Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 106: Tình như mây khói (2)
Phó Uyên ngoái đầu lại, nhìn Tần Thân, thở dài nói: “Đã sớm nói, kêu ngươi đừng đi theo ta, nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Sống những ngày tháng bình an vui vẻ lại không muốn, một hai phải chạy đến trong cung làm thái giám, ngươi tội gì phải như vậy? Biết rõ đi theo ta sẽ không có kết quả tốt, nói như thế nào ngươi chính là không chịu nghe.”
“Ta nguyện ý!” Tần Thân khóe miệng nhấp vài phần bướng bỉnh, đôi mắt luôn luôn sắc bén lúc này lộ ra toàn là si mê ái mộ.
Tông Chính Vô Ưu nhướng mày, câu môi chế giễu nói: “Chủ tớ tình thâm, thật là khiến người cảm động. Trẫm liền làm người tốt một lần, thành toàn cho chủ tớ các ngươi cùng nhau lên đường. Lãnh Viêm…” Hắn hướng về phía Hiên Viên điện bị sụp xuống kêu một tiếng, Lãnh Viêm xuất hiện.
Tông Chính Vô Ưu nói: “Kêu người chuẩn bị hình phạt lăng trì, nói cho cái tên hành hình biết, giữ lại một đao, còn ba ngàn ba trăm năm mươi sáu đao, một đao cũng không thể thiếu. Cho bà ta lưu lại một hơi thở, nếu ở trước khi ngũ mã phân thi bà ta chết rồi, trẫm liền đem hắn lăng trì!”
Lãnh Viêm lĩnh mệnh rời đi, Mạn Yêu có chút kinh hãi. Nàng nhíu mày, nhìn thần sắc hung dữ của Tông Chính Vô Ưu, nàng thở dài, tuy rằng nàng cũng cực kỳ hận Phó Uyên, nhưng cách chết này, thật sự là quá mức tàn nhẫn.
“Công chúa!” Tiểu Tuần Tử đột nhiên kêu nàng, từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, “Đây là Hoàng Thượng trước khi đi để lại cho ngài.”
Ánh mắt Mạn Yêu ngẩn ra, hơi nghi hoặc, Dung Tề để lại thư cho nàng? Sao Tiểu Tuần Tử không sớm lấy ra, chờ tới bây giờ mới nói? Nàng nhíu mày, vội đi qua tiếp lấy, cầm trong tay, cảm giác Tông Chính Vô Ưu đang nhìn nàng, nàng nhìn qua, Tông Chính Vô Ưu liền nhìn qua chỗ khác, khóe miệng mím chặt, lông mi rũ xuống dấu đi ánh mắt dị thường. Nàng cắn cắn môi, dừng một lát mới mở ra, một tờ giấy trắng lớn, mặt trên chỉ có một hàng chữ vô cùng đơn giản: “Dung nhi, thỉnh cho bà ta chết một cách thống khoái dứt khoát, đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta.”
Mạn Yêu sửng sốt, quay đầu nhìn biểu tình âm hiểm độc ác của Tông Chính Vô Ưu, trong lòng nặng nề, nàng nắm chặt lá thư, đầu ngón tay trắng bệch. Xem ra Dung Tề đã sớm đoán được kết quả này, hắn vẫn là thương mẫu thân hắn, mặc kệ mẫu thân hắn đối với hắn như thế nào. Nghĩ đến nam tử này, trong lòng nàng nghẹn đau, chậm rãi ngẩng đầu, “Vô Ưu, có thể hay không……”
“Nàng muốn cầu tình thay cho bà ta?” Tông Chính Vô Ưu ngắt lời, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của nàng, hoặc là nói, lúc Tiểu Tuần Tử lấy lá thư kia ra, hắn cũng đã đoán được. Sắc mặt của hắn thực nặng nề, âm thanh lạnh băng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, đáy mắt như là đốt lên một ngọn lửa.
Yết hầu của Mạn yêu nghẹn đau, nàng liền biết hắn sẽ có loại phản ứng này, nàng cũng biết nàng vì Dung Tề cầu tình thay cho Phó Uyên, đối với bản thân Vô Ưu mà nói chính là một loại thương tổn. Nhưng mà, nàng có thể cự tuyệt Dung Tề sao? Cái nam tử vì nàng trao ra hết thảy, thậm chí cả máu tươi cùng tánh mạng, cả đời vì nàng, lại chưa từng đối với nàng yêu cầu qua cái gì, đây là thỉnh cầu duy nhất cũng là cuối cùng của hắn, nàng có thể cự tuyệt sao?
Nàng không muốn thương tổn Vô Ưu, nàng phải làm sao bây giờ? Cố nén chua xót ở trong lòng, nàng nỗ lực tìm từ ngữ, không dám nhìn vào mắt Tông Chính Vô Ưu, rũ mắt nói: “Bà ta thật là không thể tha thứ, chết đã là trừng phạt lớn nhất……”
Âm thanh của Tông Chính Vô Ưu như nhũ băng tuyết: “Nàng hình như đã quên mất, nỗi nhục trong hồng trướng của hai năm trước, nghiền xương thành tro của một năm trước. Nếu, chết là trừng phạt lớn nhất đối với một người, vậy những cái đó……thì tính là cái gì?”
Thân người Mạn Yêu chấn động, há mồm nói: “Thiếp……”
Một chữ “thiếp” vừa mới ra khỏi miệng, những chữ còn lại đều nghẹn ở trong cổ họng nói không nên lời. Nỗi đau suốt đời nàng sao có thể quên! Quanh quẩn giữa sinh tử trong hồng trướng, đau thương đến tóc đều bạc trắng, ở Hồi Đồng quan ba ngày ba đêm quỳ gối trên băng thiên tuyết địa đào hố chôn tuyết……bi thống cùng tuyệt vọng của một khắc kia, suốt đời khó quên. Nàng quay đầu lại nhìn Dung Tề, dung nhan bị chảy hết máu trắng bệch, cặp mắt kia đã từng tràn đầy sủng nịch thâm tình, giờ chỉ còn lại một mảnh tro tàn tuyệt vọng, người nam nhân kia ngay cả đã chết cũng muốn lợi dụng thi thể của chính mình bảo vệ bình an cho nàng! Mà đứng ở đối diện nàng, là Vô Ưu là người nàng yêu sâu đậm không hối hận, cùng nàng trải qua biết bao tang thương đồng sinh cộng tử, nàng không thể khẩn cầu hắn hiểu cho nàng. Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, vẫn luôn yêu nàng toàn tâm toàn ý.
Tông Chính Vô Ưu thấy ánh mắt nàng nhìn về phía Dung Tề chứa đầy bi thương cùng giãy giụa, hắn lại nghĩ tới bộ dáng lúc nãy nàng nắm tay Dung Tề khóc đến ruột gan đứt từng khúc, tâm hắn không tự giác xoắn lại, như là có người cầm roi dính nước muối ở trong lòng hắn hung hăng quất mấy roi, đau đến run rẩy. Ánh lửa ở đáy mắt hắn tắt ngấm, cưỡng ép giả dạng bình tĩnh bị nứt ra, bi ai ở sâu trong đáy mắt tầng tầng xuyên thấu ra. Hắn có thể không để ý nàng có phải là hậu nhân Tần gia hay không, cũng có thể không để ý nàng là quân cờ mà kẻ thù dùng để khống chế hắn, nhưng hắn không có cách nào không để ý trong lòng nàng còn yêu một nam nhân khác hay không. Hắn không chịu được có một hạt cát trong mắt hắn, hắn không có cách nào chấp nhận tình yêu mà hắn dùng hết thảy mọi thứ đi bảo hộ đến cuối cùng lại không thể hoàn chỉnh.
Ấn đường siết chặt, mắt phượng nặng nề, môi mỏng mím lại, hắn làm như hạ quyết tâm thật lớn, sau khi kịch liệt giãy giụa qua đi, giọng nói của hắn không có một tia ấm áp, “Ta hỏi nàng một lần nữa, nàng, vẫn kiên trì thay bà ta cầu tình?”
Mạn Yêu quay đầu đối ngay ánh mắt không hề có cảm tình của hắn, trong lòng căng thẳng, lại là ánh mắt lãnh khốc như vậy, nhìn thẳng vào khiến đáy lòng người phát run. Nàng nỗ lực tìm về giọng nói của chính mình, “Vô Ưu, thiếp……”
Tông Chính Vô Ưu ngắt lời nói: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Hắn trịnh trọng như thế, thật giống như là đang để nàng lựa chọn, là muốn hắn, hay là muốn Dung Tề?
Bức thư trong tay nàng rớt xuống trên mặt đất, nàng muốn nói: “Thiếp không phải cầu chàng thả bà ta, thiếp chỉ là xin chàng cho bà ta một cái chết thống khoái dứt khoát.” Nhưng nàng vẫn không có nói như vậy. Rũ mắt lại ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Vô Ưu, thiếp và chàng giống nhau đều hận bà ta, bà ta hại chết cả nhà thiếp, khiến thiếp ở trong Lãnh cung cùng người chết làm bạn suốt mười năm, những ngày tháng sinh sống không thấy bầu trời. Thiếp thừa nhận, thiếp là đã từng yêu Dung Tề, thiếp không có biện pháp xóa bỏ quá khứ của mình, điểm này, là thiếp thực có lỗi với chàng! Nhưng thiếp cũng không hối hận yêu chàng. Hình phạt lăng trì…… thật sự quá tàn nhẫn, hơn hai mươi năm nay, thiếp nghĩ bà ta nhất định cũng sống rất thống khổ, sẽ không so với chúng ta tốt bao nhiêu. Liền cho bà ta chết một cái thống khoái dứt khoát đi! Đây là cái tâm nguyện cuối cùng của Dung Tề, thiếp muốn cho hắn chết được nhắm mắt. Vô Ưu…… Có thể được không?” Một câu cuối cùng, nàng hỏi thực cẩn thận.
Cả người Tông Chính Vô Ưu cứng đờ, không có đáp lại. Ở trong đầu hắn, chỉ có một câu: Nàng thừa nhận nàng yêu Dung Tề.
Mạn Yêu lẳng lặng chờ hắn trả lời, cũng không nói chuyện nữa, hai người cứ kiên trì như vậy.
Trên không trung mây mù từ từ tản ra, hiện ra bầu trời mênh mông bát ngát, ánh nắng không hề có độ ấm, một mảnh lạnh lẽo. Mà tuyết bay, còn đang tung bay rơi xuống, chồng chất thành thương.
Tông Chính Vẫn Hách ở ngoài ba mét bỗng nhiên mở miệng, giọng mang thở dài nói: “Vô Ưu, thôi, hãy cho bà ta cái thống khoái đi.”
Tông Chính Vô Ưu nhắc lên kiếm đột nhiên hướng trên mặt đất ném một cái, kiếm đâm vào nền gạch, toàn bộ mặt đất đều chấn động theo. Hắn xoay người, không hề nhìn nàng nữa.
Mạn Yêu ngơ ngác nhìn chuôi kiếm, đối với bóng dáng lạnh lùng cứng cỏi tiêu điều của hắn nhẹ nhàng nói tiếng: “Cảm ơn!” Sau đó nhìn về phía Tông Chính Vô Trù, mặt hắn không có biểu tình, nàng nói “A Trù, ta biết ngươi căm hận bà ta lừa gạt ngươi, nhưng bà ta cũng từng đã cho ngươi ấm áp. Mà Dung Tề hắn…… hắn cả cái loại ấm áp ngụy trang này cũng chưa từng cảm thụ qua.”
Phó Uyên nghe đến một câu cuối cùng, ngực không tự chủ được run rẩy, bà ta chính xác không có cho con trai của mình một chút ấm áp nào, ở trong lòng bà ta, Dung Tề là sự chứng minh bà ta đã từng gặp qua thống khổ cùng sỉ nhục. Bà ta mỗi lần nhìn thấy Dung Tề, là thật giống như đang nhìn thấy nỗi sĩ nhục mà chính mình đã từng chịu.
Ánh mắt Tông Chính Vô Trù biến đổi, hai hàng lông mày hợp lại thật chặt, không nói chuyện.
Phó Uyên đột nhiên giơ tay cầm thanh kiếm đang để ở trước ngực mình, lưỡi kiếm sắc bén cắt rách lòng bàn tay của bà ta, máu tươi ào ạt mà ra, nhỏ xuống ngay con mắt của phượng hoàng trên bộ xiêm y hoa lệ của bà ta, như là huyết lệ chảy ra, bi ai âm thầm lan tràn khắp nơi.
Tông Chính Vô Trù hơi giật mình, Phó Uyên quay đầu lại nhìn Tông Chính Vẫn Hách, thê lương cười thảm. Cả đời bà ta được vây quay bởi ánh hào quang rực rỡ lóa mắt, được xưng là một trong hai mỹ nhân đẹp nhất Kinh thành (người còn lại là Vân quý phi), văn võ song toàn, lại có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, từng là thê tử mà các vương công quý tộc tha thiết ước mơ. Mọi người đều nói bà ta có mệnh tốt, tư sắc như thế nếu là vào cung, tương lai nhất định thống lĩnh hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, nhưng không ai biết, bà ta cả đời chỉ cầu, bất quá là câu “Nguyện gặp được một người chung tình, đầu bạc vẫn không xa nhau”, nhưng vận mệnh không do người quyết định. Bà ta từ nữ nhi của Đại tướng quân, đến trở thành Thái Tử Phi, tiện đà lên làm Hoàng Hậu, hiện giờ lại là Thái Hậu hai nước, những cái danh hiệu từ từ thăng cao khiến người hâm mộ, chính là sự tiến hóa bi ai cả đời này của bà ta. Bà ta đã từng cũng là một nữ tử thiện lương, một mình ngồi ở cửa sổ ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp ở tương lai, cuối cùng trở thành vật hi sinh cho hoàng quyền lạnh băng và cho tình yêu của người khác.
Phó Uyên cũng từng nghĩ tới: Nếu bà ta không yêu người nam nhân này, bà ta cũng sẽ không hận hắn như vậy.
Tông Chính Vẫn Hách nhìn đôi mắt cùng vẻ mặt tươi cười của Phó Uyên, trong lòng hơi chua xót, lại không có lời nào để nói.
Phó Uyên lại quay đầu nhìn Dung Tề con trai của mình, dung nhan ngủ say bình tĩnh như vậy, bà ta đột nhiên thực hâm mộ. Bà ta đã có hơn hai mươi năm không có ngủ đến an tường như vậy, bất luận ngày đêm, nhắm mắt lại là thấy ác mộng đuổi không tan. Cả đời này, người khác thiếu bà ta rất nhiều, bà ta lại thiếu người khác rất nhiều, rốt cuộc ai thiếu ai nhiều hơn, sớm đã tính không rõ rồi.
Thôi, cuộc đời này là khổ là buồn là đau, cứ như vậy đi. Bà ta cũng mệt mỏi rồi, dù cho là báo thù, nhìn người khác giãy giụa trong thống khổ, bà ta cũng cảm thấy rất mệt. Ở trong quá trình báo thù, bà ta chưa bao giờ chân chính có được cảm giác vui sướng, bà ta chỉ là yêu cầu cần có một cái lý do để sống sót.
Nhưng hôm nay, con trai đã chết, khiến bà ta bỗng nhiên phát giác, bà ta thật sự muốn tiếp tục sống như vậy sao? Trả thù mấy năm nay, bà ta không biết rốt cuộc là đang trả thù người khác…… hay là đang trả thù chính mình? Trong lòng bà ta, trừ bỏ oán hận sự nhẫn tâm tuyệt tình của Tông Chính Vẫn Hách, oán hận sự điên cuồng lăng nhục của Dung Nghị ra, bà ta hận nhất, vẫn là sự ngây thơ cùng ngu xuẩn lúc trước của chính mình! Trách thì chỉ trách, bà ta đã yêu lầm người! Không nghe lời nói của phụ thân, khăng khăng lựa chọn một người nam nhân như vậy.
Rũ xuống đôi mắt, Phó Uyên rút đi hết tất cả biểu tình trên mặt, chỉ còn lại có bình tĩnh. Bà ta cầm kiếm, đột nhiên đâm vào ngực mình, một mồm máu phun ra tung toé, bà ta cũng không cảm thấy đau một chút nào. Kỳ thật, cách chết như thế nào, đối với bà ta mà nói đã không quan trọng, lăng trì cũng được, ngũ mã phân thi cũng được, những cái đau trên thân thể vĩnh viễn cũng không bằng nỗi đau trong lòng.
“Nếu, nghiền xương thành tro…… Có thể tiêu diệt linh hồn của người, khiến người không còn có kiếp sau nữa…… Ta hy vọng, các ngươi có thể đem ta nghiền xương thành tro, để ta…… Vĩnh viễn đoạn tuyệt nhân thế……”
Âm thanh vô cùng bi thương thắng hết tất cả bi ca trên thế gian này, làm chấn động tâm Mạn Yêu, rốt cuộc là nỗi đau sâu đậm đến bao nhiêu, mới có thể khiến cho một người chỉ có hy vọng bị nghiền xương thành tro, quyết không có kiếp sau?
“Uyên nhi!” Tần Thân đau lòng kêu gọi, lần đầu tiên kêu tên của Phó Uyên, trong mắt một mảnh đau thương.
Hơi thở của Phó Uyên đã yếu đi, chuyển mắt nhìn phía trời cao, con chim ưng bay lượn ở phía chân trời rộng lớn bao la, là tự do tự tại như vậy, khiến người mong ước. Bà ta chậm rãi mở miệng cười, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc, có thể…… kết thúc rồi……”
Bà ta chờ đợi giờ khắc này, thì ra đã đợi lâu như vậy! Bàn tay trượt xuống đến trên mặt đất, vạn vật quy về bình tĩnh yên lặng.
Tông Chính Vô Trù ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, nhìn kiếm của hắn hoàn toàn đi vào ngực Phó Uyên, ở trên người của bà ta tràn ra huyết hoa, hắn vẫn không nhúc nhích, không có bi thương, cũng không cảm thấy giải được oán hận, chỉ là chết lặng, không có một chút cảm giác nào. Buông kiếm ra, hắn vô ý thức lui về phía sau.
Mạn Yêu lo lắng kêu: “A Trù?”
Phó Trù tựa như không nghe thấy, lẳng lặng xoay người, đi xuống dọc theo bậc thang, bước chân trầm trọng nặng nề mà thong thả, lại có chút phù phiếm, tựa như đi ở trên đám mây.
Tông Chính Vô Ưu nhìn bóng dáng của Vô Trù, một thân tiêu điều, hắn nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua một thần sắc khác thường, nhìn Tông Chính Vô Trù kéo dài hai hàng dấu chân hỗn độn ở trên nền tuyết dưới đài cao.
Tông Chính Vô Trù mắt nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt anh tuấn nhiễm đầy sương gió, đuôi lông mày khóe mắt khắc xuống tang thương vô tận.
Một ngày này, quá dài, dài tới giống như hắn đã đi hết cả đời rồi.
Hắn dắt con ngựa của hắn, ở trong gió tuyết đầy trời đi ra quảng trường Hiên Viên điện, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy chục vạn người đứng ở bên ngoài, dùng một thân hơi thở cô đơn tuyệt vọng ngăn cách tất cả những tướng sĩ muốn tiến lên dò hỏi.
Một thế hệ Đế vương, Tông Chính Vô Trù, hắn cứ như vậy đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ mang đi một con ngựa. Con ngựa kia, là hắn sống hơn hai mươi năm duy nhất làm bạn với hắn không rời không bỏ.
Gió lạnh thấu xương thổi tung áo choàng của hắn, phần phật bay múa ở sau lưng hắn, hiện lên biểu tình tịch mịch cô đơn. Tuyết lớn giống như lông ngỗng rơi xuống đầu vai của hắn, phủ lên một tầng màu trắng, thân hình hắn đã không có độ ấm của ngày xưa, mất đi năng lực khiến băng tuyết tan chảy.
Hắn một người một ngựa, ở trong cuồng phong chạy như bay mà đi, bóng dáng tiêu điều mà cô đơn tuyệt vọng, giống như lần này rời đi thì sẽ vĩnh viễn không quay lại. Từ đây, thế giới này, không còn có Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù.
Tông Chính Vô Ưu không có ngăn cản, bọn họ đều làm kẻ thù nhiều năm như thế, đột nhiên biến thành huynh đệ song sinh, bọn họ đều không thể thích ứng. Những cái cừu hận đó tuy rằng đều là giả, nhưng bọn họ thương tổn lẫn nhau lại là thật.
*****Lời Yên Hoa, Truyện Bạch Phát Hoàng Phi có hai bản, tác giả viết đoạn tiếp theo có chỗ khác biệt, Yên Hoa dịch luôn 2 bản, cho mọi người đọc xem thích bản nào.
(BẢN IN THÀNH SÁCH)
Tông Chính Vẫn Hách ngồi ở trên phượng liễn khí thế đẹp đẽ quý giá cũng ở một khắc đó đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Cũng là ở lúc ấy, Tần Thân ôm thi thể Phó Uyên, nhảy vào hố lửa đang cháy hừng hực, xương cốt không còn.
Đại lục Vạn Hòa, tháng 11, năm 177, Khải Vân đế băng hà, nguyên nhân chết không rõ.
Cùng ngày, Thái hậu Khải Vân quốc hoăng (chết), có lời đồn bà ta cùng Phó Uyên Thái hậu Lâm Thiên quốc là cùng một người, không biết thật hay giả. Tự sát mà chết, nguyên nhân không rõ.
Cùng ngày, Thái Thượng Hoàng của Lâm Thiên quốc bệnh nặng không trị, băng (chết).
(Vua chết dùng chữ băng. Hoàng thất, các chư hầu, đại thần chết dùng chữ hoăng)
Cùng ngày, Bắc hoàng của Lâm Thiên quốc Tông Chính Vô Trù mất tích, tung tích không rõ.
Đến đây, đánh vỡ cục diện Lâm Thiên quốc phân chia Nam, Bắc triều, Khải Vân quốc bị nạp vào ranh giới Lâm Thiên quốc. Đồng thời, biên quan Sa thành của Nam triều truyền đến tin chiến thắng, La Thực tướng quân suất lĩnh La gia quân đánh bại ba nước Thổ Tiên, Dịch Thạch, Vực Thủy, ba nước trình lên thư xin hàng, từ đây thuộc sở hữu Lâm Thiên quốc.
Đại lục Vạn Hòa, năm 178, tháng 2, Nam đế Tông Chính Vô Ưu hồi Kinh thành Lâm Thiên quốc đăng cơ làm Hoàng đế, hiệu Thiên Đế. Trong lục cung chỉ duy nhất một hoàng phi tóc bạc.
Tháng tư cùng năm, các nước còn lại trên đại lục Vạn Hòa cảm nhận được uy hiếp liền hợp thành một hơi thở, hợp lại trăm vạn đại quân từ bốn phương tám hướng xâm phạm. Lâm Thiên quốc gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
(BẢN TRÊN WEB)
Tần Thân bế thân thể dần dần biến lạnh đi của Phó Uyên lên, ánh mắt một tấc một tấc tản ra, rốt cuộc cũng không tụ lại cùng nhau. Biểu tình của hắn đờ đẫn nói với Tông Chính Vô Ưu: “Ta muốn mang nàng đi.”
Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nhíu mày, “Trẫm khi nào nói muốn thả ngươi đi?”
Tông Chính Vẫn Hách liếc mắt nhìn Tần Thân một cái, biểu tình của Tần Thân lập tức làm hắn nhớ tới tâm tình của hắn khi Vân nhi chết, hắn than một tiếng, “Sống trong đau buồn thương tiếc đau khổ hơn cái chết. Vô Ưu, để cho bọn họ đi đi, sự tình dừng ở đây thôi.”
Đối với một người khát vọng được chết mà nói, để họ sống, mới là trừng phạt lớn nhất đối với họ.
Môn chủ Thiên Thù môn Tần Thân, cũng từng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ, y thuật tinh vi, võ nghệ siêu quần, lại vì một nữ tử, tự nguyện tiến cung làm thái giám, phân tình kia có bao nhiêu sâu đậm, chỉ sợ chỉ có mình Tần Thân biết mà thôi.
Tông Chính Vô Ưu buông lòng bàn tay đã nắm chặt ra, không hề nói gì nữa.
Ánh mắt Tần Thân trống rỗng, đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, “Sau một tháng, ta sẽ kêu người đem di thể của Vân quý phi đưa về Kinh thành.”
Tông Chính Vô Ưu cùng Tông Chính Vẫn Hách đều là sửng sốt, không đợi bọn họ nói cái gì, Tần Thân đã phi thân rời đi.
Có đôi khi chính là như vậy, nếu có thể khoan thứ cho người khác, có lẽ có thể thu được kết quả bất ngờ cho chính mình. Nếu lúc trước Phó Uyên không chấp nhất như vậy, có lẽ hôm nay, lại là một cảnh tượng khác.
(Khoan thứ: Suy bụng mình ra bụng người — Đem lòng mình để hiểu người khác mà không chấp nhất trách phạt gì.)
Đại lục Vạn Hòa, tháng 11, năm 177, Khải Vân đế băng, nguyên nhân chết không rõ.
Cùng ngày, Thái hậu Khải Vân quốc hoăng (chết), có lời đồn bà ta cùng Phó Uyên Thái hậu Lâm Thiên quốc là cùng một người, không biết thật hay giả. Tự sát mà chết, nguyên nhân không rõ.
Cùng ngày, Bắc hoàng Tông Chính Vô Trù mất tích, nghe nói, có người nhìn thấy hắn phóng ngựa chạy như điên ra khỏi Hoàng thành Khải Vân quốc, tung tích không rõ.
Đến đây, đánh vỡ cục diện Lâm Thiên quốc phân chia Nam, Bắc triều, Khải Vân quốc bị nạp vào ranh giới Lâm Thiên quốc. Đồng thời, biên quan Sa thành của Nam triều truyền đến tin chiến thắng, La Thực tướng quân suất lĩnh La gia quân đánh bại ba nước Thổ Tiên, Dịch Thạch, Vực Thủy, ba nước trình lên thư xin hàng, từ đây thuộc sở hữu Lâm Thiên quốc.
Đại lục Vạn Hòa, tháng mười hai, năm 177, Thái Thượng Hoàng Lâm Thiên quốc bệnh nặng không trị, băng. Hợp táng cùng Vân Quý phi tại hoàng lăng.
Đại lục Vạn Hòa, năm 178, tháng 2, Nam đế Tông Chính Vô Ưu hồi Kinh thành Lâm Thiên quốc đăng cơ làm Hoàng đế, hiệu Thiên Đế. Trong lục cung chỉ duy nhất một Hoàng phi tóc bạc.
Tháng tư cùng năm, các nước còn lại trên đại lục Vạn Hòa cảm nhận được uy hiếp liền hợp thành một hơi thở, hợp lại trăm vạn đại quân từ bốn phương tám hướng xâm phạm. Lâm Thiên quốc gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
****hết chương 106
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!