Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Chương 37-2: Đây là nụ hôn khen thưởng! 2
Trên thực tế, lúc Tưởng Đình Kiệt xuất hiện ôm lấy cô, thân thể cô do hoảng loạn mà cứng đờ. Cho nên lúc anh hôn cô, cô phải căng cứng thân thể để chống lại việc cùng anh tiếp xúc quá thân mật. Tuy nhiên, cô không cách nào phủ nhận việc bị nhũng chân phần lớn nguyên nhân là do anh hôn cô quá sức mê hoặc, làm cô không cầm giữ được.
“Hửm? Tư thế không đúng? Vậy ý cô là muốn hôn lại một lần nữa à?
Hơi thở cường thế của Tưởng Đình Kiệt nháy mắt tiến tới gần.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn lắc đầu từ chối, vội vàng nói:” Ngài Tưởng, kỹ thuật hôn của anh vốn không ai sánh bằng, một lần đủ rồi. “
” Nói vậy lúc nãy cô rất hưởng thụ sao? “
” Đương nhiên.. “
Đương nhiên cái rắm.
Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm, bộ dáng có vẻ như đang nói lời trái lương tâm.
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt liếc mắt nhìn cô. Tuy anh biết rõ Kỷ Ngôn Tâm ở trước mặt anh còn che giấu rất nhiều tính toán, nhưng tổng thể mà nói, cô xem như cũng rất ngoan, rất đáng yêu. Đến nỗi hành động và phản ứng của cô đều có thể lấy lòng anh, cho nên lúc anh hôn cô, kỳ thật anh cũng rất hưởng thụ nụ hôn này.
” Ngoan. “
Anh sờ sờ đầu cô.
Hành động của anh giống như đang vuốt ve sủng vật, nhưng Kỷ Ngôn Tâm cũng mặc kệ, không hề phản kháng.
Lúc này, thân thể Kỷ Ngôn Tâm tuy vẫn còn bị cánh tay Tưởng Đình Kiệt ôm trong ngực, nhưng hơi thở và nhịp tim dồn dập lúc nãy khi hôn môi điên cuồng đã dần hồi phục lại sự bình tĩnh. Vì vậy, từ trong ngực Tưởng Đình Kiệt, đột nhiên cô ngửi được một mùi hương rất thuộc quen.
Những lúc như vậy, trời sinh phụ nữ vốn nhạy cảm với loại hương thơm đặc biệt này nên nhận ra ngay lập tức.
Đây là mùi nước hoa trên người Lâm Ngữ Hi.
Nhưng mà, mùi nước hoa của Lâm Ngữ Hi có thể lưu lại trên quần áo Tưởng Đình Kiệt, chứng tỏ hai người vừa mới tiếp xúc thân mật.
Là ôm, hay là hôn môi nhỉ?
Không biết vì sao, Kỷ Ngôn Tâm nghĩ đến giờ khắc này chính mình bị Tưởng Đình Kiệt ôm, hơn nữa còn hôn môi quá mức thân mật. Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh Tưởng Đình Kiệt đối với Lâm Ngữ Hi cũng làm hành động như thế. Dường như chỉ thoáng qua một giây, tim cô bỗng cảm thấy đau đớn khó hiểu. Cô không biết diễn tả nó như thế nào, chỉ biết là rất không thoải mái. Vì vậy, cô vùng vẫy thoát ra khỏi lồng ngực Tưởng Đình Kiệt.
Tuy rằng anh bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của cô, nhưng cô cần phải làm cho mình thanh tỉnh lại. Đây là điều cần thiết nhất lúc này.
” Ngài Tưởng, chỉ có một mình anh tăng ca sao?
Kỷ Ngôn Tâm thử dò hỏi.
Quan trọng là, cô không nghĩ tới Lâm Ngữ Hi đã rời khỏi văn phòng.
Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt nhìn Kỷ Ngôn Tâm cẩn thận dò hỏi, lại hiểu lầm thành cô đang muốn tìm hiểu tin tức của anh, nên cũng không hoài nghi.
“Ừm, hôm nay tôi tăng ca. Còn cô, tại sao lại ở đây?”
“…”
Xong đời!
Vẫn là bị hỏi.
Trước đó Kỷ Ngôn Tâm không nghĩ tới sẽ bị bắt giải thích lý do, trong lúc nhất thời, chỉ có thể ấp a ấp úng không có cách nào trả lời. Cô đương nhiên không thể thừa nhận là mình đi chụp lén.
Không ngờ, Tưởng Đình Kiệt lại nhếch môi mỉm cười, không tiếp tục truy hỏi. Bàn tay anh đỡ cô từ dưới đất đứng lên, giọng điệu ba phần vui vẻ bảy phần lười biếng nói: “Tôi đưa cô về.”
“Ớ?”
Vậy mà có thể tránh được một kiếp.
Kỷ Ngôn Tâm cúi thấp đầu thở phào nhẹ nhõm, yên lặng đi theo anh, không dám nói lời nào.
Haiz, tức ghê.
Rốt cuộc cũng không thể chụp được cảnh Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi lén gặp mặt.
Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm chậm rãi ngước nhìn bóng dáng Tưởng Đình Kiệt, không nhịn được có chút thất thần.
Cô là bởi vì giao dịch hợp tác giữa hai người nên mới ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, ngoài mặt tuy ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất mục tiêu chân chính của cô là muốn nắm giữ tin tức nóng hổi của anh ta. Chỉ có một ngày ngắn ngủi đã xuất hiện đến hai đối tượng tình nghi là Bạch Ý Ca và Lâm Ngữ Hi. Kế tiếp, cô muốn lợi dụng cơ hội ẩn nấp bên người Tưởng Đình Kiệt để lén lút điều tra. Đến khi thu được tin tức cần thiết, như vậy thì cô có thể kết thúc mối quan hệ mờ ám này với Tưởng Đình Kiệt rồi.
Thế nhưng, kết thúc chính là rời đi.
Ý niệm này bỗng dưng làm Kỷ Ngôn Tâm có một loại tâm tình thật kỳ lạ.
Chính là, không đợi cô tự nghiền ngẫm nguyên nhân, tầm mắt cô liền bất ngờ đụng phải ánh mắt Tưởng Đình Kiệt đang xoay người nhìn cô.
Cô theo bản năng dừng lại bước chân.
“Sao vậy..”
“Chân vẫn còn nhũng à?”
“Không có..”
Tại sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?
Kỷ Ngôn Tâm nhíu mày, vội vàng chạy tới đuổi kịp bước chân anh. Sự quấy nhiễu bất ngờ của Tưởng Đình Kiệt đã làm cô quên mất điều mình đang phân vân. Cho nên, Kỷ Ngôn Tâm cũng không quá để ý đối với một chút phản ứng khác thường từ tận đáy lòng, cứ như vậy để mặc cho nó lan tràn sinh trưởng.
Chính Kỷ Ngôn Tâm cũng không ngờ tới, điều này chứng tỏ cô đã nảy sinh tình cảm đặc biệt đối với Tưởng Đình Kiệt. Trong tương lai, cho dù cô có dùng bất kì cách nào cũng không thể diệt trừ tật gốc loại tình cảm này.
Đặc biệt là khi cô ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, anh còn ân cần lái xe đưa cô về nhà. Đây chính là chất dinh dưỡng nguy hiểm để cho nó sinh sôi nảy nở.
* * *
Ngày hôm sau.
Kỷ Ngôn Tâm nghe theo lời cô trợ lý nhỏ chuẩn bị thật cẩn thận bánh mì và cà phê, mang theo ba lô đến công ty Giải Trí Thịnh Thế nghiêm túc đi làm.
Hôm nay, tâm trạng của cô không tồi, không phải cô đã thích nghi được việc hầu hạ Ma Vương Bạch Ý Ca, mà là cô đang lên kế hoạch moi thông tin của Lâm Ngữ Hi từ đám nhân viên trong công ty. Mặc kệ ở trước mặt giới truyền thông và công chúng, Tưởng Đình Kiệt tạo cho Lâm Ngữ Hi một hình thượng hoàn mỹ không tỳ vết như thế nào, nhưng cô vẫn có thể dùng cách tám chuyện để điều tra được chút manh mối.
Giống như ngày hôm qua, lúc ở trong toilet lại vô tình nghe được tin tức vô cùng nóng hổi. Điều này liền chứng minh, chỉ cần cô chịu đào, nhất định sẽ có thể đào ra được bảo vật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!