Rung Động Lòng Em
Chương 1: Để người ta liếc mắt nhìn qua cũng không thể quên
Editor & Beta-er: Công Tử Như Họa
Dạo gần đây đạo quán Thịnh Lăng không được yên ổn cho lắm, trong không khí lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc súng.
“Tiếp đi!”
“Thôi đừng, em chịu thua được chưa?” Sau một cú kick-back, Cố An Lan bị Thời Thanh Ninh đạp ngã xuống sàn lần thứ tư, cậu ôm vai đứng dậy, khóe mắt nhìn thoáng qua các bạn nhỏ đang ngồi xem xung quanh, cúi đầu nói nhỏ: “Có mấy bạn nhỏ đang nhìn kìa, đừng làm em mất mặt chứ~”
Trong một tuần cậu ở đạo quán, không ngày nào là không bị Thời Thanh Ninh đập lên bờ xuống ruộng, nhưng hôm nay đã là buổi học cuối cùng rồi, ít ra cũng phải để cậu lưu lại ấn tượng tốt với các bạn nhỏ chứ!
Thời Thanh Ninh phủi những hạt bụi không tồn tại trên bộ võ phục màu trắng đen, bày ra tư thế phòng ngự, không bày ra vẻ mặt thừa thãi nào: “Muốn đầu hàng nhưng chị đã đồng ý đâu? Hơn nữa người mất mặt là em, không phải chị.”
Người không học võ sẽ không thể tưởng tượng được, vì sao cánh tay mảnh khảnh của Thời Thanh Ninh lại có thể dễ dàng quật ngã một thiếu niên cao hơn mét tám xuống đất.
“…”
Cố An Lan tỏ vẻ mình sống không còn gì nuối tiếc nữa, ngồi khoanh chân trên mặt thảm, ra điều vò đã mẻ chẳng sợ sứt: “Này Thời Thanh Ninh, chị vừa phải thôi chứ, không phải là em chỉ lừa chị hai lần để chị phải thu xếp mọi thứ sao. Hơn nữa chị cũng không bị thương còn gì? Thằng nhãi đó đâu phải đối thủ của chị đâu nào, coi như là luyện tay chút thôi~Mà nói rồi nhé em chỉ ở đây luyện với chị một tuần thôi, chị đừng hòng lật lọng.”
Nói là luyện cùng, chứ thực ra là làm bao cát chịu đòn, may mà da cậu đủ dày, chịu được!
Gặp phải nguy hiểm thì bỏ chị lại chạy mất dép để chị phải tự đối phó một mình, Cố An Lan tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, nhưng tại cậu sợ mình ở đó sẽ làm chị phân tâm mà.
Đai đen nhị đẳng Taekwondo, chị gái cậu đâu phải là người thường đâu chứ?
Chị ấy chính là người kế nghiệp trong tương lai của đạo quán Thịnh Lăng, chân truyền của ông ngoại mình!
“Em im đi.” Thời Thanh Ninh lườm Cố An Lan với vẻ ghét bỏ, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ rồi quay lại nhẹ nhàng nói với mấy đứa nhóc ngồi phía sau: “Hết giờ giải lao rồi nha~Các em mau về phòng huấn luyện đi nào, thầy Phương đang chờ các em về kiểm tra đó.”
Kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng đã gần kết thúc, thời gian học cũng sắp hết rồi, buổi học cuối cùng hôm nay là để kiểm tra thành quả luyện tập của bọn nhỏ sau kì nghỉ hè.
Các học viên lớp nhi đồng đều là những đứa trẻ khoảng năm đến tám tuổi, ngồi xem anh gì đó bị chị Thanh Ninh quật ngã từ nãy đến giờ, che miệng cười hi hi: “Chị Thanh Ninh quá đỉnh luôn, anh kia ngốc quá đi.”
Cố An Lan bĩu môi, cố vớt vát hình tượng của mình: “Anh trai cố ý nhường chị Thanh Ninh của mấy em đó, nếu không sao chị ấy lại là đối thủ của anh được? Nhanh đi đi, về lớp nào, kẻo chốc nữa thầy Phương giận đó.”
Không thèm để ý đến Cố An Lan đang nói khoác kia, Thời Thanh Ninh thản nhiên bước qua người cậu, dù sao thì nhà bọn họ đều dựa vào thực lực để quyết định quyền lợi.
“Ôi chao, bão táp mưa sa sắp đổ xuống đời mình rồi.” Nhìn bóng lưng đang đi của Thời Thanh Ninh, Cố An Lan lặng lẽ lau hàng nước mắt chảy dài, cậu có phải là đối thủ của bà chị đâu cơ chứ, trước mặt chị ấy chỉ có nước ăn đòn.
Tám giờ tối, sắc trời đã đen kịt, đèn đường đã sáng lên, các tòa nhà trong thành phố được bao phủ bởi những bóng đèn rực rỡ lấp lánh, như thực như ảo.
Thời Thanh Ninh cởi bộ võ phục ra, cất vào tủ rồi đóng lại thì phát hiện trên mặt tủ có dán một tờ giấy nhớ, rầu rĩ vỗ trán: “Thôi rồi, ông già dặn mình sáu giờ thì đến sân bay đón một người, giờ đã muộn hai tiếng rồi..”
Vội vã khóa tủ lại, Thời Thanh Ninh cuống cuồng ngồi xổm xuống buộc dây giày, rồi vừa chạy ra cửa vừa cầm điện thoại gọi cho số điện thoại được ghi trên tờ giấy nhớ.
Đúng lúc này thì có số lạ gọi đến, Thời Thanh Ninh ngắt máy ngay, rồi đối chiếu số điện thoại, xác định mình không gõ nhầm số nào rồi mới nhấn nút gọi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..”
Giọng nữ máy móc vang lên, Thời Thanh Ninh nhíu mày, lại gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn nhận được kết quả tương tự.
“Gì đây chứ? Đừng nói là nhầm số rồi nhé!” Chuyện này cũng không phải mới là lần đầu tiên, Thời Thanh Ninh thở dài, chưa kịp gọi điện cho ông cụ ở nhà thì đã có một người gọi đến!
“Tôi không mua nhà, không làm thẻ, không mua bảo hiểm nhân thọ, đừng.. gọi nữa.” Thời Thanh Ninh coi đối phương là nhân viên tiếp thị nên nói một tràng.
“Tôi muốn tìm ông Thời Minh Hải.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Thời Thanh Ninh khoan cúp máy, nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, lại so với số được ghi trên tờ giấy nhớ, quả nhiên là thế, ông cụ viết sai số thứ hai mất rồi: “Xin hỏi anh chính là cháu ngoại của ông Tần đúng không ạ, khi nãy tôi đang bận việc nên không kịp đến sân bay đón anh, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Đang ở sân bay hay là..”
Ông cụ muốn đến thăm chiến hữu đang nằm viện, sáng nay trước khi ra ngoài đã dặn cô đủ ba lần, đừng có quên đến sân bay để đón người, ai ngờ cô lại bị thằng nhóc Cố An Lan chọc giận, quên luôn chuyện này đi.
“Khi nãy tôi có bắt xe đến đạo quán Thịnh Lăng, nhưng hình như tài xế.. lạc đường.”
Đêm đến hơi lạnh, Thời Thanh Ninh đứng trước cửa đạo quán, bên tai là tiếng nói trong trẻo ôn hòa của người thiếu niên, hơi sửng sốt rồi lập tức nói: “Đạo quán ở bên cạnh tuyến đường sắt số 4 đang thi công, có rất nhiều con đường bị đổi thành đường một chiều nên ai không quen đi thì sẽ phải đi đường vòng. Thôi anh mở loa đi, để tôi chỉ đường cho tài xế.”
“.. Được.”
Trên xe taxi, Phó Ngôn Thần nhấn nút loa, rồi ngả lưng dựa vào ghế, hơi híp mắt lại.
“Bác tài để ý biển hướng dẫn ở ven đường nhé, đến đèn xanh đèn đỏ tiếp theo thì rẽ phải, rồi đi thẳng đến chợ Hòe An, thấy siêu thị thì rẽ vào hẻm bên cạnh đó, đi thêm ba phút nữa là đến đạo quán Thịnh Lăng rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong thùng xe, tài xế thở dài một hơi, nắm chặt tay lái, liên tục đáp lại: “Được, được, tôi biết rồi.”
Đèn giao thông phía trước chuyển đỏ, tài xế chậm rãi nhấn phanh, vừa khéo bên đường có cột đèn đường, ánh sáng vàng vàng chiếu vào bên trong xe, tài xế có thể nhìn rõ được dung mạo của người thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau.
Dưới ánh đèn, chàng thanh niên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, thêm quần jeans xanh, đầu đội mũ trắng đeo tai nghe, có vẻ là đang nghe nhạc.
Ngũ quan của cậu ấy rõ ràng góc cạnh, những cọng tóc lòa xòa che khuất hàng lông mày, dáng ngồi của cậu ấy tạo nên một cảm giác lười biếng, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai một chút nào. Sống mũi cao thẳng, môi dày vừa phải, mắt hơi cụp xuống, đôi mi cong cong, không nhìn rõ vẻ mặt.
“Chuyện gì?”
Chàng trai trẻ lãnh đạm cất lời, tài xế ngẩn ra, vội vàng quay lên không nhìn nữa, lắp bắp: “Không, không có gì. Mười phút, mười phút nữa là đến nơi rồi.” Cũng không biết là do anh ta mở điều hòa lạnh quá hay là bởi khí thế lạnh như băng của người này mang lại, suốt từ lúc đó đến khi hết chuyến anh ta đều cảm thấy không được thoải mái lắm.
Bàn tay nổi khớp xương rõ ràng của Phó Ngôn Thần nhấn nút tắt máy, cất điện thoại vào túi quần, con ngươi đen nhánh sáng trong lạnh lùng liếc nhìn tài xế một cái.
[Thần Thần à, ở thành phố Lâm thì con cứ yên tâm mà ở lại nhà ông Thời, ông ấy là chiến hữu của ông ngoại, còn từng cứu mạng ông nữa, hai ta tuy không phải anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn máu mủ ruột rà. Chỉ còn một năm nữa là con sẽ bước vào kì thi đại học rồi, đừng làm phụ lòng kỳ vọng của ba con, chắc chắn nó sẽ tỉnh lại mà. Về phần mẹ kế của con, cô ta sẽ không làm nên chuyện gì đâu.]
Có sự chỉ dẫn của Thời Thanh Ninh, quả nhiên chưa đến mười phút đã đến nơi rồi.
Phó Ngôn Thần xuống xe, vòng ra sau xe lấy vali ra, đặt xuống đất rồi kéo phần tay kéo lên, mới đi được hai bước chợt nghe thấy một giọng nữ quen tai vang lên: “Chờ chút đã bác tài ơi!”
Siết chặt tay kéo vali, Phó Ngôn Thần quay đầu lại, vừa lúc trông thấy một cô gái chạy nhanh đến bên cạnh xe taxi, giật mạnh cửa ra rồi cúi lưng ngồi vào xe, chỉ sợ chậm thêm một chút nữa thì tài xế sẽ lái xe đi mất.
Tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng Phó Ngôn Thần đã kịp nhìn rõ được gò má trắng nõn mềm mại của cô gái, trùng khớp với hình ảnh hiện lên trong đầu anh.
“Ting!”
Tiếng chuông báo tin nhắn cắt ngang suy nghĩ của anh, Phó Ngôn Thần lấy di động ra xem.
[Thật sự xin lỗi anh, hiện giờ tôi có việc phải đi, không thể chờ anh đến được rồi, anh đến nơi thì vào thẳng bên trong nhé, tôi đã nói chuyện với thầy Phương rồi, thầy ấy sẽ dẫn anh về, chắc chắn giờ này ông tôi đang ở nhà.]
[A~Tôi còn có việc muốn nhờ anh, chốc nữa anh gặp ông tôi thì có thể đừng nói cho ông biết việc tôi không đến sân bay đón anh không. Lần này tôi nợ anh, hôm sau tôi sẽ đưa anh đi ăn để đền bù nhé.]
Khai giảng năm học mới, thành phố Lâm vẫn nóng bức dù đã qua tháng chín, ánh mặt trời tỏa hơi nóng xuống khắp nơi, gió thổi một cái thì sẽ có sóng nhiệt tát vào mặt. May mà trong lớp học có bật điều hòa nên mới thoát được khỏi hơi nóng ngoài kia.
Lục Trung là trường trung học trọng điểm của thành phố Lâm, với đội ngũ giáo viên hùng hậu, tỉ lệ đỗ đại học lên tới 90%, các học sinh ở đây nếu không có năng lực xuất chúng thì phải có gia cảnh đủ lớn.
“Lẽ ra vào thời điểm này thì các trường sẽ không nhận các em chuyển trường, nhưng bởi vì tình huống của hai em đặc biệt hơn nên trường sẽ châm chước. Đây là ba bài kiểm tra môn toán học, vật lý và hóa học, các em làm xong thì dựa theo kết quả để phân lớp.”
Dẫn hai học sinh vào ngồi trong một phòng, chủ nhiệm khối mở tập bài ra, nói một cách nghiêm túc: “Thời gian làm bài có hạn, các em nên cố gắng làm đúng càng nhiều càng tốt.”
Cố An Lan thoải mái xoay xoay cây bút màu đen, sau khi được phát đề thì nhanh chóng ghi tên, sau đó gục xuống bàn ngủ gật.
Mãi đến khi bàn bị ai đó đạp mạnh một cái, cậu mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, chửi ầm lên: “Thằng nào..” Thèm chết à!
Sau khi nhìn rõ mặt của người nọ, Cố An Lan phải nuốt ngược nửa câu còn lại vào trong, nghẹn đến mức suýt sặc.
Thời Thanh Ninh gõ gõ bàn, tỏ vẻ việc công thì theo phép công: “Cậu hãy thức dậy hoàn thành bài kiểm tra đi.”
Nếu biết ý của chủ nhiệm khối là đến đây giám sát hai học sinh mới chuyển đến thì không bao giờ cô đồng ý! Thôi bỏ đi, không nhìn thì không ngứa mắt, vừa định quay đi thì bất ngờ bị người đằng sau túm tay áo kéo lại.
“Làm gì đấy!”
Thời Thanh Ninh trừng mắt với Cố An Lan, trong mắt chứa đầy lửa giận.
“Chị ơi em không biết làm.”
Cố An Lan nũng nịu lắc lắc tay áo của Thời Thanh Ninh, nhìn cô ra vẻ đáng thương.
Không thể không nói, Cố An Lan thực sự hợp với bốn chữ đẹp trai quá đáng, ngũ quan tinh xảo kia, mặt mũi tuấn tú kia, sống mũi thẳng tắp, môi lại hay cong cong nét cười ấm áp hút hồn. Áo sơ mi phong cách Anh Quốc phối hợp với quần jeans đen làm lộ ra mắt cá chân của cậu, lại thêm đôi giày màu trắng, nhìn vào đã cảm giác được tinh thần tuổi trẻ rực rỡ.
Cậu sở hữu gương mặt đẹp trai sáng láng làm biết bao nhiêu thiếu nữ phải si mê, nhưng thân là chị gái song sinh của Cố An Lan, Thời Thanh Ninh đã nhìn thấu cậu từ lâu rồi.
Cố gắng cứu tay áo mình khỏi tay người nào đó, khóe miệng Thời Thanh Ninh hơi giật, đảo mắt liên hồi.
“Liên quan gì đến tôi đâu?”
Cố An Lan chắp tay, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cô: “Chị thân yêu ơi, đây là tình huống khẩn cấp đó, em là em ruột của chị mà, nếu bị xếp vào lớp kém nhất thì chị sẽ bị mất mặt lắm lắm đúng không nào?”
“Cậu là em trai tôi? Chuyện này ai biết?”
“…”
Thời Thanh Ninh nhún vai, tự kéo một cái ghế lên trên bục giảng ngồi.
Làm, một, giám, thị, đích, thực.
Phó Ngôn Thần cúi đầu làm bài, như là không để ý đến sự mờ ám giữa hai người kia, hơi chếch mắt lên ra vẻ thờ ơ nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi trên bục giảng.
Cô mặc một bộ đồng phục màu trắng xanh, buộc mái tóc đen nhánh thành đuôi ngựa ở phía sau, hàng mi dài hơi rung rung như đôi cánh bướm. Làn da cô trắng nõn, cô có đôi mắt to và sáng trên gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, làn môi thì đỏ hồng mềm mại. Cô rất đẹp.
Khiến cho người ta chỉ liếc mắt nhìn qua cũng không thể quên.
Trong mắt Phó Ngôn Thần như hiện lên chút ý cười, quả nhiên là cô ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!