước cùng a ta vào khách sạn. A ta cũng chẳng giấu mà còn kể hết cho cô nghe.

– vậy là a chia tay chị ấy rồi

– đúng vậy,

– sao anh lại chia tay

– vì k hợp. Hơn nữa bản thân tôi trước giờ cũng k phải là yêu cô ta.

– muộn rồi về đi, mai tôi còn đi học

A ta lái xe đưa cô về, ngày mai đi học nếu chị ta tìm cô, cô sẽ giải thích cho chị ta hiểu.

Hôm sau đi học, chị Vy cũng chẳng đên lớp tìm cô. Cô nghĩ chắc chị ta hiểu sự việc nên thôi, thế nhưng cô k biết rằng chị ta đang âm thầm bày trò sau lưng cô.

Kết thúc buổi học, cô lấy xe về, phát hiện lốp xe cô bị rạch. Cô bặm môi tức giận dắt xe về, đi được một đoạn thì có một đám con gái ném bột mì, trứng gà vào người cô. Dính hết vào quần áo, vào tóc, và cả vào mặt cô. Nhiều người đi đường phải quay lại nhìn cô, nhưng tuyệt nhiên k một ai lên tiếng bênh vực cô.

Cô tủi thân, cô ức chế, cô kìm nén nhưng dòng nước mắt nóng hổi chỉ chực rơi. Cô k cho phép mình khóc, cô phải mạnh mẽ. Đôi chân cô như bị tê liệt, k nhúc nhích, cô chôn chân đứng im một chỗ. Từ đằng xa một bóng người con trai chạy đến, ôm lấy cô, che chở cho cô.

Đến lúc này cô cũng chẳng mạnh mẽ được nữa, cô khóc, cô thương xót cho chính mình.

– biến

Giọng nói lạnh lùng vang lên, ánh mắt giận dữ nhìn về phía đám người kia khiến họ sợ hãi bỏ chạy. Người con trai kéo tay cô đi, nhưng đôi chân cô vẫn đứng im một chỗ chẳng nhúc nhích. Anh ta liền bế cô lên xe. Lấy khăn ướt lau những vế bẩn cho cô. A ta nhìn cô lặng lẽ lau k nói câu nào. Nhìn gương mặt thất thần của cô như vậy, a ta biết tâm trạng cô ra sao.

– điều tra cho tao xem ai là người gây ra chuyện này.

– vâng

A ta ra ngoài gọi điện cho ai đó rồi lái xe đưa cô về.

Từ lúc về, cô ngồi thẫn thờ trên giường, quần áo cũng chẳng buồn thay.

– có kết quả chưa?

– có rồi ah

– là ai làm

– chị Vy ạ

– Vy?

– vâng ah

A ta tắt máy, bấm số Vy rồi gọi điện cho cô ta.

– nhớ e hả.

– ừ, gặp nhau đi

– chỗ cũ nhé anh

– ok

A ta tắt máy lái xe đến điểm hẹn hay hẹn cô ta. Vy vừa đến nơi, a ta lao vào bóp cổ cô ta, Vy tròn mắt nhìn a ta,

– cô muốn chết

– …..

A ta bỏ tay ra, Vy ho sặc sụa.

– a điên hả Thế Kiên

– cô muốn chết phải k?

– a điên hả? Sao a làm thế với em.

– tôi cảnh cáo cô. Tránh xa Chi ra và đừng có giở bất cứ trò gì với Chi, nếu k đừng trách tôi.

A ta nói rồi bỏ đi k để cho Vy kịp nói câu nào. Bàn tay Vy nắm chặt lại, ánh mắt giận dữ lẩm bẩm

” Vũ Phương Chi”

…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN