Trò Chơi Sắc Dục
Chương 17: Cha?
“Lâm Nhạc… mẹ cho con đi học là để con hư hỏng như vậy sao?” Phong Thiên Lam gương mặt giận dữ mà tiến về trước, kéo Nhạc Nhạc ra khỏi phòng trong ánh nhìn của nhiều người.
Bước chân vừa khỏi cổng, Phong Thiên Lam liền buông tay ra, gương mặt liền dịu xuống. Xoa xoa cánh tay Nhạc Nhạc.
“Tiểu Nhạc, con có sao không? Có đau chỗ nào không?” Lo lắng hỏi, Phong Thiên Lam lại nhịn không được mà đau lòng.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhạc Nhạc đánh người. Cô biết….bởi vì bọn họ nói rằng cậu không có cha, nói cô không biết liêm sỉ… Cô quả thật từng có lần tức giận đến mức muốn cho cậu một bạt tay, thế nhưng… cô lại không xuống tay được với gương mặt này…
“Mẹ, con không sao đâu. Không đi học thì không đi học. Đừng lo. Con nuôi mẹ…” Nhạc Nhạc đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô, gương mặt ánh lên sự kiên định sâu sắc.
“Tiểu Nhạc, tối nay con muốn ăn gì?” Phong Thiên Lam kéo gần bước chân để bản thân không bỏ lại Nhạc Nhạc.
“Mẹ cứ nấu canh trứng đi nha… Tối nay con phải ra ngoài kiếm tiền rồi…” Vừa cụp mắt, con ngươi của Nhạc Nhạc lại lóe lên tia giảo hoạt của âm mưu.
____________________
Con phố đã bắt đầu lên đèn, cuộc sống về đêm cũng len lỏi bắt đầu.
Thềm vỉa hè trải dài qua các con đường đang nô nức người qua lại. Tại một góc nhỏ vỉa hè, hai người đàn ông đang chậm rãi bước đi, thu hút ánh mắt của vô số người qua đường
“Hào, mày xem, mấy cô em đó là nhìn tao nhiều hơn hay nhìn mày nhiều hơn…” Lâm Cẩn vừa nói vừa nháy mắt với mấy cô nữ sinh đang nhìn hướng này khiến bọn họ đều đỏ mặt.
“Dở hơi…” Mắng một tiếng, Lâm Kiến Hào lại tăng nhanh cước bộ, ý muốn bỏ lại Lâm Cẩn phía sau…
Thế nhưng, khi Lâm Cẩn đang đi ngay phía sau, người phía trước bỗng dưng dừng lại, chăm chú nhìn vào băng ghế đá trong công viên rồi rẽ vào…
“Một trăm… hai trăm…bốn trăm…chín trăm…” Một giọng nói chậm rì rì từ Nhạc Nhạc vang lên, phát hiện có người đang đứng chăm chú nhìn mình, cậu khẽ ngẩng đầu, sau đó liền kinh hô…
“Cha…” Vừa hô, Nhạc Nhạc liền dùng đôi mắt tò mò đánh giá Lâm Kiến Hào.
Vừa bước tới, Lâm Cẩn giật mình sửng sốt, mắt chữ Ơ miệng chữ O.
“Cha?” Đừng nói là Lâm Cẩn, Lâm Kiến Hào cũng là một mảnh hiếu kỳ.
“Hào, thằng bé quả thật giống mày y như đúc đấy, con riêng mày à?” Đánh giá Nhạc Nhạc tỉ mỉ, Lâm Cẩn đưa ra một câu kết luận.
“Này nhóc, sao cháu lại gọi chú là cha?” Phong Chính khụy một gối khiến mình đối mặt với Nhạc Nhạc, thấy cậu nhanh chóng nhét tiền vào túi áo thì có chút buồn cười.
“Mẹ cháu nói, cha cháu chính là người đàn ông đẹp nhất trên đời. Chú rất đẹp.” Vừa cố gắng tạo ra đôi mắt trong veo như thủy tinh, Nhạc Nhạc “thật thà” nói.
“Cháu tên gì? Còn có…tên cha mẹ cháu…” Phong Chính bị đôi mắt này nhìn có chút thất thần. Bởi vì, đôi mắt này lại có đuôi mắt vểnh lên đào hoa, cũng là điểm khác nhau duy nhất trên phiên bản thu nhỏ của anh…
“Phong Chính. Cháu là Phong Nhạc. Mẹ cháu là Phong…” Chưa đợi Nhạc Nhạc dứt lời, Lâm Kiến Hào lại bất giác thốt lên cái tên ấy…
“Thiên Lam?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!