Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Thiều Hoa Vì Quân Gả


Chương 38


Editor: ÓcCá

Thi thể của Từ Thiên Kiêu được khiêng ra từ trong điền trang, trực tiếp để người mang đến nha môn, ấn theo tội trạng mạo phạm tỳ nữ, trải qua thẩm tra xử lí sơ qua của nha phủ, thi thể sẽ được người thân nhận về làm tang lễ.

     Sau khi Từ Tố Nga té xỉu, Tiết Vân Đào liền muốn đưa bà ta về, Tiết Thần nhìn bộ dạng này của ông, chỉ nói còn muốn ở lại điền trang thêm hai ngày, Tiết Vân Đào không có biện pháp nào với nàng, bây giờ nàng đã thúc đẩy Từ thị giết ca ca mình, sau này trở về, hai người tránh không khỏi coi nhau như cái gai trong mắt, đến lúc đó mâu thuẫn càng lúc càng lớn, hiện tại nàng không trở về cũng tốt, để hai người đều tỉnh táo lại.

     Khi Tiết Vân Đào rời đi rồi, Tiết Thần liền dẫn theo Chẩm Uyên, tự mình cùng trang đầu đi đến vườn đào, nhìn mảnh vườn xanh biếc trước mắt, tâm tình ngột ngạt của Tiết Thần cảm thấy tốt hơn nhiều, mang bao tay sa mỏng, vô cùng hào hứng bước lên bậc thang thấp hái quả đào.

     Khâm Phượng vịn thang, Chẩm Uyên giơ rổ ở trên đầu, Tiết Thần hái một quả sẽ bỏ vào trong rổ được đặt trên đầu Chẩm Uyên, Khâm Phượng hỏi Tiết Thần đang đứng trên thang:

     “Tiểu thư, chúng ta thật sự ở lại thôn trang này vài ngày sao?”

     Tiết Thần đẩy ra nhánh cây trước mắt, giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với sự kiềm chế lạnh lùng vừa rồi, giống như biến thành người khác vậy:

     “Đúng vậy. Đào ở đây đều chin hết, chúng ta ở thêm hai ngày, ăn cho đã rồi trở về.”

     Khâm Phượng và Chẩm Uyên liếc nhau, Chẩm Uyên giơ rổ, miệng nhỏ chu chu, nói: “Tiểu thư, người thật gan quá đi. Trong trang vừa mới. . . vừa mới có người chết, người cũng không sợ.”

     Vì thế Tiết Thần mới biết hai tiểu nha đầu này đang suy nghĩ gì, thả hai quả đào vào trong rổ, sau đó lại đưa tay hái một quả đào có chút mềm, nhấc váy, cẩn thận bước xuống thang, để Khâm Phượng phủi lông tơ và lá rụng trên váy áo cho nàng, nói với Chẩm Uyên:

     “Khi hắn còn sống ta không sợ hắn, chết rồi càng không có gì phải sợ. Với lại, thi thể không phải đã được chở đi sao?”

     Chẩm Uyên còn muốn nói gì đó, Khâm Phượng đúng lúc đánh gãy, nói:

     “Tiểu thư nói rất đúng. Hôm nay nếu không phải tiểu thư nhìn xa trông rộng, chúng ta đã lọt vào mưu kế của bọn họ, hậu quả kia nghĩ tới đúng thật không thể chịu nổi. Người kia thực sự quá xấu xa, hắn đáng chết!”

     Tiết Thần đã bước xuống, Chẩm Uyên không cần đội cái rổ trên đầu nữa, dùng cánh tay kẹp rổ ở bên hông, nói:

     “Không phải ta đồng tình với người xấu kia, chẳng qua là cảm thấy. . . có hơi sợ hãi thôi.”

     Tiết Thần nghe nàng nói, cũng chỉ cười cười, không hề trách nàng ấy, dù sao loại tình huống hôm nay, nếu như là nàng lúc mười hai tuổi ở kiếp trước, đoán chừng cũng giống với Chẩm Uyên, bị dọa sợ đến nỗi không biết nên làm thế nào mới tốt.

     Cầm quả đào mềm mình hái xuống, Tiết Thần nổi lên hào hứng đi đến vạc nước bên cạnh, múc một chậu nước để dưới đất, tỉ mỉ rửa sạch quả đào, sau đó dùng khăn lau nước đọng bên ngoài quả đào, khác với vẻ thận trọng trong phủ, vừa đi vừa cắn ăn quả đào.

     Nhìn thấy đối diện có nhóm bà tử làm công trong điền trang, còn chủ động mỉm cười với bọn họ, chiếm được hảo cảm của tất cả mọi người trong điền trang, Khâm Phượng và Chẩm Uyên thật sự tâm phục khẩu phục, tiểu thư của các nàng là thần, lúc trước ở Đông viện, tiểu thư sát phạt quyết đoán, cứng rắn hung hăng khiến Từ di nương ngất xỉu vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng hiện tại nàng lại giống như một đứa bé, ngây thơ làm người không nhịn được trìu mến đồng tình.

     Tiết Thần ăn xong một quả đào, vừa lúc đi dạo hết một vòng trên dưới cả trang, về tới chủ viện, đang muốn lên lầu hai nghỉ ngơi, thì thấy Nghiêm Lạc Đông từ đầu kia đi tới, xin chỉ thị của nàng:

     “Tiểu thư, hai tên thổ phỉ kia nên xử trí như thế nào?” ÓcCá diendanlequydon

     Tiết Thần quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc Đông, có chút không hiểu vì sao hắn cố ý đến hỏi nàng vấn đề này, cụp mắt suy nghĩ, hỏi:

     “Nghiêm hộ vệ cảm thấy không nên đưa bọn họ cho quan phủ sao?”

     Nghiêm Lạc Đông giương mắt nhìn Tiết Thần, do dự một hồi, mới chậm rãi lắc đầu, nói:

     “Hai người kia đều là người giang hồ, chiếm núi Long Đầu đã lâu, không chọc vào quan gia, cũng rất ít giết hại phổ thông bách tính, chỉ là cầu tài mà thôi, lần này bọn họ đúng thật nghe theo lời nói của Từ Thiên Kiêu, nghĩ trong xe ngựa chính là cháu gái của Lô gia Đại Hưng, chặn đường là vì cướp tiền, nói như vậy cũng không phải muốn tiểu thư tha cho bọn họ, chỉ là muốn nói người giống bọn họ, có thể cho điều lợi dù sao vẫn tốt hơn so với trừng phạt dạy dỗ, đưa bọn họ đến quan phủ cũng không vấn đề gì, bất quá đi có mấy bước đường, thế nhưng sau khi kết xuống thù này, trong phủ của chúng ta sẽ khó mà thái bình.”

     Tiết Thần nghe xong lập tức hiểu ý của Nghiêm Lạc Đông, không chút do dự gật đầu, nói: “Đây chính là lời nói giữa những người trong giang hồ, cho người lợi ích, cũng chính là cho bản thân mình lợi ích.”

     “Dạ, tiểu thư thông minh hơn người, chính là ý này, hôm nay chừa một con đường, ngày khác gặp nhau hòa thuận, làm người cũng không thể quá tuyệt tình.”

     Nghiêm Lạc Đông đã hơn bốn mươi tuổi, đúng là có tư cách chỉ dạy cho một tiểu nha đầu như Tiết Thần, Tiết Thần cũng rất nguyện ý nghe hắn, nên đồng ý để Nghiêm Lạc Đông thả hai tên thổ phỉ về núi Long Đầu.

     Màn đêm buông xuống, rạng mây đỏ ở đường chân trời dần dần tan đi, bất quá chỉ trong chốc lát, từng đám mây đen tụ lại, không bao lâu, sấm sét nổi lên, mưa to gió lớn.

     Mưa lớn kinh người, còn kèm theo sấm sét vang dội, tầm tã rầm rầm dội xuống, đánh vào mái hiên trong đình viện, phát ra âm thanh lốp bốp như hạt đậu rớt.

     Tiết Thần mở cửa sổ phía tây ra, bởi vì mái hiên đủ rộng, cho nên, mở cửa sổ ra cũng không bị mưa tạt vào, nàng nằm trước cửa sổ nhìn xem cảnh tượng bên ngoài, có chút lo lắng cho cây đào trong vườn, mơ hồ còn có thể trông thấy đám người nhốn nháo ở vườn đào, mọi người đang mở ra vải dầu để che chắn bão tố cho cây đào.

     Khâm Phượng khoác áo tơi (áo mưa) xuyên qua màn mưa rì rào đi đến, chạy lên Tiểu Lâu, trông thấy Tiết Thần liền nói với nàng:

     “Tiểu thư, trang đầu kêu ta tới hỏi người, có người đến đây xin tránh mưa và tìm nơi tá túc, không biết chúng ta có tiếp đãi hay không?”

     Tiết Thần xoay người lại, hỏi Khâm Phượng:

     “Người nào? Sao lại tìm đến điền trang của chúng ta tá túc? Nói với trang đầu, tránh mưa thì có thể, tìm nơi ngủ trọ thì thôi đi, hôm nay trong trang có nữ quyến, không thuận tiện.”

     Đang lúc nói chuyện, nàng để Chẩm Uyên đóng cửa sổ phía tây lại, trong nháy mắt cả phòng liền sáng sủa an tĩnh rất nhiều, không có gió thổi vào, ánh nến không lắc lư, tiếp nhận ly trà nóng Chẩm Uyên đưa tới, Tiết Thần ngồi xuống thuận miệng nói với Khâm Phượng.

     Trên mặt Khâm Phượng tựa hồ có chút khó xử, nói: “Tiểu thư, chỉ sợ người tới không dễ đuổi như vậy. Trang đầu nói, bọn họ có tổng cộng bảy tám người, tuy rằng mặc áo tơi, thế nhưng tất cả đều cưỡi ngựa, y phục bên dưới áo tơi cũng không phải loại bình thường, xem ra giống như là người trong nha môn, có mang theo đao, còn có ba người mặc phi ngư phục Cẩm y vệ, hình như nhìn thấy trên quần áo có máu, những người này đều không dễ chọc, trang đầu thực sự không có chủ ý, nên muốn ta tới hỏi tiểu thư.”

     Lúc này Tiết Thần mới giương mắt, cẩm ly trà trong tay, buồn bực nói:

     “Người trong nha môn? Cẩm y vệ?”

     Bên ngoài dã ngoại hoang vu, tại sao lại có Cẩm y vệ? Trong lòng Tiết Thần buồn bực không thôi, liền nói với Khâm Phượng:

     “Chẩm Uyên, ngươi đi gọi Nghiêm hộ vệ tới, hỏi hắn xem chuyện này nên làm sao. Khâm Phượng đi nói với trang đầu, để những người kia vào đi, hầu hạ cho tốt, canh nóng nước nóng bao no, đừng đắc tội là được, về phần tìm nơi tá túc, chờ hỏi qua Nghiêm hộ vệ rồi nói sau.”

     Hai nha đầu nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi. Tiết Thần làm sao cũng không tĩnh tâm được.

     Vì sao Cẩm y vệ chỗ khác không đi, hết lần này tới lần khác đi đến điền trang của nàng tránh mưa tìm nơi tá túc, là thật sự muốn ngủ nhờ, hay có mưu đồ khác? Tiết Thần vô cùng bất an. ÓcCá diendanlequydon

     Nghiêm Lạc Đông được gọi lập tức đi đến, nói Tiết Thần an tâm chớ vội, hết thảy chờ hắn qua nhìn lại nói, có câu này của hắn, Tiết Thần cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cẩn thận suy nghĩ.

     Trong điền trang này của nàng, trước sau có ba bốn mươi tên hộ vệ, theo lý thuyết coi như Cẩm y vệ có mưu đồ, nàng cũng không sợ, nhưng hiện tại, nàng không biết, những người này cuối cùng muốn cái gì, đây mới là điều khó nhất.

     Không bao lâu, Chẩm Uyên đã trở về, lúc này, bọn họ mang đến một tin tức khiến Tiết Thần vô cùng kinh ngạc:

     “Tiểu thư, Nghiêm hộ vệ đang nói chuyện với những người kia, nhưng đầu lĩnh những người kia nói, hắn, hắn là biểu ca của người. . . muốn gặp người. . .”

     “. . .”

     Tiết Thần bó tay rồi, Chẩm Uyên cũng không biết nói gì, đầu năm nay Cẩm y vệ muốn tá túc ở trọ còn cần bấu víu quan hệ biểu ca biểu muội sao? Chờ chút, biểu ca? Trong đầu Tiết Thần chợt lóe, không phải là. . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN