Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần?
Chương 16: Một Khoảng Trời Đối Lập
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– A…không sao nhưng mà…anh đừng nói ai biết cả. Em xin anh! Em xin anh đó!
Tim Lạc Y cứ thắt lại, không thở nổi. Cổ họng cô khô khốc, nghẹn ứ đi. Cô thẹn khi anh nhìn thấy chuyện xấu hổ đó là một nhưng thẹn với tình cảm của anh dành cho cô là mười. Anh sẽ kể với người khác, mối quan hệ thầm lặng này sẽ bị đưa ra ánh sáng. Rồi còn cả lễ cưới của Phục Ân. Tất cả sẽ bị phanh phui. Cô phải làm sao đây? Phải như thế nào đây chứ? Tâm trí Lạc Y rối bời. Cô không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa. Nó trống rỗng đến mức cô như bức tượng, chỉ biết câm nín không thể thốt nên lời nào cả.
Phục Ân sắp cưới vợ rồi, nếu hôn sự thành công cũng góp phần trải thêm thảm cho con đường của anh trong thương trường. Tam Đại Tổng Tài của Thục Xuyến vẫn chưa có ai đủ khả năng. Thuận bước anh có thể sẽ là người đầu tiên ngồi chiễm chệ ở vị trí đó. Nếu vỡ lở ra nhà vợ tương lai làm khó anh thì biết như thế nào? Rồi cả Hội Đồng có ấn tượng xấu thì sao đây? Chiếc ghế đó sẽ tức khắc vụt khỏi tầm tay của anh mất thôi.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lạc Y, Dật Dấn như có lửa đốt trong lòng, tim cứ se thắt lại. Cô sao vậy? Vì sợ chuyện này lộ ra mà cô như thế sao? Trong thâm tâm Lạc Y nghĩ anh là loại người đó? Anh đủ nhẫn tâm để hé mở chuyện này à? Dật Dấn biết nếu bị phanh phui thì người bất lợi nhất là Lạc Y. Còn mặt mũi nào để cô nhìn người ta đây? Dù rằng Phục Ân là tình địch của anh nhưng làm tổn thương cô thì anh vẫn không thể. Cô đau anh cũng đau. Lạc Y đau chỉ một nhưng anh đau đến mười.
Ngước mặt lên trời, anh hít một hơi thật sâu. Nhắm hờ hai mắt, anh nén đau thương mà nói với cô, chất giọng trầm lặng, thống khổ.
– Em nghĩ anh sẽ nói ra sao?
– Em…
Lạc Y không biết nói gì. Cô cúi gằm mặt không dám nhìn anh. Hối hận! Cô hối hận vì đã lỡ lời làm anh phải bận lòng như thế. Hai mắt cô ngấn nước, đôi tay run run. Tim đập thình thịch, rất nặng lòng. Cô không thể suy nghĩ thêm gì, mọi thứ bây giờ đều mang một màu u tối.
Dật Dấn thở dài, anh vươn tay ôm lấy cô. Vòng tay anh rộng rãi và ấm áp, mang lại cả vùng trời bình yên. Nhắm hờ hai mắt, nơi khoé mi anh hơi ngấn lệ. Hai mày nhíu chặt vào nhau, tiếng lòng anh như vỡ oà, khó tả. Anh rất yêu cô! Dù cho có chuyện gì đi chăng nữa thì trong lòng anh vẫn vấn vương mỗi hình bóng của cô mà thôi.
– Anh biết bản thân anh không bằng ai…tài sản, địa vị nhưng em nên nhớ rằng tình cảm suốt 3 năm anh chôn giấu nó là thật, rất đong đầy. Có thể lúc này Thượng Tổng cho em tất cả những gì em cần còn về sau thì thế nào đây? Em suy nghĩ lại đi Y, đừng mê muội dấn thân vào nữa mà em.
Lạc Y chỉ im lặng không nói gì. Cô đứng đó, không vòng tay ôm anh. Cô biết nếu ôm anh lúc này sẽ làm anh thêm hi vọng, mọi chuyện sẽ càng rối rắm hơn. Cô chẳng hề xứng đáng với những gì anh làm và thứ tình cảm sâu đậm ấy. Lạc Y là đứa con gái không nên thân. Cô ngang bướng! Cô ích kỷ! Tất cả những gì cô đang làm chỉ vì mua vui cho bản thân và không hề nghĩ sẽ có người vì thế mà đau lòng.
Cắn chặt môi dưới, Dật Dấn cố bày tỏ ra hết những gì tận đáy lòng bao lâu nay anh kìm nén. Tuy anh không cho cô được những thứ cao sang nhưng lương bổng và tài sản bé tí kia dư để cho cô một cuộc sống ấm no, yên bình như ước muốn. Không thị phi, không mang tai tiếng, không phải tranh giành cùng một người đàn ông với hết thảy những phụ nữ bên ngoài chỉ để mong mỏi giữ được hạnh phúc. Thế thì tại sao? Tại sao con đường thẳng tắp trải hoa hồng cô không bước? Lại chấp nhận đoạn đường quanh co đầy chông gai?
