Trò Chơi Sắc Dục
Chương 4: Hôn
Phong Thiên Lam không nói gì, Phong Chính cũng liền là một mực im lặng. Cho đến khi cô buông đũa mà đứng dậy, anh liền vội vàng bước theo sau.
“Chị, để tôi đưa chị đi…” Phong Chính toan nắm lấy cổ tay cô, nhưng lại bị cô tránh đi.
“Không cần, tôi đi taxi…” Cũng không đợi Phong Chính trả lời, cô nhanh chóng bước ra ngoài, bỏ lại một mình anh thừ người đứng đó. ( Q: sao không đuổi theo?)
Phong Thiên Lam, tôi phải làm sao với chị đây? ( Q: mẹ chỉ cho *cười nham hiểm*)
______________________________
Phong Thiên Lam bước ra khỏi biệt thự, khi vừa đặt chân đến cổng thì chợt nhớ ra một điều. Ở ngoại ô thì làm gì có taxi cơ chứ?
Một tiếng còi xe vang lên thu hút sự chú ý của cô, bấy giờ cô mới phát hiện ra, trước cổng biệt thự đã đỗ một chiếc Cadillac xám bạc. Ngay khi Phong Thiên Lam đang sửng sờ thì cửa kính dần hạ xuống, hiện ra một chàng trai mang kính đen.
“Hi, baby, anh về với em đây…” Hắn gỡ ra mắt kính, một gương mặt lập tức xuất hiện, nếu như nói Phong Chính mang vài nét cương nghị thì hắn chính là kiểu đàn ông trưởng thành hấp dẫn.
“Lưu Dĩnh? Anh…anh…” Phong Thiên Lam đầu tiên là vui mừng, sau đó lại trở thành sợ hãi.
Anh ấy thế nhưng lại đến thẳng đây tìm cô? ( Q: Tội con ta… T.T)
“Đêm qua em bỗng dưng cúp máy làm anh rất sợ nên quyết định về đây xem em…” Lưu Dĩnh xuống xe, đến bên cạnh cô nhẹ nhàng nói.
Chả lẽ… anh ấy đi trực thăng từ Mỹ về tìm cô hay sao? ( Q: Bắn bluetooth)
” Vào xe đi,…” Vừa nói, Lưu Dĩnh vừa giúp Phong Thiên Lam mở cửa xe, nhìn cô ngồi vào ghế lái phụ liền đóng cửa, trở lại ghế chính.
Chỉ là, khi Phong Thiên Lam đang suy nghĩ không biết nên đối mặt với Lưu Dĩnh thế nào thì câu nói kế tiếp của hắn lại khiến đáy lòng cô chua sót.
“Anh xin lỗi, anh đã không về trước đêm qua…” Lưu Dĩnh đáy mắt đều là tự trách cùng đau khổ, nắm lấy tay Phong Thiên Lam. ( Q: lợi cmn dụng)
Anh ấy biết! Biết cô bị Phong Chính ức hiếp! Biết cô đã không còn trong sạch nữa…
Nén lại nước mắt sắp trào ra, Phong Thiên Lam lẳng lặng rút tay khỏi bàn tay Lưu Dĩnh. Mở cửa xuống xe.
“Thiên Lam, em đừng như vậy. Là hắn ta sai, em không có lỗi gì cả…” Phong Thiên Lam chạy nhanh vào nhà, liền bị ôm lấy từ phía sau. Lưu Dĩnh gấp rút giải thích, đôi mắt lại lóe lên tia sáng.
Phong Thiên Lam đương nhiên là không nhìn thấy, bản thân lại càng thấy tởm lợm chính mình mà liên tục lắc đầu.
“Em không xứng với anh nữa, em… ưm…” Bất giác bị một cỗ sức lực kéo về phía trước, Phong Thiên Lam liền va phải một lồng ngực cứng rắn. Chưa đợi cô kịp phản ứng, một đôi môi đã dịu dàng phủ lên miệng nhỏ của cô, nuốt hết những lời cô đang nói vào trong.
Môi lưỡi giao nhau, Phong Thiên Lam bị hôn đến rạo rực, ngây ngô mà chủ động đáp lại. Chỉ là, người kia thế nhưng lại rời đi…
“Lưu Dĩnh, năm phút, cút khỏi thành phố J, nếu không, trên đời sẽ không còn kẻ tên Lưu Dĩnh nữa. Cút.” Phong Chính lạnh lùng nhìn Lưu Dĩnh, ôm lấy Phong Thiên Lam vào lòng, che giấu gương mặt đang ửng hồng xinh đẹp của cô.
Lão yêu tinh! Chị lại khiến tôi cương lên rồi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!