[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?
Chương 92
92.
Lam Vong Cơ dùng những câu chữ đơn giản dễ hiểu nhất mà giải thích cho hắn nghe chân tướng mọi việc.
Vốn dĩ, Ngụy Vô Tiện từng nhắc nhở y cẩn thận, Lam Vong Cơ cũng không phải chỉ nghe cho xong chuyện. Trong đêm nay y cũng đã an bài một chút chuyện. Cái thuật pháp nho nhỏ nhìn qua không hề có tác dụng thực tế mà Ngụy Vô Tiện đem ra để dỗ Lam Vong Cơ vui vẻ kia cũng được y dùng đến. Quần áo và ngọc lệnh thông hành chính là vật dẫn lúc thi thuật để lại. Không phải chỉ trùng hợp mình tối nay, mà mấy ngày gần đây đều làm như vậy.
Lam Vong Cơ múc nước đến lau mặt cho Ngụy Vô Tiện, sau đó đặt hắn lên giường, nằm xuống đối diện rồi vươn tay kéo hắn vào lòng. Ngụy Vô Tiện nghe xong vẫn còn có chút sững sờ, ngây người mặc kệ cho Lam Vong Cơ muốn làm gì thì làm. Có thể lúc trước vừa bị kinh hãi quá mức, cho nên lúc này hắn cũng không phải vì biết mình chỉ sợ bóng sợ gió một hồi mà thoải mái, ngược lại lập tức nhíu mày, chất vấn y:
“Chuyện quan trọng như vậy, sao lại không nói cho ta biết sớm? Thế mà ngươi còn bắt ta không được gạt ngươi?”
“…” Lam Vong Cơ có chút xấu hổ, nhìn sang chỗ khác, nói: “Lỗi của ta.”
Vốn dĩ chỉ là hành động để phòng ngừa lúc vạn nhất, chính y cũng không nghĩ là thực sự có tác dụng. Huống hồ…
Ngụy Vô Tiện hỏi xong câu này, nhìn thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ, chính mình cảm thấy có chút nghẹn họng.
“…”
Đúng, chuyện đến nước này rồi, sao hắn có thể không đoán được nguyên nhân chứ. Còn không phải là do hắn cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần nhấn mạnh muốn y đem tất cả mọi chuyện đều giao cho hắn làm, mới khiến Lam Vong Cơ phải cực kỳ cẩn thận mà chú ý đến tâm tình của hắn hay sao?
Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất là không thể tiếp thu được, có chút không cam lòng mà siết chặt tay.
Chấp niệm chấp niệm, cũng chính là chuyện mà bản thân người đó khó mà tháo gỡ được nhất, cho nên mới được gọi là chấp niệm. Ngụy Vô Tiện lại càng đem đầu chôn sâu vào ngực y hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Lẽ nào lại vậy chứ.”
Lam Vong Cơ hỏi lại:
“Cái gì?”
“…” Ngụy Vô Tiện mếu máo nói: “Tại sao mỗi lần đều là ngươi bảo vệ ta chứ, rất không công bằng. Ta cũng là nam nhân, ta cũng muốn làm tốt những việc này, như vậy quá đáng lắm sao.”
Lam Vong Cơ đúng là sẽ không dỗ dành người khác, nghe hắn nói vậy cũng chỉ bình tĩnh mà nói ra quan điểm của mình:
“Ngụy Anh, ta cũng đã từng không bảo vệ ngươi.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ đặt lên đỉnh đầu hắn một nụ hôn nhẹ, nói:
“Ngươi không cần phải tự mình gánh vác bất kỳ chuyện gì nữa.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, quái lạ thật đấy. Hắn vốn là nên đáp lời, nhưng lúc này một câu cũng không thể nói. Hắn không nói gì, Lam Vong Cơ lại càng không chủ động lên tiếng. Có thể hiện giờ đối với y, mấy câu thật dài vừa nói với hắn đúng là đã đem tất cả vốn liếng để nói trong mấy ngày tới đều dùng hết rồi. Ngụy Vô Tiện bỗng phì một tiếng, bật cười. Lam Vong Cơ hỏi:
“Ngụy Anh?”
Ngụy Vô Tiện lầm bà lầm bầm nói không thành câu, ngọ nguậy trong lồng ngực y một hồi rồi rút tay ra, vòng về sau ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn. Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc rồi đưa tay tắt nến. Gian phòng trong phút chốc liền tối đen như mực, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên lên tiếng.
“Lam Trạm, sau chuyện này ngươi tính toán thế nào?”
Lam Vong Cơ nói:
“Tra.”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Đúng, phải tìm đến lúc tra ra manh mối. Nhưng mà, ngộ nhỡ không tra được thì sao? Hoặc là điều tra ra thật sự là hắn làm thì thế nào?”
Lam Vong Cơ nói:
“Không sao. Nên làm thế nào, thì làm như thế.”
Lồng ngực của y rung động nhẹ nhàng theo từng câu nói, Ngụy Vô Tiện đang áp sát vào đó, cảm thấy vô cùng yên tâm. Hắn cười cười, nói:
“Ngươi nói đúng, không có gì phải lo cả.”
Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới lên tiếng tiếp. Y hỏi:
“Ngụy Anh, ngươi còn thức không?”
Ngụy Vô Tiện cọ đầu vào ngực y, dùng hành động thay câu trả lời.
“…” Lam Vong Cơ do dự một chút, nói: “Ngươi, sẽ tỉnh lại chứ?”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Không phải là “ta sẽ tỉnh lại” mà là “chúng ta sẽ tỉnh lại” chứ. À, có lẽ là sẽ, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy hình như còn chuyện gì chưa giải quyết thì phải. Dù sao lúc trước mỗi lần ta nghĩ đã đến lúc rồi thì lại không tỉnh, cho nên ta cũng không dám vỗ ngực cam đoan nữa.”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn từ trên xuống dưới Lam Vong Cơ, cười nói:
“Sao thế Lam Trạm, ngươi đây là đang luyến tiếc ta, không muốn tỉnh?”
Lam Vong Cơ nói:
“Không phải…”
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ lưng y, nói:
“Đừng nghĩ nữa, ngủ đi. Ngày mai dậy còn rất nhiều việc phải làm đấy.”
Lam Vong Cơ đáp:
“Được.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Lam Trạm, ngủ ngon.”
Lam Vong Cơ cũng nói:
“Ngụy Anh, ngủ ngon.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!