Ma Tôn Cũng Muốn Biết - Chương 25: Dĩ hạ phạm thượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Ma Tôn Cũng Muốn Biết


Chương 25: Dĩ hạ phạm thượng


Văn Nhân Ách vốn định đợi luyện thành tiên kiếm xong sẽ đi bắt cóc Chung Ly Khiêm luôn, lúc này nhìn thấy sao Tham Lang lấp lánh đến chói mắt trên bầu trời, bỗng nhiên nhớ ra mình còn một cái tông môn nữa, sau Chính Ma đại chiến Huyền Uyên tông cũng tổn thất thảm trọng, rất nhiều cao thủ phải nhập luân hồi, bốn đàn chủ có ba người bị trọng thương, một người chạy đến Thượng Thanh phái làm Tán tiên, Tả hộ pháp và Tôn chủ thì mất tích, râu đuôi đầy đủ dường như còn lại mỗi Hữu hộ pháp.

“Lại nói, cho dù Bản tôn bắt Chung Ly Khiêm cũng cần có một nơi để giam giữ y chứ.” Văn Nhân Ách nói, “Chuyện yêu đương trai gái Hữu hộ pháp chuyên nghiệp hơn chúng ta nhiều, sắp xếp thế nào để Chung Ly Khiêm động lòng với Bách Lí Khinh Miểu cũng giao cho nàng ta đi.”

Sau khi thu phục tiên kiếm, Ân Hàn Giang hiểu rõ mình không thể mãi là con rối hành động theo lời nói của Tôn thượng, mà phải làm trợ lực của Văn Nhân Ách, giúp hắn giải ưu.

Y nỗ lực nghĩ ngợi nói:

“Dã tâm của Hữu hộ pháp không nhỏ, Huyền Uyên tông rắn mất đầu, sợ là sinh sự loạn.”

“Ta thấy thật là nàng đang hô mưa gọi gió đấy.” Văn Nhân Ách nhìn sao Tham Lang nói, “Không sao, còn đâu đó khoảng vài chục năm nữa mới đến lúc Bách Lí Khinh Miểu tương ngộ Chung Ly Khiêm, thời gian của chúng ta còn nhiều phết, quay lại Huyền Uyên tông chỉnh đốn một chút thôi.”

“Vâng.” Ân Hàn Giang đáp.

Trước khi rời đi, Văn Nhân Ách cúi xuống nhìn Vạn Lí Băng Nguyên bị thiên lôi đánh đến chẳng còn bao nhiêu địa hoả, vậy là thêm hơn trăm năm nữa, lớp băng mới sẽ lại che đi địa hoả bên dưới, nơi đây sẽ một lần nữa biến thành Vạn Lí Băng Nguyên. Lần này thiên lôi đánh xuống, xung kích làm tiêu hao không ít sức mạnh của địa hoả, núi đá vỡ thành đất đai, dần dần bao phủ địa hoả đang chìm vào ngủ say.

Dưới sự đan xen của lôi và hoả, trong mảnh đất mới này ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, năng lượng này có thể sinh dưỡng ra những sinh mệnh mới.

Mảnh đất dưới chân đây sớm muộn cũng sẽ chuyển mình thành bình nguyên bao la.

Văn Nhân Ách chỉ nhìn thoáng qua, không để ý nhiều, huyết độn rời đi. Ân Hàn Giang gọi ra Phá Quân kiếm, ngự kiếm đuổi theo Văn Nhân Ách. Văn Nhân Ách vẫn chậm lại chờ Ân Hàn Giang, nhưng lần này tốc độ ngự kiếm của Ân Hàn Giang nhanh hơn so với trước kia rất nhiều, Văn Nhân Ách thấy y có thể bắt kịp mình liền tăng tốc.

Ân Hàn Giang giục Phá Quân kiếm, luôn vững vàng đuổi kịp, bảo trì khoảng cách nửa thân người với Văn Nhân Ách.

Mãi đến khi Văn Nhân Ách tăng tốc gấp hai lần trước kia, tốc độ của Ân Hàn Giang mới bị chậm lại.

Trước đó bọn họ mất nửa ngày mới đến Vạn Lí Băng Nguyên. Bây giờ chỉ cần nửa canh giờ đã quay lại dưới chân núi Huyền Uyên tông. Văn Nhân Ách không đi thẳng đến tổng đàn, mà dừng lại ở phụ cận, vừa lòng nói với Ân Hàn Giang:

“Cuối cùng Ân hộ pháp cũng hiểu thế nào là ngự kiếm mà không phải kiếm ngự người.”

Ngày xưa Ân Hàn Giang phi hành rất chậm, không nói đến cảnh giới của y thấp thì còn bởi Ma kiếm cùng y không có tâm ý tương thông, y phải phân tâm khống chế Xích Minh kiếm, kéo chậm bước chân của Ân Hàn Giang.

“Kiếm tu vốn có sức mạnh cao nhất trong tất cả các dòng tu giả, trước kia Ân hộ pháp có thể lấy yếu thắng mạnh thật ra đều là do Ma kiếm khống chế, không phải sức mạnh thực sự của ngươi, cũng không phải kiếm ý của ngươi. Lần này ngươi đã dung hợp được pháp bảo bản mạng của chính mình, đến lúc đó hãy cho Bản tôn thấy, kiếm tu chân chính rốt cuộc mạnh đến mức nào.”

Văn Nhân Ách nhìn Ân Hàn Giang, ánh mắt cổ vũ.

Ân Hàn Giang lại nhìn chằm chằm cánh tay của Văn Nhân Ách đến nay vẫn chưa mọc ra lại, sắc mặt không tốt lắm.

“Đừng lo lắng.” Văn Nhân Ách che cách tay của mình đi, “Dù sao cũng là cắt xuống từ thần hồn, một chốc một lát không thể hồi phục được như cũ. Thương nhỏ thôi, không ảnh hưởng Bản tôn thu phục Huyền Uyên tông đâu.”

Ân Hàn Giang siết chặt kiếm trong tay, y tuyệt đối sẽ không lãng phí kiếm mà Tôn thượng lấy huyết hồn luyện chế cho mình. Y ôm quyền nói:

“Trận pháp hộ sơn của Huyền Uyên Tông xảy ra thay đổi, khác hẳn trước đó, thuộc hạ mở đường phá trận vì Tôn thượng.”

“Cái đó thì không cần.” Văn Nhân Ách áp xuống chiến ý của Ân Hàn Giang, “Ta lại muốn nhìn một chút thời gian này Hữu hộ pháp đang làm cái gì, nếu chúng ta đánh thẳng vào, nàng là người thức thời như vậy, đương nhiên sẽ lập tức đầu hàng, thế thì không còn gì thú vị rồi.”

Văn Nhân Ách dùng ảo giác giấu đi hai người, dạo một vòng bên ngoài trận pháp, quả nhiên gặp được mấy môn nhân qua lại, đều là những gương mặt mới, không biết từ đâu đưa tới.

Văn Nhân Ách bám vào cơ thể của một trong số đó, theo đội ngũ đi vào, rất nhanh nắm được khẩu quyết ra vào trận pháp mới. Hắn im tiếng rời khỏi thân thể của tên môn nhân kia, quay lại bên cạnh trận pháp hộ sơn, mở ra một lối đi nho nhỏ, dẫn Ân Hàn Giang vào trong.

Huyền Uyên tông không có quy định trong tông môn không được phi hành, đồng môn không thể trộm đánh nhau các thứ, mọi người trong sơn môn có thể tuỳ ý khiêu chiến, ai tay to thì đứng đầu vậy thôi. Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang đi thẳng đến đạo tràng của Thư Diễm Diễm, đạo tràng của nàng trên một ngọn núi có linh khí khá đậm ở tổng đàn, xây như một cung điện hoàng gia ở phàm trần, trong cung toàn là phòng ngủ, suối nước nóng và bãi cỏ, tiện cho Thư Diễm Diễm thích tu luyện lúc nào thì tu luyện.

Nếu Tôn chủ không gọi đến hoặc bận xuống núi tìm những mầm non tốt về làm thuộc hạ, hầu hết thời gian Thư Diễm Diễm đều tu luyện ở đạo tràng, hôm nay người lại không có ở đây, thậm chí cả những thuộc hạ cùng nàng tu luyện cũng không có mấy người lưu lại đạo tràng.

Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang đi vào điện, thấy bên trong có rất nhiều phòng trống, ngay cả giường cũng không còn mấy cái. Hai người nghe thấy tiếng có người đến gần, lập tức ẩn đi, thấy là thuộc hạ mọi ngày Thư Diễm Diễm thích nhất mang theo vài kẻ công lực thấp mặt mũi cũng bình thường phổ thông nói:

“Hai người các ngươi đến Lãm Nguyệt Điện, ba người này đi Trích Tinh Điện, lúc thu vật phẩm vào pháp bảo nhất định phải cẩn thận giường của Hữu hộ pháp, đừng có chạm vào, vạn nhất lúc Hữu hộ pháp tu luyện phát hiện ra thì các ngươi lớn tội.”

Gã ta dặn dò người khác đi dọn dẹp đồ đạc, bản thân lại như đại gia ngồi ở chủ điện, bưng đĩa đựng đầy linh quả ăn uống sung sướng.

Ân Hàn Giang nhìn rõ, Huyền Uyên tông chỉ có một cái cây có thể sinh ra loại quả này, cây kia mọc ở hậu viện của Tôn thượng!

Y vừa định tiến lên thì bị Văn Nhân Ách ngăn lại. Thừa dịp những người khác đi dọn nhà, Văn Nhân Ách hoá thành huyết quang chiếm thân thể của người kia, nói với Ân Hàn Giang:

“Ngươi che giấu dung mạo đi, chúng ta đến thăm Hữu hộ pháp xem thế nào.”

Ân Hàn Giang vốn định dùng pháp thuật thay đổi gương mặt, lại nghĩ đến pháp lực của Thư Diễm Diễm không thấp, nhất định có thể nhìn thấu. Y lo lắng mình làm hỏng kế hoạch của Tôn thượng, liền lấy từ túi trữ vật ra một chiếc mặt nạ quỷ màu đen, đeo lên mặt.

Văn Nhân Ách nhìn thấy chiếc mặt nạ kia, trong lòng đột nhiên căng thẳng, hắn vừa muốn nói gì lại thấy mấy tên thủ hạ quay lại, nói với hắn:

“Hách Liên đại nhân, chúng ta đã thu dọn xong xuôi rồi.”

Văn Nhân Ách đành phải áp nghi vấn xuống nói:

“Đi theo ta.”

Hắn nhìn Ân Hàn Giang đeo mặt nạ quỷ nói:

“Ngươi cũng đi theo.”

Mấy tên thủ hạ nghi hoặc lén nhìn Ân Hàn Giang xuất hiện đột ngột, giọng nói của Văn Nhân Ách thêm vào một chút tức giận:

“Nhìn cái gì mà nhìn, đệ tử mới của hộ pháp không muốn thấy ai, cúi hết đầu xuống!”

Mới đầu những người bị Thư Diễm Diễm đưa lên núi đều hơi không muốn để người ta nhìn thấy mặt mình, mấy tên thủ hạ không dám nghi ngờ, bước nhanh theo “Hách Liên đại nhân”, bay về phía chủ phong nơi Văn Nhân Ách ở.

Vừa đến chính sảnh Huyền Uyên tông liền thấy Thư Diễm Diễm mặc một bộ trang phục màu đỏ diễm lệ, đang nói chuyện với một thuộc hạ khác:

“Đại nhân, bốn đàn chủ đã đưa hết đến chủ phong, nên xử trí thế nào đây ạ?”

Thư Diễm Diễm hơi suy tư, xinh đẹp cười rộ lên:

“Viên đàn chủ sao, quá xấu xí rồi, chẳng hiểu vì sao gã ta lại thích tự nặn cho mình cái bộ dáng béo phì tròn xoe như vậy, ta không thích túi da của gã, trước phong pháp lực, nhốt vào thuỷ lao dưới đất. Miêu đàn chủ thật ra mặt mũi cũng được đấy, nhưng ai biết gã có lưu lại một hai con cổ trùng giữ mạng không, ta không muốn bị cắn một miếng đâu, nhốt cả vào thuỷ lao đi. Còn lại Nguyễn Đàn chủ và Sư đàn chủ tân phong… Đem vào phòng ta đi, ta phải tận hưởng sung sướng một chút.”

“Vâng.” Thuộc hạ gật đầu lĩnh mệnh.

“Ê, từ từ đã!” Thư Diễm Diễm bỗng nhiên gọi gã lại, nâng cằm người nọ, đặt một môi thơm lên mặt của thuộc hạ rất đẹp trai kia, kiều thanh nói:

“Ta quên mất đạo tràng của ta mới dọn đi rồi, ngươi đưa bọn họ đến phòng của Văn Nhân Ách, bản thân cũng ở lại, đợi bổn Hộ pháp… à không, đợi Bản tôn cẩn thận yêu thương các ngươi.”

Nghe thấy nàng thế nhưng muốn dùng phòng của Tôn thượng để làm những chuyện kia, Ân Hàn Giang giận không kìm được, rút trường kiếm chém về phía Thư Diễm Diễm. Áo bào đỏ trên người Thư Diễm Diễm cũng là một tấm pháp khí phòng ngự thượng phẩm, nàng không coi người mặt quỷ này là chuyện gì to tát, còn cho là thuộc hạ của Đàn chủ nào đó, phất tay áo chắn, kinh hoàng thay ống tay áo cộng thêm nửa cánh tay bị kiếm này chặt tươi xuống.

“Ngươi là ai!” Thư Diễm Diễm giận điên người, lòng bàn tay xuất hiện một đoá hoa màu đỏ quyến rũ, bỉ ngạn hoa bay ra. Thuộc hạ kia của nàng vội nhặt đoạn cánh tay rơi trên mặt đất lên, đợi Thư Diễm Diễm đánh nhau xong còn có cánh tay mà nối lại.

“Kiếm ý mạnh thật! Ngươi là người của Thiên Kiếm môn à? Làm thế nào lẻn được vào tổng đàn Huyền Uyên tông ta?”

Thư Diễm Diễm giật mình kêu một tiếng, vận đủ chân nguyên, bỉ ngạn hoa nở đầy trong chính sảnh, trăm ngàn đoá hoa đỏ như máu tạo thành con đường dưới chân Ân Hàn Giang, hoá thành Thập Nhị Thiên Ma quấn quít trước mặt Ân Hàn Giang.

Thập Nhị Thiên Ma giỏi nhất là gợi lên tâm ma của người, phá huỷ đan điền của tu giả, tâm thần chỉ cần hơi lơi lỏng một chút sẽ bị chúng khống chế. Ân Hàn Giang lại coi những Thiên Ma xinh đẹp như rác rưởi, trong mắt y chỉ có Thư Diễm Diễm, chỉ có ý muốn chém người!

Trên thân Phá Quân kiếm có ánh sáng lấp lánh của sao Bắc Đẩu, bóng kiếm màu đen bao trùm cả chính sảnh, Thập Nhị Thiên Ma bị ghim trên tường, cánh hoa bỉ ngạn bị kiếm chém tơi bời, bay loạn trong không trung như một cơn mưa đỏ.

Thư Diễm Diễm thấy đối thủ tâm tính kiên định, không bị Thiên Ma cản trở, lập tức không che giấu thực lực nữa, sau khi nàng hấp thu hết Nguyên Anh của Hạ Văn Triều đã trở thành cao thủ Đại thừa kì cấp 5, linh khí thiên địa tuỳ nàng vận chuyển, hất tay một cái, cánh hoa nát hoá thành lụa đỏ, từng cánh từng cánh phi đến chỗ Ân Hàn Giang, quấn chặt lấy y. Bỉ ngạn hoa là ma hoa, dính lên người sẽ hấp thu chân nguyên của đối phương, Ân Hàn Giang bị cánh hoa dính đầy người, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng bị xói mòn.

Văn Nhân Ách đứng bàng quan thầm than, cho dù Ân Hàn Giang đã tôi luyện ra kiếm ý tự thân, giữa Cảnh Hư kì và Đại thừa kì vẫn là hơn kém nhau một cảnh giới, xem ra hắn phải ra tay thôi…

Khi Văn Nhân Ách đang định trợ giúp, bỗng thấy kiếm ghim Thập Nhị Thiên Ma trên tường đột nhiên rút ra, tạo thành kiếm trận bốn phía quanh Ân Hàn Giang, cùng ngâm nga kêu lên, đài hoa màu đỏ không ngừng chấn động theo tiếng kiếm ngâm, người bị cánh hoa bao vây kia tay không ngừng bấm kiếm quyết, mười hai thanh kiếm phân ra thành vô số tiểu kiếm, dưới kiếm khí, cánh hoa bay tán loạn. Người mặt quỷ nhảy ra từ đám cánh hoa, trường kiếm chỉ thẳng ngực Thư Diễm Diễm.

Thư Diễm Diễm đấu không lại Ân Hàn Giang, tránh không kịp, tuy né được chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị trường kiếm đâm thủng cánh tay trái.

Nàng chịu đựng đau đớn nói với thuộc hạ:

“Đợi gì nữa, bày trận đi.”

Mà trên người tên thuộc hạ họ Hách Liên của nàng bỗng nhiên tràn ra một làn sương máu, ngưng tụ thành một người cụt một tay, người nọ đứng sau người mặt quỷ, thong dong nói với Thư Diễm Diễm:

“Hữu hộ pháp, thời gian này Bản tôn không ở Huyền Uyên tông, hình như ngươi thay quyền Tông chủ hơi vất vả rồi?”

Thấy hắn hiện thân, người mặt quỷ cũng gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh như băng của Ân Hàn Giang.

Thư Diễm Diễm vừa thấy dung mạo của hai người, lập tức quỳ xuống, “rầm” một cái đầu gối chạm đất nói:

“Tôn thượng, cuối cùng người cũng về rồi, tứ đại đàn chủ có ý đồ mưu phản, thuộc hạ vất vả lắm mới chế phục được bọn hắn đó!”

***

Tác giả nói:

Thư Diễm Diễm: Giấc mộng ngắn ngủi của ta, tỉnh luôn rồi.

***

Editor: Cảm ơn các bạn quan tâm nhiều lắm, bình luận mình đều đọc hết và rất vui vẻ. ❤️

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN