Nghiêm Túc Hồ Nháo - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Nghiêm Túc Hồ Nháo


Chương 47


Hai mươi lăm phút sau, Tô Dĩnh ra khỏi nhà vệ sinh.

Chu Phàm đã thức, kéo rèm cửa ra, chuẩn bị dọn dẹp. Trịnh Nhiễm cũng vừa mới bước vào cửa, mũi chị vì lạnh mà đỏ bừng lên, trên khăn quàng cổ còn đọng lại những tinh thể nước nhỏ. Trường học của Trịnh Nhiễm đang trong kỳ nghỉ đông, gần như mỗi ngày chị đều đến studio để làm báo cáo.

Hai người nói chuyện với Tô Dĩnh nhưng cô lại không có phản ứng gì.

Trịnh Nhiễm cởi áo khoác và treo nó lên một cái móc áo, ngồi xuống nói: “Ngày hôm qua sau khi nói chuyện xong tôi bị mất ngủ, cảm thấy việc may váy cưới Trung Quốc này rất khả thi. Tôi đã tìm đến một số trang web liên quan, có một số nhãn hiệu làm ăn rất tốt.”

Tô Dĩnh không trả lời, cô chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Trịnh Nhiễm: “Nói chuyện với cô đó.”

“… Hôm qua tôi cũng ngủ không ngon.”

“Vậy nên cô có ý tưởng gì không?”

Tô Dĩnh đột nhiên hỏi: “Kỳ kinh nguyệt tháng trước của tôi là ngày mấy?”

“…” Trịnh Nhiễm có hơi đần ra: “Làm sao tôi biết được.”

Tô Dĩnh cắn môi dưới, nhét chìa khóa và điện thoại di động vào túi xách: “Hôm nay có hẹn một dì đến đo kích cỡ, nhớ giúp tôi tiếp đón. Tôi có việc phải ra ngoài, đi trước.”

Cả hai vẫn còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh như chớp ra khỏi cửa.

Tô Dĩnh định ra phía sau lấy xe, đi được nửa đường thì lại quyết định bắt taxi đến bệnh viện.

Xếp hàng đăng ký, rút máu xét nghiệm.

Một giờ sau khi lấy tờ xét nghiệm, Tô Dĩnh đưa nó cho bác sĩ xem qua, sau khi ra ngoài thì liền ngồi xuống ghế trước cửa ra vào, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô có một chút không thể tin được. Tính toán cẩn thận thời gian, có lẽ đã có từ cái đêm tuyết đầu mùa đó, lần thứ hai thì hứng lên làm, hai người cũng không có biện pháp phòng ngừa. Mọi chuyện đều diễn ra hết sức tự nhiên, Tô Dĩnh không nghĩ là tỷ lệ dính bầu sẽ cao đến vậy.

Miên man suy nghĩ, nhất thời nghĩ mà sợ mấy ngày qua họ hoàn toàn không biết tiết chế.

Tô Dĩnh lau mồ hôi trên tay, nhìn xuống dữ liệu của tờ xét nghiệm, bác sĩ yêu cầu cô ngày mai lại đến lấy máu, đề nghị cô thư giãn và nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.

Tô Dĩnh nghĩ về công việc của mình, cảm thấy sự nghiệp của cô luôn gặp phải rất nhiều khó khăn, luôn có vô số trở ngại và khó khăn xuất hiện ở phía trước. Tối qua cô và Trịnh Nhiễm vừa mới lên kế hoạch thay đổi studio xong, hiện tại xem ra khó mà thực hiện được.

Tô Dĩnh thở dài, trong lòng chán nản và thất vọng.

Môi trường xung quanh rất ồn ào, khắp nơi đều là tiếng gọi tên điện tử và tiếng khóc của trẻ con.

Cô gấp tờ giấy vào túi áo khoác, ngồi đó một lúc, suy nghĩ trong đầu bắt đầu loạn xạ, vô thức tưởng tượng ra không biết phản ứng của Quách Úy sẽ như thế nào khi biết đến tin này, và khi nào thì cô nên nói với anh mới thực sự thích hợp.

Tô Dĩnh không khỏi nhìn vào bụng dưới bằng phẳng của mình, một lần nữa chạm vào nó, dần dần cảm nhận được một cảm giác rất tuyệt vời. Cô không khỏi mỉm cười, tất cả những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng cuối cùng cũng biến thành một loại cảm xúc. Đây là đứa con của cô và Quách Úy. Từ bỏ một số thứ thì có sao đâu chứ?!”

Tô Dĩnh ra khỏi bệnh viện, cô không đến studio mà bắt taxi đi thẳng về nhà.

Niệm Niệm và Thần Thần đang trong kỳ nghỉ mùa đông, gần như muốn làm loạn cả căn nhà. Chị Đặng rất đau đầu, có uy hiếp và đe dọa cũng đều không ăn thua gì, không còn cách nào khác ngoài việc chạy theo phía sau hai đứa dọn dẹp. Thấy Tô Dĩnh bước vào cửa, hai tên nhóc này mới thu liễm lại, chạy ùa lại phía cô.

Tô Dĩnh sợ hãi, vội vàng nghiêng người né tránh: “Đừng đến đây, đừng đến đây, ngã bây giờ!”

Thần Thần không nói nên lời: “Bọn con vẫn còn ở rất xa dì.”

Tô Dĩnh không khỏi xoa mũi cười cười.

Cô ngồi xuống ghế sofa, hai đứa nhỏ theo sau hỏi cô tại sao không đi làm, có phải chuẩn bị đưa chúng ra ngoài chơi hay không.

Tô Dĩnh nhìn bộ dáng của hai tên nhóc nghịch ngợm này, nghĩ trong bụng nếu thêm một thằng nhóc con nữa thì quả thật quá đau đầu.

Niệm Niệm dựa vào tay vịn ghế sofa, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang cười gì vậy?”

“Mẹ có cười à?”

Cả hai đều gật đầu.

Tô Dĩnh thong thả gấp chiếc khăn quàng cổ, suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: “Hỏi các con một vấn đề… Các con có phiền không nếu trong nhà có thêm một thành viên mới?”

Niệm Niệm khó hiểu hỏi: “Ai ạ?”

Tô Dĩnh cắn môi: “Em trai hoặc là em gái.”

Hai đứa nhìn nhau không nói gì.

Tô Dĩnh đột nhiên nhận ra rằng vấn đề này có hơi đột ngột, cũng không biết liệu bọn trẻ có mâu thuẫn với nó hay không. Cô nhẹ nhàng nói: “Nghiêm túc như vậy làm gì, chỉ nói chuyện chơi thôi.”

Niệm Niệm nghịch ngón tay một lúc, lại ngẩng đầu lên nói: “Con muốn một em gái có đôi mắt to và cái miệng nhỏ. Vương Hiểu Dương trong lớp con có một em gái, mẹ cậu ấy luôn dẫn theo đến đón cậu ấy tan học, chạy như một con vịt con, rất dễ thương.”

Thần Thần ở bên cạnh lại lắc đầu: “Đáng yêu thì có ích lợi gì? Lúc nào cũng theo đuôi rất phiền, em trai rất tốt, em trai có thể giúp chúng ta chạy việc, mua đồ ăn vặt.”

Niệm Niệm nói: “Em gái im lặng và nghe lời.”

“Ngoài mặt thì nghe lời, có chuyện gì thì nhất định sẽ là người đầu tiên tố cáo.”

Niệm Niệm nói: “Đến lúc đó chỉ cần dỗ dành một chút, em gái sẽ ở bên phe chúng ta.”

“Lãng phí thời gian.” Thần Thần nói: “Đến lúc khóc lên rồi thì rất đau đầu, có dỗ dành cũng vô ích.”

“Tại sao lại làm em ấy khóc?”

Câu hỏi này lại khiến Thần Thần bối rối. Thằng bé suy nghĩ rất lâu, vẻ mặt chán ghét: “Dù sao đi nữa, con gái rất phiền phức.”

Còn chưa rõ đầu đuôi thế nào, hai đứa đã cãi nhau trước.

Tô Dĩnh ngồi trên ghế sofa cười nghiêng ngả chảy cả nước mắt, cô kéo chúng lại hôn mạnh vào má từng đứa một.

Vào buổi tối, trên đường về nhà, Quách Úy nhận được một cuộc gọi từ Dương Thần. Ngày mai khai trương nhà hàng, cô ấy hỏi anh có thể đến hay không.

Quách Úy đã trả lời lại rằng anh có việc bận và lịch sự từ chối.

Anh cúp máy, gọi ngay cho thư ký, dặn cô ấy đặt hai giỏ hoa và gửi chúng cho Dương Thần.

Về đến nhà, mùi thơm của thức ăn bay vào mũi.

Trong phòng khách đang bật TV. Hai đứa nhỏ đang ngồi trên sàn ở trước bàn, vừa xem phim hoạt hình vừa thảo luận. Anh cởi nút áo vest, đẩy cửa bếp ra, thấy Tô Dĩnh ở nhà thì rất kinh ngạc.

“Không đến studio? Hay về sớm?”

Tô Dĩnh cởi tạp dề, đến gần ôm anh: “Không đi.”

“Có chuyện gì vậy?” Anh vừa nới lỏng cà vạt vừa nhìn cô.

“Không có gì.”

Anh bị cô ôm chặt, không thể di chuyển.

Quách Úy đi về phía phòng ngủ, Tô Dĩnh cũng ôm chặt eo anh, nở nụ cười đi theo những bước chân của anh.

Quay trở lại phòng ngủ, Quách Úy lấy điều khiển từ xa bật đèn trần, anh hơi xoay người ra sau quan sát biểu cảm của cô: “Có gì vui à, sao cười ngọt vậy?”

“Trước giờ luôn ngọt mà.”

Mặc mày Quách Úy giãn ra, anh ném chiếc áo vest lên đuôi ghế, cúi đầu xuống, bất ngờ hôn lên môi cô: “Nếm thử.”

“… Nếm được gì rồi? Có ngọt hay không?” Tô Dĩnh giữ mặt anh lại, đuổi theo thực hiện một nụ hôn sâu.

Miệng Quách Úy bị cô chiếm giữ, anh khẽ hừ một tiếng, ngước mắt lên nhìn ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Anh bị cô quấn lấy không thoát ra được, đành phải ôm eo cô bước về phía trước vài bước, để cô dựa lưng vào tường, họ vẫn luôn duy trì nụ hôn, bất giác cong môi mỉm cười.

Không lâu sau đó, Quách Úy buông cô ra, từ từ thở dốc.

“Nhận được một đơn đặt hàng lớn?”

Khoảng cách vẫn còn rất gần, anh thấp giọng hỏi.

Tô Dĩnh lắc đầu. Sau vài giây do dự, lời nói đến bên miệng đột nhiên không muốn nói nữa.

Cô đẩy Quách Úy ra, nhìn anh đầy ngưỡng mộ, vỗ vào lồng ngực anh hai cái… Cô không hề thành thật, lợi dụng anh một cách trắng trợn. Sau khi đã cảm thấy thỏa mãn, đột nhiên cảm khái một câu: “Cơ thể đúng là tốt thật.”

Quách Úy: “…”

Không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, Quách Úy búng lên trán cô một cái: “Lau nước bọt.”

Tô Dĩnh khịt mũi: “Không hề có nhé.”

“Anh không phải là người mà em có thể muốn có là được.”

Tô Dĩnh cười lớn: “Vậy làm thế nào thì em mới có thể có được anh?”

“Tự mình nghĩ cách đi.”

“Anh dạy em đi.”

“Để buổi tối dạy.” Anh đặt tay lên vai cô: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”

Quách Úy không phải là người đầu tiên biết tin tức về việc mang thai của Tô Dĩnh. Thay vào đó, chính Trịnh Nhiễm và Chu Phàm mới là người chia sẻ niềm vui này với cô trước. Chuyện này vốn cũng phải nên giải thích với họ.

Cả ba hẹn nhau ra ngoài ăn trưa, họ đến một nhà hàng gần studio, lúc chờ đồ ăn mang ra, Tô Dĩnh thông báo: “Tôi đang mang thai.”

Hai người ngồi ở đối diện đang uống trà, họ có cùng một biểu cảm, mở to mắt ra nhìn Tô Dĩnh.

“Là sự thật.” Tô Dĩnh nói.

Chu Phàm rất bất ngờ: “Wow! Chuyện khi nào vậy!?”

“Chị mới phát hiện ra ngày hôm qua.”

“Anh rể biết chưa?”

Tô Dĩnh lắc đầu: “Chị vốn định nói, nhưng lại cảm thấy như vậy quá thiếu sót, không đủ trịnh trọng. Chị đang lên kế hoạch tìm một ngày đặc biệt để làm anh ấy ngạc nhiên.”

Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, trên khuôn mặt của Chu Phàm tràn đầy biểu cảm ngưỡng mộ: “Hai người thật lãng mạn!”

“Quá phiền phức.” Từ trước đến nay Trịnh Nhiễm luôn là người khó gần, đối với trẻ con chị cũng không có cảm giác gì nhiều, rất bình tĩnh: “Nhưng hai người đã kết hôn lâu rồi, cũng nên có một đứa con.”

Tô Dĩnh chột dạ, cầm cái ly trong tay, không dám hé răng.

Trong lúc đó, người phục vụ bước vào dọn đồ ăn lên, bốn món ăn và một món canh, tất cả đều tương đối thanh đạm.

Lúc này cuối cùng thì Trịnh Nhiễm cũng đã phản ứng lại, chị ngước nhìn Tô Dĩnh: “Có phải không làm váy cưới Trung Quốc nữa?”

“Sao có thể không làm, nhưng… thôi để sau này rồi tính tiếp vậy.” Cô lập tức đỗ thừa: “Tôi cũng không muốn có con sớm như vậy, nhưng tuổi của Quách Úy càng ngày càng lớn, anh ấy sợ sau này sẽ không sinh được.”

“Cô nói lại lần nữa, tôi ghi âm lại gửi cho cậu ấy nghe.” Trịnh Nhiễm hiểu Tô Dĩnh, nhưng vừa mới bắt đầu kỳ vọng lại trở thành thất vọng, khoảng cách tâm lý quá lớn, chị cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

Tô Dĩnh tha thiết nói: “Tôi vốn nghĩ sẽ đợi nửa năm hoặc một năm mới có con. Khoảng thời gian này cũng đủ để làm cho studio phát triển.” Cô khảy cơm trong chén, không hề có tâm trạng ăn uống gì, dứt khoát buông đũa xuống: “Hai người cũng biết rõ tình hình hiện tại của studio rồi đó, vẫn có thể làm tiếp, nhưng nếu muốn kiếm được nhiều tiền thì cần phải có sự thay đổi. Sắp tới chỉ sợ là không thể thực hiện được… Nếu hai người không muốn lãng phí thời gian với tôi, muốn rời đi hoặc giải tán tôi cũng sẽ đồng ý.”

Cô nói xong một hơi dài, hai người kia lại không nói một lời.

Sau một lúc, Chu Phàm hỏi một câu: “Ý chị là đang khen ngợi khả năng của anh rể sao?”

“…” Tô Dĩnh thực sự muốn lấy chiếc đũa gõ cô ấy.

Trịnh Nhiễm phì cười xoa đầu cô ấy: “Người lớn nói chuyện con nít đừng xen vào, lo ăn cơm đi.”

Chu Phàm: “Ồ.”

Trịnh Nhiễm hỏi cô: “Cô sẽ thực sự đồng ý sao?”

Tô Dĩnh cắn răng gật đầu, xong lại lắc đầu như trống bỏi.

“Quá dối trá.” Trịnh Nhiễm gắp vài cọng rau, liếc nhìn cô: “Cô cứ lo mà sinh con đi. Studio còn có tôi và Chu Phàm.”

Sau khi nói xong, chị nhìn sang dò hỏi Chu Phàm bằng mắt. Chu Phàm nói: “Trừ khi hai người đuổi em đi.”

Tô Dĩnh thực sự muốn khóc, cô đặc biệt may mắn khi có được hai người bạn như họ.

Cuối cùng thì sau này không còn phải lo lắng gì nữa, công việc cũng đã bàn giao xong, Tô Dĩnh chuẩn bị an tâm dưỡng thai. Lần này so với lần mang thai Niệm Niệm cũng không khác biệt gì mấy, tình trạng thể chất của cô rất tốt, về cơ bản không hề có phản ứng khó chịu gì.

Thời gian ở nhà của cô nhiều hơn. Thỉnh thoảng studio bận rộn, Chu Phàm sẽ mang đến một số công việc để cô làm.

Buổi tối cô luôn ngóng trông Quách Úy về nhà, muốn ăn đồ ngọt, lúc nào cũng trông mong anh sẽ mang về thứ gì đó ngon.

Quách Úy là người khôn khéo, anh đã nhìn ra một số manh mối, hỏi cô hai lần, Tô Dĩnh nói qua loa ứng phó cho qua, anh cũng không ép buộc nữa.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Quách Úy lật người lại hôn cô.

Tô Dĩnh chịu đựng một vài lần. Khi anh muốn làm hành động tiếp theo, Tô Dĩnh lập tức ngăn tay anh lại.

Xung quanh đột nhiên im lặng một cách bất ngờ, Quách Úy khó hiểu, không nói nên lời.

Đây đã là lần thứ ba cô từ chối anh.

Tô Dĩnh cắn môi, cô không thể thấy biểu cảm của anh trong bóng tối, nhưng cô có thể đoán được đôi mắt kia đang nhìn cô chầm chầm.

Cô nhỏ giọng nói: “Em đến kỳ kinh nguyệt.”

Sau một lúc lâu, anh cử động: “À.”

Chỉ một âm tiết đơn, Tô Dĩnh nghe ra được sự mất mát.

Cô không đành lòng, gần như muốn nói thẳng ra, nhưng cuối cùng lại mím chặt miệng lại, nhanh chóng vùi vào lòng anh.

Bên ngoài lại có tuyết rơi, cả thế giới dường như đều trở nên im lặng.

Tô Dĩnh nói: “Thời gian nhanh quá, còn nửa tháng nữa là Tết Nguyên Đán rồi”

Quách Úy hôn lên đỉnh đầu cô: “Ừm.”

Cô ngẩng mặt lên: “Anh có mong ước gì cho năm mới không?”

Anh chậm rãi hỏi: “Về mặc vật chất hay tinh thần?”

“Cả hai.”

“Về mặt vật chất thì không cần, còn về mặt tinh thần thì không cần anh phải nói gì thêm em cũng hiểu mà.”

Khóe môi của Tô Dĩnh cong sắp chạm đến mang tai, nhưng cô đã nhanh chóng bình thường trở lại, nghiêm túc nói: “Vậy đến lúc đó anh đừng quên cầu nguyện nhé, nói không chừng còn có thể đạt được nó ngay lập tức.”

Quách Úy không nói gì, nhưng anh lại nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của cô.

Tô Dĩnh giật mình như một phản xạ có điều kiện: “Đừng sờ, không có đâu.”

Cô là người không biết nói dối, Quách Úy chưa nói gì, cô đã có xu hướng không đánh mà khai.

Im lặng một lúc, Quách Úy chồm qua người cô bật đèn ngủ lên, cả người chồm ở phía trên, lặng lẽ nhìn cô, môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt thậm chí còn trở nên vô cảm.

Ánh sáng phía trên đầu mờ ảo và mềm mại, nhưng ánh mắt của anh lại có hơi sắc bén.

Tô Dĩnh hốt hoảng, bực mình nói: “Nhìn cái gì.”

Cô xoay người lại tắt đèn.

Quách Úy lại nằm xuống, kết hợp với biểu hiện của cô trong mấy ngày qua và cuộc dò hỏi vừa rồi, anh không thể không đưa ra suy đoán. Một khi ý tưởng tuyệt vời này được hình thành, một cảm xúc không thể tả nổi bắt đầu dâng lên trong tâm trí anh.

Quách Úy không hỏi nữa, chỉ siết người lại càng chặt hơn.

Tô Dĩnh ngoan ngoãn nằm im.

Vốn cho rằng anh đang dần đi vào giấc ngủ. Ai ngờ lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe phát ra từ bóng tối: “Còn em, em muốn quà năm mới gì?”

Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc: “… Em cũng không biết.”

“Suy nghĩ đi.”

Tô Dĩnh hỏi: “Cái gì cũng được sao?”

Một lúc sau, giọng anh trầm xuống: “Không được.”

Mấy ngày tiếp theo đều an ổn trôi qua.

Một hôm tan làm về nhà, Quách Úy vừa vào tiểu khu thì nhìn thấy chị Đặng đang ôm đồ giặc ủi trở về. Thấy chị mang theo nhiều đồ bất tiện, anh trực tiếp gọi chị lại cùng nhau về nhà.

Từ hầm để xe đi thang máy trực tiếp lên nhà.

Chị Đặng mỉm cười nói: “Tôi quên chúc mừng hai người. Có vẻ như gia đình sẽ có thêm thành viên mới.”

Cơ thể Quách Úy đột nhiên khựng lại. Sau vài giây, anh quay đầu lại nhìn chị, ánh mắt dò hỏi.

Chị Đặng lấy ra một mảnh giấy gấp.

“Nhân viên giặt ủi lấy nó ra từ túi áo của Tiểu Dĩnh. Nhìn này, đây không phải là có thai sao?”

Trái tim Quách Úy đột nhiên thắt lại, nửa giây sao anh mới cầm lấy tờ giấy kia, nhìn vào, nhưng lại không thể hiểu các thuật ngữ kỹ thuật ghi trên đó.

Chị Đặng giải thích với anh: “Đây là tờ thử hcg… so sánh bằng số, đây… đây là số tuần mang thai…”

Quách Úy lắng nghe, một lúc lâu sau chỉ mỉm cười, bề ngoài có vẻ bình tĩnh như mọi ngày.

Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra.

“Nhờ chị một việc.” Quách Úy gấp tờ giấy làm đôi, chỉ vào quần áo trên tay chị: “Cái này?”

Chị Đặng ngơ ngác gật đầu.

Anh đặt tờ giấy đã gấp lại vào túi áo khoác: “Trở về đừng nói gì cả, cứ xem như chúng ta không biết gì.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN