Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành - Chương 8: Trừ gian diệt bạo có thù lao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành


Chương 8: Trừ gian diệt bạo có thù lao


Chân khí vận hành từ Đan Điền đến huyệt Cự Cốt ở đầu vai, sau đó lại lưu chuyển đến huyệt Thiên Tỉnh ở khuỷu tay, đưa xuống huyệt Dương Trì ở cổ tay, tại ba huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì xoay chuyển ba vòng rồi chạy đến huyệt Quan Xung ở ngón vô danh, cuối cùng vận chỉ lực bắn ra ngoài, uy thế mạnh mẽ vô song.

Đây là pháp môn vận dụng chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】, yêu cầu nội lực thâm hậu làm cơ sở, cần đả thông hết thảy tám mạch Tiên Thiên mới có thể phát huy uy lực tối đa của nó.

Hậu Thiên tam trọng như Từ Hiền miễn cưỡng vận dụng, vừa xuất chỉ đã gần như thoát lực, chân khí cạn kiệt.

Nhưng tình thế ép buộc hắn phải vận dụng pháp môn này, bởi hắn có liên tục thay đổi bộ vị công kích thì Lý Phú Sinh dù không trả đòn nổi vẫn có thể dùng đao đón đỡ.

【Đạn Chỉ Thần Thông】tiêu hao chân khí rất nhanh, dựa vào công lực của Từ Hiền bây giờ thì đánh lâu dài là hạ sách.

Hơn nữa một khi Lý Phú Sinh kịp nhận ra rằng nên lui về phía sau thì hắn không còn nắm chắc việc đánh giết y được nữa.

Kết quả cũng rất khả quan.

Thay vì tiếng xé gió thì âm thanh như pháo nổ vang lên, Lý Phú Sinh chỉ kịp hét lên đầy thảm thiết rồi ngã gục xuống đất, thân mình cong lại như con tôm, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ.

Quân cờ mà Từ Hiền dùng pháp môn chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】bắn ra xuyên qua người y bị nhuộm đỏ, rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.

Máu tươi dần thấm qua lớp vải quần.

Đó là vị trí mà Từ Hiền đặc biệt tuyển chọn giúp Lý Phú Sinh, trong lúc sinh tử tồn vong thì không có khái niệm hèn hạ. Huống chi ra tay với thứ gian ác như y không khiến hắn cảm thấy hổ thẹn chi cả.

Lý Phú Sinh rên thảm liên hồi, nhưng dục vọng cầu sinh của y rất ngoan cường. Thay vì mắng chửi, nguyền rủa kẻ địch tiểu nhân hèn hạ, y dùng thái độ thấp hèn nhất cầu xin:

“Đại… đại… hiệp xin tha… tha mạng. Tiểu nhân… chỉ… chỉ là nhất… nhất thời… mông muội. Cầu… cầu xin ngài… tha chết… tiểu nhân nguyện… làm… làm trâu làm… ngựa để báo… đáp.”

Để đáp lại Lý Phú Sinh, Từ Hiền leo lên khỏi sàn nhà rồi lết người đến chỗ chiếc xe lăn ở trước giường. Đây là một chiếc xe lăn khác của hắn, chỉ dùng để di chuyển trong nhà.

Hắn im lặng không nói một lời, lăn bánh đến chỗ Lý Phú Sinh rồi khom người nhặt lấy thanh đao mà y làm rơi, dốc hết toàn bộ sức lực còn lại chém vào cổ Lý Phú Sinh trong ánh mắt ngỡ ngàng, hối hận và oán độc của y.

Động tác cực kỳ dứt khoát, dù đây là lần đầu tiên Từ Hiền giết người.

Dựa lưng hẳn về phía sau, toàn thân hắn rã rời.

Gương mặt Lý Phú Sinh lúc này cực kì kinh khủng, sự âm độc và hãi nhiên bị cố định trên mặt y, hai mắt trợn to hết cỡ khiến ai bất ngờ nhìn thấy cũng sẽ bị dọa cho chết khiếp.

Nhưng Từ Hiền lại nhìn không chớp mắt, hơn nữa còn cực kì chăm chú.

Từ Hiền không sợ gặp ác mộng, bởi vì sau này hắn sẽ trở thành ác mộng của đám ác đồ như Lý Phú Sinh. Bọn chúng chỉ có phần sợ hắn, không có chuyện hắn phải sợ bọn chúng.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Đạn Chỉ Thần Thông】

Loại hình: Võ học

Phẩm chất: Hi hữu

Chỉ lực thông thần, tinh vi ảo diệu, thiên hạ vô song.

Môn công phu này cần nội lực cực cao làm căn cơ tu tập, nội lực thâm hậu bao nhiêu, chỉ kình mạnh mẽ bấy nhiêu. Luyện đến cảnh giới cao thâm có thể sánh ngang võ học Sử Thi.

*Chú: Nếu【Đạn Chỉ Thần Thông】 đạt đến trình độ Đăng Phong Tạo Cực trở lên có thể không cần mượn vật dẫn để thi triển.

__________________________________________________________________

Phẩm chất vật phẩm trong hệ thống chia ra làm sáu cấp độ: Phổ Thông – Hi Hữu – Tuyệt Phẩm – Sử Thi – Truyền Thuyết – Thần Thoại.

Theo Từ Hiền nghĩ thì võ học Sử Thi hẳn là có thể sánh ngang với giai vị Tuyệt Học, còn đạt tới phẩm nào thì khó mà lường được.

Sau trận chiến này【Đạn Chỉ Thần Thông】đã đạt đến trình độ Giá Khinh Tựu Thục rồi, Từ Hiền tin chắc rằng dù không bị【Nhược Linh Tán – Hiệp】làm suy yếu thì Lý Phú Sinh cũng không đỡ nổi chỉ lực của hắn hiện giờ.

Không chỉ như thế, nghề【Hiệp Giả】cũng thăng lên đến cấp năm khiến Từ Hiền đột nhiên có ảo giác nội lực của mình đột nhiên bị hút đi một ít.

Đó là bởi vì nội lực trong người hắn đạt tới mức năm năm công lực, sức chứa của Đan Điền trở nên lớn hơn mà thôi, chờ chân khí khôi phục lại là được.

Đánh quái thăng cấp tăng sức mạnh có lẽ chính là như vậy. Không chỉ thế, khi【Hiệp Giả】thăng đến cấp năm hắn cũng nhận được một món kỳ vật.

__________________________________________________________________

Vật phẩm:【Hiệp Đạo Thiên Thư】

Loại hình: Kỳ vật

Phẩm chất: Phổ thông

Vô địch hiệp khách, hành đạo thiên hạ.

Thánh điển chí cao của hiệp đạo, bao hàm vạn tượng sâm la, công dụng thần diệu khó lường.

*Chú: Thăng cấp【Hiệp Giả】giúp tăng cao phẩm chất của【Hiệp Đạo Thiên Thư】

__________________________________________________________________

Mô tả rất bá đạo, nhưng vẫn chưa rõ có tác dụng gì, hơn nữa bề ngoài trông cũng hết sức bình thường.

Từ Hiền mở quyển trục trong tay ra, phần giấy bìa màu vàng ố khiến nó trông có vẻ cổ xưa.

Bên trong trống trơn, không có lấy một chữ.

Chợt có kim quang lóe lên khiến hắn hơi giật mình, vừa định thần lại nhìn đã thấy kim quang ấy xuất phát từ thi thể của Lý Phú Sinh.

Nó hóa thành một vệt sáng bay vào trong quyển trục.

Ngay lập tức, trên mặt giấy liền nổi lên tranh vẽ diện mạo của Lý Phú Sinh, sinh động như thật. Hình vẽ chỉ chiếm một phần góc trái của mặt giấy, những chỗ trống còn lại xuất hiện chi chít chữ.

Lý Phú Sinh, nguyên quán Tiền Châu,…

Bảo Lịch năm thứ mười bảy, mồng năm tháng chạp, giờ Hợi ba khắc tại Tấn Cương Quận, Hình Nam Phủ, huyện… lẻn vào Hứa phủ, giết chết Hứa viên ngoại…

Thuần Minh năm thứ hai,…

Từ xuất thân gốc gác, cho đến tội ác đã phạm đều có mô tả tỉ mỉ, năm nào tháng nào ngày nào giờ nào, ở đâu, làm gì, giết ai, thủ pháp thế nào được liệt kê rõ ràng rành mạch, nhân chứng vật chứng đều có đánh dấu.

Trước mắt Từ Hiền bỗng xẹt qua rất nhiều hình ảnh, tựa như đèn kéo quân. Đó đều là những cảnh tượng Lý Phú Sinh tạo ác nghiệt.

Sau đó hết thảy đều biến mất, chỉ để lại một điểm kim quang trên mặt giấy.

“…”

Tận mắt thấy quá khứ tội lỗi của y, Từ Hiền chợt lặng người một lúc, sau đó cho【Hiệp Đạo Thiên Thư】vô trong tay áo, cất vào không gian trữ vật.

