Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? - Chương 88: 5 Năm Sau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần?


Chương 88: 5 Năm Sau


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– Thừa Vũ, hôm nay con giỏi lắm. Phải về khoe mộc hoa hồng cho mẹ xem đấy nhé!

Giáo viên vừa nói vừa giúp cậu nhóc tầm 4-5 tuổi mang giày vào. Cậu bé ngoan ngoãn đưa chân cho cô ấy rồi gật đầu.

– Hôm nay học vui lắm, Vic sẽ về khoe với mẹ.

– Xong rồi, hẹn gặp con vào ngày mai, bây giờ về sớm thôi nào.- Xoa đầu cậu vài cái, cô giáo mỉm cười.

– Dạ, Vic chào cô nha.

Thừa Vũ đứng dậy, đeo balo vào vai rồi lon ton chạy ra ngoài. Hôm nay cha mẹ sẽ cùng đưa Thừa Vũ đi ăn nên cậu bé rất hào hứng. Ra đến cổng, thấy cha và mẹ đang đứng ở trước xe, cậu liền cười thích thú rồi chạy về hướng của họ. Mẹ của Thừa Vũ thấy cậu thì ngồi xổm xuống, đưa đôi tay ra phía truớc chờ đợi. Thừa Vũ nhào vào lòng cô ấy rồi cười khanh khách.

– Vic chào mẹ!

– Chào con trai yêu. Hôm nay con đi học vui không?- Vuốt ve hai má phúng phính, cô mỉm cười xoa đầu con trai.

– Hôm nay Vic được mộc hoa hồng đó. Mẹ thấy Vic có giỏi hông?- Cậu bé tinh nghịch chu môi khoe với mẹ.

– Vic của mẹ là giỏi nhất rồi.

– Hai mẹ con muốn ăn gì đây? Hôm nay Vic được mộc hoa hồng nên cha sẽ thưởng đặc biệt nhé.- Người đàn ông mỉm cười, giương ánh mắt đầy nuông chiều nhìn quý tử.

– Dạ, cha là tuyệt vời nhất luôn.

Người đàn ông điều khiển xe rời đi. Thường thì anh phải lo công việc đến tối mới về, lâu lâu được một hôm về sớm nên muốn đưa mẹ con cô ấy đi đâu đó cho khuây khỏa. Cuối tuần nào anh cũng đưa hai người họ đi công viên giải trí hoặc đi biển dạo chơi rồi về. Cứ mỗi lần đến sinh nhật của Thừa Vũ thì dù công việc có quan trọng ra sao thì anh vẫn gạt qua một bên để về nhà. Đối với anh chẳng còn gì có thể so sánh với gia đình nhỏ này được.

– Lam Ái, em và Vic muốn ăn ở đâu đây?

– Vic rất thích ăn buffet ở toà nhà cao ốc gần công ty. Anh đưa con đến đó đi.- Lam Ái vừa nói vừa nhìn cậu nhóc ngồi trên đùi mình mà mỉm cười.

– Vậy hôm nay hai mẹ con phải ăn thả ga nhé! Vic à, con muốn cha tặng quà gì không?- Nhìn Thừa Vũ, anh mỉm cười tươi tắn.

– Cuối tuần này cha đưa Vic và mẹ đi biển nha. Vic thích biển lắm!- Nhắc đến biển thì hai mắt Thừa Vũ sáng rỡ.

– Được, cuối tuần này gia đình mình sẽ cũng đi.

– Yeah! Cha muôn năm!!

Lam Ái nhìn con trai ngày càng kháu khỉnh, tinh nghịch mà không khỏi hạnh phúc. Quả thật gả cho anh là quyết định không sai. Một người luôn toàn tâm toàn ý vì gia đình thì còn gì bằng nữa. Nhìn người đàn ông bên cạnh, Lam Ái đan tay vào tay anh rồi nở một nụ cười. Người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này chính là anh, Đông Phương Mạn Phong.

Sau 5 năm trôi qua, mọi thứ đều trở nên thay đổi. Vỹ Khanh và Tuệ Mẫn đã kết hôn và có một tiểu công chúa đáng yêu. Nhược Thần thì đã có bạn gái, xem ra cũng rục rịch muốn cưới lắm. Nghi Nhi cũng tìm được hạnh phúc mới cho mình, trông cô bây giờ tràn đầy sức sống hẳn ra. Ai cũng có cặp có đôi, chỉ mỗi Phục Ân và Lập Hàn vẫn lẻ loi như vậy.

Nghiêm Mộ Phàm ngày trước dám lấy hồ sơ mật của anh, anh cũng đã cài gián điệp vào mà khiến Nghiêm Thị sụp đổ. Nghiêm Mộ Phàm cũng vì tai nạn giao thông mà giờ sống đời thực vật. Còn Giai Giai, qua những ngày tạm giam để điều tra vụ án, cuối cùng đã được kết án 12 năm tù giam vì đã là người chủ mưu giết hại Ngô Tử Dung và mức án sẽ tiếp tục tăng lên nếu như Lạc Y có gì bất trắc xảy ra. Đến tận bây giờ, sự mất tích bí ẩn của cô đã trở thành một bài toán khiến bên phía cảnh sát phải căng não.

Suốt quãng thời gian đó anh vì tin rằng cô vẫn còn sống nên đã cố để kiếm tìm dù là hi vọng rất mong manh. Sau những chuỗi ngày đầy bận rộn giữ công việc và tìm tung tích của Lạc Y, cuối cùng lại lại phải quay về căn phòng đầy cô độc. Mỗi ngày một thành công, lợi nhuận thu về gấp 5,6 lần so với trước kia. Nhưng Vinh quang càng sáng thì không gian xung quanh của Phục Ân càng tối đi. Năm xưa khi gặp Mạn Phong, anh đã nói thẳng mối nghi ngờ trong lòng mình. Anh ấy bảo bản thân không liên quan và để anh cho người đến tận nhà để lục soát. Vì khát khao tìm lại vợ quá lớn. Anh không những soát nhà mà còn những bệnh viện hay trạm xá tại Thiệu Đông – nơi Mạn Phong sống ở nước ngoài. Mọi thứ cuối cùng cũng chỉ là vô vọng. Đến bây giờ thì cô ấy đã mãi mãi xa anh thật rồi.

Phục Ân cùng Lập Hàn ra khỏi sân bay tại Thiệu Đông. Vì hợp đồng lần này rất lớn nên cả hai phải ở đây tận 2 tháng. Sau khi đó ký hợp đồng còn phải quan sát cả quy trình sản xuất nữa.

– Hey, tao nghe nói hôm trước Thạch Thị ngỏ ý làm thông gia à?- Lập Hàn dùng khủy tay huýt vào tay anh.

– Ừ, ngỏ ý với nội.- Vuốt ngược mái tóc, anh nhướng mày.

– Rồi nội bảo thế nào?- Nhìn chiếc nhẫn cưới qua bao năm mà vẫn còn lấp lánh trên tay anh, anh ấy nở nụ cười ranh mãnh.

– Mày đoán xem.- Nhìn Lập Hàn chỉ nửa con mắt, anh cười khẩy.

– Chắc lại là bài ca “cháu trai tôi có vợ rồi, mà dù không tìm lại được con bé thì nó vẫn sống một mình vậy thôi” chứ gì?

– Thật vậy!- Phục Ân liếm nhẹ môi rồi hơi mỉm cười nhẹ.

– Haha, tao biết mà.- Trúng ý của mình, Lập Hàn bật cười khanh khách.

– Dẹp hết đi, lo cho công việc trước kìa.- Đánh vào vai Lập Hàn một cái rõ đau, anh dửng dưng bước đi trước.

– Nè, chờ tao với.

*Uỵch*

Chạy theo sau Phục Ân, chỉ vừa hai bước thì anh đã va vào một cô gái. Hương thơm của hoa ly sộc vào mũi. Mùi hương quen thuộc này cả đời anh không thể nào quên được. Hương thơm giống hệt như Thẩm Ý vậy. Nhìn cô gái trước mặt đang lúi cúi dọn lại đồ đạc bị rơi vươn vãi khắp sàn, Lập Hàn thoáng hoàn hồn lại rồi ngồi xuống phụ giúp cô ấy một tay.

– Xin lỗi anh!- Cô gái đứng dậy, gỡ chiếc kính đen to bản trên mặt rồi cúi chào.

– Tôi phải là người xin lỗi cô mới đúng. Lúc nãy tôi vội quá!- Đưa tay lên gãi đầu, trông anh lúc này chẳng khác gì tên ngốc.

– A, trễ việc mất rồi. Tôi xin phép đi trước. Chào anh!- Lại cúi chào lần nữa, cô ấy quay bước rời đi.

– À…à…tạm biệt…

Nhặt lấy chiếc kẹp tóc bé xinh, Lập Hàn ngây người nhìn theo đến độ mắt không chớp. Cô ấy xinh quá! Lại rất lễ phép nữa. Đã lâu rồi, chưa bao giờ tim anh lại đập rộn ràng như hiện tại. Hai bên mang tai cũng đỏ ửng cả lên. Cho anh tay vào túi, Phục Ân đi đến và đứng cạnh bên cạnh. Nhìn Lập Hàn, anh cười khẩy một cái.

– Yêu rồi!

Lam Ái mang một ít thức ăn vào thư phòng. Dạo gần đây Mạn Phong phải làm việc khuya nên cô lo sợ anh sẽ kiệt sức mất. Ở đây có một ít trái cây và trà. Mong rằng anh sẽ nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn, đừng vì công việc mà bỏ bê mình như mọi khi làm cô lo lắng biết bao.

Mở cửa đi vào, Lam Ái vui vẻ mang khay đựng thức ăn đặt lên bàn. Đi ra phía sau, cô vươn tay ôm lấy cổ anh.

– Anh nghỉ ngơi xíu đi rồi làm tiếp.

– Sao em còn chưa ngủ nữa? Vic đã ngủ chưa đấy?- Nắm lấy bàn tay mềm mại, anh mỉm cười.

– Vic đã ngủ rồi. Em lo anh bận việc mà mệt mỏi nên mang trà đây.

– Anh sẽ lo cho bản thân mà, em về phòng ngủ đi. Thức khuya quá không tốt, vả lại em đâu muốn mình xấu đi phải không?- Nhìn cô đầy nuông chiều, ánh mắt của anh chất chứa biết bao yêu thương.

– Em sẽ đi ngủ ngay đây. Nhưng mà…- Cô đi lại phía trước rồi ngồi lên đùi anh, tay thì chỉ vào má mình.- Anh quên rồi này.

Mạn Phong bật cười rồi đặt nụ hôn lên má của cô. Lúc nào cũng vậy, trước khi ngủ anh đều tặng cho cô một nụ hôn. Nó không chỉ là lời chúc ngủ ngon mà còn chứa cả tình yêu của anh vào đó.

– Em ngủ ngon nha.

– Dạ, anh cũng lo ngủ sớm đi đó.

Lam Ái tinh nghịch nháy mắt rồi rời khỏi phòng. Bề ngoài vui vẻ vậy đó nhưng trong thâm tâm của cô không khỏi lo âu. Suốt 5 năm kể từ khi sinh Thừa Vũ ra thì anh và cô ít khi ngủ cùng một giường. Anh ngủ phòng riêng còn cô và Thừa Vũ một phòng. Mà tính ra cho cậu bé không ngủ xa mẹ được nên như vậy cũng không vấn đề gì. Nhưng cứ mỗi lần cô và Mạn Phong vào lúc ngọt ngào nhất, vừa được chạm vào môi thì anh đã tránh né. Nói thẳng ra là cả quãng thời gian đó cả hai đều không phạm vào chuyện nam nữ. Cô đang lo lắng không biết anh có người phụ nữ khác bên ngoài hay không. Ngoài chuyện đó ra thì đối với gia đình anh luôn là người chồng người cha mẫu mực. Trong lòng cô lúc này sao lại mâu thuẫn như vậy cơ chứ?

Cùng lúc định về phòng ngủ thì Lam Ái trông thấy Diệu Loan vừa trở về. Cô ba vừa xong chuyến công tác, do lịch trình mà luôn về trễ thế này đây.