Trời đêm nay không trăng, không sao. Cả vùng trời mù mịt, tối tăm. Bên mái hiên của những ngôi nhà cũ kĩ vang lên những tiếng lộp cộp của vài giọt mưa nặng hạt. Xung quanh se lạnh vì những cơn gió cứ thay nhau rít lên. Đường phố cũng bắt đầu tấp nập cùng dòng người vội vã, hối hả tìm chỗ trú. Duy chỉ có hai người vẫn đứng đó. Mặc kệ cảm giác lạnh buốt thấm qua từng lớp da thớ thịt. Mặc kệ trời đổ mưa ào ạt không ngớt. Mặc luôn cả một ánh mắt như rực lửa đang dõi theo ở tít phía xa.
Trên cao có mắt lắm! Như thể rất biết chọn thời gian. Khoảng trời như thấu hiểu tận đáy lòng anh. Mờ nhạt! Lạnh lẽo đến điêu tàn.
– Anh vô dụng quá phải không? Anh không làm gì được cho em, ngay cả lời thương bấy lâu ấp ủ cũng chẳng dám nói thì sao đủ bản lĩnh để em có thể yên tâm mà dựa vào đúng chứ?
Từng đợt mưa xối xả trút xuống, hoà quyện cùng hai dòng nước mắt của Dật Dấn. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình yếu đuối như thế. Anh khóc vì cô. Không phải vì bị từ chối mà vì sự dại dột của cô. Anh thừa biết cô hiểu rõ kết cục ra sao nhưng vẫn cố dấn thân vào.
Lạc Y thở dài. Cô hiểu rõ anh rất vững chãi, đủ để làm điểm tựa cho bản thân. Nhưng một khi đã biết được chuyện mình muốn chôn vùi thì anh sẽ ruồng bỏ cô mà thôi. Ở Lâm Mộc Quốc là như vậy! Cái định nghĩa từ thời xa xưa tuy đã lạc hậu, không phù hợp với thời hiện đại mà vẫn ăn sâu vào trí óc của từng người con trai ở đây. Ai lại không muốn người vợ chung sống với mình cả đời khi cưới về phải còn trong trắng. Dật Dấn cũng thế. Lạc Y chỉ lo anh càng hi vọng ở cô sẽ càng thất vọng. Cô mím môi rồi đặt tay lên vai anh. Tiếng nói của cô nhẹ nhàng vang lên không thành lời.
– Anh rất tốt nhưng mà…em xin lỗi. Em và anh không thể nào có kết quả đâu…em thừa nhận em sai…em sai vì lỡ làm anh tổn thương. Bản thân đã không trong sạch, em không thể đến với anh được. Em không ham danh lợi…dù Phục Ân tay trắng thì cuộc đời em vẫn gắn chặt với anh ấy rồi… Quên em đi và tìm một người thật xứng đáng…xứng đáng với tình yêu thương từ anh.
Lạc Y buông anh ra, cô khịt mũi rồi quay mặt bước tiếp con đường phía trước. Ôm lấy bã vai mình, tâm trạng của cô nặng trĩu. Cô không nên gieo hi vọng rồi làm cho anh tuyệt vọng. Thà rằng kết thúc ở đây sẽ là điều tốt nhất, để sau này khi tình cảm càng sâu nặng hơn thì cuộc đời anh sẽ bị cô vô tình giày vò hoan phí.
Dật Dấn ngã quỵ, quỳ hẳn xuống đất. Con tim như ai giày xé. Rất nhói! Rất đau! Đau đến khó thở. Hai mắt anh phủ màn sương mỏng. Mọi thứ phía trước mờ dần. Cô không hề cần anh. Ngày ấy là vậy, hiện tại cũng vậy. Một lần nữa điều đó được lặp lại. Cô từ chối anh nhưng bây giờ là lần từ chối thương tâm nhất. Anh chẳng nghĩ bản thân sẽ khóc nhưng anh không thể kìm được. Mất đi cô, anh như mất cả một khoảng trời bình yên vốn có. Rồi sau này, cô có tránh mặt anh? Tình bạn của cả hai sẽ vẫn như lúc trước chứ? Và khoảng thời gian êm đẹp lúc xưa liệu có trở lại không?
…
– A…tự nhiên mưa lớn quá.
Tuệ Mẫn xuống xe rồi phủi sạch từng giọt nước vươn trên áo và tay, cả mặt. Ôm lấy bả vai, cơn gió cứ hiu hắt se lạnh lượn lờ xung quanh khiến cô bất chợt rùng mình. Hôm nay mưa to quá, gió thì giật mạnh làm tâm trạng cô chợt buồn bã, đôi mắt nhìn xa xăm, vô định.
– Còn lạnh nữa không?
Vỹ Khanh ôm lấy cô từ phía sau. Áp sát mặt bên mặt cô, hơi ấm từ anh truyền sang khiến Tuệ Mẫn đỡ lạnh hơn phần nào. Môi khẽ mỉm cười, cả hai cùng ngắm mưa rơi. Tiếng tí tách vui tai vang vọng. Vỹ Khanh càng ôm cô chặt hơn. Từng nhịp đập của tim anh rất rõ, cô nghe từng nhịp một. Đôi tay đan vào nhau, Tuệ Mẫn nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng hai người. Tuy anh không giàu có, quyền lực nhưng tình cảm của anh làm cô bị chinh phục ngay lập tức. Nó chân thật đến nỗi cô vô tư tin tưởng, tin đến mù quáng. Tuệ Mẫn nhận thấy bên cạnh anh cô rất vui, tất cả những phiền muộn đều được vơi đi.
– Anh có chuyện gì giấu em không?
Vỹ Khanh hơi bối rối trước câu hỏi của Tuệ Mẫn. Cô biết chuyện anh bịa ra rồi sao? Phải ăn nói thế nào để cô hiểu đây? Nuốt nước bọt cái ực, hai mắt anh cứ chớp lia lịa. Thật tình rất khó xử.
– Em…không tin anh sao?- Anh nhìn theo cơ mặt, dò xét thái độ của cô.
Tuệ Mẫn mỉm cười rồi quay người lại đối mặt với anh.
– Em có bảo không tin anh đâu. Chỉ là em muốn anh có chuyện gì buồn phiền cũng phải nói với em, đừng giấu trong lòng.
– À…anh hiểu ý em rồi. Sau này có chuyện gì anh cũng sẽ chia sẻ với em.
Vỹ Khanh nhẹ lòng hẳn. Thở phào một cái, anh tựa cằm lên vai cô. Mỉm cười mãn nguyện, dù sao thì cô cũng không biết chuyện anh che giấu. Mai sau có cơ hội thì anh nhất định phải nói rõ với cô. Dù sao thì không thể để nó trôi qua dễ dàng. Trước sau gì cô cũng biết thôi.
Quen nhau chưa lâu nhưng tình cảm mà Vỹ Khanh dành cho Tuệ Mẫn là thật. Cô chính là người con gái bấy lâu nay anh luôn kiếm tìm. Vô tư, hồn nhiên và chân thực. Tính tình lại rất hợp nhau, hễ anh muốn nói thì cô sẽ đoán được ngay anh nói gì. Vỹ Khanh chắc chắn rằng tình cảm của anh không hề phai nhạt, chỉ sợ sau này cô chán mà bỏ anh mà đi.
Tuệ Mẫn áp tay lên mặt anh, cô véo hai má rồi se se hai bên tai và bật cười khúc khích. Da mặt anh căng mịn, hồng hào như con gái khiến cô không khỏi ghen tị. Có cả chiếc răng khểnh bé xinh lộ ra khi cười càng làm người đối diện chết đứ đừ. Trong lòng cô thầm nghĩ, anh mà là con gái chắc đàn ông con trai xếp hàng dài đường cho xem.
– Người yêu à! Bộ thương anh lắm sao?- Hai tay cô ép má làm môi anh chu ra, thực đáng yêu.
– Không thương, em chỉ thích nên nựng thôi.- Cô chu môi, ương ngạnh nói.
– Thế sao?- Vỹ Khanh gật gù, anh vươn tay kéo sát cô vào người rồi hôn nhẹ lên môi.- Yêu anh không?
– Không!- Tuệ Mẫn lắc lắc đầu.
– Người yêu à! Yêu anh không?- Anh lợi dụng tiếp tục hôn.
– Không!- Cô vẫn cứ lắc lắc phủ nhận.
Vỹ Khanh bĩu môi. Anh hết cách nói với cô rồi. Dù sao thì cô cũng đã trả lời như vậy. Thôi kệ, được cạnh cô thế là đủ.
Nhìn vào mắt anh, Tuệ Mẫn bật cười. Anh buồn gì chứ? Cô đùa mà anh cũng tin. Ngốc hết biết mà! Cô vươn tay ôm anh, hơi thở nhè nhẹ phả qua tai khiến Vỹ Khanh thoáng giật mình và ửng đỏ mặt.
– Ngốc ơi! Em yêu anh!
Định hình lại tình thế. Vỹ Khanh cười tít cả mắt rồi ôm chặt cô. Anh biết thế nào dùng chiêu này cô cũng sẽ tự thổ lộ thôi. Chính bản thân anh cũng phải nể phục mình. Trước kia chưa cưa gái bao giờ mà áp dụng cách mấy ông bạn chỉ hay thật. Hiện tại chẳng cần gì nhiều cả, đối với anh thế này là quá đỗi hạnh phúc và bình yên.
…
Thiên Anh ngồi bên cửa sổ ngắm bầu trời đêm. Cô suy nghĩ rất nhiều. Nếu như cô theo Bạch Thiên thì bản thân quá bất hiếu với cha mẹ. Nhưng cô chấp nhận ở lại đây thì nửa đời còn lại chẳng khác nào sống trong địa ngục. Hai mươi lăm năm, khoảng thời gian cô ngoan ngoãn ở căn biệt thự tẻ nhạt này, chịu những sự sắp đặt của người lớn đã quá đủ. Đến lúc cô phải biết tự do là thế nào.
Cũng từ ô cửa sổ ấy. Từ khi bé tí Thiên Anh đã ngắm nhìn những bạn nhỏ được cha mẹ dắt đi chơi vào những dịp lễ. Lớn hơn một tí, cô được thấy những cô cậu bé mang ba lô trên vai, cắp sách đến trường, trên đường tung tăng ca hát. Rồi sang cấp ba, cô được tận mắt nhìn vẻ đẹp của tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người. Những chiếc xe đạp, những chiếc cặp táp, những chiếc áo trắng tinh khôi đậm nét hồn nhiên tuổi học trò. Chẳng bù cho cô, suốt ngày cứ hễ bước ra đường là có người đưa kẻ rước, cung phụng như một cô công chúa quyền quý. Nào là đến trường, nào là đi khu vui chơi…cũng chỉ có người hầu đi theo phía sau. Ba mẹ thì bận công tác, cô chỉ hiu quạnh một mình bên những người xa lạ, không ruột thịt, họ hàng.
Đôi tay mềm mại nhẹ đặt lên thành cửa, cơn gió nhẹ ùa vào thổi tóc cô bay bay. Thiên Anh nhắm hờ hai mắt nhớ về những khi lén lút gặp gỡ Bạch Thiên. Một khoảng thời gian tuyệt đẹp. Bên cạnh anh, cô tìm được sức sống hẳn. Không đắng đo, ưu phiền. Không suy nghĩ bâng quơ về những ngày tháng tăm tối. Bạch Thiên như ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng len lỏi trong cô, sưởi ấm con tim đã dần nguội lạnh.
– Thiên Anh!…Thiên Anh!…
Phí phu nhân vỗ vai cô những hai ba lần. Đến khi Thiên Anh bừng tỉnh quay người lại cũng làm bà giật theo.
– A…mẹ!
– Con suy nghĩ gì vậy? Mẹ gọi hoài cũng không biết nữa.- Bà nhíu mày.
– Ơ…không có gì cả. Chỉ là con…con đang suy nghĩ về ngày ra mắt sắp tới.- Cô vội biện cớ.
– À, thế thì tốt. Lại đây con!- Bà kéo cô đến giường và ngồi xuống, vén vài sợi tóc qua tai cô,bà nhã nhặn nói.- Con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sang tuần sau là ra mắt họ hàng rồi còn lo cưới hỏi nữa.
– Mẹ à…hôm trước…- Thiên Anh ấp úng, không nói thành lời.
– Thế nào con?- Bà không khỏi thắc mắc.
– Hôm trước…con đi chùa cùng quản gia Lý…Sư Thầy bảo năm nay tuổi con không tốt…không thể lấy chồng được. Sang năm mới có cơ duyên. Nếu cưới trong năm sẽ làm cho kinh tế cũng như mái ấm không được sung túc, bình an.
– Thật sao con???- Phí phu nhân hốt hoảng.- Không được, không được. Bất lợi như thế là vỡ lở hết.
– Mình để sang năm được không mẹ?- Thiên Anh nhìn thái độ của bà mà dò xét.
– Được rồi! Mẹ sẽ nói với cha con. Dù thế nào cũng phải dời lại sang năm. Ông ấy mà không chịu cũng nhất định phải chịu. Mẹ nói ngay đây!- Phí phu nhân quýnh quáng, vội vã rồi đi ra ngoài.
Thiên Anh mỉm cười, mừng thầm trong bụng. Cô biết mẹ cô rất tin tưởng tâm linh. Cứ đánh vào điểm yếu đó vạn sự tức khắc thành công. Cô xin lỗi Phật Trời vì dám cả gan mang người ra đùa cợt. Nhưng mong người hãy hiểu cho cô lúc này. Dù có thế nào thì tâm cô cũng không tịnh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!