Nhìn thi thể của Lý Phú Sinh, Từ Hiền không có ý định mang đầu hắn đến nha môn lãnh tiền thưởng. Hắn tạm thời cũng không muốn người khác biết mình có võ công.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);

Thế là Từ Hiền lấy một cái lọ khác từ trong ống tay áo ra. Đây cũng là một loại kịch độc, nó gọi【Hóa Thi Phấn – Hiệp】.

Đây là thứ mà hắn nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ tặng mười bức thư họa cho Bảo An Đường.

Từ Hiền dùng móng tay gảy ra một chút bột phấn, sau đó tìm đến miệng vết thương do【Đạn Chỉ Thần Thông】nơi bả vai của Lý Phú Sinh mà rắc vào.

Bột phấn này hết sức thần kỳ, tiếp xúc với da thịt lành lặn thì chẳng chút tổn hại gì, nhưng vừa đụng tới một giọt máu thì máu lập tức hóa thành kịch độc, trong chốc lát một người trưởng thành bằng xương bằng thịt đã hoàn toàn biến mất, đến quần áo cũng không còn.

Chỉ còn lại một bãi nước vàng.

Chờ đến khi phơi khô, nó lại biến trở lại thành bột phấn để tiếp tục sử dụng, có thể nói là lưu độc vô cùng.

“Vi tước gia tam đại thần dược, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Từ Hiền không nhịn được cảm thán thành tiếng, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thứ này, công hiệu vượt quá mong đợi.

Cũng có hậu tố “Hiệp” như【Nhược Linh Tán – Hiệp】nên hắn cũng chỉ có thể dùng nó lên mục tiêu có Ác Khí cao hơn Thiện Khí.

‘Không có mùi hôi, có thể tiếp tục ngủ.’

Trải qua trận chiến đầu tiên, sức lực của hắn đã bị vắt kiệt, chỉ muốn lập tức vùi đầu lên giường chứ chẳng muốn quản trời trăng mây đất gì nữa.

Mấy mảnh cờ vỡ do【Đạn Chỉ Thần Thông】cũng đành để đến ngày mai quét dọn.

Từ Hiền chậm rãi lăn bánh ra gian ngoài để thổi tắt nến, lúc tiến đến gần chỗ bãi nước vàng hắn mới phát hiện một chuyện.

【Hóa Thi Phấn – Hiệp】thế mà không ăn mòn hết thảy mọi thứ trên xác Lý Phú Sinh, có một vật vẫn còn nguyên vẹn.

Đó là một đồng xu màu cổ đồng, do hình dáng nhỏ bé lại có màu sắc gần giống với bãi nước vàng nên ở xa Từ Hiền nhìn không ra. Hắn cúi người xuống nhìn, thấy trên bề mặt đồng xu có khắc hình một thanh cổ kiếm xuyên qua đụn mây.

Trong những cảnh tượng mà【Hiệp Đạo Thiên Thư】cho hắn thấy, Từ Hiền cũng đã gặp qua hình ảnh Lý Phú Sinh tham gia vào một trận chém giết thảm thiết để tranh đoạt đồng xu này.

Công dụng của nó không tầm thường đâu.

Từ Hiền định nhặt lên, nhưng đưa tay được nửa đường liền rụt lại.

‘Vẫn là chờ khô rồi tính sau.’ Hắn cũng không dám chắc sau khi chuyển hóa thành nước vàng thì giới hạn thiện – ác của【Hóa Thi Phấn – Hiệp】có còn không.

Nghĩ đến đây hắn thầm ảo não.

‘Vẫn là quá thiếu kinh nghiệm, đáng lẽ nên soát thi trước rồi mới tiêu hủy.’

Ánh nến không còn, Từ Hiền quay trở lại giường. Y phục trên người đẫm mồ hôi rồi, hắn chỉ có thể thay một bộ mới.

Ngủ ngay là không thể nào, lý trí nói cho Từ Hiền biết rằng hắn nên vận công khôi phục chân khí.

Mặc dù tỉ lệ một tên ác khách nữa xuất hiện là rất nhỏ, nhưng ai nói trước được.

Từ Hiền tĩnh tọa trên giường, hai chân có tật khiến phải phải tựa lưng vào đầu giường. Chân khí trong thể nội lưu hành theo quỹ tích đặc trưng của【Giá Y Thần Công】giúp hắn hồi phục từng chút, từng chút nội lực.

Trăng lại ló dạng, xen qua song cửa mà rọi vào lưng hắn.

Vạn vật đều yên.

~o0o~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN