Người Chơi Nhập Vai
Chương 8: Huyết thống Nephalem và phép thuật cơ bản
Ý thức của Nguyễn Minh, sau hàng giờ đồng hồ mơ màng, chìm đắm vào dòng tin tức khổng lồ truyền thẳng vào đại não cuối cùng cũng đã tỉnh lại khi quá trình cải tạo huyết thống kết thúc. Trong đầu hắn lúc này tràn ngập vô số thông tin, từ lịch sử của thế giới Diablo tới, nguồn gốc của huyết thống, không phải nói là chủng tộc của hắn lúc này. Nguyễn Minh đã không còn là một con người, chính xác hơn là không còn là một nhân loại thuần túy nữa, bây giờ hắn đã trở thành một Nephanem, mang trong mình dòng máu của thiên thần và ác quỷ, một chủng tộc mà đến cả chính bản thân thiên thần cũng như ác quỷ đều cảm thấy e ngại vì tiềm năng vô hạn của nó.
Nguyễn Minh cúi xuống tò mò dò xét cơ thể mình, cũng chưa thấy có thay đổi gì quá lớn ngoài việc cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cảm giác này chưa từng có và cũng không thể có với một con mọt IT suốt ngày cắm đầu vào máy tính mà không chịu rèn luyện thân thể, luyện tập thể dục thể thao. Đang lúc nghi ngờ chuẩn bị quay sang hỏi Lyx, thì trong đại não Nguyễn Minh chợt phát ra một luồng ý thức, luồng ý thức này từ đại não di chuyển xuống khắp các vùng cơ thể giúp hắn có thể xem xét rõ ràng từng bộ phận trong cơ thể mình.
– Nhất ngươi nhé! huyết thống Nephalem này đúng là loại thượng hạng mà, vừa cải tạo xong đã có thể điều động được tinh thần lực tiến hành nội thị. Việc này ở các mạch tu luyện hoặc huyết thống khác cần phải có đẳng cấp nhất định mới làm được. Ví dụ nếu tu võ phải tới tiên thiên kỳ, tu chân thì cũng phải đạt được trúc cơ mới tiến hành nội thị được.
Mặc kệ Lyx nhiều chuyện đang than thở, Nguyễn Minh điều khiển tia tinh thần lực mỏng manh kia qua quá trình dạo quanh cơ thể mà chưa phát hiện điểm gì quá đặc biệt, trở vể huyệt đan điền, nơi mà hầu như tất cả các tiểu thuyết trên mạng đều mô tả, đó là cội nguồn cũng như là nơi tích trữ sức mạnh. Đúng là không làm hắn thất vọng, tại đan điền lúc này tồn tại một tia năng lượng nhỏ bé yếu ớt, dường như không cẩn thận một động chạm một chút thôi là có thế làm nó bị dập tắt vậy. Tia năng lượng này có màu xám nhạt, như một dải lụa nhẹ nhàng bay vòng quanh huyệt đan điền của Nguyễn Minh. Hắn lập tức thử dùng tinh thần lực điều khiển tia năng lượng kia, nhưng dù cố sức đến mức nào đi chăng nữa, nó vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, cuối cùng tia tinh thần lực mỏng manh của hắn cũng tiêu hao gần hết, trở về đại não.
– Này Lyx, ở đan điền của ta có một tia năng lượng nhỏ, nhưng dù ta cố gắng đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể điều động mảy may nó! Như vậy là thế nào?
Không biết phải hỏi, muốn giỏi thì phải học, đó là kinh nghiệm xương máu hắn rút ra sau 12 năm phổ thông và 4 năm đại học. Thời đó dấu dốt là một thói quen của hầu hết tất cả học sinh sinh viên, sợ thầy mắng, sợ bạn khinh, cuối cùng thành ra chẳng biết cái quái gì về buổi học cả.
– Ồ, tia năng lượng đó gọi là ma lực, với trình độ của ngươi bây giờ không đủ để điều khiển được nó đâu hihi! Cái đồ chưa học bò mà đã đòi chạy rồi, cầm đèn chạy trước ô tô.
Lyx dè bỉu nói.
– Vậy thì đến bao giờ ta mới sử dụng được nó đây? Không có ma lực thì ta dùng tay không đánh quái à.
Nguyễn Minh phàn nàn.
– Ngay bây giờ đây, hừm, chưa học phương pháp dùng phép đã đòi dùng ma lực, ngươi đấm chay ra ma lực được à?
Tức thì trong đầu của Nguyễn Minh hiện lên phương thức sử dụng của bốn loại pháp thuật cơ bản mà hắn rất quen thuộc của Necromancer:
• Khuếch đại sát thương: nguyền rủa mục làm tăng 100% sát thương gây ra lên mục tiêu trong 8 giây.
• Cốt giáp: tạo ra một lớp cốt giáp hấp thụ và giảm một lượng nhỏ sát thương vật lý.
• Nanh: bắn ra hàng loạt nanh nhọn tấn công kẻ địch với lượng sát thương ma pháp nhỏ.
• Và cuối cùng đương nhiên không thể thiếu đó chính là triệu hồi cốt binh: sử dụng thi thể để gọi về một cốt binh hỗ trợ tấn công.
“Hóa ra đây là cách sử dụng của ma lực và pháp thuật!”
Pháp thuật cũng không như những gì mà hắn tưởng tượng là sử dụng ma lực rồi trực tiếp bằng một cách thần kỳ nào đó thi triển ra. Trái lại nó lại tương đối phức tạp, để thi triển được phảp thuật cần phải phải thông qua tinh thần lực điều động ma lực vẽ ra một số ký hiệu văn tự mà hắn chẳng biết là có ý nghĩa gì, mặc dù nhìn trông bọn chúng cũng không phức tạp lắm. Bốn loại phép của hắn hiện nay, mỗi loại đều chỉ cần dùng ma lực vẽ một ký hiệu là được, nhưng có vẻ như đây chỉ là pháp thuật cơ bản, các loại pháp thuật về sau khả năng cao là ký hiệu sẽ phức tạp hơn, thậm chí là tổ hợp của nhiều ký hiệu khác nhau. Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy nhức đầu, thôi chuyện sau này thì để sau này tính, bây giờ cứ phải thuần thục mấy loại pháp thuật đang có đã.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Nghĩ xong, hắn cười một cách xấu xa, nen nén điều động ma lực vẽ ra một ký hiệu, thi triển Nanh. Theo sự tiêu hao đáng kể của ma lực, một tia năng lượng màu trắng nhỏ tới mức đáng thương toát bẳn thẳng tới chỗ Lyx.
“Hừ, cho ngươi ăn khổ chút, cái tội nhiều lần chơi ta à, bản đại gia là người có thù tất báo, mà dù sao cái pháp thuật cùi bắp này chắc cũng chẳng làm thương tổn lớn gì tới cái cơ thể đồ sộ kia của ngươi đâu, hahaha!”
Vẻ mặt Lyx điểm nhiên như không nhận ra, nhưng từ ánh mắt toát ra vè khinh bỉ cùng trêu tức của nó, Nguyễn Minh cảm thấy chột dạ. tia sáng màu trắng vừa tới gần Lyx liền như bị một vòng bảo hộ trong suốt cản lại, rồi bắn trở lại chỗ hắn với tốc độ nhanh gấp đôi, thậm chí gấp ba so với lúc trước.
Bụp!
Một tiếng vang trầm thấp phát ra, Nguyễn Minh chỉ cảm thấy mắt mình như bị cánh tay của một đại hán tập Gym to lớn thụi một cái nổ đom đóm, mắt tối sầm ngã gục xuống sàn, ôm mắt kêu thảm thiết.
– Hừ đáng đời, dám lấy bản tiểu thư làm bia tập ngắm à, may mà chỉ là pháp thuật cấp thấp cùi bắp thôi nhé, nếu là phép cao cấp thì bây giờ ngươi không chỉ tím mắt là được thôi đâu.
Nói xong, Doraemon, à không Lyx liền từ chiếc túi thần kỳ của mình ra một viên thủy tinh, rồi dùng sức nhẹ nhàng bóp nát, trước mặt nó liền xuất hiện một cánh cửa, không! Nói chính xác hơn là một lỗ đen trên đó đầy những ký hiệu cùng kiểu tương tự như trong pháp thuật cơ bản mà Nguyễn Minh vừa học được, có điều mật độ của nó dày đặc chi chít chứ không chỉ là một, hai ký tự như pháp thuật đâu.
Đang nằm ôm mắt rên la, Nguyễn Minh chỉ thấy cơ thể mình bị một cánh tay đầy lông lá và cơ bắp thô bạo xách lên ném đi như một cái bao tải rách. Sau đó, hắn chỉ kịp cảm nhận được cảm giác quay cuồng, hỗn loạn, đảo lên lộn xuống, quay mòng mòng, rồi chìm vào mê muội.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!