Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 853: Đái huyết nhất vẫn (Nụ hôn nhuộm máu)
Nghe vậy, khuôn mặt Trương Ngạo Tuyết trở nên thê thảm, miệng lẩm bẩm những tiếng đau thương, thật lâu mới dần dần bình phục lại. Bỏ qua đau thương, Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
– Tỷ nói đúng, muội chỉ cần sống kiên cường, sống khoái lạc, thế mới không phụ kỳ vọng của những người đó.
Bách Linh mỉm cười nói:
– Nói đúng, cho dù trải qua nhiều ít ma nạn, chúng ta đều phải kiên cường. Được, sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn có những chuyện mới đang chờ đợi chúng ta.
Dứt lời nàng đứng dậy quay về phòng.
Ngày thứ hai, sau khi dùng điểm tâm, Trương Ngạo Tuyết đi đến đại điện, đã thấy mọi người đều ở đó, ngay cả Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong hôm qua còn bị trọng thương cũng đã được nâng cao tinh thần ngồi một bên.
Mỉm cười gật đầu, Trương Ngạo Tuyết đi đến ngồi bên Bách Linh, lại thấy Phần Thiên đang nhìn ngắm mình, trong mắt có chút rực lửa kinh ngạc. Đây là lần đầu hai người gặp mặt, trước đây chưa từng biết nhau, vì thế Trương Ngạo Tuyết cũng đo lường hắn một chút.
Trần Ngọc Loan thấy vậy, cất tiếng giới thiệu hai bên, đợi cả hai chào hỏi rồi mới quay lại chuyện chính sự.
– Hai ngày nay tình thế nhân gian thế nào, có biến hóa to lớn nào không?
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
– Ta vừa mới nhận được một ít tin tức cực kỳ có lợi cho tình hình nhân gian, đang muốn báo cho mọi người biết.
Trần Ngọc Loan nghe vậy vui mừng nhẹ giọng hỏi:
– Phải vậy không? Vậy hãy nói nhanh đi.
Quy Vô đạo trưởng hề hà nói:
– Theo tin tức mới nhất của đệ tử liên minh, Ma Thiên tôn chủ sao khi bị Yêu Hoàng Liệt Thiên đánh bại ở Hoa Sơn, không lâu sau đã gặp Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên, hai bên kịch chiến, Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử bị trọng thương. Trong lúc nguy kịch, cả hai được Bạch Vân Thiên, Dương Thiên và Bắc Phong cứu thoát. Lúc đó, thực lực Ma vực tổn thất nặng nề, gần như chỉ còn Ma Thiên tôn chủ, Ma Ảo tôn chủ và bốn đại Ma thần.
Vì thế, Ma Thiên tôn chủ rất giận dữ, phân cao thủ Ma vực làm hai cánh, chia ra truy theo Bạch Vân Thiên và Dương Thiên. Kết quả Ma Thiên tôn chủ không truy đuổi kịp Bạch Vân Thiên, ngược lại còn gặp Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi, hai bên cật lực chiến đấu, Ma Thiên tôn chủ mất thêm một Ma thần, rồi bị Kiếm Vô Trần dùng Hậu Nghệ thần cung ép bỏ chạy.
Cánh quân còn lại, Ma Ảo tôn chủ mang theo hai ma thần cũng không truy kịp Dương Thiên và Bắc Phong, lại bị rơi vào vòng vây của Yêu vực Tam Nhãn Long Lang. Hai bên cuối cùng lưỡng bại câu thương, nghe nói không biết Ma Ảo tôn chủ tung tích ở đâu, lũ yêu thú của Yêu vực cũng tử thương đến hết.
Vẻ vui mừng xuất hiện trên mặt mọi người, Tư Đồ Thần Phong phấn chấn nói:
– Quá tốt rồi, như thế, Ma vực bây giờ cũng chỉ còn Ma Thiên tôn chủ, Ma Ảo tôn chủ và một Ma thần. Cả nhân gian ngoại trừ Yêu vực còn có thực lực to lớn ra, còn lại đã không còn đáng để lo ngại.
Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:
– Đừng quá mừng sớm, Vực chi tam giới hẳn là thực lực đã yếu đi, nhưng sự xuất hiện của Địa Âm, Thiên Sát, Vu thần càng uy hiếp hơn đối với nhân gian.
– Được, trước hết khoan thảo luận những chuyện đó, đợi Quy Vô đạo trưởng nói hết đã thảo luận cũng không muộn.
Bách Linh lên tiếng ngưng lại lời hai người, tập trung chú ý của mọi người lên Quy Vô đạo trưởng.
Thấy mọi người quay lại nhìn, Quy Vô đạo trưởng tiếp tục nói:
– Ngoại trừ những chuyện này, trưa ngày hôm qua Thiên Sát đột nhiên xuất hiện ở Hoa Sơn, lập tức tiêu diệt hết dây mơ rễ má thế lực của Yêu vực. Như vậy Yêu vực liền còn lại chỉ mấy cao thủ mà thôi.
Vui mừng trở lại, mọi người hưng phấn không ngừng. Trần Ngọc Loan hỏi:
– Còn có gì nữa chăng?
Quy Vô cười đáp:
– Còn nữa, mấy người Đồ Thiên đã thuận lợi tìm được Tà thần Chu Hỷ, hiện tại hẳn đang thi triển uy thế bọn họ ở Quỷ vực. Văn Bất Danh cũng đã hội tụ một số người tu đạo, tuy tu vi không mạnh, nhưng thực lực toàn thể cũng không yếu, đối phó với đám yêu ma quỷ quái hoàn toàn không thành vấn đề.
Hài lòng gật đầu, Trần Ngọc Loan cười nói:
– Như vậy rất tốt, thế lực nhân gian hiện tại đã bắt đầu tập trung, mục tiêu của chúng ta cũng đã dần dần rõ ràng, còn lại một số người không dễ đối phó được.
Phần Thiên nghe vậy nhắc nhở:
– Ngoại trừ Vực chi tam giới, mấy người Kiếm Vô Trần cũng không nên sơ lược bỏ qua. Trước mắt, Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Vu Thần tạm thời còn không nên chọc vào, chỉ còn lại Ma Vương, Kiếm Vô Trần, cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới cũng cẩn thận đề phòng xâm phạm. Còn về Thiên Ma giáo và Ma Thần tông, chúng cũng cần để ý đến bọn họ, để tránh bọn họ làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng càng khiến nhân gian thêm loạn.
Trần Ngọc Loan ngưng cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Lời của Phần thiếu hiệp có lý, hiện tại tình thế trước mặt bọn ta còn vô cùng nghiêm trọng, cần phải tính toán đối sách thế nào chính là việc chúng ta phải nghiên cứu. Bây giờ, đại khái tình hình như vậy, mọi người có suy nghĩ hay góc nhìn thế nào đều nên nói ra không quản gì hết.
Dứt lời, mọi người trong điện đều tranh luận sôi nổi, bắt đầu tìm kiếm đối sách từ nay về sau.
******************
Quỷ Trúc lâm, một nơi hoàn toàn không nổi danh. Nơi đây cây thúy trúc mọc thành rừng, chiếm cả trăm mẫu, người nào vào trong hệt như ở giữa mê cung, vì thế bá tánh ở vùng lân cận gọi là Quỷ Trúc lâm, không một người nào dám đến gần.
Ở giữa rừng, một nơi âm u có một ao nước to nhỏ khoảng ba trượng, bên cạnh đang có hai người ngồi, đó chính là Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử. Nhìn lên mặt nước, Thái Phượng tiên tử nhẹ giọng thủ thỉ:
– Thiên, chàng có tính toán thế nào chưa?
Âu Dương Vân Thiên hai tay ôm chặt lấy thân hình mềm mại của bà, nhỏ giọng đáp:
– Ta ở đây chờ đợi, chờ đợi muội quay lại.
Thái Phượng tiên tử run lên, ngu ngơ nói:
– Thiên, nếu như muội không quay lại, chàng làm thế nào.
Âu Dương Vân Thiên chầm chậm đáp:
– Cho dù nàng đi đâu, ta đều sẽ bên cạnh bầu bạn với nàng.
Thái Phượng tiên tử nhẹ giọng than:
– Chàng làm vậy thiếp sao có thể bỏ hết được?
Âu Dương Vân Thiên đáp:
– Chính là để nàng không thể bỏ được, như vậy nàng lúc nào cũng nhớ đến có người đang chờ đợi nàng, nhất định nàng cần phải sống cho tốt, nếu không sẽ phụ đi tình yêu của ta.
Quay đầu lại, Thái Phượng tiên tử nhìn ông, trầm ngâm một lúc lâu sau, trong miệng thở dài nhè nhẹ, sau đó cúi đầu cắn lấy đôi môi của ông. Âu Dương Vân Thiên thân thể run lên, cố gắng dùng sức ôm chặt lấy bà, từ từ nhắm mắt lại, kích động đáp trả.
Nụ hôn triền miên thời gian không lâu, khi Thái Phượng tiên tử rời khỏi ông, khóe miệng hai người đầy máu tươi. Thái Phượng tiên tử đứng lên, liếc nhìn ông, sau đó xoay lưng lại Âu Dương Vân Thiên, đứng yên một lúc rồi bay lên biến mất vào tầng mây.
Âu Dương Vân Thiên nhìn lên trời cao, ngón tay vuốt lấy khóe miệng dính máu, vết cắn đó của Thái Phượng tiên tử rất đau, nhưng lại không thể nào quên được. Hay có lẽ đây là nguyên nhân vì sao Thái Phượng tiên tử muốn cắn ông. Bởi vì bà muốn ông vĩnh viễn nhớ, thời điểm này, trong rừng trúc, hai người đã từng cắn môi nhau thâm tình, thân thể cả hai đều đã có chút máu huyết của người kia.
Bên ao, ánh sáng trắng lóe lên, một bóng người xuất hiện. Bạch Vân Thiên nhìn hình bóng cô độc của Âu Dương Vân Thiên, không khỏi lắc đầu than thở:
– Này ngươi, kỳ tài thiên phú lại là anh hùng khí đoản, quả thật đã phụ đi một phen tâm huyết của sư phụ ngươi năm xưa.
Âu Dương Vân Thiên cô độc lên tiếng:
– Như vậy không phải càng tốt hơn sao, ngươi càng có cơ hội triển nở tài hoa.
Bạch Vân Thiên thở mạnh nói:
– Đánh rắm hay lắm, ta một thân một mình làm, có thể so với quá nhiều cao thủ chính đạo không?
Âu Dương Vân Thiên điềm nhiên đáp:
– Ngươi lòng ham muốn quá lớn, cẩn thận kẻo giữ không được.
Bạch Vân Thiên trừng ông, thấy vẻ mặt không chút khác thường, nỗi giận trong lòng cũng trôi đi mất. Vốn đã biết nhau vài trăm năm, lại cùng thuộc về Ma tông lúc bạn lúc thù, với Bạch Vân Thiên, tình trạng của Âu Dương Vân Thiên như vậy khiến hắn thất vọng vô cùng, lại cũng giận dữ rất nhiều.
– Ta giữ không được, nhưng ngươi cũng tốt lành chăng? Thân là Thiên Ma giáo chủ, ngươi chỉ quan tâm đến tư tình nhi nữ, bỏ hết mọi đại sự trong giáo, như thế cũng xưng là giáo chủ chăng? Nguồn truyện: Truyện FULL
Âu Dương Vân Thiên thản nhiên đáp:
– Ta cho dù không đáng xưng danh, không phát dương quang đại được Thiên Ma giáo. Nhưng ít ra ta không để cho Thiên Ma giáo có chút tổn thất nào, đệ tử trong giáo đều không cần cả ngày vì hư danh không ra gì mà đánh đánh giết giết. Điều này đối với ta cũng đã đủ rồi. Còn ngươi, đã nhiều năm trôi qua, Ma Thần tông ngươi lại thế nào, trong lòng ngươi đã tích được nhiều ít lo lắng?
Bạch Vân Thiên né tránh ánh mắt của ông, hừ giọng nói:
– Không có chí lớn, ta khó mà tranh luận với ngươi được. Bây giờ thương thế của ngươi cơ bản đã thuyên giảm, Thái Phượng tiên tử cũng đã đi rồi, ngươi có tính toán gì chăng?
Âu Dương Vân Thiên trầm ngâm không nói, đứng dậy yên lặng giây lát, sau đó vừa đi ra ngoài vừa lên tiếng:
– Lúc này đây ta đang muốn quay lại xử lý những chuyện của Thiên Ma giáo, sắp xếp phân phó mọi chuyện thật tốt rồi sau đó đón lấy định mệnh thuộc về ta.
Nhìn theo bóng ông, Bạch Vân Thiên hỏi:
– Phân phó? Ngươi muốn đem chức Thiên Ma giáo chủ để nhường lại?
Âu Dương Vân Thiên không đáp lời, chỉ điềm nhiên nói:
– Ngươi cũng đi thôi, né qua được hạo kiếp này ngươi còn có cơ hội tranh hơn thua với Chánh đạo.
Nói rồi thân hình lắc lên liền biến mất vào vùng sâu thẳm của rừng trúc.
Bạch Vân Thiên lặng đi một lúc, sau đó cất tiếng mắng:
– Một tên cao ngạo, ta cứu ngươi rồi ngay cả một tiếng cám ơn chưa nói đã đi rồi, đúng là đáng ghét.
Dứt lời bóng hình lóe lên liền đi mất về phương nào không biết.
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc cách vài ngàn dặm, Dương Thiên và Bắc Phong cũng đang nói chuyện.
– Làm thế nào đối phó với Ma Vương cho tốt đây?
Bắc Phong cười ha hả nói:
– Còn tốt, một hai lần đều không có vấn đề.
Dương Thiên trừng hắn, bất mãn lên tiếng:
– Cả ngày hôm nay lại suy tưởng tìm người so cao thấp, lần đấu lực trước thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng ngươi, từ nay về sau tốt nhất là thu mình lại một chút.
Bắc Phong nhượng bộ nói:
– Được rồi, được rồi, ngươi đã nói vài lần rồi, không nói thêm chuyện đó nữa. Bây giờ cũng đã chia tay Bạch Vân Thiên, chúng ta đi đâu đây?
Dương Thiên trầm ngâm đáp:
– Hiện tại nhân gian hỗn loạn vô cùng, để né tránh Địa Âm và Thiên Sát, chúng ta hẳn phải tìm một nơi địa linh nhân kiệt, để ứng phó với tình thế tương lai.
Bắc Phong suy nghĩ một lúc, mở miệng nói:
– Loại địa phương như vậy trước mắt đã rất ít, duy nhất biết được chỉ có một, đó là Trừ Ma liên minh, lẽ nào ngươi tính đến nơi đó?
Dương Thiên gật đầu nói:
– Đúng thế, ta quả thật có tính toán này, nhưng trước mắt chưa biết tung tích Lục Vân, chỉ cần có hắn ở đó thì càng tốt rồi.
Bắc Phong cười nói:
– Điều này không thành vấn đề, Lục Vân và Trừ Ma liên minh đó có quan hệ mật thiết, chúng ta hãy đến đó chờ trước. Hơn nữa ta đến nơi đó, bọn họ đều biết ta, nhất định sẽ hoan nghênh.
Dương Thiên thấy hắn nói như vậy, cũng không do dự nữa, lên tiếng tán đồng:
– Thế cũng tốt, chúng ta xuất phát theo hướng này, trên đường để ý một lượt tình huống nhân gian, đi thôi.
Tung mình đứng lên, hai người bay lên vùn vụt biến mất vào giữa biển mây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!