– Diệu Loan, em về trễ vậy?

– Chị hai!- Chưa kịp mở cửa phòng đã nghe tiếng của Lam Ái, Diệu Loan nhìn cô rồi khẽ cười.- Em công tác về lúc sáng nhưng vì còn một số văn kiện chưa kịp giải quyết nên đã ở lại công ty.

– Đã vậy rồi thì em phải nhớ giữ sức khỏe nha. Chị thấy hai anh em cứ làm khuya mà xót.

– Dạ, em biết rồi.

– Không còn sớm nữa, chị về phòng đây. Em cũng ngủ sớm đi đó.

– Dạ, chị ngủ ngon.

Sau khi Lam Ái rời đi thì Diệu Loan vào phòng riêng của mình. Bây giờ cô chỉ muốn đi tắm rửa rồi thả mình xuống giường và đánh một giấc thôi. Đến chiếc giỏ xách tìm kẹp tóc, cô nhíu mày lục lọi và đổ mọi thứ lên bàn. Đâu mất rồi ta? Lúc sáng cô đã để nó vào đây rồi kia mà. Chắc là đã rơi ở đâu đó, đúng là bất cẩn quá đi.

Quay lại phòng ngủ, Lam Ái nằm xuống giường và ôm lấy Thừa Vũ vào lòng. Chẳng hiểu sao là con ruột nhưng càng lớn thì ngoại hình của cậu bé càng không giống Mạn Phong. Ngay cả màu mắt, cô và anh đều là màu đen láy nhưng Thừa Vũ lại có một màu huyết đầy đặc trưng. Không biết có phải vì điểm này mà cô và anh dần trở nên xa cách không? Suy đi nghĩ lại thì làm sao có thể, Mạn Phong rất yêu thương Thừa Vũ. Luôn mang những thứ tốt đẹp đến đứa nhỏ thì sao lại chán ghét được chứ. Hay là…anh có người phụ nữ khác thật rồi? Trong lòng không khỏi lo lắng, gia đình đang hạnh phúc, Thừa Vũ bây giờ đã lớn nên rất dễ tổn thương. Thật là như vậy thì cô phải làm thế nào đây?

Vuốt nhẹ gương mặt đáng yêu của Thừa Vũ, Lam Ái đặt một nụ hôn lên trán. Đây chính là nguồn sống của cả cuộc đời cô. “Đông Phương Thừa Vũ, mẹ yêu con rất nhiều.”

“Có những nỗi nhớ

Khuất sâu trong đêm

Cùng với những kí ức

Đã tan trong mưa buồn

Em đâu hay, anh mang chua cay

Hãy nói những ước muốn

Trong em hôm nào

Để xóa những kí ức

Trong anh cồn cào

Mà em đâu hay, anh đang nơi dây

Hạt mưa vương vấn

Em giờ đây đang nơi đâu

Một mình anh trong đêm thâu

Xóa tan nỗi sầu

Hòa cùng yêu dấu

Nỗi buồn anh đang chôn sâu

Theo cùng hạt mưa

Tan mau trôi về đâu.

Một ngày người trở về trong cơn say

Anh chẳng phải là người mau đổi thay

Dẫu biết rằng người không trở lại

Hãy để cuộc tình kia tàn phai

Sẽ chẳng còn gì quanh ta

Giờ không còn ai

Có những nỗi nhớ

Khuất sâu trong đêm

Cùng với những kí ức

Đã tan trong mưa buồn

Em đâu hay, anh mang chua cay

Hãy nói những ước muốn

Trong em hôm nào

Để xóa những kí ức

Trong anh cồn cào

Mà em đâu hay, anh đang nơi dây

Hạt mưa vương vấn

Em giờ đây đang nơi đâu

Một mình anh trong đêm thâu

Xóa tan nỗi sầu

Hòa cùng yêu dấu

Nỗi buồn anh đang chôn sâu

Theo cùng hạt mưa

Tan mau trôi về đâu.

Hạt mưa vương vấn

Em giờ đây đang nơi đâu

Một mình anh trong đêm thâu

Xóa tan nỗi sầu

Hòa cùng yêu dấu

Nỗi buồn anh đang chôn sâu

Theo cùng hạt mưa

Tan mau trôi về đâu.

Một ngày người trở về trong cơn say

Anh chẳng phải là người mau đổi thay

Dẫu biết rằng người không trở lại

Hãy để cuộc tình kia tàn phai

Sẽ chẳng còn gì quanh ta

Giờ không còn ai…”

(Hạt Mưa Vương Vấn – Dickson)

Dụi tắt điếu thuốc lá trong tay, Phục Ân ngước mặt lên trời cao rồi phả ra một làn khói trắng. Bao năm qua vẫn như vậy không hề thay đổi. Cô độc và đơn côi… Bản thân trước giờ rất ghét thuốc lá nhưng bây giờ đây nó lại là người bạn thân thiết nhất của anh. Cuộc đời cho anh nhiều thứ quá. Tiền tài, địa vị, danh vọng,… Tất cả đều có đủ. Nhưng cuối cùng lại đan tâm cướp đi tình yêu mà bản thân anh cố gắng vun vén. Cứ mỗi khi đêm về là nỗi nhớ trong anh lại càng dâng lên. Nếu bây giờ vẫn còn mẹ con cô bên cạnh thì ít ra bây giờ con anh đã được 5 tuổi rồi.

Cúi thấp đầu, anh áp tay lên trán rồi tự cười nhạo bản thân của mình. Lại nữa rồi đấy! Anh cứ nặng tình như vậy cũng có nhận lại được gì đâu.

Vừa hừng sáng Thừa Vũ đã thức dậy từ rất sớm. Cậu bé có thói quen chỉ ngủ đến 6 giờ sáng là dậy mà không cần gọi. Sau khi được Lam Ái thay đồng phục, chạy thẳng vào phòng ngủ của Mạn Phong, Thừa Vũ lon ton leo lên giường. Trèo lên người anh, cậu nằm xuống rồi tựa đầu vào vòm ngực rộng rãi đầy ấm áp.

– Cha ơi, cha dậy đưa Vic đi học đi.

Mạn Phong cựa người rồi đưa tay ôm lấy Thừa Vũ. Cậu nhóc cố gắng vùng vẫy, nếu cứ thế này thì sẽ nhăn hết áo quần vừa ủi mất thôi.

– Cha!!! Cha dậy đi mà!!!!!

– Vic xuống nhà trước đi, cha thay đồ xong sẽ xuống ngay.- Mạn Phong mở mắt và xoa đầu cậu bé.

– Cha phải nhanh nhanh lên nha.

Mạn Phong bế cậu xuống giường. Vừa được tiếp đất thì Thừa Vũ đã chạy vụt ra ngoài. Mạn Phong đứng dậy, đưa tay vò tóc vài cái rồi lấy quần áo trong tủ đi thay.

Thừa Vũ chạy xuống phòng ăn. Trông thấy Lam Ái cũng đang ở đó thì cậu lập tức chạy đến ôm lấy chân của cô.

– Mẹ, xíu nữa mẹ có đưa Vic đi học nữa hông?

– Hôm nay cha sẽ đến thẳng công ty nên mẹ không đi cùng.- Nhấc bổng cậu bé rồi đặt lên ghế, cô mỉm cười.- Mẹ sẽ ở nhà chờ Vic về mà.

– Mẹ ở nhà nhớ làm thật nhiều thật nhiều bánh như vầy nè.- Thừa Vũ vừa chu môi nói vừa dùng cả hai tay miêu tả.- Mẹ làm bánh là ngon nhất luôn.

– Được, mẹ sẽ làm thật nhiều bánh cho con.- Lam Ái xoa đầu cậu rồi cười đến tít cả mắt.

– Chào buổi sáng, em yêu.- Mạn Phong vòng tay ôm lấy eo cô rồi hôn nhẹ bên má.

– Chúc anh buổi sáng tốt lành.- Nhìn anh đầy trìu mến, Lam Ái nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Thừa Vũ đưa cả hai tay lên ôm mặt rồi cúi đầu xuống bàn ăn.

– Ở đây đang có trẻ con! Ở đây đang có trẻ con đó!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN