Người Không Thể Bỏ Lỡ
Phần 15
– Gì cơ? Con riêng của mẹ kế em á?
– Vâng. Bố em lấy mẹ của anh Vũ, thế nên em với anh ấy mới biết nhau.
– Thế không phải là hai người yêu nhau à?
– Không ạ.
– Sao không nói sớm?
– Tại vì em ngại…
– Thế mà làm chị tưởng em với anh Vũ yêu nhau nên nửa đêm mới ở cùng nhau như thế. Hóa ra anh Vũ là bác của Bống.
– Vâng. Hôm đó mưa, em không book được Grab nên phải nhờ anh ấy đến đưa đi chị ạ.
– Ừ rồi, chị hiểu rồi. Khổ. Làm chị cứ hiểu nhầm. Cứ nghĩ mày cố tình làm thế để biến chị thành trò cười của mày cơ.
– Không ạ. Em không cố ý làm thế đâu. Em xin lỗi.
– Muốn xin lỗi thì làm hậu thuẫn cho chị đi, trước mặt ông ấy phải nhắc đến chị nhiều vào đấy, nói tốt vào. Biết đâu ngày nào đó chị lại thành chị dâu của mày, nhỉ?
Tôi gượng gạo nở nụ cười, thật sự lúc ấy cũng chẳng biết trả lời chị Bích như thế nào, bởi vì tôi biết rõ Vũ sẽ không thích chị ấy nhưng lại không thể nói thẳng thừng ra như vậy được. Cuối cùng tôi đành lựa chọn im lặng, chỉ mong một ngày nào đó chị ấy tự biết khó mà lui.
Thế nhưng, chị Bích lại dường như không thể nhận ra được điều ấy, kể từ khi biết mối quan hệ của tôi và Vũ thì chị ấy lại càng nuôi hy vọng với anh ta nhiều hơn, hễ có bất cứ thời gian rỗi nào cũng hỏi tôi sở thích của Vũ, hỏi anh ta thích ăn gì, muốn gì, thậm chí còn nhờ tôi bữa nào tạo cơ hội cho bọn họ đi ăn cùng.
Tất nhiên là lần nào tôi cũng từ chối, bởi vì không những Vũ sẽ không có hứng đi chơi mà ngay cả tôi cũng bận tối mắt tối mũi, hết đi làm lại tới bệnh viện chăm Bống, chẳng có thời gian mà đi đâu cả.
Cứ như thế cho đến hai tháng sau đó, có một hôm anh Hải lại bảo với bọn tôi:
– Bên AVF mới mở thêm một Resort trên Ba Vì, dự kiến khai trương cuối tuần này. Bên đó là đối tác lâu năm nên có mời bên mình lên đó nghỉ dưỡng, cuối tuần này ta đi thôi mọi người nhỉ?
– Đi, đi chứ sếp ơi. Được giảm giá không sếp.
– Nghe nói là miễn phí toàn bộ 100% tiền phòng đấy. Tốn mỗi tiền ăn thôi. Mọi người lên đó chịu khó ăn ít thôi để tiết kiệm quỹ nhé.
Mọi người nghe sếp đùa thế thì nhao nhao lên cười:
– Phải ăn hết của ngon vật lạ mới thôi sếp ạ. Ăn sạch túi sếp luôn. Không ăn hết không về.
– Ai ăn nhiều cho ở nhà. Mà lần này mọi người có đi đủ không nhỉ? Thiếu ai không để anh còn tính book phòng nào.
– Em… em… sếp ơi.
– Bích này, Hồng này, Hùng này, Thanh có đi không em?
Tôi định bảo không đi vì không nỡ xa Bống, nhưng mà nghĩ dạo này con bé đang hết đợt điều trị, đi một đêm rồi về chắc cũng không sao đâu. Với cả lâu lắm rồi tôi cũng không gặp Vũ, nửa tháng này anh ta bận với khánh thành resort kia nên không đến chỗ tôi. Ở cùng lâu ngày nên có lẽ tôi cũng bén mùi rồi, không gặp thì cũng thấy thiếu thiếu. Thế nên cuối cùng tôi đành quyết định đi.
Thứ bảy tuần đó, tôi gửi Bống cho chị Tâm rồi đi cùng mọi người lên Ba Vì. Xuất phát hơi muộn nên khi lên đến nơi thì lễ khánh thành đã xong rồi, không thấy Vũ đâu mà chỉ thấy bà Hương đang đứng nói chuyện với mấy người khách ở chỗ bục khai mạc.
Chị Bích nhìn quanh một vòng, không gặp được thần tượng thì ảo não thở dài:
– Ơ sao không thấy anh Vũ đâu nhỉ? Hay ông ấy không lên khánh thành?
– Em không biết. Nhưng nãy nghe anh Hải bảo có lên mà.
– Quái nhỉ? Mất công lên tận đây mà không gặp ông ấy thì chán lắm. Phí công đi.
– Khai trương thế này chắc anh ấy vẫn chưa về đâu. Còn tiếp khách nữa mà. Chắc tý nữa là thấy thôi chị ạ.
– Ừ. Để tý hỏi anh Hải xem.
Mãi đến buổi tối khi mọi người uống rượu mừng khánh thành, tôi mới thấy Vũ tham gia tiệc. Anh ta quá nổi bật, bên cạnh lại có bà Hương khoác tay đi chúc rượu các bàn nữa nên nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, trong đó có cả tôi.
Xung quanh mọi người đều xì xào khen bọn họ đẹp đôi, người thì bĩu môi tỏ vẻ ganh tị với bà Hương kia. Tôi thì thấy hôm nay chị ta ăn mặc trang điểm rất lộng lẫy, từ đầu đến chân khoác toàn đồ hiệu, vừa sang trọng lại vừa nhã nhặn, đúng kiểu con nhà giàu chứ không quê mùa cục mịch như tôi. Thật lòng mà nói, nếu so với tôi thì chị ta phù hợp với Vũ hơn rất nhiều.
Tôi ngồi lặng lẽ một góc nhìn hai người bọn họ, hôm nay tôi váy vóc không có, trang điểm cũng không, chìm nghỉm giữa một đám đông toàn người quyền quý như vậy, bất giác lại thấy lạc lõng và tự ti vô cùng.
Tôi đoán Vũ sẽ không nhận ra mình nên không nhìn nữa, lòng hơi khó chịu nên chỉ cúi đầu bóc tôm cho mọi người. Lát sau, anh Hải ngồi bên cạnh bỗng dưng hỏi tôi:
– Thanh thấy sao? Thấy Vũ với Hương đẹp đôi không?
– À… có ạ.
– Thật à?
Tôi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh Hải cũng đang nhìn tôi. Anh ấy nhìn vừa cười, như kiểu đang cố ý dò xét xem tôi nói có thật không. Tôi chẳng hiểu sao anh Hải lại nghi ngờ mình thế, chỉ cười bảo:
– Sao thế hả anh?
– À, không sao. Tại anh thấy em khác người khác thôi. Nếu anh mà hỏi Bích câu này, kiểu gì nó cũng rú lên bảo “chả đẹp đôi gì cả”.
– Tại vì em thấy đẹp đôi thật mà.
– Ừ. Anh biết rồi, đừng nhìn nữa, ăn đi em.
Nói là nói thế nhưng sau đó tôi nhìn gì cũng chẳng thấy ngon, tâm trạng không tốt nên tôi chỉ ăn qua loa thêm vài miếng rồi ra ngoài đi dạo.
Resort này mới xây nên rất đẹp, rộng rãi lại thoáng nữa, tôi tìm một bãi cỏ trông có vẻ rộng rãi rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi về cho chị Tâm xem con gái tôi có ngoan không. Nói chuyện xong, chẳng biết làm gì nữa nên tôi nằm luôn xuống bãi cỏ, nhìn mây nhìn trời.
Tôi nhìn đến một ngôi sao sáng nhất, lẩm bẩm nói:
– Gần hai năm trôi qua rồi đấy mày ạ. Tao vẫn chưa tìm được bố của Bống cơ, con sắp phải ghép tủy rồi, không tìm được nó thì làm sao bây giờ hả mày?
– …
– Sau này khi con lớn, tao có thể đi chỗ nào xa thật xa rồi lấy chồng được không? Đi nơi nào chẳng ai biết tao ấy. Đi miền nam chẳng hạn.
– …
– Nhưng mà nhỡ người ta không thương Bống như tao thương thì sao mày nhỉ? Thôi, cứ ở thế rồi mẹ con nuôi nhau thì tốt hơn.
Tôi vừa nói dứt câu thì thấy điện thoại có tin nhắn đến. Là anh Thành nhắn cho tôi. Kỳ lạ thật, mỗi khi tôi buồn phiền chuyện gì đó, dường như đều nhận được tin nhắn của anh, giống như anh luôn ở bên tôi, dõi theo tôi và động viên tôi vậy.
Anh Thành bảo:
– Hôm nay anh được về sớm một bữa. Đang ngồi trên sân thượng ăn mì đây. Em đang làm gì đấy?
– Em đang nhìn xem trời ở bên Nhật khác trời ở Việt Nam chỗ nào.
– Biết khác chỗ nào chưa?
– Khác chỗ không có mì để ăn đấy anh ạ.
Anh gửi cho tôi một mặt cười, kèm theo hình một bát mì, sau đó còn nhắn:
– Gửi mì cho em đây. Tiện thông báo với em một tin.
– Tin gì thế anh?
– Chương trình của anh được rút gọn, nửa năm nữa là anh được về rồi.
– Thật ạ? Được về sớm hơn nửa năm hả anh?
– Ừ, về thôi. Nhớ nhà lắm rồi.
– Thế anh nghĩ ra món ăn dần đi nhé, khi nào anh về thì em chiêu đãi anh.
– Anh muốn ăn cua hoàng đế.
– Thôi đi, lương tháng của em còn không đủ mua nửa con nữa. Em mua cho anh một con cua biển ba trăm nghìn.
– Ăn tạm cũng được.
Được nói chuyện với anh Thành, tâm trạng tôi tốt lên nhiều. Cứ ôm điện thoại nằm trên cỏ cười mãi, đến hơn mười giờ đêm mới lếch thếch quay về phòng.
Chị Bích khi đó vừa tắm xong, đi ra thấy mặt tôi thì hỏi:
– Em đi đâu về thế? Nãy chị nhìn mãi không thấy.
– Em chạy ra ngoài ngồi cho thoáng chị ạ. Chị chưa ngủ à?
– Ừ, vừa tàn tiệc xong thôi. Con mụ Hương cả buổi cứ bám dính lấy anh Vũ không rời bước nào, chẳng làm ăn gì được.
– Thế ạ? Anh ấy không đến chúc rượu bàn mình hả chị?
– Lúc mày vừa đi thì anh ấy đến đấy. Nhưng chỉ uống một chén rồi đi luôn thôi.
– À vâng.
– Mày biết ông ấy ở phòng nào không? Hôm nay thấy ông ấy uống nhiều lắm, chị định xuống lễ tân xin một cốc trà gừng mang lên cho ông ấy.
– Em không biết. Tý chị xuống lễ tân hỏi chắc người ta biết ấy mà. Với cả chắc ông chủ thì phải ở phòng to đẹp nhất, chị cứ chọn phòng nào to nhất mà vào.
– Ừ nhỉ. Mà sao hai anh em mà chẳng thấy thân thiết gì với nhau thế. Mày lên đây ông ấy cũng không biết à?
– Bọn em không ở cùng nhà mà. Với cả cũng không phải anh em ruột nên…
– Ừ, chẳng trách hồi trước ông ấy gặp mày mà cũng chả tỏ thái độ gì, thế nên chị mới tưởng hai người không biết nhau.
– Vâng.
Lát sau, chị Bích xuống lễ tân xin trà gừng định mang cho Vũ, nhưng nghe nói anh ta vẫn đang còn phải tiếp khách chưa về phòng nên bà ấy đành ỉu xìu mang cốc trà gừng về cho tôi.
Chẳng biết sao tôi uống xong cốc trà gừng đó thì lại không sao ngủ được, nằm lăn bên này bên kia mãi đến nửa đêm, đang chuẩn thiu thiu ngủ thì tự nhiên lại nhận được tin nhắn của Vũ. Anh ta bảo:
– Sang căn 30F.
Tôi chột dạ quay sang nhìn chị Bích, thấy bà ấy đã ngủ ngon lành rồi mới dám trùm chăn nhắn lại:
– Muộn thế này mà tôi sang phòng anh, người ta nhìn thấy thì làm sao?
– Liên quan gì đến tôi?
– Nhưng tôi ngại lắm, hay là để hôm khác đi.
– Cho cô mười phút.
Anh ta luôn thế, chẳng quan tâm đến người khác, mà không ngủ cũng chẳng để cho ai được ngủ. Tôi quen rồi, mọi lần sẽ cảm thấy hậm hực đôi chút nhưng lần này thì tâm trạng không hề ấy bực bội tý nào, trái lại còn cảm thấy hơi nôn nao. Như kiểu thoả mãn, mà cũng như kiểu hồi hộp mong chờ.
Tôi không hiểu tại sao mình lại thế, nhưng tôi nghĩ có lẽ mình đã quen với sự xuất hiện của Vũ, quen với việc đụng chạm xác thịt với anh ta cho nên tâm lý bắt đầu nảy sinh cảm giác chiếm hữu. Thật lòng tôi không hề muốn thừa nhận chuyện tôi không thích anh ta đụng vào người đàn bà khác ngoài tôi. Đêm nay cũng thế…
Tôi điên rồi…
Tôi thở hắt ra một tiếng, chần chừ giây lát mới rón rén lật chăn ngồi dậy, ngó sang thấy chị Bích vẫn không có động tĩnh gì thì mới yên tâm mở cửa đi ra ngoài.
Cũng may ban nãy tôi đi dạo lòng vòng, qua một căn biệt thự thấy đẹp quá nên mới nhìn số nhà. Giờ Vũ nói anh ta ở căn 30F là tôi nhớ ngay là biệt thự đó, không cần mất công tìm mà chỉ đi bộ có ba phút là đến nơi.
Lúc tôi tới thì cửa không khoá, mà bên trong cũng không có người. Tôi cầm điện thoại cho Vũ thì thấy chuông vang lên tận ở phía sau biệt thự, men theo tiếng chuông đi ra mới thấy ra anh ta đang ngồi trên mấy bậc thang đi xuống hồ bơi, tóc ướt nhẹp, nửa trên cởi trần, nửa phía dưới lại ngâm trong nước.
Nửa đêm nửa hôm, uống rượu xong mà còn tắm thế này, tôi sợ anh ta bị cảm nên vội vàng chạy lại nói:
– Sao anh lại ngồi ở đây? Uống rượu xong còn tắm làm gì?
Cả người Vũ đầy mùi rượu, nhưng còn vương cả hơi lạnh của nước mát. Anh ta chẳng nói chẳng rằng câu nào đã kéo tay tôi ngồi xuống. Sau đó mới lẩm bẩm bảo:
– Khó chịu quá.
– Khó chịu ở đâu? Anh say rượu rồi à?
– Ừ, say rồi.
– Thế vào nhà đi, vào thay quần áo khô rồi ngủ một giấc là khỏe thôi. Ngâm nước lạnh này không tỉnh rượu được đâu, còn dễ bị đột quỵ đấy.
– Cô đang lo cho tôi đấy à?
Mặt tôi bất giác đỏ ửng lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác rồi nói:
– Lo… lo gì? Tôi đang lo cho tiền của tôi. Anh mà chết sớm thì ai bao tôi?
– Ừ.
– Ngồi yên đây, để tôi lấy khăn lau tóc cho anh.
Nói rồi tôi vội vã đứng lên chạy vào nhà, tìm một chiếc khăn bông mang ra để lau tóc cho Vũ. Tóc anh ta rất mềm và thẳng, da thịt còn trắng hơn cả da tôi, thế nhưng lần đầu tiên được nhìn thấy cơ thể nửa trần của anh ta ngoài ánh sáng, tôi mới phát hiện ra trên lưng Vũ có một vết sẹo rất dài.
Đàn ông mà có sẹo thì chẳng có gì lạ cả, nhưng người như anh ta mà có sẹo to thế này thì tôi thấy hơi lạ. Tay tôi vô thức chạm đến vết sẹo kia, buột miệng hỏi:
– Sao anh lại có cái sẹo này thế?
– Bị đánh.
– Ai đánh anh thế? Chắc hồi trước đi học nghịch lắm nên đánh nhau hả?
Anh ta không nhìn tôi, im lặng một lúc rồi lát sau mới nhàn nhạt đáp:
– Bố tôi.
Bàn tay đang vuốt ve của tôi lập tức khựng lại. Tôi chưa bao giờ nghe anh Thành hoặc Vũ nhắc đến bố, cũng chẳng biết bố của hai người còn sống hay đã chết. Giờ nghe Vũ nói vậy tự nhiên cũng thấy tò mò, chẳng biết ông ta thế nào mà lại đánh con nặng tay đến nỗi để lại một vết sẹo sâu như thế này.
Tôi bảo:
– Sao lại bị đánh? Anh không ngoan à?
– Ừ.
– Trẻ con ai cũng có lúc không ngoan mà. Lúc tôi còn ở nhà cũng bị mẹ đánh suốt, mỗi lần mẹ về là đánh. Có lần chẳng có lý do gì cũng đánh.
– Cảm giác thế nào?
– Ấm ức, nhưng sau rồi cũng quen. Thấy cũng bình thường.
Vũ không nói gì, nhưng tôi thấy nét mặt lạnh lùng của anh ta phảng phất một chút buồn, còn cả một chút cô đơn. Mặc dù không biết tại sao lại vậy nhưng tôi đoán vết sẹo ấy không những hằn trên lưng mà còn in vào rất sâu trong lòng anh ta. Bởi vì làm cha làm mẹ không nên đánh con như thế này, giống như mẹ tôi dù có thể vô cớ đánh tôi, nhưng sẽ không bao giờ để lại sẹo trên người tôi cả.
Nghĩ đến đó, tự nhiên tôi lại thấy thương thương anh ta, tôi bảo:
– Khi anh lớn lên thành công thế này, tôi nghĩ bố anh kiểu gì cũng sẽ rất tự hào đấy.
– Thế à?
– Ừ. Ngay cả bố tôi cũng chỉ là bố dượng của anh, thế mà mỗi lần nói chuyện với ai mà nhắc đến anh, bố tôi cũng kể về anh đầy tự hào đấy thôi.
– Kể như thế nào?
– Bảo anh tự thi đại học, tự được học bổng đi du học. Khi về thì tự kiếm ra tiền đầu tư bằng cách chơi chứng khoán. Bố tôi bảo anh có năng khiếu về kinh doanh nên đánh đâu thắng đó, mua chứng khoán chưa bao giờ thua.
– Còn gì nữa?
– Còn bảo từ khi ba mẹ con anh đến ở cùng bố đến giờ là mười tám năm rồi, dù chỉ là bố dượng nhưng chưa bao giờ bố phải buồn vì anh chuyện gì cả.
Vũ nghe xong thì nhếch môi cười nhạt:
– Thế chắc bây giờ bố cô thất vọng về tôi lắm.
Tôi nhìn anh ta, thật sự chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Tôi luôn lo sợ một ngày nào đó nếu mọi chuyện vỡ lở, bố tôi và mẹ kế sẽ không thể bình thường với nhau được nữa, Vũ cũng không thể đối diện với bố tôi, mà ngay cả anh Thành cũng sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Khi đó, tình cảm suốt mười mấy năm nay của gia đình bố tôi sẽ đổ vỡ tan tành, tôi sẽ trở thành một đứa tội đồ phá nát hạnh phúc của bố tôi…
Nhưng mà tôi bây giờ đã không thể quay đầu lại được nữa, thế nên chỉ có thể cầu trời khấn phật cho trước khi tôi và Vũ kết thúc, sẽ không có ai phát hiện ra thôi.
Tôi hít sâu một hơi rồi nói:
– Nếu có ngày nào bố tôi với mẹ anh biết chuyện của tôi với anh, anh đừng nói ra việc anh cho tôi tiền nhé.
– Muốn nhận hết tội về mình à?
– Ừ. Cứ để tôi thế đi. Mà rõ ràng là tôi tự yêu cầu ngủ với anh để đổi lấy tiền mà. Có sai thì cũng chỉ là tôi sai thôi. Anh chỉ bị tôi lôi kéo nên mới thế.
Dứt lời, bỗng nhiên Vũ giơ tay nắm lấy bàn tay tôi. Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã kéo tôi ngồi lên lòng mình, chậm rãi đáp:
– Chẳng sao cả.
– Hả?
– Đến giờ bàn chuyện đúng sai cũng không thay đổi được gì. Thế nên cứ bình thường đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!