Đèn Lồng Hoa Lệ - Chương 1: Bóng ma ngoài hành lang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Đèn Lồng Hoa Lệ


Chương 1: Bóng ma ngoài hành lang


Hơn 12 giờ đêm, khu nghỉ dưỡng đã chìm hết vào giấc ngủ, chỉ còn đội bảo vệ và mấy bác lao công ca đêm đi lại trên hành lang quét dọn. Lúc này bác lao công nữ đang hì hục quét dãy hành lang cuối cùng để có thể nhắm mắt một chút. Đột nhiên bác nhìn thấy có vệt nước kéo dài trên hành lang, giống như một người vừa tắm hồ rồi mang nguyên người ướt lên vậy.

Bác lao công thở dài một hơi, trong lòng quở trách vị khách nào đó lại mất lịch sự như vậy rồi lấy chổi lau. Nhưng lạ thay, vệt nước dẫn tới cuối hành lang, cũng là nơi tối nhất khu nghỉ dưỡng thì biến mất không dấu vết. Còn đang suy nghĩ thì một con quạ từ trong lùm cây tối vỗ cánh bay ra, nó kêu lên ba tiếng giữa đêm thanh vắng khiến cho bác lao công giật mình đánh rơi chổi.

Quạ đâu lại xuất hiện thế này, chứng tỏ có gì đó không sạch sẽ hoặc điềm xui kéo đến. Tuy là nghĩ vậy nhưng bác là người lớn tuổi, chuyện đời trải qua hết rồi, cho nên cũng không thấy sợ hãi gì cả.

Đêm hôm sau, bác lao công ấy vẫn quét dọn hành lang, vẫn vào khung giờ đó. Lần này bác thấy một cô gái toàn thân ướt sủng từ đầu hành lang đi vào khu tối ấy. Sau khi đi hết hành lang, cô gái quay đầu đi trở ra. Do ánh đèn lờ mờ nên không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy cô gái mặc một chiếc váy trắng, tóc đen rũ rượi.

Cô gái đi thẳng ra hồ nước gần hành lang, sau đó nhảy cái tõm xuống. Bác lao công vừa định chạy ra gọi cô gái, vì sự an toàn của khách nên quá nửa đêm không được xuống hồ bơi. Nào ngờ còn chưa đi bước bước nào, bác lao công lại nhìn thấy cô gái từ trong chỗ tối đi ra, sau đó lại đi thẳng ra hồ rồi nhảy cái tõm xuống.

Cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng ấy không biết bao nhiêu lần, cho đến khi bác lao công phát hiện ra cô gái kia đi trên mặt đất và cô ta không hề có mặt thì ngất xỉu tại chỗ.

————

“Nào bảo bối, ngoan nào!”

Trên chiếc giường gỗ, một người phụ nữ và một người đàn ông đang quấn lấy nhau dưới ánh nến mờ nhạt trong đêm tối. Nhưng câu nói vừa rồi không phải của người đàn ông mà là của người phụ nữ, kèm theo đó là cái vỗ vào mông người đàn ông. Người đàn ông uốn éo rồi nói: “Chủ nhân, chiếc giường này có đủ chắc không thế?”

“Bảo bối yên tâm, chiếc giường này tuy nhìn như vậy nhưng rất chắc chắn, có thể chứa thêm vài tên như ngươi đó.”

Giọng người phụ nữ đáp lời đầy ám muội, kéo theo đó là tiếng cười khích của người đàn ông. Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp làm gì ra ngô ra khoai thì bỗng dưng nến tắt phụt một cái, trong nhà đều trở nên lạnh ngắt. Tiếng chuông gió treo trước của nhà kêu lên leng keng khiến cho người nghe sởn gai ốc. Người phụ nữ tung người ngồi dậy nhặt chiếc váy màu đỏ dưới đất mặc vào người, vừa lên tiếng chửi thề: “Con mẹ nó, mới tám giờ tối đã đến rồi à?”

Người phụ nữ vừa mặc vào xong liền quay ra nhìn “bảo bối”, phát hiện “bảo bối” đã lăn xuống gầm giường trốn từ lúc nào. Người phụ nữ lấy tay bật diêm đốt lại cây nến, sau đó sửa sang đầu tóc, đeo lên tay một chiếc đồng hồ có hình dáng bắt mắt rồi ra khỏi phòng.

Phòng tiếp khách bày trí rất đơn giản, diện tích cũng không rộng, chỉ đủ để một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế. Trên bàn bày một ấm trà cổ xưa và bốn cái chung. Gỗ trong phòng sơn màu xám ảm đạm, chỉ có cửa sổ lớn nhìn ra đồi thông bất tận. Trên bậu cửa sổ ấy đặt một chậu hoa quỳnh, bên cạnh chậu hoa quỳnh có một cái lò màu vàng nhạt, hình dáng rất kì lạ.

Người phụ nữ ngồi trên ghế đặt ở bên bậu cửa sổ, cô mặc một chiếc váy dài thuần đỏ, tuổi trạc hai mươi, mái tóc đen tuyền dài chấm tận ngang eo. Trên khuôn mặt trắng quá so với một con người là ngũ quan hài hoà. Một đôi mắt to tròn nhưng lại rất u ám, chiếc mũi cao chạy dọc đến gần miệng. Và đôi môi của cô cũng được tô một lớp son đỏ rực.

Người phụ nữ lúc này hoàn toàn không giống với người đầy ám muội trên giường lúc nãy. Cô thở dài rồi gọi ai đó: “Đưa vào đi!”

Không có ai trả lời, nhưng vài giây sau một con chó mực lớn như chó Ngao Tây Tạng chậm rãi đi vào. Theo sau nó là một luồn không khí vô cùng quái dị. Con chó mực sủa một tiếng rồi nói tiếng người: “Chủ nhân, nó đã vào.”

Người phụ nữ nhìn về khoảng không phía sau con chó mực, không vui nói: “Còn không hiện hình?”

Nước từ đâu lại chảy ướt cả chiếc ghế đối diện rồi vươn vãi ra sàn nhà. Người phụ nữ nhìn mớ dơ bẩn dưới sàn nhà mà trề môi nhăn mặt. Lúc này trên ghế xuất hiện một cô gái, nói đúng hơn là một âm hồn. Cô ta mặt mày sưng vù, hai mắt trắng bệch, cả người ướt sũng.

“Chết đuối à?”

Người phụ nữ vừa hỏi, tay vừa thành thạo búng ra một ngọn lửa màu tím đốt lên xung quanh bình trà. Sau đó cô hái một bông hoa quỳnh, mở nắp bỏ vào trong bình trà. Âm hồn kia ngồi trợn to hai mắt, nghĩ rằng vị hồn chủ này thần kinh không bình thường rồi, pha trà lại không cần nước. Nhưng người phụ nữ lại mở một cái hộc tủ được làm âm trong vách gỗ, lấy ra một cái túi đựng nước hình dạng như mấy loại thời cổ đã dùng, chế một giọt vào bình trà.

“Chết đuối trong hồ ở khu nghỉ dưỡng, cách đây ba ngày. Lí do bị bạn trai giàu có dìm chết.”

Sau khi thấy người phụ nữ lấy xong nước, âm hồn mới trả lời. Con chó mực ngậm vào cho người phụ nữ một cái ipad, cô lướt lướt rồi tặc lưỡi: “Người nổi tiếng à, bọn chúng lại lôi cổ ta nữa cho xem.”

Âm hồn ngồi cúi mặt không nói gì, sau khi bình trà sôi lên, người phụ nữ rót ra hai chung, đẩy cho âm hồn một chung. Chung trà vẫn còn sôi sục, vậy mà chỉ trong chớp mắt nó đã biến thành lạnh tanh như băng. Người phụ nữ còn chưa thổi xong thì âm hồn đã uống xong rồi. Âm hồn hoang mang hỏi: “Cô thật sự có phải là U Tịch hồn chủ hay không? Sao trà lại lạnh như vậy.”

Người phụ nữ ngoai cái miệng mấy vòng, phải nhịn lắm mới không chửi thề: “Trong khắp Dương gian và Âm gian, không một ai có thể sử dụng Tử Ly hoả ngoài bổn hồn chủ. Ma chết đuối ngươi thích ý kiến à?”

“Vậy cô có thể cho ta một ly nữa không?”

“Hết rồi!”

“Cô thật là keo kiệt! Vậy trà này có tác dụng gì?”

Người phụ nữ chán chường chống cằm nói: “Ngươi nói thật là nhiều! Ta biết rồi, ngươi bị bạn trai dìm chết là do nói nhiều đúng không?”

Con chó mực gãi gãi cái tai, nó chưa từng thấy hồn chủ đời nào lại thích khẩu nghiệp như vị trước mắt này. Người phụ nữ phủi váy đứng dậy, nhẹ tênh nói: “Trà này uống cho vui thôi, hoa là ta trồng ở đây, nước thì tùy tiện lấy dưới Hoàng Tuyền về. Bây giờ ngươi ở đây đi, đến 0 giờ ta sẽ đưa ngươi đi, bây giờ Quỷ Môn quan còn chưa mở cửa đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN