Người Vớt Xác
Chương 66
Ngoại trừ hàn khí bên ngoài, chỗ cổ cũng ngứa ngáy khó chịu, giống như ai đó cố ý cầm lùa quanh. Tôi thực sự bị cỗ hàn khí trêu chọc đến nhịn không nổi, lấy dũng khí đột ngột quay đầu
Tôi muốn xem xem đến cùng là thứ quỷ gì đang đánh tôi
Nhưng lần xoay người này, sau lưng chẳng có gì cả, không những vậy, cảm giác ngưa ngáy kia cũng mất Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tâm thần căng cứng cũng dần dần hòa hoãn trở lại. Nơi này tà môn vô cùng, tôi vẫn là nên đi tìm Chu Tam nói chuyện mới được
Ai ngờ khi tôi buông lỏng cảnh giác, không hề đề phòng mà quay đầu lại thì bất ngờ một cặp mắt đen như mực xuất hiện đằng sau tôi. Cú hù này doạn tôi một lần nữa ngã ngồi trên đất
Ai cũng có lửa nóng trong người, huống hồ hết lần này đến lần khác bị kinh hãi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm nó là cái quái gì, trực tiếp cắn nát ngón giữa ấn lên thứ kia
Vừa ấn một cái, đối phương thế mà lại quay người bỏ chạy
Đèn pin vì tôi bị dọa mà quẳng qua một bên, khoảnh khắc tôi ấn lên dường như đã chạm đến thân thể của thứ kia, bất quá không phân biệt được là bộ phận nào, chỉ thấy toàn là lông
Thế nhưng trong huyệt mộ thì cái thứ lông lá này chui từ đâu ra vậy? Nắm lấy đèn pin bên cạnh, tôi nhảy lên, lúc này bốn phía vẫn chẳng có gì
Liên tiếp hai lần kinh hãi đã chọc giận tôi, huống hồ vừa nãy thứ đó thấy tôi cắn ngón tay liền chạy, xem chừng cũng sợ máu của tôi
“Trần Tùng, cậu cmn chết chưa thế?”
Đột nhiên giọng nói của Chu Tam truyền tới, trái tim tôi vẫn đang đập loạn không ngừng, tên này ngược lại tốt, không an ủi một câu thì thôi, lại còn dám rủa tôi. Tôi cũng đang một bụng đầy lửa giận không có chỗ phát, liền thuận miệng trả lời một câu chết!
“Cậu con mẹ nó chưa chết thì tới đây kéo tôi, bước vào khe nứt nhanh, nếu tới chậm thì cậu đừng mong gặp lại Tam gia của cậu nữa”
Giọng nói của Chu Tam rõ ràng mang theo một chút khẩn trương, tôi quay đầu nhìn lại chỗ khoảng trống rỗng tuếch, lúc nãy mới chạy về phía có tiếng gọi của Chu Tam
Trong suốt quá trình, tôi cũng nhiều lần bị dẫm hụt mấy phế tích bị giấu bên trong kẽ hở, cộng thêm xung quanh một màu đen đúa, nếu bước vào chỉ sợ khó lòng thoát ra
Mãi cho đến khi tôi đi đến chỗ Chu Tam, bộ dạng chật vật của tên này mới xuất hiện trước mắt tôi, chỉ thấy một tay Chu Tam nắm lấu một viên châu màu xanh ngọc. Tay khác thì nắm chặt bờ hố
Mà cái hố dưới chân hắn, nước e rằng cao hơn cả mười mét
Tên này vốn dĩ là một con vịt cạn, nếu thật sự từ chỗ này rơi xuống, chắc sẽ chết tươi
“Anh trai à, tôi gọi cậu một tiếng anh trai, có thể kéo tôi lên rồi nói chuyện được không?”
Chu Tam ngẩng đầu yếu ớt nhìn tôi, rồi đưa viên châu ngọc bích trong tay cho tôi
“Nhanh, giúp tôi cầm một chút, chỗ này khắp nơi đều là hố, lại nhìn không thấy, làm mất là tiếc lắm đó”
Chu Tam nói xong liền đưa hạt châu cho tôi
Đèn pin của Chu Tam đã rơi xuống cái hố bên dưới. Tuy nhiên cái hố này dường như cũng có một hố tuẫn tháng. Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn pin có thể nhìn ra được một chút thi cốt ngâm trong nước
Đèn pin Chu Tam mua là loại chống nước, cho nên coi như có rơi vào trong nước, thì vẫn sáng được như cũ
“Tiểu tử cậu đang nhìn cái gì đấy, còn không mau kéo tôi lên?”
Chu Ta tựa hố có chút không chờ nổi
Tôi liếc nhìn cái hố tuẫn táng dưới chân Chu Tam. Nhưng nghi hoặc thậm chí còn nặng nề hơn, bởi vì tôi thấy có thứu gì đó trông như chiếc nhẫn dưới đống xương
Cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, tôi cầm lấy hạt châu trong tay Chu Tam, sau đó kéo hắn lên, lúc này mới một lần nữa nằm ở rìa hố nhìn vào
“Tiểu tử cậu nhìn gì thế?
Chu Tam lấy hạt châu từ điện thoại của tôi, nhanh chóng đưa nó ra trước mặt quan sát một cách cẩn thận. Nhìn bộ dạng này của hắn, tôi chỉ biết lắc đầu, nếu tôi không ở đây chẳng biến hắn có thế này hay không
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy Chu Tam ném mất hạt châu Chu Tam coi như trân bảo xuống nước. Tôi còn chưa kịp phản ứng tên này làm sao lại đột nhiên lên cơn đem hạt châu ném đi, quay người nhìn lại đã thấy cả người Chu Tam cũng nhảy vào trong nước
Mẹ nó, tên này có biết bơi đ*o đâu
Sự thật chứng mình Chu Tam hoàn toàn không biết bơi, vừa đụng nước, hắn đã trực tiếp chìm xuống
Miệng tôi thầm mắng một tiếng, không chút suy nghĩ liền nhảy xuống
Chu Tâm còn đang giãy giụa dưới đáy nước, đoán chừng đã bị sặc vài ngụm nước. Lúc tôi kéo hắn lên mặt nước, tên này vẫn điên cuồng vùng vẫy
“Được rồi, đừng động!”
Tôi khã quát một tiếng, Chu Tam lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng mở mắt
Còn không đợi tôi hỏi hắn tại sao lại nhảy xuống nước, Chu Tam đã chỉ phía trên bờ, lòng ngập tràn sợ hãi mà nói, “Trên bờ có cái gì đó, mẹ nó, nó dám đẩy tôi!”
Chu Tam nói co gì đó trên bờ dọa tôi suýt nữa ôm hắn nhấn xuống nước
“Đại ca à, đừng làm tôi sợ, chỗ này ngoại trừ chúng ta còn có thể có ai nữa?”
Chu Tam rõ ràng là không quen ở trong nước, chỉ là hắn cầm lấy đèn pin trong tay tôi rọi thẳng đến chỗ chúng tôi đứng trước đó
Kết quả chẳng khác mấy, chỗ kia thứ gì cũng không có, trống hoác
“Không có khả năng, vừa nãy có thứ gì đó đẩy tôi, khí lực cmn nó còn rất lớn”
Tôi cũng nhìn lên bờ. Chu Tam không thể gạt tôi được, cho nên có khi, thực sự có người ở đây, coi như không có ai thì khả năng là ma quỷ
Một lần nữa bò lên bờ, Chu Tam lôi từ trong ba lô ra một cái đèn pin khác, lần này đèn pin bật rất sáng, trực tiếp chiếc rõ ràng bốn phía
“Anh rốt cuộc đã mua bao nhiêu đèn pin thế?”
Nhìn Chu Tam rút ra cái đèn pin nữa, tôi hoang mang hỏi
Hai cái đèn rọi trên đầu mà tôi tháo lúc trước đã biến mất, tên này lại từ trong ba lô lấy ra thêm hai cái khác, nhưng bây giwof đèn rơi vào nước, tên này vẫn có thể lấy ra cái khác nữa
“Cái gọi là lo trước khỏi họa, tiểu tử cậu kinh nghiệm quá ít thì làm sao hiểu được, Nhớ năm đó nếu không phải dựa vào Tam gia tôi có nhiều đèn pin nhất, cuối cùng từ trong huyệt mộ chạy ra, đừng nói cậu có thể gặp được tôi, đi thắp hương cho tôi còn dễ nghe. Tục ngữ có câu “Cật nhất tiệm, trường nhất trí” (*), chính là đạo lý này”
(*) “Cật nhất tiệm, trường nhất trí”: ăn một lần, nhớ một đời ( mắc sai một lần, nhớ mãi tới già, không bao giờ lặp lại)
Chu Tam chậm rãi mà nói, dường như đã quên mất cảnh tượng làm người ta kinh ngạc khi nãy
Tuy nói tôi còn đang cầm đèn pin không ngừng quan sát bốn phía, tên ngày lại chỉ biết cầm đèn pin khoe khoang. Sau một hồi, thật sự không có đầu mối nào, tôi thwor dài, nhưng thời điểm tôi quay người lại chuẩn bị bảo Chu Tam nhìn cái đáy hố thì thấy một bóng đen to ước chừng trái bóng rổ đang ngồi xổm trên đỉnh đầu Chu Tam
“Trên đầu anh!”
Tôi còn chưa dứt lời, Chu Tam đã ngay lập tức xoay người bắt lấy đầu mình
“Dám đẩy lão tử, chờ người cả nửa ngày rồi đấy!”
Chu Tam nói xong, vẫn không quên trừng tôi một cái
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!