Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No


Chương 23


Sửa lỗi: chương 8 (đã sửa) mình có ghi Lâm Mật là Bí thư Thành ủy, thực ra chỉ là Trợ lý của Bí thư, lúc ấy đang để cách để tìm xem chức danh “trợ lý” hay “thư ký” cao hơn mà quên tìm mất tiêu, có bạn inb thắc mắc mới nhận ra, siêu siêu xin lỗi mọi người. Tiện thì đợt này mình không đọc được thông báo mới trên wattpad, nó chỉ hiện số thông báo mới xong ấn vào thì không thấy gì á, nên nếu có gì thắc mắc gấp các cô cứ inb trực tiếp mình nha.

_________________

Thời gian đến ngày cử hành hôn lễ có thể đếm được trên một bàn tay, Vân Tử Túc một mực ở nhà trọ đợi Hàn Dịch, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy hắn trở về.

Đối thoại giữa hai người chỉ được tiến hành qua điện thoại hoặc trên mạng internet. Mấy ngày nay hình như Hàn Dịch bộn bề nhiều việc, ngoài chuẩn bị hôn lễ, còn có việc làm ăn. Hắn nói dạo này phải làm thêm giờ, ít bữa lại phải đi công tác một lần, cho nên vẫn chưa có thời gian trở về.

Vân Tử Túc cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ thêm một hồi thì cũng tương đối hợp lý, thành thử ra không để ý nhiều. Nếu như cậu dở chứng dán mắt lâu hơn vào phim truyền hình giải trí lúc tám giờ, kiểu như đóa hoa nhỏ kiều diễm của ông xã bá đạo dạt dào cẩu huyết gì gì đấy, thì có khi cậu lại phát hiện ra đôi điều kỳ quặc trong lời Hàn Dịch nói, chỉ có điều thời gian rảnh hàng ngày của Vân Tử Túc đều được lôi đi tu luyện, vậy nên cậu cũng không nhận ra những lời này có vẻ giông giống “mười tám dấu hiệu chứng minh đức ông chồng lạc lối”.

Dẫu sao cũng là con em nhà giàu, bận rộn là lẽ thường tình. Vân Tử Túc nghĩ vậy xong, bèn tiếp tục đi lo chuyện của mình.

Những ngày này, Vân Tử Túc cũng không trở về biệt thự nhà họ Vân, kỳ quái nhất là, người họ Vân cũng không hề quấy rầy đến cậu, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.

Vân Tử Túc vui vẻ nhàn nhã, dùng phần lớn thời gian bên trong Vô Tự Ấn. Tu luyện thể chất thuần linh đã bước vào giai đoạn then chốt, tâm khẩu là vị trí căn cơ của tu sĩ, cũng là bộ phận có tiến trình tu bổ phức tạp nhất. Vân Tử Túc ở Tu linh giới vẫn chưa thể tu luyện thành công thể chất thuần linh, ở Phàm tục giới linh khí thưa thớt, cậu càng cần trăm lần cẩn thận.

Vân Tử Túc không thể ở lại nơi này vĩnh viễn, tông môn còn đang chờ cậu, sư phụ cũng đang chờ cậu, bất kể tiêu tốn bao lâu, cậu cũng phải tìm được cách thức trở về Tu linh giới. Tình huống hiện tại còn chưa rõ ràng, con đường phía trước lại càng thêm mù mịt hơi sương, tu thành thể chất thuần linh là chuyện duy nhất Vân Tử Túc có thể làm, cũng là chuyện nhất định phải làm trước mắt, chỉ có như vậy, cậu mới có thể tăng thêm một chút tỷ lệ trở về.

Cho nên trong khoảng thời gian này, phạm vi hoạt động của Vân Tử Túc cơ bản chỉ giới hạn bên trong phòng ăn và phòng ngủ. Nếu không phải hay có người gọi cậu ra ngoài đo y phục, kiểm duyệt chương trình hôn lễ, Vân Tử Túc nhìn thế nào cũng không giống người chuẩn bị thành hôn.

Mấy ngày tiếp theo, Hàn Dịch vẫn một mực không trở về. Thẳng đến ngày hôn lễ, rốt cuộc Vân Tử Túc mới gặp được hắn.

Bởi đây là lễ kết hôn giữa hai người đàn ông, hơn nữa bố mẹ Vân Tử Túc đã qua đời, cậu lại không có anh chị em ruột thịt gì cả. Vậy nên nhà họ Hàn cũng không làm các loại nghi thức rước dâu. Chuyện này chỉ có thể khiến nhà họ Vân mất mặt, lời ong tiếng ve của người ngoài nếu có cũng chẳng quậy bên tai nhà họ Hàn. Mà nhà họ Hàn cũng không thèm để ý mấy điều tiếng ấy, Vân Tử Túc càng không rảnh bận tâm. Mục tiêu duy nhất của cậu chính là kết hôn xong động phòng, ôm ly kem lên giường.

Cùng ngày diễn ra hôn lễ, sáng sớm có người đặc biệt tới trang điểm cho Vân Tử Túc. Sửa soạn xong xuôi cũng đã gần giữa trưa, đã đến lúc lên đường. Dựa theo tập tục thành hôn tại Lâm thành, Hàn Dịch cũng không đến đón người, người lái xe hoa dẫn đoàn xe đến rước Vân Tử Túc là cậu em trai lớn nhất của Hàn Dịch, Hàn Dĩ Long.

Thời điểm Vân Tử Túc lên xe mới phát hiện ra Hà An Khải cũng đang ở trên xe. Quãng đường không dài, chẳng bao lâu đã đến nơi. Vân Tử Túc đối thoại đơn giản dăm ba câu với Hà An Khải, còn đối với Hàn Dĩ Long chưa từng gặp mặt thì chỉ kịp cất lời chào.

Khác với lễ đính hôn được tổ chức ở khách sạn, hôn lễ được cử hành trong trang viên của chính nhà họ Hàn, quy mô cũng càng thêm long trọng. Xe cộ rẽ vào trang viên nườm nượp không dứt, sau khi đoàn xe cuồn cuộn xuôi dòng ngừng hẳn, cửa xe hoa bị kéo mở, nhưng người bên ngoài lại không để cậu bước xuống.

Tân nhân trước khi vào cửa, chân không được chạm đất— đây là tập tục Vân Tử Túc được thông báo từ trước, theo kế hoạch ban đầu, hẳn sẽ có người tới cõng cậu qua.

Ngoài cửa xe hò reo ầm ĩ, cực kỳ náo nhiệt. Vân Tử Túc vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Hàn Dịch đang bị vây quanh bởi đám người.

Vừa nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của người đàn ông, Vân Tử Túc đã yên lặng nhíu mày.

Không ổn.

Giống như Vân Tử Túc, Hàn Dịch cũng đã sửa soạn từ rất sớm. Mặc dù trang điểm cho đàn ông con trai nhanh gọn hơn rất nhiều, hai người còn đều là loại hình dung mạo vượt trội, trang điểm lên chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng chỉnh trang cơ bản vẫn không thể thiếu được. Song hiện giờ, sắc mặt Hàn Dịch vô cùng tái nhợt, ngay cả trang điểm tỉ mỉ cũng không thể che giấu đi khuôn mặt cắt không còn một giọt máu của hắn.

Ngoại trừ vấn đề này, khôi linh toàn thân Hàn Dịch cũng cuồn cuộn sóng ngầm, chấn động kinh khủng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hơi thở của hắn vốn dĩ đã âm u rét lạnh, nay lại càng thêm nghiêm trọng vạn phần. Nếu bây giờ không phải ban ngày, nếu những người bên cạnh không vừa nhiều vừa loạn, chỉ sợ rằng khác thường trên người hắn sẽ lập tức bị phát giác.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hàn Dịch lại biến thành như vậy? Vắng mặt nhiều ngày cũng là vì điều này sao?

Đủ mọi nghi vấn cuộn trào trong trí não Vân Tử Túc, cậu không có thời gian nghĩ ngợi thêm, Hàn Dịch đã bước tới trước mặt.

Hàn Dịch không mở miệng, hắn trực tiếp xoay lưng lại, khom gối hạ người.

Ý muốn Vân Tử Túc nằm lên.

Nhưng xét trạng thái hiện giờ của Hàn Dịch, Vân Tử Túc thật sự lo lắng mình sẽ trực tiếp ép ngã người ta.

Dưới ánh nhìn chăm chăm của mọi người, cuối cùng cậu vẫn đưa tay, ôm lấy cổ Hàn Dịch.

Cùng xuống xe còn có Hà An Khải và những người khác trông nom hai bên trái phải, Vân Tử Túc dè dặt nằm trên lưng Hàn Dịch, cậu chỉ cảm thấy người dưới thân không giống một người còn sống, trái lại càng giống với khối băng hình người.

Phía sau lưng Vân Tử Túc được Hàn Dịch giữ lấy, mặc dù trông không quá ổn, nhưng bước chân của Hàn Dịch vẫn xem như vững vàng. Vân Tử Túc tạm thời thở phào nhẹ nhõm, cậu lặng lẽ vận dụng linh lực, định giúp Hàn Dịch áp chế đôi chỗ khôi linh rối loạn—- đây cũng là nguyên nhân cậu không cự tuyệt được người cõng lấy.

Sau khi thân thể hai người tiếp xúc, Vân Tử Túc còn có thể cảm nhận được khôi linh đang sôi sục. Đại khái là vì cõng cậu có chút mệt, dao động trên người Hàn Dịch càng thêm mãnh liệt. Vân Tử Túc không câu giờ nữa, trực tiếp truyền linh lực của mình qua.

Chỉ có điều cậu chẳng hề ngờ tới, khôi linh không những không bị linh lực kiềm chế, trái lại bởi vì tiếp xúc với linh lực mà càng trở nên điên cuồng.

Biến hóa dữ dội này lập tức ảnh hưởng đến bản thân Hàn Dịch, hắn rên lên một tiếng, thân thể cứng ngắc, đôi chân thậm chí còn khẽ loạng choạng.

Nếu không phải có Hà An Khải bên cạnh âm thầm đỡ hai người một cái, sợ rằng sự kiện ngoài ý muốn này sẽ trực tiếp bị mọi người chú ý.

Vân Tử Túc sợ hết hồn, cậu không dám động bừa nữa, chỉ có thể nằm đàng hoàng trên lưng Hàn Dịch.

Đến khi rốt cuộc tới được cổng lớn, ngay cả Vân Tử Túc cũng không nhịn được thở phào một tiếng, người được cõng như cậu, lại chẳng hề thong thả hơn người cõng một chút nào.

Sao ở Phàm tục giới kết hôn lằng nhằng thế không biết… Vân Tử Túc không kiềm được trợn mắt một phen, chưa kể còn chẳng giống như tưởng tượng.

Chẳng lẽ không phải ăn bữa cơm xong là có thể vào động phòng luôn à? Cậu còn sốt ruột kiểm tra thân thể cho ly kem nữa cơ mà.

Nhưng mặc kệ Vân Tử Túc nóng ruột đến trình độ nào, chương trình vẫn điềm nhiên mà tiếp diễn. Sau khi tân nhân ra sân, không ít tân khách cũng lục tục từ cửa bước vào. Quy mô buổi hôn lễ này hoành tráng hơn lễ đính hôn rất nhiều, người góp mặt cũng đông đúc hơn bữa trước. Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, nào váy áo lụa là, nào trang sức hoa lệ, tiệc rượu linh đình, dạt dào vui vẻ.

Chỉ là cho dù hân hoan đến đâu, nét ảm đạm trên sắc mặt Hàn Dịch cũng không sao giấu được, điều này khiến cho bầu không khí trong toàn bữa tiệc được điểm thêm đôi phần kỳ dị— mọi người che giấu nội tâm hỗn tạp, chúc phúc cho cái vị tân nhân thoạt nhìn sắp gần đất xa trời kia một đêm tân hôn ngập tràn hạnh phúc.

Giữa một đám người chẳng thể nào thiếu đi những lời ngồi lê đôi mách, bằng thính giác siêu nhạy, Vân Tử Túc rốt cuộc vẫn nghe được đôi lời bàn tán xì xào.

Có người nói, Hàn Dịch bạc phước, gánh không được phúc phận này, trước khi kết hôn, hắn mơi xảy ra biến cố, thiếu chút nữa phải vào phòng cấp cứu, tới giờ còn chưa ổn định được, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy.

Khi những người này trò chuyện, còn nhắc đến bệnh tim phổi. Vừa nghe thấy cụm từ này, Vân Tử Túc không tránh khỏi nhíu mày.

Trong khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi, cậu cũng không phát hiện trên người Hàn Dịch có khác thường gì, vì vậy chỉ xem lời đồn là gió thoảng qua tai. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, e rằng tin tức này phải tính là không có lửa làm sao có khói.

Vân Tử Túc suy nghĩ hồi lâu, trước kia lúc luyện tay cậu đã chế ra không ít đan dược cấp thấp hoặc không cấp bậc gì, sau khi pha loãng có thể cho người thường nếm thử. Tu sĩ coi trọng căn cơ tâm khẩu, pháp thuật và đan dược hộ tâm thì cậu cũng sở hữu không ít, hẳn sẽ có chút tác dụng.

Nhiều người nhiều soi mói, cậu định chờ đến đêm nay khi không có người ngoài, lại tâm sự tử tế với Hàn Dịch một chút sau.

Ngoại trừ chuyện thân thể Hàn Dịch, cũng có người bàn luận đến Phí Dương, bọn họ vừa nói, vừa thi thoảng liếc mắt nhìn về phía Vân Tử Túc. Vân Tử Túc có thể nghe được các loại âm thanh, dĩ nhiên cũng có thể hiểu thấu lòng dạ bọn họ.

Bọn họ đang đoán xem, hôm nay Phí Dương có tới hay không.

Tuy nhiên lịch trình của Phí Dương, bản thân Vân Tử Túc cũng không chắc chắn được. Thực tế, đã bốn ngày cậu không thể liên lạc với Phí Dương.

Hành trình của Phí Dương lẽ ra nên kết thúc từ ba ngày trước, thế nhưng bốn ngày trước cậu ta nhắn tin, nói rằng mình mới rời khỏi cao nguyên, điện thoại rơi vỡ, nhắn tin cũng phải dùng di động người khác. Khi ấy Phí Dương chỉ nói sẽ cố gắng trở lại gấp, sau lại không có tin tức gì, cũng không nhắn tin cho Vân Tử Túc.

Thẳng đến khi mở màn hôn lễ ngày hôm nay, Vân Tử Túc vẫn không thấy bóng dáng Phí Dương, phù rể của cậu cũng theo như sắp đặt ban đầu, chỉ có một mình Hà An Khải.

Nhưng trước khi tiệc cưới chính thức bắt đầu, lại có một nhân vật không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Khi người thanh niên lịch sự trẻ đẹp bước tới, không ít người còn chưa nhận ra thân phận của anh ta, chờ đến khi Hàn Phó tự mình ra nghênh đón, người trong toàn hội trường mới đồng loạt khiếp sợ.

Người đến tiệc đính hôn lần trước là cháu bí thư, người lần này dự hôn lễ, lại là công tử nhà bí thư, Phí Trạch.

Mặc dù khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng giống như Phí Dương, Phí Trạch cũng mang dáng vẻ người sống chớ gần. Ngoại trừ Hàn Phó và mấy vị chủ gia đình thương gia giàu có, anh ta cũng không chuyện trò thêm với người khác.

Tuy nhiên khi đối mặt với Vân Tử Túc, thái độ của anh ta cũng rất lễ độ.

Trao lễ vật và chúc phúc xong xuôi, Phí Trạch giải thích ngắn gọn nguyên nhân Phí Dương không thể có mặt. Anh ta nói em trai mình gặp phải sạt lở trên đường trở về, chậm trễ mất mấy ngày, hôm nay không thể tới kịp. Người làm anh như anh ta cũng là chịu sự ủy thác của Phí Dương, nên mới xuất hiện.

Phí Trạch cũng không nán lại lâu, đưa xong lễ vật, anh ta liền rời đi. Mặc dù chỉ có vậy, sự kiện này cũng tạo thành chấn động không nhỏ trong lòng mọi người, ánh mắt nhiều người nhìn về phía Vân Tử Túc có thể nói là y như nhìn thấy kỳ tích—- hai lần liên tiếp đều dẫn tới hai ngôi sao sáng như vậy, lần sau có phải sẽ là đích thân bí thư có mặt hay không?

Kẻ nhìn chằm chằm Vân Tử Túc còn có người nhà họ Vân, so với buổi đính hôn, hôn lễ lần này còn khó nuốt hơn nữa. Trên thực tế, nhà họ Vân đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được nhà họ Hàn coi trọng, bọn họ hiểu rõ sự khác biệt giữa hai nhà và quan hệ thông gia lần này, chỉ cần có lợi ích đến tay là được.

Nhưng bây giờ thứ khiến bọn họ không chịu được không phải là sự lạnh nhạt của nhà họ Hàn, mà là sự bất đồng trong thái độ đối xử dành cho bọn họ và cho Vân Tử Túc—- dựa vào cái gì thùng cơm có thể nhận được vận may này, rồi lại được nhiều người che chở như vậy?

Vân Tử Túc cảm nhận được tình hình xung quanh, nhưng cũng chẳng có lòng dạ đâu để tâm vào. Tâm tư của cậu đều đặt hết trên người Hàn Dịch, tình trạng của hắn thoạt trông rất bất ổn, cũng không nói gì với cậu, dường như chỉ còn đủ sức để tự mình chống chọi.

Sau khi khách khứa đã tề tựu đủ đầy, thời gian vừa điểm, tiệc cưới liền chính thức bắt đầu. Công ty tổ chức sự kiện thông qua tình hình nhà họ Hàn, mà dày công sắp xếp rất nhiều tiết mục đặc sắc, người chủ trì trên sân khấu cũng cố gắng khuấy động bầu không khí, buổi lễ diễn ra cũng vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù nghe thiên hạ đồn thổi, Hàn Dịch và Hàn phu nhân đương nhiệm có chút mâu thuẫn. Nhưng Hàn Phó có tình nghĩa sâu nặng đối với phu nhân quá cố, có ông ta ở đây, đại sự đời người của Hàn Dịch không thể nào bị xem nhẹ, khách khứa tới lui cũng theo đó cổ vũ nhiệt tình.

Nhưng bởi vì tình trạng của Hàn Dịch, bầu không khí tại hiện trường buổi lễ lại có chút gì khó nói. Chưa kể vì nguyên nhân thân thể, ngay cả rượu Hàn Dịch cũng không thể đụng vào. Sau cùng, hắn dùng nước thay rượu gắng gượng chịu đựng đến khi kết thúc toàn bộ buổi lễ, trong quá trình ấy đừng nói là ép rượu, nhìn sắc mặt hắn, khách khứa còn chẳng dám nán lại bên người hắn được mấy hồi.

Hàn Dịch không uống rượu, kế hoạch chuốc say rồi sờ soạng người ta ban đầu của Vân Tử Túc cũng đành lỡ dở.

Tiệc cưới bắt đầu lúc bốn rưỡi, kéo dài thẳng đến tận buổi đêm. Chờ cho mọi hoạt động đều kết thúc gọn ghẽ, không ai dám ồn ào chuyện động phòng, hôn lễ đến đây chính thức kéo rèm.

Trừ một vài vị khách uống say, hoặc là những vị muốn qua lại thêm với nhà họ Hàn được sắp xếp nghỉ ngợi tại phòng cho khách, những vị tân khách khác đều lục tục ra về.

Hai vị tân nhân rốt cuộc mới có được giây phút riêng tư, theo kế hoạch ban đầu, tối nay bọn họ sẽ ở lại trong căn phòng cưới do nhà họ Hàn chuẩn bị, sang ngày mai mới đi qua phòng tân hôn bên Danh Tuyền.

Vân Tử Túc và Hàn Dịch cùng nhau trở về căn phòng đỏ tươi vui mắt, tình trạng của Hàn Dịch vô cùng tệ hại, mặt hắn không còn một giọt máu, dường như đã sức cùng lực kiệt, sau gáy thấm đẫm mồ hôi lạnh. So với lần gần nhất gặp mặt Vân Tử Túc, Hàn Dịch bây giờ chẳng khác nào một bệnh nhân đang bị đe dọa đến tính mạng.

Cứ thế này cũng không phải cách hay, phải mau chóng bảo vệ tim mạch giúp hắn.

Cổ tay lật một cái, đầu ngón tay Vân Tử Túc xuất hiện một viên đan dược xanh nhạt. Cậu đang đi tìm nước cho Hàn Dịch uống đan dược, cửa phòng đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

“Ai thế?”

Người tiến vào là bác sĩ gia đình, Vân Tử Túc nghiêng người cho bọn họ đi vào, nhưng lại âm thầm nhíu mày.

Có người ngoài ở đây, hành động của cậu sẽ bị hạn chế.

Ngoại trừ bác sĩ, theo sau còn có một người khác, người này tới tìm Vân Tử Túc, nói là Hàn Phó cho mời.

Vân Tử Túc quay đầu nhìn Hàn Dịch, người đàn ông đã khép hờ hai mắt, ngật người trên ghế mềm, mặc cho bác sĩ kiểm tra lồng ngực. Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Vân Tử Túc, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt giăng phủ sương mù khiến lòng người bức bối.

“Đi đi,” Hắn nói bằng thanh âm cực thấp, “Chờ em trở về.”

Vân Tử Túc mím môi, xoay người theo người nọ lên tầng. Phòng làm việc của Hàn Phó ở tầng năm, Vân Tử Túc đẩy cửa bước vào, chỉ thấy ông ta còn mặc âu phục ngồi trên chiếc ghế da màu đen, trên mặt đã tháo bỏ nụ cười khi tiếp khách ban ngày.

Màn đêm trĩu nặng, khuôn mặt Hàn Phó bị chiếu ra bóng mờ sâu thẳm, sau khi gỡ đi nghiêm nghị và kiêu ngạo của một thân quyền cao chức trọng, nhìn ông ta chỉ giống một người bố bình thường lo lắng cho con trai.

Thấy Vân Tử Túc bước vào, Hàn Phó mời người ngồi trên chiếc ghế đối diện, ông ta không có tâm tình lễ nghi quá nhiều, nói đơn giản mấy câu xong, liền nói thẳng vào chủ đề chính.

“Cậu bé, hẳn là cháu biết tình trạng của Tiểu Dịch.”

Hàn Phó khoanh hai tay, đặt trước bụng, giọng nói có vẻ trầm khàn.

“Nó có bệnh tim phổi, khoảng thời gian này bệnh tình tái phát, tình trạng hôm nay cũng không tốt. Có điều gì không được chu đáo, bác thay nó xin lỗi cháu trước.”

Vân Tử Túc dĩ nhiên không thể nhận lời áy náy đến từ bậc cha chú thế này, cậu khoát tay một cái, nói thẳng không có vấn đề gì.

Hàn Phó chậm rãi hít một hơi, lại nói: “Tối nay, đại khái là Tiểu Dịch không thể ở bên cháu quá lâu, bác sĩ cần phải theo dõi sát sao tình hình của nó.”

Kế hoạch kiểm tra của Vân Tử Túc rơi vào khoảng không trống rỗng, nhưng về tình về lý, cậu cũng không có cách nào phản bác lời Hàn Phó, chỉ đành nói: “Vâng.”

Có lẽ Hàn Phó nhìn thấu mất mát trong thái độ của Vân Tử Túc, ông ta trầm mặc một hồi, nói: “Sau này các cháu sẽ còn rất nhiều thời gian, không thiếu một buổi tối này.”

Vân Tử Túc không hiểu ý ông ta, chỉ nghĩ sau này cũng có thời gian kiểm tra tình trạng thân thể Hàn Dịch, hôm nay có thể để anh ấy uống đan dược trước đã, bèn gật đầu đồng thuận.

Hàn Phó thấy cậu thẳng thắn như vậy, không khỏi có chút ngại ngùng. Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi, lại thêm đêm xuân hôm nay vốn dĩ cũng là một đêm mang ý nghĩa trọng đại.

Ông ta than thầm một tiếng, nói: “Bác đã nhận lời Phương Phương, sẽ chăm sóc Tiểu Dịch thật tốt. Cháu là bạn đời Tiểu Dịch, nhà họ Hàn tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu. Có nhu cầu gì, cháu có thể đề xuất trực tiếp. Bình thường bác không có nhà, có chuyện gì cháu cứ nói thẳng với quản gia, chú ấy sẽ giúp đỡ cháu.”

Lời này dường như có ý, trực tiếp trao đặc quyền cho Vân Tử Túc. Nghe đến cái tên Phương Phương, Vân Tử Túc mới phản ứng được, tại sao Hàn Phó phải đích thân gặp mình, mà không để Hầu Mục Cần thân là Hàn phu nhân trao đổi những lời vốn coi như việc nhà này.

– —- Phương Phương là tên mẹ đẻ Hàn Dịch.

“Bây giờ cháu có mong muốn gì…”

Hàn Phó còn chưa nói hết lời, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.

Người tới báo tin mặt mày hoảng hốt: “Tiên sinh, không xong rồi, Đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”

Hàn Phó biến sắc, ông ta vội vàng đứng lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Người nọ lắp ba lắp bắp một hồi mà vẫn không tường thuật rõ ràng được, cuối cùng chỉ đành nói một câu: “Ngài, ngài mau đi xuống xem một chút!”

Hàn Phó không chậm trễ nữa, trực tiếp đi về hướng cầu thang. Vân Tử Túc nối gót ông ta cùng đi xuống, nhưng bọn họ cũng không ngờ, sẽ lại thấy một đám người bị đánh ngất nằm la liệt trong hành lang tầng bốn.

Hàn Phó quét mắt nhanh chóng, nhận ra những người này đều là người làm hoặc bảo an trong nhà. Mà người quật ngã bọn họ…

Vân Tử Túc giương mắt nhìn về phía cuối hành lang, một bóng hình nồng đậm thứ hơi thở hung hãn, ánh mắt rét lạnh, mặt không cảm xúc, một quyền vật ngã một gã đàn ông kia, chính là Hàn Dịch mới vừa rồi còn yếu ớt đến độ gần như thoát lực.

Đây là tình huống gì?

Cậu nghe thấy tiếng Hàn Phó trước thân bàng hoàng lẩm bẩm: “Tại sao đột nhiên lại xảy ra sớm hơn…”

Sớm?

Vân Tử Túc còn đang phân tích những lời này, Hàn Phó đã ra lệnh cho người báo tin: “Nhanh! Nhấn chuông gọi người lên, dẫn đại thiếu vào gian phòng phía cuối đi!”

Sau khi gấp gáp nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn Vân Tử Túc, cố gắng dùng giọng điệu điềm tĩnh: “Cậu bé, cháu lên tầng trên tránh chút đã, lát nữa chỗ này có thể sẽ tương đối loạn.”

Vân Tử Túc nhìn khắp bốn phương.

Đã loạn lắm rồi.

Tiếng chuông inh tai réo rắt trong hành lang, Hàn Phó đang thúc giục Vân Tử Túc rời đi, mà trong lúc hai người nói chuyện, Hàn Dịch đã tiêu diệt tất cả những người có ý định ngăn cản hắn.

Ngoại trừ bản thân Hàn Dịch, trong hành lang chỉ còn lại Hàn Phó và Vân Tử Túc vẫn còn đứng vững, hắn từ đằng xa mặt không đổi sắc giương mắt nhìn tới, tầm mắt âm u sắc lạnh khiến lòng người kinh sợ.

Hàn Phó căng thẳng trong lòng.

Có lẽ còn có thể giơ cao đánh khẽ đối với người cùng huyết thống, nhưng trong mắt Hàn Dịch lúc này, Vân Tử Túc mới quen biết không bao lâu lại chính là người xa lạ không hơn không kém!

Hàn Dịch bước hai ba bước vọt đến trước mặt hai người, tốc độ nhanh đến mức gần như quái đản. Đám bảo an được triệu tới đã từ một bên cầu thang khác chạy lại, thế nhưng bọn họ căn bản không kịp chạy đến đầu này hành lang.

Mắt thấy Hàn Dịch sắp đưa tay chộp được Vân Tử Túc còn thừ người đứng đó, tư thế bàn tay trông y như đúc động tác túm cổ vật bay người ban nãy. Hàn Phó thậm chí không có sức lực đưa tay ngăn cản, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảng thốt—–

“Dừng tay!”

_______________

Tác giả có lời:

Vân Tử Túc: QAQ, ly kem thật là dữ, kết hôn rồi không cho tui ăn lại còn đòi đánh tui

Hàn Dịch:… (áy náy đến tịt họng)

Bố Hàn: Cậu bé chạy mau!

Vân Tử Túc: Cũng không sao, dù sao anh ấy cũng không đánh lại cháu 0 0

Bố Hàn:…??

Hàn Phó= Bố Hàn, Hầu Mục Cần= mẹ ghẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN