Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm


Chương 10


Tôi cho đến bây giờ vẫn còn một chút ngơ ngáo.

Hoàn toàn không biết vì sao lại là tình trạng này.

Vệ Túc Uyên với vẻ mặt tươi cười đưa cho tôi một tách trà, tôi yên lặng nhận lấy, cầm tách trà trong tay một lát, lại chậm rãi đặt lên bàn.

Hiện tại tôi đang ngồi trên salon trong chung cư của nam chính, cùng nam chính mắt to trừng mắt nhỏ.

Tôi nhìn đôi môi Vệ Túc Uyên bị nước trà tẩm ướt không hiểu sao cảm thấy có chút nóng, cố gắng che đậy bằng cách cầm tách trà lên uống một ngụm.

Vừa rồi tôi đã sớm nhìn chung quanh căn chung cư này, nếu như không có đoán sai chắc là một trăm năm mươi mét vuông, là một sinh viên mà ở chung cư một mình quả thật xa xỉ. Theo tôi được biết, mẹ kế Trịnh Dung của Vệ Túc Uyên—— cũng tức là dì cả của tôi, bà ta ở Vệ gia đối xử với nam chính đủ kiểu châm chọc mỉa mai, đào hố ngáng chân, căn nhà này rốt cuộc là Vệ gia bỏ tiền mua hay là nam chính tự lực cánh sinh phấn đấu mua thật đúng là nói không chính xác.

Nếu là tự lực cánh sinh, vậy thực lực hiện tại của nam chính đã có chút vượt ngoài dự đoán……Phòng ốc gần đại học H có thể nói là tấc đất tấc vàng, bởi vì đại bộ phận thuê nhà mua phòng ở gần trường đại học đều là người có tiền, hơn nữa khu vực gần đây không tệ, giá nhà càng thêm cao ngút trời, có tiền không kiếm là đồ ngốc, ngay cả tôi lúc trước cũng từng đầu tư ở chỗ này, sao có thể không biết.

Vừa nghĩ như thế liền thấy bực mình, tôi lại hớp một ngụm trà, hơi có chút căm giận mà nói: “Cậu có thể nói được rồi.”

Lúc này chỉ số thông minh của tôi gần như đã quay trở về, nói chuyện cũng có chút khí thế. Nhớ lại chính mình vừa rồi ở trong rừng cây bị Vệ Túc Uyên hôn đến không có sức chống cự, nói chuyện vừa run rẩy vừa nóng nảy, tôi yên lặng thở dài.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hào quang của nam chính quả thật không tầm thường.

Nguyên nhân nhất định là do vừa rồi nam chính gặp gỡ nam phụ đã tự động kích hoạt kỹ năng “Chỉ số thông minh rớt xuống một trăm”……

Lần trước cũng vậy, trước lần trước cũng vậy……

Vệ Túc Uyên nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, hai tay ôm cái gối kê lưng, sống lưng hơi cong nhìn về phía tôi, bộ dáng đột nhiên có chút giống như chàng trai ấm áp.

“Cả anh và tôi đều biết thông tin cơ bản của thế giới này, tôi đoán Thư Thư chắc cũng biết nam nữ chính, nam nữ phụ là ai rồi, đúng không?”

Tôi nhất thời không biết hắn kêu là “Thư Thư” hay là “thúc thúc”, chỉ có thể cứng cổ gật đầu nói, “Phải.”

“Thế nhưng tôi biết hướng đi chủ tuyến của thế giới này, cho nên tôi mới có thể xuất hiện trong cái tiệm kia, anh đoán không sai, tôi đặc biệt đến đó là để chờ anh, tôi biết anh sẽ gặp gỡ nữ chính ở nơi đó.”

Tôi nhất thời không biết nói sao, Vệ Túc Uyên vô tư thản nhiên nói ra như vậy, hình như lòng tự tôn của tôi không có bị đả thương lắm……

Vệ Túc Uyên thấy tôi trầm mặc, lại tiếp tục nói “Có điều trước đó cũng đã đoán trước, dù sao không có lý nào chỉ một mình tôi có thông tin, nhưng không ngờ là anh cũng có được.”

Tuy rằng đây là lời nói thật nhưng mà thật sự rất muốn đánh người làm sao bây giờ…… Tôi nhìn hắn rồi nói: “Đây chắc chắn là bug của cốt truyện này, cái ngày mà tôi đi tới cửa tiệm đó vốn dĩ chính là vô số trùng hợp, nếu bên trong chỉ có một mình nữ chính, với nhan sắc của cô ta sao có thể hấp dẫn được tôi, tôi bởi vì trông thấy cậu mới đi vào……”

Tôi nhìn Vệ Túc Uyên với đôi mắt sáng lấp lánh đột nhiên buột miệng, sau đó cầm tách trà lại uống một ngụm, chợt nghe hắn nói: “Ai biết trong đầu tác giả có cái hố gì.”

Tôi yên lặng nuốt nước trà xuống.

Nam chính đang cười nói tủm tỉm đột nhiên tràn ngập oán hận thật đúng là…… cổ quái.

Đoán chắc là bị tác giả hố quá nhiều cực khổ, dù sao cũng là con ruột……

“Đôi khi quả thực không thể hiểu nổi, nhiều lần tôi đặt đồng hồ báo thức nhưng kiểu gì cũng đột nhiên bị hư hỏng không chịu reo, lúc lái xe đi học một đường vĩnh viễn đều là đèn đỏ……” Khóe miệng Vệ Túc Uyên hơi hơi run rẩy, “Sau đó luôn là ở chỗ ngã rẽ nào đó gặp được nữ chính mỗi ngày đều bị thủng lốp xe đạp.”

“Giống như cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ thích cô ta.”

Tôi cười tự giễu với Vệ Túc Uyên một tiếng, “Kết quả cậu lại thích tôi.”

……

Chỉ số thông minh của tôi chắc vừa mới hạ xuống một trăm nữa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN