Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 817
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Thất Giới Truyền Thuyết


Chương 817


– Đáng ghét, mấy người các ngươi cho ta nhớ lại, ta bất diệt, ta muốn thống nhất thất giới, ta muốn các ngươi đau khổ chìm vào địa ngục … không … không thể như thế, vì sao như thế, vì sao vậy? Ta là bất diệt, ta là …

Tiếng rống bất cam tan nát tâm can. Lúc này, theo sự ăn mòn của Cửu U Tinh Diễm, Diêm Vương lệnh đỏ rực biến thành trong suốt, bên trong một tia ánh đỏ lưu động nhanh chóng, đáng tiếc lại từ từ mất đi, cuối cùng tan biến thành mây khói.

Thu công kích lại, Phần Thiên hơi mệt mỏi, khuôn mặt lại ánh lên nét cười, mở lòng nói: Nguồn truyện: Truyện FULL

– Tên ôn dịch này có thể nói là không đơn giản, năm người chúng ta liên thủ mới có thể tiêu diệt hắn, cao thủ như vậy thiên hạ khó thấy.

Tư Đồ Thần Phong cười khổ lên tiếng:

– Đúng là không đơn giản, hôm nay nếu không có huynh ở đây, chúng ta sợ là mệt đến chết cũng không diệt được hắn.

Phần Thiên đỏ mặt, thẹn thùng nói:

– Đây là công lao của mọi người, ta một mình cũng không đối phó nổi hắn.

Ma Phật Huyền Túc không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng nhìn Trần Ngọc Loan, bởi vì Diêm Vương lệnh lúc này đang trong tay nàng.

Chăm chú nhìn Diêm Vương lệnh trong tay, Trần Ngọc Loan phát hiện vật này rất kỳ quái, hiện tại sức mạnh to lớn mà tà ác đã tiêu biến mất, nhưng nó lại còn phát ra một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, điều này khiến Trần Ngọc Loan mơ hồ.

Lắc mình, Trần Ngọc Loan bay về bên cạnh Bách Linh, liếc nhìn vương tọa toàn thân lấp lánh ánh xanh lam, cất tiếng hỏi:

– Bách Linh tỷ, Diêm Vương lệnh xử lý thế nào?

Bách Linh nghĩ qua, đang muốn mở miệng đáp lại, vương tọa trước thân lại lóe lên ánh sáng rực rỡ, khiến mọi người không mở được mắt.

Giây lát, khi ánh sáng đã biến mất, mọi người mới phát hiện vương tọa đó không ngờ đã thu nhỏ thành một cái ghế bằng ngọc tinh xảo to nhỏ khoảng ba thốn, yên lặng giữa không trung trước ngực Bách Linh.

Đưa tay lấy ghế ngọc, Bách Linh nhìn rồi liền cất đi, mỉm cười nói với Trần Ngọc Loan:

– Diêm Vương lệnh muội tạm thời bảo quản cho tốt, vật này không tầm thường, chuyện liên quan đến nó để khi về rồi tỷ sẽ từ từ cho muội biết. Bây giờ mọi chuyện ở đây đều đã xong, giao dịch cũng có thể tính là hoàn tất, hẳn đến lúc đi rồi.

Trần Ngọc Loan theo lời cất đi Diêm Vương lệnh, sau đó quay người nhìn Ma Phật Huyền Túc, cười nhẹ nói:

– Đại sư, hôm nay hợp tác tốt đẹp, hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ không phải giao tranh.

Ma Phật Huyền Túc miễn cưỡng mỉm cười, hơi khổ sở nói:

– Hy vọng vậy, bất quá không gặp lại tốt hơn.

Trần Ngọc Loan hiểu được ý lão, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói một câu cáo từ, liền dẫn Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong theo Bách Linh bỏ đi.

Ma Phật Huyền Túc liếc nhìn bốn người bỏ đi, khuôn mặt gầy gò cơ mặt rung rung mấy lượt, đang muốn đuổi theo nhưng dừng lại, miệng phát ra một tiếng thở dài u oán.

Giao dịch lần này đã kết thúc rồi, bọn Trần Ngọc Loan bốn người có thể nói là thành công mỹ mãn, nhưng đối với Ma Phật Huyền Túc lại là thất bại rất lớn, bởi vì lão không được gì. Vì thế, trước đó lão cũng nghĩ đến việc đoạt lấy Diêm Vương lệnh trong tay Trần Ngọc Loan, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không dám, chỉ có thế bất lực thở dài.

Xoay người, Ma Phật Huyền Túc liếc nhìn chung quanh, nơi đây đã chôn hai cao thủ, có thể nói là nơi không tốt, hay là hãy bỏ đi nhanh chóng.

Nhưng đúng lúc đó, một sự bất an đột nhiên xuất hiện, khi lão còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã phát sinh, một luồng âm thanh liền u oán truyền đến.

– Huyền Túc, ngươi đã quên mất lời thề ngươi đã lập ngày trước.

Nghe thế, Ma Phật Huyền Túc thân thể run lên, đột nhiên quay đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt cổ quái.

Là ai xuất hiện lúc này, ai lại khiến cho Ma Phật kinh hãi? Đây là nơi không tốt, cuối cùng còn phát sinh chuyện gì nữa đây?

************************************************** ****************************

Bầu trời mây âm dày đặc, mặt đất cuồng phong từng cột, sông núi xinh đẹp bao phủ một tầng ảnh âm quái, khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật đã thay đổi rất lớn đối với hoàn cảnh của nhân gian.

Bầu trời đẹp đẽ, tươi vui, gió mây hòa ca trong ánh xuân mơ mộng thường gặp trong dĩ vãng, lúc này đã đi xa mất, cả nhân gian chỉ có gió âm gào thét, khí lạnh ngập tràn, tất cả như minh họa cho hình ảnh suy bại.

Phi Yến lĩnh, trong vùng Trường Bạch, là một ngọn núi không hề hùng vĩ. Nơi đây có một môn phái tu chân rất nhỏ bé, chính là Phi Yến môn. Nói môn phái này rất nhỏ, bởi vì gần như môn phái tu chân này chỉ có được hai sư đồ, cơ hồ đã đến mức diệt vong, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục kiên trì.

Phi Yến môn ở trên đỉnh núi, chỉ một ngôi nhà tranh đơn đơn giản giản, người không biết hẳn cho rằng chỉ là một hộ thợ săn, nhưng thực tế phái này đã truyền từ lâu đời, có gần một ngàn hai trăm năm lịch sử.

Nguồn gốc của Phi Yến môn tuyệt đối không có gì kinh người, trong tu chân giới cũng cơ hồ không có địa vị. Nhưng môn phái này mỗi đời đều đơn truyền, năm trăm năm nay liên tục như thế, điểm này nói ra cũng khác thường, thật ra bọn họ sinh sống vì điều gì?

Trên đỉnh núi, một ngọn cổ tùng vô cùng rậm rạp, bên dưới lúc này đang có hai người nữ đứng, một người mang áo vải, vẻ ngoài nhìn chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, tướng mạo trắng trẻo. Người kia ước chừng mười sáu mười bảy, toàn thân mặc áo xanh, dung mạo xinh đẹp ngây thơ không chút tà ác, toàn thân ngập đầy khí tức thanh xuân.

– Sư phụ, Phi Yến môn chúng ta ở đây đã một ngàn hai trăm năm rồi, thật ra chờ đợi điều gì vậy?

Thiếu nữ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Người nữ trung niên thở dài nhè nhẹ:

– Thanh Tuyết, chúng ta cần chờ một người, một người có thể ứng nghiệm lời thề của người xưa.

Thiếu nữ Thanh Tuyết hiếu kỳ nói:

– Sư phụ, người đó như thế nào, vì sao đã một ngàn hai trăm năm rồi chúng ta còn chưa thấy đến?

Người nữ trung niên nghe thế, ngửng đầu nhìn bầu trời, u oán lên tiếng:

– Đó là một người xuất hiện từ cánh cửa thời không.

Thiếu nữ Thanh Tuyết không hiểu, kinh ngạc nói:

– Cánh cửa thời không? Đó là gì vậy, sao con chưa từng nghe qua?

Người nữ trung niên lắc đầu nói:

– Sư phụ cũng không rõ, chỉ có thể suy đoán đại khái, đó hẳn là một loại kỹ thuật chuyển dời không gian, khi xuất hiện có lẽ sẽ có động tĩnh khá lớn.

Thiếu nữ Thanh Tuyết hơi thất vọng, tự nói:

– Thế cần phải đợi đến lúc nào mới được, nếu mãi vẫn không thấy xuất hiện, chúng ta lại phải đợi mãi sao?

Người nữ trung niên cười khổ nói:

– Đúng thế, nếu vẫn không xuất hiện thì chúng ta vẫn phải đợi, mãi đến …

Một tiếng kêu kỳ dị lúc này vang lên, lập tức át mất những lời tiếp theo của người nữ trung niên, khiến cho hai sư đồ ngửng phắt lên, kinh hồn ngơ ngác nhìn lên không trung.

Trên tầng mây, một luồng chớp điện co rút uốn éo, hệt như một con rồng, bốn phía hội tụ rất nhiều ánh sáng xanh đỏ, hình thành một vầng mây sáng rực rỡ. Vầng mây sáng này hình dáng không chút ổn định, khi thì to lớn khi thì nhỏ lại, nhưng vị trí lại đúng ngay trên không trung của Phi Yến môn.

Nhìn ngắm cảnh tượng kỳ lạ này, hai sư đồ trên mặt đất vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng đây là lần đầu nhìn thấy, thần tình lộ hẳn vẻ hoang mang và ngơ ngác.

Ánh sáng lóe lên mạnh mẽ, vầng mây sáng rẽ ra, một cửa thời không mở ra, bốn phía gió mây rung chuyển, những làn sáng bắn tung tóe, hai bóng người đột nhiên bắn ra xuất hiện giữa không trung. Sau khi hai người đó xuất hiện, cửa thời không tự động đóng lại, sau đó biến mất.

Hai người đó đứng yên giữa không trung, hai sư đồ trên mặt đất thất kinh la lên.

– Sư phụ, thật là thần kỳ, đó có phải là cửa thời không hay không?

– Có khả năng là như vậy, sư phụ cũng không biết nữa, nhưng hai người đó …

Tiếng nói của bọn họ khiến hai người trên không trung chú ý, chỉ thấy hai người đó lóe lên đã tiến đến xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là một nam một nữ.

Hai người đó không hề xa lạ, chính là Lâm Vân Phong của Dịch viên và Hứa Khiết của Phượng Hoàng thư viện. Bọn họ vì sao lại xuất hiện ở đây? Điểm này chính bọn họ cũng không biết nữa, Lâm Vân Phong chỉ thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược trong Âm Dương pháp quyết, ai ngờ cuối cùng lại đến vùng phụ cận của Trường Bạch sơn cách chỗ cũ ngoài hai ngàn dặm.

– Hai vị là ai, vì sao lại xuất hiện từ trong vầng mây thần kỳ đó, thật ra vật khác thường đó có phải là cửa thời không chăng?

Thiếu nữ Thanh Tuyết vô cùng ngây thơ hiếu kỳ hỏi han.

Lâm Vân Phong nhìn hai người, phát hiện bọn họ tu vi bình thường cũng không để ý, điềm nhiên cười nói:

– Ta là môn hạ Dịch viên Lâm Vân Phong, cô ấy là bạn của ta, Hứa Khiết từ Phượng Hoàng thư viện. Còn về chuyện vừa rồi, chúng ta cũng hơi mơ màng, bất quá đó chính là cửa thời không.

Người nữ trung niên nghe thế rùng mình, liền cất tiếng kích động nói:

– Đã một ngàn hai trăm năm rồi, bọn ta cuối cùng đợi được sự xuất hiện của các vị, thật là quá lâu rồi!

Lâm Vân Phong hơi nghi hoặc hỏi lại:

– Lời này của bà có ý gì?

Người phụ nữ vẻ mặt khổ sở, đang chuẩn bị mở miệng đáp lời, thiếu nữ Thanh Tuyết bên cạnh lại cướp lời lên tiếng:

– Ý tứ rất đơn giản, chúng ta đã đợi hai vị một ngàn hai trăm năm rồi.

Lâm Vân Phong thất kinh, liếc Hứa Khiết, thấy nàng cũng đầy nghi hoặc, vội vàng quay đầu hỏi lại:

– Cái gì mà một ngàn hai trăm năm, hai vị đã nhiều tuổi như vậy chăng? Hơn nữa, các vị vì sao chờ đợi bọn ta?

– Không vội nhiều lời.

Người phụ nữ kêu lên một tiếng nhẹ, kéo đồ đệ đến bên mình, giải thích cho Lâm Vân Phong:

– Chuyện này nói ra rất dài dòng, hai vị muốn nghe ta sẽ từ từ nói rõ, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu chuyện gì.

Hứa Khiết cười đáp:

– Không gấp, bà từ từ nói, chúng ta từ từ nghe, sau đó nếu còn chuyện gì cần sẽ hỏi lại.

Thấy Hứa Khiết vẻ mặt hiền hòa, người phụ nữ không khỏi bật cười, nhẹ giọng nói:

– Chuyện này phải nói từ một ngàn hai trăm năm trước, khi đó tổ sư chúng ta là Lăng Vân Phi Yến hãy còn nhỏ tuổi, tướng mạo đẹp như hoa, chính là đối tượng mong ước của vô số kiếm hiệp hào khách. Nhưng tổ sư tầm nhìn cao hơn đỉnh đầu, người tầm thường không lọt vào mắt, vì thế đắc tội với không ít người mong ước, đến mức âm thầm bị người ám toán, rơi vào trong hiểm cảnh.

Lúc đó, khi tổ sư thấy đã phải chịu ô nhục, một vị cao nhân tu đạo đột nhiên xuất hiện, cứu tổ sư và trừng trị ác nhân. Vì thế tổ sư rất cảm kích, muốn báo đáp ân huệ của người đó. Nhưng người đó không đồng ý nhận, cuối cùng tổ sư cứ mãi lằng nhằng, người đó không cách nào đành đề xuất một điều kiện, khiến tổ sư đến nơi đây tĩnh tâm tu luyện, hơn nữa còn giúp người đó chờ đợi một người.

Lúc đó, người này đưa một vật cho tổ sư, hơn nữa còn để lại một lời dự báo, nói nhiều năm sau trên đỉnh Phi Yến sẽ xuất hiện một cửa thời không, trong đó sẽ hiện ra người mà tổ sư cần phải chờ đợi. Lập tức, chúng ta liền giao vật đã được một mực bảo quản đó cho người xuất hiện.

Đồng thời, người đó còn hứa rằng, ngày người chờ đợi xuất hiện, cũng là ngày Phi Yến môn của chúng ta hưng thịnh. Vì thế, chúng ta cứ mãi chờ đợi, ai ngờ chớp mắt đã trôi qua một ngàn hai trăm năm, mãi đến ngày hôm nay, các vị mới xuất hiện trên đỉnh đầu của chúng ta.

Nghe hết những lời thuật lời của bà, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết sơ lược cũng đã hiểu rồi, hai người liền bật cười, đều nghĩ rằng hơi hoang đàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN