Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn
Chương 49: Đích nữ trọng sinh (48)
Edit: Mi An
Beta: LoBe
* * *
May thay Ninh vương phi không phải thuộc dạng ngang ngược mà là thật lòng yêu thương nữ nhi, biết không thoát được cửa hôn sự này, tuy đau lòng nhưng vẫn rành mạch phân minh, trước mặt ngoại nhân thì vô cùng vui vẻ chuẩn bị hôn sự, chưa từng khó xử Dịch Bắc Chiến khiến nữ nhi mình ngột ngạt lấy một lần.
Như Thấm nhoẻn miệng cười, trong mắt ánh lên vẻ hạnh phúc, hiển nhiên vô cùng vui sướng khi được gả cho Dịch Bắc Chiến.
“Có phải ngươi không biết kĩ năng nữ hồng của ta đâu, làm áo lót còn đỡ, giá y phức tạp như vậy, ta chỉ thêu mấy đường cho có thôi, còn lại đều do tú nương làm.”
“Nhìn ngươi kìa, ý cười tràn ra mắt cả rồi.” Dư Duyệt thấy nàng ấy đời này hạnh phúc suôn sẻ như vậy, trong lòng cũng vui lây, kiếp này nàng ấy sẽ không bao giờ bị Bạch Du Nhi ép đến biên thành nữa.
“Có hả?” Như Thấm sờ sờ mặt, “Ai nha, sao ngươi lại đẩy qua ta chứ? Mặc dù lễ kén rể sẽ không được cử hành nhưng Hoàng Quý Phi và cô mẫu Vĩnh Bình nhất định sẽ xem xét hôn sự lại cho ngươi mà, ngươi..”
Dư Duyệt nhét một miếng điểm tâm vào miệng Như Thấm, chặn lại lời lải nhải không ngừng của nàng ấy, Mạc Ly Dạ còn ở đây đấy, một như nàng ấy còn bàn chuyện kén phu quân, thật là!
Như Thấm nhai điểm tâm, khóe mắt quét về phía Mạc Ly Dạ, thấy hắn vẫn khẽ cười uống trà thì hừ hừ trong lòng, cứ giả vờ đi, xem ngươi có vội không!
* * *
“Lục điện hạ.”
Kể từ lần Mạc Ly Dạ có một số việc đến tìm Dư Duyệt, sau này hắn xuất cung đều thích tới gặp nàng, hoặc trò chuyện hoặc chơi cờ. Hai người vốn có hợp tác, vả lại Mạc Ly Dạ vừa có chừng mực lại học rộng tài cao, nói chuyện chơi cờ với hắn lúc nào cũng có thể giúp Dư Duyệt học hỏi không ít. Dư Duyệt biết như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng không để ý gì, hai người chỉ như bạn tốt lâu năm mà thôi.
Bạn tốt?
Như Thấm cười khẩy, có mà trời sập!
Thấy Lục hoàng tử muốn trở về, Như Thấm cũng tìm lý do đi theo để chặn hắn lại, hỏi cho rõ ràng.
“Như Thấm có chuyện gì không?”
Như Thấm thấy nam nhân trước mắt tuy gầy, sắc mặt có chút tái nhợt, dáng người lại thẳng tắp như tùng, khuôn mặt tuấn nhã thanh thoát, khí chất ôn hòa, trong xương cốt toát ra sự uy nghi tôn quý của hoàng gia.
Hoàng cung chính là một trường đấu thú dưới một hình thức khác, vô hại đại diện cho tử vong, yếu đuối đại diện cho bị giẫm đạp, Lục hoàng tử thân thể gầy yếu này, nhìn như là một kẻ vô hình trong hoàng cung nhưng lại có thể sống đến bây giờ, nhắc tới hắn, Hoàng đế sẽ thương tiếc, các hoàng tử khác tuy khinh thường nhưng cũng không tới gây sự gì.
Một người như vậy, vô hại sao?
A, cho dù không biết thật ra chân hắn chẳng sao cả, nàng ấy cũng không ngây thơ cho là vậy!
Như Thấm biết hắn có hợp tác với Dư Duyệt, nhưng nàng ấy lại không đoán được, không nhìn thấu được vị Lục hoàng tử này, song chẳng như vậy cũng chẳng quan trọng lắm, quan trọng bây giờ là..
“Lục điện hạ, chuyện Duyệt nhi đồng ý với huynh nhất định sẽ làm được, huynh không cần ủy khuất dùng chung thân đại sự của mình để trao đổi.” Như Thấm không nói vòng vo.
Mạc Ly Dạ thanh nhã cười một tiếng, tiếng cười như làn gió mát phất qua rừng trúc, ý họa vô hạn, “Sao Như Thấm biết ta ủy khuất?”
Ánh mắt Như Thấm trầm xuống, nàng ấy lạnh lùng nói: “Lục điện hạ, huynh biết rõ hoàng cung là một nơi thế nào, sao phải kéo Duyệt nhi hãm sâu vào trong?”
“Nàng sinh ra đã tôn quý,” Nàng không nên khuất phục dưới bất kì kẻ nào, giọng Mạc Ly Dạ vẫn ôn hòa như cũ, trong đôi mắt phượng chợt ánh lên sự áp bách và ngạo nghễ vô ạn.
Như Thấm không khỏi lùi một bước, tim đập bất ổn, trong nháy mắt vừa rồi, cứ như nàng ấy thấy được vị đế vương ngồi trên ngai vàng Cửu Long, quân lâm thiên hạ. Còn nữa, ý Mạc Ly Dạ là gì? Duyệt nhi sinh ra đã tôn quý? Chỉ có vị trí tôn quý nhất mới xứng đôi với nàng? Như Thấm bình ổn giọng, nặng nề nhìn hắn, “Huynh sẽ không cho Duyệt nhi thứ nàng muốn.”
Vĩnh Bình Trưởng công chúa cả đời theo đuổi một người thật lòng, thà không có còn hơn chọn bừa, mặc dù Dư Duyệt chưa từng biểu hiện ra trong lời nói, nhưng so với Vĩnh Bình Trưởng công chúa, sự kiêu ngạo của nàng chỉ có hơn chứ không kém.
“Sao muội biết bổn cung không cho được?” Mắt phượng của Mạc Ly Dạ không gợn sóng liếc nhìn Như Thấm, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi ngược lại.
“Huynh..” Như Thấm khiếp sợ, hắn có biết hắn đang nói gì không? Một chồng một vợ, không nói là Hoàng đế, ngay cả nhà quyền quý bình thường cũng khó mà làm được! Hắn có biết lời hắn nói khó thực hiện bao nhiêu không? Không thực tế bao nhiêu không?
“Huynh có biết hy vọng để rồi thất vọng sẽ khiến người ta tuyệt vọng thế nào không?” Như Thấm phẫn nộ, nếu Mạc Ly Dạ cho Duyệt Nhi một lời hứa hẹn như vậy, cuối cùng lại không làm được, Duyệt Nhi sẽ tuyệt vọng thế nào đây?
“Ta sẽ không đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào, cũng khinh thường việc hứa hẹn,” Mạc Ly Dạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Như Thấm, mũi chân điểm một cái, biến mất tại chỗ.
Như Thấm kinh ngạc hồi lâu, mãi đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện Mạc Ly Dạ đã rời đi từ lâu, tức giận đến nỗi nhức răng, nhưng nghĩ đến lời hắn nói vừa rồi, Như Thấm hít sâu một hơi, tự giễu cười. Đế vương kiêng kị nhất là tình cảm, những vị trí trong hậu cung ấy không chỉ thuộc về thiếp thất của Hoàng đế, còn là mối ràng buộc trực tiếp đến triều đình, cùng một nhịp thở với tiền triều, sao có thể nói không cần là không cần?
Bao quát hết lịch sử, Hoàng đế có thâm tình đến đâu, không phải vẫn tam cung lục viện sao?
Dư Duyệt và Như Thấm từ nhỏ tình như tỷ muội, sao nàng ấy có thể bằng lòng nhìn Dư Duyệt bị vùi sâu trong cái vũng bùn hậu cung, vĩnh viễn không ngoi lên được?
Nhưng kẻ Mạc Ly Dạ này cho nàng ấy một cảm giác quá khó lường, quá nguy hiểm! Như Thấm thậm chí không biết xuống tay từ đâu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!