Ma Tôn Cũng Muốn Biết
Chương 48: Bỉ ngạn nở hoa
Văn Nhân Ách không phải là người chu toàn như Chung Ly Khiêm, chỉ luận mưu trí, hắn tự biết bản thân chắc chắn không bằng y, thậm chí so ra còn kém xa Thư Diễm Diễm tỉ mỉ thấu triệt.
Nhưng Đế Vương từ cổ chí kim có mấy người khôn khéo tinh vi. Làm Tôn chủ của Huyền Uyên tông, Văn Nhân Ách không cần phải động não vì mọi thứ, hắn chỉ cần đặt người thích hợp ở vị trí thích hợp, thêm vào hai chữ “tín nhiệm” là được rồi.
Khi tất cả những điểm đáng ngờ đều chĩa mũi vào Ân Hàn Giang thì sự việc lại trở nên đơn giản. Văn Nhân Ách chỉ cần tin Ân Hàn Giang sẽ không phản bội mình.
Vì thế Văn Nhân Ách gọi Ân Hàn Giang đến hỏi, để y nhớ lại xem ngoài y ra, còn ai có khả năng biết được hắn có hai quyển sách và ai có thể không để lại dấu vết gì che giấu thân phận của mình ở Huyền Uyên tông.
Việc đầu tiên, Ân Hàn Giang nghĩ ra, trí nhớ của y cực tốt, ngày Tôn thượng lấy được “Ngược luyến phong hoa” chỉ có y ở đó. Nhưng còn một người cứ lặp đi lặp lại hỏi han y “Rốt cuộc là Tôn thượng lấy được bí tịch gì, có cần mở tiệc chúc mừng không”. Những việc liên quan đến Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang sẽ không xem nhẹ bất kì một chi tiết nào, y còn nhớ rõ khi Văn Nhân Ách bế quan đọc sách, Viên đàn chủ đã đi tới đi lui trước cửa gặng hỏi rất nhiều lần.
Mà Viên đàn chủ cũng chỉ đưa ra đề nghị mở tiệc chúc mừng mỗi lúc đó, sau Chính Ma đại chiến Tôn thượng quay lại môn phái, pháp lực tăng cao chẳng thấy Viên đàn chủ muốn mở tiệc chúc mừng, ba mươi năm bế quan rời núi cũng không nghe hắn nhắc tới.
Sau khi Ân Hàn Giang kể lại, Văn Nhân Ách phân tích tính cách của những thuộc hạ Huyền Uyên tông.
Thư hộ pháp tinh.
Cừu hộ pháp thẳng.
Miêu đàn chủ âm.
Nguyễn đàn chủ mãng.
Sư đàn chủ kinh.
Viên đàn chủ hoạt.
Dã tâm không phân biệt trên dưới nhưng sau khi lấy được sách mà có thể ẩn nhẫn ba mươi năm không động thủ đại khái chỉ trong vòng Thư hộ pháp, Miêu đàn chủ, Sư đàn chủ và Viên đàn chủ.
Thư hộ pháp trong sách chết vì bị Sầm Chính Kỳ hãm hại, nàng thế bất lưỡng lập với Hạ Văn Triều. “Diệt thế thần tôn” lựa chọn kí chủ đều là chị em bà con cô bác có quan hệ trên mặt rất tốt với Hạ Văn Triều, do đó Thư Diễm Diễm chắc chắn không thể có được sách.
Nếu Miêu đàn chủ đang giữ sách, hắn nhất định sẽ hoài nghi vì sao vợ cả của nam chính lại là đàn ông, lúc dùng cổ trùng thẩm vấn Tử Linh Các chủ sẽ hỏi ra quyển thứ ba. Nhưng hắn không làm thế, hiềm nghi cũng ít lại.
Còn Sư đàn chủ và Viên đàn chủ, Văn Nhân Ách muốn xác nhận suy đoán của mình, cố ý gửi thư cho Chung Ly Khiêm thỉnh giáo y, người như thế nào mới có thể thay tên đổi họ ẩn nấp trong Huyền Uyên tông mấy trăm năm không bị ai phát hiện.
Chung Ly Khiêm nhận được phù đưa tin cảm thấy có chút cạn lời, tại sao chuyện trong nhà của Huyền Uyên tông lại muốn mời một người ngoài như y phân tích?
Cho dù thế, Chung Ly Khiêm vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh tự hỏi, sau khi liệt kê rất nhiều khả năng đưa đến kết luận – người quản lý danh sách môn nhân có khả năng cao nhất.
Đến đây, Viên đàn chủ trở thành người đáng nghi số một. Đương nhiên Văn Nhân Ách không có chứng cứ, nhưng Huyền Uyên tông làm việc còn cần chứng cứ sao? Hắn muốn giết một thuộc hạ chắc cần lí do?
Nhưng để hoàn mỹ lấy được cuốn sách thứ hai nhân tiện tiêu trừ tai hoạ tiềm ẩn, Văn Nhân Ách vẫn tạm thời nhịn xuống.
Người cầm quyển thứ hai luôn che giấu thân phận của mình đơn giản có hai mục đích, một là muốn Văn Nhân Ách chết; hai là mong đề cao thực lực của mình.
Quyển thứ hai viết về Tiên giới, rất ít nhắc tới những cơ duyên ở Tu chân giới. Căn cứ vào manh mối hiện có, điều duy nhất có thể xác định là hai cái tên Phần Thiên Tiên Tôn và Phần Thiên Cổ. Phần Thiên Cổ là Tiên khí, nếu nó không quan trọng sao có thể trùng tên với Chí Tôn Tiên Giới, ít nhất cũng cần kiêng dè một chút.
Bởi vậy nơi mà Sầm Chính Kỳ khả năng sẽ đến có hai chỗ, một là U Minh Huyết Hải, giúp Hạ Văn Triều giết chết Văn Nhân Ách; hai là thừa dịp mọi người không có nhà, đến cấm địa sau núi lấy Phần Thiên Cổ.
Việc đã đến nước này, Sầm Chính Kỳ có phải là Viên đàn chủ hay không đã không quan trọng nữa, chỉ cần bảo vệ hai vị trí trọng điểm kia nhất định có thể bắt được hắn. Đó là mưu kế của Văn Nhân Ách, hơi thô thiển một chút còn có sơ hở nhưng phương hướng căn bản là chuẩn.
Vừa hay hắn cũng muốn nhân cơ hội này xông vào U Minh Huyết Hải, tách Ân Hàn Giang khả năng cao sẽ đòi theo mình ra, đợi đến sau khi Ân Hàn Giang bảo vệ Phần Thiên Cổ đến tìm hắn, cho dù thành công hay thất bại thì tất thảy đã là trần ai lạc định.
Viên đàn chủ không biết được những phân tích trên, cười ha hả:
“Ân Tông chủ nói gì vậy? Ta đang lo lắng cho an nguy của Tôn chủ, muốn dùng Phần Thiên Cổ giúp đỡ hắn mà! Hơn ba mươi năm trước, không phải Ân Tông chủ cũng dùng Phần Thiên Cổ trợ uy, giúp Tôn chủ đánh thắng 21 cao thủ sao? Thế nào, việc này Ân Tông chủ được làm còn Viên đàn chủ ta không được làm hả?”
Ân Hàn Giang không dao động, mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay Viên đàn chủ nói:
“Bao nhiêu năm rồi hình như chẳng ai biết tên thật của Viên đàn chủ nhỉ.”
Thư Diễm Diễm, Cừu Tùng Tuyết, Nguyễn Nguy Dịch, Sư Tòng Tâm, Miêu Thanh Thu, tên của mọi người Ân Hàn Giang đều từng nhìn thấy trong danh sách, Viên đàn chủ thì sao?
Danh sách của Tu chân giới khác với danh sách bình thường, bản thân danh sách cũng là một pháp bảo, lúc ghi chép tên cần để lại một giọt máu đầu tim, nhờ đó nếu người ấy chết ở bên ngoài hoặc hy sinh do tu luyện gặp tai nạn trên danh sách sẽ biểu hiện ra. Tên họ cũng không phải có thể tuỳ tiện sửa, tên họ do cha mẹ ban tặng, thời cổ còn có thuyết kêu tên gọi hồn, điều này đại biểu giữa tên họ và thần hồn có nhân quả. Tên họ trên pháp bảo mà không trùng khớp với máu đầu tim sẽ bị lộ tẩy.
“Lúc này còn nói mấy chuyện vụn vặt làm gì, chúng ta mau đến U Minh Huyết Hải tìm Tôn thượng thôi?”
Trên gương mặt mập mạp của Viên đàn chủ đầy nôn nóng, trong lòng lại rất bình tĩnh.
Hắn hiểu rằng lúc này hắn đã không thể che giấu được nữa, Ân Hàn Giang nấp ở đây cho thấy Văn Nhân Ách đã nghi ngờ hắn.
Viên đàn chủ có chút không rõ tại sao Văn Nhân Ách lại hoài nghi mình, xét cho cùng việc đoán được trong tay Văn Nhân Ách có một quyển sách lấy Bách Lí Khinh Miểu làm vai chính cũng chỉ là tình cờ.
Năm đó lúc Văn Nhân Ách lấy được một quyển sách rồi bế quan Viên đàn chủ đã hơi thắc mắc. Văn Nhân Ách tu Sát Lộ đạo, mỗi lần đề cao tu vi đều là ở trên chiến trường, bình thường những tâm pháp bí tịch do thuộc hạ dâng lên hắn cũng chỉ liếc nhìn sơ qua, rất ít khi dùng chúng để tu luyện.
Khi ấy hắn chỉ nghĩ Văn Nhân Ách thực sự đã kiếm được Tiên pháp, thử Ân Hàn Giang mấy lần không có kết quả bèn ghi nhớ kĩ, thầm nhủ sau này sẽ tìm cơ hội trộm đọc.
Ai ngờ hơn ba mươi năm trước, khi Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang ra ngoài bắt cóc Chung Ly Khiêm là lúc bỗng nhiên một ngày trên đỉnh đầu Viên đàn chủ rơi xuống một quyển sách, “Diệt thế thần tôn – Quyển II”, dạo đầu tóm tắt viết Văn Nhân Ách bị Hạ Văn Triều giết chết ở U Minh Huyết Hải, Viên đàn chủ đọc được vô cùng thích thú.
Nhưng trang đầu tiên của cuốn sách còn nêu nhiệm vụ là:
“Cốt truyện của quyển thứ nhất xảy ra thay đổi biên bộ lớn, tỷ lệ tử vong của Văn Nhân Ách tụt xuống, Bách Lí Khinh Miểu và Hạ Văn Triều từ từ li tâm. Người có ác ý sâu đậm nhất với Văn Nhân Ách được chọn để nghịch chuyển cốt truyện, giúp Hạ Văn Triều giết chết Văn Nhân Ách, chiếm được ái mộ của Bách Lí Khinh Miểu.”
Sau khi đọc nội dung quyển thứ hai, Viên đàn chủ phát hiện ra tên thật Sầm Chính Kỳ của mình xuất hiện trên sách, còn là đàn em của Hạ Văn Triều, điều đó làm hắn cảm thấy bất mãn. Đến Văn Nhân Ách Viên đàn chủ còn muốn giết chết sao có thể cam tâm tình nguyện làm đàn em của Hạ Văn Triều, hắn quyết định mượn cơ hội khiến Hạ Văn Triều và Văn Nhân Ách lưỡng bại câu thương, cướp luôn cơ duyên Phần Thiên Cổ của Ân Hàn Giang.
Ai ngờ vừa mới có được sách thì Văn Nhân Ách tuyên bố Huyền Uyên tông đóng núi ba mươi năm, sau ba mươi năm khi Viên đàn chủ định động thủ lại nghe tin Tử Linh Các chủ là nam.
Thông qua Tử Linh Các chủ hắn phỏng đoán thời gian quyển thứ ba xuất hiện không khác quyển thứ hai là mấy, như vậy quyển thứ nhất hẳn là đã có mặt đồng thời.
Nhưng như vậy lại không đúng rồi, nhiều năm trước rõ ràng Văn Nhân Ách đã có được một quyển sách và bắt đầu thay đổi thiên mệnh.
Viên đàn chủ tự hỏi mãi phát hiện ra Văn Nhân Ách từ đầu chí cuối căn bản không làm hại Hạ Văn Triều, ngược lại đối xử đặc biệt với Bách Lí Khinh Miểu. Vì thế trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ lớn mật, thật ra trong tay Văn Nhân Ách có hai quyển sách, một quyển khác không phải “Diệt thế thần tôn” mà là sách lấy Bách Lí Khinh Miểu làm vai chính.
Cho dù suy đoán ấy có đúng hay không, để ăn chắc mặc bền, hắn lập tức sửa lại tên thật của mình trên danh sách, sau đó nhắc nhở Huyết Ma đánh ngất Bách Lí Khinh Miểu, tránh cho kế hoạch bị bại lộ.
Hắn kết giao với Huyết Ma trong lúc âm thầm quan sát Hạ Văn Triều, hai người tạm thời đạt thành nhận thức chung, hợp tác ngắn hạn.
Viên đàn chủ không hiểu mình đã tính toán chu toàn như vậy, tại sao Văn Nhân Ách vẫn đoán được?
Đương nhiên lúc này hắn nói những lời làm tâm phòng bị của Ân Hàn Giang giảm xuống không phải mong Ân Hàn Giang tin tưởng rồi tạm buông tha cho mình mà là khiến Ân Hàn Giang cảm thấy bản thân hắn vẫn đang ôm tâm lý may mắn, vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
Nhưng mới nói vài câu, Viên đàn chủ đã biết chuyện này không thực hiện được. Ân Hàn Giang như con rối không có cảm xúc, cho dù hắn nói gì cũng không lay chuyển được, y nhìn chòng chọc Viên đàn chủ không rời, đang tìm sơ hở bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu tấn công.
Viên đàn chủ thở dài nói: “Xem ra Ân Tông chủ không tin ta, ta đây chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi.”
Dứt lời, hắn gọi ra Độc Long Tiên, đây là pháp bảo bản mạng của Viên đàn chủ, bao nhiêu năm qua Huyền Uyên tông chưa có ai từng nhìn thấy.
Với bên ngoài Viên đàn chủ vẫn luôn thể hiện ra tu vi Cảnh hư kì, là người yếu nhất trong hai hộ pháp bốn đàn chủ. Viên đàn chủ thời trẻ khi luyện công bị thương căn cơ, không thể tấn chức Đại thừa kì. Trong truyện, sau khi gặp Hạ Văn Triều, vì trở thành đàn em của nam chính mà được Hạ Văn Triều giúp đỡ tìm cơ duyên, thành công tấn chức.
Hắn tìm được manh mối cơ duyên tấn chức trong quyển thứ hai, suốt ba mươi năm trước đã đào bới ra không biết bao nhiêu cơ duyên, chữa khỏi ám thương và tấn chức Đại thừa kì. Không đủ sức mạnh sao hắn dám xuống tay với Phần Thiên Cổ.
Độc Long Tiên vừa phun ra, khí độc trộn vào linh khí bốn phía, độc dược bình thường không có ảnh hưởng với người Tu chân, nhưng độc của Viên đàn chủ rất lợi hại, bị thấm vào nhiều bao nhiêu hại bấy nhiêu.
Trong khi giao chiến người tu chân tất phải hấp thu linh khí thiên địa, đánh lên sẽ khiến thực lực của Ân Hàn Giang càng ngày càng yếu đi.
Viên đàn chủ sử dụng chiến thuật nhây, hắn không ngừng ném phù chú, linh thạch, pháp bảo phòng ngự dùng một lần ra và bố trí những trận pháp cấp tốc, mục đích là ép Ân Hàn Giang hấp thu linh khí thiên địa, kéo dài chiến cuộc.
Ân Hàn Giang chỉ là Cảnh hư kì, pháp lực vốn không cao bằng Viên đàn chủ, cũng may y là Kiếm tu, xuất chiêu sắc bén, có chiến lực mạnh nhất trong những người cùng cảnh giới. Nhưng y rất sợ gặp phải loại đấu pháp kéo dài thời gian như Viên đàn chủ. Mỗi chiêu của của Kiếm tu đều tiêu hao lượng lớn chân nguyên, sau khi ra chiêu bản năng là hấp thụ linh khí thiên địa. Chiêu số của Ân Hàn Giang vốn đã theo trường phái không muốn sống, cho dù biết trong linh khí có độc cũng không thể không hấp thu.
Sau mười chiêu không bắt được Viên đàn chủ láu cá, lòng y càng thêm nôn nóng, càng nhiều linh khí tràn vào đan điền khiến động tác của y khựng lại.
Cao thủ giao chiến, cho dù chỉ trong chớp mắt cũng là sơ hở. Viên đàn chủ bắt lấy cơ hội này, vung mạnh Độc Long Tiên, chiếc roi tua tủa gai độc quật lên người Ân Hàn Giang. Y không tránh, biết rằng khi công kích người khác Viên đàn chủ tất nhiên cũng không có hơi sức bảo vệ bản thân, Ân Hàn Giang đang chờ thời cơ này.
Cùng lúc bị Độc Long Tiên đánh lên người, Phá Quân kiếm mang theo toàn bộ chân nguyên của Ân Hàn Giang đâm thẳng về phía Viên đàn chủ, một kiếm xé trời, cho dù Tiên nhân mới phi thăng bị trúng cũng sẽ thương nặng.
Nhưng Viên đàn chủ đã tính cả rồi, hắn vỗ vào ngực, một luồng ánh sáng vàng hiện lên, từ hư không xuất hiện một tấm kim giáp kín kẽ ngăn cản kiếm của Ân Hàn Giang.
“Văn Nhân Ách chỉ để lại mỗi mình ngươi, thật sự cho là ngươi có thể đánh thắng ta à?”
Viên đàn chủ âm u cười, thân hình hắn không ngừng biến hoá, lại có thể biến từ ông già mập thành dáng vẻ của một nam tử cao gầy mặt mũi bình thường.
Dung mạo của người tu chân sau Nguyên Anh sẽ không thay đổi, nhưng Ma tu thiếu gì pháp môn súc cốt. Viên đàn chủ đã quen dùng hai gương mặt, một cao gầy một thấp béo, không phải để làm gì đặc biệt, chỉ là phòng ngừa vạn nhất.
Trong quyển hai, Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu phi thăng trước. Sau đó các đàn em của gã cũng lục tục lên Tiên giới, sơ lược kể lại những gì họ đã trải qua ở Tu chân giới cho Hạ Văn Triều. Viên đàn chủ lợi dụng những đoạn kể lại này hớt tay trên hộ giáp Đại La Kim Tiên mà cốt truyện sắp xếp cho vợ cả Tử Linh Các chủ, mặc trên người chặn một kiếm của Ân Hàn Giang.
Chớ nói Ân Hàn Giang chỉ có thực lực Cảnh hư kì, cho dù Đại thừa kì cũng không thể phá được hộ giáp tác giả chuẩn bị cho vợ cả của nam chính.
Viên đàn chủ không định dừng tay, được hộ giáp bảo vệ, một roi lại một roi quất lên người Ân Hàn Giang, ban độc nhập thể, Ân Hàn Giang cảm thấy đan điền lạnh lẽo bao trùm, không điều động nổi dù chỉ một chút chân nguyên.
“Ha ha ha,” Thấy Ân Hàn Giang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, Viên đàn chủ cuối cùng cũng đắc ý cười ầm lên, “Ân Tông chủ, ngươi rất trung thành và tận tâm với Văn Nhân Ách đấy, đáng tiếc ngươi phải đi trước hắn một bước rồi, đợi ta xử lý ngươi xong sẽ đến U Minh Huyết Hải thưởng thức tử trạng của Văn Nhân Ách.”
Trong lúc nói chuyện tay hắn cũng chưa từng ngừng lại, Viên đàn chủ là loại người cẩn thận, đương nhiên không cho Ân Hàn Giang một cơ hội nào để đứng lên. Độc Long Tiên dài gần 30 mét, hắn có thể cách xa Ân Hàn Giang bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.
Phá Quân kiếm rơi trên mặt đất, Ân Hàn Giang đã không thể cách không ngự kiếm.
Sau khi nghe thấy Viên đàn chủ nói Tôn thượng cũng sẽ chết, đột nhiên bất động ngừng giãy giụa.
“Sao, chết rồi à? Định lừa ta hay gì?”
Viên đàn chủ không muốn mắc mưu, hắn chưa rút được thần hồn của Ân Hàn Giang ra thì chưa dừng tay.
Độc Long Tiên dưới sự tác động của Viên đàn chủ biến ảo hình dáng thành một con rắn lao về phía Ân Hàn Giang, đạo hư ảnh này sẽ tươi sống rút thần hồn của Ân Hàn Giang từ cơ thể ra!
Khi nanh rắn chuẩn bị phập vào cổ Ân Hàn Giang thì một tiếng trống cổ xưa từ đâu vọng đến:
“Tùng!”
Độc Long Tiên bị sức mạnh nào đó ngăn cản dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Viên đàn chủ không hiểu sao hoảng hốt, hắn lại vung roi tấn công Ân Hàn Giang, chỉ thấy Phá Quân kiếm vốn lặng lẽ nằm trên mặt đất bỗng đâm thủng Độc Long Tiên. Lúc này Phá Quân kiếm đã thay đổi hình dáng, không còn là trường kiếm quân tử như trước nữa, mà khoác lên mình sự tàn ác của tam lăng thích.
Nay đã không thể gọi là Phá Quân Kiếm, phải gọi là Phá Quân Thích.
“Tùng tùng!” Trống trận đua tiếng, Ân Hàn Giang nằm trên mặt đất không thể cử động lúc lâu chợt đứng dậy. Không biết y đã đeo một chiếc mặt nạ quỷ lên từ bao giờ.
Viên đàn chủ lùi lại mấy bước, dùng chân nguyên thúc giục hộ giáp, điên cuồng triệu hồi Độc Long Tiên, hắn thấy tình thế không ổn, đang chuẩn bị chạy trốn.
Một tu giả Đại thừa kì rất khó chết, đánh không lại quyết tâm co cẳng bỏ chạy cũng có thể thoát được.
“Tùng tùng tùng!”
Âm thanh ngày càng vang, một mặt trống trận khổng lồ từ sơn cốc bay ra, lơ lửng sau lưng Ân Hàn Giang.
Không rõ người dưới mặt nạ quỷ đang có biểu tình gì, lúc này dường như Ân Hàn Giang đã không còn chịu ảnh hưởng của ban độc nữa, y nghiêng mình một cái xuất hiện bên cạnh Phá Quân Thích, một tay cầm Độc Long Tiên giật mạnh, thế mà có thể cướp đi pháp bảo bản mạng của Viên đàn chủ từ ngay trên tay hắn!
Trong đôi mắt dưới mặt nạ quỷ lộ ra ý cười lạnh lùng, tay Ân Hàn Giang vung lên, dùng Độc Long Tiên gõ Phần Thiên Cổ.
“Tùng!”
Đây đâu phải gõ Phần Thiên Cổ, rõ ràng là đang mượn kết nối với pháp bảo bản mạng để thật lực đánh vào nguyên thần của Viên đàn chủ.
Viên đàn chủ thấy tình thế xấu, nhanh chóng quyết định cắt đứt kết nối giữa mình và pháp bảo bản mạng, định chịu trọng thương cũng phải trốn đi.
Đúng lúc hắn ném Độc Long Tiên lại để chạy, trên đường bỗng tràn ra vô số hoa bỉ ngạn.
“Úi giời,” Gương mặt diễm lệ hơn cả hoa thơm cỏ lạ của Thư Diễm Diễm ló ra từ bụi hoa, nàng cười nói, “Làm ta sợ gần chết, còn đang cho rằng Ân tông chủ không bắt được ngươi, suýt nữa thì ta đã phản bội Tôn chủ mất rồi.”
Nàng vẫn luôn ẩn trong tối, đã chuẩn bị tốt Viên đàn chủ thắng thì giúp Viên đàn chủ, Ân Hàn Giang thắng thì giúp Ân Hàn Giang.
“Ngươi là tu giả Đại thừa kì, sức mạnh cao cường, ta làm gì dám tới gần ngươi. Nhưng mà lúc này ngươi mới nhịn đau đoạn tuyệt với pháp bảo bản mạng, đúng thời điểm suy yếu nhất, sao bổn hộ pháp có thể bỏ qua cơ hội này được cơ chứ?”
Sau gương mặt như hoa đào là chiêu thức không chút lưu tình của Thư Diễm Diễm.
Hoa bỉ ngạn cuốn chặt Viên đàn chủ, nhuỵ hút máu, cánh hút công lực, Thư Diễm Diễm đứng giữa muôn hoa, cười cười nhìn Viên đàn chủ giãy giụa điên cuồng, kiều diễm như một đoá hoa ăn thịt người nói:
“May mà Ân Tông chủ thắng đấy, ta mới không cần tự thiệt thòi bản thân.”
Nàng nhìn gương mặt tầm thường hơi xấu của Viên đàn chủ lắc đầu nói:
“Cho dù khuất mình dưới người cũng phải chọn người đẹp một tí nha.”
Theo lời nàng, cơ thể Viên đàn chủ hoàn toàn biến mất, chỉ còn Nguyên thần Đại thừa kì bay ra, muốn giãy giụa lần cuối.
Nhưng không có có hội, một cây thích hung hăng đâm vào nguyên thần của Viên đàn chủ, ba đạo kiếm quang xé toạc nó ra, một tu giả Đại thừa kì cứ như vậy thần hồn câu diệt.
Ân Hàn Giang đeo mặt nạ quỷ nhặt “Diệt thế thần tôn – Quyển II” mà Viên đàn chủ chưa kịp cất đi lên rồi mở ra, vừa đọc đến tóm tắt phần trước…
“Hạ Văn Triều giết Văn Nhân Ách ở U Minh Huyết Hải, cuối cùng cũng báo được thù cho người nhà, cướp về tiểu sư muội Bách Lí Khinh Miểu, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ cùng phi thăng Tiên giới, để lại cho Tu chân giới vô vàn truyền thuyết được người người ca tụng.”
Hai mắt dưới mặt nạ nháy mắt hoá đỏ như máu.
***
Tác giả nói:
Câu hỏi: Tại sao lúc đầu khi Ân Hàn Giang rơi xuống thế yếu bạn không ra tay bỏ đá xuống giếng?
Thư Diễm Diễm: Ta muốn nhìn thêm một lát, nhỡ may vẫn còn hy vọng thì sao? Viên đàn chủ xấu chết đi được, ta sợ sau này có sếp như vậy, bị sự xấu xí của hắn làm cho hoài nghi nhân sinh, tẩu hoả nhập ma. Tuy rằng ta không từ thủ đoạn nhưng sống rất nguyên tắc nhé, ngươi thấy ta từng ngủ với ai xấu bao giờ chưa?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!