Tứ sư huynh, tam sư huynh lại chạy mất rồi! - Chương 16: Nhất thoáng kinh hồng, mỹ nhân như họa:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Tứ sư huynh, tam sư huynh lại chạy mất rồi!


Chương 16: Nhất thoáng kinh hồng, mỹ nhân như họa:


Quân Dạ Vu sau khi chỉnh chu các thứ cẩn thận liền chậm chạp đi tới tỉ võ đài. Vừa bước ra khỏi tĩnh thất, hắn đã nhìn thấy Khưu Tâm Lan đứng chờ bên ngoài. Nàng hôm nay vận một bộ lục y trang nhã khoác thêm ngoại bào đồng màu có phong huy của Thiên Kiếm Phong, ba ngàn sợi tóc vấn lên gọn gàng, cố định lại bởi ngọc trâm tinh mỹ, khiến người nhìn có cảm giác thư thái, khó lòng rời mắt.
Thấy Quân Dạ Vu ra. Khưu Tâm Lan nhanh chóng bước tới, sóng vai đi bên cạnh hắn, nét mặt có chút hưng phấn. “Quân sư huynh, lát nữa lên sàn đấu phải đập cho cái tên kia một trận nhá! Ta cũng không thích y chút nào cả. Tên Trì Lâm đó không bắt nạt ngoại môn đệ tử, thì cũng là trêu ghẹo các sư muội, ức hiếp người tu vi thấp”. Giọng điệu Khưu Tâm Lan phẫn nộ, đáy mắt là sự bài xích cùng chán ghét. Nàng đã từng bị tên Trì Lâm đó trêu ghẹo qua, đương nhiên rất ghét tên này. Hôm nay có trận tỉ bõ giữa thần tượng và kẻ nàng ghét, nàng hi vọng tên Trì Lâm đó sẽ bị đánh tơi bời!
“A! Đi mau đi mau! Trễ giờ mất rồi!!”
Quân Dạ Vu thở dài để Khưu Tâm Lan kéo đến tỉ võ đài, trong lòng âm thầm suy xét.
Đại sư huynh nói, người Trì gia âm hiểm xảo trá, giỏi nhất là dùng bí thuật tính kế đối thủ. Hắn đang suy nghĩ, làm thế nào để kết thúc trận đấu nhanh nhất mà không phải mất mạng.
Tỉ võ đài, bàn luận bất kể sinh tử. Xem ra tên đó rất tự tin rằng hắn ta có thể dễ dàng hạ gục Quân Dạ Vu.

Xung quanh tỉ võ đài lúc này đã chật ních người. Đã qua thời gian hạn định là 1 khắc, vẫn chưa thấy Quân Dạ Vu xuất hiện khiến ai cũng không khỏi suy đoán rằng hắn trốn tránh, không dám tới thi đấu hay không.
“Ha…tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một con rùa rụt cổ!” Trì Lâm đứng trên võ đài đắc ý cười lớn. Hắn nhìn tất cả mọi người bên dưới bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng, kiêu ngạo vô cùng.
Dạ Lam Mặc Vũ chống cằm ngồi trên ghế giám khảo, ánh mắt lạnh đi nhìn Trì Lâm. Dám nói tam nhi là rùa rụt cổ? Không thấy còn vị phong chủ là hắn đang ngồi đây sao? Muốn chết!?
Uy áp của cường giả Hóa Thần hướng Trì Lâm đánh tới khiến hắn phải quỳ xuống. Dạ Lam Mặc Vũ rất biết cách áp chế, cho nên chỉ khiến Trì Lâm phải quỳ xuống chứ không trực tiếp đả thương.
“Cẩu ở đâu mà sủa nhiều như vậy? Làm bản phong chủ không kìm được mà muốn giết chết nó” Thanh âm ôn hòa cất lên, nhưng lại khiến Trì Lâm sợ hãi, tâm run rẩy không thôi. Hắn quên mất là còn Dạ Lam Mặc Vũ ở đây..chết tiệt!
“Phong chủ bớt giận” Cố Ngạn nhẹ nhàng nói, rót ra một chén trà Long Tỉnh đưa cho hắn, lại nhìn sang Trì Lâm đang chật vật đứng lên kia, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Khưu Tâm Lan lôi kéo Quân Dạ Vu đến tỉ võ đài. Nhìn đoàn người đông nườm nượp vây xung quanh, khóe môi nàng không khỏi co rút kịch liệt. Cmn, cả phái kéo nhau đến đây xem à!?
“Xin lỗi, có thể…”
“Không cần chen qua”
Chưa để Khưu Tâm Lan kịp nói hết câu, Quân Dạ Vu điểm mũi chân, nhẹ nhàng phi thân lên võ đài. Thiếu niên một thân bạch y thêu tường vân tinh xảo khoác ngoại bào huyền sắc thêu bạch hạc có phong huy của Bách Dược Phong, ô phát vấn cao cố định lại bằng ngọc quan bằng bạc. Tai trái đeo khuyên bằng phỉ thúy thủy chủng quý giá phản chiếu dưới ánh sáng khiến người ta có ảo giác có những dòng thủy lưu đang di chuyển bên trong vậy. Tiên tư ngọc sắc, bạch bích vô hạ. Tà áo theo gió tung bay, tựa trích tiên hạ phàm, tuấn dật không nhiễm khói lửa hồng trần.
Tất cả đều tròn mắt nhìn bóng dáng vừa xuất hiện đó, trong lòng ai lúc này cũng nghĩ đến một câu:
Nhất thoáng kinh hồng, mỹ nhân như họa.
Quân Dạ Vu đứng trên đài, tay nắm quyền hướng Trì Lâm hữu lễ mười phần chào hỏi. Diện vô biểu tình nhẹ nhàng cất ngôn:” Đã đến trễ rồi. Chúng ta bắt đầu tỉ thí đi?”
Trì Lâm nghiến răng, ánh mắt chán ghét phẫn hận nhìn Quân Dạ Vu. Kẻ này vừa xuất hiện, hào quang của hắn liền bị đoạt mất. Hắn ta (TL) nhất định phải loại bỏ hẳn (QDV), nếu không hắn không phải họ Trì nữa! Nếu Quân Dạ Vu chết, thì vị trí tam đệ tử Bách Dược Phong sẽ là của hắn rồi.
Càng nghĩ, ánh mắt của Trì Lâm nhìn Quân Dạ Vu càng cay độc điên cuồng hơn. Quân Dạ Vu a Quân Dạ Vu, có trách, thì chỉ trách người ngươi phải đối đầu là Trì Lâm ta mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN